Công Tử Vô Song
Chương 40: Kết cục
Một ngày một đêm tận tình điên đảo, giải hết nỗi khổ tương tư.
Ham muốn tích trữ lâu ngày vừa mới được giải tỏa, Hoài Vương chỉ cảm thấy một giấc này ngủ đặc biệt an ổn, tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Hương trúc thanh nhã khắp phòng khiến người ta thấy tinh thần tươi mới.
Tay mò sang bên cạnh tìm kiếm, lại chỉ sờ được giường trúc lạnh lẽo. Trong lòng cả kinh, vội vàng ngồi dậy. Nhìn bốn phía một lượt, trong phòng trống không, không thấy bóng dáng của người nọ. Hắn bèn qua loa mặc quần áo, đang định đi tìm, đúng lúc này, ngoài phòng lướt nhẹ qua một sợi thanh âm.
Tâm trạng treo lơ lửng được thả lỏng, đi ra bên ngoài liền thấy người kia ngồi giữa bóng trúc xanh thấp thoáng, an tĩnh đánh đàn.
Một bộ áo trắng như nước, gió mát vờn quanh tóc mai, sắc mặt điềm tĩnh, mười ngón lướt nhẹ, thế nên tiếng đàn như kể, hòa cùng lá trúc xào xạc, uyển chuyển không dứt, nhưng lại là một khúc chưa từng nghe thấy.
Nghe được tiếng bước chân, người nọ tỉnh lại từ trong khúc đàn, thu thanh, quay đầu.
“Đây là khúc gì, bản vương lại chưa từng nghe qua.”
Y chưa trả lời, ngón tay hữu ý vô ý khẽ gảy dây đàn, trong trẻo nhẹ nhàng: “Là ta tự viết, còn chưa có tên… Nhưng mà vừa nghĩ đến một cái ──”
“Tư, Diễn.” Y nhẹ giọng nói.
Tiếng cười đạm nhiên, thế thượng vô song.
* * *
Một tháng sau.
Hoài Vương vừa từ trong cung về, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm trà, trước tiên phải hỏi xem Mạch Ngọc đã dậy chưa, bữa sáng ăn gì, thuốc ngự y kê để điều dưỡng thân thể đã uống chưa… Chỉ thiếu chưa cột vào bên người, che chở trong lòng.
Người trong Hoài Vương phủ đã thành thói quen từ lâu, nhưng phỏng chừng nếu là người ngoài không biết chuyện còn tưởng là vị nào của Hoài Vương gia hoài thai mới cẩn thận từng li từng tí như thế.
Thường Thanh trả lời từng câu của Hoài Vương, sau đó dâng nước trà cùng một phong thư lên.
Thư là do Phong Nhược Trần sai người đưa tới, Hoài Vương buông chén trà, thờ ơ mở ra.
Mở đầu vẫn là hỏi han như lệ thường, thăm hỏi xong chính là lời lẽ thường thấy của gian thương, gì mà thay Vương gia đón Mạch Ngọc về tốn không ít nhân lực vật lực, cho nên Hoài Vương phủ dẫu gì cũng phải bồi thường chút đỉnh, thế là ở dưới liệt kê một danh sách như sau:
Phí lao động cho các cửa hàng của hai nhà Phong, Phương phái người đi tìm;
Tiền thuyền đặc biệt thuê để đón người về;
Tiền đất để mua rừng trúc ở phía tây thành;
Phí thuê nhân công xây nhà trúc;
Còn có phí biểu diễn của vị nhạc công thiên tân vạn khổ mang Hoài Vương tới rừng trúc kia…
Gân xanh trên trán Hoài Vương giật giật, thì ra tất cả đều hợp lại để trêu đùa bản vương.
“Mạch Ngọc đâu?”
“Hồi bẩm Vương gia, Khởi Hương Các đưa tới một ít đồ cũ của công tử, công tử có lẽ đang ở trong phòng nghiên cứu mấy tập tranh.”
Tập tranh?
Đông cung đồ của Đỗ Vũ Du!
Hoài Vương bỗng chốc nhảy dựng lên, vội sải bước ra ngoài.
Chẳng biết cái tên họ Đỗ kia có vẽ luôn mình vào trong tranh hay không, lỡ như có thật chẳng phải là mất sạch uy nghiêm?
Hoài Vương bước vội một mạch qua hành lang dài. Trong viện, con Bát Ca kia đang gân cổ hát một bài từ ai oán triền miên:
Tài quá kê niên, sơ oản vân hoàn, tiện học ca vũ.
Tịch thượng tôn tiền, vương tôn tuỳ phân tương hứa.
Toán đẳng nhàn, thù nhất tiếu, tiện thiên kim thung thứ.
Thường chi khủng, dung dị thuấn hoa thâu hoán, quang âm hư độ.
Dĩ thụ quân ân cố, hảo dữ hoa vi chủ.
Vạn lý đan tiêu, hà phương huề thủ đồng quy khứ.
Vĩnh khí khước, yên hoa bạn lữ.
Miễn giáo nhân diện thiếp, triêu vân mộ vũ.*
Dám dạy Bát Ca hát loại từ khúc này, trừ y ra thì còn ai vào đây?
Hoài Vương nắm thật chặt tờ “giấy nợ” trong tay kia, nghiến răng nghiến lợi.
Tối hôm qua thế mà chỉ vì một câu nói đùa liền đạp bản vương xuống sàn. Nếu như còn không dạy dỗ lại y, phỏng chừng không lâu nữa cả vương phủ này cũng thành gà bay chó sủa mất.
Còn việc dạy dỗ như thế nào?
Trong lòng hắn đã tính xong từ lâu.
_TOÀN VĂN HOÀN_
Ham muốn tích trữ lâu ngày vừa mới được giải tỏa, Hoài Vương chỉ cảm thấy một giấc này ngủ đặc biệt an ổn, tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Hương trúc thanh nhã khắp phòng khiến người ta thấy tinh thần tươi mới.
Tay mò sang bên cạnh tìm kiếm, lại chỉ sờ được giường trúc lạnh lẽo. Trong lòng cả kinh, vội vàng ngồi dậy. Nhìn bốn phía một lượt, trong phòng trống không, không thấy bóng dáng của người nọ. Hắn bèn qua loa mặc quần áo, đang định đi tìm, đúng lúc này, ngoài phòng lướt nhẹ qua một sợi thanh âm.
Tâm trạng treo lơ lửng được thả lỏng, đi ra bên ngoài liền thấy người kia ngồi giữa bóng trúc xanh thấp thoáng, an tĩnh đánh đàn.
Một bộ áo trắng như nước, gió mát vờn quanh tóc mai, sắc mặt điềm tĩnh, mười ngón lướt nhẹ, thế nên tiếng đàn như kể, hòa cùng lá trúc xào xạc, uyển chuyển không dứt, nhưng lại là một khúc chưa từng nghe thấy.
Nghe được tiếng bước chân, người nọ tỉnh lại từ trong khúc đàn, thu thanh, quay đầu.
“Đây là khúc gì, bản vương lại chưa từng nghe qua.”
Y chưa trả lời, ngón tay hữu ý vô ý khẽ gảy dây đàn, trong trẻo nhẹ nhàng: “Là ta tự viết, còn chưa có tên… Nhưng mà vừa nghĩ đến một cái ──”
“Tư, Diễn.” Y nhẹ giọng nói.
Tiếng cười đạm nhiên, thế thượng vô song.
* * *
Một tháng sau.
Hoài Vương vừa từ trong cung về, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm trà, trước tiên phải hỏi xem Mạch Ngọc đã dậy chưa, bữa sáng ăn gì, thuốc ngự y kê để điều dưỡng thân thể đã uống chưa… Chỉ thiếu chưa cột vào bên người, che chở trong lòng.
Người trong Hoài Vương phủ đã thành thói quen từ lâu, nhưng phỏng chừng nếu là người ngoài không biết chuyện còn tưởng là vị nào của Hoài Vương gia hoài thai mới cẩn thận từng li từng tí như thế.
Thường Thanh trả lời từng câu của Hoài Vương, sau đó dâng nước trà cùng một phong thư lên.
Thư là do Phong Nhược Trần sai người đưa tới, Hoài Vương buông chén trà, thờ ơ mở ra.
Mở đầu vẫn là hỏi han như lệ thường, thăm hỏi xong chính là lời lẽ thường thấy của gian thương, gì mà thay Vương gia đón Mạch Ngọc về tốn không ít nhân lực vật lực, cho nên Hoài Vương phủ dẫu gì cũng phải bồi thường chút đỉnh, thế là ở dưới liệt kê một danh sách như sau:
Phí lao động cho các cửa hàng của hai nhà Phong, Phương phái người đi tìm;
Tiền thuyền đặc biệt thuê để đón người về;
Tiền đất để mua rừng trúc ở phía tây thành;
Phí thuê nhân công xây nhà trúc;
Còn có phí biểu diễn của vị nhạc công thiên tân vạn khổ mang Hoài Vương tới rừng trúc kia…
Gân xanh trên trán Hoài Vương giật giật, thì ra tất cả đều hợp lại để trêu đùa bản vương.
“Mạch Ngọc đâu?”
“Hồi bẩm Vương gia, Khởi Hương Các đưa tới một ít đồ cũ của công tử, công tử có lẽ đang ở trong phòng nghiên cứu mấy tập tranh.”
Tập tranh?
Đông cung đồ của Đỗ Vũ Du!
Hoài Vương bỗng chốc nhảy dựng lên, vội sải bước ra ngoài.
Chẳng biết cái tên họ Đỗ kia có vẽ luôn mình vào trong tranh hay không, lỡ như có thật chẳng phải là mất sạch uy nghiêm?
Hoài Vương bước vội một mạch qua hành lang dài. Trong viện, con Bát Ca kia đang gân cổ hát một bài từ ai oán triền miên:
Tài quá kê niên, sơ oản vân hoàn, tiện học ca vũ.
Tịch thượng tôn tiền, vương tôn tuỳ phân tương hứa.
Toán đẳng nhàn, thù nhất tiếu, tiện thiên kim thung thứ.
Thường chi khủng, dung dị thuấn hoa thâu hoán, quang âm hư độ.
Dĩ thụ quân ân cố, hảo dữ hoa vi chủ.
Vạn lý đan tiêu, hà phương huề thủ đồng quy khứ.
Vĩnh khí khước, yên hoa bạn lữ.
Miễn giáo nhân diện thiếp, triêu vân mộ vũ.*
Dám dạy Bát Ca hát loại từ khúc này, trừ y ra thì còn ai vào đây?
Hoài Vương nắm thật chặt tờ “giấy nợ” trong tay kia, nghiến răng nghiến lợi.
Tối hôm qua thế mà chỉ vì một câu nói đùa liền đạp bản vương xuống sàn. Nếu như còn không dạy dỗ lại y, phỏng chừng không lâu nữa cả vương phủ này cũng thành gà bay chó sủa mất.
Còn việc dạy dỗ như thế nào?
Trong lòng hắn đã tính xong từ lâu.
_TOÀN VĂN HOÀN_
Bình luận truyện