Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch
Chương 62: Nỗi lòng của thái tử
“Linh Nhi, ngày mai chúng ta phải về nhà rồi.”
“Về nhà?” Ban đầu khi nghe người đàn ông này nói thế, hai mắt Linh Nhi sáng rực như sao, nhưng rồi lập tức lại ảo não: “Vậy? Mẹ cũng cùng về nhà chứ?”
“Thẩm thẩm không phải là…” Cố gắng trấn tĩnh lại tâm tư vừa mới trào lên đầy hỗn loạn trước đó, hắn nhếch môi mỉm cười. “Linh Nhi gọi thẩm thẩm là mẹ không sợ một người mẹ khác giận sao?”
“… Một mẹ khác?”
“Chính là người mà đại ca, nhị tỷ, tam tỷ, tứ tỷ, ngũ tỷ và Linh Nhi cùng gọi là mẹ đó.”
“Mẹ đó… hu…” Linh Nhi trễ miệng, đột nhiên ôm mặt khóc nức nở.
Hắn vội kéo lấy Linh Nhi ôm chặt vào lòng an ủi, dỗ dành: “Sao thế?”
“Linh Nhi xấu, Linh Nhi gặp người mẹ này rồi quên… quên mất mẹ kia… Linh Nhi xấu, Linh Nhi thật đáng ghét, hu hu…”
Hắn cười ngất, “Linh Nhi không xấu, giờ Linh Nhi nhớ ra mẹ rồi, Linh Nhi lại tốt. Vì vậy, chúng ta về nhà thôi, được không? Về nhà đón mẹ kia đến, ở cùng Linh Nhi một thời gian, được không?”
“Được, Linh Nhi nhớ mẹ, Linh Nhi muốn gặp mẹ, hu hu hu…”
Haizz. Hắn ôm Linh Nhi lên, áp sát vào ngực mình, rồi đung đưa như đưa nôi. Người cũng tốt, hồ cũng được, ma cũng tốt, tiên cũng được, hắn chẳng quan tâm chẳng màng hỏi, hắn chỉ cần tiểu thê tử ngây thơ xinh đẹp của hắn thôi,chỉ cần để tiểu nha đầu khiến hắn đau đớn không muốn sống nhưng cũng vui sướng như tiên này mãi mãi ở trong lòng hắn là được, hắn chẳng cầu gì hơn…
“Ca ca trao đổi khí có được không?” Được đung đưa khiến Linh Nhi cảm thấy rất thoải mái, Linh Nhi không khóc nữa, mà đưa ra yêu cầu khác.
Hắn mỉm cười, cười rồi lại cười, nương tử đã có lời, phu quân như hắn sao lại có thể không theo? “Được, trao đổi khí.”
Sau khi nghe Bách Diêu nói những lời như thế, xuất phát từ sự ích kỷ, Thu Hàn Nguyệt dự định sẽ về nhà ngay vào ngày hôm sau, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì thấy không thỏa đáng. Thẩm thẩm và Quan Vân đến là để cứu Linh Nhi, giờ Linh Nhi đã được cứu, mình lại phủi tay bỏ đi, về tình về lý đều không ổn. Cho dù có thể dựa vào pháp thuật của mỗi người để về nhà ngay trong ngày, nhưng cơ thể nhỏ bé này của Linh Nhi cũng không thể chịu đựng được sự vất vả đó, không có lợi cho việc điều dưỡng.
“Ca ca, bây giờ không về nhà nữa, Linh Nhi không thể đi thăm mẹ kia ư?” Trên bàn ăn sáng, Linh Nhi uống hết bát canh gà, rồi thận trọng hỏi.
Thu Hàn Nguyệt không trả lời, nhưng lại không muốn thấy khuôn mặt nhỏ bé ấy hiện lên vẻ thất vọng, bèn hỏi: “Nếu có một ngày, người mẹ này của Linh Nhi đưa Linh Nhi đi khỏi ca ca, Linh Nhi có đi không?”
“Không đâu, mẹ này sẽ không đưa Linh Nhi rời khỏi ca ca.”
“Nếu có một ngày, bà ấy làm thế thì sao?” Đúng là người mẹ này thì không, nhưng “người khác” thì sẽ, hắn cứ đề phòng hỏi trước.
“Ừm…”
Nhìn tiểu nha đầu mặt cau mày có như đang bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, bỗng dưng Thu Hàn Nguyệt thấy giận, đang định mở miệng giáo huấn nàng rằng xuất giá tòng phu, thì bên ngoài có người gọi lớn:
“Linh Nhi, Minh Hạo ca ca có thể vào không?”
Đôi mày lưỡi kiếm của hắn chau vào, lạnh lùng đáp: “Không thể.”
“Được.” Cửa bị mở ra, Thu Minh Hạo áo gấm mũ ngọc đột nhiên bước vào.
“Minh Hạo ca ca!” Linh Nhi cười tươi như hoa.
Thu Minh Hạo cũng cười gọi: “Tiểu Linh Nhi.”
Thu Hàn Nguyệt ngữ khí vô cùng bình tĩnh, “Ngài nên biết Quan Vân còn gọi nàng là chị dâu đấy.”
“Cách phân chia cấp bậc tuổi tác trong nhà chúng ta vốn đã rất loạn, rất mơ hồ, ai gọi theo cách của người nấy chẳng có gì là không tốt cả.” Thu Minh Hạo nhướng mày, trả lời ngông nghênh.
“Ngài tới là có việc gì đây?”
“Đương nhiên là tới thăm Linh Nhi.”
“Thái tử điện hạ bận rộn việc công, không dám làm lỡ giờ vàng giờ ngọc của ngài.”
“Thành chủ đại nhân không cần khách khí, bổn vương sau khi tan buổi chầu sớm rồi mới đến đây, hiện tại đang không có việc gì.”
“Thái tử điện hạ vẫn là người kế vị của một nước, ngày phải lo trăm công ngàn việc, sao lại không có việc gì được?”
“Cũng phải học cách lười biếng chốc lát chứ.”
Hai hàm răng nhỏ của Linh Nhi đang gặm một cái cánh gà thơm phức, cái đầu xinh đẹp quay qua quay lại nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện, mặc dù không hiểu, nhưng cũng vẫn cười rất tươi. “Hi ~ ~ ~”
Từ sau khi vào phòng, ánh mắt của Thu Minh Hạo vẫn chưa từng rời khỏi người nàng, công việc triều chính bận rộn, công thần thì tính toán cơ mưu, mọi ảo não buồn phiền bỗng chốc được hóa giải trước tiểu nha đầu trong sáng lung linh như ngọc này. Mặc dù rất hận vì không được gặp nàng khi nàng chưa xuất giá, nhưng ngọc thật thì ở trong tình huống nào cũng là ngọc thật, sự yêu quý chân tình không vì bất kỳ tác động nào mà giảm bớt.
“Linh Nhi, chẳng phải nàng muốn đi tìm mẹ sao?” Thu Minh Hạo giơ ngón tay lên lau mỡ dính ở môi nàng, nói.
“Ừm, có thể đi được không?” Linh Nhi mắt lập tức sáng long lanh.
“Được.”
“Vậy chúng ta đi!”
Linh Nhi lập tức vui vẻ chạy đi, Thu Minh Hạo cười nói: “Hàn Nguyệt vương thúc vẫn rất đề phòng tiểu điệt nhỉ.”
“Thái tử điện hạ khách khí rồi.”
“Thực sự thì ta chẳng muốn khách khí chút nào cả.” Thái tử điện hạ bỗng dưng nghiêm mặt, vén áo ngồi xuống phía đối diện Thu Hàn Nguyệt, hai người mặt đối mặt với nhau, “Nếu không trải qua những đêm vừa rồi, ta cũng sẽ không vì ngài là vương thúc của ta mà nương tay. Mấy đêm đó, tận mắt chứng kiến ngài vì muốn bảo vệ cho Linh Nhi bằng mọi giá đã dùng đủ mọi thủ đoạn. Minh Hạo cũng tự hỏi, nếu Linh Nhi là thê tử của ta, liệu ta có thể làm được như thế cho Linh Nhi không. Có lẽ, không phải là không thể, nhưng vì từ nhỏ ta đã phải gánh vác quá nhiều thứ trên vai, trách nhiệm nặng nề, chúng khiến ta không dám từ bỏ tất cả để làm được như vương thúc, vào lúc mấu chốt chúng sẽ trở thành lý do để ta chần chừ do dự, mà Linh Nhi xứng đáng có được sự đối đãi trân trọng nhất. Nên, cho dù mẫu hậu không tìm tới nói chuyện với ta, Minh Hạo cũng sẽ không làm gì vương thúc cả. Đối với một người con gái như Linh Nhi, cho dù nàng có phải là tất cả của ta hay không, ta cũng sẽ vẫn yêu thương trân trọng nàng. Nếu trên thế giới này có người khiến ta tự nguyện để gửi gắm tình cảm và sự nhớ nhung như thế thì hà tất ta phải mang lại sự buồn chán ủ rũ cho nàng?”
Thái tử dốc hết nỗi lòng, nghe thật cảm động. Thu Hàn Nguyệt mày thoáng chau lại, sắc mặt điềm tĩnh đáp: “Vậy, sau này mong thái tử điện hạ mỗi lần gặp Linh Nhi, đừng thể hiện sự nuối tiếc hối hận một cách lộ liễu như thế trước mặt nàng, được không?”
Thu Minh Hạo hoang mang: “Minh Hạo sẽ cố gắng hết sức, có chỗ nào không phải, mong vương thúc hãy bỏ quá cho.”
Vẫn sẽ nuối tiếc, trong lòng vẫn vấn vương, nhưng vì muốn giữ được nụ cđáng trân trọng trên môi tiểu nha đầu ấy, họ sẽ thử chung sống hòa bình với nhau. Mặc dù không thể như tri kỉ, nhưng cũng điềm đạm như quân tử.
“Ca ca đẹp trai thật sự muốn đi thả diều với Linh Nhi sao?”
“Ca ca đẹp trai có điều kiện, sau này nàng không được quấn lấy mẹ ta nữa!”
“Đấy cũng là … của Linh Nhi, không phải là… của Linh Nhi… Nhưng, đấy là… là mẹ mà ~ ~”
“Không phải, không phải, không phải! Tiểu tẩu tử còn cần ta phải nói bao nhiêu lần nữa mới hiểu?”
“Phải, phải, phải!”
“Không phải, không phải, không phải!”
“Phải, phải, phải…”
Chỉ cách nhau một cánh cửa, cuộc cãi vã tranh chấp giữa Linh Nhi và Thu Quan Vân bắt đầu. Hai người đàn ông anh tuấn trong phòng nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, sau đó nhìn nhau phì cười.
Ở lại kinh thành nửa tháng, Thu Hàn Nguyệt nhận được một bức thư khẩn phải quay về thành Phi Hồ ngay.
Mặc dù trước khi đi hắn đã bố trí mọi việc đâu vào đấy, nhưng không tránh khỏi những phát sinh đột ngột. Mùa lũ ập tới, con đê vốn được xây dựng bồi đắp dự định trụ qua được năm mùa đột nhiên bị vỡ, nhấn chìm hàng nghìn mẫu lúa đang thời kỳ trổ bông ở hai bên bờ thì không nói, còn khiến hàng trăm người dân thiệt mạng, hàng nghìn bách tính mất tích.
Bách Diêu làm phép, Thu Hàn Nguyệt trở về thành Phi Hồ ngay trong đêm, đêm đó sau khi bố trí xong cho Linh Nhi, hắn phải đích thân tới chỗ con đê thị sát. Ngay sau đó mười mấy ngày đêm, hắn phải ở lại bố trí thỏa đáng cho nạn dân, giám sát việc tu bổ con đê, phân phát lương thực và tiền bạc… rất nhiều việc cần tới hắn, thành chủ thiếu ngủ thiếu nghỉ, cả đêm không về phòng. Lao lực ngày này qua đêm khác như thế, bỗng có khách quý tới thăm, bản thân hắn không thể tiếp đón. Lão thành chủ từ sau ngày hắn thành thân liền đi chu du khắp nơi cũng chẳng thể ra mặt đón khách, trong lúc bất lực không biết phải làm sao đành mời Linh Nhi ra mặt. Nghĩ với thân phận của tiểu chủ mẫu, có lẽ cũng không khiến khách phải cảm thấy mất thể diện lắm. Không ngờ, vì việc này mà sóng gió lại ập tới.
“Về nhà?” Ban đầu khi nghe người đàn ông này nói thế, hai mắt Linh Nhi sáng rực như sao, nhưng rồi lập tức lại ảo não: “Vậy? Mẹ cũng cùng về nhà chứ?”
“Thẩm thẩm không phải là…” Cố gắng trấn tĩnh lại tâm tư vừa mới trào lên đầy hỗn loạn trước đó, hắn nhếch môi mỉm cười. “Linh Nhi gọi thẩm thẩm là mẹ không sợ một người mẹ khác giận sao?”
“… Một mẹ khác?”
“Chính là người mà đại ca, nhị tỷ, tam tỷ, tứ tỷ, ngũ tỷ và Linh Nhi cùng gọi là mẹ đó.”
“Mẹ đó… hu…” Linh Nhi trễ miệng, đột nhiên ôm mặt khóc nức nở.
Hắn vội kéo lấy Linh Nhi ôm chặt vào lòng an ủi, dỗ dành: “Sao thế?”
“Linh Nhi xấu, Linh Nhi gặp người mẹ này rồi quên… quên mất mẹ kia… Linh Nhi xấu, Linh Nhi thật đáng ghét, hu hu…”
Hắn cười ngất, “Linh Nhi không xấu, giờ Linh Nhi nhớ ra mẹ rồi, Linh Nhi lại tốt. Vì vậy, chúng ta về nhà thôi, được không? Về nhà đón mẹ kia đến, ở cùng Linh Nhi một thời gian, được không?”
“Được, Linh Nhi nhớ mẹ, Linh Nhi muốn gặp mẹ, hu hu hu…”
Haizz. Hắn ôm Linh Nhi lên, áp sát vào ngực mình, rồi đung đưa như đưa nôi. Người cũng tốt, hồ cũng được, ma cũng tốt, tiên cũng được, hắn chẳng quan tâm chẳng màng hỏi, hắn chỉ cần tiểu thê tử ngây thơ xinh đẹp của hắn thôi,chỉ cần để tiểu nha đầu khiến hắn đau đớn không muốn sống nhưng cũng vui sướng như tiên này mãi mãi ở trong lòng hắn là được, hắn chẳng cầu gì hơn…
“Ca ca trao đổi khí có được không?” Được đung đưa khiến Linh Nhi cảm thấy rất thoải mái, Linh Nhi không khóc nữa, mà đưa ra yêu cầu khác.
Hắn mỉm cười, cười rồi lại cười, nương tử đã có lời, phu quân như hắn sao lại có thể không theo? “Được, trao đổi khí.”
Sau khi nghe Bách Diêu nói những lời như thế, xuất phát từ sự ích kỷ, Thu Hàn Nguyệt dự định sẽ về nhà ngay vào ngày hôm sau, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì thấy không thỏa đáng. Thẩm thẩm và Quan Vân đến là để cứu Linh Nhi, giờ Linh Nhi đã được cứu, mình lại phủi tay bỏ đi, về tình về lý đều không ổn. Cho dù có thể dựa vào pháp thuật của mỗi người để về nhà ngay trong ngày, nhưng cơ thể nhỏ bé này của Linh Nhi cũng không thể chịu đựng được sự vất vả đó, không có lợi cho việc điều dưỡng.
“Ca ca, bây giờ không về nhà nữa, Linh Nhi không thể đi thăm mẹ kia ư?” Trên bàn ăn sáng, Linh Nhi uống hết bát canh gà, rồi thận trọng hỏi.
Thu Hàn Nguyệt không trả lời, nhưng lại không muốn thấy khuôn mặt nhỏ bé ấy hiện lên vẻ thất vọng, bèn hỏi: “Nếu có một ngày, người mẹ này của Linh Nhi đưa Linh Nhi đi khỏi ca ca, Linh Nhi có đi không?”
“Không đâu, mẹ này sẽ không đưa Linh Nhi rời khỏi ca ca.”
“Nếu có một ngày, bà ấy làm thế thì sao?” Đúng là người mẹ này thì không, nhưng “người khác” thì sẽ, hắn cứ đề phòng hỏi trước.
“Ừm…”
Nhìn tiểu nha đầu mặt cau mày có như đang bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, bỗng dưng Thu Hàn Nguyệt thấy giận, đang định mở miệng giáo huấn nàng rằng xuất giá tòng phu, thì bên ngoài có người gọi lớn:
“Linh Nhi, Minh Hạo ca ca có thể vào không?”
Đôi mày lưỡi kiếm của hắn chau vào, lạnh lùng đáp: “Không thể.”
“Được.” Cửa bị mở ra, Thu Minh Hạo áo gấm mũ ngọc đột nhiên bước vào.
“Minh Hạo ca ca!” Linh Nhi cười tươi như hoa.
Thu Minh Hạo cũng cười gọi: “Tiểu Linh Nhi.”
Thu Hàn Nguyệt ngữ khí vô cùng bình tĩnh, “Ngài nên biết Quan Vân còn gọi nàng là chị dâu đấy.”
“Cách phân chia cấp bậc tuổi tác trong nhà chúng ta vốn đã rất loạn, rất mơ hồ, ai gọi theo cách của người nấy chẳng có gì là không tốt cả.” Thu Minh Hạo nhướng mày, trả lời ngông nghênh.
“Ngài tới là có việc gì đây?”
“Đương nhiên là tới thăm Linh Nhi.”
“Thái tử điện hạ bận rộn việc công, không dám làm lỡ giờ vàng giờ ngọc của ngài.”
“Thành chủ đại nhân không cần khách khí, bổn vương sau khi tan buổi chầu sớm rồi mới đến đây, hiện tại đang không có việc gì.”
“Thái tử điện hạ vẫn là người kế vị của một nước, ngày phải lo trăm công ngàn việc, sao lại không có việc gì được?”
“Cũng phải học cách lười biếng chốc lát chứ.”
Hai hàm răng nhỏ của Linh Nhi đang gặm một cái cánh gà thơm phức, cái đầu xinh đẹp quay qua quay lại nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện, mặc dù không hiểu, nhưng cũng vẫn cười rất tươi. “Hi ~ ~ ~”
Từ sau khi vào phòng, ánh mắt của Thu Minh Hạo vẫn chưa từng rời khỏi người nàng, công việc triều chính bận rộn, công thần thì tính toán cơ mưu, mọi ảo não buồn phiền bỗng chốc được hóa giải trước tiểu nha đầu trong sáng lung linh như ngọc này. Mặc dù rất hận vì không được gặp nàng khi nàng chưa xuất giá, nhưng ngọc thật thì ở trong tình huống nào cũng là ngọc thật, sự yêu quý chân tình không vì bất kỳ tác động nào mà giảm bớt.
“Linh Nhi, chẳng phải nàng muốn đi tìm mẹ sao?” Thu Minh Hạo giơ ngón tay lên lau mỡ dính ở môi nàng, nói.
“Ừm, có thể đi được không?” Linh Nhi mắt lập tức sáng long lanh.
“Được.”
“Vậy chúng ta đi!”
Linh Nhi lập tức vui vẻ chạy đi, Thu Minh Hạo cười nói: “Hàn Nguyệt vương thúc vẫn rất đề phòng tiểu điệt nhỉ.”
“Thái tử điện hạ khách khí rồi.”
“Thực sự thì ta chẳng muốn khách khí chút nào cả.” Thái tử điện hạ bỗng dưng nghiêm mặt, vén áo ngồi xuống phía đối diện Thu Hàn Nguyệt, hai người mặt đối mặt với nhau, “Nếu không trải qua những đêm vừa rồi, ta cũng sẽ không vì ngài là vương thúc của ta mà nương tay. Mấy đêm đó, tận mắt chứng kiến ngài vì muốn bảo vệ cho Linh Nhi bằng mọi giá đã dùng đủ mọi thủ đoạn. Minh Hạo cũng tự hỏi, nếu Linh Nhi là thê tử của ta, liệu ta có thể làm được như thế cho Linh Nhi không. Có lẽ, không phải là không thể, nhưng vì từ nhỏ ta đã phải gánh vác quá nhiều thứ trên vai, trách nhiệm nặng nề, chúng khiến ta không dám từ bỏ tất cả để làm được như vương thúc, vào lúc mấu chốt chúng sẽ trở thành lý do để ta chần chừ do dự, mà Linh Nhi xứng đáng có được sự đối đãi trân trọng nhất. Nên, cho dù mẫu hậu không tìm tới nói chuyện với ta, Minh Hạo cũng sẽ không làm gì vương thúc cả. Đối với một người con gái như Linh Nhi, cho dù nàng có phải là tất cả của ta hay không, ta cũng sẽ vẫn yêu thương trân trọng nàng. Nếu trên thế giới này có người khiến ta tự nguyện để gửi gắm tình cảm và sự nhớ nhung như thế thì hà tất ta phải mang lại sự buồn chán ủ rũ cho nàng?”
Thái tử dốc hết nỗi lòng, nghe thật cảm động. Thu Hàn Nguyệt mày thoáng chau lại, sắc mặt điềm tĩnh đáp: “Vậy, sau này mong thái tử điện hạ mỗi lần gặp Linh Nhi, đừng thể hiện sự nuối tiếc hối hận một cách lộ liễu như thế trước mặt nàng, được không?”
Thu Minh Hạo hoang mang: “Minh Hạo sẽ cố gắng hết sức, có chỗ nào không phải, mong vương thúc hãy bỏ quá cho.”
Vẫn sẽ nuối tiếc, trong lòng vẫn vấn vương, nhưng vì muốn giữ được nụ cđáng trân trọng trên môi tiểu nha đầu ấy, họ sẽ thử chung sống hòa bình với nhau. Mặc dù không thể như tri kỉ, nhưng cũng điềm đạm như quân tử.
“Ca ca đẹp trai thật sự muốn đi thả diều với Linh Nhi sao?”
“Ca ca đẹp trai có điều kiện, sau này nàng không được quấn lấy mẹ ta nữa!”
“Đấy cũng là … của Linh Nhi, không phải là… của Linh Nhi… Nhưng, đấy là… là mẹ mà ~ ~”
“Không phải, không phải, không phải! Tiểu tẩu tử còn cần ta phải nói bao nhiêu lần nữa mới hiểu?”
“Phải, phải, phải!”
“Không phải, không phải, không phải!”
“Phải, phải, phải…”
Chỉ cách nhau một cánh cửa, cuộc cãi vã tranh chấp giữa Linh Nhi và Thu Quan Vân bắt đầu. Hai người đàn ông anh tuấn trong phòng nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, sau đó nhìn nhau phì cười.
Ở lại kinh thành nửa tháng, Thu Hàn Nguyệt nhận được một bức thư khẩn phải quay về thành Phi Hồ ngay.
Mặc dù trước khi đi hắn đã bố trí mọi việc đâu vào đấy, nhưng không tránh khỏi những phát sinh đột ngột. Mùa lũ ập tới, con đê vốn được xây dựng bồi đắp dự định trụ qua được năm mùa đột nhiên bị vỡ, nhấn chìm hàng nghìn mẫu lúa đang thời kỳ trổ bông ở hai bên bờ thì không nói, còn khiến hàng trăm người dân thiệt mạng, hàng nghìn bách tính mất tích.
Bách Diêu làm phép, Thu Hàn Nguyệt trở về thành Phi Hồ ngay trong đêm, đêm đó sau khi bố trí xong cho Linh Nhi, hắn phải đích thân tới chỗ con đê thị sát. Ngay sau đó mười mấy ngày đêm, hắn phải ở lại bố trí thỏa đáng cho nạn dân, giám sát việc tu bổ con đê, phân phát lương thực và tiền bạc… rất nhiều việc cần tới hắn, thành chủ thiếu ngủ thiếu nghỉ, cả đêm không về phòng. Lao lực ngày này qua đêm khác như thế, bỗng có khách quý tới thăm, bản thân hắn không thể tiếp đón. Lão thành chủ từ sau ngày hắn thành thân liền đi chu du khắp nơi cũng chẳng thể ra mặt đón khách, trong lúc bất lực không biết phải làm sao đành mời Linh Nhi ra mặt. Nghĩ với thân phận của tiểu chủ mẫu, có lẽ cũng không khiến khách phải cảm thấy mất thể diện lắm. Không ngờ, vì việc này mà sóng gió lại ập tới.
Bình luận truyện