Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 96: Màu hồng phấn (2)



Hạ Vũ Hi đuổi theo Tống Khuynh Vân sau khi tức giận rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước, chỉ là vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đối phương, đối mặt với ánh mắt dò xét đầy nghi vấn của anh, Cung Mạt Nhiên đứng thẳng lưng với dáng vẻ quật cường, thân thể cứng đơ trừng mắt được giấu phía sau cặp kính nhìn về phía của anh. Trong phòng an tĩnh có chút quỷ dị, thanh âm hô hấp hai người cũng nghe rất rõ ràng. Đinh Chi Thành khẽ thở dài một hơi, giơ chân lên đi về phía bên giường, Cung Mạt Nhiên tiến tới phía trước rồi dừng lại, nửa cúi người xuống cùng với bốn mắt nhìn nhau.

“8:00 đến biệt thự ngoại thành, hãy đến đúng giờ, kịch hay bí mật cho Hạ Vũ Hi, tuyệt đối đặc sắc- anh cũng sẽ biết chuyện mau thôi..”

Từng chữ từng câu ở bên tai cô, đọc lên trên màn ảnh một dãy điện thoại xa lạ, không biết ai đã gửi tin nhắn đến, hơi thở phái nam ấm áp làm cho Cung Mạt Nhiên nắm chặt đôi tay, thân thể càng kéo căng thẳng tắp. Ở trước mặt của cô, trên màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng lạnh màu lam nhàn nhạt.

“Đây chính là do cô đạo diễn, trò hay về quan hệ mờ ám sao?”

Đinh Chi Thành khẽ chống thân thể lên, thoáng kéo ra khoảng cách hai người, không nhìn ra xúc cảm trong ánh mắt lãnh đạm không hề chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào ánh mắt phòng bị của Cung mạt Nhiên.

“Cô cho rằng dựa vào cảnh mập mờ đó có thể chia rẽ bọn họ sao? Có thể làm cho sóng to gió lớn sao?”

Nâng cánh tay trái lên, như có như không khẽ vuốt qua đầu vai đến cánh tay của cô, da thịt nhẵn nhụi giống như cảm giác chạm vào tơ lụa khiến cho ánh mắt Đinh Chi Thành càng trở nên thâm thúy, Cung Mạt Nhiên thở một hơi lạnh, nhìn chằm chằm khóe môi khẽ cười của anh, cô không nói một lời, đôi tay nhỏ bé lại nắm chặt lấy khăn trải giường.

“Chẳng lẽ?” Cung Mạt Nhiên đột nhiên thay đổi bộ dáng lạnh lùng, cánh môi đỏ thắm cười quyến rũ động lòng người, tay trắng leo lên bả vài của Đinh Chi Thành, ghé vào lỗ tai anh với hơi thở mùi hương lan, “Anh cảm thấy tôi có tư cách này sao?”

Trong chớp mặt lộ nụ cười gian xảo, cô rõ ràng từ trong mắt anh nhìn thấy vẻ kinh ngạc, mặc dù bị anh lập tức che giấu, nhưng Cung mạt Nhiên thấy rõ ràng. Khẽ cười một tiếng, ngoài ý muốn đẩy thân thể cường tráng anh ra, muốn đứng lên rời đi, lại.

Bị một sức lực mạnh mẽ kéo trở về, ngã nhào trên giường, cảm giác có lực nặng áp chế mình, chưa kịp phản ứng thì bị môi nóng bỏng của anh dán lên bờ môi mềm mại nhưng có chút lạnh như băng, anh dùng lực mút vào môi cô, mang theo mùi vị trừng phạt mà gặm cắn, để cho cô bị đau mà há mồm, lưỡi linh xảo xông vào trong miệng của cô, tiến thêm một bước xâm lược…

Vất vả lắm Cung Mạt Nhiên mới phản ứng kịp, bất mãn để tùy ý đùa cợt, bắt đầu đấm đá giãy giụa kịch liệt, nhưng mà dù bất đắc dĩ cô chịu trừng phạt nghiêm khắc, đối với Đinh Chi Thành mà nói, cô giãy giụa cũng chỉ nhẹ như lông hồng, bóp chặt hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, Đinh Chi Thành hôn càng thêm xâm nhập, vốn dĩ muốn hôn để trừng phạt nhưng lại càng ngày càng ngày càng bị xuất thần.

“Đừng…”

Đột nhiên Đinh Chi Thành rời khỏi môi của cô, khóe môi còn thấm ra tia máu, không nghĩ tới cô lại há mồm cắn lưỡi của anh, lau khóe miệng đầy tia máu, từ trong tay của anh lẫn trốn chạy ra thật xa, nhìn Cung Mạt Nhiên lom lom cuộn mình thành một đoàn phòng, mới vừa rồi cô còn lẳng lơ quyết rũ người khác, nhưng bây giờ lại kinh hãi như Tiểu Bạch Thỏ.

Đinh Chi Thành không giận, ngược lại cười, mới vừa bắt đầu anh hiểu lầm cô là người phụ nữ tùy tiện, cho nên muốn trừng phạt cô, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của cô, anh biết Cung Mạt Nhiên căn bản là cô gái nhỏ không biết hôn đáp lại, chẳng biết vì sao tâm tình của mình lại đột nhiên trở nên rất tốt.

Cởi xuống chiếc áo khoác muốn thay cô che lại, trên người cô lộ ra y phục làm cho anh cảm thấy chướng mắt, ích kỷ đến nổi không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy vẻ đẹp của cô.

Thấy anh đi về phía mình, Cung Mạt Nhiên theo bản năng trốn ra phía sau.

“Em yên tâm, chuyện còn chưa giải quyết, anh sẽ không đối xử với em như vậy đâu!”

Hơi thở dài nhàn nhạt, xem ra Tiểu Bạch Thỏ thanh thuần đã bị hành động hăm dọa của anh mà khiếp sợ rồi, đó là lí do mới vừa rồi anh thật sự muốn ăn luôn cô.

Nâng ánh mắt nửa tin nửa ngờ lên, Cung Mạt Nhiên thấy ánh mắt của anh khôi phục lại vẻ bình thường, lúc này mới chần chờ vươn tay ra, đoạt lấy áo khoác trong tay anh, nghiêm túc đem chính mình che phủ lại thật tốt.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Đinh Chi Thành thực không nhịn cười to lên, đón lấy ánh mắt bất mãn của cô.

Làm ra động tác cho mời của vệ sĩ, Đinh Chi Thành dẫn đầu ra khỏi phòng, không cần quay đầu lại, nghe tiếng bước chân của cô, cũng biết cô đang đi theo phía sau. Lúc này anh mới ổn định tâm trí suy nghĩ giải quyết phiền phức của Hạ Vũ Hi như thế nào.

“Khuynh Vân, Khuynh Vân, em chờ anh một chút, em hãy nghe anh nói, em nghe anh giải thích đi!”

Tống Khuynh Vân bịt lấy lỗ tai một đường chạy đi, không phải cô không muốn dừng lại, không muốn nghe Hạ Vũ Hi giải thích, là cô sợ từ trong miệng anh nghe được chân tướng tàn nhẫn, không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt mình đầy nước mắt.

“Em đứng lại đó cho anh.”

Gầm lên giận dữ, Hạ Vũ Hi giận dữ, anh bị cô chọc đến tức giận khi cô lại không tin tưởng vào anh, thậm chí ngay cả một cơ hội giải thích cũng không chịu cho anh.

Không biết vì tiếng rống giận dữ của anh hay là Tống Khuynh Vân cứ chạy mãi nên đã mệt mỏi, cô dừng bước lại, quật cường không chịu xoay người nhìn anh.

“Khuynh Vân, anh…”

Thấy bả vai cô khẽ run, Hạ Vũ Hi biết cô đang cố dằn cơn tức giận, đau lòng vươn tay ra muốn ôm cô vào trong ngực.

Bốp! Tống Khuynh Vân không hề nghĩ ngợi, xoay người cho anh một cái tát. Sức lực mạnh làm cho cho tay cô cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.

Nhìn anh bị đánh chếch gương mặt tuấn tú sang bên, Tống Khuynh Vân chỉ cảm giác lòng mình cũng đau theo, nước mắt càng thêm không cầm cự được cứ rớt xuống, từng giọt rơi vào bàn tay khẽ ửng đỏ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tống Khuynh Vân với Hạ Vũ Hi giữ vững tư thế không đổi, vẫn giằng co mãi, Hạ Vũ Hi không có đến gần gương mặt đầy nước mắt của Tống Khuynh Vân nữa, chỉ cúi mắt xuống kiểm điểm, làm cho người ta không nhìn thấy đôi mắt anh, đoán không ra được tâm tình của anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện