Chương 25: 25: Lời Đồn Đại
(25)
Những ngày tiếp theo, đối với Tần Lam quả thực là những ngày bình yên hiếm có.
Cô đã sớm quen với việc Tiêu Dực thường xuyên bận rộn không về nhà rồi, một mình cô ở trong phủ lớn vô cùng thoải mái, không cần phải lo nghĩ hay nhìn sắc mặt của anh để sống.
Nhưng trong nhà lại nhiều nữ người hầu, mà cứ nhiều người là nhiều miệng.
Cho nên thi thoảng cô nghe thấy người hầu xì xào bàn tán lớn nhỏ, rằng thống soái đang ở cùng với Lạc tiểu thư nên mới không trở về, rồi còn có người nói vợ lẽ như cô thật đáng thương khi bị ghẻ lạnh như vậy.
Mới mấy hôm trước cô còn được sủng ái lên tận mây xanh, bây giờ có lẽ thống soái đã chán ghét cô rồi nên mới không buồn về nhà.
Đủ thể loại những lời khó nghe, cô đều nghe thấy hết.
Vú nuôi ở bên cạnh Tần Lam, nhìn thấy đám người hầu tụ tập lại bàn tán, bà ấy lập tức nghiêm giọng quát:
- To gan, dám ở sau lưng dì thứ mà bàn tán, các người không cần mạng nữa à?
Đám người hầu bị câu nói của vú nuôi doạ cho hồn bay phách lạc, vội vã quay người lại, tập trung tới trước mặt vú nuôi và Tần Lam, nhìn ai ai cũng sợ sệt tới mức khuôn mặt tái mét:
- Dì thứ, chúng tôi biết lỗi rồi ạ, xin cô tha mạng...
Tần Lam chỉ nhìn lướt qua bọn họ một lượt, sắc mặt cũng chẳng thay đổi gì.
Chính vì vậy nên đám người hầu càng lo sợ hơn, bởi vì khí thế của Tần Lam lúc này chẳng khác gì thống soái.
Mỗi lần thống soái im lặng thì cũng có nghĩa là anh sắp nổi một trận lôi đình.
Tuy thường ngày nhìn Tần Lam ít nói, nhưng một người không sợ chết dám nhiều lần làm trái lời thống soái như cô, bọn họ cũng không dám coi thường.
- Dì thứ, chúng tôi...
- Đi làm việc đi, lần sau còn dám lười biếng lơ là...!cẩn thận cái mạng của các người!
Lúc này Tần Lam mới cất giọng, giọng điệu bình thản nhưng lời lẽ uy hiếp sắc bén, doạ cho đám người hầu một phen.
Bọn họ vừa mừng vừa sợ, lập tức cúi đầu rồi lui xuống làm việc.
Vú nuôi nhìn theo đám người hầu, thắc mắc vô cùng, sao Tần Lam lại không truy cứu bọn họ?
- Dì thứ...?
- Tôi hiểu bà muốn nói gì.
Dù sao những lời bọn họ nói không sai, vì chuyện này mà phạt nặng bọn họ quả thực không đáng.
Kệ đi, những lời này tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm, miễn sao tôi vẫn còn sống trong phủ là được rồi, không phải sao?
Tần Lam dứt khoát cắt ngang lời nói của vú nuôi, nói một mạch.
Cô trong mắt người khác là một cô vợ lẽ đã thất sủng, nhưng chỉ có trong lòng cô mới biết, cô lúc này vui vẻ tới cỡ nào.
Tiêu Dực không trở về, cô lại được tự do tự tại làm những điều mình thích, đây không phải chuyện tốt hay sao?
Tóm lại, chuyện cô quan tâm trước mắt chính là sự nghiệp của mình.
Trước khi bị Tiêu Dực chính thức vứt bỏ, cô phải xây dựng được danh tiếng của bản thân đã, như vậy thì sau này cô rời khỏi phủ thống soái cũng không lo chuyện gì nữa.
Vú nuôi thấy Tần Lam nói vậy thì cũng không dám nhiều lời thêm, bà chỉ cảm thấy cô suy nghĩ quá lạc quan, quá hiểu chuyện tới mức khiến cho người khác đau lòng.
Mong sao thống soái có thể sớm trở về nhà, dẹp tan mọi lời đồn đại đó.
...
Ở quân doanh riêng của Tiêu Dực, mấy ngày nay đều là những ngày bận rộn của anh.
Anh không chỉ đối phó với Lạc La Bằng mà Lạc Hy cũng thường xuyên tới quấy nhiễu, khiến cho anh cực kỳ chán ghét.
Rõ ràng trước đây anh có tình cảm với Lạc Hy, nhưng không biết từ bao giờ, anh trở nên không còn kiên nhẫn với cô ta nữa.
- Dực, em đã làm sai chuyện gì sao, vì sao mấy ngày nay anh lại tránh mặt em?
Khó khăn lắm Lạc Hy mới có cơ hội được gặp Tiêu Dực, nhưng từ lúc bước vào phòng tới giờ, anh toàn chăm chú làm việc, hoàn toàn không có ý định ngước lên nhìn cô ta một cái.
Từ việc lần trước anh từ chối đến tiệc của Lạc gia, trong lòng cô ta đã bất an không yên rồi.
Tiêu Dực vẫn không để tâm tới Lạc Hy, anh cực kỳ chán ghét dáng vẻ này của cô ta, quả thực khác xa với Tần Lam một trời một vực.
Mà khoan đã, vì sao vào lúc này anh lại nhớ tới Tần Lam chứ? Quả thực đã lâu anh không về nhà, không biết cô bây giờ như thế nào rồi, có ngoan ngoãn hay không? Nhớ tới khuôn mặt nhỏ của cô, tâm tình của anh ít nhiều cũng tốt lên một chút.
Tiêu Dực ngước lên nhìn Lạc Hy, ánh mắt không còn kiên nhẫn nữa:
- Đây là nơi làm việc của tôi, không phải chỗ để em thích tới thì tới.
Cũng không phải em không biết, tôi bây giờ đang có mâu thuẫn với cha em.
Cho nên, từ mai em đừng có tới đây nữa.
Con gái của kẻ địch cũng là kẻ địch, đây là một điều hiển nhiên.
Tiêu Dực thừa nhận, bản thân đã thay đổi, đối với Lạc Hy đã không còn như trước nữa rồi.
Lạc Hy nghe những lời nói lạnh lẽo này của anh, trong lòng càng thêm bất an hơn.
Khó khăn lắm mới trở về nước, cô ta không thể trơ mắt nhìn anh thuộc về người phụ nữ khác được:
- Dực, em biết những gì cha em làm không đúng.
Nhưng chẳng phải ông ấy làm vậy là vì muốn xem thành ý của anh hay sao? Chỉ cần chúng ta liên hôn, hai gia tộc ắt sẽ có một sự liên kết, chuyện này đối với chúng ta đều là chuyện tốt mà...
- Lạc Hy! Ý em nói, tôi phải liên hôn với Lạc gia các người thì mới được thuận lợi? Tiêu gia nhà chúng tôi, từ khi nào phải nhìn sắc mặt người họ Lạc mà sống vậy? Đừng mơ tưởng hão huyền nữa, Lạc gia trong mắt tôi chỉ nhỏ bằng một con kiến!
Tiêu Dực không hề cho Lạc Hy một chút thể diện nào, thẳng thừng cắt ngang mọi lời nói của cô ta.
Dứt lời, anh gọi thuộc hạ vào, tiễn khách..
Bình luận truyện