Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 278



"Cô nương, Hoàng Thượng tới Phượng Nghi cung, Hoàng Hậu lúc này không có thời gian tới, nói là một lát nữa tới thăm ngươi."

Thải Diên từ bên ngoài đi vào, thuật lại cho Phó Mật nghe lời tiểu cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu vừa mới truyền tới.

Phó Mật trong lòng khẽ động, "Hoàng Thượng sao lại tới?"

Thải Diên thuận miệng nói: "Nghỉ trưa thì tới đi?" Hoàng Thượng cũng muốn ngủ trưa a.

trong mắt Phó Mật thất vọng chợt lóe lên rồi biến mất, bình tĩnh một lát nói với nàng: "Ngươi cũng đi nghỉ đi, ta ngủ."

Thải Diên gật gật đầu, lui ra ngoài. Lý thái y đến thăm, cô nương không có trở ngại, ngày mai sẽ có thể xuất cung, nàng không có gì không yên tâm.

Nha hoàn đi rồi, Phó Mật tự mình nằm một lát, sau đó nhẹ nhàng dậy đi tới trước bàn trang điểm.

Nàng chậm rãi ngồi vào trên ghế, nhìn cô nương trong gương.

Cái trán quấn một vòng lụa trắng, sắc mặt tái nhợt, so với bình thường nhìn lại càng đẹp mắt.

Phó Mật vẫn luôn biết rõ ràng, gương mặt này là sở trường duy nhất của nàng. Không tính Phó Dung, luận thân phận, nàng không bằng Phó Dung, luận tính tình, nàng cũng không bằng Phó Bảo làm cho người ta yêu thích, luận tài ba, nàng so ra kém Phó Tuyên. Phó gia các cô nương, ai cũng đều được người ngoài khen ngợi, chỉ có nàng không ai biết đến. Nhưng đó là hồi nhỏ, hiện giờ nàng trưởng thành, nàng là cô nương đẹp thứ hai Phó gia, là cô nương Phó gia duy nhất chưa xuất giá, chỉ cần nàng xuất hiện ở trước mặt Hoàng Thượng, hắn khẳng định sẽ kinh diễm.

Cầm lược, Phó Mật nhìn gương trang điểm, trên mặt không chút phấn son, môi thoáng bôi đỏ chút, lại từ chỗ quần áo Phó Dung đưa tới chọn một bộ bối tử trắng thêu hoa lê với váy dài tương xứng màu lá nhạt, đứng trước gương lớn, yểu điệu nhàn nhạt, người thấy mà thương.

Phó Mật nhớ Tam tẩu Hàn Ngọc Châu trêu ghẹo, nói nàng đẹp như Tây Thi bị bệnh, Đường Minh Hoàng bên người có Dương phi, Mai phi cân sức ngang tài, Hoàng Thượng nắm giữ thiên hạ, sao có thể thật sự chỉ sủng ái một mĩ nhân Phó Dung?

Càng nghĩ càng có tin tưởng, Phó Mật ở trong phòng bình tĩnh ngồi một lát, đoán chừng hai người sắp nghỉ trưa xong, lúc này mới đi ra ngoài.

Thải Diên đã tỉnh, nghe được động tĩnh, cả kinh nói: "Cô nương thức dậy làm gì? Thái y dặn dò ngài ở trên giường tĩnh dưỡng a?"

Phó Mật rũ rèm mắt xuống: "Ta cảm thấy khá hơn nhiều, muốn đi gặp tỷ tỷ, cũng không thể cứ luôn chờ tỷ tỷ tới." ở trước mặt nha hoàn, nàng cũng ít nói ít lời, nhưng tuyệt đối không phải không có tính tình, phàm là chuyện nàng nhận định, giải thích một câu liền không nghe khuyên nữa, làm theo ý mình.

Ví như lúc này, nàng không lại để ý tới Thải Diên, đi thẳng ra bên ngoài.

Thải Diên quá quen thuộc nàng, tuy rằng trong lòng không đồng ý, vẫn vội vàng đuổi theo, "Cô nương đi chậm, cẩn thận một chút."

Chủ tớ được cung nữ dẫn đường, đi chính viện.

Vừa vặn Từ Tấn đi ra.

Phó Dung bị hắn thu thập một buổi trưa, mệt đến động cũng không muốn động, Từ Tấn cũng không gọi nàng dậy, bồi nàng nằm một lát tự mình mặc đồ. Đi ra gian nhà chính, vừa rẽ vào hành lang, liền thấy đối diện một nữ tử quần xanh mềm mại đi tới. Nhìn thấy hắn, đối phương lập tức dừng bước, cúi đầu đứng yên, dường như khẩn trương quên nói chuyện. Hắn đi tới trước mặt, nàng mới có chút sợ hãi hành lễ, "Phó Mật bái kiến Hoàng Thượng."

Từ Tấn lớn đến thế này, còn thật chưa bị nữ nhân câu dẫn bao giờ.

Còn nhỏ thì không có người nghĩ đến, sau này lớn, bởi vì trên người có bệnh lạ, hắn đi tới đâu Hứa gia cũng sẽ theo bảo hộ trái phải. Thực sự có nữ nhân muốn vô tình đụng vào hoặc có ý sát tới gần, Hứa gia lập tức sẽ ném người đi. Đời trước Phó Dung chọn thời điểm hắn cùng với An vương một chỗ, hai bên thị vệ đều không ra tay, mới để Phó Dung đánh bậy đánh bạ nhào qua tới.

Nhưng điều này không có nghĩa hắn nhìn không ra tâm tư Phó Mật lúc này.

Phó Tuyên nhìn thấy hắn tỷ phu này, ánh mắt thản nhiên như nước, khách sáo xa cách, tuyệt đối sẽ không khiến người khác nghĩ sai. Phó Bảo hoạt bát hơn, nhưng Phó Bảo nhìn hắn trong mắt chỉ có hiếu kỳ, giống như nhìn mấy người Lương Thông Phó Thần. Chỉ có Phó Mật này, ánh mắt không thành thật.

"Không đau?" Hắn cách vài bước hỏi, âm thanh nghiêm nghị.

Nhưng ở trước cửa phòng nhìn theo hắn, Mai Hương không nghe được a, nhìn Ngũ cô nương xa xa đứng ở chỗ đó giống yêu tinh. Hoàng Thượng trước nay không gần nữ sắc thế nhưng dừng lại nói chuyện với nàng ấy, chuông báo động trong lòng Mai Hương réo mãnh liệt, mau chóng lui về phòng, vội vã gọi nữ nhân ngủ say trong màn lụa, "Nương nương, Ngũ cô nương tới, ở bên ngoài nói chuyện cùng Hoàng Thượng đâu!"

Cũng chưa bao giờ trải qua chuyện có thể uy hiếp sủng ái của Phó Dung, Mai Hương chỉ muốn nhanh chóng nói cho Phó Dung, đã quên nói như vậy ngộ nhỡ Phó Dung xúc động lập tức chạy ra ngoài, nháo lên với Hoàng Thượng ngược lại càng không xong.

Giấc ngủ ngon bị cắt ngang, Phó Dung đang muốn oán giận, nghe được lời này bỗng nhiên ngồi dậy: "Bọn họ nói cái gì?"

Mai Hương nào biết a, "Cách quá xa, nô tì không nghe thấy."

Phó Dung thật sự không ngờ được Phó Mật động tác nhanh như vậy, hơn nữa Từ Tấn còn nói chuyện cùng nàng.ấy

Nhưng nàng đối với Từ Tấn 10 phần tin tưởng vẫn còn đến 9 phần, nhìn chằm chằm vào quần áo tán loạn ở chân giường, nàng cười cười, "Ngạc nhiên cái gì, đi nhìn nữa xem, nếu bọn họ còn đang nói chuyện, ngươi lại vào nói cho ta."

Giọng nàng vững vàng, Mai Hương cũng trấn định một chút, đi ra ngoài vụng trộm nhìn, đã không thấy bóng Từ Tấn, Ngũ cô nương giống như cây cột đứng ở kia, nha hoàn bên người không biết đang khuyên bảo cái gì.

Mai Hương bẩm báo chi tiết cho Phó Dung.

Phó Dung yên tâm, lại tò mò hai người rốt cuộc đã nói gì, để Mai Hương đi mời Phó Mật tới, nàng mau chóng thu thập mặc đồ.

Vừa ân ái một trận, khuôn mặt Phó Dung nhỏ nhắn đỏ bừng, so với đánh son phấn còn đẹp mắt hơn, vào gian nhà chính lại thấy Phó Mật sắc mặt trắng bệch, như mất hồn, ngơ ngác đứng ở chỗ đó, nhìn thấy Phó Dung cũng quên tiếp đón.

Phó Dung vừa nhìn sắc mặt của nàng thì biết Từ Tấn nói với Phó Mật khẳng định không phải lời ngon tiếng ngọt, 8 thành là nói cái gì khó nghe, bằng không thật như Phó Mật mong muốn, Phó Mật nên e thẹn như hoa đào a.

"Ngũ muội muội thức dậy làm gì, thái y không phải dặn dò ngươi nằm trên giường tĩnh dưỡng sao?" Phó Dung quan tâm hỏi.

Phó Mật chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nữ nhân đối diện, ánh mắt phức tạp.

Phó Dung vẻ mặt nghi hoặc nhìn lại nàng, thấy Phó Mật không nói chuyện, nàng buồn bực hỏi Thải Diên: "Ngươi không khuyên cô nương các ngươi?"

Thải Diên úp úp mở mở, cuối cùng cúi đầu xuống, trong đầu lộn xộn, tất cả đều là vừa rồi Hoàng Thượng nói chuyện với cô nương nhà mình.

Tổng cộng hai câu, trước hỏi cô nương thân thể làm sao, cô nương đỏ mặt mới nói cảm tạ Hoàng Thượng quan tâm. Còn chưa nói xong, Hoàng Thượng liền vừa đi về phía trước vừa lạnh như băng đuổi người, "Đã tốt lắm, vậy thì lập tức xuất cung." (PS: Ahhhh! Độc quá nhưng ta thích)

Hóa ra là hạ lệnh trục khách!

Đừng nói cô nương, chính nàng cũng chưa từng bị người đối đãi không nể mặt như thế a.

Nhưng đó là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đuổi người, ai dám không theo?

Thải Diên nghiêng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở cô nương nhà mình.

Phó Mật rốt cuộc hoàn hồn từ tuyệt vọng như rơi vào trong hầm băng.

Hoàng Thượng nhìn thấy nàng, nhưng Hoàng Thượng không thích nàng.

Hắn lạnh giọng trục khách, công công bên cạnh hắn, cung nữ Phó Dung gọi qua hầu hạ nàng, thậm chí Thải Diên, đều nghe thấy rồi.

Như là bị lột quần áo đứng trước mặt người khác, muốn độn thổ cho rồi.

Phó Mật bức thiết muốn rời khỏi, cúi đầu nói: "Tam tỷ tỷ, thái y nói ta thương thế không nặng, ta nên trở về đi, miễn cho nương ta lo lắng."

Phó Dung nhìn chằm chằm vào mặt nàng hơi ửng đỏ, chỉ cảm thấy mặt kia còn chưa đủ hồng, thân mật mở miệng níu kéo nói: "Không vội, ta lập tức phái người đi Hầu phủ đưa tin, sẽ không để Tam thẩm nhớ mong, Ngũ muội muội vẫn nên ở lại trong cung một đêm đi. Ngươi nhìn ngươi sang năm không sai biệt lắm cũng phải xuất giá rồi. Cơ hội tỷ muội chúng ta chung đụng không nhiều, thật sự sốt ruột, sáng mai trở về cũng không muộn a. Bằng không bây giờ ngươi đi, để Tam thẩm hiểu lầm ta chậm trễ ngươi thì không tốt cỡ nào? Thải Diên, mau đỡ cô nương các ngươi đi về nghỉ ngơi."

Thải Diên nóng nảy, khẩu dụ Hoàng Thượng sao dám không tuân lời? Nhưng lời nói đánh vào mặt cô nương như vậy, nàng trăm triệu lần nói không ra miệng.

Nàng không nói, cung nữ nhị đẳng Phó Dung phái đi chiếu cố Phó Mật tiến lên nói: "Hồi nương nương, vừa mới lúc Ngũ cô nương đi tới, Hoàng Thượng quan tâm thân thể Ngũ cô nương, hỏi thăm một câu, biết được Ngũ cô nương không có trở ngại, Hoàng Thượng khẩu dụ, mời Ngũ cô nương lập tức xuất cung..."

Cố ý kéo dài âm cuối, phảng phất nàng một người ngoài cũng cảm thấy xấu hổ.

Có thể hầu hạ ở bên người Phó Dung, có ai là ngốc, Phó Mật rõ ràng không đem nương nương nhìn vào trong mắt, các nàng không giữ thể diện cho Phó Mật, nương nương mới có thể cao hứng.

Chân tướng bị vạch trần, trong phòng thần kỳ yên lặng.

Phó Mật hơi hơi cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như một đầm nước đọng, nhìn bình bình tĩnh tĩnh, hàm răng ngà lại muốn cắn nát.

Phó Dung cuối cùng cũng biết Từ Tấn nói với Phó Mật cái gì.

Từ Tấn ánh mắt càng ngày càng độc, Phó Dung ở trước mặt hắn nói dối cũng càng ngày càng khó, hắn có thể nhìn ra tâm tư riêng của Phó Mật cũng rất bình thường.

Từ Tấn trực tiếp đuổi người, tính toán không nhìn thấy thì càng đỡ ngứa mắt, Phó Dung lại không nghĩ dễ dàng thả Phó Mật xuất cung như thế. Khó xử trầm mặc chốc lát, Phó Dung đi tới phía trước Phó Mật, trấn an đỡ lấy bả vai nàng nói: "Ngũ muội muội đừng nghe Hoàng Thượng, hôm nay trên triều đình xảy ra một số chuyện, hắn phiền lòng mới giận chó đánh mèo ngươi, kỳ thật cũng không phải là thật lòng muốn đuổi ngươi đi."

Giận chó đánh mèo?

Phảng phất gió xuân thổi qua, tâm Phó Mật đang đóng băng mau chóng ấm áp lên, thấp thỏm nhìn về phía Phó Dung: "Thật sự?"

Phó Dung cười gật đầu, nắm tay nàng đi ra ngoài: "Ngũ muội muội ngoan như vậy, Hoàng Thượng vô duyên vô cớ sao lại nổi giận ngươi? Ai, Hoàng Thượng cũng thường xuyên đối với ta như vậy, Ngũ muội muội tuyệt đối đừng để ở trong lòng. Để hắn tự mình qua một buổi chiều, sập tối trở về là tốt rồi. Ngũ muội muội không tin, đêm nay tới cùng chúng ta dùng cơm, Hoàng Thượng nếu tâm tình tốt, nói không chừng còn có thể chủ động nhận lỗi cùng Ngũ muội muội!"

Phó Mật căn bản không hiểu Từ Tấn, Phó Dung như vậy nói nàng liền tin, trong lòng càng lúc càng sáng sủa, chỉ nhớ được buổi tối có thể tới bên này dùng cơm, cái khác cũng không nghĩ, dẫn Thải Diên trở về mé Tây viện.

Phó Dung chỉ đưa nàng một đoạn đường ngắn.

Đi về, Mai Hương vụng trộm quan sát nàng, không hiểu hỏi: "Nương nương thật sự muốn mời Ngũ cô nương tới dùng cơm? Nô tì, nô tì luôn cảm thấy Ngũ cô nương dường như không có ý tốt lành, trước đó trong hành lang, nàng với Hoàng Thượng..."

Phó Dung trào phúng cười: "Yên tâm đi, đêm nay chờ xem trò hay là được. Nàng không xem ta là tỷ tỷ, ta cần gì phải xem nàng là muội muội?"

Mai Hương vừa nghe, hiểu được chủ tử trong lòng đã hiểu rõ, nhất thời an tâm.

Phó Dung trở về phòng lại ngủ thêm một lát, A Tuyền A Bội tỉnh, nàng giúp hai tiểu thư rửa mặt, dẫn các nàng đi tìm ca ca tỷ tỷ.

Có lẽ là trẻ con tinh thần tốt, Trăn ca nhi Viện Viện kể cả Lăng Thủ từ buổi trưa vẫn dạo đến bây giờ còn chưa cảm thấy mệt đâu, ở trong ngự hoa viên chạy tới chạy lui. Phó Dung bồi bọn nhỏ chơi một lát, đoán chừng Từ Tấn gần như đã bận xong chính sự liền mang theo mấy tiểu tử trở về Phượng Nghi cung.

Động tĩnh bên này, Từ Tấn đều biết, vào nhà hỏi Phó Dung trước: "không cho nàng ấy đi?" Trừ Phó Dung, trên đời này không có ai dám trái lời hắn nói.

Phó Dung giả vờ không hiểu, nghi hoặc hỏi ngược lại: "Ngũ muội muội trên người bị thương, Hoàng Thượng vì sao muốn đuổi nàng đi a? Nàng va chạm với chàng?"

Từ Tấn đột nhiên không biết nên giải thích thế nào. Trực tiếp nói Phó Mật có tâm câu dẫn hắn, Phó Dung sẽ tin sao? Phó Dung coi trọng người thân, biết được Phó Mật thế nhưng là loại người đó, Phó Dung có thể tức giận hay không? Chỉ có nữ nhân cáo trạng với trượng phu nàng bị kẻ háo sắc khi dễ, Từ Tấn chưa bao giờ nghe nói có chuyện ngược lại, thật sự khó có thể mở miệng.

Hắn không nói, Phó Dung liền cười: "Ta biết Hoàng Thượng không thích giao tiếp cùng người xa lạ, bất quá Ngũ muội muội chỉ ở lại trong cung một buổi tối, Hoàng Thượng tạm nhường một chút, sáng sớm ngày mai ta đưa nàng ấy xuất cung?"

Từ Tấn hừ một tiếng, xem như cam chịu.

Thương lượng tốt chuyện Phó Mật xuất cung, Từ Tấn đi chỗ bọn nhỏ.

Không nghĩ đã tới lúc ăn cơm chiều, Phó Mật tới, mặc một bộ váy màu hồng đỏ, nhan sắc mềm mại đáng yêu làm cho nàng vẻ nhát gan sợ hãi giảm 3 phần, rực rỡ ôn nhu lại thêm một chút.

Từ Tấn nghiêm mặt nhìn về phía Phó Dung.

Phó Dung cười dịu dàng khen ngợi Phó Mật với hắn: "Hoàng Thượng nhìn, cô nương Phó gia chúng ta đều là mĩ nhân, Ngũ muội muội này của ta cũng không tệ?"

Nàng sóng mắt lưu chuyển, trong lời nói có hàm ý khác.

Từ Tấn nếu còn không hiểu, đã phí hoài cùng nàng sống nhiều năm như vậy. Phó Dung luôn luôn quan tâm người thân, lúc này biết rõ hắn phản cảm Phó Mật, còn mời nàng tới dùng cơm cùng bàn, rõ ràng là biết tâm tư Phó Mật, muốn hắn lại cho Phó Mật một lần khốn đốn.

Con hồ ly xấu xa này!

Từ Tấn lặng lẽ nhéo nhéo tay Phó Dung, thấp giọng uy hiếp nói: "Trước bồi nàng một trận, buổi tối xem ta trừng trị nàng thế nào."

Phó Dung mím môi cười.

Bởi vì muốn xử lý chuyện tình của người lớn, Phó Dung từ sớm đem bọn nhỏ dỗ trở về, trên bàn cơm chỉ có ba người bọn họ.

Phó Mật ngồi vào chỗ ở bên cạnh Phó Dung, cúi đầu ngồi một lát, trả lời vài câu quan tâm hỏi thăm của Phó Dung, ánh mắt lơ đãng liếc về phía nam nhân xéo đối diện. Phát hiện nam nhân trên mặt quả nhiên không lạnh như vậy, Phó Mật thở nhẹ một hơi. Thấy một đôi mắt phượng nam nhân nhìn về nàng, tim Phó Mật không thể khống chế đập nhanh hơn, lấy hết dũng khí cũng nhìn lại Từ Tấn một cái, mới ngượng ngùng rũ rèm mắt.

Kỳ thật Phó Mật ở chung với ngoại nam không nhiều, bình thường cũng không có cơ hội làm động tác câu người này đó. Nhưng mắt nhìn vài đường tỷ muội liên tiếp xuất giá, Phó Mật chính mình buồn bã ở trong phòng thì nhịn không được ảo tưởng có một ngày nàng cũng sẽ gặp được một người nam nhân cao quý khôi ngô, ảo tưởng nhiều, lại thêm có chút động tác là bản năng của nữ nhân, lúc này làm được cũng rất dễ nhìn.

Phó Mật tim đập thình thịch, sau một lát, lại nhìn sang.

Từ Tấn bỗng nhiên để đũa xuống, một câu giải thích cũng không có, nghiêm giọng phân phó Mai Hương: "Đưa Ngũ cô nương hồi phủ, ngươi cũng đi qua một chuyến, nói cho Tam phu nhân, bảo bà hảo hảo giáo dục nữ đức cho Ngũ cô nương, miễn cho ngày sau ra ngoài mất mặt Hoàng Hậu."

Phó Mật nguyên bản mặt đỏ bừng hóa trắng bệch!

Mai Hương trong lòng vui như hoa nở, trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài, phụng chỉ đi đỡ Phó Mật toàn thân phát run, "Ngũ cô nương, theo nô tài đi thôi?"

Phó Mật ngơ ngác bị nàng đỡ đứng dậy, lảo đảo vài bước, không cam tâm quay đầu lại, nước mắt rơi như mưa: "Hoàng Thượng vì sao đối với ta như vậy?" Nàng cái gì cũng không làm, hắn vì sao động một cái liền phát giận với nàng?

Từ Tấn lạnh lùng nhìn nàng, "để ngươi cùng bàn với Trẫm là Hoàng Hậu cho ngươi thể diện, ngươi lại liên tiếp rình coi Trẫm, rắp tâm ở đâu?"

Tâm tư bị nhìn thấu, Phó Mật bản năng nhìn về phía Phó Dung, hi vọng nàng ấy nói đỡ mình, hay là cho nàng một bậc thang đi xuống...

Phó Dung nhìn cũng không nhìn nàng, phảng phất trong phòng không có Phó Mật này, nịnh nọt múc cho Từ Tấn một muỗng đậu hủ tôm bóc vỏ, giọng mềm lời nhẹ nói lời bịa đặt, "Hoàng Thượng nếm thử, cái này là đêm nay ta tự tay xuống bếp làm."

Từ Tấn rất nể tình hé miệng.

Phó Dung cười đưa muỗng qua, đưa mắt thấy Phó Mật còn chưa đi, Phó Dung nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh.

Không có trào phúng, không có vui sướng khi người gặp họa, lại càng đâm người hơn.

Cho tới giờ khắc này, Phó Mật mới hiểu được, nguyên lai vị đường tỷ này, biết tất cả mọi chuyện.

Nàng rất muốn hỏi xem Phó Dung vì sao muốn trêu đùa mình như vậy, Mai Hương lại không cho nàng cơ hội, ra sức kéo người ra ngoài.

Ngũ cô nương này, muốn đầu óc không có đầu óc, muốn tầm nhìn không có tầm nhìn, chỉ bằng một gương mặt hơi đẹp một chút dám cùng Hoàng Hậu cướp nam nhân?

Chờ xem, việc này truyền ra ngoài, xem vị công tử đàng hoàng nào còn chịu muốn nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện