Con Tim Rung Động

Chương 28



Kiều Nhân cũng bị câu nói của Kỷ Hàn Thanh làm cho nghẹn, chậm nửa nhịp mới hỏi lại được: "Dạng gì?"

Kỷ Hàn Thanh khẽ nâng cầm, hướng ra phía ngoài cửa: "Hỏi cô ấy."

Vì vậy Kiều Nhân quay đầu lại, theo tầm mắt anh nhìn về phía Lục Hạ.

Lục Hạ đứng bên này nửa ngày vẫn không phản ứng kịp, không biết nên bước vào hay đi ra, cô tựa như bị điểm huyệt vậy, đứng ở cửa không nhúc nhích.

Cho đến khi chú ý tới ánh mắt của hai người kia, cô mới nhẹ "A" một cái: "Thật xin lỗi Kỷ tổng... tôi không nên quấy rầy hai người."

Kiều Nhân: "Thật..."

Nhưng chưa cho cô thời gian để giải thích, Lục Hạ đã khom người nhặt đồ vừa rơi xuống, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, hơn nữa còn vô cùng tốt bụng khép cửa giúp bọn họ.

Tiếng đóng cửa vang lên mấy giây, sau đó rất nhanh đã khôi phục lại sự tĩnh lặng.

Ánh mắt Kiều Nhân vẫn hướng ra ngoài cửa, một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, cô quay đầu nhìn về phía Kỷ Hàn Thanh: "Chú có ý gì?"

Kỷ Hàn Thanh tròn mắt nhìn cô: "Ý chính là hy vọng cô ấy hiểu nhầm."

"..."

Đáy mắt người đàn ông là một mảnh thâm trầm, tựa như cái xoáy nước có thể hút cô vào tầm mắt mình.

Kiều Nhân nhíu mày, cúi đầu nhìn đi chỗ khác.

Trong lòng cô bắt đầu suy nghĩ chốc nữa sẽ lựa lời giải thích với Lục Hạ.

Lời giải thích còn chưa nghĩ ra thành câu, chuông điện thoại lại vang lên, tiếng này nối tiếp tiếng kia, lọt vào tai người nghe không ngừng nghỉ.

Kiều Nhân sửng sốt mấy giây mới nhìn ra điện thoại đặt ở cuối giường, vừa định cầm lên nghe, điện thoại đã bị người đàn ông lấy đi, một giây tiếp theo, tiếng chuông bị cắt đứt, giọng nói của người đàn bà tựa như loa phát thanh lại truyền tới, cho dù điện thoại không ở bên tai Kiều Nhân nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ.

"Lại còn dám nghe điện thoại. Mấy ngày tới mày ra khỏi cửa nhớ phải cẩn thận vào!"

Kiều Nhân theo bản năng muốn lấy điện thoại, cô đang ngồi xổm, nên chỉ cần duỗi thẳng tay ra là lấy được, người đàn ông lại đổi tay cầm điện thoại, cô cứ như vậy mà bắt hụt, còn đang định đi vòng sang bên kia, đỉnh đầu cô vang lên giọng nói của người đàn ông: "Có biết điều luật số bốn hai của bộ quản lý an ninh trật tự là gì không?"

Người đàn bà không nghĩ lần này nghe điện thoại lại là đàn ông, hơn nữa vừa nói câu đầu tiên đã hỏi một vấn đề không liên quan, bà ta sửng sốt một chút, sau đó càng mắng oanh liệt hơn: "Tao cần gì phải quan tâm nó là cái đếch gì! Ngày hôm nay tao..."

"Những người uy hiếp đến sự an toàn của người khác, có thể bị giam trong tù trên dưới mười ngày."

"..."

Bên kia đột nhiên không nghe thấy âm thanh, tựa như là đang tiêu hóa thông tin này, một lúc lâu mới mở miệng: "Mày, mày dám uy hiếp tao?"

Kỷ Hàn Thanh cau mày, giọng nói lành lạnh: "Nếu bà còn gọi thêm cho cô ấy một cuộc điện thoại nào nữa, tôi lập tức gửi cho bộ tư pháp trong tòa soạn chúng tôi."

"Mày..."

Kỷ Hàn Thanh không có nghe hết câu, trực tiếp cúp điện thoại.

Bởi vì giọng nói đầu bên kia càng ngày càng bé, Kiều Nhân không nghe rõ lắm, cô nhìn Kỷ Hàn Thanh sau khi ngắt máy liền ném điện thoại lên giường, sau đó nghe thấy anh mở miệng: "Bởi vì chuyện này?"

Tầm mắt Kiều Nhân nhìn theo điện thoại, giờ mắt vẫn đang đặt ở cuối giường: "Cái gì?"

-Bởi vì chuyện này mà không vui sao?

Yên lặng hồi lâu, Kiều Nhân khẽ lên tiếng.

-Lần sau gặp loại chuyện như này, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho bộ tư pháp.

Kiều Nhân xoay đầu lại, đúng lúc người đàn ông cúi đầu, anh đưa tay chạm vào đôi mắt vẫn còn ẩm ướt của cô, lại trầm giọng nói thêm một câu: "Cũng có thể gọi cho anh."

-Hiểu chưa?

Kiều Nhân gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Kỷ Hàn Thanh đã đứng lên, lời nói cũng không khác Lục Hạ là bao, nhưng lại dễ nghe hơn Lục Hạ: "Tập thành thói quen đi, bộ tư pháp không phải mở ra để trưng bày."

Anh nâng tay nhìn đồng hồ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô một cái: "Lần sau cứ trực tiếp gọi điện cho người ở tòa soạn."

Ánh mắt Kiều Nhân nhẹ giật, không lên tiếng.

Sau đó, người đàn ông dọn dẹp đồ cô vừa ăn, thời điểm đi ngang qua cô còn thốt ra một chữ.

Kiều Nhân nghe rõ ràng, chỉ một chữ cái, một từ mà khiến người ta không thấy vui chút nào.

-Ngốc.

Kiều Nhân: "..."

---

Đến khi Kỷ Hàn Thanh ra khỏi cửa, nửa tiếng sau Lục Hạ mới trở về.

Kiều Nhân vốn cho rằng với tính cách của Lục Hạ chắc chắn phải quấn lấy cô hỏi cả một buổi chiều để cho ra những chuyện bát quái.

Kết quả hết buổi chiều, Lục Hạ vẫn cứng rắn không hề hỏi dù chỉ một chữ.

Cả căn phòng đều là âm thanh đánh bàn phím của hai người, cả hai đều không nói lời nào, Kiều Nhân nhìn chằm chằm màn hình máy tính, một bản thảo sửa đi sửa lại mấy lần, cuối cùng vẫn nghiêng đầu quay sang thấy Lục Hạ đang chăm chăm nhìn mình: "Có gì muốn hỏi cứ hỏi đi."

Lục Hạ ngay lập tức lắc đầu: "Không muốn hỏi gì cả."

Kiều Nhân không hiểu, hoạt động cổ tay liếc nhìn cô ấy một cái: "Vậy cô cứ nhìn tôi làm gì?"

Hơn nữa nếu là ngày thường, nha đầu này vấn đề nào cũng có thể nói ra đến tám trăm câu, hơn nữa câu sau không hề lặp lại câu trước.

Mặt Lục Hạ lần này càng trở nên nghiêm túc: "Tôi chính là muốn nhìn một chút, xem người mà Kỷ tổng thích là dạng người như thế nào."

Động tác Kiều Nhân ngừng lại, cổ tay chưa tập xong, lòng bàn tay vẫn hướng lên trời nửa giây mới thu về, cau mày, thấp giọng nói: "Đừng có nói bậy bạ."

"Tôi không có mù nha..." Gương mặt Lục Hạ ngây thơ vô tội: "Là chính Kỷ tổng nói."

Kiều Nhân: "Cái gì?"

-Lúc tôi quay về nhìn thấy Kỷ tổng, anh ấy chính miệng nói thích cô mà.

Thấy Kiều Nhân không đáp, Lục Hạ lặp lại lần nữa: "Anh ấy thật sự nói như vậy."

Kiều Nhân: "..."

-Cô không tin có thể hỏi anh ấy xem.

Kiều Nhân tạm thời giả bộ không nghe thấy, thu hồi tầm mắt, lại mở văn bản ra viết bản thảo, gõ được vài dòng chợt ngừng lại.

Những dòng chữ trên màn hình đồng loạt đều là ba chữ "Anh thích em."

Cô hôm nay chắc chắn là trúng tà rồi...Kiều Nhân hắng giọng, nhanh chóng thừa dịp mình chưa gõ quá nhiều liền tắt văn bản đi.

---

Những ngày tiếp theo sóng yên biển lặng vô cùng.

Kiều Nhân và Lục Hạ chạy đi chạy lại không ngừng giữa khách sạn và nơi cây cầu bị sụp đổ, thỉnh thoảng còn đụng phải Kỷ Hàn Thanh đang trao đổi cùng với kiến trúc sư.

Sau đó ánh mắt hai người giao nhau, Kiều Nhân vội vã chạy ra chỗ khác.

Ngược lại thì Lục Hạ một mực cảm nhận được có làn sóng ngầm chảy giữa hai người, mấy ngày vừa rồi, trong đầu nghĩ ra một kịch bản vô cùng hoành tráng, vào lúc nhàm chán lại lôi ra thêm mắm thêm muối một vài tình tiết.

Nhiệm vụ được hoàn thành trước một ngày theo kế hoạch công tác.

Trưa thứ sáu trả phòng, Kiều Nhân sắp xếp đồ đạc xong xuôi, sau đó ôm máy ảnh ngồi trên giường xem xét.

Mấy ngày nay chụp hơn ngàn tấm, nhưng đến cuối cùng dùng chưa tới mười tấm, Kiều Nhân chọn lọc từng bức, hơn nửa tiếng sau, chỉ còn lại mấy trăm tấm.

Kiều Nhân nhìn chằm chằm vào bức ảnh hơn nửa ngày, ánh mắt có chút choáng váng, tựa như có những ngôi sao đang xoay chuyển trước mặt, cô nhắm mắt, ngã xuống giường.

Lục Hạ vẫn đang sắp xếp đồ đạc, quét sạch Thượng Hải trong năm ngày, chiến lợi phẩm chiếm hơn nửa hành lý, cô vất vả xếp vào trong va li: "Tiểu Kiều, sao cô không mua gì cả?"

-Không có gì để mua cả.

Kiều Nhân nghỉ ngơi mấy phút, sau đó lại bò dậy chọn hình.

Lúc sau, Lục Hạ đột nhiên "A" lên một tiếng: "Giờ mới để ý, sao dép đi trong phòng của tôi với cô lại khác nhau?"

Kiều Nhân: "..."

Vốn cho là đã tra hỏi hết rồi, kết quả hôm nay Lục Hạ lại hỏi: "Tại sao dép của cô lại cao cấp hơn dép của tôi nhỉ?"

Kiều Nhân nói dối: "Dép của tôi bị mất một chiếc nên phải đi ra ngoài mua đôi mới."

-Mất một chiếc?

Lục Hạ quay đầu nhìn cô, hai người đối mặt với nhau một lúc lâu, Lục Hạ bừng tỉnh hiểu ra "À" một tiếng: "Tôi hiểu tôi hiểu rồi..."

"..."

-Xem ra quả thực hết sức kịch liệt.

Kiều Nhân ném chiếc gối trên giường vào lưng Lục Hạ: "Cô có thể thuần khiết trong sáng lên được không?"

Đổi thành người khác thì có thể trong sáng được sao?

Lục Hạ liếm môi, còn thừa ra vài món đồ quả thật không thể nhét được nữa, lại xoay người vẻ mặt đáng thương nhìn Kiều Nhân: "Tiểu Kiểu, va li của cô còn chỗ không?"

-Cô nhìn qua xem.

Kiều Nhân dừng một chút: "Chỉ là buổi chiều tôi không về thành Bắc."

Lục Hạ cố nhét đồ vào: "Vậy cô đi đâu?"

-Đi Hàng Châu một chuyến.

Lục Hạ biết nhà Kiều Nhân ở Hàng Châu, gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều nữa.

Kiều Nhân đã đặt vé trước đó, thời gian khởi hành so với mọi người trở về thành Bắc chậm hơn hai tiếng.

Buổi chiều hơn ba giờ, Kiều Nhân ở ga tàu chờ kiểm tra an ninh, Kỷ Niệm gửi tới một tin: "Tiểu Kiều, cậu đã lên tàu chưa?"

Kiều Nhân dùng một tay nhanh chóng trả lời: "Sắp rồi."

"Chuyến lúc bốn giờ?"

"Ừ."

Kỷ Niệm gửi tới icon OK: "Chú ý an toàn, khi xuống tàu nhớ nhắn cho tớ."

Kiều Nhân không nhắn lại, cất điện thoại vào túi đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Thượng Hải cách Hàng Châu không xa, đi tàu cao tốc mất chưa tới một tiếng.

Kiều Nhân ở trên tàu gà gật nhưng vẫn chưa ngủ, khi đến bến tiếng của loa phát thanh vang lên, cô che miệng ngáp một cái, sau đó giơ tay lên lấy va li của mình.

Còn chưa chạm tay vào va li, hành lý đã bị người khác cầm đi.

Cô quay đầu nhìn một cái, người con trai tuổi không lớn lắm, không khác cô là bao, có khi còn ít tuổi hơn cô.

Kiều Nhân cười với anh ta: "Cảm ơn."

Nhận lấy va li, cô cũng không nói thêm gì nữa, đi theo người đứng sau lưng cùng nhau bước xuống tàu.

Sau đó chưa tới nửa giờ, Kiều Nhân quay đầu một cái liền quên đi gương mặt người con trai kia.

---

Kiều Nhân có nhà tại Hàng Châu.

Trước kia sống ở ngôi nhà đó hơn mười năm, sau đó cô và mẹ Tống cùng đi lên thành Bắc cũng không bán nhà cho người khác.

Nhà cô không thiếu tiền, cho nên nhà vẫn giữ lại, cứ cách một tháng lại gọi cho người giúp việc đáng tin cậy ở địa phương nhờ dọn dẹp.

Kiều Nhân bắt taxi đến gần nhà sau đó kéo va li đi bộ qua.

Chìa khóa nhà để trong túi xách của cô, mấy năm không dùng, chìa khóa bị rỉ, Kiều Nhân cúi đầu tìm ổ khóa, sau đó mới cắm chìa mở cửa.

Bởi vì trước đây không lâu mới có người đến quét dọn qua nên căn phòng cơ hồ không nhìn thấy bụi bặm.

Kiều Nhân tìm một chỗ đặt va li xuống, sau đó trở về phòng mình trước kia nhìn một lát.

Trong phòng không có thứ gì, dõi mắt nhìn lại, ngoại trừ chăn ga gối đệm thì cả căn phòng đều là một mảnh trống rỗng.

Thời tiết miền Nam ẩm ướt, mấy ngày nay lại đổ mưa liên tục, cả phòng dường như chìm trong hơi nước, cửa sổ cũng không được mở một thời gian dài, tựa như không có cách nào cho người ta ở lại đây.

Kiều Nhân trở lại phòng khách ngồi trên ghế sa lon, nhân lúc đang nghỉ ngơi đặt một phòng khách sạn.

Sau khi nghỉ ngơi, cô ngại hành lý gây trở ngại, cũng không mang va li ra ngoài, chỉ cầm ô ra khỏi nhà bắt xe đi đến khách sạn.

Dự báo thời tiết ở Hàng Châu mấy ngày nay đều vô cùng chính xác.

Cơn mưa kéo dài đến hết tết Thanh minh, lúc xế chiều mới ngưng, mặt trời hé ra sau lớp lớp tầng mây, không tỏa chút ấm áp nào, thời tiết không nóng không lạnh.

Kiều Nhân ở khách sạn hai ngày, thẳng đến ngày hôm sau trời trong xanh trở lại mới bước ra khỏi khách sạn – cô phải đi một chuyến tới nghĩa trang.

Bố Kiều sau khi qua đời, tro cốt được chôn cất tại nghĩa trang.

Kiều Nhân bắt xe ven đường, đi tới tiệm hoa mua một bó hoa cúc nhỏ, mùa xuân vẫn chưa đi qua, vào thời điểm này hoa nở lại càng rực rỡ, từng giọt sương long lanh đậu trên cánh phải mất rất lâu mới nhẹ nhàng bay hơi.

Kiều Nhân ôm hoa vào trong ngực, ngồi trên xe taxi, mắt rũ xuống, thất thần.

Liên tiếp mấy ngày nay cô không hề có tâm trạng.

Không thích tết Thanh minh, cũng không thích cái thời tiết mưa phùn ướt át như thế này.

Đến nghĩa trang, cô trả tiền cho tài xế, vào lúc muốn mở cửa xuống xe, bác tài còn dùng ngôn ngữ địa phương an ủi cô một câu: "Cô gái, đừng buồn nữa."

Khóe miệng Kiều Nhân hơi hạ xuống, nói "Cảm ơn" với bác rồi xuống xe đóng cửa lại.

Phần mộ của bố được xây ở hàng đầu tiên.

Kiều Nhân cất điện thoại vào túi, hai tay ôm hoa, cúi đầu bước chân lên bậc thang, khi sắp đến hàng đầu tiên, trước mắt hiện ra một đôi giày da.

Cô dừng chân, theo ống quần của người đàn ông rồi từ từ nhìn lên, sau đó thấy người đàn ông đó cũng đang chăm chú nhìn mình.

Người nọ nhìn cô chằm chằm, thật lâu sau, khóe miệng anh mới từ từ nhếch lên: "Tiểu... Kiều?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện