Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 2: Xung đột



Nửa đêm.

Trên con đường núi ngoài thôn, có ba người đang nương theo ánh trăng lén lút chạy đi, đúng là một nhà ba người Hứa Tử Yên. Ngoái đầu nhìn lại thấy càng lúc càng cách xa thôn, ba người đều đồng thời lén lút thở hắt ra một hơi, nét mặt có vẻ thoải mái hơn một chút.

Hứa Tử Yên từ khi đến đời này, đây là lần đầu tiên đi xa như vậy, hơn nữa còn hoàn hoàn không hay biết gì về thế giới này. Hiện tại đã rời xa thôn, rốt cuộc không kìm nén được, khẽ hỏi: “Cha, chúng ta phải đi đâu?”

“Chúng ta đi Trung Đô thành, nơi đó là đất tổ của Hứa gia, là trung tâm Hứa gia.”

“Cha, trưởng thôn kia có thể nào báo chuyện chúng ta trốn khỏi cho gia tộc biết hay không, nếu như vậy, chẳng khác nào chúng ta tự chui đầu vào lưới rồi!” Hứa Tử Yên lo lắng hỏi.

“Ha ha…” Hứa Quang cười tự giễu hai tiếng nói: “Loại người nhỏ bé như chúng ta làm gì có ai quan tâm đâu chứ, khoan nói đến việc trưởng thôn chưa hẳn dám báo mấy việc nhỏ nhặt này, cho dù có báo, cũng không ai thèm để ý, nói không chừng còn bị bề trên khiển trách nữa kìa.”

“Vậy… vì sao người trong thôn còn phải chịu đựng trưởng thôn lạm dụng uy quyền, mà không rời khỏi thôn?” Hứa Tử Yên khó hiểu hỏi.

“Ai! Yên nhi, con không hiểu đâu. Rời khỏi thôn dễ dàng, nhưng cuộc sống sau khi rời thôn sẽ rất không dễ dàng. Cha và mẹ con đều không thạo nghề gì, thật sự chẳng biết sau khi rời thôn, cả nhà chúng ta phải sống thế nào đây!” Vẻ mặt Hứa Quang bỗng chốc trầm trọng, trong mắt ánh lên nỗi đau kịch liệt nói không nên lời.

“Cha nó, thế sau khi chúng ta đến Trung Đô thành phải làm gì đây?” Trên mặt Hứa thị tràn ngập vẻ ưu sầu.

“Cha, cha có quen thuộc Trung Đô thành không?” Cõi lòng Hứa Tử Yên đầy hy vọng nhìn Hứa Quang.

“Cũng coi như quen thuộc!” Hứa Quang khẽ than một tiếng, ánh mắt khôi phục chút sức sống, miên man nhớ lại: “Cha đã từng sống ở Trung Đô thành mười lăm năm, ở bên trong gia tộc, chỉ cần mười lăm tuổi còn chưa đột phá Hậu Thiên tầng thứ năm sẽ bị đuổi khỏi nội đường gia tộc, đến ngoại đường làm mấy công việc tạp dịch, tư chất càng kém sẽ bị đày đến thôn làng xa xôi, mặc cho tự sinh tự diệt.”

“Cha?”

“Cha chính là mười lăm tuổi còn chưa đột phá Hậu Thiên tầng thứ năm, cho nên…, ai ~~” Nhìn thấy thê tử và nữ nhi của mình hình như đều chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của bản thân, Hứa Quang miễn cưỡng cười nói: “Không có gì đâu, khi đó cha còn quá trẻ, không chịu nổi sự châm biếm của người khác, vì thế cam chịu, tự chủ động xin rời khỏi Trung Đô thành này. Một phòng của cha ở trong gia tộc vẫn rất có địa vị, ông nội con cũng là trưởng lão trong gia tộc, cha còn có vài huynh đệ lúc trước đã đột phá Hậu Thiên tầng thứ năm, đã nhiều năm trôi qua, nói không chừng bọn họ cũng có địa vị nhất định trong gia tộc, sau khi chúng ta trở lại Trung Đô thành, cha liền đi tìm bọn họ.”

Nói tới đây, Hứa Tử Yên nương theo ánh trăng nhìn thấy rõ trên mặt Hứa Quang hiện ra vẻ mất tự nhiên, cực kỳ mất tự nhiên.

Đột nhiên có một trận gió thổi qua, phía trước cả nhà Hứa Tử Yên xuất hiện một bóng người. Trong lòng Hứa Tử Yên cảnh giác, phản ứng đầu tiên. Vừa nâng mắt nhìn, lại đúng là trưởng thôn mang vẻ mặt châm biếm đứng trước bọn họ. Trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi khẽ thở dài, đúng là mình chẳng có kinh nghiệm gì cả, nếu mình cẩn thận một chút, dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất của mình, làm sao có thể đợi đến lúc trưởng thôn xuất hiện trước mặt mình mới cảm nhận được.

Lúc này vợ chồng Hứa Quang cũng trông thấy trưởng thôn, cả người Hứa Quang căng thẳng, tiếp đó nhanh chóng tiến lên che chở cho thê tử và nữ nhi ở phía sau, lạnh lùng nhìn trưởng thôn trầm mặc không nói gì. Mà Hứa thị đã sợ đến mức cả người đều run rẩy, run như cầy sấy. Hứa Tử Yên kiềm nén nỗi khẩn trương trong lòng, âm thầm đề cao tu vi Luyện Khí kỳ tới cao nhất, đôi tay giấu sau lưng dần dần xuất hiện từng luồng không khí dao động phảng phất giống như vằn nước.

“Hứa Quang, lập tức quay về thôn, ba ngày sau gả con gái của ngươi cho con trai thứ hai của ta, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện, bằng không đừng trách ta lòng dạ độc ác.”

Dứt lời, khí thế Hậu Thiên tầng thứ tám đột nhiên bùng nổ. Thân thể Hứa Quang sau khi nghiêng một cái lập tức đứng thẳng như tùng, khí thế trên người cũng bộc phát toàn lực. Ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn chăm chú, thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra phụ thân vẫn không từ bỏ tu luyện, mấy năm gần đây vậy mà cũng tu luyện đến Hậu Thiên tầng thứ bảy.”

Trưởng thôn kia bất ngờ nhìn thoáng qua Hứa Quang, có điều trông thấy Hứa Quang chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ bảy, vẻ mặt liền thả lỏng, châm chọc nói: “Thế nào? Còn muốn phản kháng à?”

Dứt lời, liền tiến lại gần Hứa Quang, nét mặt Hứa Quang cứng lại, dồn sức đấm một quyền về phía đối phương, trưởng thôn kia bỗng nhiên cất tiếng cười vang, đồng thời dồn sức đấm một quyền lại. Vào lúc Hứa Quang lảo đảo lui về phía sau, một bóng người uyển chuyển như gió lướt qua bên cạnh Hứa Quang, dưới ánh trăng, một bàn tay ngọc thon dài đâm vào cổ họng trưởng thôn.

Bên tai truyền đến một tiếng ‘răng rắc’, đợi đến khi thân hình Hứa Tử Yên dừng lại, đã thấy hai tay trưởng thôn kia ôm cổ họng, miệng trào máu tươi, lui bước về sau, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin, dần dần vô thần, cuối cùng ngã sấp xuống bụi rậm.

Đồng dạng không thể tin còn có Hứa Quang, hắn ngơ ngẩn nhìn Hứa Tử Yên, cứ như người trước mặt không phải con gái mình. Trong giây lát, Hứa Quang kích động run rẩy cả người, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, lại có chút sợ hãi, sợ chuyện xảy ra trước mắt đều là hư ảo. Run run tiến lên hai bước, nhẹ giọng hỏi: “Yên nhi, con tiến nhập Tiên Thiên (*) rồi?”

(*) Tiên Thiên: Cảnh giới từ Luyện Khí kỳ trở lên.

“Đúng vậy, cha, con đã là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất.” Hứa Tử Yên kìm nén cơn buồn nôn trong bụng, hai kiếp đến nay, đây là lần đầu tiên nàng giết người, khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

“Thật ư?” Hứa Quang bước nhanh tới, hai tay nắm lấy bả vai Hứa Tử Yên, bởi vì quá kích động, nên nắm hai vai Hứa Tử Yên đến phát đau.

“Cha, cha nắm đau con.” Hứa Tử Yên cười khổ nói.

Hứa Quang sửng sốt, tiếp đó ngượng ngùng buông lỏng hai tay, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn Hứa Tử Yên chằm chằm, hy vọng có thể nghe được đáp án khẳng định lần nữa. Hứa Tử Yên nhìn ánh mắt lo được lo mất của Hứa Quang, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ nói: “Cha, là thật.”

“Con vận công cho cha xem thử.” Hứa Quang vẫn cứ lo lắng nói ra.

Hứa Tử Yên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, vươn một bàn tay, vận khởi (*) tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, chỉ thấy trên cái tay kia xuất hiện một vằn nước trong vắt, dao động dập dờn. Tuy rằng Hứa Quang không đột phá Tiên Thiên, nhưng dù sao cũng từng sinh hoạt trong gia tộc mười lăm năm, kiến thức cơ bản vẫn phải có, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là công pháp hệ thủy của Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Xác định con gái của mình có linh căn, Hứa Quang rốt cuộc không thể kiềm chế nội tâm kích động nữa, ngửa mặt lên trời cười vang: “Ha ha ha…”

(*) Vận khởi: Vận chuyển và khởi động.

Một tiếng cười vang này, tựa như cười hết nỗi niềm bị đè nén trong lòng mất chực năm. Hứa Quang chỉ cảm thấy trong lòng chưa bao giờ thoải mái như vậy. Đợi đến lúc bình tĩnh sau cơn kích động, ánh mắt Hứa Quang lộ vẻ nghi vấn hỏi: “Yên nhi, con biết mình có linh căn khi nào? Lại học được công pháp từ đâu?”

Hứa Tử Yên từ tốn nói ra lý do mình đã chuẩn bị sẵn từ sớm: “Ba tháng trước con gặp được một vị tiên nữ ở bên cạnh con sông nhỏ ngoài thôn, là nàng phát hiện con có linh căn, nên truyền thụ công pháp cho con.”

“Nàng còn nói gì với con không?” Hứa Quang sốt ruột hỏi.

“Không nói gì cả, chỉ nói có duyên sẽ gặp lại, sau đó ngự kiếm bay mất.”

Trên mặt Hứa Quang lộ vẻ thật vọng, có điều lại lập tức trở nên vui vẻ, cười hề hề nói: “Mặc kệ thế nào, con gái của ta là người có linh căn, hơn nữa đã đột phát Tiên Thiên, chúng ta có thể quang minh chính đại trở về Trung Đô thành.”

“Cha.” Hứa Tử Yên do dự một chút nói ra: “Con không muốn lập tức gia nhập gia tộc, con muốn đợi đến lúc con tu luyện thành công rồi hãy nghĩ đến chuyện này.”

Hứa Quang giật mình hỏi: “Vì sao?”

“Con không hiểu rõ gia tộc, con muốn chờ con có năng lực tự bảo vệ mình, hoặc là hiểu biết tương đối về gia tộc rồi tính sau.”

“Nhưng…”

“Phụ thân là lo lắng cuộc sống sau khi đến Trung Đô thành?”

Hứa Quang không nói gì, chỉ là trên mặt đã sớm lộ vẻ xấu hổ. Hứa Tử Yên cười mỉm nói: “Phụ thân khỏi cần lo lắng, tiên nữ kia còn dạy con luyện đan và chế phù, tuy rằng hiện tại con chỉ mới học được chút chút, nhưng duy trì cuộc sống và tu luyện của cả nhà chúng ta vẫn không thành vấn đề.”

“Thật à?” Hai mắt Hứa Quang sáng ngời, nét mặt lúc này khó kiềm nổi vẻ kích động.

“Dạ thật, phụ thân.” Hứa Tử Yên gật đầu khẳng định.

Vẻ lo lắng và mất tự nhiên trên mặt Hứa Quang lập tức biến mất tăm, sống lưng bất tri bất giác đứng thẳng lên. Thanh âm cũng sang sảng hơn nhiều, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự hào và mong đợi về tương lai, bàn tay to vung lên nói: “Đi, chúng ta quay về Trung Đô.”

Trung Đô thành.

Hứa Quang hao phí ba lượng bạc thuê một căn nhà nhỏ ở khu ổ chuột trong thành, xung quanh còn có viện nhỏ tầm mấy mét vuông. Hiện tại trong tay Hứa Quang chỉ còn thừa bảy lượng bạc. Hắn vất vả mấy chục năm, cũng chỉ để dành được mười lượng bạc. Sau khi thu xếp xong, Hứa Tử Yên liền xin phụ thân năm lượng bạc đi ra ngoài, nàng muốn đến tiệm thuốc và tiệm phù xem thử, rồi đặt mua một số nguyên liệu luyện đan và chế phù, để cải thiện cuộc sống trong nhà một chút.

Đi gần cả buổi sáng, Hứa Tử Yên cúi đầu, tâm tình chán nản dạo bước trên đường cái. Nàng đi đến rất nhiều tiệm thuốc và tiệm phù, nàng phát hiện năm lượng bạc căn bản chẳng đáng gì cả, nếu như để sống, mua gạo và đồ ăn thì có thể sống đến một năm, nhưng muốn mua nguyên liệu luyện đan và chế phù lại không mua nổi, cho dù là một tờ giấy vẽ bùa hay một vị thảo dược cũng chẳng mua được.

Cúi đầu, lẩn thẩn đi tới. Bỗng nhiên đụng phải một người, người đối diện rất khỏe mạnh, Hứa Tử Yên lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi bệt xuống đất. Đợi đến lúc đứng vững thân mình ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một thiếu niên đang mỉm cười nhìn mình, cả người mặc một bộ áo trắng vừa khít, làm nổi bật dáng người cân đối. Cao lớn rắn rỏi, mày kiếm mắt sáng. Trên gương mặt góc cạnh như được đao khắc rõ ràng, cả người tỏa ra khí chất hào hùng lại không mất vẻ phóng khoáng.

Mắt Hứa Tử Yên không khỏi sáng bừng lên, soái ca kìa! Tuyệt đối đẹp trai hơn mấy minh tinh trên Địa Cầu ở kiếp trước của mình!

Thiếu niên kia nhìn Hứa Tử Yên, trong mắt ánh qua một tia khác thường, kinh ngạc về vẻ đẹp của Hứa Tử Yên. Tuy rằng Hứa Tử Yên ăn mặc hết sức giản dị, nhưng vẫn biểu lộ tiềm chất của mỹ nhân. Trong mắt thiếu niên kia chỉ thoáng lóe lên vẻ khác thường, sau đó lại khôi phục bộ dạng vốn có, thản nhiên quan sát Hứa Tử Yên.

Đứng cạnh thiếu niên kia còn có một thiếu nữ nhỏ tuổi, chống nạnh quát Hứa Tử Yên: “Ngươi đi đứng không có mắt nhìn à, hay là cố ý va vào Lân ca ca của ta.”

Vừa dứt lời, lại trông thấy vẻ đẹp của Hứa Tử Yên, trong mắt liền ánh lên tia đối địch, tiến tới một bước, vung tay tát một cái lên mặt Hứa Tử Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện