Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 13: Đi săn



Triệu Nguyên Cấp thề, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay đây là lần đầu tiên hắn thấy loại chữ như vậy.

Con cháu trong hoàng thấy đều bắt đầu cầm bút từ khi còn nhỏ, ngay cả Triệu Trường Diên bốn tuổi cũng sẽ không viết chữ như vậy, thế mà nàng lại có thể.

''Hoàng thượng, thần thiếp đã nói là viết không được rồi mà'' Người nào đó đỏ mặt ảo não.

''Không sao, trẫm dạy nàng viết''

Triệu Nguyên Cấp quả nhiên là đứng cười sau lưng nàng, nắm lấy cổ tay nàng, chấm mực, đỡ giấy đặt bút xuống.

Những phi tần khác trong hậu cung đều quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức đứng trước mặt hắn, khiến hắn không có gì để bắt bẻ.

Các nàng xuất thân danh môn quý tộc, từ nhỏ đã được dạy lễ nghi quy củ, ăn cơm làm sao, đi ngủ như thế nào, phải học những thứ như vậy.

Cả đời các nàng phải cống hiến vì gia tộc, cho dù không tiến cung cũng sẽ gả cho một gia tộc khác, trở thành đương gia chủ mẫu, gắn bó lợi ích giữa hai gia tộc.

Nữ nhân hoàn mỹ gặp nhiều rồi, hắn cũng đã quên mất dáng vẻ một tiểu cô nương là như thế nào.

Các nàng bất quá cũng chỉ là nữ tử mười mấy tuổi đầu, chính là thời kỳ vô ưu vô lo, vốn nên đơn thuần như trang giấy trắng không phải sao?

Trên giấy chậm rãi hiện ra ba chữ thật to ''Diệp Tư Nhàn''

''Đây là tên của thiếp'' Diệp Tư Nhàn không giỏi viết chữ nhưng nàng biết chữ.

''Người viết giỏi quá''

Nhìn đôi mắt trong veo như nước của nàng ngập tràn sùng bái, Triệu Nguyên Cấp cảm thấy thành tựu tăng cao.

''Sau này, trẫm sẽ dạy nàng viết chữ có chịu không?''

Được tiểu cô nương xinh đẹp sùng bái là chuyện mà nam nhân thiên hạ đều hưởng thụ, Triệu Nguyên Cấp cũng là nam nhân.

''Nhưng mà Hoàng thượng, thần thiếp không muốn học''

''Không, nàng muốn''

Diệp Tư Nhàn: ''???''

...

Hôm nay Diệp Tư Nhàn ôm theo một cuộn giấy lớn viết tên do Hoàng đế ngự bút ban tặng rời khỏi điện Chiêu Dương, nàng suýt khóc.

Hoàng thượng nói trong ba ngày nàng nhất định phải viết cho xong, không thì sẽ không dẫn nàng đi săn.

Uy hiếp như vậy thật quá độc ác.

Nàng tiến cung đã hơn mấy tháng, nhốt trong bốn góc tường như vậy quá lâu rồi, nếu còn không cho nàng xuất cung hóng gió một chút, nàng sẽ phát điên mất.

Dùng qua bữa tối, Diệp Tư Nhàn chong đèn bắt đầu viết.

Vừa viết vừa nghĩ, Hoàng thượng và Hoàng hậu sao cả hai đều thích bắt người ta viết chữ vậy.''Tiểu chủ, người cứ viết đi, để nô tỳ thu dọn giúp người''

Viên Nguyệt cẩn thận xếp y phục mà Nội vụ phủ mang tới, đặt vào trong rương.

''Vải áo mặc dù không tốt lắm, nhưng đường may vẫn rất tỉ mỉ, xem ra nội vụ phủ cũng không dám quá phận thất lễ với chúng ta''

''Tất nhiên rồi'' Xảo Yến cũng không ngẩng đầu lên, tay đang xe chỉ luồn kim, vội vàng khâu tay áo cho Diệp Tư Nhàn.

''Tiểu chủ của chúng ta được sủng ái mà''

''Được sủng ái có gì tốt, có thêm một cuốn giấy viết tên à?''

Chủ tớ ba người lảm nhảm vừa trò chuyện vừa làm việc, không ai chậm trễ.

Lúc này Tiểu Tần Tử bổng nhiên từ bên ngoài đi vào, trong tay còn bưng một đống đồ.

''Đây là?''

''Hồi bẩm tiểu chủ, đây là Dung phi nương nương tặng cho người''

Diệp Tư Nhàn nhìn thứ trong tay hắn, giống như vài khúc vải.

''Dung phi nương nương nói, đây đều là tặng phẩm của tiểu công chúa mấy năm qua, đều là đồ tốt, Đại công chúa công dùng nhiều như vậy, để trong khố phòng thì quá phí, nên phát cho tiểu chủ trong cung làm quần áo mùa đông''

Tiểu Tần Tử mở miệng thật lớn, tạm xem như nói trơn tru.

''Tất cả mọi người đều có, hay chỉ có chúng ta có'' Viên Nguyệt cảnh giác.

''Tất cả tiểu chủ đều có, bất quá chúng ta có ít hơn một chút'' Tiểu Tần Tử thành thật trả lời.

Viên Nguyệt tiếp nhận mấy khúc vải, nhẹ nhàng bung ra, muốn nhìn kiểu dáng và màu sắc một chút, chợt bay ra một mùi thơm.

''Chà, quả nhiên là đồ của công chúa, đều có mùi thơm'' Diệp Tư Nhàn rất không có kiến thức.

''Đúng vậy, cái này thơm quá, hình như là mùi hoa lan? Không đúng, là hoa quế, hình như...cũng không đúng'' Viên Nguyệt chưa từng thấy qua, cẩn thận ngửi ngửi.

''Còn mang theo một chút hương hoa nhài''

''Tiểu chủ, cái này nếu làm thành y phục mặc lên người, không phải là vừa thơm vừa đẹp sao? Sao các thợ dệt lại nghĩ ra nhỉ?'' Xảo Yến ngây thơ.

''Quên đi, mặc vào ta đến cả ngủ cũng ngủ không được, vẫn là áo vải bông thích hợp với ta'' Diệp Tư Nhàn cũng không ngẩng đầu lên.

Mặc thứ đồ này quả thật là phung phí của trời, bản thân nàng là một nha đầu nông thôn, nên thấy như mặc vàng, vải vóc đó không phải cũng từ nông thôn sản xuất sao?

Mẫu thân luôn nói phải tiết kiệm, nàng có gì phải làm ra vẻ đâu, huống gì nàng cũng không thấy thân phận của mình là mất mặt.

''Cất đi''

''Dạ!''

Viên Nguyệt có hơi tiếc, nhưng tiểu chủ không thích thì cũng không còn cách nào, chỉ có thể tìm chỗ hẻo lánh đem cất.

...

Ba ngày trôi qua, Diệp Tư Nhàn không ăn không uống không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng viết xong.

Cũng chính lúc này, chuyến đi săn hằng năm của Hoàng thượng cũng xuất phát.

Giống với những năm qua, từ Thái hậu cho tới phi tần, văn võ đại thần hậu cung nữ quyến, tất cả đều đi.

Đi săn không đơn giản chỉ là săn bắt mấy con mồi, nó là một loại nghi thức long trọng, tưởng niệm tổ tiên Cảnh triều không dễ dàng dựng nước,vừa có thể để con cháu hoàng thất luôn giữ tinh thần tỉnh táo, không bỏ bê việc học, không chịu phát triển.

Sáng sớm ngày hai mươi hai tháng tám, trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài cửa cung xe ngữa đã xếp hàng dài hơn năm dặm từ cửa Nam Cung.

Diệp Tư Nhàn đang trong mộng bị Viên Nguyệt và Xảo Yến kéo lên xe ngựa, các tiểu chủ khác còn chưa tới.

''Xe ngựa này hơi nhỏ'' Diệp Tư Nhàn nằm trên xe ngựa bị tấm ván gỗ cấn đau nhức, lại không thể xoay người.

''Tiểu chủ người chịu đựng một chút, tới hưu sơn doanh là ổn rồi'' Viên Nguyệt khuyên.

''Vậy khi nào chúng ta xuất phát? Còn bao lâu nữa?'' Diệp Tư Nhàn hỏi.

''Bây giờ mới qua khỏi giờ Dần, Thái hậu nương nương phải tới giờ Mão mới tới, trong thời gian này các chủ tử nương nương khác đều sẽ từ từ tới, người có thể ngủ thêm một chút''

''Sao mà ngủ được chứ, trong xe ngựa cứng như vậy''

''Nô tỳ đã trải hai lớp đệm rồi, tiểu chủ người cố gắng chút'' Viên Nguyệt cũng thực sự không có cách nào, Cửu phẩm Thải nữ cũng đâu phải cái tội.

Diệp Tư Nhàn lần nữa cảm thán địa vị của mình thấp quá, đang định ngồi xuống để Viên Nguyệt giúp nàng xoa bóp cái lưng bị cấn đau.

Lúc này tiểu thái giảm thủ hạ của Phùng An Hòa là Tiểu Lộ Tử tới truyền lời.

''Tiểu chủ, Hoàng thượng khẩu dụ, bảo người tới phía trước hầu hạ''

''Hả?'' Diệp Tư Nhàn kinh ngạc: ''Hoàng thượng tới rồi sao?''

''Hoàng thượng vẫn chưa tới, người tới trước chờ đi, mau thu dọn một chút đi theo nô tài'' Tiểu Lộ Tử thúc giục.

Diệp Tư Nhàn khóc không ra nước mắt, lại không dám phàn nàn, đành phải đi theo Tiểu Lộ Tử xuống xe ngựa, Viên Nguyệt và Xảo Yến không được đi theo, ít nhiều có chút lo lắng.

...

Diệp Tư Nhàn đến xe ngựa của Hoàng đế mới phát hiện, cái gì gọi là thiên đường hạ giới, cái gì gọi là khác biệt.

''Chậc chậc chậc, rộng rãi mềm mại thật''

Nàng vuốt ve thảm nhung trắng tinh của Ba Tư, vừa dày vừa mềm, mỗi một sợi lông đều trắng noãn bóng loáng hết sức đàn hồi.

Đạp lên một cái, mềm mại như đi trên mây.

Diệp Tư Nhàn nhìn qua nhìn lại thấy không có ai, nằm xuống toàn bộ cơ thể đều lún vào. ''Dễ chịu quá''

Nàng xoay người lộn một vòng, cầm lấy cái gối mềm mại, sau đó...mí mắt bắt đầu sụp xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện