Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 10



Ngô Thế Huân từ bên ngoài bưng lên một bát cháo trắng, nhẹ nhàng đặt lên cái bàn bên cạnh giường.

“Có thể ngồi dậy không?”

Lộc Hàm vẫn trầm mặc như thế, gối đầu lên gối.

“Em vẫn chưa nghĩ ra?”

Từ từ, Lộc Hàm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dạng đáng thương như trước. Dáng vẻ cậu như thế, không phải cậu cho rằng cậu nên như thế, mà là lúc đối diện với Ngô Thế Huân, đối diện với mọi hành động của Ngô Thế Huân, đã làm cậu thay đổi.

Lộc Hàm giống như chú mèo nhỏ vừa bị chủ nhân bế đi xa khỏi mẹ, yếu ớt đáng thương. Trong lòng Ngô Thế Huân tràn ngập tư vị muốn được bảo vệ cậu muốn cho cái tên nhóc đáng yêu kia có thể tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh.

Sao lại không thể chứ, người này vẫn cứ luôn làm anh cảm thấy thoả mãn, chi bằng giống như lời chị anh nói, thử nghiệm một chút cảm giác được em ấy dựa dẫm, được em ấy yêu xem thế nào, muốn được cảm nhận thấy em ấy chủ động dâng lên. Cảm giác muốn đi chinh phục, chắc cũng lẽ chỉ có thế này.

Trong mắt Ngô Thế Huân lại có thêm vài phần dịu dàng, anh ngồi xuống cạnh giường, từ sau lưng Lộc Hàm đỡ cậu từ từ ngồi dậy, nửa nằm nửa ngồi trên giường, Ngô Thế Huân ngồi dựa vào thành giường để Lộc Hàm ngồi dựa vào người mình. Nhìn lông mày Lộc Hàm vẫn cau lại cuối cùng cũng dãn ra, Ngô Thế Huân mới thở phào.

“Thế này đã được chưa?”

Lộc Hàm mắt vẫn luôn cụp xuống, lúc này lại là cảm giác không dám tin vào tai mình, động tác người đó rất nhẹ nhàng, thật cùng là một người với người tối qua sao? Sao đột nhiên lại dịu dàng với cậu như thế?

“Ừm…”

Ngô Thế Huân bưng cái bát ở không xa đến gần, cầm cái thìa lên, múc ra nửa thìa, để lên miệng mình thổi thổi rồi mới đưa vào miệng mình Lộc Hàm.

Mặt Lộc Hàm đột nhiên đỏ lên, tự cho rằng sẽ không bị phát hiện, vậy mà lại bị Ngô Thế Huân nhìn thấy hết, trong lòng anh thoảng qua tia vui mừng.

Lộc Hàm, quả nhiên rất đơn thuần, đối với em ấy nghiêm khắc, em ấy sẽ học cách ngoan ngoãn, đối với em ấy dịu dàng, trái tim em ấy sẽ rung động, đối với em ấy ấm áp, mặt em ấy sẽ đỏ lên.

Làm thế nào mới có thể khiến em yêu tôi…có phải là quá đơn giản không?

Cúi đầu hôn lên trán Lộc Hàm một cái, một câu “xin lỗi” làm cho những xúc động trong lòng Lộc Hàm, còn điên cuồng vượt xa cả chuyện tối qua.

Ngô Thế Huân làm ra những chuyện như tối qua, Lộc Hàm cũng không thấy lạ, nhưng chuyện anh hạ thấp mình đi xin lỗi, nhất là người kia chỉ là bạn giường, là điều cậu chưa từng nghĩ đến. Nhưng mà, thế rồi cũng đã xảy ra…

“Tiểu Lộc, sau này sẽ gọi em là Tiểu Lộc nhé!”

“Đêm qua là tôi quá kích động, em cứ dưỡng thương đi, tôi sẽ chăm sóc em, em thì…”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Ngô Thế Huân cau mày, tiếp tục bón cháo cho Lộc Hàm.

Tránh đi muỗng cháo của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm nghiêng đầu qua nói:

“Ngô tiên sinh, điện thoại của anh…”

“Tôi đã nói em gọi tôi là Thế Huân!”

“…Điện thoại của anh kêu cũng lâu rồi!”

“Đừng nói chuyện, giọng của em vẫn chưa khỏi, để anh giải quyết.”

Ngô Thế Huân cầm lên điện thoại còn đặt trên bàn, nhìn thấy tên hiển thị người gọi đến, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể nói thành lời.

Nhẹ nhàng đặt Lộc Hàm xuống, để cậu ngủ thêm, sau đó cầm theo điện thoại đi ra ngoài cửa.

“Alo!”

“Chủ tịch Ngô, tại sao khoản tiền cuối cùng vẫn chưa được chuyển vào tài khoản của tôi?” Giọng nói của Lộc Hoán Minh ở đầu dây bên kia dường như có chút gấp gáp.

“Gấp vậy sao?”

“À à…không, không có…chỉ là mong chủ tịch Ngô sớm hoàn thiện lời hứa, dù sao công ty của tôi còn phải sinh tồn. Hàm có làm ngài giận không?”

Lộc Hàm, ông ta còn có ý mà nhắc đến em ấy, loại đàn ông như vậy, chỉ vì tiền mà có thể bán rẻ con trai mình.

“Không có, tôi rất thích, cậu ấy rất ngoan. Tối qua còn nghe nói, Lộc tiên sinh đã sắp xếp cả cuộc sống tiếp theo của cậu ấy, đối với cậu ấy như thế, ông không thấy áy náy sao?”

“…Điều này…Trên thương trường, sinh ra trong gia đình như vậy không tránh khỏi được, Hàm sẽ từ từ thích ứng thôi.”

“Người vẫn còn ở chỗ tôi, mà ông đã định đưa đến giường người khác, Lộc Hoán Minh, đây là ông xem thường tôi.”

“Chủ tịch Ngô, ngài…đừng hiểu lầm…chỉ là giao dịch mà thôi…nếu như ngài yêu thích, thì cứ để đứa bé đó ở lại bên ngài thêm vài hôm, chỉ cần ngài vui vẻ.”

“Ném một cậu bé sạch sẽ như thế rơi xuống bùn đen, ông cũng thật nhẫn tâm.”

“…Nếu như tôi đã đi được bước đầu tiên, tôi cũng không có cách nào quay đầu được nữa. Ngài không hiểu Hàm, thế giới của thằng bé, bị người khác cường bạo một lần, với bị cường bạo nhiều lần đều giống nhau. Bởi vì đã đi bước đầu tiên, thì thằng bé cũng nên tuyệt vọng rồi! Nhưng mà…nếu như không có chuyện này, chủ tịch Ngô làm sao có thể có được Hàm nhà chúng tôi đây? Chúng ta hợp tác vui vẻ, cũng mong chủ tịch Ngô đừng để Hàm biết rõ sự tình.”

“Hừm…hợp tác vui vẻ.”

Nghe được từ đầu dây bên kia những lời lẽ ác độc tàn nhẫn đó, Ngô Thế Huân thật cảm thấy đáng thương thay cho Lộc Hàm, có một người cha như vậy cũng quá đủ rồi! Đem con mình đẩy xuống giếng sâu mà một chút ăn năn cũng không có, trái tim không biết đã đen thành cái dạng gì mới làm ra được những chuyện như vậy.

Lộc Hàm, em đối với ông ta mà nói, rốt cuộc được tính là gì…

——————

“Thế nào rồi?”

Người đàn ông vừa buông điện thoại xuống, trên mặt xẹt qua tia biểu tình phức tạp, sau đó lại nhìn sang người phụ nữ ở bên cạnh đang rất sốt ruột.

“Hắn ta nói Hàm rất ngoan, tiền sẽ nhanh chóng được gửi đến.”

Trên mặt người phụ nữ kia, rốt cuộc cũng lộ ra ý cười.

“Cũng may là nhờ được vào đứa con trai của vợ trước của ông, thật không ngờ vẫn luôn bỏ tiền ra nuôi nó cũng có ngày được hồi báo chút chút.”

“Bà nói tôi đối xử với thằng bé như vậy…có phải là quá đáng không?”

“Quá đáng? Lộc Hoán Minh, ông đừng quên ông đã từ sớm mà chia tay với người phụ nữ Thẩm Tuyết kia rồi. Lộc Hàm là con trai của bà ta, tờ ly hôn hôm đó hai người ký xong, bà ta liền mất tích còn mang theo 50% tài sản! Còn vứt cho chúng ta Lộc Hàm cái cục nợ đó, nếu như lúc đó ông không nói mãi, tôi lại để cho ông cứ nuôi Lộc Hàm rồi giấu nó chuyện của mẹ nó chắc! Bây giờ nó hữu dụng rồi, ông thấy náy cái gì? Ông đừng quên, chúng ta cũng có con gái, người mà ông phải yêu thương là con gái chúng ta chứ không phải Lộc Hàm.”

“Đừng nói nữa! Tôi biết rồi!”

Trong căn phòng ánh sáng được chỉnh xuống rất thấp, Lộc Hoán Minh bất lực thở dài, nằm xuống giường, quay lưng lại với người phụ nữ vừa nói chuyện kia. Người phụ nữ này là Lục Khánh Di, trước khi Lộc Hoán Minh và Thẩm Tuyết kết hôn, đã cùng người phụ nữ này dây dưa không dứt, sau khi kết hôn có Lộc Hàm rồi, mà mối quan hệ giữa hai người vẫn không chấm dứt. Cho nên, khi Lộc Hàm hai tuổi, Lộc Hoán Minh biết Khánh Di cũng mang thai một đứa con của ông thì cũng không bất ngờ.

Ông chỉ nói ông sẽ chịu trách nhiệm, đồng thời vẫn luôn chu cấp cho hai mẹ con họ. Còn Thẩm Tuyết lại không hay biết gì, cho đến khi hai vợ chồng họ ra nước ngoài, Khánh Di cũng mang theo con gái tìm đến. Đồng thời ép Thẩm Tuyết ra đi, hơn nữa Lộc Hoán Minh cũng thừa nhận mình là kẻ phụ tình.

Bao nhiêu năm rồi, bà ấy đã bỏ đi bao nhiêu năm, Lộc Hàm vẫn luôn không biết mà thôi. Trong thâm tâm ông cũng có day dứt, nhưng rất nhanh lại qua đi như gió thổi mây trôi, nếu như quan tâm Lộc Hàm mà làm cho gia đình lục đục, chi bằng hy sinh đứa con này, đổi lấy cuộc sống tốt hơn.

“Tôi nói với ông, đừng có mà dao động! Đợi Lộc Hàm xong việc ở chỗ Ngô Thế Huân quay về, thì mau mau mà đưa nó đến chỗ chủ tịch Lưu đi! Công ty chúng ta thiếu nhất chính là tiền đó!”

Ánh sáng cuối cùng trong căn phòng cũng tắt, trong phòng đã không còn tiếng thở dài của người đàn ông, chỉ còn lại tiếng phàn nàn của người phụ nữ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện