Công Chúa! Anh Yêu Em..
Chương 47
- Các em, ngày kia là các em thi tốt nghiệp, hãy chuẩn bị thật chu đáo vào. – cô Minh tươi cười nói với cả lớp.
Lớp 12A1 lại bắt đầu xì xầm…
- Vậy là chúng ta sắp phải xa nhau rồi sao. – Thiên Minh (bạn cùng lớp) quay sang nói với Thiên Trang ( bạn cùng lớp)
- Thi tốt nhé! – Bảo Thiên quay sang nói với Tuyết Yến
- Cậu cũng phải thi thật tốt. –Yến vỗ nhẹ vào vai Thiên…
* Tại bàn nó và hắn*
- Anh sẽ thi trường gì? – nó ân cần.
- Gundel. – hắn vẫn nằm xuống bàn nhìn chằm chằm nó.
- Gundel sao. Em cũng vậy. – nó tươi cười.
- Dĩ nhiên rồi, cả nước ta có mỗi trường đấy là đại học chính trị quốc tế mà. Em bắt buộc thi ở đấy thôi để còn quản lý công việc của Trần Gia chứ. – hắn tươi cười.
Mấy ngày sắp thi ấy, cả lớp 12A1 cật lực ôn thi, chẳng còn tiếng quậy phá, chẳng còn tiếng cười đùa của học sinh trong lớp siêu quậy nữa.
Tất cả đều cố gắng học thật chăm chỉ để kì thi tốt nghiệp đạt điểm cao có như vậy thì mới có khả năng đỗ vào các trường đại học danh giá…
Trông ai ai cũng hốc hác đi cả, có người mắt còn thâm vì học nhiều… Nó và hắn cũng ít nhắn tin, ít đi chơi hơn chỉ suốt ngày ở nhà lao đầu vào học. Dù có giỏi giang đến cỡ nào thì tụi nó vẫn phải luyện…
Một buổi chiều cuối trước khi thi, nó cùng hắn xuống thư viện tìm một vài cuốn sách cần thiết cho môn ngữ văn…
Cả hai đang cùng nhau đọc sách vui vẻ thì nó bỗng ngất lịm…
- Nhi, Nhi à! – hắn hoảng hốt bế nó chạy tấp tốc xuống phòng y tế.
Moị cái nhìn của các học sinh trong trường dồn về phía hắn…
- Khổ thân Nhi, chắc học quá sức rồi. – Phong Châu khoác vai Kỳ Hân nhìn theo…
* Tại phòng y tế*
- Cô y tá, bạn ấy… - hắn lo lắng hỏi
- À, không sao đâu, chỉ là do mệt và hơi căng thẳng thôi. Cô đã truyền nước cho bạn ấy, bạn ấy cần được nghỉ ngơi. – hắn bước vào nó đã tỉnh dậy từ bao giờ…
- Anh Lâm. – nó tươi cười, đôi môi nó đã tái nhợt đi, khuôn mặt trở nên xanh xao hơn…
- Em mệt quá rồi đấy, nghỉ ngơi đi. – hắn kéo chiếc ghế ngồi cạnh giường tay nắm chặt lấy tay nó, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng…
- Em buồn ngủ quá anh à! – nó mỉm cười khẽ nhắm mắt lại…
- Em ngủ đi. – hắn hôn nhẹ lên trán nó.
- Nhi, mày bị làm sao vậy. – Yến lo lắng, mắt rơm rớm nước, xồng xộc chạy vào – Mày mau mở mắt ra nhìn tao đi. – Yến lắc mạnh người nó.
- Yến… cậu. .. – hắn định cản nhưng Yến hất tay ra – Nhi, nó làm sao anh mau nói đi… - Yến chằm chằm nhìn hắn…
- Tao chỉ ngủ thôi, tại sao mày lại la lớn như thế chứ. – nó ngáp ngáp nói…
- Mày làm tao lo lắng quá, mày có biết không? – Yến ôm nó khóc nức nở. Nó chợt nhoẻn cười xoa xoa lưng nó. – Tao ổn rồi mà.
- Vậy hôm nay em về nghỉ ngơi nhé! Ở đây khá ồn. – hắn nghiêm mặt…
- Thôi, mai thi rồi, em không nghỉ được đâu. – nó gượng cười…
Thật ra lúc này đầu nó đau như búa bổ, người mệt mỏi dã dời chưa bao giờ nó thấy yếu như lúc này…
- Nhưng em còn rất yếu. – hắn lo lắng nhiều hơn.
- Anh nhìn em đi, em ổn rồi mà thấy không. – nó bật dậy tươi cười…
Xương của nó đau như sắp rụng ra rồi nhưng nó phải cố gắng nếu không hắn và Yến sẽ không cho nó ở lại học mà sẽ bắt nó về nghỉ ngơi cho mà xem…
- Rồi… Được Rồi. – hắn xoa đầu nó. – Em cứng đầu quá đấy…
Nó tươi cười ngồi dậy đi lên lớp…
Tiết này là tiết cuối cùng của buổi học. Thỉnh thoảng hắn lại lo lắng quay sang nó…
- Em không sao chứ?
Nó chỉ khe khẽ lắc đầu không trả lời vì đơn giản giờ nó mệt đến nỗi không cất nên lời nữa rồi. Mồ hôi bắt đầu chảy, khuôn mặt đỏ bừng nóng gian như lửa chính nó cũng có thể thấy người mình nóng đến mức độ nào, khẽ nhấc tay lau những giọt mồ hôi lấm lem trên trán..
Chiếc áo đồng phục đã thấm đẫm mồ hôi…Nó bắt đầu thở dốc…
- Nhi… Nhi à! – hắn nhìn sang nó đã ngất lịm
Ngay lập tức hắn bế nó chạy ra khỏi lớp mà không cần có sự cho phép của giáo viên…
- Nhi, em làm sao vậy chứ? Anh đã nói rồi mà. – hắn lấm tấm mồ hôi trên mặt, khóe mi xuất hiện một giọt lệ…
Để nó lên xe hắn phóng nhanh về nhà…
Cầm tấm thẻ mở cửa nhanh chóng hắn bước vào gọi lớn…
- An… Giúp anh. – An và Phong từ trong phòng khách bước ra…
- Sao vậy?... Ơ chị Nhi, chị làm sao vậy. – An và Phong hoảng hốt chạy nhanh theo hắn lên phòng, hắn đặt nó xuống giường…
An nhanh chóng tiến lại nhà tắm lấy khăn ướt cho Nhi…
Phong cầm nhiệt kế đưa cho hắn
- Những 39* sao? – hắn hét lớn...
- Chị Nhi, chị mau tỉnh lại đi. Nhìn em này, nhìn Dương An này. – An nắm tay nó rưng rưng nước mắt.
- An à, làm sao vậy em. – nó quệt ngang dòng nước mắt cho An…
- Chị tỉnh rồi sao. – An và Phong vui vẻ đồng thanh nói…
- Ngốc, anh đã nói là nghỉ ngơi đi mà không chịu nghe. – hắn mắng yêu ánh mắt có cả những tia vui mừng, có cả những tia lo lắng…
- Xin lỗi mọi người nhé! Làm mọi người lo lắng rồi. – nó nhoẻn cười, đôi môi nó tái nhợt…
Ba người chỉ khẽ gật đầu không đáp, hắn lẳng lặng bước ra ngoài. Nó thở dài nhìn An…
- Lâm giận chị rồi.
- Chắc không phải đâu chị, chị nghỉ ngơi đi. – cô lấy chiếc khăn trên chán nó sấp lại nước…
Khoảng 15 phút sau, hắn bước vào tay bưng một tô cháo thịt còn khá nóng, hắn thổi thổi rồi nhìn nó…
- Em ăn đi này cho khỏi bệnh. – hắn cầm muỗng đút cho nó ăn…
Nó nhìn hắn không chớp mắt rồi ôm chầm lấy hắn hạnh phúc…
- Cảm ơn chồng, cảm ơn chồng nhiều lắm vì đã quan tâm em như thế này…
Hắn phì cười…
- Được rồi, được rồi, buông anh ra và ăn đi không cháo nguội mất.
Nó ngoan ngoãn gật đầu buông hắn ra, An kê gối vào lưng cho nó…
Hắn đút cho nó An, dù rất mệt nhưng đã mắc công hắn nấu nó vẫn cố gắng ăn hết.
Hắn đưa vào tay nó một nắm thuốc…
- Em không uống đâu. – nó lắc đầu ư ử…
- Mau uống đi, mai em không định đi thi hả. – hắn khẽ nhíu mày…
- Không đâu. Đắng lắm. – nó vẫn cứng đầu…
- Vậy đợi anh một chút. – hắn cầm nắm thuốc bước ra ngoài cứ ngỡ hắn đã vứt luôn nắm thuốc đi rồi nhưng không, lúc sau hắn quay lại trên tay cầm một thứ nước có màu như nước cam.
- Bây giờ thì uống đi. – hắn đưa cốc nước cho nó
Nó nhận lấy cốc nước ngửi ngửi…
- Đây là cái gì vậy Lâm. – nó khẽ nhíu mày.
- Thuốc. – hắn nói lạnh.
- Đã nói là không uống mà. – nó bắt đầu cau có…
- Ngọt lắm đấy. Uống hết đi anh thưởng cho. – hắn nháy mắt với nó. Lần đầu tiên hắn nháy mắt tim nó như bay ra khỏi lồng ngực. Sao hắn lại dê thương đến thế không biết.
Nó gật đầu cầm tu một hơi hết cạn cốc nước…
- Ngon chứ? – hắn nhoẻn cười.
- Ngon lắm. Không đắng chút nào. – nó cười típ mắt.
An giật giật vạt áo hắn…
- Oppa làm cách nào mà thuốc nó lại loãng tềnh tệch và chị Nhi lại thích uống đến như vậy thế?
- Thì dằm nát thuốc ra cho vào nước rồi bỏ chút đường vậy thôi. – hắn cười khểnh…
- Anh Lâm cũng thông minh đấy nhỉ? – Phong lên tiếng
- Ơ, giờ cậu mới biết sao. Tôi thông minh sẵn rồi. – hắn cười lớn…
Lớp 12A1 lại bắt đầu xì xầm…
- Vậy là chúng ta sắp phải xa nhau rồi sao. – Thiên Minh (bạn cùng lớp) quay sang nói với Thiên Trang ( bạn cùng lớp)
- Thi tốt nhé! – Bảo Thiên quay sang nói với Tuyết Yến
- Cậu cũng phải thi thật tốt. –Yến vỗ nhẹ vào vai Thiên…
* Tại bàn nó và hắn*
- Anh sẽ thi trường gì? – nó ân cần.
- Gundel. – hắn vẫn nằm xuống bàn nhìn chằm chằm nó.
- Gundel sao. Em cũng vậy. – nó tươi cười.
- Dĩ nhiên rồi, cả nước ta có mỗi trường đấy là đại học chính trị quốc tế mà. Em bắt buộc thi ở đấy thôi để còn quản lý công việc của Trần Gia chứ. – hắn tươi cười.
Mấy ngày sắp thi ấy, cả lớp 12A1 cật lực ôn thi, chẳng còn tiếng quậy phá, chẳng còn tiếng cười đùa của học sinh trong lớp siêu quậy nữa.
Tất cả đều cố gắng học thật chăm chỉ để kì thi tốt nghiệp đạt điểm cao có như vậy thì mới có khả năng đỗ vào các trường đại học danh giá…
Trông ai ai cũng hốc hác đi cả, có người mắt còn thâm vì học nhiều… Nó và hắn cũng ít nhắn tin, ít đi chơi hơn chỉ suốt ngày ở nhà lao đầu vào học. Dù có giỏi giang đến cỡ nào thì tụi nó vẫn phải luyện…
Một buổi chiều cuối trước khi thi, nó cùng hắn xuống thư viện tìm một vài cuốn sách cần thiết cho môn ngữ văn…
Cả hai đang cùng nhau đọc sách vui vẻ thì nó bỗng ngất lịm…
- Nhi, Nhi à! – hắn hoảng hốt bế nó chạy tấp tốc xuống phòng y tế.
Moị cái nhìn của các học sinh trong trường dồn về phía hắn…
- Khổ thân Nhi, chắc học quá sức rồi. – Phong Châu khoác vai Kỳ Hân nhìn theo…
* Tại phòng y tế*
- Cô y tá, bạn ấy… - hắn lo lắng hỏi
- À, không sao đâu, chỉ là do mệt và hơi căng thẳng thôi. Cô đã truyền nước cho bạn ấy, bạn ấy cần được nghỉ ngơi. – hắn bước vào nó đã tỉnh dậy từ bao giờ…
- Anh Lâm. – nó tươi cười, đôi môi nó đã tái nhợt đi, khuôn mặt trở nên xanh xao hơn…
- Em mệt quá rồi đấy, nghỉ ngơi đi. – hắn kéo chiếc ghế ngồi cạnh giường tay nắm chặt lấy tay nó, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng…
- Em buồn ngủ quá anh à! – nó mỉm cười khẽ nhắm mắt lại…
- Em ngủ đi. – hắn hôn nhẹ lên trán nó.
- Nhi, mày bị làm sao vậy. – Yến lo lắng, mắt rơm rớm nước, xồng xộc chạy vào – Mày mau mở mắt ra nhìn tao đi. – Yến lắc mạnh người nó.
- Yến… cậu. .. – hắn định cản nhưng Yến hất tay ra – Nhi, nó làm sao anh mau nói đi… - Yến chằm chằm nhìn hắn…
- Tao chỉ ngủ thôi, tại sao mày lại la lớn như thế chứ. – nó ngáp ngáp nói…
- Mày làm tao lo lắng quá, mày có biết không? – Yến ôm nó khóc nức nở. Nó chợt nhoẻn cười xoa xoa lưng nó. – Tao ổn rồi mà.
- Vậy hôm nay em về nghỉ ngơi nhé! Ở đây khá ồn. – hắn nghiêm mặt…
- Thôi, mai thi rồi, em không nghỉ được đâu. – nó gượng cười…
Thật ra lúc này đầu nó đau như búa bổ, người mệt mỏi dã dời chưa bao giờ nó thấy yếu như lúc này…
- Nhưng em còn rất yếu. – hắn lo lắng nhiều hơn.
- Anh nhìn em đi, em ổn rồi mà thấy không. – nó bật dậy tươi cười…
Xương của nó đau như sắp rụng ra rồi nhưng nó phải cố gắng nếu không hắn và Yến sẽ không cho nó ở lại học mà sẽ bắt nó về nghỉ ngơi cho mà xem…
- Rồi… Được Rồi. – hắn xoa đầu nó. – Em cứng đầu quá đấy…
Nó tươi cười ngồi dậy đi lên lớp…
Tiết này là tiết cuối cùng của buổi học. Thỉnh thoảng hắn lại lo lắng quay sang nó…
- Em không sao chứ?
Nó chỉ khe khẽ lắc đầu không trả lời vì đơn giản giờ nó mệt đến nỗi không cất nên lời nữa rồi. Mồ hôi bắt đầu chảy, khuôn mặt đỏ bừng nóng gian như lửa chính nó cũng có thể thấy người mình nóng đến mức độ nào, khẽ nhấc tay lau những giọt mồ hôi lấm lem trên trán..
Chiếc áo đồng phục đã thấm đẫm mồ hôi…Nó bắt đầu thở dốc…
- Nhi… Nhi à! – hắn nhìn sang nó đã ngất lịm
Ngay lập tức hắn bế nó chạy ra khỏi lớp mà không cần có sự cho phép của giáo viên…
- Nhi, em làm sao vậy chứ? Anh đã nói rồi mà. – hắn lấm tấm mồ hôi trên mặt, khóe mi xuất hiện một giọt lệ…
Để nó lên xe hắn phóng nhanh về nhà…
Cầm tấm thẻ mở cửa nhanh chóng hắn bước vào gọi lớn…
- An… Giúp anh. – An và Phong từ trong phòng khách bước ra…
- Sao vậy?... Ơ chị Nhi, chị làm sao vậy. – An và Phong hoảng hốt chạy nhanh theo hắn lên phòng, hắn đặt nó xuống giường…
An nhanh chóng tiến lại nhà tắm lấy khăn ướt cho Nhi…
Phong cầm nhiệt kế đưa cho hắn
- Những 39* sao? – hắn hét lớn...
- Chị Nhi, chị mau tỉnh lại đi. Nhìn em này, nhìn Dương An này. – An nắm tay nó rưng rưng nước mắt.
- An à, làm sao vậy em. – nó quệt ngang dòng nước mắt cho An…
- Chị tỉnh rồi sao. – An và Phong vui vẻ đồng thanh nói…
- Ngốc, anh đã nói là nghỉ ngơi đi mà không chịu nghe. – hắn mắng yêu ánh mắt có cả những tia vui mừng, có cả những tia lo lắng…
- Xin lỗi mọi người nhé! Làm mọi người lo lắng rồi. – nó nhoẻn cười, đôi môi nó tái nhợt…
Ba người chỉ khẽ gật đầu không đáp, hắn lẳng lặng bước ra ngoài. Nó thở dài nhìn An…
- Lâm giận chị rồi.
- Chắc không phải đâu chị, chị nghỉ ngơi đi. – cô lấy chiếc khăn trên chán nó sấp lại nước…
Khoảng 15 phút sau, hắn bước vào tay bưng một tô cháo thịt còn khá nóng, hắn thổi thổi rồi nhìn nó…
- Em ăn đi này cho khỏi bệnh. – hắn cầm muỗng đút cho nó ăn…
Nó nhìn hắn không chớp mắt rồi ôm chầm lấy hắn hạnh phúc…
- Cảm ơn chồng, cảm ơn chồng nhiều lắm vì đã quan tâm em như thế này…
Hắn phì cười…
- Được rồi, được rồi, buông anh ra và ăn đi không cháo nguội mất.
Nó ngoan ngoãn gật đầu buông hắn ra, An kê gối vào lưng cho nó…
Hắn đút cho nó An, dù rất mệt nhưng đã mắc công hắn nấu nó vẫn cố gắng ăn hết.
Hắn đưa vào tay nó một nắm thuốc…
- Em không uống đâu. – nó lắc đầu ư ử…
- Mau uống đi, mai em không định đi thi hả. – hắn khẽ nhíu mày…
- Không đâu. Đắng lắm. – nó vẫn cứng đầu…
- Vậy đợi anh một chút. – hắn cầm nắm thuốc bước ra ngoài cứ ngỡ hắn đã vứt luôn nắm thuốc đi rồi nhưng không, lúc sau hắn quay lại trên tay cầm một thứ nước có màu như nước cam.
- Bây giờ thì uống đi. – hắn đưa cốc nước cho nó
Nó nhận lấy cốc nước ngửi ngửi…
- Đây là cái gì vậy Lâm. – nó khẽ nhíu mày.
- Thuốc. – hắn nói lạnh.
- Đã nói là không uống mà. – nó bắt đầu cau có…
- Ngọt lắm đấy. Uống hết đi anh thưởng cho. – hắn nháy mắt với nó. Lần đầu tiên hắn nháy mắt tim nó như bay ra khỏi lồng ngực. Sao hắn lại dê thương đến thế không biết.
Nó gật đầu cầm tu một hơi hết cạn cốc nước…
- Ngon chứ? – hắn nhoẻn cười.
- Ngon lắm. Không đắng chút nào. – nó cười típ mắt.
An giật giật vạt áo hắn…
- Oppa làm cách nào mà thuốc nó lại loãng tềnh tệch và chị Nhi lại thích uống đến như vậy thế?
- Thì dằm nát thuốc ra cho vào nước rồi bỏ chút đường vậy thôi. – hắn cười khểnh…
- Anh Lâm cũng thông minh đấy nhỉ? – Phong lên tiếng
- Ơ, giờ cậu mới biết sao. Tôi thông minh sẵn rồi. – hắn cười lớn…
Bình luận truyện