Chương 3: Thị tẩm
Diệp Tư Nhàn phải thị tẩm, là người đầu tiên được Hoàng thượng lật thẻ.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp hậu cung.
Mấy người chủ tử nương nương Hoàng hậu Quý phi đương niên là không sao, nhưng còn mười một tú nữ thì như ong vỡ tổ, nhất là Tống quý nhân và Tôn tài tử.
Muốn mắng người nhưng lại sợ bị truyền ra ngoài, muốn đánh người nhưng không dám đụng vào cung nữ thái giám mới được phân chia tới.
Cuối cùng chỉ có thể trút giận lên của hồi môn của chính mình.
Bên Cẩm Tú Hiên mới dùng xong bữa trưa thì ti tẩm cô cô đã tới.
Cùng sáu cung nữ và sáu tiểu thái giám cao to, một đoàn người bưng theo khay chạm trổ hoa văn nối đuôi nhau đi vào.
Tiểu thái giám phụ trách múc nước nấu nước, các cung nữ hầu hạ tắm rửa. ti tẩm cô cô thì nghiêm mặt lấy ra mấy quyển sổ từ trong hộp.
Diệp Tư Nhàn thấy bản thân giống bánh quai chèo, bị nhấn vào thùng tắm chưa đầy hương liệu, bị xoa nắn bóp nghiến, khó khăn lắm mới tắm xong bước ra, lại còn phải xem loại...sách khỏa thân này?
Mặt nàng đỏ tới mang tai nghe cô cô hướng dẫn, toàn thân xấu hổ co rút lại.
''Không được rụt người lại, Hoàng thượng quốc sự bận rộn, người nhất định phải chủ động một chút, nhất định phải hậu hạ Hoàng thượng cho thật tốt!''
''Nô tỳ nói nhiều như vậy, tiểu chủ đã nhớ kỹ chưa?''
Ti tẩm cô cô nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng ngời có thần, rất có dảng vẻ ''Người còn chỗ nào không rõ, có cần ta lặp lại lần nữa không?''
''Cô cô, những thứ ngươi nói đều nhớ kỹ rồi'' Diệp Tư Nhàn đỏ mặt kéo cao áo sa mỏng trên người, nghiêm túc gật đầu.
''Vậy là tốt rồi, tiểu chủ tiếp tục nghỉ ngơi đi, qua giờ Thân sẽ có người tới đón người.''
Nói xong thì dẫn theo một đoàn người lui ra ngoài, chỉ để lại Diệp Tư Nhàn xấu hổ đỏ mặt.
Đến giờ Thân.
Xe phượng loan xuân ân xuất phát từ Cẩm Tú Hiên, xuyên qua hơn phân nửa hoàng cung, hướng tới Chiêu Dương cung, tiếng bánh xe ma sát trên nền đá xanh vang lên khắp hậu cung.
Đêm nay, không biết có bao nhiêu người trằn trọc không ngủ được, có bao nhiêu người nghiến nát răng ngà.
Rất nhanh đã tới Chiêu Dương cung, Diệp Tư Nhàn không dám nhiều lời, bước cũng không dám bước.
Nàng yên tĩnh ngồi trên long sàn trong tẩm cung của Hoàng thượng, đợi từ lúc trời tối.
Trong đầu nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của cha mẹ và sự cưng chiều của ca ca, cũng không biết lúc nàng không có ở nhà, mẫu thân một mình đi Thái Điêp Hiên mua trang sức có buồn không, ca ca gây họa sợ bị đánh, có ai thay ca ca nhận tội không.
Nghĩ tới nghĩ lui nước mắt liền muốn rơi xuống, nàng vội vàng lắc đầu nuốt nước mắt vào, hít sâu một hơi hòa hoãn cảm xúc.
Dù rất đau lòng, nhưng trong điện Chiêu Dương không thể khóc, trừ phi nàng không muốn sống nữa.
Buổi đêm giữa tháng sáu mùa hạ vừa chán vừa nóng, điện Chiêu Dương lại mát mẻ, Diệp Tư Nhàn lén lút nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào mấy tảng băng được mài giũa tinh xảo.
''Chà chà, thứ này không biết đắt tới mức nào...''
'Ùng ục...' Bụng vang lên một tiếng.
Diệp Tư Nhàn lúc này mới nhớ ra, giữa trưa hôm nay nóng quá nàng ăn không ngon miệng, chỉ ăn một ít trái cây không tươi lắm.
Trên bàn có điểm tâm tinh xảo hoa lệ, nàng chưa từng được thấy qua bao giờ.
'Hừm, nàng ăn một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?'
Do dự nửa ngày, lại lén lút nghe ngóng tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa, còn lại không thấy động tĩnh nào khác.
Nàng lúc này mới thả lỏng trong tròng, rón rén nhảy xuống giường, bóc vài miếng điểm tâm bắt đầu gặm.
Sự mềm mại ngọt ngào tràn qua từng kẻ răng, nàng cũng không biết chúng được làm từ thứ gì, tóm lại chính là rất ngon, chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy.
Thời điểm đang ăn đến vui vẻ, cửa tẩm điện đột ngột mở ra, một đám người vây quanh Hoàng thượng tiến vào.
Diệp Tư Nhàn hoảng hốt, đem tất cả điểm tâm đều nhét vào miệng, phồng cả má lên, giống như một chú sóc con.
''Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!'' Lồng ngực nàng đánh trống tùng tùng muốn nhảy ra ngoài.
''Bình thân!'' Triệu Nguyên Cấp cũng không để ý.
Hắn sải bước đi tới nội điện, vươn hai tay ra, để cho cung nhân cởi long bào rườm rà xuống.
Đợi cung nhân lui ra ngoài, hắn phất áo bào ngồi xuống uống trà, lúc này mới tỉ mỉ dò xét nàng.
Ánh mắt rơi vào vụn bánh trên môi nàng.
Đôi mắt lạnh ngắt của hắn không khỏi híp lại, khóe môi cũng có chút giương lên.
''Điểm tâm ăn ngon không?''
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tư Nhàn xoạt một cái đỏ bừng.
''Hoàng thượng, thần thiếp...Thần thiếp có tội, xin Hoàng thượng trách phạt!'' Bất kính với Hoàng hậu nương nương thì bị phạt bắt chép cung quy, bất kính với Hoàng thượng thì sẽ thế nào đây?
''Nàng còn thích điểm tâm trong cung?'' Triệu Nguyên Cấp vuốt ve cái chén trong tay, khóe môi hơi nhếch lên, như đang ghẹo trẻ con.
''Hoàng thượng, thần thiếp không dám nữa...''
''Nếu nàng thích, trẫm sai người làm thêm cho nàng mang về, thế nào? Có muốn không?''
''Muốn!''
Triệu Nguyên Cấp: ''...''
....
Phùng An Hoài đêm nay có chút không ổn.
Hắn canh giữ ở bên ngoài điện, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng.
Nhìn trời nhìn đất, cuối cùng nắn bóp vặn vẹo tay của chính mình, cuối cùng mới khiến bản thân tin đây không phải là mơ.
Hắn đã hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng từ lúc người bảy tuổi, đã mười lăm năm, chưa từng thấy Hoàng thườn cười như vậy bao giờ.
'Một nha đầu xuất thân thôn nữ, rốt cuộc là có cái gì lọt được vào mắt xanh của Hoàng thượng???''
Đối với tình huống này, nàng hoàn toàn mờ mịt: 'Ta..Ta cũng không hiểu, hắn, hắn đang cười cái gì chứ???'
Diệp Tư Nhàn tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt đang cười ha hả.
''Hoàng thượng?''
''Được! Nàng thích, trẫm sai người làm cho nàng.''
Triệu Nguyên Cấp để chén trà qua một bên, đứng dậy đi tới trước mũi chân nàng, ngồi xổm xuống đưa tay về phía nàng.
Diệp Tư Nhàn nghĩ nghĩ, cũng vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình ra.
''Nàng tên gì?'' Sau khi ngồi xuống, Triệu Nguyên Cấp đem toàn bộ điểm tâm trên bàn đến trước mặt nàng.
Diệp Tư Nhàn không nhìn thì thôi, mới nhìn một chút, bụng càng kêu dữ dội, ùng ục ùng ục không dừng được.
''Ăn đi, trẫm cho phép.''
''Đa tạ Hoàng thượng.'' Diệp Tư Nhàn cười híp mắt, vừa ăn điểm tâm vừa vụng về nói ra tên họ của mình.
Triệu Nguyên Cấp gật gật đầu.
Nếu như nói ngày tuyển tú hôm đó chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, vậy thì lần này hắn tuyệt đối khắc ghi ấn tượng sâu sắc, Diệp Tư Nhàn.
Nhìn nàng từng miếng từng miếng đem hết điểm tâm nhét vào cái miệng anh đào nho nhỏ, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn, Triệu Nguyên Cấp càng nhìn càng mất hồn.
''Hoàng thượng....Người không ăn sao?''
Nàng duỗi móng vuốt nhỏ ''vô cùng bẩn'' ra, nhiệt tình đưa một chiếc bánh hoa quế đường tới bên miệng hắn.
Triệu Nguyên Cấp: ''...''
''Nàng ăn đi, trẫm không đói.''
...
Bầu không khí trong tẩm điện vừa yên ổn, bên ngoài cửa điện bỗng truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
''Chuyện gì?'' Sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống.
''Khởi bẩm Hoàng thượng, Quý phi nương nương cho người truyền lời, nói là...Đại hoàng tử bị cảm nắng, bây giờ đang phát sốt.''
Sau lưng Phùng An Hoài đổ mồ hôi lạnh.
Một bên là bệnh tình của Hoàng tử, một bên là Hoàng thượng cùng tần phi nhỏ của người, hắn mà đắc tội bên nào thì cũng đều không gánh nổi.
Sắc mặt Triệu Nguyên Cấp lập tức trầm xuống, lông mày hơi nhíu lại.
''Đã truyền thái y chưa?''
''Đã truyền Tống thái y rồi.''
Triệu Nguyên Cấp nghe vậy liền đứng dậy, tự động có cung nhân tới giúp hắn thay quần áo.
Một hồi bận bận rộn rộn trôi qua, hắn đang định khởi giá, chợt dừng bước, quay người nhìn về phía Diệp Tư Nhàn.
''Nàng ở đây nghỉ ngơi một lát, không cần quay về sớm như vậy.'' Nói xong lại phân phó Phùng An Hoài: ''Lát nữa sắp xếp người đưa nàng về cho ổn thỏa, không được sơ xuất.''
''Dạ, nô tài lĩnh chỉ.''
''Đa tạ Hoàng thượng!'' Diệp Tư Nhàn cũng ngơ ngác lên tiếng, trong lòng thở hắt một hơi.
Mặc dù ngày mai lại phải bị chế giễu, nhưng không cần phải thị tẩm vẫn là một loại may mắn để nàng sóng sót sau tai họa.
Bình luận truyện