Con Gái Của Gian Thần
Chương 11
Ngoại truyện 02
Lúc đó trong đầu ta chỉ nghĩ mấy chữ đó.
Mặt ta đỏ ửng.
Đụng phải nữ thần rồi thì sao giờ? Online, chờ gấp.
Ta xấu hổ mê sảng, ta vội chạy đi…
Sau hôm đó, ta không dám đi rình xem nàng cả tháng.
Cho đến khi nàng mười bốn tuổi, đã đến ngày cập kê, tỷ nàng mang thai đứa bé của Tiêu Hứa, số lần nàng vào cung nhiều hơn, ta cũng vào nhiều hơn.
Khó lắm mới có lúc mẹ vợ không ở cạnh nàng, con nhóc Đỗ Vân Nhi kia lại quấn lấy ta.
Mặt nàng ta trét cả tấn son phấn, không giống vợ ta, thuần trắng trẻo không miếng phấn son;
Nàng ta cầm khăn tay nhéo lại, tay cứ như đang bắt gà, không thong dong tự nhiên như vợ;
Giọng nói của nàng ta cứ như bị gì chặn lại, nói chuyện ừm a khó hiểu.
Này, Đỗ Vân Nhi ngươi thế nào ta nghe huynh trưởng của ngươi càm ràm bên tai mỗi ngày, ta hiểu rõ lắm đấy nhé, đừng giả vờ giả vịt vậy nữa, cảm ơn.
Nhưng trâm hoa hạnh trên đầu nàng ta khá đẹp, ta vươn tay hỏi.
Ta nói, “Trâm này đẹp đấy, sau này ta sẽ làm một cái.”
Nàng ta biết ta không tặng cho nàng ta, nhưng bị ta bảo không đưa sẽ mách ca ca của nàng ta, thế là nàng ta chịu thua.
Ta mới nói chuyện với nàng ta xong không lâu, đột nhiên giọng của vợ ta vang lên sau lưng, dọa ta giật hết cả hồn.
Xong rồi, ta xong đời rồi.
Ta vội giải thích.
Nhưng…. Nàng không nghe.
Là còn chưa thích ta hả?
Ta có chút buồn lòng.
Lão thất tổ chức cung yến, ta cũng tới.
À đúng, còn có lão cửu, nghe bảo hắn chuẩn bị đi Ba Thục kiếm đá phong thủy.
Lần cung yến này dùng để khao thưởng ba quân.
Nhìn các chiến sĩ hào khí như vân kia, ta hâm mộ không ngớt.
Hạng Chỉ ta không muốn làm một thế tử thôi đâu.
Ta muốn làm một binh sĩ dũng mạnh, uống rượu mạnh, cưới cô gái đẹp nhất.
Để làm một binh sĩ có thể lên trận, ta đã luyện võ mười lăm năm;
Vì có thể uống rượu mạnh, ta đã tìm đủ loại rượu uống thử;
Bây giờ, còn thiếu một cô gái xinh đẹp.
Thị vệ nói bên tai ta, “Lâm nhị tiểu thư đến.”
Ta biết, cô gái xinh đẹp của ta đang ở đây.
Hôm đó nàng rất đẹp.
Nàng chói mắt vô cùng, có nhiều lang quân đang lén nhìn nàng nhưng bị ta trừng lại.
Nàng đẹp lắm, đẹp tới mức ta không thở được, ngay cả ngôn ngữ được học từ bé còn không thể nói thành câu.
Ta đưa cây trâm hoa đào cho nàng.
Ta nói, “Chờ ta về cưới nàng.”
Đợi ta về cưới nàng.
Đợi ta về, rồi chúng ta cùng nhau vượt qua nửa đời còn lại.
Đánh giặc rất mệt.
Chúng ta luôn rượt theo, chưa từng ngừng lại.
Quân giáp đen rất mạnh mẽ, cho dù hoàn cảnh ác liệt cỡ nào cũng không mệt mỏi.
Lúc này ta mới ý thức được sự chênh lệch của ta và họ.
Không được.
Hạng Chỉ ta phải kiên trì tiếp.
Ta cố gắng nuốt lương khô cứng, uống nước bẩn, tóc và quần áo toàn tro bụi mồ hôi cũng không quan tâm.
Chiến trường rất tàn khốc.
Đồng đội giúp bạn cản thương của địch giây trước, giây sau đã nổ tung trước mặt bạn.
Binh sĩ tối qua còn tâm sự gia đình với bạn, bây giờ đã thành một xác chếc giữa đất trời sông núi.
Có lẽ…
Ta không muốn chếc.
Ta là binh sĩ của Đại Lương, là đệ đệ ruột của Vĩnh Lạc hầu, là huynh đệ tốt của Hoàng Thượng, là học trò giỏi của võ sư họ Cố, là vị hôn phu của nhị tiểu thư nhà họ Lâm.
Những thứ này không phải là lý do khiến ta không muốn chếc.
Mặc dù rất khiến ta lưu luyến.
Nhưng ta càng muốn bảo vệ vùng đất đã sinh ra và nuôi nấng ta.
Ta muốn giết nhiều kẻ địch nhất có thể.
Ta giết tới mức đỏ mắt.
Lúc mũi tên bắn tới, ta không phát hiện.
Là lão thất đỡ cho ta.
Ta ôm hắn về, gương mặt hoảng loạn.
Ai dè tên chếc tiệt này chỉ giả vờ thôi.
Hắn đã tạo một bộ giáp cứng để bảo vệ mình, lúc tới đỡ tên cho ta còn dùng bên phải được lót mấy lớp giáp.
Ta nên may mắn vì hắn mặc bộ giáp mới có thể thoát việc bị thương nặng? Hay nên mắng hắn nếu đã khống chế được chỗ bị thương thì sao không chọn vị trí an toàn hơn? Lỡ như mũi tên có độc thì sao?
Sau khi hắn nghe ta nói vậy thì im lặng.
“Ta không nghĩ đến.”
Hắn nói như vậy.
Ta đánh ngất hắn.
Hoàng đế bị thương nặng, không thể chịu được lâu.
Để ổn định lòng quân, hắn hãm hại lão cửu luôn thành thật.
Lão cửu không biết bản thân bị ca ca đưa ra thế mạng, còn ôm tên khốn Tiêu Hứa khóc rất thảm.
Ta vốn thấy đáng thương cho hắn, ai ngờ hắn khóc nghiện.
Còn thêm tên Tiêu Hứa nói mãi không ngừng.
Ta cạn lời rồi.
Lúc Tiêu Hứa ngậm miệng tó của hắn lại, ta đánh ngất tân đế.
Chỉ đánh ngất thôi, đừng sợ.
Đoàn quân Đại Lương thuận lợi trở về.
Đổi một hoàng đế, thêm một hầu già, thêm một thái hậu, có thêm một thái sư…
Cùng thêm Đại Lương mở rộng lãnh thổ.
Trừ cái đó thì chẳng có gì.
Tất cả đều tốt hơn. Ta có thể mang theo vinh quang đi cầu cưới nhị tiểu thư nhà họ Lâm.
Một ngày trước khi kết hôn, ta lại gửi thêm năm mươi lượng vàng để tạo thể diện cho vợ.
Ngày 9 tháng 10 năm Gia Hưng thứ hai, ta cưới vợ.
Hôm đó màu đỏ tràn ngập, súng cổ mở đường, mọi người hưng phấn, mọi thứ đều tốt đẹp.
Miêu Miêu ta luôn yêu đã bị ta cưới về nhà.
Đời này xem như trọn vẹn rồi.
[HẾT]
Lúc đó trong đầu ta chỉ nghĩ mấy chữ đó.
Mặt ta đỏ ửng.
Đụng phải nữ thần rồi thì sao giờ? Online, chờ gấp.
Ta xấu hổ mê sảng, ta vội chạy đi…
Sau hôm đó, ta không dám đi rình xem nàng cả tháng.
Cho đến khi nàng mười bốn tuổi, đã đến ngày cập kê, tỷ nàng mang thai đứa bé của Tiêu Hứa, số lần nàng vào cung nhiều hơn, ta cũng vào nhiều hơn.
Khó lắm mới có lúc mẹ vợ không ở cạnh nàng, con nhóc Đỗ Vân Nhi kia lại quấn lấy ta.
Mặt nàng ta trét cả tấn son phấn, không giống vợ ta, thuần trắng trẻo không miếng phấn son;
Nàng ta cầm khăn tay nhéo lại, tay cứ như đang bắt gà, không thong dong tự nhiên như vợ;
Giọng nói của nàng ta cứ như bị gì chặn lại, nói chuyện ừm a khó hiểu.
Này, Đỗ Vân Nhi ngươi thế nào ta nghe huynh trưởng của ngươi càm ràm bên tai mỗi ngày, ta hiểu rõ lắm đấy nhé, đừng giả vờ giả vịt vậy nữa, cảm ơn.
Nhưng trâm hoa hạnh trên đầu nàng ta khá đẹp, ta vươn tay hỏi.
Ta nói, “Trâm này đẹp đấy, sau này ta sẽ làm một cái.”
Nàng ta biết ta không tặng cho nàng ta, nhưng bị ta bảo không đưa sẽ mách ca ca của nàng ta, thế là nàng ta chịu thua.
Ta mới nói chuyện với nàng ta xong không lâu, đột nhiên giọng của vợ ta vang lên sau lưng, dọa ta giật hết cả hồn.
Xong rồi, ta xong đời rồi.
Ta vội giải thích.
Nhưng…. Nàng không nghe.
Là còn chưa thích ta hả?
Ta có chút buồn lòng.
Lão thất tổ chức cung yến, ta cũng tới.
À đúng, còn có lão cửu, nghe bảo hắn chuẩn bị đi Ba Thục kiếm đá phong thủy.
Lần cung yến này dùng để khao thưởng ba quân.
Nhìn các chiến sĩ hào khí như vân kia, ta hâm mộ không ngớt.
Hạng Chỉ ta không muốn làm một thế tử thôi đâu.
Ta muốn làm một binh sĩ dũng mạnh, uống rượu mạnh, cưới cô gái đẹp nhất.
Để làm một binh sĩ có thể lên trận, ta đã luyện võ mười lăm năm;
Vì có thể uống rượu mạnh, ta đã tìm đủ loại rượu uống thử;
Bây giờ, còn thiếu một cô gái xinh đẹp.
Thị vệ nói bên tai ta, “Lâm nhị tiểu thư đến.”
Ta biết, cô gái xinh đẹp của ta đang ở đây.
Hôm đó nàng rất đẹp.
Nàng chói mắt vô cùng, có nhiều lang quân đang lén nhìn nàng nhưng bị ta trừng lại.
Nàng đẹp lắm, đẹp tới mức ta không thở được, ngay cả ngôn ngữ được học từ bé còn không thể nói thành câu.
Ta đưa cây trâm hoa đào cho nàng.
Ta nói, “Chờ ta về cưới nàng.”
Đợi ta về cưới nàng.
Đợi ta về, rồi chúng ta cùng nhau vượt qua nửa đời còn lại.
Đánh giặc rất mệt.
Chúng ta luôn rượt theo, chưa từng ngừng lại.
Quân giáp đen rất mạnh mẽ, cho dù hoàn cảnh ác liệt cỡ nào cũng không mệt mỏi.
Lúc này ta mới ý thức được sự chênh lệch của ta và họ.
Không được.
Hạng Chỉ ta phải kiên trì tiếp.
Ta cố gắng nuốt lương khô cứng, uống nước bẩn, tóc và quần áo toàn tro bụi mồ hôi cũng không quan tâm.
Chiến trường rất tàn khốc.
Đồng đội giúp bạn cản thương của địch giây trước, giây sau đã nổ tung trước mặt bạn.
Binh sĩ tối qua còn tâm sự gia đình với bạn, bây giờ đã thành một xác chếc giữa đất trời sông núi.
Có lẽ…
Ta không muốn chếc.
Ta là binh sĩ của Đại Lương, là đệ đệ ruột của Vĩnh Lạc hầu, là huynh đệ tốt của Hoàng Thượng, là học trò giỏi của võ sư họ Cố, là vị hôn phu của nhị tiểu thư nhà họ Lâm.
Những thứ này không phải là lý do khiến ta không muốn chếc.
Mặc dù rất khiến ta lưu luyến.
Nhưng ta càng muốn bảo vệ vùng đất đã sinh ra và nuôi nấng ta.
Ta muốn giết nhiều kẻ địch nhất có thể.
Ta giết tới mức đỏ mắt.
Lúc mũi tên bắn tới, ta không phát hiện.
Là lão thất đỡ cho ta.
Ta ôm hắn về, gương mặt hoảng loạn.
Ai dè tên chếc tiệt này chỉ giả vờ thôi.
Hắn đã tạo một bộ giáp cứng để bảo vệ mình, lúc tới đỡ tên cho ta còn dùng bên phải được lót mấy lớp giáp.
Ta nên may mắn vì hắn mặc bộ giáp mới có thể thoát việc bị thương nặng? Hay nên mắng hắn nếu đã khống chế được chỗ bị thương thì sao không chọn vị trí an toàn hơn? Lỡ như mũi tên có độc thì sao?
Sau khi hắn nghe ta nói vậy thì im lặng.
“Ta không nghĩ đến.”
Hắn nói như vậy.
Ta đánh ngất hắn.
Hoàng đế bị thương nặng, không thể chịu được lâu.
Để ổn định lòng quân, hắn hãm hại lão cửu luôn thành thật.
Lão cửu không biết bản thân bị ca ca đưa ra thế mạng, còn ôm tên khốn Tiêu Hứa khóc rất thảm.
Ta vốn thấy đáng thương cho hắn, ai ngờ hắn khóc nghiện.
Còn thêm tên Tiêu Hứa nói mãi không ngừng.
Ta cạn lời rồi.
Lúc Tiêu Hứa ngậm miệng tó của hắn lại, ta đánh ngất tân đế.
Chỉ đánh ngất thôi, đừng sợ.
Đoàn quân Đại Lương thuận lợi trở về.
Đổi một hoàng đế, thêm một hầu già, thêm một thái hậu, có thêm một thái sư…
Cùng thêm Đại Lương mở rộng lãnh thổ.
Trừ cái đó thì chẳng có gì.
Tất cả đều tốt hơn. Ta có thể mang theo vinh quang đi cầu cưới nhị tiểu thư nhà họ Lâm.
Một ngày trước khi kết hôn, ta lại gửi thêm năm mươi lượng vàng để tạo thể diện cho vợ.
Ngày 9 tháng 10 năm Gia Hưng thứ hai, ta cưới vợ.
Hôm đó màu đỏ tràn ngập, súng cổ mở đường, mọi người hưng phấn, mọi thứ đều tốt đẹp.
Miêu Miêu ta luôn yêu đã bị ta cưới về nhà.
Đời này xem như trọn vẹn rồi.
[HẾT]
Bình luận truyện