Cực Độ Mê Luyến

Chương 20: Cởi khẩu trang ra



Editor: lemonade

==========

Mọi người lần lượt trở về lớp, tiết tiếp theo của lớp 12-8 là tiết Tiếng Anh. 

Khang Vạn Lý rất có hứng thú với những bài giảng của Hứa Phinh, nhưng bây giờ không hiểu sao lại không thể tập trung được. 

Khang Vạn Lý có hơi hoảng hốt, cậu là một học sinh xuất chúng, thế mà tinh thần học tập lại đi xuống như thế!!!

Tất cả đều là do tên biế.n thái chết tiệt kia!

Cậu nhịn không được mà liếc nhìn sang Hoa b.iến thái, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân của vụ việc ban nãy. Hai lớp 12-1 và 12-8 không hề nằm cùng một hướng, vậy cớ gì Hoa biế.n thái lại đi đến đó cơ chứ. 

Có thể nói là do biế.n thái nghe được có chuyện nên mới cố ý đi sang giúp cậu nhưng mà sao cậu vẫn không thể tin được thế nhở??? Bi.ến thái tốt bụng như vậy à???

Khang Vạn Lý càng nghĩ càng khó hiểu, mắt đối mắt với Hoa Minh vài lần rồi, Hoa Minh nghiêng đầu sang nhìn cậu, trên mặt lúc nào cũng là điệu bộ không có tinh thần. 

Cái mặt Hoa Minh như là đi đưa tang. 

Thật sự là chù ụ như đang đi đưa tang thật. 

Hắn đã ngồi xổm mấy ngày liền, nhưng đôi chân yêu dấu kia vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Hoa Minh hối hận vì khi ấy không nắm lấy cơ hội, sau lại lo rằng từ giờ mình sẽ không được gặp lại đôi chân kia nữa, hai loại cảm xúc đan chéo nhau khiến hắn cảm thấy cực kì đau khổ mất mát. 

Nguyên nhân là thế nên việc Hoa Minh xuất hiện ở lớp 12-1 không phải là trùng hợp mà là vốn dĩ hắn muốn đi tìm Khang Vạn Lý. 

Hắn rất khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có Khang Vạn Lý vừa cáu gắt vừa nhát gan mới có thể hơi hơi chữa lành cho hắn được mà thôi. 

Hai người ngồi cùng một bàn, giáo viên đang giảng bài nên Hoa Minh cũng không làm gì quá lố, chỉ có thể nhìn chằm chằm sườn mặt đang ngơ ngác của Khang Vạn Lý. 

Lại cố tình trùng hợp như thế, không biết Khang Vạn Lý đang nghĩ gì mà cũng nhìn hắn vài lần. 

Lạ thật đó. 

Rõ ràng ngày thường một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn nữa cơ mà. 

Có phải bởi vì ban nãy cũng xem như là vừa giúp cậu nên trong lòng Khang Vạn Lý hơi áy náy hay không?

Nếu vậy thì sau này hắn sẽ giúp đỡ Khang Vạn Lý nhiều hơn, để cho cậu nợ hắn thật nhiều ân tình, như vậy thì có phải Khang Vạn Lý sẽ thường xuyên để ý đến hắn hay không đây.

Tư duy của hai người hoàn toàn không cùng một đường thẳng, Khang Vạn Lý vẫn không hề biết gì cả. 

Lần đầu tiên cậu ngồi trong lớp mà não lại đi về nhà như thế, trong lòng cứ trống trải, tâm trạng buồn phiền, thế là miệng lại có hơi ngứa ngáy, nhịn không được muốn nhai gì đó. 

Ai dà đúng là nhân sinh tràn ngập ưu sầu!

Lấy gì để giải sầu đây?

Trái cây chớ gì nựa!

Khang Vạn Lý định thần, áp dụng bí thuật nhanh như chớp lấy ra hộp anh đào mà dì Trương đã bỏ vào cặp cho cậu, trộm nhét hộp anh đào vào hộc bàn.

——— Công cụ ăn vụng đây rồi. 

Sống trên đời mười mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên Khang Vạn Lý ăn vụng trong lớp. Có thể là do Tĩnh Bác quản lý học sinh thoáng hơn Tam Trung nên lá gan của Khang Vạn Lý cũng vì đó mà to hơn một chút. 

Cẩn thận nhìn Hứa Phinh đang đứng trên bục giảng, lại ghét bỏ nhìn sang Hoa biế.n thái bên cạnh, Khang Vạn Lý lặng lẽ cầm trái anh đào lên, vén khẩu trang xuống bỏ anh đào vào miệng rồi lại kéo khẩu trang lên, sau đó trộm nhai nhai, tất cả chỉ diễn ra trong một nốt nhạc. 

Anh đào vừa to vừa đỏ, lại mọng nước, chua chua ngọt ngọt cực kì ngon, được ăn loại trái cây yêu thích thế này, tinh thần của Khang Vạn Lý đã được gột rửa sạch sẽ. 

Ngon quá xá!!

Nhân gian thật đẹp đẽ!!

Ăn thêm một trái nữa nào!!

Cảnh tượng Khang Vạn Lý ăn trái cây được lọt được vào tầm mắt của Hoa Minh, hắn rảnh rỗi nhàm chán nhìn cậu đang ăn vụng, ấy vậy mà bỗng nhiên thấy thú vị đến lạ. 

Mỗi lần bỏ trái cây vào miệng, Hoa Minh đều có thể thấy môi của Khang Vạn Lý, đôi môi của Khang Vạn Lý đầy đặn mượt mà, cằm thì đẹp tinh xảo, nhìn bằng mắt có thể thấy được làn da trắng nõn nà tinh tế, tuy rằng không thấy được toàn cảnh nhưng dù chỉ một góc nho nhỏ này thôi cũng đủ khiến người đối diện hắn rất có giá trị nhan sắc. 

Có thể Khang Vạn Lý rất đẹp là đằng khác. 

Hoa Minh nhớ lại mấy tuyên bố chó liếm của Khang Vạn Lý lúc trước, suy nghĩ đến có hơi mất tập trung, không hiểu tại sao mấy đứa kia lại đồn đãi rằng Khang Vạn Lý xấu đến thế. 

Nhìn chằm chằm trong chốc lát, nhìn từ miệng Khang Vạn Lý rồi lại nhìn tới cổ, Hoa Minh đột nhiên cảm thấy miệng mình cũng hơi khô khô trống trống. 

Hoa Minh nói: "Cho tôi một trái."

Khang Vạn Lý liếc hắn, từ chối mãnh liệt: "Tưởng bở à, anh đào trên cả thế giới này đều là của tôi."

Hoa Minh: "Cho tôi một trái."

Khang Vạn Lý: "Không cho."

Hoa Minh: "Cho tôi một trái."

Khang Vạn Lý dừng lại chốc, con tim thì không có gì, nhưng lý trí lại bảo rằng cậu vừa mới nợ biế.n thái một ân tình, vì thế mà Khang Vạn Lý nhịn đau đưa cho Hoa Minh một trái anh đào, nói: "Chỉ một trái thôi đó."

Nghe cứ như là không muốn cho vậy. 

Chỉ là một trái anh đào sao lại ki bo dữ vậy. 

Hoa Minh ném anh đào vào miệng, suy nghĩ một hồi, thay vì cắn quả anh đào thì hắn lại cuộn nó lại. 

Hắn không ăn trái cây, cũng không thích chua chua ngọt ngọt, thứ hắn muốn ăn muốn nếm chỉ có cặp chân xinh đẹp trong mộng kia mà thôi. Cuộn cuộn một hồi, Hoa Minh vươn đầu lưỡi kết quả anh đào lại, nói: "Nhìn nè."

Khang Vạn Lý nhìn sang, chỉ thấy anh đào trên đầu lưỡi Hoa Minh bởi vì có nước bọt mà trở nên đỏ mọng, đồng thời trên cuống của anh đào bất thành lình có gì đó nhô lên. 

Cái tên bi.ến thái này dùng lưỡi thắt kết trái anh đào lại. 

Khang Vạn Lý sửng sốt, sau đó lại là mặt đỏ bừng rồi lại trắng bệch. 

Tên biế.n thái này có ý gì đây!!!! Thè lưỡi ra làm gì!

Thể hiện lưỡi hắn linh hoạt à????? Hay là ám chỉ cái gì nữa????

Ụ á!!!! Quả nhiên là bi.ến thái!! Đến quả anh đào mà cũng không tha!

Anh đào nó đã làm sai cái gì cơ chứ, cho nó vui vẻ thống khoái không được sao!!!

Khang Vạn Lý suy nghĩ rất nhiều, rồi cắn răng mắng: "Xấu xa không biết xấu hổ!"

Hoa Minh: "?"

Hoa Minh vĩnh viễn sẽ không bao giờ theo kịp được mạch não của Khang Vạn Lý, vì thế mà hắn đành chấp nhận bị mắng mặc dù chẳng biết mình đã làm gì sai. Hắn cuốn anh đào trở lại miệng, sau đó muốn nói chuyện với Khang Vạn Lý nhưng cậu hoàn toàn không thèm để ý đến hắn. 

Hoa Minh cũng rảnh lắm, hắn lại thắt thêm một cái kết cho quả anh đào.

Chầm chậm vượt qua một ngày bên cạnh Hoa.ến thái, Khang Vạn Lý quả thật muốn cạn kiệt sức sống. 

Chờ vất vả lắm tiết tự học buổi tối mới kết thúc, cậu lập tức thu dọn cặp sách chạy ra khỏi lớp. 

Khang Vạn Lý nhanh chóng tìm được nhà xe, cậu leo lên xe, đang nghĩ về tới nhà sẽ cùng người em thân yêu Tiểu Phong của mình làm bài tập, bất thình lình xe đạp vang lên một tiếng kẽo kẹt. 

Khang Vạn Lý cúi đầu nhìn thì thấy dây sênh của xe đạp đã bị cắt thành hai đoạn, nhìn rất loạng choạng. 

Tự hỏng thì không thể hỏng như thế được, rõ ràng là có tác động của con người. 

Khang Vạn Lý đứng tại chỗ, đôi mắt lạnh ngắt nhìn chiếc xe đạp ở bãi xe, vừa mắng vừa tự hỏi. 

Là đứa nàoooooo!!!!! Đứa nào dám cắt đứt dây sênh xe đạp của cậuuuu!!!! Mất dạy quá rồi đó!!!

1

Là đám người ở hành lang ban sáng à? Bị Hoa Minh doạ chết khiếp rồi giờ đi trả thù cậu à? 

Logic nhảm nhí!!!!

Bây giờ sao cậu về nhà được đây? 

Gọi xe à? Cậu không có tiền mặt! 

Điện thoại cũng không đem, từ trước đến giờ cậu không bao giờ mang theo điện thoại khi đi học cả! 

Khang Vạn Lý bực bội muốn chết, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc dán vào bên tai: "Sao vậy?"

Lại xuất hiện bất thình lình nữa, còn đứng sát người ta như vậy, Khang Vạn Lý lập tức chạy vụt ra xa: "Cậu chính là đồ quỷ! Tránh xa tôi một chút đi!!!"

Từ Phượng tức giận đến nỗi chống nạnh: "Cái tên chó này, nói chuyện đàng hoàng không được hay sao!"

Hoa Minh vẫn không cảm thấy tức giận hay gì cả, hắn nhìn thoáng qua chiếc xe đạp trước mặt Khang Vạn Lý, ánh mắt chợt lạnh đi: "Xe cậu à?"

Khang Vạn Lý lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến cậu."

Từ Phượng đáp: "Đương nhiên là không liên quan đến rồi, anh Minh, chúng ta đi nhanh đi."

Hoa Minh dừng lại, ném cặp sách đi, Dương Phục lập tức vững vàng nhận lấy cặp sách ôm vào lòng ngực.

Hoa Minh nói: "Hai bây đi trước đi."

Từ Phượng cả kinh: "Hả? Không phải chứ! Xe đang chờ ở bên ngoài rồi, tụi em đi rồi thì lát nữa anh sao......"

Lời còn chưa dứt, bộp một tiếng, Từ Phượng bị Dương Phục nắm cổ kéo đi. 

Hai người kia đi rồi, lúc này Khang Vạn Lý mới luống cuống, cậu cảnh giác nhìn Hoa Minh: "Cậu muốn làm gì đó?"

Hoa Minh cong cong đôi mắt, trong mắt mang ý cười nói: "Khang Vạn Lý, cậu có biết rằng bản thân có hơi không biết phân biệt tốt xấu phải trái hay không."

Khang Vạn Lý kinh ngạc, không biết tốt xấu? 

Nói cứ như lòng dạ mình tốt lắm ấy! Chó mới tin!

Khang Vạn Lý xua xua tay, đuổi: "Cậu mau đi nhanh đi."

Hoa Minh nói: "Tôi đi rồi thì cậu biết phải làm sao?"

Khang Vạn Lý nói: "Nói gì ngớ ngẩn vậy, đương nhiên là tôi về nhà rồi!"

Hoa Minh nói: "Thế làm sao cậu về nhà được đây? Trên người cậu tiền không có, điện thoại cũng không."

Khang Vạn Lý chợt khựng người, khó tin hỏi: "Sao cậu biết?"

Hoa Minh mang theo ý cười không nói gì.

Trong đầu Khang Vạn Lý xoay mòng mòng, vẫn bướng bỉnh nói: "Vậy cũng không cần cậu quan tâm đâu, tôi tự nghĩ cách."

Đã nói đến thế mà Khang Vạn Lý vẫn còn không thuận theo chiều sông, cuối cùng Hoa Minh dần thu nét cười. 

Hắn có thể thông qua quan sát những chuyện ngày thường mà biết Khang Vạn Lý yêu thích thứ gì, nhưng duy nhất tính cách của cậu, phải tiếp xúc thì mới có thể biết được.

Hắn đã phát hiện Khang Vạn Lý ngoài thú vị ra, bản chất của cậu cực kì ngoan cố bướng bỉnh. 

Rõ ràng nếu không giúp thì cậu sẽ chẳng có cách nào khác, thế mà vẫn muốn cậy mạnh, cái tính cách ẩm ương này đúng là không thể nào chịu nỗi mà. 

Hắn rất muốn bắt nạt rồi lại bắt nạt cậu, bảo cậu đừng có ngoan cố như thế nữa, như vậy mới được. 

Hoa Minh cảm thấy Khang Vạn Lý rất thích tự kiêu, nếu như hắn mà ngang ngược hơn nữa, phỏng chừng cái người trước mắt này sẽ vừa đứng mắng vừa khóc huhu. 

........ Hơi sợ đấy. 

Suy nghĩ có hơi đi xa, nhưng Hoa Minh đã kịp hoàn hồn trở lại, nhàn nhạt nói: "Để xe lại đây đi, tôi đưa cậu về."

Khang Vạn Lý vẫn không muốn, để bi.ến thái đưa về nhà, chẳng khác nào đang dẫn sói vào nhà đâu? Cậu không thể để Hoa Minh biết địa chỉ nhà của cậu được.

Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe Hoa Minh mở miệng nói: "Khu biệt thự HK đúng không? 

Trong nháy mắt lông tơ của Khang Vạn Lý dựng thẳng đứng: "Sao cậu biết được? Cậu theo dõi tôi đấy à?"

Hoa Minh không hiểu tại sao cậu lại phản ứng lớn như vậy: "Dương Phục thống kê lại địa chỉ của cả lớp, cậu đi học bằng xe đạp, sao tôi theo dõi được cơ chứ?"

Lòng Khang Vạn Lý kinh hoàng còn chưa bình tĩnh lại được, cậu trừng mắt nhìn Hoa Minh, cuối cùng cũng không bướng nữa. Nhà đã biết luôn rồi, đề phòng hắn làm cái chi nữa, còn không bằng xài tiền của b.iến thái luôn, đã thế còn về được nhà. 

Hoa Minh nói: "Đi thôi."

Khang Vạn Lý như cái túi khí, hậm hậm hực hực đi theo sau. 

Bình thường Hoa Minh đều cùng Từ Phượng và Dương Phục một ngồi xe riêng, bây giờ chỉ có thể gọi xe mà thôi. Khang Vạn Lý hậm hực im lặng chui vào trong xe, Hoa Minh cũng lên sát theo. 

Suýt chút nữa thì Khang Vạn Lý đã buột miệng phun một câu chửi tục: "Cậu lên xe làm gì???"

Hoa Minh nói: "Tôi đưa cậu về."

Khang Vạn Lý hoảng: "Vãi! Tốt bụng dữ vậy à????"

Cậu đưa tôi về!? Nếu thật sự tốt bụng thì chỉ cần gọi xe cho cậu về là được rồi không phải sao??? Khuya rồi nên lòng dạ nham hiểm trồi lên đấy à???

Hoa Minh tựa như không nghe ra ý châm chọc, hắn nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, tôi tốt bụng vậy đấy, cậu nghĩ tôi là ai cơ chứ."

Có thể là ai được nữa đây?

Đương nhiên là biế.n thái rồi! Khang Vạn Lý yên lặng chửi rủa, ngồi cách Hoa Minh cực kì xa, sợ Hoa Minh sẽ động tay động chân với cậu. Xe cứ lắc lư tới lui, Hoa Minh ngồi trong xe cũng rất lẳng lặng, không hề có hành động nào, thật sự là rất thành thật. 

Khang Vạn Lý quả thật không thể tin được! 

Lát sau, Hoa Minh bỗng nhiên mở miệng nói: "Không phải tôi làm đâu."

Khang Vạn Lý ngơ chốc mới biết Hoa Minh đang nói vụ xe đạp, cậu hừ một tiếng, nói: "Tôi biết."

Tất nhiên không phải do Hoa Minh làm rồi, Khang Vạn Lý biết rất rõ. Hoa Minh tuy có hơi biế.n thái quấy rầy thân cậu nhưng đến tận bây giờ cũng chưa đụng đến đồ của cậu. 

Hoa Minh có hơi kinh ngạc: "Cậu tin là không phải tôi làm ư?"

Khang Vạn Lý nói: "Còn phải nói nữa sao? Đừng tưởng chỉ có cậu hiểu tôi, tôi cũng hiểu cậu nữa đấy, được không? Cậu nhìn chằm chằm tôi mãi, ngày nào tôi cũng nhìn chằm chằm lại cậu đấy! Từ trước đến giờ có bao giờ cậu quan tâm đến mấy chuyện này đâu cơ chứ, vậy nên cậu sẽ không làm."

Hoa Minh dừng một lát rồi lại xì một tiếng bật cười.

Khang Vạn Lý không biết mắc cười chỗ nào, chỉ có thể thầm mắng Hoa Minh là tên khùng. 

"Nói về chuyện này, có thể cậu sẽ bị vu oan đấy, cả chuyện của Tưởng Điềm cũng thế, thật ra cậu và Tưởng Điềm không có gì đúng chứ?"

Hoa Minh lên tiếng: "Ừm."

Phỏng đoán của Khang Vạn Lý đã được chứng minh, có hơi hơi kiêu ngạo một tí, nhưng mà suy nghĩ một hồi, vẫn phòng bị nói: "Lát nữa tôi xuống xe, cậu đừng có theo tôi đó."

Hoa Minh không lên tiếng.

Khang Vạn Lý nói: "Ây da cậu có nghe thấy không? Tôi với cậu đang nói chuyện mà."

Hoa Minh nói: "Không cần đâu."

Khang Vạn Lý nhíu mày, lớn tiếng chậc một tiếng.

Đợi đến khi Hoa Minh nhìn bộ dáng không mấy vui vẻ của cậu đủ rồi, lúc này mới nói: "Cậu không muốn tôi đi theo cũng được, làm cho tôi một chuyện là được."

Khang Vạn Lý biết hắn chẳng có tốt bụng gì sất, nhưng lúc này ngoài phối hợp thì còn làm gì được nữa đây. 

+

Khang Vạn Lý tức giận nói: "Làm gì đây?"

Trong đầu Hoa Minh đang phác hoạ lại một chút đôi môi đầy đặn đỏ mọng của Khang Vạn Lý lúc ăn anh đào, chợt lộ ra vẻ tươi cười: "Cởi khẩu trang ra, tôi muốn nhìn mặt cậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện