Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 592: Ta có thể trả hàng sao? 12
“Em không muốn cùng anh gây gổ.” An Bảo Bối thanh âm, rất nhỏ tựa như là con muỗi, “Em tự có sắp xếp của mình.”
Đây là cô chuẩn bị đã lâu mới rốt cục nghĩ ra được lời dạo đầu, cô cảm thấy được cô cần thiết nói ra chuyện, dấu ở trong lòng, sẽ chỉ làm đôi bên oán hận nghiêm trọng hơn, “Chúng ta ra ngoài được sao?” An Bảo Bối có chút một chút mệt mỏi, cô thật rất không nghĩ muốn ở nơi này đối với cô mà nói nơi này ý nghĩa trọng đại, cùng Vinh Ninh có nửa điểm miệng lưỡi thượng không thích.
Vinh Ninh trầm tĩnh một lát, đại khái đã đoán được nguyên nhân An Bảo Bối rất muốn rời đi nơi này, anh gật đầu một cái, một bộ dạng đồng ý lời nói của An Bảo Bối.
“Nhưng mà anh có một chút hy vọng em có thể đáp ứng anh.” Vinh Ninh giữ chặt tay của An Bảo Bối, An Bảo Bối khẽ gật đầu, nhìn xem Vinh Ninh đôi mắt như sao, mang theo hơi, nhỏ vụn hào quang, Vinh Ninh dùng sức kéo cả người cô liền té ngã vào trong lòng Vinh Ninh, cảm thụ được tim đập của anh, ở lồng ngực của mình rất nhỏ nhúc nhích
“Lúc này, chỉ có hai người chúng ta, em oán trách anh cũng được, giận anh cũng tốt, không cần lại lần đẩy anh ra, không muốn trốn tránh, không cần...” Lời của anh, bị anh nói thật sự rõ ràng, làm cho không người nào có thể phản bác, hơi chút cũng cảm thấy có chút một chút đáng thương.
An Bảo Bối lắc đầu, lần này gặp mặt, lại một lần nữa trùng phùng đoạn thời gian kia là không đồng dạng như vậy, cái dạng oán giận, cũng sớm liền như vậy biến mất, không cần thiết thời điểm hai nguời lần nữa đối lập nhau, cái bộ dạng đỏ mặt tía tai cái kia, có mấy lời, cô cũng là muốn nói rõ ràng với Vinh Ninh, đến cũng không phải là vì cái khác, chỉ là muốn rút ra chút thời gian chính xác, chuẩn xác nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng của cô.
Như vậy không khí, tựa hồ đã lâu cũng không có trải qua, Vinh Ninh trong lòng đầy cõi lòng cao hứng, chỉ cần ôn nhuận không khí như vậy, có thể làm cho đôi bên đều nói một chút thân mật, làm cho đôi bên biết rõ đối phương nghĩ cái gì, vậy cũng đã đủ rồi.
Dọc theo con đường này, Vinh Ninh đều là cầm tay của cô, xem ra giống như là không chịu để cho cô rời đi, lòng bàn tay kia truyền đến ấm áp, từng trận xâm nhập lòng của cô, mỗi một bước đi, An Bảo Bối đầu liền hôn mê một mảnh, tựa hồ thời gian là quay trở lại, ví dụ như mùa hè tám năm trước, người đàn ông này cũng là như vậy cầm tay của mình, đi, người bên cạnh, tựa hồ cũng là không có thay đổi, An Bảo Bối có chút choáng váng, thời gian đây là đang quay trở lại sao? Tái diễn mọi chuyện năm đó hai người bọn họ sao?
Bọn họ đi tới hồ nước thành phố A, những việc trải qua mấy ngày trước vẫn như cũ hiện lên ở trước mặt hai nguời, Vinh Ninh mặt hướng hồ nước, bước chân ở bên hồ dừng lại, tựa hồ một giây sau sẽ phải từ nơi này nhảy xuống, anh không chớp mắt nhìn đối diện, nâng cánh tay của An Bảo Bối kéo lên, “Còn nhớ rõ không? Cảnh tượng lần trước hai người chúng ta ở chỗ này gặp mặt?” Anh chỉ đối diện, “Đại khái liền ở chỗ đó, khi Anh biết rõ em chính là An Bảo Bối sau lại một lần nữa gặp mặt.”
An Bảo Bối gật đầu nhẹ, cô còn nhớ, cái gì cũng nhớ, cho nên mới phải oán giận chính mình ngu ngốc, thầm mắng mình trắng mắt, ngu xuẩn đi? Liên tục ngây ngốc ở bên người đàn ông chính là Vinh Ninh, cô còn đần độn, ngây thơ cho rằng, người đần ông kia chẳng qua là cùng Vinh Ninh không sai biệt lắm giống nhau khuôn mặt mà thôi, cũng là ở chỗ này, anh ta ôm cô, lúc trời mưa xuống, giúp đỡ chính mình che mưa.
Đây là cô chuẩn bị đã lâu mới rốt cục nghĩ ra được lời dạo đầu, cô cảm thấy được cô cần thiết nói ra chuyện, dấu ở trong lòng, sẽ chỉ làm đôi bên oán hận nghiêm trọng hơn, “Chúng ta ra ngoài được sao?” An Bảo Bối có chút một chút mệt mỏi, cô thật rất không nghĩ muốn ở nơi này đối với cô mà nói nơi này ý nghĩa trọng đại, cùng Vinh Ninh có nửa điểm miệng lưỡi thượng không thích.
Vinh Ninh trầm tĩnh một lát, đại khái đã đoán được nguyên nhân An Bảo Bối rất muốn rời đi nơi này, anh gật đầu một cái, một bộ dạng đồng ý lời nói của An Bảo Bối.
“Nhưng mà anh có một chút hy vọng em có thể đáp ứng anh.” Vinh Ninh giữ chặt tay của An Bảo Bối, An Bảo Bối khẽ gật đầu, nhìn xem Vinh Ninh đôi mắt như sao, mang theo hơi, nhỏ vụn hào quang, Vinh Ninh dùng sức kéo cả người cô liền té ngã vào trong lòng Vinh Ninh, cảm thụ được tim đập của anh, ở lồng ngực của mình rất nhỏ nhúc nhích
“Lúc này, chỉ có hai người chúng ta, em oán trách anh cũng được, giận anh cũng tốt, không cần lại lần đẩy anh ra, không muốn trốn tránh, không cần...” Lời của anh, bị anh nói thật sự rõ ràng, làm cho không người nào có thể phản bác, hơi chút cũng cảm thấy có chút một chút đáng thương.
An Bảo Bối lắc đầu, lần này gặp mặt, lại một lần nữa trùng phùng đoạn thời gian kia là không đồng dạng như vậy, cái dạng oán giận, cũng sớm liền như vậy biến mất, không cần thiết thời điểm hai nguời lần nữa đối lập nhau, cái bộ dạng đỏ mặt tía tai cái kia, có mấy lời, cô cũng là muốn nói rõ ràng với Vinh Ninh, đến cũng không phải là vì cái khác, chỉ là muốn rút ra chút thời gian chính xác, chuẩn xác nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng của cô.
Như vậy không khí, tựa hồ đã lâu cũng không có trải qua, Vinh Ninh trong lòng đầy cõi lòng cao hứng, chỉ cần ôn nhuận không khí như vậy, có thể làm cho đôi bên đều nói một chút thân mật, làm cho đôi bên biết rõ đối phương nghĩ cái gì, vậy cũng đã đủ rồi.
Dọc theo con đường này, Vinh Ninh đều là cầm tay của cô, xem ra giống như là không chịu để cho cô rời đi, lòng bàn tay kia truyền đến ấm áp, từng trận xâm nhập lòng của cô, mỗi một bước đi, An Bảo Bối đầu liền hôn mê một mảnh, tựa hồ thời gian là quay trở lại, ví dụ như mùa hè tám năm trước, người đàn ông này cũng là như vậy cầm tay của mình, đi, người bên cạnh, tựa hồ cũng là không có thay đổi, An Bảo Bối có chút choáng váng, thời gian đây là đang quay trở lại sao? Tái diễn mọi chuyện năm đó hai người bọn họ sao?
Bọn họ đi tới hồ nước thành phố A, những việc trải qua mấy ngày trước vẫn như cũ hiện lên ở trước mặt hai nguời, Vinh Ninh mặt hướng hồ nước, bước chân ở bên hồ dừng lại, tựa hồ một giây sau sẽ phải từ nơi này nhảy xuống, anh không chớp mắt nhìn đối diện, nâng cánh tay của An Bảo Bối kéo lên, “Còn nhớ rõ không? Cảnh tượng lần trước hai người chúng ta ở chỗ này gặp mặt?” Anh chỉ đối diện, “Đại khái liền ở chỗ đó, khi Anh biết rõ em chính là An Bảo Bối sau lại một lần nữa gặp mặt.”
An Bảo Bối gật đầu nhẹ, cô còn nhớ, cái gì cũng nhớ, cho nên mới phải oán giận chính mình ngu ngốc, thầm mắng mình trắng mắt, ngu xuẩn đi? Liên tục ngây ngốc ở bên người đàn ông chính là Vinh Ninh, cô còn đần độn, ngây thơ cho rằng, người đần ông kia chẳng qua là cùng Vinh Ninh không sai biệt lắm giống nhau khuôn mặt mà thôi, cũng là ở chỗ này, anh ta ôm cô, lúc trời mưa xuống, giúp đỡ chính mình che mưa.
Bình luận truyện