Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 47



CHƯƠNG 47: ANH ẤY LÀ NGƯỜI CỦA CÔ.

“Đủ? Cái này sao có thể đủ chứ?” Kiều Minh Anh khẽ mỉm cười, nhìn như thế nào, ác quỷ như thế nào, sau đó đá cái bàn sang một bên, lăn trong bùn mấy vòng tạo ra nhiều đường ngấn.

Kiều Lan Anh tức giận, giậm chân đi về phía Kiều Minh Anh, chân cô ta nhanh chóng mỏi nhừ không thành một dáng vẻ nào cả, biểu cảm rất đáng sợ giống như muốn băm Kiều Minh Anh ra.

Kiều Minh Anh vẫn chưa vừa ý, những thứ còn lại, cái nào có thể ném được vào trong bể bơi liền ném vào trong bể bơi, một số cái vẫn còn dính bùn, rơi vào hoa hồng còn có những cành cây, nhìn thế nào cũng khiến người khác chán ghét.

“Cô thử ném lại xem! Xem ba cô về ông ấy dạy dỗ cô như thế nào!” Lâm Thu Thủy ánh mắt tràn đầy tức giận và cay độc nhìn Kiều Minh Anh, hận không thể đánh cho Kiều Minh Anh mấy cái.

Kiều Minh Anh đi đến trước mặt bà ta, ngồi xổm xuống nhìn bà ta, dùng tay móc sợi dây chuyền được chế tác khá tinh xảo bà ta đang đeo trên cổ ra, dùng lực kéo xuống: “Thế nào, không phải đồ thuộc về mình, đeo lên có phải rất thoải mái không?”

Khuôn mặt Lâm Thu Thủy lập tức tái nhợt, bà ta biết Kiều Minh Anh đang nhắc đến sợi dây chuyền này vốn là của mẹ ruột cô Liễu Lan.

“Tôi, tôi không hiểu cô đang nói cái gì.” Lâm Thu Thủy quay mặt đi, trong lòng lo lắng.

“Nghe không hiểu? Haha, Kiều Lan Anh, mẹ cô mắc bệnh Alzheimer sao vẫn đi linh tinh thế này? Cô có bệnh không chữa thì thôi đi, sao mẹ cô có bệnh cũng không chữa là thế nào?” Kiều Minh Anh ngẩng đầu nói với Kiều Lan Anh, còn là khuôn đầy đáng thương cười haha mấy tiếng, làm sao không tức giận được chứ.

“Con đàn bà đê tiện kia! Cô mắng ai mắc bệnh Alzheimer!” Máu của Lâm Thu Thủy nghẹn ở trước ngực, không lên được mà cũng không xuống được, vẻ mặt tiều tụy giống như già như mấy tuổi.

“Kiều Minh Anh cô đừng đắc ý! Không phải cô dựa là Lê Hiếu Nhật sao, xem cuối cùng ai có thể trở thành mợ chủ nhà họ Lê, lúc đấy lại nói cũng không muộn!” Kiều Lan Anh nâng cằm, khuôn mặt tỏ ra rất chắc chắn.

“Mợ chủ nhà họ Lê? Kiều Lan Anh, cô đùa sao? Nếu như cô có thể trở thành mợ chủ nhà họ Lê thì năm năm tôi không ở đây đã sớm làm rồi, bây giờ tôi đã trở lại, cô cảm thấy cô có cơ hội chiến thắng không?” Câu cuối cùng Kiều Minh Anh nói giống như không có sức, nhưng vì để trọc tức Kiều Lan Anh cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Kiều Lan Anh đột nhiên cười lên, cách Kiều Minh Anh ngày càng gần, trên chân cũng dính đầy bùn, nhưng lại không ảnh hưởng đến nụ cười xinh đẹp của cô ta: “Cô không biết sao, trong năm năm cô không ở đây, anh Lê của cô sớm đã là người của tôi rồi, Kiều Minh Anh, làm người không nên quá ngây thơ.”

“Câu này có ý gì.” Kiều Minh Anh nhướng đôi lông mày xinh đẹp, đôi môi hồng mím chặt, trái tim đập nhanh hơn.

“Là ý gì? Ý là anh Lê của cô, không chịu được cô đơn, nên đã cùng với tôi….” Kiều Lan Anh nói đến câu sau, ngượng ngùng mỉm cười, không nói còn khiến người khác tưởng tượng ra nhiều hơn là nói.

Khuôn mặt của Kiều Minh Anh có chút cứng lại, nhìn Kiều Lan Anh đang đứng trước mặt mình cố gắng tìm ra những sơ hở trên khuôn mặt cô ta, nhưng ngoại trừ đắc ý vẫn là đắc ý, giống như là thật.

“Thế nào, không phải cô nói rất giỏi sao, biết anh Lê của cô thành người của cô trong lòng có phải rất đau không? Kiều Minh Anh, cô thật sự cho rằng anh ấy chỉ có thể với cô sao? Người đẹp nhiều như vậy, tại sao anh ấy phải giữ thân như ngọc cho cô?” Kiều Lan Anh nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự khinh thường.

Kiều Minh Anh nheo mắt lại, bị đồ ăn tiêu tan bắt đầu lạc ở đáy lòng ngày càng mãnh liệt, không thể nào không chú ý được.

“Người của cô? Kiều Lan Anh, cô đề cao mình quá rồi đó, Lê Hiếu Nhật không muốn treo trên người cô mấy chữ người phụ nữ của anh ấy, cô dựa vào đâu mà cho rằng anh ấy là người của cô?” Cho dù trong lòng thật sự không dễ chịu, Kiều Minh Anh cũng không muốn để Kiều Lan Anh thấy mình như trò cười, cho dù sáng nay, Lê Hiếu Nhật đã vứt cô lại một mình.

Nếu thua, cô cũng phải thua một cách thật đẹp.

“Món hàng như cô, thực sự là làm khó anh Lê của tôi rồi.” Nói xong, Kiều Minh Anh đánh giá trên dưới Kiều Lan Anh, sau khi nhìn thấy chân cô ta đầy bùn đất liền cười lên một tiếng, quay người lại rời đi.

Khuôn mặt Kiều Lan Anh xanh mét, cái miệng của người phụ nữ đáng chết này thật sự ngày càng lợi hại rồi!

“Kiều Minh Anh cô đứng lại cho tôi!” Kiều Lan Anh muốn di chuyển nhưng lại phát hiện mình đứng một chỗ quá lâu, bùn đất ở trên chân và bùn đất ở trên mặt đất dính lại với nhau, không cẩn thận bổ nhào về phía trước, chân vẫn bị mắc kẹt trên đất không thể di chuyển được, dáng vẻ giống như một con rùa rơi xuống.

Lâm Thu Thủy thấy Kiều Minh Anh đi vào trong biệt thự, cũng không quan tâm đến bản thân vẫn đang đứng, kéo quần áo của Kiều Lan Anh thích thú hỏi: “Lan Anh, con và tổng giám đốc Lê thật sự xảy ra chuyện kia rồi?”

Trán của Kiều Lan Anh đỏ ửng, nước mắt rơi xuống, tức giận nói: “Xảy ra cái gì? Nếu như thật sự con nằm mơ cũng muốn mỉm cười mà thức dậy!”

“Vậy lúc này sao con lại nói như vậy?” Lâm Thu Thủy vui mừng vô ích.

“Còn không phải là vì con muốn chọc tức Kiều Minh Anh sao?” Kết quả Kiều Minh Anh lại không tức giận, suýt nữa còn khiến bản thân mình tức giận đến chết.

Lâm Thu Thủy thở dài tiếc nuối, sau đó mới nghĩ đến Kiều Minh Anh đi vào đâu rồi?

Kiều Minh Anh đi vào trong biệt thự, vẫn còn rất quen thuộc với bên trong, đi lên tầng hai, đến phòng của Liễu Lan.

Đồ đạc bên trong vẫn giống như trước đây, không có người dọn dẹp nhưng cũng không có quá nhiều bụi, Kiều Minh Anh khóa trái cửa lại, sau đó ở trong phòng tìm đồ.

Cô nghĩ mình có thể tìm thấy thứ gì đó, nhưng lại không tìm thấy gì.

Từ trong di vật của mẹ cô biết mình không phải là con ruột của Kiều Chấn Huy, hơn nữa từ trong những bức ảnh phát hiện ra Đỗ Lưu Xuyên lại là anh ruột của mình.

Trong di vật của mẹ, có nhắc đến chiếc nhẫn bí mật, là một đồ vật rất quan trọng.

Kiều Minh Anh ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ một lúc, cô đã tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng này nhưng vẫn không tìm thấy.

Nếu như để Kiều Minh Anh biết chiếc nhẫn bí mật kia đã bị Kiều Tiểu Bảo tìm thấy rồi, hơn nữa còn tìm thấy tổ chức tuyệt sát ban đầu là mười người cuối cùng lại biến thành năm người kia, Kiều Minh Anh nhất định sẽ đánh vào cái mông nhỏ của cậu bé, trách mắng cậu bé, sớm lấy ra cô còn mạo hiểm đến đây làm gì.

Nếu như biết, không chỉ là Kiều Minh Anh còn có thân phận của Đỗ Lưu Xuyên đang ở nước Pháp xa xôi cũng sẽ bị bại lộ, nếu như vậy, chuyện này sẽ phiền phức hơn rất nhiều.

Kiều Minh Anh rất rõ về câu chuyện lúc trẻ của Liễu Lan, là vì bà ấy rất thích ôm Kiều Lan Anh ngồi trên xích đu kể cho Kiều Minh Anh nghe những câu chuyện kia, từ lúc ba tuổi, Kiều Minh Anh chưa bao giờ chạm vào một quyển truyện hay tranh ảnh vì câu chuyện của mẹ khiến cô hứng thú hơn rất nhiều.

Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân để tạo nên một Kiều Minh Anh khác biệt.

Đang suy nghĩ, đột nhiên Kiều Minh Anh nghe thấy ngoài cửa “két” một tiếng, có người đã khóa của lại!

Kiều Minh Anh lập tức đứng dậy đi về phía cửa, vặn khóa cửa, quả nhiên đã bị người khác khóa từ bên ngoài, ngoài Lâm Thu Thủy và Kiều Lan Anh thì sẽ không có người khác.

“Đi kêu quản gia bắt mấy con chuột bỏ vào bên trong!” Kiều Minh Anh nghe thấy giọng nói của Lâm Thu Thủy ở bên ngoài, liền trợn tròn mắt, trong lòng bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, cũng không vội đi ra ngoài tính sổ với bọn họ, ngồi bên cửa đợi quản gia đưa chuột đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện