Chương 2: Hi Sinh Gì Đâu Chứ
Khi môi của cô gái chạm vào bờ môi mỏng lạnh lẽo, nhịn không được rùng mình một cái.
Người vốn dĩ đang phát điên đột nhiên cảm thấy ấm nóng.
Chuyện đáng chết hơn là mùi thơm ngọt ngào của thiếu nữ đã trực tiếp làm dịu cơn đau đầu của anh.
Điều này làm cho người đàn ông không ngừng muốn tiến thêm một bước, chế trụ eo cô, hướng về phía thắt lưng…
Mộ An An là lần đầu tiên, cho nên giờ phút này vô cùng căng thẳng và sợ hãi, nhưng mà người đang ôm là Tông Chính Ngự, cái gì cô cũng không sợ nữa, mặc cho hành động của anh khiến cô hoàn toàn biến thành phụ nữ của anh.
Nhưng mà…
Đau quá!
Người đàn ông này bình thường rất mạnh, giờ phút này càng mạnh hơn nữa…
Mà Mộ An An giống như một mảnh thuyền cô độc trôi trên biển, chỉ có thể ôm Tông Chính Ngự chìm nổi, đau vô cùng…
…
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Mộ An An ánh mắt lanh lợi, phải ứng đầu tiên chính là đau!
Cô cảm thấy tình huống hiện tại của bản thấn giống như những mảnh vụn rơi trên mặt đất… vỡ vụn.
Mà người đàn ông khiến cô như thế đang nằm sấp ở một bên, lộ ra một nửa nhan sắc thần tiên giống như yêu tinh nghịch thiên.
Mộ An An không dám ở lại.
Mặc dù cô rất muốn ngủ nhưng mà bắt buộc phải rời đi trước khi người đàn ông này tỉnh lại, nếu không hậu quả khó lường.
Mộ An An nắm lấy khăn tắm mặc ở một bên mặc vào, lúc xuống giường, trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
Thật sự đau quá mà.
Cô dường như là bò ra khỏi phòng.
Bác sĩ Cố vẫn luôn đợi ở bên ngoài.
Người hầu đã bị ông đuổi đi.
Bác sĩ Cố vừa thấy Mộ An An đi ra đã nhanh chóng bước lên phía trước dìu đứng lên, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại.
“Cô An An, cô… không sao chứ?”
“Ông đi thử xem!”
“…”
Bác sĩ Cố nhìn thấy dấu vết trên cổ của Mộ An An thì hoàn toàn im miệng.
Trên làn da mềm mại nhẵn nhụi, tất cả đều là dấu vết, Thất Gia… quả nhiên là một người tàn nhẫn!
Bác sĩ Cố dìu Mộ An An quay về phòng.
Mộ An An hỏi: “Đều sắp xếp hết chưa?”
Bác sĩ Cố: “Ừm, đã sắp xếp thỏa đáng cả rồi, thất gia bảo đảm sẽ không biết là cô.
”
Mộ An An gật đầu, đi vào phòng tắm.
“Cô An An…”
Bác sĩ Cố đột nhiên hô lên, sau vài giây trầm mặc lại nói, “Hi sinh cô rồi.
”
Nói xong, bác sĩ Cố thở dài một tiếng rồi lui ra khỏi phòng Mộ An An.
Mộ an An đứng ở cửa phòng tắm, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, hốc mắt cô có chút đỏ, “Một chút cũng không phải là hi sinh, đây vốn dĩ là ao ước của tôi…”
Từ 12 tuổi Mộ An An được Tông Chính Ngự mang về.
Bởi vì mẹ và ông ngoại chết rất thảm, thế cho nên một khoảng thời gian rất dài lúc Mộ An An mới đến Ngự Viên Loan, trạng thái cảm xúc sụp đổ.
Cả đêm cô đều ngủ không được.
Khó khăn lắm mới ngủ được thì cũng sẽ mơ thấy ác mộng.
Sau khi bừng tỉnh sẽ càng không có cách nào khống chế hoảng sợ mà mất đi khống chế hét lên.
Nhưng ngay cả lúc tồi tệ nhất của cô, Tông Chính Ngự vẫn ở bên cạnh cô.
Cô không ngủ được, anh sẽ kể chuyện cho cô nghe.
Cô sợ hãi khóc la, anh sẽ ôm cô trấn an, vẫn luôn nói cho cô biết, co anh ở đây, không cần sợ gì cả.
Thất gia của Mộ An An là một người đàn ông mạnh mẽ như thế đấy.
Mặc dù ở bên ngoài lạnh lùng bạc tình chỉ duy nhất đối với cô là ôn nhu che chở.
Sự quyến rũ tràn ngập như vậy, người đàn ông che chở mình như vây, làm sao có thể bảo Mộ An An đừng động lòng đây?
Cô yêu anh, bắt đầu từ năm 12 tuổi.
Không chỉ là cảm giác ỷ lại, không chỉ là cảm giác trả ơn.
Là yêu, là sự động lòng của người phụ nữ dành cho người đàn ông, tình cảm nhập vào xương cốt.
Cho nên…
Lần này hi sinh cái gì chứ?
Có thể trở thành người phụ nữ của Tông Chính Ngự là niềm ao ước mà cô vô cùng mong muốn.
Chỉ là tình yêu của Mộ An An có điên cuồng nóng bỏng như thế nào đi nữa thì cũng có thể đặt vào trong tim.
Bởi vì cô rất rõ, thất gia rất cưng chiều cô, nhưng chỉ là xem cô như tiểu bối.
Nếu như biết biết Mộ An An vượt quá, làm ra loại chuyện như vậy thì nhất định sẽ tống cô ra nước ngoài.
Mộ An An có thể cả đời này đều giấu tình yêu sâu nặng vào tim nhưng không thể chấp nhận việc rời xa Tông Chính Ngự.
…
Sau khi Mộ An An tắm xong thì liền đi ngủ.
Nhưng ngủ được nửa tiếng thì bị tiếng chuông điện thoại vang lên đâm vào tai.
Cô rất không muốn nghe thậm chí còn bực bội nhưng mà vừa nhìn thấy người gọi là bác sĩ Cố, liền nhịn xuống.
Ngự Viên Loan vô cùng lớn, chiếm diện tích 300 héc ta, ngang bằng một cái sân bay.
Bác sĩ Cố là bác sĩ riêng của Ngự Viên Loan, bình thường đều chờ ở biệt thự chính, có chuyện gì thì gặp mặt rồi nói.
Trừ phi có một số chuyện không cách nào gặp mặt nói được mới gọi điện thoại.
Phản ứng đầu tiên của Mộ An An chính là bên Tông Chính Ngự có chuyện, cho nghe nhanh chóng nghe điện thoại.
“Cô An An, cô nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, Thất Gia vô cùng giận dữ, lục soát toàn bộ biệt thự tìm kiếm người phụ nữ hôm qua, rất nhanh sẽ tìm đến cô!”
Bác sĩ Cố vừa nói xong, Mộ An An mạnh mẽ từ trên giường đứng bật dậy, khuôn mặt hoảng sợ, xong rồi xong rồi…
Lúc này.
Phòng khách của biệt thự chính Ngự Viên Loan, trên ghế sô pha bằng da màu đen đắt đỏ, người đàn ông đang ngồi đấy.
Người đàn ông mặc một bộ vest màu đen đơn giản, thắt cà vạt màu đen mảnh, nút được gài chặt đến nút trên cùng.
Đôi chân dài được bọc trong chiếc quần tây âu phục, lúc này đang gác lên nhau một cách tao nhã, hơi dựa vào lưng ghế sô pha, trên tay cầm một ly rượu đỏ, lắc nhẹ.
Màu đỏ quyến rũ giao nhau với ánh sáng, phản chiếu khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng.
Đôi mắt thâm thúy, cuồng vọng đầy sát khí.
Nghiễm nhiên chính là một đế vương có một không hai!
Mà trước mặt anh một đám vệ sĩ, người hầu đang quỳ, đều đang nom nớp lo sợ.
“Nói, là ai?” Người đàn ông mở miệng, thanh âm thấp đến cực hạn, chỉ là ngắn gọn ba chữ đối với người hầu mà nói lại như tuyên án tử hình.
Tất cả mọi người càng run nhiều hơn nhưng không ai dám nói một chữ.
“Thất gia!”
Cận vệ kiêm trợ lí đặc biệt La Sâm bước vào, cung kính hồi báo bên tai Tông Chính Ngự.
“Đã kiểm tra hết tất cả người hầu nữ ở Ngự Viên Loan, phát hiện có một người hầu tối qua đem theo con gái vào biệt thự, lén la lén lút, vô cùng khả nghi, hơn nữa sáng sớm, người hầu và con gái đã lén lén lút lút rời khỏi Ngự Viên Loan rồi.
”
La Sâm cung kính hồi báo xong liền đặt tài liệu của người hầu đó và con gái trước mặt Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự đơn giản lật xem, sau đó ném tài liệu qua một bên, “Điều tra người cho tôi.
”
La Sâm nhận lệnh: “Dạ!”
Tông Chính Ngự từ sô pha đứng lên.
Lúc ngồi khí thế đã rất mạnh mẽ, giờ khắc này đứng lên, người cao 1m89, bờ vai rộng, hông hẹp, đôi chân dài, khí chất đó hoàn toàn mạnh mẽ.
“An An chưa dậy sao?” Tông Chính Ngự truy vấn.
Tim của bác sĩ Cố run lên, vội vã bước về phía trước nói, “Thất gia, cô An An đến kì, cho nên rất không thoải mái.
”
Tông Chính Ngự vừa nghe liền nhíu mày, “Đến sớm à?”
Bác sĩ Cố đứng một bên nghe đến đây ngay lập tức xấu hổ.
Đây là cưng chiều đến trình độ nào rồi chứ, đến cả kì sinh lí của nữ sinh cũng đều nhớ rõ như thế.
Bác sĩ Cố nhanh chóng nói, “Bởi vì cô An An gần đây việc học rất nặng, cho nên có chút lo nghĩ, dẫn đến việc đến sớm.
”
“Bảo trường học ngừng tiết lại.
”
Tông Chính Ngự trực tiếp hạ mệnh lệnh, sau đó sải bước hướng lên lầu.
Vừa gõ cửa, Mộ An An trong phòng run rẩu, “Ai, ai đó?”
“Là chú.
”
Giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền đến.
Không biết có phải là do khí thế của người đàn ông mạnh mẽ quá không hay là do Mộ An An vốn chột dạ làm cho cô vô cùng khẩn trưởng, nói chuyện có chút lắp bắp: “Cháu, cháu khó chịu, cháu muốn ngủ, cháu…”
Còn chưa nói xong người đàn ông đã thô bạo đẩy cửa ra, bước nhanh vào.
Mộ An An:…
Thất gia, có thể đừng có thô bạo như vậy hay không?
Lúc nội tâm Mộ An An đang phỉ báng, người đàn ông đã đi đến trước mặt cô, vươn tay vuốt trán Mộ An An, “Rất khó chịu sao?”
Không giống với bộ dáng bá khí lạnh như băng khi ở dưới lầu, anh nói chuyện với Mộ An An luôn có thêm một phần ôn nhu.
Thân thể của Mộ An An thật sự rất khó chịu.
Nhưng nhìn Tông Chính Ngự như vậy thì một chút cũng không khó chịu.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói có chút làm nũng, “Ngủ một chút là ổn rồi.
”
Mộ An An đang nói, ánh mắt của Tông Chính Ngự rơi vào trên cổ của cô, đồ ngủ hôm nay cô mặc vô cùng bảo thủ, bao chặt lấy cổ.
Đây không phải là phong cách của Mộ An An!
Tông Chính Ngự híp mắt, sau đó trực tiếp tháo nút áo trên cổ áo, nhìn da trên cổ cô.
Bình luận truyện