Cực Hạn

Chương 38: Chương này không biết gọi là gì cho nên tên là ‘trống rỗng’



Có luồng khí luôn nghẹn trong ngực, không thể đi lên cũng không thể nuốt xuống, muốn nghẹn chết người.

Diệp Hiểu Hạ luôn trầm mặc, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, cô không làm rõ được cảm giác trong lòng, chỉ biết là, nam nhân bên cạnh quả thật không giống bình thường.

Cô luôn trầm mặc không nói chuyện như vậy, làm Túy Trong Khêu Đèn cũng thấy có chút kỳ quái, hắn bỗng nhiên nở nụ cười: "Thông báo này thật sự là viết loạn, cái gì mà người yêu chết trong tay kẻ địch, mấy lời này có thể nói lung tung sao? Uy, cô không cần để ở trong lòng."

Nếu không phải Túy Trong Khêu Đèn nhắc tới, đại khái cả đời Diệp Hiểu Hạ đều không chú ý đến mấy từ ngữ ái muội kia, cô hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Túy Trong Khêu Đèn, bất đắc dĩ cười gật đầu: "Viết như vậy quả thật có chút không tốt... Không biết có thể sửa hay không?"

"Làm sao sửa được, công ty trò chơi mà, càng kích thích càng tốt. Không cần để ý." Hắn hít một hơi, nhịn không được suy nghĩ, ‘trùng quan giận dữ vì hồng nhan’ này hắn sẽ làm sao?

Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, lại không hưng phấn, một bộ dáng rã rời.

Trầm mặc lại bao phủ hai người, yên lặng chậm rãi đi tới Tân Thủ Thôn, đến cửa thôn, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên mở miệng: "Chúng ta nhận thức không đến một ngày, vì sao làm như vậy?"

Vì sao? Túy Trong Khêu Đèn ngẩn người, kỳ thực, chính hắn cũng không biết. Bọn họ bèo nước gặp gỡ, bọn họ sơ giao, vì sao phải làm như vậy?

"Người mà vợ chồng Tử Tước đối phó chỉ có tôi, vốn không có quan hệ với anh, vì sao lại làm nhiều việc như vậy? Nếu lúc đó anh đi thì sẽ không sao nữa, vì sao làm như vậy?"

Túy Trong Khêu Đèn cười xấu xa, hắn dùng ngón trỏ và ngón cái vuốt cằm theo thói quen, nhẹ nhàng vuốt ve đám râu trên cằm, một bộ dáng đắc chí: "Tôi là đại danh."

"Danh hiệu như vậy ai nguyện ý đứng ra?" Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ thông thấu, phảng phất có thể nhìn thấu cả linh hồn hắn.

Tươi cười bên môi hắn cứng đờ, cuối cùng dừng lại. Hắn chậm rãi nói: "Có một người ngu ngốc nói với tôi, người đi đứng ổn trọng, tâm địa không xấu." Nói tới đây, hắn lại nở nụ cười, mang theo một loại lưu manh không kềm chế được: "Tôi đi đứng tương đối ổn trọng a, cô thấy không?"

Dứt lời, hắn buông Diệp Hiểu Hạ ra, lấy đại kiếm trong tay chống đỡ thân thể chính mình, một bước một, thất tha thất thểu đi vào thôn.

Diệp Hiểu Hạ đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn trời, mũi chua xót, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. Cô liều mạng hít thở, một ngụm, một ngụm, lại một ngụm, rốt cục, cô cúi đầu, nhìn bóng lưng kia đã đi xa, dùng âm thanh khàn khàn hô to: "Ngu ngốc."

Bước chân Túy Trong Khêu Đèn hơi hơi ngừng lại, sau đó thân thể hắn cũng lung lay nghiêng sang một bên, nhìn Diệp Hiểu Hạ đứng ở đó, tươi cười bên môi không che giấu được.

"Anh đúng là đồ ngốc!" Diệp Hiểu Hạ vươn tay che kín miệng mũi, lại hít một hơi thật sâu, sau đó tươi cười chạy tới bên cạnh Túy Trong Khêu Đèn, đỡ hắn đến hiệu thuốc.

Túy Trong Khêu Đèn ánh mắt cong cong, khóe miệng cũng cong cong, hắn nhìn mũi Diệp Hiểu Hạ hồng hồng, thậm chí trên lông mi còn dính nước, trên mặt của cô tràn đầy yên trần, lại thế nào cũng không ngăn được ánh sáng bức người kia. Hắn thậm chí không phát hiện ra miệng mình đã cong lên: "Lớn lên thật khó coi, còn học người ta khóc cái gì, xấu muốn chết."

"Tôi không khóc."

"Ai cũng thấy."

"Tôi không khóc. Còn có, anh mới xấu muốn chết."

"Ha ha, nam nhân xấu hay không xấu thì làm sao."

"..."

Trận này thực nổi danh, bất quá trả giá đại giới có thể làm Diệp Hiểu Hạ thực lòng khóc vài ngày. Rớt 2 cấp thì thôi, dù sao cấp bậc còn có thể luyện lại, nhưng trang bị và tài liệu cô đánh hổ kiếm được đều mất hết.

Này đó đều là tiền a, đều là tiền a.

Còn cái gì có thể so sánh với nỗi đau tận xương cốt của Diệp Hiểu Hạ đâu? Cô nợ một trăm sáu mươi mốt vạn tám ngàn a, vốn trông cậy vào vài món trang bị bán giá tốt kia, kiếm ít tiền, lại không ngờ toàn bộ đều trôi theo dòng nước. Trong lòng cô đâu chỉ một từ “đau” có thể miêu tả hết?

Không chỉ có thế, hiện tại hai người đều bị trọng thương ngồi ở hiệu thuốc, nếu không trị được, có thể sẽ không thể tham gia chiến đấu nữa. Nhưng dược phẩm trị liệu ngoại thương, đắt làm người ta líu lưỡi.

Cô giương mắt nhìn Túy Trong Khêu Đèn, không chút do dự bỏ ra một ngàn kim tệ, hào khí kia thật sự làm cho người ta không thể không bội phục hắn. Tuy so với Túy Trong Khêu Đèn một thân vết thương, vết bỏng trên người cô không mất bao nhiêu tiền, nhưng vẫn làm cô đau lòng.

Quá trình trị liệu cũng không dài, có thể nói thật ngắn, kia thầy thuốc bôi thuốc mỡ trong suốt cho bọn họ, miệng vết thương trên người liền khỏi hẳn một cách thần kỳ. Chỉ mười phút, hai người từ búp bê vải rách nát lại trở lại đầy sức sống.

Đứng bên ngoài hiệu thuốc, Diệp Hiểu Hạ nhìn vết thương đã chữa khỏi, thổn thức không thôi: "Một lúc như vậy mất những một ngàn kim, giựt tiền a!"

"Vậy cô còn muốn thế nào? Cho cô mất vài giờ làm SAP? Có thời gian kia còn không bằng cầm vũ khí đánh trang bị, vận khí tốt thì vài cái một ngàn kim đều sẽ trở lại." Túy Trong Khêu Đèn theo thói quen sờ sờ bầu rượu trong túi, lại phát hiện một giọt rượu cũng không còn, không khỏi nhăn mày lại. Không có rượu thật sự là không dễ chịu: "Cô còn tiếp tục chơi nữa không? Hay là muốn logout nghỉ ngơi một chút?"

"Không, tôi muốn ngốc đủ bốn mươi tám giờ mới logout. Về phần ngủ..." Diệp Hiểu Hạ nhớ tới cái giường cũ trong nhà, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Máy trò chơi này không phải cũng có thể ngủ sao?"

"Máy trò chơi làm sao thoải mái bằng giường." Túy Trong Khêu Đèn thấy Diệp Hiểu Hạ nói như vậy, lại nhìn cô vài lần. "Tôi cũng muốn chơi đủ bốn mươi tám giờ mới logout, cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi kiếm chút rượu, một hồi lại đi luyện cấp." Nói xong hắn liền đi tới cạnh thôn.

Diệp Hiểu Hạ đáp ứng, đi kho hàng, lấy một ít da, làm bao cổ tay, với vài cái túi 8 ô, sau đó sửa sang lại trang bị toàn thân một chút và rác, tiếp tế dược phẩm xong, thì đứng ở cửa thôn đợi Túy Trong Khêu Đèn.

Không phải đợi lâu, liền thấy Túy Trong Khêu Đèn đã tu bổ tốt trang bị trên người đi tới, hắn vừa đi vừa nhíu mày, nói với Diệp Hiểu Hạ: "Đáng tiếc, kiện trang bị cấp 15 kia của tôi rơi mấy, vẫn may, vũ khí không rớt."

Diệp Hiểu Hạ học khẩu khí của hắn: "Trang bị thôi mà, đánh lại là được." Sau đó đem túi 8 ô đã chuẩn bị tốt giao dịch cho hắn.

"Đây là cái gì?"

"Túi."

Túy Trong Khêu Đèn ngẩng đầu, nhếch lông mày, nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Hạ một lát. Hắn chọn giao dịch, không nói nhiều lời, trên mặt mang theo chân thành phát ra từ nội tâm: "Cám ơn ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện