Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 51
Ngay khi đáp xuống sân bay, Dương nóng lòng đăng nhập vào mạng xã hội để kết nối với Hạnh nhưng không có tín hiệu, sóng điện thoại thì không gọi được, xem lịch sử online thấy cô gần 24h đồng hồ không truy cập. Dương lo lắng nên đành bảo Nam Phong tìm hiểu lý do, biết cô không đến công ty anh càng lo hơn. Dẫu biết rằng Hạnh sống một mình trong căn hộ rộng rãi đó, để Nam Phong đến gặp Hạnh là điều anh không muốn chút nào. Vì anh ghen.
Thật vậy, lo lắng không bao giờ thừa cả, anh sợ cậu thư ký sẽ tán tỉnh người phụ nữ của mình, hoặc đại loại thế. Nhưng giữa thành phố rộng lớn này biết tin cậy ai mà nhờ vả được? Chỉ có thể nhờ Nam Phong mà thôi. Vì tin tưởng Nam Phong, Dương không chút đề phòng nên gần như mọi chuyện cậu thư ký đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Dương không ngờ rằng niềm tin mà anh trao gửi lại trở thành mũi tên khiến anh nhận lại ngàn vết thương sau này.
Nam Phong đi quãng 20 phút thì quay lại, anh chàng này khá nhanh ý, ngoài cháo và thuốc ra còn đặc biệt mua các loại trái cây nhiều nước để bù đắp cho cơ thể đang suy kiệt vì sốt của Hạnh. Như chết đuối vớ được cọc, Hạnh đói lả, gần 1 ngày trời chưa lót dạ gì cả, cô vực dậy ăn tô cháo nóng hổi Nam Phong mua cho và không ngừng nhìn anh ta với ánh mắt biết ơn.
Ăn nóng chóng lại người, nhẽ cô đau đầu chóng mặt cũng do để bụng đói quá lâu, Hạnh thấy tỉnh táo và có sức lực hơn hẳn. Nam Phong nãy giờ vẫn chăm chú quan sát HẠNH ăn, anh nghi hoặc không hiểu sao một cô gái bình thường như vậy mà Dương lại si mê đến thế? Nhưng xem ra, chuyện tình yêu khập khiễng này sắp kết thúc rồi. Thoáng nghĩ ngợi đôi điều, Phong hỏi han:
Thế nào? Chiều có đi làm được không?
Thực ra Dương đã nói rằng Hạnh mệt thì để cô ấy nghỉ thoải mái, khi nào khỏe hẳn hẵng đi làm. Nhưng không biết nói chuyện gì trong không gian chỉ có hai người thế này nên Phong nói đại, cốt sao bầu không khí thoải mái chút là được.
Bây giờ cũng muộn rồi...
Hạnh nói xong nhìn đồng hồ, lại đưa tay lên xoa xoa đầu mình, cô thấy vẫn còn chóng mặt, sợ là đi làm cũng không tập trung được.
Hay là anh xin nghỉ giúp em nhé, ngày mai khỏe em đi làm bình thường, hôm nay chắc không được anh ơi!
Ánh mắt Hạnh nhìn Phong chân thành, khẩn khoản. Cô là đang nhờ vả Nam Phong, ngoài ra còn có chút cảm kích vì trong lúc ốm đau cơ nhỡ này anh xuất hiện đúng lúc... để cô nhờ vả.
Cũng nhìn vào ánh mắt ấy, Bỗng nhiên Nam Phong thấy bối rối, anh quay mặt sang hướng khác để cảm giác tội lỗi trong lòng đè xuống. Anh không thể lung lay được, muốn sống chỉ nên thờ một chủ mà thôi, Cô gái này vô tội nhưg sự nghiệp của anh quan trọng hơn. Hạnh, dẫu không liên quan nhưng vẫn xin lỗi cô! Nam Phong thầm nghĩ trong đầu.
Anh đùa thôi, em còn mệt thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh nói gíup cho!
Cố cái gì thì cố... chứ ốm đau thì vẫn nên nghỉ ngơi em nhé!
Công việc cũng không quan trọng bằng sức khỏe được.
Vâng. Em cảm ơn... à, em vẫn thắc mắc sao anh biết em ở đây mà đến?
Hạnh lại tò mò.
À, nhà bạn anh cũng ở khu này, có lần đến nhà nó chơi vô tình thấy em vào đây....
Nam Phong bịa chuyện.
Thật ạ? Bạn anh ở tầng bao nhiêu ạ?
Hạnh tưởng thật.
Bạn anh ở tầng 17.
Anh thấy em ngày thường giản dị, không ngờ đại gia ngầm nhé, ở căn hộ sang trọng thế này.
Nam Phong lái sang chuyện khác, không muốn trả lời vấn đề Hạnh đang thắc mắc kia.
Đại gia gì đâu anh? Em chỉ ở nhờ thôi mà...
Nói rồi Hạnh bẽn lẽn, cô làm sao có tiền mà mua căn hộ cao cấp thế này được? Nam Phong biết tỏng song vẫn làm bộ như không rồi hỏi tiếp:
Uầy, ai mà giàu thế em? Căn hộ sang trọng vậy mà không ở...
Một người bạn thôi anh ạ!
Hạnh nói lí nhí...
Bạn trai chứ gì?
Đâu có, người quen của em thôi!
Hạnh nói dối không khéo nên khi nghĩ đến Dương hai tai và hai gò má bỗng nhiên đỏ nựng lên. Nam Phong cũng không xoáy sâu thêm nữa, chủ động cáo từ:
Thôi, em nghỉ ngơi đi nhé! Nay đến công ty mọi người bảo em không đi làm, anh qua chỗ bạn anh chơi nhân tiện ghé qua xem em thế nào mà nghỉ.
Ai ngờ ốm đau thế này...
Dạ..
Ừm, vậy anh về đây, cứ yên tâm nghỉ ngơi, anh xin phép cho, nghỉ hết tuần cũng được..
Vâng.
Nhưng mà này!
Sao vậy anh?
Nghỉ nhiều thì trừ điểm chuyên cần, lúc nhận lương đừng có tiếc đấy nhé!
Nam Phong đùa cợt, Hạnh buồn cười quá cũng mủm mỉm cười:
Dạ, em biết mà, nhưng đành chịu thôi anh ơi.
Vậy anh về đây!
Em cảm ơn, anh đi nhé!
Cánh cửa đóng lại Hạnh thở phào nhẹ nhõm, ở riêng tư hai người cô thấy không thoải mái lắm, anh ấy cứ quan sát cô một cách khó hiểu. Biết rằng phải cảm ơn Nam Phong vì anh đã giúp đỡ cô, nhưng Hạnh vẫn cảm thấy kỳ lạ. Không thể có chuyện ngẫu nhiên như thế được.
Người khỏe mạnh, tỉnh táo lên đôi chút, Hạnh mở điện thoại ra xem thì thấy từ mạng xã hội có biết bao cuộc gọi nhỡ của Dương, cả tin nhắn nữa. Mới nguôi nguôi được chút giờ đọc tin nhắn cô lại thấy nhớ anh, cô không tin trực giác của mình là giả, cô tin anh là đến với cô thật lòng. Nhưng còn những tấm hình kia là sao chứ... Hạnh không hiểu nổi.
Dương gửi mấy tấm hình anh chụp ở sân bay, trời rét, chiếc áo khoác dày cộp có mũ lông che kín gần hết cả khuôn mặt, anh nói bên đó lạnh lắm, nhớ cảm giác được ôm cô ngủ... đọc đến đây nước mắt cô khẽ rơi... anh cứ như thế này cô làm sao mà quên anh được?
Cả đêm chuyến bay bị hoãn anh không ngủ được cũng nhắn tin thông báo cho cô, tại sao anh phải làm thế? Nếu anh không yêu thật lòng thì những việc nhỏ nhặt vô vị ấy chẳng phải quá nhàm chán sao....
Hạnh đọc tất cả nhưng cô không rep lại một tin nào, lặng lẽ xóa đi, vì cô sợ, càng nhìn vào cô càng buồn, càng nhớ đến anh. Nghĩ nhiều về anh là không tốt. Muốn buông bỏ, tốt nhất phải quên được anh....
Thực ra Hạnh ốm qua loa chứ không đến mức nằm một chỗ, chỉ là vết thương lòng quá sâu nên nhất thời tâm trí bị hỗn loạn. Biết rằng nơi đang làm việc là công ty của Dương, đến đó cô chắc chắn sẽ nghĩ về cảnh tượng Dương lõa lồ nằm trên người con gái khác trong phòng làm việc riêng của mình. Càng nghĩ Hạnh càng đau lòng, là vì cô tưởng tượng ra, rất có thể trong đám nhân viên nữ... chắc chắn có người đã lên giường với anh rồi. Là ai thì cô không biết nhưng chính vì vậy mới sinh ra nỗi hoang mang và đề phòng.
Nếu như cô ấy cũng biết chuyện Hạnh chỉ là một quân cờ trong tay anh mà thôi....có lẽ người đó sẽ khinh thường cô lắm. Nghĩ vậy nên Hạnh càng không muốn đi làm, sợ dị nghị, sợ phải đối mặt. Ở nhà thì cũng là căn nhà của Dương, dường như mọi thứ liên quan đến cô đều nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy. Hạnh ngán ngẩm... cô thấy mình yếu đuối và nhút nhát quá, cuộc sống cứ bình lặng trôi qua với những nỗi lo không tên dày xéo.
Rời khỏi quán cafe Mộng Điệp từ tối hôm đó, do quá sốc với mọi thứ nên Hạnh không ăn uống gì, thêm nữa dầm mưa lâu nên cơ thể sốt cao và mệt mỏi chút. Sau khi thuốc thang, ăn uống đầy đủ Cô thấy người bình phục trở lại, chỉ là tâm hồn vẫn không khá hơn, vẫn chìm đắm trong yêu thương lạc lối.
Biết tin Hạnh bị ốm, Dương lo lắng khôn nguôi, chính ra chuyến công tác kéo dài 4 ngày nhưng anh không đợi được, gấp rút tiến hành nhanh nhất có thể và hẹn đối tác sẽ đàm phán online qua mạng xã hội sau khi về nước. Anh đáp chuyến bay trở về Việt Nam ngay đêm hôm sau, đến nơi đã 1h đêm, việc thay đổi lịch trình bất ngờ này Dương không thông báo cho Nam Phong, muốn giành chỗ thời gian hiếm hoi ấy ở bên để chăm sóc cho Hạnh. Ngay khi về nước, Dương tự mình lái xe đến căn hộ riêng mà anh mua cho Hạnh, dù đứng tên anh song mục đích chính vẫn là dành cho cô.
Đánh xe xuống tầng hầm của khu chung cư, ngó đồng hồ đã là 3h sáng, vạn vật yên tĩnh, chỉ có mấy bác bảo vệ là ngồi xem ti vi, thấy Dương hớt hải, bác bảo vệ hỏi:
Có chuyện gì mà nom cậu hấp tấp vậy? Đi chơi về khuya sợ vợ mắng chứ gì?
Nghe bác ấy hỏi Dương khẽ mỉm cười, cúi đầu chào lễ phép rồi đi khỏi tầng hầm. Thì ra bác ấy nghĩ anh đi chơi về khuya... Còn anh, đang nôn nóng khôn xiết, muốn được ôm ấp Hạnh trong vòng tay ngay lúc này. Lần lần trong túi áo chìa khóa căn hộ, Dương ung dung đi vào thang máy. Giờ này chắc Hạnh đang ngủ say lắm rồi....
Cánh cửa hé mở, trong nhà tối thui, chỉ có ánh sáng đèn ngủ trong phòng Hạnh mờ mờ hắt ra. Sợ cô giật mình, anh rón rén từng bước một, đặt cặp sách lên sofa, Dương loay hoay cởi quần áo rét. Ngoài trời đêm nhiệt độ xuống thấp nhưng vào nhà ấm hơn hẳn, quần áo mặc trên người dày cộp khiến anh ngứa ngáy. Dương định bỏ vào đi tắm trước nhưng nghĩ sao, anh lại nhảy lên giường nằm ngay cạnh Hạnh.
Ốm đau thế nào mà hai ngày liền không thèm nhắn tin cho anh?
Dương thì thầm khẽ khẽ, chẳng biết Hạnh có nghe được không nhưng mặc kệ, tay anh luồn vào chăn rồi siết chặt vòng eo lại gần mình. Mới xa nhau có 2 ngày anh đã thấy nhớ hương thơm từ mái tóc cô, nhớ cô mỗi lần ngúng nguẩy không chịu cho anh hôn hay sờ soạn...
Hạnh cựa mình, cô cảm giác như có người đang ôm mình, theo quán tính, cô nằm ngửa hẳn ra, Hạnh vẫn chưa thực sự quen với cảm giác phải quên đi Dương. Lúc tỉnh táo cô luôn thúc ép não bộ phải gạt hình ảnh anh ra khỏi tâm trí, nhưng lúc ngủ thì không thể. Cô đã quen việc làm nũng Dương mỗi đêm, lúc này cũng vậy, cô không nghĩ được nhiều, chỉ biết anh đang nằm cạnh nên môi cô phụng phịu:
Để yên em ngủ!
Hạnh phát ra tín hiệu một cái, Dương mừng rỡ:
Nhớ em muốn chết!
Nói rồi anh luồn tay vào trong áo ngực rờ rẫm thỏa thích.
Ưm....
Bị kích thích Hạnh khẽ rên rỉ. Cả cơ thể thả lỏng ra đón nhận những hành động mơn trớn ấy... Dương thích thú, cậu nhỏ trong quần sịp lại tồng ngồng tự khi nào. Anh nói nhỏ:
Chờ anh tắm nhé, vừa đi về người ngứa ngáy quá!
Ưm.. ưm...
Hạnh gật đầu nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, sự kích thích khiến cô thấy hưng phấn quá thể, não bộ dần tỉnh táo hơn, giấc ngủ không còn sâu nữa. Cô quên mất việc anh giờ đây phải là người xa lạ, cô phải tránh xa anh...
Nước nóng chảy xuống từ vòi hoa sen tỏa ra những làn khói trắng xóa, nhiệt độ bây giờ đang rất thấp, gần sáng nên thời tiết lạnh lẽo hơn hẳn. Nhưng Dương lại không cảm thấy vậy, người anh nóng hừng hực, nhanh chóng tắm gội để ở bên Hạnh, đi đâu xa về mà không tắm anh thấy mất tự tin lắm.
Trờii rét nên Dương mặc chiếc áo ngủ dày, đi từ trong ra miệng suýt xoa vì lạnh, miệng khẽ thở cũng thấy khói trắng. Nhanh chân trèo lên giường tìm kiếm hơi ấm từ Hạnh, hai bàn tay lạnh ngắt luồn vào ngực cô khiến Hạnh giãy nảy:
Ôi trời... tay lạnh thế mà động vào em?
Hạnh vừa dứt lời Dương luồn nốt bàn tay còn lại vào mặc sức rờ rẫm, hai bầu ngực cương lên trông thấy, anh đoán, cô cũng muốn dành cho mình lúc này. Dương kéo Hạnh nằm về phía mình, trùm chăn vào cả hai, phủ lên môi cô một nụ hôn dài. Hạnh đáp trả, có vẻ như cô nhớ anh lắm, nụ hôn mê đắm không ngờ, cô cuồng nhiệt hơn mọi lần. Dương hơi ngạc nhiên song anh thích cảm giác này, có lẽ vì xa nhau mấy ngày nên vậy.
Có nhớ anh không?
Dương đặt Hạnh nằm sấp trên người mình, cả người cô bây giờ không mặc gì, cả anh cũng thế. Cậu nhỏ được đà chĩa thẳng vào chỗ kín đáo của cô, mơn trớn khiêu khích. Hai bầu ngực chạm vào nhau, Dương cảm nhận tim cô đập rất nhanh, giống như hồi hộp vậy.
Không nhớ...
Hạnh đáp lời rồi chủ động hôn Dương, ôi thích quá, cảm giác cô nằm trên rồi hôn anh thế này... anh đưa tay lên mân mê bầu ngực cô, nụ hôn ướt át, lưỡi anh sục sạo trong khoang miệng, Dương thấy nơi hạ thể d*m thủy của Hạnh tuôn trào. Không nhịn thêm được, vẫn tư thế đó, Dương kéo hai chân Hạnh sang hai bên để thuận tiện đưa cậu nhỏ vào bên trong. Đường vào trơn láng, chỉ cần đẩy một lực nhẹ Dương đã đi vào sâu thẳm, ngập đắm mê say.
Không nhớ mà thế này à?
Dương thều thào, anh hạnh phúc biết mấy khi cô chỉ ốm qua loa, cả hai đang quấn quýt hăng say thế này chứng tỏ cô không ốm đến mức liệt giường. Hoặc, cô làm nũng muốn anh về sớm nên bày trò. Nghĩ vậy anh càng thích hơn, thích cách Hạnh làm nũng để được anh nuông chiều.
Như có chất xúc tác, Dương ôm Hạnh lăn một vòng, bây giờ tư thế đã thay đổi, Hạnh nằm dưới, Dương chiếm thế thượng phong. Cả hai quần trong chăn một hồi cảm thấy người nóng phừng phừng, Dương gạt chăn ra, hai tấm thân trần trụi dính lấy nhau, nhấp nhô hoan lạc trong bóng tối.
Mới có hai ngày thôi mà Dương cảm giác như hai tháng vậy, có bao nhiêu năng lượng trong người lúc này anh dồn hết vào cuộc vui, ra vào số lượt nhiều vô kể. Mỗi lần vào sâu ngập thẳm cả hai cơ thể va vào nhau tạo ra thứ âm thanh dục vọng mê người. Hạnh tỉnh giấc hoàn toàn, cuối cùng, cô nhận ra mình không chiến thắng nổi ham muốn bản năng lúc này. Cô thực sự không có cách nào để buông bỏ được anh!!
Thật vậy, lo lắng không bao giờ thừa cả, anh sợ cậu thư ký sẽ tán tỉnh người phụ nữ của mình, hoặc đại loại thế. Nhưng giữa thành phố rộng lớn này biết tin cậy ai mà nhờ vả được? Chỉ có thể nhờ Nam Phong mà thôi. Vì tin tưởng Nam Phong, Dương không chút đề phòng nên gần như mọi chuyện cậu thư ký đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Dương không ngờ rằng niềm tin mà anh trao gửi lại trở thành mũi tên khiến anh nhận lại ngàn vết thương sau này.
Nam Phong đi quãng 20 phút thì quay lại, anh chàng này khá nhanh ý, ngoài cháo và thuốc ra còn đặc biệt mua các loại trái cây nhiều nước để bù đắp cho cơ thể đang suy kiệt vì sốt của Hạnh. Như chết đuối vớ được cọc, Hạnh đói lả, gần 1 ngày trời chưa lót dạ gì cả, cô vực dậy ăn tô cháo nóng hổi Nam Phong mua cho và không ngừng nhìn anh ta với ánh mắt biết ơn.
Ăn nóng chóng lại người, nhẽ cô đau đầu chóng mặt cũng do để bụng đói quá lâu, Hạnh thấy tỉnh táo và có sức lực hơn hẳn. Nam Phong nãy giờ vẫn chăm chú quan sát HẠNH ăn, anh nghi hoặc không hiểu sao một cô gái bình thường như vậy mà Dương lại si mê đến thế? Nhưng xem ra, chuyện tình yêu khập khiễng này sắp kết thúc rồi. Thoáng nghĩ ngợi đôi điều, Phong hỏi han:
Thế nào? Chiều có đi làm được không?
Thực ra Dương đã nói rằng Hạnh mệt thì để cô ấy nghỉ thoải mái, khi nào khỏe hẳn hẵng đi làm. Nhưng không biết nói chuyện gì trong không gian chỉ có hai người thế này nên Phong nói đại, cốt sao bầu không khí thoải mái chút là được.
Bây giờ cũng muộn rồi...
Hạnh nói xong nhìn đồng hồ, lại đưa tay lên xoa xoa đầu mình, cô thấy vẫn còn chóng mặt, sợ là đi làm cũng không tập trung được.
Hay là anh xin nghỉ giúp em nhé, ngày mai khỏe em đi làm bình thường, hôm nay chắc không được anh ơi!
Ánh mắt Hạnh nhìn Phong chân thành, khẩn khoản. Cô là đang nhờ vả Nam Phong, ngoài ra còn có chút cảm kích vì trong lúc ốm đau cơ nhỡ này anh xuất hiện đúng lúc... để cô nhờ vả.
Cũng nhìn vào ánh mắt ấy, Bỗng nhiên Nam Phong thấy bối rối, anh quay mặt sang hướng khác để cảm giác tội lỗi trong lòng đè xuống. Anh không thể lung lay được, muốn sống chỉ nên thờ một chủ mà thôi, Cô gái này vô tội nhưg sự nghiệp của anh quan trọng hơn. Hạnh, dẫu không liên quan nhưng vẫn xin lỗi cô! Nam Phong thầm nghĩ trong đầu.
Anh đùa thôi, em còn mệt thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh nói gíup cho!
Cố cái gì thì cố... chứ ốm đau thì vẫn nên nghỉ ngơi em nhé!
Công việc cũng không quan trọng bằng sức khỏe được.
Vâng. Em cảm ơn... à, em vẫn thắc mắc sao anh biết em ở đây mà đến?
Hạnh lại tò mò.
À, nhà bạn anh cũng ở khu này, có lần đến nhà nó chơi vô tình thấy em vào đây....
Nam Phong bịa chuyện.
Thật ạ? Bạn anh ở tầng bao nhiêu ạ?
Hạnh tưởng thật.
Bạn anh ở tầng 17.
Anh thấy em ngày thường giản dị, không ngờ đại gia ngầm nhé, ở căn hộ sang trọng thế này.
Nam Phong lái sang chuyện khác, không muốn trả lời vấn đề Hạnh đang thắc mắc kia.
Đại gia gì đâu anh? Em chỉ ở nhờ thôi mà...
Nói rồi Hạnh bẽn lẽn, cô làm sao có tiền mà mua căn hộ cao cấp thế này được? Nam Phong biết tỏng song vẫn làm bộ như không rồi hỏi tiếp:
Uầy, ai mà giàu thế em? Căn hộ sang trọng vậy mà không ở...
Một người bạn thôi anh ạ!
Hạnh nói lí nhí...
Bạn trai chứ gì?
Đâu có, người quen của em thôi!
Hạnh nói dối không khéo nên khi nghĩ đến Dương hai tai và hai gò má bỗng nhiên đỏ nựng lên. Nam Phong cũng không xoáy sâu thêm nữa, chủ động cáo từ:
Thôi, em nghỉ ngơi đi nhé! Nay đến công ty mọi người bảo em không đi làm, anh qua chỗ bạn anh chơi nhân tiện ghé qua xem em thế nào mà nghỉ.
Ai ngờ ốm đau thế này...
Dạ..
Ừm, vậy anh về đây, cứ yên tâm nghỉ ngơi, anh xin phép cho, nghỉ hết tuần cũng được..
Vâng.
Nhưng mà này!
Sao vậy anh?
Nghỉ nhiều thì trừ điểm chuyên cần, lúc nhận lương đừng có tiếc đấy nhé!
Nam Phong đùa cợt, Hạnh buồn cười quá cũng mủm mỉm cười:
Dạ, em biết mà, nhưng đành chịu thôi anh ơi.
Vậy anh về đây!
Em cảm ơn, anh đi nhé!
Cánh cửa đóng lại Hạnh thở phào nhẹ nhõm, ở riêng tư hai người cô thấy không thoải mái lắm, anh ấy cứ quan sát cô một cách khó hiểu. Biết rằng phải cảm ơn Nam Phong vì anh đã giúp đỡ cô, nhưng Hạnh vẫn cảm thấy kỳ lạ. Không thể có chuyện ngẫu nhiên như thế được.
Người khỏe mạnh, tỉnh táo lên đôi chút, Hạnh mở điện thoại ra xem thì thấy từ mạng xã hội có biết bao cuộc gọi nhỡ của Dương, cả tin nhắn nữa. Mới nguôi nguôi được chút giờ đọc tin nhắn cô lại thấy nhớ anh, cô không tin trực giác của mình là giả, cô tin anh là đến với cô thật lòng. Nhưng còn những tấm hình kia là sao chứ... Hạnh không hiểu nổi.
Dương gửi mấy tấm hình anh chụp ở sân bay, trời rét, chiếc áo khoác dày cộp có mũ lông che kín gần hết cả khuôn mặt, anh nói bên đó lạnh lắm, nhớ cảm giác được ôm cô ngủ... đọc đến đây nước mắt cô khẽ rơi... anh cứ như thế này cô làm sao mà quên anh được?
Cả đêm chuyến bay bị hoãn anh không ngủ được cũng nhắn tin thông báo cho cô, tại sao anh phải làm thế? Nếu anh không yêu thật lòng thì những việc nhỏ nhặt vô vị ấy chẳng phải quá nhàm chán sao....
Hạnh đọc tất cả nhưng cô không rep lại một tin nào, lặng lẽ xóa đi, vì cô sợ, càng nhìn vào cô càng buồn, càng nhớ đến anh. Nghĩ nhiều về anh là không tốt. Muốn buông bỏ, tốt nhất phải quên được anh....
Thực ra Hạnh ốm qua loa chứ không đến mức nằm một chỗ, chỉ là vết thương lòng quá sâu nên nhất thời tâm trí bị hỗn loạn. Biết rằng nơi đang làm việc là công ty của Dương, đến đó cô chắc chắn sẽ nghĩ về cảnh tượng Dương lõa lồ nằm trên người con gái khác trong phòng làm việc riêng của mình. Càng nghĩ Hạnh càng đau lòng, là vì cô tưởng tượng ra, rất có thể trong đám nhân viên nữ... chắc chắn có người đã lên giường với anh rồi. Là ai thì cô không biết nhưng chính vì vậy mới sinh ra nỗi hoang mang và đề phòng.
Nếu như cô ấy cũng biết chuyện Hạnh chỉ là một quân cờ trong tay anh mà thôi....có lẽ người đó sẽ khinh thường cô lắm. Nghĩ vậy nên Hạnh càng không muốn đi làm, sợ dị nghị, sợ phải đối mặt. Ở nhà thì cũng là căn nhà của Dương, dường như mọi thứ liên quan đến cô đều nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy. Hạnh ngán ngẩm... cô thấy mình yếu đuối và nhút nhát quá, cuộc sống cứ bình lặng trôi qua với những nỗi lo không tên dày xéo.
Rời khỏi quán cafe Mộng Điệp từ tối hôm đó, do quá sốc với mọi thứ nên Hạnh không ăn uống gì, thêm nữa dầm mưa lâu nên cơ thể sốt cao và mệt mỏi chút. Sau khi thuốc thang, ăn uống đầy đủ Cô thấy người bình phục trở lại, chỉ là tâm hồn vẫn không khá hơn, vẫn chìm đắm trong yêu thương lạc lối.
Biết tin Hạnh bị ốm, Dương lo lắng khôn nguôi, chính ra chuyến công tác kéo dài 4 ngày nhưng anh không đợi được, gấp rút tiến hành nhanh nhất có thể và hẹn đối tác sẽ đàm phán online qua mạng xã hội sau khi về nước. Anh đáp chuyến bay trở về Việt Nam ngay đêm hôm sau, đến nơi đã 1h đêm, việc thay đổi lịch trình bất ngờ này Dương không thông báo cho Nam Phong, muốn giành chỗ thời gian hiếm hoi ấy ở bên để chăm sóc cho Hạnh. Ngay khi về nước, Dương tự mình lái xe đến căn hộ riêng mà anh mua cho Hạnh, dù đứng tên anh song mục đích chính vẫn là dành cho cô.
Đánh xe xuống tầng hầm của khu chung cư, ngó đồng hồ đã là 3h sáng, vạn vật yên tĩnh, chỉ có mấy bác bảo vệ là ngồi xem ti vi, thấy Dương hớt hải, bác bảo vệ hỏi:
Có chuyện gì mà nom cậu hấp tấp vậy? Đi chơi về khuya sợ vợ mắng chứ gì?
Nghe bác ấy hỏi Dương khẽ mỉm cười, cúi đầu chào lễ phép rồi đi khỏi tầng hầm. Thì ra bác ấy nghĩ anh đi chơi về khuya... Còn anh, đang nôn nóng khôn xiết, muốn được ôm ấp Hạnh trong vòng tay ngay lúc này. Lần lần trong túi áo chìa khóa căn hộ, Dương ung dung đi vào thang máy. Giờ này chắc Hạnh đang ngủ say lắm rồi....
Cánh cửa hé mở, trong nhà tối thui, chỉ có ánh sáng đèn ngủ trong phòng Hạnh mờ mờ hắt ra. Sợ cô giật mình, anh rón rén từng bước một, đặt cặp sách lên sofa, Dương loay hoay cởi quần áo rét. Ngoài trời đêm nhiệt độ xuống thấp nhưng vào nhà ấm hơn hẳn, quần áo mặc trên người dày cộp khiến anh ngứa ngáy. Dương định bỏ vào đi tắm trước nhưng nghĩ sao, anh lại nhảy lên giường nằm ngay cạnh Hạnh.
Ốm đau thế nào mà hai ngày liền không thèm nhắn tin cho anh?
Dương thì thầm khẽ khẽ, chẳng biết Hạnh có nghe được không nhưng mặc kệ, tay anh luồn vào chăn rồi siết chặt vòng eo lại gần mình. Mới xa nhau có 2 ngày anh đã thấy nhớ hương thơm từ mái tóc cô, nhớ cô mỗi lần ngúng nguẩy không chịu cho anh hôn hay sờ soạn...
Hạnh cựa mình, cô cảm giác như có người đang ôm mình, theo quán tính, cô nằm ngửa hẳn ra, Hạnh vẫn chưa thực sự quen với cảm giác phải quên đi Dương. Lúc tỉnh táo cô luôn thúc ép não bộ phải gạt hình ảnh anh ra khỏi tâm trí, nhưng lúc ngủ thì không thể. Cô đã quen việc làm nũng Dương mỗi đêm, lúc này cũng vậy, cô không nghĩ được nhiều, chỉ biết anh đang nằm cạnh nên môi cô phụng phịu:
Để yên em ngủ!
Hạnh phát ra tín hiệu một cái, Dương mừng rỡ:
Nhớ em muốn chết!
Nói rồi anh luồn tay vào trong áo ngực rờ rẫm thỏa thích.
Ưm....
Bị kích thích Hạnh khẽ rên rỉ. Cả cơ thể thả lỏng ra đón nhận những hành động mơn trớn ấy... Dương thích thú, cậu nhỏ trong quần sịp lại tồng ngồng tự khi nào. Anh nói nhỏ:
Chờ anh tắm nhé, vừa đi về người ngứa ngáy quá!
Ưm.. ưm...
Hạnh gật đầu nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, sự kích thích khiến cô thấy hưng phấn quá thể, não bộ dần tỉnh táo hơn, giấc ngủ không còn sâu nữa. Cô quên mất việc anh giờ đây phải là người xa lạ, cô phải tránh xa anh...
Nước nóng chảy xuống từ vòi hoa sen tỏa ra những làn khói trắng xóa, nhiệt độ bây giờ đang rất thấp, gần sáng nên thời tiết lạnh lẽo hơn hẳn. Nhưng Dương lại không cảm thấy vậy, người anh nóng hừng hực, nhanh chóng tắm gội để ở bên Hạnh, đi đâu xa về mà không tắm anh thấy mất tự tin lắm.
Trờii rét nên Dương mặc chiếc áo ngủ dày, đi từ trong ra miệng suýt xoa vì lạnh, miệng khẽ thở cũng thấy khói trắng. Nhanh chân trèo lên giường tìm kiếm hơi ấm từ Hạnh, hai bàn tay lạnh ngắt luồn vào ngực cô khiến Hạnh giãy nảy:
Ôi trời... tay lạnh thế mà động vào em?
Hạnh vừa dứt lời Dương luồn nốt bàn tay còn lại vào mặc sức rờ rẫm, hai bầu ngực cương lên trông thấy, anh đoán, cô cũng muốn dành cho mình lúc này. Dương kéo Hạnh nằm về phía mình, trùm chăn vào cả hai, phủ lên môi cô một nụ hôn dài. Hạnh đáp trả, có vẻ như cô nhớ anh lắm, nụ hôn mê đắm không ngờ, cô cuồng nhiệt hơn mọi lần. Dương hơi ngạc nhiên song anh thích cảm giác này, có lẽ vì xa nhau mấy ngày nên vậy.
Có nhớ anh không?
Dương đặt Hạnh nằm sấp trên người mình, cả người cô bây giờ không mặc gì, cả anh cũng thế. Cậu nhỏ được đà chĩa thẳng vào chỗ kín đáo của cô, mơn trớn khiêu khích. Hai bầu ngực chạm vào nhau, Dương cảm nhận tim cô đập rất nhanh, giống như hồi hộp vậy.
Không nhớ...
Hạnh đáp lời rồi chủ động hôn Dương, ôi thích quá, cảm giác cô nằm trên rồi hôn anh thế này... anh đưa tay lên mân mê bầu ngực cô, nụ hôn ướt át, lưỡi anh sục sạo trong khoang miệng, Dương thấy nơi hạ thể d*m thủy của Hạnh tuôn trào. Không nhịn thêm được, vẫn tư thế đó, Dương kéo hai chân Hạnh sang hai bên để thuận tiện đưa cậu nhỏ vào bên trong. Đường vào trơn láng, chỉ cần đẩy một lực nhẹ Dương đã đi vào sâu thẳm, ngập đắm mê say.
Không nhớ mà thế này à?
Dương thều thào, anh hạnh phúc biết mấy khi cô chỉ ốm qua loa, cả hai đang quấn quýt hăng say thế này chứng tỏ cô không ốm đến mức liệt giường. Hoặc, cô làm nũng muốn anh về sớm nên bày trò. Nghĩ vậy anh càng thích hơn, thích cách Hạnh làm nũng để được anh nuông chiều.
Như có chất xúc tác, Dương ôm Hạnh lăn một vòng, bây giờ tư thế đã thay đổi, Hạnh nằm dưới, Dương chiếm thế thượng phong. Cả hai quần trong chăn một hồi cảm thấy người nóng phừng phừng, Dương gạt chăn ra, hai tấm thân trần trụi dính lấy nhau, nhấp nhô hoan lạc trong bóng tối.
Mới có hai ngày thôi mà Dương cảm giác như hai tháng vậy, có bao nhiêu năng lượng trong người lúc này anh dồn hết vào cuộc vui, ra vào số lượt nhiều vô kể. Mỗi lần vào sâu ngập thẳm cả hai cơ thể va vào nhau tạo ra thứ âm thanh dục vọng mê người. Hạnh tỉnh giấc hoàn toàn, cuối cùng, cô nhận ra mình không chiến thắng nổi ham muốn bản năng lúc này. Cô thực sự không có cách nào để buông bỏ được anh!!
Bình luận truyện