Cốc Nước Ấm

Chương 37



Vừa vào phòng, đập vào mắt là một chiếc bàn dài, mặt bàn đặt đầy các món ăn tự chọn, bên cạnh là những chiếc đĩa ăn. Bên còn lại là bàn ăn và ghế tựa, những người tốp ba tốp năm ngồi tụm lại với nhau.

Dưới ánh đèn mờ ảo, rất nhiều người đàn ông cầm ly rượu trò chuyện, không ít người nước ngoài công khai hôn môi cùng bạn trai của họ, vui vẻ cười đùa, tuy là một bữa tiệc nhưng nói đúng hơn là một buổi tụ tập của những người bạn tâm giao.

Tần Triết mới kéo Tần Tranh vào cửa, có khá nhiều người liếc mắt nhìn, thậm chí có người còn huýt sáo, phát ra tiếng than ”Đẹp trai quá”. Một người đàn ông nhìn qua xấp xỉ tuổi Tần Triết ra đón, một tay khoác lên vai Tần Triết, cường điệu kêu lên, ”wow, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người anh trai huyền thoại, dáng người rất đẹp, khó trách làm cậu cả đêm năm sáu lần mới kéo hồn về.”

Lời này nói xong, xung quanh bàn tán xôn xao.

”Đi đi, anh trai tớ là người ngoài giới, đừng nói lung tung ở đây, cẩn thận làm anh ấy sợ.” Khuôn mặt Tần Triết đỏ lên, dùng sức đẩy người đàn ông ra, cậu cảm thấy xấu hổ.

Mọi người trong ”giới” chủ yếu là người quen, mỗi tuần đều thường xuyên gặp gỡ nhau, bởi vậy mới hay nói những lời trêu đùa vô hại, cũng có lúc nói lời thô tục, nhưng ai cũng coi như chuyện bình thường. Tuy nhiên Tần Tranh đối mặt với bầu không khí như vậy thật sự không thích ứng được, đành phải nắm chặt tay Tần Triết, mím môi, đi theo phía sau cậu.

Tần Triết dường như cũng cảm nhận được Tần Tranh đang căng thẳng, cố sức nắm chặt tay anh, nhỏ giọng nói, ”Anh đừng căng thẳng, tham dự bữa tiệc đều là người em quen, sẽ không làm khó anh đâu.”

Tần Tranh cười khổ, ”Anh chưa từng tham gia hoạt động giống thế này, tất cả đều là người xa lạ, sao lại không căng thẳng được.”

”Em quen biết là được, đừng sợ, đừng sợ, anh đi theo em, em giới thiệu với anh cấp trên của em.” Tần Triết cười nói, sau đó kéo Tần Tranh trực tiếp đi đến trước một chiếc bàn. Đó là bàn nổi bật nhất trong căn phòng.

Nói là bàn nổi bật nhất bởi vì chỉ có duy nhất một người đàn ông đang ngồi.

Ông chủ của Tần Triết là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh quốc tịch Mỹ, lần này người tổ chức tiệc là cấp dưới của hắn, bởi vậy, hắn tự nhiên cũng đến tham dự.

Lúc này, hắn một mình ngồi cạnh chiếc bàn phía góc phòng, dáng điệu ưu nhã uống một ly rượu vang đỏ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm, nhìn Tần Tranh và Tần Triết.

”Bạn trai của em thật sự rất đẹp trai.” Người đàn ông da trắng cao to ngồi trên ghế, ưu nhã nói tiếng Trung rất chuẩn, vẻ mặt dịu dàng mà khiêm nhường, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tần Tranh chứa một chút nghiên cứu tìm tòi.

Tần Triết thản nhiên che khuất Tần Tranh, nở nụ cười, ”Đúng vậy, chúng tôi yêu nhau đã rất nhiều năm.” Tần Triết đáp không vào trọng tâm, nhấn mạnh giọng vào những chữ ”rất nhiều năm.”

”Cho dù thế, anh vẫn kiên trì với quan điểm trước đây của anh.” Người ngoại quốc cười cười, sau đó đột nhiên nói, ”Hai người hôm nay ngồi đây đi.”

Tần Triết gật đầu, kéo Tần Tranh đi chọn thức ăn.

Không biết vì sao, Tần Tranh gần như có thể cảm nhận rõ được địch ý của người đàn ông ngoại quốc, cũng hiểu rõ được Tần Triết kiên trì muốn anh tham dự tiệc, có lẽ là có ý khác. Anh không rõ nội tình nên không dám nhiều lời, chỉ theo Tần Triết đến chiếc bàn ăn dài chọn món trở về, buồn bực nhìn thức ăn.

Anh không dùng quen dao nĩa, Tần Triết liền giúp anh cắt miếng thịt bò thành những miếng nhỏ, phục vụ chu đáo, hơi quá mức niềm nở vồn vã.

”Được rồi, đừng quan tâm đến anh, em ăn của em đi.” Tần Tranh bị cậu làm cho xấu hổ, đặc biệt thấy khuôn mặt tái mét lại của người đàn ông ngoại quốc đối diện, anh đành đá vào chân Tần Triết ở dưới bàn.

Nhưng mà Tần Triết làm như không có gì, vẫn cười đùa vui vẻ với anh, gần như gạt người đàn ông ngoại quốc sang một bên.

Tần Tranh thật sự không được tự nhiên, tiến đến bên tai cậu, khe khẽ nói, ”Tiểu Triết, sếp em không phải ngay bên cạnh sao? Tốt xấu thế nào em cũng nên tạo quan hệ tốt với người ta chứ.”

Tần Triết cũng tiến gần đến, nhỏ giọng nói, ”Không sau đâu, anh ta là người không để bụng, em đang cố ý đấy.” Nói xong, cậu còn hôn một cái lên má Tần Tranh, khiến xung quanh không ít người kinh hô.

”Tần bảo thủ vậy mà cũng có lúc tràn trề cảm xúc như vậy!” Giọng nói không nhỏ truyền đến, Tần Tranh lập tức liền xấu hổ.

Hai người họ không kiêng nể gì mà kề tai nói nhỏ, hoàn toàn chọc giận người đàn ông ngoại quốc, nhưng vẻ mặt hắn không để lộ, chỉ nhẹ giọng nói, ”Tần Triết, em có thể giúp anh đi lấy một ly rượu sâm banh không?”

”Được, tôi sẽ quay lại ngay.” Tần Triết cười rạng rỡ, trước khi đi, cậu nháy mắt với Tần Tranh rồi mới quay đầu bước đi.

Thấy Tần Triết rời khỏi, người đàn ông ngoại quốc lập tức trở nên kiêu ngạo, dường như bị áp lực rất lâu phải tìm cách giải tỏa ra hết.

”Tôi nghe nói anh là con trai của mẹ kế Tần Triết?”

Tần Tranh giật mình một chút, gật đầu, trong lòng anh hiểu rõ, Tần Triết cũng sợ người khác biết chuyện cậu và anh trai ruột yêu nhau, bởi vậy mới giấu diếm quan hệ huyết thống, chỉ nói là con trai mẹ kế.

”Có thể mạo muội hỏi anh đang làm việc ở đâu không?” Người ngoại quốc nọ khiêu khích hỏi.

”Tạm thời tôi đang thất nghiệp.” Tần Tranh thẳng thắn trả lời.

”A, mỗi người một chí hướng, cũng không phải chuyện gì kì lạ.” Người đàn ông đáp, chỉ có biểu cảm hoàn toàn khác với vừa rồi.

Tần Tranh nhíu mày, ”Tôi không biết tôi đã mạo phạm anh chỗ nào, nhưng anh không cần châm chọc tôi như vậy. Tôi nghĩ anh đã hỏi thì chắc hẳn anh đã điều tra tình huống công việc của tôi. Tôi học xong lớp mười một thì bỏ học, đến bây giờ chỉ làm lao động chân tay, tiền lương rất thấp, căn bản không thể so sánh với anh và bạn bè đồng nghiệp của anh.”

Anh có chút không rõ người trước mắt đang muốn làm gì, bởi vậy thẳng thắn nói rõ trọng tâm câu chuyện. Dù sao anh cũng lăn lộn trong xã hội nhiều năm, làm sao không nhận ra sự kinh thường trong ánh mắt của người đàn ông ngoại quốc.

Lời nói của anh làm không ít người xung quanh liếc mắt lại, càng không ít người ngạc nhiên bật ra, ”Trời ơi, bạn trai của Tần không ngờ chỉ là công nhân, thật không thể tin được.” Giọng nói lộ vẻ kinh miệt rõ ràng khiến Tần Tranh cảm thấy khó chịu giống như bị một cái tát đánh vào mặt.

”Xem ra, Tần Triết thật sự chưa nói với anh việc này.” Người ngoại quốc nở nụ cười, ”Tôi từng theo đuổi em ấy một thời gian rất dài, mỗi lần đều bị em ấy từ chối. Tôi muốn biết, người đàn ông thế nào mà còn tốt hơn tôi, khiến Tần Triết từ chối thẳng thắn như vậy. Tôi thừa nhận, lúc tôi biết tình huống của anh, tôi cảm thấy rất không cam lòng. Tôi không nghĩ ra, tất cả những gì tôi có đều hơn anh rất nhiều lần, nhưng tại sao em ấy không chịu chọn tôi. Chẳng lẽ bởi vì thể lực của anh có thể thỏa mãn dục vọng của em ấy ư?”

Ngôn ngữ sỉ nhục trắng trợn khiến Tần Tranh phẫn nộ mở to mắt nhìn, hai tay anh cuộn chặt, bởi vậy anh thậm chí không chú ý đến tiếng nháo nhào ở xung quanh và Tần Triết không biết bao giờ đã im lặng đứng cách đó không xa, cẩn thận lắng nghe.

”Tình cảm không thể đánh giá bởi các điều kiện bên ngoài.” Tần Tranh nhàn nhạt trả lời.

”Đó chỉ là mượn cớ mà thôi. Tôi không nghĩ ra, anh và Tần Triết chênh lệch nhiều như vậy, tại sao em ấy nhất định chỉ chọn anh. Đặc biệt nghe nói anh vốn là người ngoài giới, tôi càng không hiểu nổi. Anh và em ấy có tiếng nói chung sao? Anh và em ấy có thể có tư tưởng chung sao? Người Trung Quốc các anh có một câu châm ngôn, đồng sàng dị mộng (sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng), tôi không hiểu được chênh lệch lớn giống như hai người làm thế nào có thể cùng một chí hướng.”

Nói như vậy, vừa vặn đâm vào tâm sự của Tần Tranh, trong khoảng thời gian ngắn anh không thể nói gì, đành phòng ngự mà hỏi, ”Cho dù vậy thì có liên quan gì đến anh? Tần Triết là người trưởng thành, em ấy có đủ năng lực và chín chắn để chọn bạn đời của em ấy.”

”Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ rất muốn cùng anh một đấu một, cho dù đấu cái gì, chỉ cần anh mở miệng, thắng thì có thể có được Tần Triết, đấu không?” Đối phương hiển nhiên vô cùng tự tin, điều kiện như vậy mà cũng nói ra được.

Tuy nhiên Tần Tranh không để mình bị mắc bẫy, ”Đây là chuyện rất vô lý, thứ nhất, Tần Triết hiện tại là bạn trai của tôi, anh thắng thì có thể có được em ấy nhưng anh thua cũng không mất đi cái gì, đây là chuyện không công bằng. Thứ hai, tình cảm là thứ không thể đưa ra làm trò đùa, tôi không nghĩ, đem tình cảm của Tần Triết ra đặt cược là tôn trọng em ấy. Cho nên, tôi không đồng ý.” Tần Tranh không phải ngu ngốc, anh chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật kiêu ngạo và ấu trĩ, dùng loại thủ đoạn mà trẻ con mới chơi để làm quyết định như vậy, thật sự chẳng ra làm sao cả.

Anh có chút nôn nóng quay đầu, muốn biết Tần Triết đi lúc nào mới trở về nhưng phát hiện người nọ từ lâu đã đứng ở phía sau anh, cách đó không xa. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tần Tranh nhíu mày, tránh đi, tiếp theo, Tần Triết nhào đến, ôm lấy anh mà mãnh liệt hôn môi.

Họ hôn nhau giữa không gian đầy người, hai đôi môi thân mật gắn kết mãi đến khi sắp không thở nổi mới tách ra.

Tần Triết khiêu khích nhìn người đàn ông ngoại quốc, sau đó đột nhiên nói tiếng anh bằng tốc độ cực nhanh. Tần Tranh nghe không hiểu nhưng thấy khuôn mặt của những người xung quanh đều kinh ngạc cùng với ánh mắt khâm phục của họ.

Sau đó, người đàn ông ngoại quốc lớn tiếng đáp lại, hắn và Tần Triết nói tiếng anh rất nhanh mà cãi nhau, Tần Tranh không hiểu nhưng vẫn biết không phải lời hay ý đẹp gì, bởi vậy anh nhíu mày càng chặt. Giữa lúc hoảng hốt, Tần Triết đột nhiên vọt đến đánh vào mặt người đàn ông ngoại quốc, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Tần Tranh hoảng sợ, đi đến túm Tần Triết trở về nhưng người ngoại quốc lại thừa dịp đánh vào ngực Tần Triết khiến cậu rên lên, lập tức đau đến quằn lưng. Đầu óc Tần Tranh nóng nảy, chưa kịp hoàn hồn, anh đã đánh ngã người ngoại quốc. Những người này chủ yếu là ngồi cả ngày, đều là nhân viên văn phòng, tự nhiên không phải là đối thủ của Tần Tranh, chỉ hai ba quả đấm thì cuộc chiến chấm dứt.

”Anh ơi! Cẩn thận một chút, đừng đánh anh ta đến phát bệnh.” Tần Triết thấy tình huống không tốt, kéo Tần Tranh lại, thấy khuôn mặt anh tái nhợt nhìn mình, bỗng chốc cậu cảm thấy chột dạ, khiếp sợ rụt rè gọi, ”Anh ơi…”

”Về nhà trước đã.” Tần Tranh trong lòng tức giận, nhưng không thể phát tác giữa căn phòng đầy người lạ. Anh lôi Tần Triết ra khỏi cửa, để lại người trong phòng á khẩu nhìn mớ hỗn độn dưới đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện