Công Lược Tính Phúc

Chương 117: TG7 ngoại truyện



Cảnh Vương phủ ngày xưa nay đã không còn, mà từ ba năm trước đã tồn tại một cái gọi là Tàng Lan Các.

Khắp phố phường đồn đãi…..Bên trong Tàng Lan Các cất giấu một mỹ nhân như hoa như ngọc.

Nhà chính của Tàng Lan Các có một bình phong được làm bằng ngọc khắc hình hoa u lan phân cách gian nhà thành hai, đằng sau bình phong là một chiếc giường lớn nạm vàng.

Trên giường có một nữ tử ngủ say nhiều năm, nguyên bản khuôn mặt mịn màng mượt mà nay đã trở nên gầy ốm tái nhở, chỉ có một điều duy nhất không thay đổi chính là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nếu người đời may mắn gặp được sẽ không tự chủ được kìm sâu vào thương tiếc.

Một nam tử tuấn dật di chuyển qua phía sau bình phong, giống như mọi khi ngồi ở mép giường, ánh mắt ôn nhu không chớp mắt nhìn vào nữ tử đang nằm ở trên giường, hắn thở dài nói: “5 năm, nàng còn không chịu tỉnh lại sao…. Đại ca nàng cũng đã trở thành Hoàng Đế, hai ba ngày không chịu thượng triều, thật là tùy hứng…. Hai người không hổ là huynh muội, cứ như vậy tùy hứng ngủ một giấc liền là 5 năm….”

Mỗi ngày, hắn lại lải nhải những sự tình phát sinh cho Lan Cơ nghe, tỷ như nữ nhi của vị đại thần nào đó gả cho người,…..Tỷ như Nạp Lan Viên Liệt tùy hứng răn đe đại thần nào đó một trận.

Từ 5 năm trước, sau khi Lan Cơ uống nhầm rượu độc được cấp cho Nạp Lan Viên Liệt, vốn dĩ cho rằng nàng đã chết nhưng may mắn lại gặp được lão danh y hiểu biết sâu rộng ở phụ cận, cho nên hắn mới có thể cứu được Lan Cơ một mệnh, thế nhưng lại không có biện pháp khiến nàng tỉnh lại.

Độc đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, chết là không thể nghi ngời, có thể kéo dài được một hơi thở cũng đã là kỳ tích.

Về sau, hắn lại cùng Nạp Lan Viên Liệt hợp tác, trong vòng hai năm lật đổ Nhị ca sau đó giết chết hắn ta, báo thù cho Lan Cơ.

Hắn dùng huynh muội Lý gia làm con tin, khống chế mọi cử chỉ nhất động của Lý Thừa tướng, mất đi sự trợ giúp của Lý Thừa tướng, Hoàng Đế chả là gì đối với Bắc Cảnh.

Sau khi Hoàng Đế chết, Lý Thừa tướng lấy chết tạ tội, huynh muội Lý gia bị lưu đày, lúc này Hiên Viên Cảnh Hoằng đâu còn tâm tư nào để quản sống chết của người khác.

Ngôi vị Hoàng Đế đã từng tha thiết bây giờ nằm trong tay, hắn lại không có ý định đăng cơ, trừ bỏ thời điểm giết Nhị ca, chỉ cảm thấy một cỗ khoái cảm bởi vì báo thù thành công, chứ hắn không hề vui vẻ, cao hứng.

Nước không thể một ngày không có vua, mà hắn lại không có ý định đăng cơ, cho nên Nạp Lan Viên Liệt không đâu tự nhiên bị bắt làm chó thay trâu đi cày, đăng cơ làm Hoàng Đế.

Nhưng mà Nạp Lan Viên Liệt trời sinh kiêu ngạo, khó thuần, mỗi ngày ở trong cung xử lý tấu chương, rất nhanh bị phiền chán, cho nên lâu lâu lại không thượng triều, hoặc là đến tìm Hiên Viên Cảnh Hoằng gây phiền toái, hoặc là hạ chỉ tìm thần y, giúp Lan Cơ tỉnh lại.

Đáng tiếc, vô số đại phu xem qua đều lắc đầu.

Đều nói “Tỉnh hay không tỉnh đều là ý trời”, khả năng nàng sẽ hôn mê cả đời.

Hiên Viên Cảnh Hoằng đem Cảnh Vương phủ đổi thành Tàng Lan Các, cảnh trí bên trong dựa theo ý thích của Lan Cơ mà trùng tu một lần.

Mấy năm gần đây, Lan Cơ vẫn luôn ngủ ở nơi này.

Vô số ngày đêm, Hiên Viên Cảnh Hoằng đều chờ mong nàng có thể tỉnh lại.

Đồng thời, cũng vô số ngày đêm hắn chỉ có thể thất vọng.

Đã từng đa nghi, đã từng mẫn cảm, hiện tại đã thu liễm không ít.

Duy nhất chỉ có một thứ không thay đổi, cho dù nàng cả đời này không tỉnh thì hắn vẫn sẽ như cũ, thủ ở bên cạnh nàng.

Một ngày nọ, mặt trời vừa lóe rạng.

Hiên Viên Cảnh Hoằng nhẹ nhàng bế Lan Cơ lên, đem nàng đặt trên xe lăn, đẩy ra khỏi phòng, chậm rãi di chuyển trong hoa viên mỹ lệ.

Mỗi khi thời tiết tốt, hắn đều sẽ đem nàng đi tắm nắng, ở lâu ngày trong phòng sẽ không tốt cho nàng.

Hiên Viên Cảnh Hoằng một bên nói chuyện với nàng, một bên đem xe lăn đẩy đến gần bàn đá, hắn ngồi xuống ghế đá, chăm chú nhìn vào dung nhan, hai mắt nhắm nghiền của Lan Cơ, ánh nắng tươi sáng dịu nhẹ vuốt ve trên làn da nàng, đem từng sợi lông tơ trên măt nhuộm thành một đạm kim sắc.

Khuôn mặt tái nhợt cũng bởi vì ánh nắng ấm áp mà chậm rãi khôi phục huyết sắc, long mi thon dài cụp xuống, giờ khắc này Hiên Viên Cảnh Hoằng chỉ cảm thấy nàng giống như đang ngủ, chờ đến khi mặt trời lên đỉnh nàng liền sẽ tỉnh dậy.

Nhưng mà sự thật lại phũ phàng, hắn đã ngồi trên ghế đá nửa canh giờ, Lan Cơ cũng không có dấu hiệu mở mắt.

Hắn hít sâu một hơi, không dám vọng tưởng, cả người không che dấu được một cỗ chua xót.

“Lan nhi…..Nàng thật ham ngủ, 5 năm…..nàng còn không chịu tỉnh lại sao?” Hiên Viên Cảnh Hoằng rốt cuộc không nhịn được, nâng hai tay lên che hai mắt, nước mắt nóng bỏng không ngừng trào ra, nức nở thành tiếng.

Editor: Thực sự thì lúc ban đầu khi edit thế giới này, editor rất mong tác giả ngược chết nam chính, nhưng mà đến đoạn này thì lại cảm giác thấy vô cùng thương ổng, lưới tình sâu thăm thẳm, ai có thể bước chân ra. Ai có thể bảo rằng kẻ độc ác, kẻ vô tâm, kẻ hoa tâm, kẻ tàn bạo là những kẻ không có tình cảm…chỉ là họ chưa thể tìm ra được người mà họ có thể phó thác mà thôi…haiz…một chữ “tình”…

Tầm mắt mơ hồ bị hai bàn tay to ngăn trở, Hiên Viên Cảnh Hoằng cũng không thể nhìn ra tiểu nhân nhi đang ngồi trên xe lăn, ngón tay hơi động đậy, lông mi cánh bướm hơi rung rinh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện