Công Tử Truy Thê Hỏa Táng

Chương 7: Đừng lộn xộn



Trong mắt Ôn Minh Lan còn mang theo nước mắt, không thể tin nhìn Tô Trạch, mang theo thanh âm đầy nghẹn ngào thật cẩn thận thăm dò: “Công tử không phải muốn đưa ta hồi kinh, mà là đồng ý để ta đi theo ngài?”

Giọng điệu này…

Kỳ Huyên lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của tiểu cô nương.

Hắn nhíu mày, quay đầu, muốn cười nhưng không cười nhìn Tô Trạch.

Đôi mắt đầy khinh bỉ.

Nha đầu này căn bản cũng không phải bởi vì chân đau đến không chịu nổi nên mới rơi nước mắt!

Tất cả đều tại hắn!

Tô Trạch trên mặt không đọc được cảm xúc.

Trên mặt của Kỳ Huyên gợi lên một nụ cười kỳ lạ, sau khi làm bộ bắt mạch Ôn Minh Lan, thuận miệng hỏi: “Tiểu nương tử hiện tại chân hẳn là không đau sao?”

Ôn Minh Lan vẫn nhìn Tô Trạch, đôi mắt rưng rưng đỏ bừng, ánh mắt dần dần sáng lên.

Tô Trạch khẽ mím môi lạnh, trầm mặc một lát, rũ mắt nhạt nhẽo nói: “Ngươi có thể đi theo ta, nhưng lấy được lương thư thì phải lập tức đi ngay.”

Thanh âm của hắn không có bất kỳ nhiệt độ nào, giống như hầm băng ngàn thước bình thường giống nhau lạnh như băng.

Giống như mỗi lần nói chuyện với nàng, tràn ngập sự lạnh lùng, vĩnh viễn duy trì khoảng cách thích hợp, tuyệt đối không để cho người ta hiểu lầm.

Giọng điệu của tiểu công tử rõ ràng lãnh đạm mà xa cách, nhưng trong lòng Ôn Minh Lan lại dâng lên một sự vui sướng khó có thể diễn tả thành lời.

Nước mắt không hề báo trước, lần thứ hai tuôn ra, Ôn Minh Lan bối rối cúi đầu, cắn môi, liều mạng lấy mu bàn tay lau đi nước mắt không ngừng tuôn ra.

Có lẽ nước mắt của nàng quá đột ngột, Tô Trạch ngay lập tức sững sờ, nhưng rất nhanh lạnh lùng nghiêng đầu, trở lại vị trí của mình, ngồi xuống bên cạnh cột, không nhìn nàng nữa.

Kỳ Huyên cũng cảm thấy Ôn Minh Lan khóc đến khó hiểu: “Không phải công tử nhà ngươi nói muốn mang ngươi đi cùng nhau sao? Chuyện này không thành?”

Biểu tình của hắn cổ quái, lông mày nhíu thành một đoàn, nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng lẽ thật sự đau đến không chịu nổi?”

Ôn Minh Lan cũng cảm thấy mình rất mất mặt, nhưng cho dù thế nào cũng không kìm được nước mắt, cuối cùng chỉ có thể chật vật che mặt mình lại, mặc cho nước mắt không ngừng chảy theo khe ngón tay xuống.

Thật sự rất vui, nàng thực sự, rất vui.

Ôn Minh Lan không muốn để người khác lầm tưởng Tô Trạch đối đãi với hạ nhân nhà mình lại vô tình như vậy, theo bản năng giải thích: “Hắn không phải công tử nhà ta.”

Kỳ Huyên hưng phấn nhíu mày, im lặng chờ nàng tiếp tục nói tiếp, còn Tô Trạch đã nâng sách lên, nhìn không chớp mắt.

Mặt và miệng nàng đều bị tay che, giọng nói nghe có vẻ buồn bực: “… Ta chỉ phụng mệnh của cô nương nhà ta, đến chiếu cố công tử.”

Kỳ Huyên đứng dậy, nhìn nàng từ trên cao xuống, thanh âm lười biếng: “Nghiêm túc mà nói, ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của tiểu nương tử, đến bây giờ vẫn chưa biết tên ngươi.”

Ôn Minh Lan nhỏ giọng nói tên mình, tuy nước mắt đã dừng lại, nhưng thật sự quá mất mặt, thủy chung che mặt lại.

Kỳ Huyên đột nhiên khom lưng, đưa tay xoa xoa đầu nàng, gương mặt trong sáng vẫn không tập trung, không hiểu sao lại nhiễm vài phần dịu dàng: “Thì ra Minh Lan cũng là một người đáng thương không tự làm chủ bản thân được.”

Tô Trạch nhíu mày.

“Được!” Kỳ Huyên hai tay ôm gáy, lại là bộ dạng cà lơ phất phơ, hướng về phía nàng nâng cằm, cười tủm tỉm nói: “Ta liền đưa Phật đến Tây, coi như làm người tốt đến cùng, nhất định đem chân ngươi chữa cho tốt, không để cho tiểu nương tử tuổi còn trẻ mà đã què.”



Ban đêm, Ôn Minh Lan lại muốn ra ngoài, nhưng không dám mở miệng nữa, cũng không có mặt mũi mở miệng.

Tô Trạch đối với nàng mà nói, vẫn luôn tồn tại giống như tiên ngọc nhân, nàng không thể hết lần này đến lần khác làm phiền hắn, nàng không thể…

Nhưng có một số việc không nhịn được, Ôn Minh Lan rất nhanh nhịn đến mặt đỏ bừng, khó chịu đến siết chặt chăn, cả người phát run, đôi chân dài mảnh khảnh đong đưa không ngớt.

Mấy ngày nay Tô Trạch vẫn ngủ trên mặt đất, ngay bên cạnh giường Ôn Minh Lan, cách rất gần.

Từ trước đến nay thiếu niên ngủ nông, cho dù là đang ngủ, cũng thủy chung vẫn duy trì cảnh giác, không bao lâu liền nhắm mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

Thanh âm của hắn tràn đầy buồn ngủ nồng đậm, thậm chí lộ ra vẻ không kiên nhẫn không thể phát hiện, lại là khàn khàn, trầm thấp, dễ nghe quyến rũ màng tai.

Trong phút chốc, Ôn Minh Lan cảm giác xấu hổ mãnh liệt, có chút sụp đổ nhắm mắt lại, gắt gao cắn môi, chỉ không chịu nói chuyện.

Công tử thật vất vả mới nguyện ý dẫn nàng đến biên quan, làm sao nàng có thể một mực để cho hắn làm loại chuyện dơ bẩn này, nhưng mà, nàng thật sự rất khó chịu, khó chịu vô cùng, nếu nhịn đến ngày mai thì nhịn không được, công tử cũng sẽ phải giải quyết hậu quả.

Ôn Minh Lan căn bản không có lựa chọn nào khác.

Ngay khi Tô Trạch không kiên nhẫn nâng mí mắt lên, liền nghe thấy tiếng thì thầm xấu hổ của thiếu nữ, nhẹ đến mức dường như không nghe thấy tiếng ngập ngừng: “Ta, ta muốn giải quyết…”

Một đôi chân trắng như tuyết đột nhiên lướt qua đầu hắn.

“……”

Tô Trạch không hiểu sao run lên, cảm giác phiền não không hiểu được lại quấn quanh trong tim hắn, ngón tay thon dài như ngọc chậm rãi cuộn tròn, nắm chặt thành quyền.

Từ sau khi chuyện mã tặc cưỡng đoạt dân nữ truyền ra, thậm chí không ai dám đến gần Vân Sơn, ngay cả phụ nhân ở thôn lân cận cũng đều tránh không kịp.

Nếu không phải ở nơi núi non trùng điệp này thật sự tìm không thấy nha hoàn bà tử, thì hai người cũng sẽ không một lần nữa lâm vào tình cảnh xấu hổ như thế này.

Tô Trạch không nhúc nhích, Ôn Minh Lan cũng không dám mở miệng nữa, không khỏi ngượng ngùng quay đầu lại, cái cổ ngọc xinh đẹp mảnh khảnh lại không khống chế được mà nhiễm một chút màu hồng.

Thật khó chịu.

Nàng thật sự không có cách để nhịn nữa, cắn răng chống đỡ thân thể mình, muốn tự mình đi giải quyết, lại vừa đứng dậy liền đau đến nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh toát ra iên tục.

Tiếng hít vào của thiếu nữ rất nhẹ rất mềm, nhưng lại rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.

Đáng ghét, cũng không hiểu sao gãi vào lòng người.

Sắc mặt của Tô Trạch quá khó coi, rốt cuộc đứng dậy đi tới trước mặt nàng.

“Đừng lộn xộn, ta ôm ngươi đi qua.”

Năm sau phải chạy đi, nếu lúc này vết thương của Ôn Minh Lan miệng lại nứt ra, quả thật là phiền phức.

Thiếu niên bị đánh thức giấc ngủ đến một nửa, hai tròng mắt xinh đẹp phủ đầy tơ máu, lại thêm sắc mặt nặng nề như có thể nhỏ ra nước, đặc biệt khó chịu.

Ôn Minh Lan sợ hãi rụt vai lại: “Thực xin lỗi…”

Tính tình của Tô Trạch có tốt đến đâu thì cũng là một công tử phú quý, không ngủ đủ cộng thêm sự phiền não trong lòng, khiến tâm tình vốn ác liệt mấy ngày nay của hắn càng thêm tồi tệ.

“Câm miệng!”

Sắc mặt của Ôn Minh Lan trắng bệch, kích động nâng tay che miệng mình.

Tô Trạch cúi xuống ôm lấy người, nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của nàng, thiếu chút nữa bị tức cười.

Lồng ngực thiếu niên rộng lớn, rắn chắc ấm áp, khuỷu tay cũng mạnh mẽ có lực.

Hơi thở hơi nặng thoáng rơi xuống hai má Ôn Minh Lan, nàng thậm chí có thể nhìn rõ yết hầu nhô ra của hắn lăn lên lăn xuống, cảm nhận được tất cả đường cong mà hắn và mình gần kít lại với nhau.

Toàn thân Ôn Minh Lan đều bao phủ dưới hơi thở sạch sẽ của hắn, hô hấp không khỏi cứng lại, má trắng như tuyết vốn đỏ bừng ngay lập tức tăng thêm hồng.

Nàng ngượng ngùng luống cuống nhắm mắt lại, lông mi dày đặc vểnh lên không ngừng run rẩy, lên xuống không ngừng.

Căng thẳng đến mức ngay cả Tô Trạch cũng nghe được tiếng hít thở của nàng.

“……”

Tô Trạch nhìn không chớp mắt, lông mày nhíu lại, vành tai và hai má lại càng nóng càng đỏ, mu bàn tay và gân xanh bên cổ hơi nóng lên.

Qua hai ngày nữa là năm mới, tuy trong phòng đốt rất nhiều chậu than, nhưng bên ngoài là trời lạnh giá rét, chỗ thuận tiện lại không bày chậu than, Ôn Minh Lan mất đi đôi chân bị che bởi y phục, rất nhanh liền bị gió lạnh thấu xương lạnh đến run rẩy.

Ôn Minh Lan không muốn bị hắn ôm nữa, lại ngập ngừng mấy lần, không dám mở miệng.

Tô Trạch chậm chạp không nghe thấy thanh âm, đã có chút không kiên nhẫn, không khỏi lo lắng người trong ngực, thúc giục nói: “Nhanh lên.”

Mặt của Ôn Minh Lan càng đỏ lên, bàn tay nắm chặt cánh tay hắn đều run rẩy, ấp úng nói: “Công tử thả nô tỳ xuống, nô tỳ có thể đỡ ngươi ——”

Tô Trạch không kiên nhẫn ngắt lời nàng: “Nếu không đỡ tốt thì té ngã thì sao? Ngươi muốn thay y phục lúc nửa đêm không?”

Ôn Minh Lan ấp úng, còn muốn nói gì đó thì Tô Trạch đột nhiên hỏi nàng: “Chẳng lẽ ta hầu hạ ngươi, làm cho ngươi cảm thấy ủy khuất?”

Nàng không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng nghe ra ý tức giận trong lời nói của hắn, bất ngờ ngậm miệng lại.

Lần thứ hai trở lại trên giường ấm áp, Ôn Minh Lan đã giống như lần trước, hai tròng mắt nhắm nghiền, xấu hổ nói không nên lời.

Tô Trạch không rời đi, hắn không biết vì sao đứng ở bên giường, không nhúc nhích nhìn nàng.

Ôn Minh Lan không nghe thấy tiếng bước chân công tử rời đi, không dám mở mắt.

Trong phòng nhất thời lâm vào im lặng kỳ lạ.

Ôn Minh Lan căng thẳng đến mức mí mắt run rẩy, hai bàn tay giấu trong chăn liều mạng khuấy đảo, sau lưng đều bắt đầu đổ mồ hôi.

Tô Trạch bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc: “Sau này trên đường không ai có thể giúp ngươi, vẫn chỉ có ta, ngươi xác định muốn tiếp tục đi với ta?”

Ôn Minh Lan không chút nghĩ ngợi liền nói: “Xác định!”

“Vậy thì không cần mỗi lần đều nhăn nhó như vậy.”

Chọc cho hắn cũng tâm phiền ý loạn!

Ôn Minh Lan im lặng một chút, rồi đỏ mặt, gật gật đầu.

Bộ dáng rụt rè của tiểu cô nương, khiến Tô Trạch có một loại ảo giác ép người hiền làm gái.

“……”



Tô Trạch lần đầu tiên đón năm mới ở núi hoang dã, có thể nói đây là lần nghèo túng nhất trong mười bảy năm qua.

May mà bọn thị vệ Ôn gia mỗi người thân thủ không tầm thường, tuy rằng nơi này hẻo lánh muốn chết, vẫn có được một bữa ăn coi như thịnh soạn, không chỉ có gà rừng, còn bắt một con heo rừng trở về.

Kỳ Huyễn nhìn thấy trưởng thị vệ khiêng heo rừng trở về, thậm chí khoái chí thì thầm: “Chủ tử của tiểu nha đầu xem ra cũng là một người tâm tư tinh tế.”

Tô Trạch phớt lờ hắn.

Ôn Minh Lan hiện tại đã có thể tự mình ngồi dậy, ăn cái gì cũng không cần người đút.

Ngày ba mươi tết, tiểu công tử ngồi bên cạnh nàng cách đó không xa, yên lặng ăn thức ăn.

Hắn không chỉ đẹp mắt, giơ tay nhấc chân cũng đều thể hiện khí chất, không chỗ nào không lộ ra hơi thở quý phái hoàn toàn sẵn có.

Nàng cảm thấy hạnh phúc mà không vì lý do gì.

Nàng chưa từng nghĩ tới mình có thể cùng tiểu công tử đón năm mới, còn ngày ngày ở chung một chỗ.

Mí mắt của Ôn Minh Lan nửa rơi xuống, hé miệng cười, nhìn con ngươi của Tô Trạch sáng ngời.

Kỳ Huyên vừa gặm đùi gà, vừa hàm hồ trêu chọc nàng: “Tiểu nương tử thu liễm một chút, ánh mắt nhìn cũng muốn ngốc rồi, ngươi như vậy sẽ khiến ta cảm thấy mình dư thừa rất nhiều.”

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Ôn Minh Lan ngay lập tức hóa thành ngượng ngùng, không tự nhiên cúi đầu.

Trên mặt cũng theo thời gian trôi qua, dần dần không còn nụ cười.

Nàng rất nhanh liền phát hiện, tiểu công tử thậm chí không thèm trao cho nàng nửa con mắt của mình trong suốt đêm ba mươi này.

Hai người càng tiếp xúc nhiều thì hắn càng lạnh lùng.

Ôn Minh Lan trong lòng đau như kim châm, nhưng rõ ràng hiểu được, Tô tiểu công tử từ trước đến giờ, chính là một quân tử nhẹ nhàng như vậy.

Không thích đối phương thì không bao giờ làm cho người ta mơ tưởng dư thừa nào, ngay cả một tia dịu dàng cũng sẽ không cho.

Ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ chậm rãi ảm đạm xuống, thân thể của nàng vốn đã suy yếu, cuối cùng không thể chống đỡ được liền ngủ thiếp đi.

Kỳ Huyên thấy nàng ngồi cũng có thể ngủ, không khỏi cười nhạo, đưa tay muốn ôm nàng trở lại giường, Tô Trạch lại ngăn tay hắn ra, trở tay ôm lấy người.

“Thế nào?” Kỳ Huyên buồn cười nhìn hắn, “Tô tiểu công tử hầu hạ người đến nghiện rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện