Chương 95: cao thủ mạc danh
“Đó là biện pháp tiết kiệm khí lực nhất.” Ta không thể phủ nhận nói, tại thời không của mình, vì đối phó với xã hội đen, đã có phương pháp này rồi, tịnh cũng không lấy làm lạ. “Nói cho ta biết, tổng bộ Đằng Long bang ở đâu?”
Chu Tín chớp mắt, cắn răng nói: “Ngươi thả ta đi, ta sẽ nói cho ngươi!”
Ta cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi bây giờ còn có tư cách nói điều kiện với ta sao? Dù là thả ngươi bây giờ, sau này ta muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay, ngươi có muốn thử không?”
Chu Tín sắc mặt trắng nhợt, hoàn toàn buông tha, sau đó thành thành thật thật đem địa chỉ nói cho ta biết.
“Nói vậy, ngươi giờ đã vô dụng rồi.” Ta nhàn nhạt nói một câu, một chút chân khí tử điện bắn tới trên người hắn, hô một cái, ngọn lửa màu tím bao vây hắn ở bên trong, đem hắn trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Nhìn tro tàn trên mặt đất, ta đột nhiên thất thần, bắt đầu từ lúc nào, ta đối với việc giết người trở nên không cần cân nhắc như vậy? Hay bởi giết quá nhiều người mà trở nên chai lỳ, hay là... lực lượng càng lúc càng lớn, tánh mạng người khác trong mắt ta lại biến thành con kiến hôi tâm thường đây?
Ta mở bàn tay, một đoàn lửa màu tím lẳng lặng phiêu phù, nhẹ nhàng đung đưa, như thể động nhân.
Trong lòng ta đã bắt đầu sợ hãi, ta sẽ lại giết nữa sao? Rồi sẽ biến thành một ma vương giết người sao? Nếu muội muội biết ca ca nàng sùng bái nhất yêu kính nhất biến thành bộ dáng hiện tại, sẽ có cảm thụ như thế nào đây?
Tại giờ khắc này, ta biết, ta cũng không còn là Dương Đào trước kia vì bệnh của muội muội mà phải bôn tẩu trộm gà bắt chó, cũng không phải Dương Đào làm muội muội hoan hỉ không thôi vì một túi trái cây rẻ tiền.
Ta đi tới thế giới tương lai, tâm đã bị lực lượng cùng máu tươi làm ô nhiễm, Dương Đào trước kia đã dần trở nên mơ hồ và xa lạ.
Ta trong lòng phiền loạn không thôi, ngẩng đầu hét to một tiếng gào như quỷ khóc sói tru, khí thể cường đại từ trên người tản mát ra ngoài, tử quang trên người đại phóng, trực phóng trời cao!
Chân khí tử điện trở nên cuồng loạn, nương theo tiếng hét, từng mảng lớn chân khí mang theo đoàn đoàn yêu hỏa tím, điên cuồng phóng ra bốn phía, lướt qua nơi nào, liệt diễm thao thiên, tất cả mọi vật đều bao vây trong ngọn lửa tím, hoàn toàn hủy diệt!
Cả khu rừng nguyên sinh trong nháy mắt biến thành một biển lửa, tất cả cây cối trong nháy mắt, biến thành tro tàn hư vô!
Động tĩnh lớn như thể, người nào có chút tu vi đều có thể cảm thụ được.
Cả thành Thanh Lan – không, kể cả thành trấn phụ cận Thanh Lan đều có thể cảm giác được hơi thở kinh khủng tràn ngập hủy diệt đó!
Khí tức của Thiên giai cường giả!
Tất cả mọi người kinh ngạc tới ngây người, khí thế cường đại áp bách, làm có người có tu vi thấp kém nhịn không được cả người run rẩy, mũi chảy máu, dù là địa giai cao thủ, cũng không đề nổi chân khí, một loại cảm giác sợ hãi đến tận xương tủy, hoàn toàn chiếm cứ tâm linh mỗi người, để cho bọn họ hoàn toàn không có ý niệm phản kháng trong đầu, chỉ có thể cúi đầu thần phục. Cũng may ta không có ý nghĩ đả thương người, nếu không, người trong Thanh Lan lớp chết lớp bị thương không đếm hết.
Cả thành thị lâm vào một mảnh yên lặng đáng sợ, tất cả mọi người đều nhìn về phía tử khí nơi chân trời.
Cùng lúc này, tất cả thiên giai cao thủ trên Địa Cầu, đều cảm ứng được khí tức thiên giai đản sinh nhưng lại mang theo khuynh hướng hủy diệt, đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Dương lão đệ, ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì, sao khí tức lại cuồng bạo như thế.. Ngàn vạn lần không nên có chuyện gì a...” Thủy Thanh Hoa nhìn về phương hướng thành Thanh Lan, nhíu mày lẩm bẩm.
Trong một nơi thâm sơn, một lão nhân cả người tán loạn phảng phất như dã nhân đang giết một đầu cự quái, đột nhiên kinh dị một tiếng, nhìn về phương hướng Thanh Lan, vốn đôi mắt mờ đục hiện một đạo tinh mang chỉ cường giả mới có, ha ha cuồng tiếu nói: “Thật mạnh! Thật mạnh! Lại có trò vui rồi! Hài nhi, lão tổ tông ta tới đây!”
Nói xong, cả người toát ra một ngọn lửa đỏ sậm, thân hình liền phóng lên cao, trong nháy mắt biến mất. Nhìn lại trong rừng, vô số viên hầu đồng thanh hống khiếu, thanh chấn vu dã.
Cấm địa Mộc gia.
Vốn Mộc lão nhân gia đang bế quan mạnh mẽ mở mắt, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc giật mình, lẩm bẩm nói: “Khí tức này, vì sao giống tiểu tử lần trước như thế? Chẳng lẽ - ” Lập tức lại phủ nhận, “Không có khả năng, thời gian ngắn như vậy, hắn sao có thể đột phá cảnh giới thiên giai? Nhất định là có người khác... nếu không, Mộc gia gặp nạn rồi.”
Mà thời khắc đó, thú tộc, hải tộc, băng tộc các thiên giai cao thủ đều cảm ứng được khí tức cường đại đản sinh, đều bắt đầu lo lắng: “Trong loài người lại thêm một cường giả thiên giai...”
Tân liên bang Minh thủ phủ cùng Nghị hội viện đồng thời bí mật hạ lệnh: “Nhanh! Nhất định phải nhanh chóng tìm thiên giai cao thủ này!”
Thân là đương sự ta lại hoàn toàn không biết chính mình trong vô thức lại gây chấn động lớn như thế, còn đang không ngừng hét dài, phát tiết khúc mắc trong lòng.
Thì lúc này, ta đột nhiên nghe được một tiếng hú nhỏ, cùng tiếng hét giống như lệ quỷ khóc gào của ta bất đồng, tiếng hú đó khinh duyệt bình hòa, miên miên du trường, ẩn ẩn đem tiếng hét của ta áp chế xuống.
Người trong Thanh Lan nguyên bổn vì tiếng hét của ta mà khó chịu dị thường thậm chí thất khổng chảy máu nghe được tiếng hú đó như một làn gió xuân, không hề khó chịu.
Mà tất cả một người chỉ có một ý niệm trong đầu: Lại có thêm một thiên giai cao thủ!
Trời a! Tất cả mọi người bắt đầu kích động, thiên giai cao thủ trên đời hiếm thấy, nghe nói Địa Cầu bất quá cộng hết chỉ hơn 50 danh ngạch, không nghĩ tới một Thanh Lan nho nhỏ lại ẩn dấu hai thiên giai cao thủ, thật sự là không thể tư nghị!
Bị tiếng hú đó nhiễu loạn một chút, vốn trong ý nghĩ hỗn loạn ta bắt đầu trở nên thanh tĩnh, chứng kiến khu rừng xung quanh bốn phía chỉ còn tro tàn, biết được xảy ra chuyện gì, vốn định đình chỉ, nhưng lại nghĩ tới tiếng hét của mình cư nhiên bị người khác áp chế, vậy không phải ta không bằng kẻ đó sao? Tâm tính thiếu niên bị kích phát ra, ta đề khởi chân khí, phóng thanh hét dài!
Lúc này cùng tiếng hét lần thứ nhất bất đồng, trước là vì phát tiết, lần này lại là vì so tài, mọi người trong Thanh Lan nghe thấy, mặc dù bị tiếng hét chấn tới lỗ tai tê dại, nhưng cũng không khó chịu lắm.
Tiếng hét vừa ra, phát ra ý niệm khiêu chiến, tiếng hú bên kia phảng phất như công thành lui thân, đối với khiêu khích của ta không thèm để ý chút nào, khinh âm bình thản, chậm chậm tán đi.
Ta nhanh dừng tiếng hét, thần niệm phóng xuất, đem cả Thanh Lan đều bao phủ bên trong, cũng không phát hiện tung tích đối phương. Đối với loại tình huống này, chỉ có hai giải thích.
Thứ nhất, đối phương so với ta cao minh hơn, thần niệm của ta căn bản không tra được hắn.
Thứ hai, đối phương không có ở Thanh Lan, mà là ở nơi ngàn dặm truyền đến đây. Như vậy nói rõ đối phưng chính là mạnh mẽ hơn ta. Bởi vì ta trước đó hét to đã đến mức toàn lực phát ra, nhưng đối phương vẫn có tài từ nơi viễn xứ truyền tống ngăn chặn ta, luận về chân khí mà nói, đối phương thực lực hùng hậu hơn cả ta.
“Ghê tởm!” Ta ngầm mắng một tiếng không có can đảm, cho rằng dù đối phương không mạnh hơn mình, ta cũng có chân khí tử điện tính năng độc đáo cùng thể chất kỳ lạ làm ỷ trượng, cũng không sợ hắn.
Ta trong lòng hạ quyết tâm,đem tính chất chân khí trong tiếng hú nọ ghi nhớ lại, tương lai nếu có gặp lại hắn, nhất định phải hảo hảo lãnh giáo một phen.
Mà bây giờ tiếng hét đình chỉ, cả Thanh Lan như lâm vào hỗn loạn, ta trong lòng vừa động, thừa dịp hỗn loạn, đem chuyện còn chưa hoàn thành kết thúc cho xong đi.
30-09-2009, 02:19 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Bình luận truyện