Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 192: Bắc Đường khác thường……



Edit: Tiểu Kim’s

Người của Tần Thiên Long là Hoàng Phủ Cảnh Hạo theo dõi, mấy ngày nay hắn cùng Cơ Tĩnh Viễn, Tiêu Băng thay phiên nhau quan sát Cửu hoàng tử!

Đêm nay, hắn rốt cộc cũng nghe được một trận tiếng sáo rất nhỏ, sau đó phát hiện một vật nhỏ bay vào địa lao, không bao lâu lại lao đi ra.

Đi theo vật nhỏ kia tới một chỗ tiểu viện tử của Hi thành, cẩn thận đánh giá một phen, phát hiện nơi này là đông môn ngã tư đường, phòng ở nơi này vừa vặn có thể thấy rõ ràng địa phương ngày ấy thực thi hình phạt.

Nhẹ nhàng đục một lỗ, hắn mới nhìn rõ nguyên lai là một cái bạch điêu, chỉ nhìn vật nhỏ kia đối với người trong phòng ở trên bàn gỗ dùng móng vuốt vạch vài vạch, ý tứ trong đó  hắn không hiểu.

Lại nghe đến người phía dưới nhìn xong liền lộ ra sắc mặt vui mừng, một người trong đó hưng phấn nói: “Cửu hoàng tử rốt cục cũng muốn chúng ta động thủ!”

“Hoàng tử quyết định là tốt rồi, Cung Thần Tịch cũng quá càn rỡ đi, cư nhiên để cho hoàng tử của chúng ta ở địa lao, hơi quá đáng, quả thực không đem Tần quốc chúng ta để vào mắt!”

“Đúng vậy!”

“Tốt nhất là nên một phen hỏa thiêu phủ công chúa của nàng!”

… …

Nghe xong kế hoạch của bọn họ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo lặng yên rời đi, trở lại phủ công chúa đi vào Hi viên.

Lúc này Thần Tịch còn chờ hắn, thấy hắn trở vềliền lộ ra tươi cười, “Thế nào?”

“Quả nhiên, Tần Thiên Long còn có người ở Hi thành, mục tiêu của bọn họ là huỷ phủ công chúa, bắt công chúa đưa đến Tần quốc, nghe nói, Hoàng đế của bọn họ muốn ngươi trở thành vương phi của con trai hắn đâu!”

Hừ, ai cũng muốn mười vạn tinh binh của nàng sao?

Tốt lắm, tốt lắm!

“Cảnh Hạo, chuyện đối phó bọn họ như thế nào ta giao cho ngươi ứng phó, tốt nhất là một lưới bắt hết người Tần Thiên Long bố trí ở Hi thành, ta thật sự muốn nhìn, Tần quốc Hoàng đế sẽ đối đãi ta như thế nào!”

“Hảo, công chúa yên tâm.”

Im lặng một hồi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt dừng ở cách vách phòng, “Công chúa tính xử trí Hoa Tử Huyễn như thế nào?”

“Tạm thời còn không có quyết định, ngươi có thể tra được chi tiết của hắn sao? Thân phận bối cảnh lai lịch cái gì.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo khẽ nhíu mày.“Công chúa, ngươi đối với hắn động tâm?” Bằng không cần gì biết thân phận bối cảnh của hắn?

Thần Tịch ngẩn ngơ lập tức lắc đầu, “Làm sao có thể. Ta chỉ là có chút tò mò, muốn biết sự tình chân tướng thôi.”

“Được rồi, nếu công chúa muốn biết. Như vậy. Ta sẽ cho người đi tra!chỉ là công chúa thật sự muốn dựa vào cái thứ tình cảm kia liền quyết định xử trí một người như thế nào sao? Hành động của hắn đã muốn ảnh hưởng đến lợi ích của phủ công chúa, hắn trước kia như thế nào có quan hệ gì? Chẳng lẽ sau này có thể bỏ qua tất cả những chuyện hôm nay hắn đã làm?”

“Ta — ta chỉ là muốn biết, xử lý như thế nào ta sẽ suy nghĩ.” Nhắc tới việc xử phạt Hoa Tử Huyễn trong lòng Thần Tịch xác thực có điểm buồn, theo lý, giết hắn cũng không đủ, nhưng là, nàng không thích huyết tinh, cũng không thích cấp chính mình lưu lại hậu hoạn.

Chống lại hắn. Thật sự là mạc danh kỳ diệu.

Trước khi đi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo lưu lại một câu, “Công chúa. Đêm nay ta có việc, ngươi  để cho Sở Mục Nhiên ở cùng ngươi đi!”

Sau nửa ngày Thần Tịch mới có chút phản ứng. Sườn phu này hôm nay lòng dạ thật lớn?

Hiền lành?

Không, Hoàng Phủ Cảnh Hạo thủy chung là một nam nhân nhìn không thấu, nàng thực không hiểu, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đối với bản tôn rốt cuộc là có tình nghĩa hay không.

Ai, càng rắc rối, nàng càng tưởng niệm Bắc Đường Liên Vân, hắn rốt cuộc đi làm cái gì, còn không trở về? Có hỏi thì cũng có thể hỏi xong rồi trở lại a!

Phiền chán!

Phiền chán!

Càng nghĩ lại càng là phiền chán!

“Công chúa, có bồ câu đưa tin.”

Hộ vệ giao cho nàng một cuộn giấy nhỏ, Thần Tịch mở ra vừa thấy, nhất thơi ngưng mi, Bắc Đường Liên Vân trở về Hạ quốc!

Trong thư chỉ có một câu: Mẫu thân Liên Vân bệnh nặng, về nhà thăm người thân!

Về nhà thăm thân nhân vốn rất bình thường, nhưng mà, nàng lại cảm giác có chút bất an!

Dựa theo ngày, Bắc Đường Liên Vân hẳn là đã sớm trở lại Bắc Đường gia ở  Hạ quốc, nhưng hắn vì sao không tự chính mình viết thư? Chữ viết này không phải của hắn, bồ câu đưa tin cũng không phải là hắn dưỡng.

“Thiên Nhất, đi tìm — không, không cần, ta hỏi ngươi, Hạ quốc còn có người của Cảnh Hạo an bài sao?”

Thiên Nhất cúi đầu, “Có, bất quá không nhiều lắm.”

“Không quan hệ, ta muốn ngươi truyền thư qua, để cho bọn họ mau chóng điều tra rõ sự tình Bắc Đường gia, tra Bắc Đường Liên Vân chuyện tình, còn có mẫu thân của hắn, có phải bệnh nặng thật sự hay không.”

“Bắc Đường Liên Vân? Công chúa vì sao đột nhiên muốn tra đường đệ của Bắc Đường công tử?” Thiên Nhất có biết một ít chuyện Bắc Đường Liên Vân, cho nên nhịn không được tò mò hỏi một câu.

Thần Tịch thở dài, “Đừng hỏi nhiều, dù sao việc này rất trọng yếu, ngươi chạy nhanh truyền tin đi!”

“Là.”

Thiên Nhất nhận được mệnh lệnh sau liền lập tức chạy nhanh như một cơn gió, dùng con đường đặt biệt của bọn họ để người ta truyền tin đi.

Có lẽ là đối với từ mẫu thân nàng không có quá nhiều hảo cảm, Thần Tịch từ lúc xem thư xong liền càng thêm buồn bực phiền chán, thậm chí có suy nghĩ có phải Bắc Đường Liên Vân đã xảy ra chuyện bị mẫu thân hắn bắt về. Dù sao cổ đại này hiếu đạo rất trọng yếu……

Đúng rồi, nếu mẫu thân Bắc Đường Liên Vân biết chuyện xảy ra của nàng cùng hắn,  như vậy không cần nghĩ bà ấy khẳng định sẽ phản đối. Nàng muốn phản đối khẳng định sẽ ngăn bọn họ cùng một chỗ —

Tâm Thần Tịch bỗng dưng chấn động, cảm giác một cỗ hàn ý lạnh như băng xâm nhập vào người, lãnh triệt nội tâm!

Thiên Nhất phân phó xong việc trở về, nhìn thấy Thần Tịch sắc mặt tái nhợt liền hoảng sợ, “Công chúa, ngươi làm sao vậy? Thuộc hạ lập tức đi tìm Hứa công tử lại đây!”

“Không, không cần, ta nghỉ ngơi một chút!”

Thần Tịch không có phát giác thanh âm chính mình đều có chút phát run, nhược nhược tiêu sái đi vào ngã trên giường, liền nhìn nóc nhà thất thần, trong óc trống rỗng, nàng cũng không biết chính nàng đang suy nghĩ cái gì!

Trong mơ, nàng còn mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, Bắc Đường Liên Vân nói với nàng vì mẫu thân cùng người nhà, chỉ có thể nghe theo ý tứ mẫu thân, thú nữ tử khác thành gia lập nghiệp, chuyện của bọn họ coi như là nhất thời……

“Liên Vân –”

Thần Tịch nửa đêm bừng tỉnh, đột ngột ngồi xuống, phát hiện chỉ là một giấc mộng, nâng ống tay áo lên lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, tâm tình không yên đi đến trước cửa sổ, nhìn bầu trời phát ra chút ánh sáng mà không khỏi thất hồn lạc phách.

Nếu, cảnh trong mơ trở thành sự thật, nàng phải làm sao bây giờ?

Giấc mộng ấy rất ngắn, nhưng lại giống như cự thạch đặt ở trong lòng nàng, trầm trọng không thể giải!

Nghĩ đến Bắc Đường Liên Vân có thể thật sự vì hiếu đạo mà từ bỏ nàng trong lòng không khỏi toan chát không thôi, kìm lòng không đậu mà chảy xuống hai hàng thanh lệ……

Nếu hắn từ bỏ nàng, nàng ở cái thế gian này lại cô tĩnh một người!

nàng Có thể quấn quít lấy hắn không buông tay sao?

Tâm, lần đầu tiên sợ hãi, nhớ tới Bắc Đường Liên Vân từng nhắc đến mẫu thân của hắn, nói đó là một mẫu thân dịu dàng hiền thục, đối với hắn cũng là vô cùng tốt, nhìn vẻ mặt cùng giọng nói của hắn có thể cảm giác được hắn đối với mẫu thân vô cùng tôn kính và hiếu thuận…. …

Như vậy, tại cái thời đại lấy hiếu đạo làm đầu này, nàng có thể giữ chặt một nam chân muốn tẫn hiếu mà từ bỏ nàng sao?

Lúc này Thần Tịch không có phát giác cả cơ thể nàng đang run rẩy, thậm chí thời điểm bưng lên một ly nước lạnh cũng làm cho cái chén tạo nên gợn sóng nho nhỏ: “Khụ khụ…… Khụ……”

Nước trà để qua đêm nên đã lạnh khiến cho yết hầu nàng nhất thời bị kích thích không nhịn được mà ho khan, theo đợt ho này nước mắt nàng cũng lần lượt chảy xuống.

Chỉ mong mộng bất thành thực!

Liên Vân, ngươi sẽ từ bỏ ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện