Con Đường Sủng Thê

Chương 117



Mùa đông khắc nghiệt, bóng đêm như nước, không khí hít vào đều mang lạnh giá.

Nhưng trái tim Triệu Trầm lại ngập tràn lửa nóng, khi hắn lần nữa bước vào Vọng Trúc hiên đã xa cách nhiều tháng, nhìn thấy ánh sáng hắt trước cửa phòng, hắn không tự chủ được mà mỉm cười, không tự chủ được mà bước nhanh hơn, nếu không phải là trong sân có mấy nha hoàn đang nhìn, hắn còn muốn chạy thẳng vào viện.

"Hầu gia." Cẩm Thư, Cẩm Mặc, Lục Vân và Thúy Ngọc, bốn nha hoàn chỉnh tề hành lễ, thay đổi xưng hô. Hôm nay trong phủ đã truyền xuống, từ nay Triệu Duẫn Đình và Ninh thị gọi là lão gia và thái thái, phân biệt với phu thê Triệu Trầm.

Triệu Trầm không để ý đến các nàng, trực tiếp đi về nội thất, bước chân quá nhanh, thiếu chút nữa va phải Tưởng ma ma ra đón.

Triệu Trầm quay đầu lại nhìn cái tháp ở phòng ngoài nhưng không thấy ai cả, Tưởng ma ma cười nói: “Phu nhân vốn muốn ở bên ngoài đợi gia nhưng thái thái nói bên ngoài quá lạnh nên gọi phu nhân vào phòng, bây giờ người đang ở trên giường dỗ đại tiểu thư."

Thì ra mẫu thân cũng ở đây.

Bước chân Triệu Trầm khẽ khựng, tận lực làm cho mình bình tĩnh trở lại, không muốn khiến mẫu thân chê cười rằng mình quá nhớ tức phụ.

Từ trong phòng vang lên tiếng cười vui sướng của nữ nhi, lòng Triệu Trầm mềm đi, cũng không nhịn được nữa, vén mành đi vào.

Xán Xán đang ngồi chơi với quả cầu nhỏ trong lòng Ninh thị nên A Kết có thể toàn tâm lưu ý động tĩnh bên ngoài, mỗi bước chân của Triệu Trầm đều giống như là đạp vào lòng nàng, Triệu Trầm vừa tiến đến, ánh mắt của nàng lập tức dính trên người hắn, nhìn khuôn mặt đen gầy của hắn, nhìn ánh mắt dịu dàng đang dán chặt vào nàng của hắn. Website đăng truyện chính thức: Trong chớp mắt, A Kết như quên tất cả, quên mẹ chồng và nữ nhi còn ở bên cạnh, trong mắt chỉ còn trượng phu vừa trở về.

Triệu Trầm cũng nhìn thê tử không chớp mắt. Lúc đi thê tử vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục dáng người giống như trước khi sinh, mặt có chút béo, hiện tại lại càng gầy đi, hình như còn gầy hơn lúc trước khi mang thai, may mắn sắc mặt hồng nhuận mới không đến mức làm cho hắn đau lòng. Nàng lại rơi nước mắt, nhưng khoé miệng vẫn đang nâng lên, Triệu Trầm kìm lòng không đậu nhích gần mép giường hơn một bước, đang muốn ôm thê tử một cái trước thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu mang đầy vẻ phòng bị.

Tâm tư Triệu Trầm lập tức chuyển về phía nữ nhi.

Vào ban ngày, từ xa hắn đã thấy qua nữ nhi, đứa nhỏ được bọc trong một cái áo choàng màu đỏ, đầu đội mũ quả dưa cũng màu đỏ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mà bây giờ, bởi vì trong phòng ấm áp, nữ nhi chỉ mặc một thân áo bông và quần bông, trong ngực ôm tú cầu, mở to đôi mắt khẩn trương lại tò mò nhìn hắn.

Triệu Trầm nhấc mắt nhìn về mẫu thân đang bế nữ nhi, thấy mẫu thân ôn nhu từ ái nhìn, hắn vội vàng xoay người đi ra ngoài, "Ta ra phía trước thay quần áo khác đã." Trên người hắn còn mặc khôi giáp.

Xán Xán tò mò nhìn chằm chằm rèm cửa.

A Kết có chút khó hiểu, Ninh thị cười với nàng, giơ tay lau mắt.

A Kết giờ mới hiểu được, Triệu Trầm cũng sẽ bởi vì tưởng niệm mà rơi nước mắt.

"Được rồi, ta cũng đã thấy được người nên thấy an tâm rồi, ba người các con đoàn tụ đi, ngày mai hãy cùng nhau ôm Xán Xán đi nhìn ta." Ninh thị biết mình ở trong này nhi tử sợ mất mặt, để cháu gái đi tìm mẫu thân, bà cười ngăn cản A Kết đang muốn xuống giường tiễn mình, Ninh thị khoát tay: "Con cứ chơi với Xán Xán đi, ta ra ngoài trò chuyện cùng Thừa Viễn." Phu thê có cách sống chung riêng, hai mẫu tử bà cũng có cách nói chuyện riêng.

A Kết cũng không tiếp tục kiên trì.

Trong phòng lại an tĩnh, trên mặt A Kết nở nụ cười thỏa mãn, cúi đầu nói với nữ nhi: "Vừa mới rồi chính là phụ thân, lát nữa hắn tiến vào, Xán Xán kêu phụ thân có được không?"

Xán Xán ôm cầu tựa vào trong ngực mẫu thân, không nói lời nào nhưng ánh mắt lại hướng ra cửa, hình như cũng nhận biết được âm thanh xa lạ kia. Hai chân nhỏ chụm vào nhau, trên tất là hình hai con hồ ly giống nhau như đúc.

Ở tiền viện, sau khi tắm rửa thay đồ xong, Triệu Trầm đã bình tĩnh lại, ra cửa thì gặp mẫu thân lại đây, hắn đi qua ôm chặt: "Nương, nửa năm nay người chịu nhiều vất vả rồi. Thánh chỉ đến chắc người cũng biết nội dung rồi, chờ phủ đệ bên đó sửa xong, chúng ta liền chuyển qua." Đây là mẫu thân của hắn, nhiều năm như vậy, chỉ có hai mẫu tử ở cạnh nhau mỗi ngày, hắn trước nay không cảm thấy ngầm làm nũng với mẫu thân là có gì không ổn.

"Được rồi, cho ta xem xem trên người có bị thương không?" Ninh thị đẩy nhi tử, giữ cánh tay hắn hỏi.

Triệu Trầm cười lắc đầu, Ninh thị không tin, nhưng mà nhi tử đã lớn, bà không thể cởi đồ kiểm tra như khi hắn còn nhỏ. Bên kia tức phụ còn đang ngóng trông, Ninh thị không trì hoãn nhi tử lâu lắm, vui mừng nhìn nhi tử hình như đã cao thêm một chút, ôn nhu nói: "Mau đi đi, hãy vui vẻ đoàn tụ với hai mẫu tử các nàng."

"Trời tối, ta đưa nương trở về." Triệu Trầm đương nhiên cũng nhớ nhung mẫu thân, dù sao còn có cả một đêm cùng thê tử và nữ nhi đoàn tụ, hắn vẫn đưa Ninh thị đến cửa Hinh Lan uyển, nhìn mẫu thân đi vào mới xoay người trở về.

Lần này hắn không chút do dự tiến vào nội thất.

A Kết cũng chỉ còn lại vui vẻ, chỉ vào trượng phu dỗ nữ nhi: "Xán Xán gọi phụ thân, gọi phụ thân thì nương càng thương con."

Triệu Trầm đứng tại trước mép giường, chờ mong nhìn nữ nhi.

Thân mình hắn cao lớn, Xán Xán ngửa đầu nhìn, mắt to nhanh như chớp chuyển động, quan sát hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng nhếch miệng cười, vỗ cầu gọi người: "Tổ phụ!"

A Kết choáng váng.

Triệu Trầm còn ngốc hơn nàng.

Lúc nữ nhi cười với hắn, hắn còn tưởng rằng nữ nhi nhớ được mình, tuy rằng hắn biết đó là chuyện không có khả năng, nhưng dù thế nào hắn không nghĩ tới nữ nhi sẽ kêu sai. Windchimelqd Đứng thẳng bất động một lát, Triệu Trầm chà tay, cởi giày bò lên trên kháng, ngồi chồm hỗm trước nữ nhi, hỏi bé: "Xán Xán nhìn kỹ xem, ta là phụ thân hay là tổ phụ?" Hắn cùng lão già có chút giống nhau, nhưng lão già đã 40, dù giống nhưng cũng có khác biệt chứ?

Xán Xán cũng nhanh chóng phát hiện người này không phải tổ phụ, nói chung là giọng nói không giống nhau, nhưng bởi vì quen mặt, bé cũng không cảm thấy sợ hãi, ngửa đầu nhìn chằm chằm người nọ.

Triệu Trầm thử thăm dò, cầm tay nhỏ mập mạp của nữ nhi, hôn hôn, thuần thục dỗ nàng: "Xán Xán gọi phụ thân, phụ thân nhớ con."

Xán Xán chớp chớp mắt, quay đầu nhìn mẫu thân.

A Kết cổ vũ bé: "Xán Xán gọi phụ thân, phụ thân cõng con đi cưỡi đại mã."

Nghe được đại mã, Xán Xán thật sự vui vẻ, mềm mại trong trẻo gọi "Phụ thân", miệng lưỡi rõ ràng.

"Nữ nhi ngoan!" Triệu Trầm bị giọng nói ngọt ngào này gọi đến mức lòng cũng mềm ra, vui vẻ xoay người, nói với thê tử: "Nàng ôm Xán Xán đi, ta cõng hai người." Tức phụ và nữ nhi hắn đều muốn cõng.

A Kết cũng không dám cùng hắn chơi trò này, liền đặt Xán Xán lên trên lưng hắn, nàng ở một bên đỡ bé. Triệu Trầm biết thê tử lại xấu hổ, quay đầu trừng nàng, nhưng trong mắt phượng sóng ánh sáng chuyển động, không nhìn thấy phẫn nộ chỉ nhìn thấy tình ý dạt dào. A Kết không tự chủ nhìn chằm chằm trượng phu, khuôn mặt dịu dàng ở dưới ngọn đèn như đóa hoa đẹp nhất, Triệu Trầm nhìn đến ngây ngốc, cuối cùng là Xán Xán bất mãn chuyện hắn vẫn không nhúc nhích, dùng sức vỗ hắn hai lần, hắn mới cười vang xin lỗi, bắt đầu chuyển động giống như tiểu hài tử đang bò.

Tổ phụ và tiểu cữu cữu (cậu) đều từng chơi cái này với bé, Xán Xán cực kỳ vui vẻ, tay nhỏ vỗ lưng phụ thân, chân hơi xòe cọ vào bên hông phụ thân, cười không ngừng. Một nhà 3 người xoay hai vòng, A Kết bỏ cuộc trước, ôm nữ nhi xuống nhét vào trong ngực Triệu Trầm, thở gấp nói: "Hai người tự chơi đi, thiếp mệt rồi." Triệu Trầm bò vô cùng đơn giản, nàng phải đứng một bên nghiêng người duỗi cánh tay giữ nữ nhi, eo rất mỏi.

"Sao nàng không có chút tiền đồ nào vậy?" Triệu Trầm ôm nữ nhi, cười trêu ghẹo nàng.

A Kết ngồi đối diện hắn, cũng cười trả lời: "Chàng có tiền đồ lớn, đêm nay chàng dỗ Xán Xán đi."

Triệu Trầm nhìn bóng đêm bên ngoài, ánh mắt trở nên ý vị thâm trường, đứng lên" "Sớm như vậy lại muốn dỗ Xán Xán, nàng muốn làm gì?"

Thấy hắn lại bắt đầu không đứng đắn, A Kết biết mình nói không lại, xoay qua chỗ khác, trải hai cái chăn lót ra, đương nhiên không phải thật sự muốn ngủ, chỉ là trải trước để lát nữa nhờ giường lò, chăn sẽ ấm áp.

Triệu Trầm nhìn dáng người yểu điệu của thê tử, thân thể ăn chay chín tháng có chút phản ứng, cũng may hắn còn chưa bị chuyện đó làm mụ mị đầu óc, vội vàng cúi đầu, cố gắng nhanh chóng quen thuộc với nữ nhi, trở thành phụ thân để bé không cần phòng bị. 

Xán Xán vốn cũng không phải thật sự sợ người lạ, hơn nữa Triệu Trầm lại thật lòng thương yêu nữ nhi, hận không thể đến mức nữ nhi muốn làm cái gì hắn đều đồng ý, hai cha con rất nhanh lại chơi đùa vui vẻ với nhau. Dieendaanleequuydonn Xán Xán càng thêm vui vẻ, thích nhất mỗi lúc được phụ thân ném lên cao, bé nhẹ bỗng, động tác của Triệu Trầm không mất chút sức lực nào, đầu tiên thả nữ nhi xuống, để bé kêu phụ thân, Xán Xán kêu xong thì hắn nâng người lên như điều bé muốn.

A Kết tựa vào đầu giường tham lam nhìn ngắm, chờ nữ nhi lần nữa bị Triệu Trầm giơ đến đỉnh đầu thì A Kết khích lệ nói: "Xán Xán hôn trán phụ thân, biết nơi nào là trán không?"

Xán Xán đương nhiên biết, tay nhỏ sờ trán phụ thân, lại chu cái miệng nhỏ nhắn xuống đụng vào. Lòng Triệu Trầm như bay lên, khi nữ nhi thật sự chủ động hôn hắn, nghĩ tới những đêm bản thân mình ở Nam Cương vượt qua việc gối đầu một mình khó ngủ, hắn mạnh mẽ ôm nữ nhi vào trong ngực, một lần lại một lần thì thào: "Xán Xán, phụ thân nhớ con, đặc biệt đặc biệt nhớ, chỉ sợ trở về con lại không nhận ra phụ thân."

Nam nhân ôm ấp cứng rắn hơn mẫu thân, dù ấm áp giống nhau, nhưng lại rộng lớn hơn rất nhiều, Xán Xán ngoan ngoãn dán tại trong ngực phụ thân, trong lời nói dịu dàng của phụ thân, mí mắt có chút nặng, dụi dụi mắt, quay đầu tìm mẫu thân: "Nương, ăn ăn..."

Triệu Trầm ngẩng đầu, không hiểu ý tứ của nữ nhi.

A Kết đã chui vào chăn giúp nữ nhi làm ấm trước, nghe vậy ôn nhu giải thích: "Xán Xán muốn ngủ, ôm tới cho thiếp đi."

Triệu Trầm vững vàng ôm lấy nữ nhi đi về phía thê tử, ánh mắt thăm thẳm, A Kết bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nghĩ tới mình muốn cho nữ nhi bú, sau khi nhận nữ nhi liền chuyển đến ngồi đầu giường. Trở lại trong lồng ngực không thể quen thuộc hơn được nữa, Xán Xán nhắm mắt lại, tay nhỏ theo bản năng sờ vào trong vạt áo mẫu thân.

Phát hiện nam nhân ở phía sau đang nhìn, A Kết tạm thời không cởi bỏ xiêm y giống trước đây, mà chỉ nhỏ giọng nói: "Tắt đèn trước đi." Sợ Triệu Trầm không đồng ý, lại thêm một câu, "Đèn sáng Xán Xán ngủ không ngon."

"Được." Sao Triệu Trầm lại không biết chút tâm tư của thê tử, chỉ là không muốn bởi vì phu thê mình mà nữ nhi không được ăn no, hắn nhanh chóng nhảy xuống, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, tắt tất cả các đèn trên bàn. Trước khi quay về lại giường lò, phát hiện nữ nhi đã chui đến trong ngực mẫu thân, Triệu Trầm lập tức cởi quần áo chui đến trong chăn của thê tử, chống cánh tay bên cạnh nàng, thăm dò nhìn nữ nhi.

Là nhìn nữ nhi, nhưng cũng không thể tránh được thấy được những thứ khác.

Mặt A Kết đỏ rực.

Dù cho Triệu tiểu tướng quân không nhiệt tình chào hỏi cùng nàng, chỉ đơn giản kề nhau với Triệu Trầm, thân mình nàng cũng như nhũn ra. Đây là nam nhân của nàng, nam nhân từng vô số buổi tối thân cận cùng nàng, nay xa cách lâu ngày gặp lại, hắn không cần làm gì, chỉ cần một ánh mắt, một hơi thở gấp rút, đều có thể làm mềm nhũn cả người của nàng.

Bàn tay thô ráp của hắn khoác lên đùi nàng, thân mình A Kết run lên, cụp mi, nhỏ giọng nói: “Chút nữa đi, đợi Xán Xán ngủ đã.”

"Ta cũng không làm gì." Cằm Triệu Trầm tỳ lên trên cánh tay thê tử, ôn nhu cười nàng, "Là nàng suy nghĩ nhiều đi? Ta chỉ muốn nhìn một chút Xán Xán của chúng ta ăn sữa. A Kết, Xán Xán lớn như vậy, sữa còn đủ ăn sao? Nơi này của nàng giống như bị nó ăn đến nhỏ." Không nhỏ, chỉ là so với lúc hắn rời đi, nhỏ hơn nhiều, lúc ấy nhìn có chút mềm, bây giờ thì có vẻ săn chắc hơn.

A Kết bị hắn nói đến mặt đỏ tai hồng, không để ý tới lời nói thô tục của hắn, chỉ nhỏ giọng giải thích: "Ban ngày Xán Xán ăn cơm, chờ đầu xuân ấm liền có thể cai dứt sữa."

Ánh mắt Triệu Trầm chăm chú nhìn, vừa lúc nữ nhi thay đổi sang bên khác, hắn liền chiếm địa bàn, giọng nói khàn khàn: "Cai cũng tốt, đều giữ cho ta." Bàn tay to bắt đầu không yên phận.

A Kết không dám giãy dụa, chỉ có thể chịu đựng, ngược lại Xán Xán phát hiện hôm nay giống như có cái gì không đúng, mắt to chậm rãi mở. Triệu Trầm còn nhớ rõ sự bá đạo của nữ nhi, chẳng những nhanh chóng thu tay, còn giống như tên trộm nằm rụt về phía sau thê tử, sợ làm nữ nhi khóc.

A Kết buồn cười, vỗ nhẹ vai nhỏ của nữ nhi: "Xán Xán ngoan, ăn xong ngủ với nương nhé."

Chung quanh yên tĩnh, chỉ có mùi hương trên người và giọng nói dịu dàng của mẫu thân, Xán Xán yên tĩnh lại, tiếp tục nhắm mắt ăn, tiếng chậc lưỡi vang lên tách tách. A Kết nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị giúp nữ nhi dém chăn, nào ngờ tay còn chưa đụng tới chăn, một bàn tay lớn đột nhiên kéo lấy vạt áo rộng mở của nàng, từng chút từng chút chậm rãi kéo ra sau. A Kết không dám động đậy, tùy ý Triệu Trầm nâng cánh tay nàng lên cởi nửa bên xiêm y, lộ ra khắp phía sau lưng.

Vốn có chút lạnh, môi Triệu Trầm vừa chạm đến, A Kết liền nóng.

Nàng cố gắng duy trì tư thế bất động, tâm tư đã cùng phiêu lãng với nam nhân, như sắp bay ra ngoài mất rồi. Lúc Triệu Trầm vào cửa nàng đã chú ý thấy, trên cằm và mép Triệu Trầm có chút râu ngắn củn, giờ phút này nhẹ nhàng chạm vào nàng, làm cho cả người nàng run rẩy. A Kết không tự chủ được ma sát chân, vì thế tay Triệu Trầm cũng vươn tới.

Hắn không nói gì, chỉ dùng một loại phương thức khác kể ra tưởng niệm của hắn đối với nàng.

A Kết nhịn thật vất vả, may mắn nữ nhi đã ăn no, nàng run rẩy đặt nữ nhi nằm thẳng trên gối đầu nhỏ của bé, sau đó cúi đầu nói với nam nhân đang bận rộn trong chăn: "Đi, đi sang chỗ chàng ở bên kia đi, đừng làm ảnh hưởng đến Xán Xán..."

Triệu Trầm tiếp tục hôn hai cái mới lưu luyến không rời bò lên, nhìn nàng nói: "Cùng đi."

A Kết không dám nhìn hắn, quay đầu nói: "Chàng đi trước, thiếp lại dỗ Xán Xán, chờ con ngủ sâu rồi đi."

"Được, vậy nàng phải nhanh lên." Triệu Trầm hôn lên đầu vai của nàng, lại hôn gò má nàng, bế lại ôm rồi mới đến chỗ chăn của mình. Trên người hắn không có gì cả, trong ổ chăn vẫn thật lạnh, Triệu Trầm rùng mình một cái, chỉ là chăn lạnh chẳng những không để cho hắn chấm dứt chiến tranh, ngược lại bị hắn làm cho nhanh chóng nóng hổi.

"A Kết..." Thê tử chậm chạp không lại đây, Triệu Trầm nhỏ giọng gọi nàng, ăn chay mấy tháng, hắn dễ dàng lắm sao?

A Kết cũng không phải cố ý không cho hắn, kỳ thật Triệu Trầm mới qua đó một lát thôi, mà đã thúc giục ba lần. Bất đắc dĩ dém chăn cho nữ nhi, A Kết nhanh chóng chui đến chỗ nam nhân, trong miệng còn dặn hắn: "Xán Xán mới vừa ngủ, ngủ chưa sâu, chàng..."

Một câu chưa nói xong, bị Triệu Trầm đè ở trên người ngăn miệng lai.

Triền miên hôn, như là cơn mưa đến muộn sau kỳ hạn hán, A Kết ôm lấy nam nhân, ôm chặt lấy, liều lĩnh đáp lại hắn.

Lúc chia tay có bao nhiêu gian nan, hiện tại liền có bao nhiêu quý trọng, hận không thể cứ như vậy ôm nhau một chỗ vĩnh viễn không hề chia lìa.

Đại khái là lâu lắm không làm, Triệu tiểu tướng quân đánh một trận có chút gấp gáp, cũng may quân địch cũng không thạo, sau khi kết thúc tướng quân thắng đến sảng khoái tràn trề, A Kết bị bại người mềm nhũn, hai người ôm nhau cùng thở hồng hộc.

"A Kết, chỗ đó của nàng không khác gì so với lúc mới thành thân.” Triệu Trầm không vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của mình, sau đó quy kết nguyên nhân do chỗ đó của thê tử mai phục quá chặt.

A Kết che miệng hắn, không muốn nghe. Hắn còn không biết xấu hổ mà nói mấy lời như vậy, hắn vừa gấp vừa thô lỗ làm nàng cũng không cảm thấy thoải mái.

Triệu Trầm vô lại hôn lòng bàn tay nàng.

A Kết sợ ngứa không thể không thu tay, Triệu Trầm nhân cơ hội nói bên tai nàng: "Chờ ta nghỉ một lát, trong chốc lát lại tái chiến."

A Kết ôm eo hắn, lui vào trong lòng hắn, chỉ cần hắn trở về, hắn làm cái gì nàng đều theo hắn.

"Ở đó có khổ không?" Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn, A Kết nhẹ giọng hỏi, hôn lên bộ ngực hắn.

Triệu Trầm cười cười, sờ mái tóc bóng loáng của nàng: "Không tính là đặc biệt khổ, chỉ là mùa hè thì mưa nhiều, bên kia lại nóng ẩm, muỗi lớn hơn ở đây rất nhiều, trên cổ xoa thuốc cũng bị đốt mấy chỗ, đỏ như bị nàng cắn vậy, ngứa và khó chịu, lúc đó ta chỉ muốn đổi muỗi thành nàng, được vậy ta liền thư thái không ít."

"Chàng mới là muỗi." A Kết nhỏ giọng oán giận một câu, tay lại không tự chủ được sờ cổ hắn, từng chỗ đều sờ qua, muốn nhìn một chút xem có để lại vết sẹo không. Sờ xong bên này, Triệu Trầm ôm nàng xoay người, để thê tử ghé vào trên người hắn, như vậy A Kết có thể đụng đến cả hai bên. Không có vết sẹo nào, A Kết nhẹ nhàng thở ra, chỉ là không đợi nàng hỏi chuyện khác, không được bao lâu thì nàng cảm thấy chỗ khác thường ở phía sau cánh tay phải của Triệu Trầm. Trong lòng A Kết căng thẳng, muốn xác nhận, tay lại bị Triệu Trầm nắm lấy.

"Buông ra!" A Kết vội vã nói.

Triệu Trầm biết giấu không được, vừa để nàng sờ vừa giải thích: "Tháng 6 bị chém một dao, may là mũi đao xẹt qua, chỉ để lại một vết sẹo, hiện tại không có chuyện gì, A Kết, nàng đừng lo lắng."

Một vết sẹo thật dài, làm sao A Kết có thể không lo lắng?

"Chàng xoay qua, cho thiếp nhìn xem." Nàng đau lòng khủng khiếp, nghẹn ngào nói, từ trên người hắn leo xuống.

Triệu Trầm đành phải ngoan ngoãn xoay qua cho nàng xem.

Ánh đèn mông lung thấy không rõ lắm, chỉ là quả thật có thể nhìn ra là vết thương cũ. Giờ khắc này A Kết mới rõ ràng, công lao lần này Triệu Trầm kiếm được cũng không dễ dàng như nàng tưởng tượng, hắn là dùng mạng đổi lấy, có thể hoàn hảo trở về, là mạng hắn khá lớn.

"Còn có khác chỗ bị thương không?" Nhìn đến chỗ miệng vết thương, A Kết hoàn toàn không yên lòng.

"Không có." Triệu Trầm ăn ngay nói thật, có cũng đều là vết thương nhỏ, đã chữa khỏi, có để lại sẹo cũng không rõ ràng.

A Kết không tin, vừa sờ trên người hắn vừa hỏi: "Thật sự không có?"

Triệu Trầm bị nàng sờ, tâm lại ngứa ngáy, im lặng trong chốc lát, nói: "Có, chỉ là không thể cho nàng xem."

Động tác của A Kết dừng lại, lập tức liền nóng nảy: "Có cái gì mà không xem được, đến cùng là bị thương chỗ nào?" Không chịu cho nàng xem, sẽ không phải là bị trọng thương chứ?

Triệu Trầm bắt lấy tay nàng, nghiêm trang đưa đến nơi nào đó: “Ở phía bên trong đùi, lúc ấy ta sợ đến chết đi được, sợ bị thương chỗ nào đó thì không có cách nào giải thích với nàng được.”

Nghe thấy nửa câu đầu, A Kết tin là thật, đợi đến khi tay đụng đến một chỗ và nghe xong nửa câu sau, lập tức ý thức được Triệu Trầm lại đang làm chuyện xấu, nàng xấu hổ, dùng sức thu tay trở về. Triệu Trầm không miễn cưỡng nàng, chỉ là nhanh chóng xoay người đè lên, nâng khuôn mặt nóng bừng của thê tử, nói: "A Kết, lần này chúng ta sinh nhi tử đi, tương lai ta sẽ truyền tước vị này cho hắn."

A Kết còn muốn sinh nhi tử hơn hắn, chỉ là loại chuyện này không phải do nàng quyết định.

Nàng không nói một lời, Triệu Trầm đoán được nàng đang suy nghĩ gì, đến gần bên tai nàng, nói thật nhỏ: “Ở Nam Cương ta nghe được một chuyện, nếu khi làm chuyện đó theo một tư thế, nhất định có thể sinh nhi tử, A Kết, nàng có muốn thử không?” 

A Kết bị hắn dụ dỗ, muốn thử, lại ngượng ngùng thừa nhận, nàng chỉ mong Triệu Trầm mau mau nói ra.

Triệu Trầm hôn nàng, thân mình vừa động vừa nói: "Hiện tại ta sẽ dạy nàng, A Kết, nếu không muốn làm, mở miệng nói cho ta biết."

A Kết khẩn trương chờ, ngoan ngoãn bị Triệu Trầm nhào nặn thành hình dạng bình thường khó có thể tưởng tượng được, nghe thấy tiếng động kia quá gần bên tai, nàng cảm thấy xấu hổ mà trước nay chưa từng có. Chỉ là nàng thật sự quá muốn sinh nhi tử cho Triệu Trầm, bởi vậy dù cho trong lòng hoài nghi Triệu Trầm có phải cố ý dùng lời này chiếm tiện nghi hay không, nàng vẫn cắn môi chịu đựng.

Xong chuyện thì A Kết tuy cả người vô lực nhưng lại cực kỳ thoả mãn.

"Ngủ đi, sáng mai lại làm lần nữa." Triệu Trầm thương tiếc hôn thê tử, ôm nàng vào trong ngực.

Thê tử xinh đẹp của hắn, chín tháng này mỗi đêm hắn đều muốn ôm nàng ngủ như vậy.

~

Hinh Lan uyển.

Lúc Ninh thị từ Vọng Trúc hiên trở về, Triệu Duẫn Đình đã đi thỉnh an Thái Phu Nhân ở Vinh Thọ đường, từ tiểu nha hoàn biết được Triệu Duẫn Đình sau khi hồi phủ liền tới bên này một chuyến, Ninh thị chưa nói gì, phân phó hạ nhân đến phòng nấu nước bưng nước ấm.

Hai phụ tử Triệu Trầm ở trong cung dự tiệc, nàng và con dâu cùng nhau dùng cơm chiều, mùa đông khắc nghiệt, cơm nước xong cũng không muốn đi tản bộ tiêu thực. Đi một vòng ở gian ngoài, mỗi bồn Lan Hoa đều xem qua, Ninh thị liền vào nội thất.

Rửa chân được một lúc, Triệu Duẫn Đình tới.

Ninh thị không muốn rửa tiếp, lau sơ qua rồi bảo nha hoàn bưng nước đi ra ngoài, lại lấy chậu nước khác cho Triệu Duẫn Đình. Thấy Triệu Duẫn Đình nhìn mình chằm chằm, Ninh thị thuận miệng hỏi: “Đã gặp Thừa Viễn trong cung rồi chứ?”

Triệu Duẫn Đình gật đầu, ngồi vào bên cạnh thê tử, bắt lấy tú cầu cháu gái thích lăn hai lần, cười nói: "Thừa Viễn trở lại, Xán Xán nên vui vẻ, nương nó dỗ mệt mỏi còn có phụ thân nó dỗ."

Hắn tìm đề tài, Ninh thị đơn giản phụ họa hai câu.

Trong phòng dần dần im lặng, nghe được tiếng bước chân của nha hoàn, Triệu Duẫn Đình ném cầu của cháu gái xuống đầu giường khác, rửa chân.

Rửa xong, nha hoàn bưng nước đi, Triệu Duẫn Đình đến gần bên người thê tử, chần chờ mở miệng: "Thừa Viễn có phủ khác..."

"Chàng là phụ thân, Thừa Viễn vẫn luôn nhận ngươi, ngày sau chàng nhớ Xán Xán, có thể thường xuyên đến." Ninh thị nói tiếp lời của hắn. Triệu Duẫn Đình là tổ phụ của cháu gái, Triệu Duẫn Đình thật lòng thương yêu cháu gái, cháu gái cũng thích tổ phụ này, Ninh thị cũng không nghĩ bởi vì mình mà ảnh hưởng cảm tình của hai ông cháu bọn họ.

Ý ngoài lời, cũng chính là nàng sẽ cùng qua.

Triệu Duẫn Đình nhìn thê tử, đáy mắt chua xót.

Hắn đang chờ mong cái gì? Một bên là nhi tử, con dâu và cháu gái, tất cả đều là người nàng đặt ở trên đầu quả tim (ý chỉ yêu thương), một bên là mẹ chồng coi nàng là kẻ thù và trượng phu có lỗi với nàng, làm sao có khả năng nàng sẽ lưu lại?

Nhưng hắn luyến tiếc, hắn và nàng mới đoàn tụ hai năm, nếu lại phải ngủ một mình, vậy tại hầu phủ trống rỗng thê lương này, hắn không biết mình có thể chống đỡ để tiếp tục sống hay không.

"Lan Dung..."

Ninh thị ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Triệu Duẫn Đình không nói được nữa, vội vàng hôn lên môi thê tử một cái: “Ta đi trải chăn, ngủ sớm một chút đi."

Nói ra cũng không thay đổi được gì, không bằng quý trọng khoảng thời gian nửa năm này. Những thứ không bỏ được, những điều muốn hỏi thì trước đêm nàng chuyển đi lại nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện