Công Tử Điên Khùng
Chương 50: Phòng cho thuê
Lấy điện thoại di động ra, Lâm Vân lại phát hiện điện thoại di động của mình đã hết điện. Cũng không thèm để ý, đi tới một quán bán đồ ăn vặt ở bên đường, gọi nhờ điện thoại.
- Người tìm ai?
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ mang đậm khẩu ngữ địa phương.
- A, ta gọi là để thuê phòng, ta muốn đi tới đó xem trước, không biết có được không?
Lâm Vân cố ý giả giọng của người già. Nghe giọng nữ trong điện thoại, Lâm Vân đoán chừng là một phụ nữ trung niên tuổi chừng năm mươi.
Bất quá, hắn không quan tâm những cái này. Hắn chỉ cần có chỗ ở yên tĩnh để tu luyện là được rồi. Cùng lắm thì trả thêm tiền cho bà ta. Dù sao giá phòng ở đó cũng không thể đắt hơn giá phòng ở nhà trọ trung tâm thành phố đi. Về phần đối phương bao nhiêu tuổi, cũng không phải là vấn đề đối với hắn.
- Cũng được, ngươi tới xem đi. Địa chỉ là số nhà 603, tổ 38, ngõ Hạnh Hoa.
Bên kia nói xong, dừng một chút, mới cúp điện thoại.
- Ngõ Hạnh Hoa là ở đâu?
Lâm Vân thả điện thoại xuống, vẻ mặt nghi vấn. Trong lòng tự nhủ, đừng có xa nội thành quá. Nếu chỗ ở cách công ty xa quá, đi lại sẽ bất tiện.
- Ta biết ngõ Hạnh Hoa ở đâu. Ngõ Hạnh Hoa ở trên đường Chiêu Đình, ta đã đi qua đó vài lần. Chỗ đấy cách đây không xa lắm. Qua trạm xe điện ngầm số 6 là tới.
- Không phải rất xa?
Lâm Vân liền cảm thấy nghi ngờ. Không phải rất xa, thì chính là nội thành của thành phố. Giá phòng ở đấy sao chỉ có thể là 1200 nguyên một tháng?
Chẳng lẽ là lừa gạt. Nhưng đảo mắt, Lâm Vân liền cười.. Cho dù là lừa gạt, thì mình sợ cái gì. Chẳng lẽ còn sợ người khác cướp bóc mình sao? Tuy hiện tại mình chưa hình thành tinh hồn, nhưng không phải ai cũng có thể cướp bóc hắn. Vẫn là đi xem một chút.
Trạm xe điện ngầm số 6 ở gần đây, Lâm Vân chỉ mất 20 phút là tìm được ngõ Hạnh Hoa. Tuy tên ngõ rất ưu nhã, nhưng nhà cửa ở đây lại quá cũ kỹ. Xem ra, nơi này phải có lịch sử 10, 15 nằm rồi.
Nhưng Lâm Vân vừa vào, liền có chút yêu thích nơi này. Không vì cái gì khác, chỉ vì hoàn cảnh nơi này xác thực rất là yên tĩnh. Hơn nữa, linh khí ở đây không tồi. Ít nhất còn hơn chỗ khách sạn mình ở rất nhiều.
Rất nhanh tìm được nhà 603, là ở gần một cái hồ nhân tạo. Bên cạnh hồ có một tấm bảng ghi là "Hồ Hạnh Hoa". Lâm Vân nhìn thấy hồ nước không phải là sạch sẽ, nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn. Cái hồ này còn hơn hồ nhân tạo của khu chung cư chán, chỉ cần vài năm, là đã bốc mùi rồi.
- Ngươi tìm ai?
Lâm Vân vừa tới cửa nhà 603 đã bị một bác gái chặn lại.
Lâm Vân nghe thấy thanh âm này, liền đoán ra bác gái này chính là nữ nhân trên điện thoại ban nãy. Vội vàng nói:
- A, cháu chính là người gọi điện thoại gọi cho bác lúc trước. Cháu tới đây là để xem trước phòng trọ.
Bác gái nghi ngờ, nhìn Lâm Vân nửa ngày, mới lên tiếng:
- Vừa rồi có người gọi điện thoại cho ta, nhưng nghe thanh âm thì là người đã cao tuổi. Tiểu tử, ta thấy người cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sau tuổi mà thôi. Chẳng lẽ, chính là ngươi sao?
- Vâng, là cháu. Có thể vừa rồi cái điện thoại trong quán hơi cũ, cho nên bác nghe nhầm.
Lâm Vân âm thầm đổ mồ hôi. Không ngờ bác gái này có tính cảnh giác khá cao. Nguồn: https://truyenbathu.net
- Không phải người già à? Nhưng chỗ ta cần là con gái, vì sao ngươi…
Bác gái nhìn Lâm Vân, có chút chần chờ nói.
- À, về vấn đề này, nếu ở cùng phòng, có gì khác nhau đâu. Dù sao, mỗi tháng cháu sẽ đúng giờ trả tiền thuê nhà cho bác. Bác yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không nợ tiền nhà, dù chỉ một đồng.
Lâm Vân vội vàng dùng tiền nhà để bác gái có thể tiếp nhận hắn.
- Đã như vậy, ngươi đi theo ta vào nhìn phòng.
Nói tới đây, bác gái trung niên đi vào cầm cái chìa khóa, liền dẫn theo Lâm Vân lên tầng. Bác gái đồng ý cho hắn vào, không biết là do Lâm Vân thuyết phục được bác gái, hay là do bác gái cảm thấy Lâm Vân không phải là người xấu.
- Bác ở tầng một, như vậy người muốn ở cùng phòng không phải là bác?
Lâm Vân vốn tưởng rằng bác gái này là người yêu cầu ở cùng phòng. Nhưng thấy bác gái hình như ở tầng một, nên khả năng người đó không phải là bác gái.
- Không phải, là một khách trọ của ta. Bởi vì, một người ở không hết phòng lớn như vậy. Mà công ty của cô ta hình như có vấn đề gì đó nên kinh tế gặp khó khăn. Vì muốn giảm bớt tiền thuê nhà, nên cô ta mới đồng ý mời thêm người cùng phòng.
Bác gái trung niên bất đắc dĩ nói. Chắc là không thu đủ tiền thuê nhà của người kia.
Hóa ra không phải là bác gái trung niên nay. Nghe bà ta vừa nói, hình như là một cô gái. Nhưng trên giấy thông báo lại nói là một cụ già 60 tuổi. Chả lẽ là mình nghe nhầm.
- Đến nơi rồi.
Bác gái cắt đứt suy nghĩ của Lâm Vân.
Khi bác gái mở cửa phòng ra, Lâm Vân rốt cuộc biết, vì sao cái phòng này lại rẻ như vậy. Tuy trong phòng được thu thập rất sạch sẽ, nhưng diện tích thì chưa tới 40m2. Vậy mà còn nói, một người ở không hết.
Phòng này xác thực là một phòng đơn, rồi bị tách ra thành hai phòng Bên ngoài thì có một phòng khách chỉ rộng chưa tới 10m2. Diện tích phòng bếp và phòng vệ sinh cộng lại, cũng không vượt quá 6m2.
Lâm Vân lại đi tới phòng muốn cho thuê kia.. Nhiều nhất là 10m2, chỉ có một cái giường trống, còn lại không có gì cả. Bất quá, bố cục có thể chấp nhận được, chỗ gần cửa sổ khá trống trải, thích hợp cho Lâm Vân tu luyện.
A, đành chấp nhận ở tạm đây vậy. Đợi khi tu luyện tới tinh hồn, mình sẽ ra ngoài kiếm chút tiền mua một căn nhà nhỏ. Thì mới có thể an tâm tu luyện, không cần gian khổ như hiện tại.
- Cháu chấp nhận thuê căn phòng này. Còn tiền thuê nhà, là đưa cho bác sao?
Lâm Vân nhìn bác gái, hỏi.
- Không phải, là đưa cho Tiểu…A, người giao cho ta trước cũng được. Tiền thuê cả căn phòng này là 2200 nguyên một tháng. Trên tờ giấy có ghi mỗi người trả bao nhiêu?
Bác gái trung niên suy nghĩ một lát, vẫn là bảo Lâm Vân đưa tiền thuê nhà cho mình.
- Là 1200 nguyên. Bất quá, trong phòng không có chăn gối gì cả, buổi tối cháu ngủ thế nào được?
Lâm Vân đương nhiên nghe thấy ngữ điệu thay đổi của bác gái, nhưng vẫn tỏ vẻ không để ý. Dù sao, mình chỉ cần có chỗ ở là được rồi. Về phần tiền thuê nhà, giao cho ai chả được.
Xem ra, người cùng phòng này cũng là một người gian xảo a. Hai người chia đều tiền phòng, mỗi ngươi đáng ra phải trả 1100 nguyên mới đúng. Nhưng người này lại muốn mình trả 1200 nguyên, còn người kia chỉ phải trả 1000 nguyên, quả nhiên là giỏi tính toán. Tuy nhiên, Lâm Vân cũng không quan tâm món tiền nhỏ nhặt đó, có chỗ là tốt rồi
Tiền đối với hắn mà nói, chỉ cần đủ để sinh sống là được. Không so đo nhiều hay ít. Nếu không phải trong túi áo của hắn không còn nhiều tiền lắm, hắn cũng sẽ không tìm một phòng ở hai người.
Mặc dù người cùng phòng có chút dối trá, nhưng thoạt nhìn người đó có vẻ thích sạch sẽ. Bình thường, một người già thích sạch sẽ, cũng không phải là nhiều
- Tiểu tử, phòng này là ngươi thuê, những vật dụng hàng ngày cùng chăn mềm đương nhiên do ngươi tự mình mua. Chẳng lẽ còn muốn chủ thuê nhà giúp ngươi chuẩn bị sao?
Bác gái có vẻ không hài lòng lắm với yêu cầu của Lâm Vân.
- Vậy, mua những đồ đạc này, tốn chừng bao nhiêu?
Lâm Vân hỏi.
- Ta thấy ngươi chỉ mang theo một cái bọc nhỏ, phỏng chừng cũng không có vật dụng hàng ngày nhỉ. Những đồ linh tinh như chăn mềm, chậu rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải gì đó, cộng lại cũng cần bảy tám trăm nguyên. Nếu muốn mua đồ tốt hơn thì cần hơn một ngàn nguyên a.
- Vậy cháu sẽ đưa cho bác 6000 nguyên. Trừ đi ba tháng tiền thuê nhà, còn lại giúp cháu mua một ít vật dụng hàng ngày. Tiền thừa thì bác cầm đi.
Lâm Vân đếm tiền, liền đưa cho bác gái trung niên này.
Bác gái rất vui vẻ nhận lấy tiền. Bác gái thật không ngờ, tên gia hỏa mới tới thuê phòng này, lại ra tay hào phóng như vậy:
- Tốt tốt, ta nhất định giúp ngươi mua đủ. Đây là chìa khóa phòng, ngươi cầm lấy, ta đi mua đồ hộ ngươi luôn.
Bác gái trung niên nói xong liền đi xuống tầng, giống như sợ Lâm Vân đổi ý vậy. Đi đường nhanh như vậy, không giống một người năm mươi tuổi chút nào.
- Người tìm ai?
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ mang đậm khẩu ngữ địa phương.
- A, ta gọi là để thuê phòng, ta muốn đi tới đó xem trước, không biết có được không?
Lâm Vân cố ý giả giọng của người già. Nghe giọng nữ trong điện thoại, Lâm Vân đoán chừng là một phụ nữ trung niên tuổi chừng năm mươi.
Bất quá, hắn không quan tâm những cái này. Hắn chỉ cần có chỗ ở yên tĩnh để tu luyện là được rồi. Cùng lắm thì trả thêm tiền cho bà ta. Dù sao giá phòng ở đó cũng không thể đắt hơn giá phòng ở nhà trọ trung tâm thành phố đi. Về phần đối phương bao nhiêu tuổi, cũng không phải là vấn đề đối với hắn.
- Cũng được, ngươi tới xem đi. Địa chỉ là số nhà 603, tổ 38, ngõ Hạnh Hoa.
Bên kia nói xong, dừng một chút, mới cúp điện thoại.
- Ngõ Hạnh Hoa là ở đâu?
Lâm Vân thả điện thoại xuống, vẻ mặt nghi vấn. Trong lòng tự nhủ, đừng có xa nội thành quá. Nếu chỗ ở cách công ty xa quá, đi lại sẽ bất tiện.
- Ta biết ngõ Hạnh Hoa ở đâu. Ngõ Hạnh Hoa ở trên đường Chiêu Đình, ta đã đi qua đó vài lần. Chỗ đấy cách đây không xa lắm. Qua trạm xe điện ngầm số 6 là tới.
- Không phải rất xa?
Lâm Vân liền cảm thấy nghi ngờ. Không phải rất xa, thì chính là nội thành của thành phố. Giá phòng ở đấy sao chỉ có thể là 1200 nguyên một tháng?
Chẳng lẽ là lừa gạt. Nhưng đảo mắt, Lâm Vân liền cười.. Cho dù là lừa gạt, thì mình sợ cái gì. Chẳng lẽ còn sợ người khác cướp bóc mình sao? Tuy hiện tại mình chưa hình thành tinh hồn, nhưng không phải ai cũng có thể cướp bóc hắn. Vẫn là đi xem một chút.
Trạm xe điện ngầm số 6 ở gần đây, Lâm Vân chỉ mất 20 phút là tìm được ngõ Hạnh Hoa. Tuy tên ngõ rất ưu nhã, nhưng nhà cửa ở đây lại quá cũ kỹ. Xem ra, nơi này phải có lịch sử 10, 15 nằm rồi.
Nhưng Lâm Vân vừa vào, liền có chút yêu thích nơi này. Không vì cái gì khác, chỉ vì hoàn cảnh nơi này xác thực rất là yên tĩnh. Hơn nữa, linh khí ở đây không tồi. Ít nhất còn hơn chỗ khách sạn mình ở rất nhiều.
Rất nhanh tìm được nhà 603, là ở gần một cái hồ nhân tạo. Bên cạnh hồ có một tấm bảng ghi là "Hồ Hạnh Hoa". Lâm Vân nhìn thấy hồ nước không phải là sạch sẽ, nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn. Cái hồ này còn hơn hồ nhân tạo của khu chung cư chán, chỉ cần vài năm, là đã bốc mùi rồi.
- Ngươi tìm ai?
Lâm Vân vừa tới cửa nhà 603 đã bị một bác gái chặn lại.
Lâm Vân nghe thấy thanh âm này, liền đoán ra bác gái này chính là nữ nhân trên điện thoại ban nãy. Vội vàng nói:
- A, cháu chính là người gọi điện thoại gọi cho bác lúc trước. Cháu tới đây là để xem trước phòng trọ.
Bác gái nghi ngờ, nhìn Lâm Vân nửa ngày, mới lên tiếng:
- Vừa rồi có người gọi điện thoại cho ta, nhưng nghe thanh âm thì là người đã cao tuổi. Tiểu tử, ta thấy người cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sau tuổi mà thôi. Chẳng lẽ, chính là ngươi sao?
- Vâng, là cháu. Có thể vừa rồi cái điện thoại trong quán hơi cũ, cho nên bác nghe nhầm.
Lâm Vân âm thầm đổ mồ hôi. Không ngờ bác gái này có tính cảnh giác khá cao. Nguồn: https://truyenbathu.net
- Không phải người già à? Nhưng chỗ ta cần là con gái, vì sao ngươi…
Bác gái nhìn Lâm Vân, có chút chần chờ nói.
- À, về vấn đề này, nếu ở cùng phòng, có gì khác nhau đâu. Dù sao, mỗi tháng cháu sẽ đúng giờ trả tiền thuê nhà cho bác. Bác yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không nợ tiền nhà, dù chỉ một đồng.
Lâm Vân vội vàng dùng tiền nhà để bác gái có thể tiếp nhận hắn.
- Đã như vậy, ngươi đi theo ta vào nhìn phòng.
Nói tới đây, bác gái trung niên đi vào cầm cái chìa khóa, liền dẫn theo Lâm Vân lên tầng. Bác gái đồng ý cho hắn vào, không biết là do Lâm Vân thuyết phục được bác gái, hay là do bác gái cảm thấy Lâm Vân không phải là người xấu.
- Bác ở tầng một, như vậy người muốn ở cùng phòng không phải là bác?
Lâm Vân vốn tưởng rằng bác gái này là người yêu cầu ở cùng phòng. Nhưng thấy bác gái hình như ở tầng một, nên khả năng người đó không phải là bác gái.
- Không phải, là một khách trọ của ta. Bởi vì, một người ở không hết phòng lớn như vậy. Mà công ty của cô ta hình như có vấn đề gì đó nên kinh tế gặp khó khăn. Vì muốn giảm bớt tiền thuê nhà, nên cô ta mới đồng ý mời thêm người cùng phòng.
Bác gái trung niên bất đắc dĩ nói. Chắc là không thu đủ tiền thuê nhà của người kia.
Hóa ra không phải là bác gái trung niên nay. Nghe bà ta vừa nói, hình như là một cô gái. Nhưng trên giấy thông báo lại nói là một cụ già 60 tuổi. Chả lẽ là mình nghe nhầm.
- Đến nơi rồi.
Bác gái cắt đứt suy nghĩ của Lâm Vân.
Khi bác gái mở cửa phòng ra, Lâm Vân rốt cuộc biết, vì sao cái phòng này lại rẻ như vậy. Tuy trong phòng được thu thập rất sạch sẽ, nhưng diện tích thì chưa tới 40m2. Vậy mà còn nói, một người ở không hết.
Phòng này xác thực là một phòng đơn, rồi bị tách ra thành hai phòng Bên ngoài thì có một phòng khách chỉ rộng chưa tới 10m2. Diện tích phòng bếp và phòng vệ sinh cộng lại, cũng không vượt quá 6m2.
Lâm Vân lại đi tới phòng muốn cho thuê kia.. Nhiều nhất là 10m2, chỉ có một cái giường trống, còn lại không có gì cả. Bất quá, bố cục có thể chấp nhận được, chỗ gần cửa sổ khá trống trải, thích hợp cho Lâm Vân tu luyện.
A, đành chấp nhận ở tạm đây vậy. Đợi khi tu luyện tới tinh hồn, mình sẽ ra ngoài kiếm chút tiền mua một căn nhà nhỏ. Thì mới có thể an tâm tu luyện, không cần gian khổ như hiện tại.
- Cháu chấp nhận thuê căn phòng này. Còn tiền thuê nhà, là đưa cho bác sao?
Lâm Vân nhìn bác gái, hỏi.
- Không phải, là đưa cho Tiểu…A, người giao cho ta trước cũng được. Tiền thuê cả căn phòng này là 2200 nguyên một tháng. Trên tờ giấy có ghi mỗi người trả bao nhiêu?
Bác gái trung niên suy nghĩ một lát, vẫn là bảo Lâm Vân đưa tiền thuê nhà cho mình.
- Là 1200 nguyên. Bất quá, trong phòng không có chăn gối gì cả, buổi tối cháu ngủ thế nào được?
Lâm Vân đương nhiên nghe thấy ngữ điệu thay đổi của bác gái, nhưng vẫn tỏ vẻ không để ý. Dù sao, mình chỉ cần có chỗ ở là được rồi. Về phần tiền thuê nhà, giao cho ai chả được.
Xem ra, người cùng phòng này cũng là một người gian xảo a. Hai người chia đều tiền phòng, mỗi ngươi đáng ra phải trả 1100 nguyên mới đúng. Nhưng người này lại muốn mình trả 1200 nguyên, còn người kia chỉ phải trả 1000 nguyên, quả nhiên là giỏi tính toán. Tuy nhiên, Lâm Vân cũng không quan tâm món tiền nhỏ nhặt đó, có chỗ là tốt rồi
Tiền đối với hắn mà nói, chỉ cần đủ để sinh sống là được. Không so đo nhiều hay ít. Nếu không phải trong túi áo của hắn không còn nhiều tiền lắm, hắn cũng sẽ không tìm một phòng ở hai người.
Mặc dù người cùng phòng có chút dối trá, nhưng thoạt nhìn người đó có vẻ thích sạch sẽ. Bình thường, một người già thích sạch sẽ, cũng không phải là nhiều
- Tiểu tử, phòng này là ngươi thuê, những vật dụng hàng ngày cùng chăn mềm đương nhiên do ngươi tự mình mua. Chẳng lẽ còn muốn chủ thuê nhà giúp ngươi chuẩn bị sao?
Bác gái có vẻ không hài lòng lắm với yêu cầu của Lâm Vân.
- Vậy, mua những đồ đạc này, tốn chừng bao nhiêu?
Lâm Vân hỏi.
- Ta thấy ngươi chỉ mang theo một cái bọc nhỏ, phỏng chừng cũng không có vật dụng hàng ngày nhỉ. Những đồ linh tinh như chăn mềm, chậu rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải gì đó, cộng lại cũng cần bảy tám trăm nguyên. Nếu muốn mua đồ tốt hơn thì cần hơn một ngàn nguyên a.
- Vậy cháu sẽ đưa cho bác 6000 nguyên. Trừ đi ba tháng tiền thuê nhà, còn lại giúp cháu mua một ít vật dụng hàng ngày. Tiền thừa thì bác cầm đi.
Lâm Vân đếm tiền, liền đưa cho bác gái trung niên này.
Bác gái rất vui vẻ nhận lấy tiền. Bác gái thật không ngờ, tên gia hỏa mới tới thuê phòng này, lại ra tay hào phóng như vậy:
- Tốt tốt, ta nhất định giúp ngươi mua đủ. Đây là chìa khóa phòng, ngươi cầm lấy, ta đi mua đồ hộ ngươi luôn.
Bác gái trung niên nói xong liền đi xuống tầng, giống như sợ Lâm Vân đổi ý vậy. Đi đường nhanh như vậy, không giống một người năm mươi tuổi chút nào.
Bình luận truyện