Chương 443: 443: Giới Thiệu Một Người Đàn Ông
Khi đến phòng riêng, cố Kì bắt đầu gọi món.
Chẳng qua, nhìn thấy Hạ An Nhiên thấy không vui, cô nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ gọi cho cô một số món ăn, món thịt yêu thích của cô.”
Hạ An Nhiên cảm thấy muốn nôn khi nghe thấy tiếng thịt, liền nhanh chóng ngăn cản, “Gần đây tôi giảm cân, ăn chay!”
Thu Lương Nhạc liếc mắt nhìn
cô,” Con gái của thầy, mà phải giảm cân cái gì, có phải tên khốn kiếp đê hèn kia chê con béo không?”
Hạ An Nhiên:”…”
Lăng Mặc giờ thật là đáng thương, hết lần này đến lần khác bị Thu Khanh Khanh oán hận mà lôi ra.
Hạ An Nhiên cười một cách khéo léo, “Trước đây con chỉ toàn ăn đồ ăn trong Viện nghiên cứu, cũng không có nhìn thấy đồ ăn bên ngoài nhiều lắm … Bởi vậy, sau khi đến Lăng gia, đã nhìn
thấy rất nhiều đồ ăn ngon, đến nỗi ăn không kiềm chế, cho nên dạ dày có vấn đề, bác sĩ đã khuyên con nên ăn những món ăn nhẹ”
Thu Khanh Khanh đã đề nghị,” Chỉ cần con theo thầy trở về lần này, thầy sẽ đổi người nấu ăn ở căng tin ngay lập tức.
”
Cố Kì mắt sáng trưng “Thưa thầy, thầy đồng ý đổi bếp trưởng căng tin sao? Thật tuyệt! Cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi sự đầu độc của Bếp trưởng Lưu!”
Thu Lương Nhạc:
Đồ ăn mà Bếp trưởng Lưu nấu rất khó ăn sao?
Cho nên, Lăng Thiếu gia đã lợi dụng đồ ăn, mà mê hoặc tiều hồ lỵ?
Đúng vậy, tiểu hồ ly này ở đâu cũng được, chỉ là háu ăn.
Lúc đầu, ông ấy dựa vào thịt lợn kho để lừa cô vào Viện nghiên cứu.
Trong khi họ đang nói chuyện, cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Đi phía trước là Tôn Lão và Mạnh
Kiệt bên cạnh.
Tôn Lão nhìn chằm chằm HạAn Nhiên một hồi, lộ ra một nụ cười nhân hậu, “Lương Nhạc luôn nói rằng, ông ấy có một đệ tử cưng, là cô sao?”
Thu Lương Nhạc liếc nhìn HạAn Nhiên, “Nó mà là đệ tử cưng cái gì, chưa làm tôi tức chết là đã may mắn lắm rồi!”
Nghĩ đến những chuyện bực mình hôm nay, ông ấy hất râu và khịt mũi lần nữa:”Thích ai không thích, lại thích tên Lăng Thiếu gia đó.
Thằng nhóc có khuôn mặt
gầy, lạnh lùng và thờ ơ, liệu có thể là người tốt được không? ”
HạAn Nhiên kéo cánh tay Thu Lương Nhạc lại đây và ân cần nhắc nhở,” Thưa thầy, đừng ờ sau lưng người khác nói xấu như thế này được không? ”
Thu Lương Nhạc không hài lòng, “Tại sao, người khác không thể, còn không cho phép thầy nói?
Hơn nữa, ở đây không có người ngoài!”
Hạ An Nhiên:”…”
Thu Khanh Khanh hẳn chưa biết,
Lăng Mặc và Tôn Lão hình như quan hệ của họ cũng không tệ lắm.
Hơn nữa ông ấy thậm chí không biết rằng Lăng Mặc là người nhất định sẽ trả thù, nếu gây thù với anh ấy, anh ấy sẽ không nể nang mặt mũi, Lăng Mặc tức giận, không chừng sẽ âm thầm xé nát những chướng ngại vật như thầy.
HạAn Nhiên nặn ra một nụ cười, ôn nhu nói với Tôn Lão: “Thầy của tôi thích nói đùa!”
Thu Lương Nhạc: “Diêm Vương sống tiếng xấu lan xa, không ai
không biết, anh ta độc ác, giết người không chớp mắt, còn liên quan đến một số ngành công nghiệp đen tối, hoàn toàn không phải là một người tử tế … Đây là tất cả sự thật, tôi đang đùa ở đâu vậy?”
Hạ An Nhiên:”…”
Cô đã cứu ông ấy, nhưng Thu Khanh Khanh lại hồn nhiên không biết mà tiếp tục đi tìm đường chết.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài lịch lãm, nhẹ nhàng bước vào.
Khi Thu Lương Nhạc nhìn thấy đối phương, vẻ mặt nở nụ cười, “Nhìn xem, học trò của Tôn Lão mới gọi là tài năng trẻ, tuổi còn trẻ nhưng đầy triển vọng.
Trẻ như vậy đã có thành tựu lớn trong lĩnh vực y học rồi.”
Nhìn HạAn Nhiên háo hức, “Con là chuyên viên dược, cậu ấy là bác sĩ… Thầy tin rằng nếu hai người đến được với nhau, nhất định là có rất nhiều chuyện để nói!”
Nhanh nhẹn nói nhỏ vào tai cô một câu, “Điều quan trọng, là bộ dạng cũng không tệ lắm!”
Hạ An Nhiên:”…”
Cô ấy dường như biết tại sao Thu Khanh Khanh nhất định phải kéo cô ấy đi ăn tối.
Đây là muốn giới thiệu cho cô ấy một người đàn ông!
Lăng Mặc
Là một phụ nữ đã có gia đình, Hạ An Nhiên tự nhiên lại bị sắp xếp… hẹn hò.
Nhìn học trò nhỏ của Tôn Lão ngẩn ra, HạAn Nhiên biết rằng buổi hẹn hò mù quáng này là do Thu Khanh Khanh đơn phương muốn.
Cũng giống như một lão đại nhân hậu như Tôn Lão, cũng không thể làm ra chuyện xấu xa khiến người ta lừa dối người học trò của mình.
Hạ An Nhiên cười nhẹ về phía cậu học trò nhỏ của Tôn Lão, “Đúng vậy, quý ông này trông rất năng động và oai phong… thực sự là một viên ngọc!”
Thu Khanh Khanh ban đầu chỉ muốn giới thiệu cho HạAn Nhiên một số tài năng trẻ, trước tiên hãy làm quen với họ.
Ông không nghĩ rằng mới là người đầu tiên mà đã thấy hài lòng.
Giọng điệu này rõ ràng là rất hài lòng với người học trò của Tôn Lão!
Thu Lương Nhạc rất vui mừng, “Thầy đã nói rồi, trên thế giới này không chỉ có cây cổ thụ khó ưa như tên nhóc Lăng Thiếu gia đó, mà bên ngoài còn có rất nhiều người đàn ông tốt.”
Ngay sau đó… Thu Lương Nhạc càng nhìn học trò nhỏ của Tôn Lão, càng hài lòng “Nhìn xem,người trước mặt chẳng phải so vớithằng nhóc họ Lăng đó, ưu tú hơn hơn, hợp mắt hơn, cũng có chí tiến thủ hơn sao!”
Thu Lương Nhạc trước đây đã từng nghe Tôn Lão nói về cậu học trò nhỏ lợi hại này.
Hơn nữa, không những lợi hại, mà còn lịch sự, trên người mang hơi thờ của một bác sĩ y đức.
Chính là một người tốt!
Thằng nhóc họ Lăng có thể so sánh sao?
Thu Lương Nhạc nở nụ cười,nhìn Hạ An Nhiên, “Các người còn trẻ, sau này nên liên lạc riêng với nhau nhiều hơn, cùng nhau xem phim và đi dạo phố.
Sẽ không uổng phí tuổi trẻ đâu.”
Hạ An Nhiên mỉm cười nhìn thẳng vào họ trò của Tôn Lão
“Quý ông này, ông có muốn hẹn hò với tôi không?”
Học trò của Tôn Lão hoảng sợ nhảy ra ngoài, không để ý đến hình tượng “Lịch thiệp” nữa, cọc cằn đứng dậy.
Vì đứng dậy quá nhanh nên anh ta đã làm đổ hết những chiếc cốc trước mặt.
Tuy nhiên, bên kia không quan tâm đến những chi tiết này và nhanh chóng nói với Thu Lương Nhạc: “Tôi không giỏi chuyện gì cả, tôi ở thành phố Lô Hải, đồ ăn, quần áo, nhà ờ và phương tiện đi
lại đều do người nhà của tôi sắp xếp, chuyện gì cũng không thích làm, cả ngày ăn chơi lêu lổng … Hơn nữa, thói quen sinh hoạt cũng rất khủng khiếp, ăn cơm thích chép miệng, tính cách cũng không tốt, ăn cơm chưa bao giờ trả tiền!”
Thu Lương Nhạc trợn tròn mắt.
Làm sao có thể có thể bôi nhọ mình trước mặt người khác như thế này?
Thằng nhóc này không thích Hạ An Nhiên?
Trái timThu Lương Nhạc có chút buồn bã, “Tôi chỉ tùy tiện nói chuyện này, nếu cậu không vui thì cứ nói thẳng đi, tại sao phải kiếm nhiều cớ như vậy … Tôi với thầy của cậu có quan hệ tốt như vậy, cũng không ép cậu phải làm cái gì! ”
Học trò của Tôn Lão – Phó Tân, hắn ta có thể không căng thẳng được sao?
Vốn dĩ muốn cùng thầy mình điăn cơm, không nghĩ rằng, có người muốn mai mối cậu với chị dâu, lại còn muốn bọn họ hẹn hò.
Mặc dù thiếu bạn gái, nhưng hắnta cũng muốn có một mối quan hệ đẹp.
Nhưng đào góc tường nhàông chủ, hắn ta đang chê minh sống lâu quá sao?
Phó Tân nặn ra một nụ cười với HạAn Nhiên, “Cô gái này xinh như hoa, lại có tấm lòng nhân hậu.
Cô ấy phải xứng với người tốt hơn.”
Tôn Lão nhìn Phó Tân lúng túng như vậy, có thể không biết chuyện gì đang xảy ra sao?
ông ấy vút râu nhìn về phía Thu Lương Nhạc, “Người trẻ có phúc khí của người trẻ, Lương Nhạc, ông miễn cưỡng như vậy cũng không tốt.
Đây không phải là chia rẽ người một nhà sao?”
Thu Lương Nhạc cau mày bất mãn nói: “Cô ấy là bất đắc dĩ, mới bị cha mình đưa đi xung hỷ ở Lăng gia.
Tôi biết điều này, làm sao tôi có thể để yên cho cô ấy ở trong hố lửa?”
Tôn Lão cười, “Làm sao ông biết đó là một hố lửa? ”
Thu Lương Nhạc: “Ông cũng đã
từng nghe nói về Diêm Vương sống khét tiếng, người này có thể là người tốt sao?”
Tôn Lão hiền hòa nở nụ cười:” Hổ độc không con, tôi tin rằng Lăng Mặc sẽ đối xử tử tế với học trò của ông và đứa bé trong bụng.”
Thu Lương Nhạc theo bản năng liền phản bác, “Đối xử tốt cái gì, hôm nay tôi chỉ thử cậu ấy thôi, những người khác …”
Nói một nửa, Thu Lương Nhạckhựng lại.
Chết lặng người, nhìn về phía Tôn Lão, “Ông nói cái gi? Đứa bé nào?”
Tôn Lão nghi ngờ hỏi lại: “Ông không biết là cô ấy đang mang
thai sao?”.
Bình luận truyện