Cực Phẩm Nữ Tiên
Chương 318: Lộ Nghiễm Thiên đầu óc không đủ dùng!
Hứa Tử Yên cưỡi yêu mã chạy phía trước, Lộ Nghiễm Thiên cùng nhóm Lâm Phi Ngu đuổi sát theo sau. May mà yêu sủng viên cách cửa thành không xa. Chỉ mất hai khắc, nhóm Hứa Tử Yên đã ra khỏi cửa thành.
Vừa ra khỏi cửa thành, nhóm Lâm Phi Ngu thả người phóng lên, bay về phía không trung. Song song Lâm Phi Ngu giương tay, hồng lăng từ trong nhẫn trữ vật của Lâm Phi Ngu bay ra, trong nháy mắt phóng đại. Mọi người đều đáp xuống hồng lăng, Hứa Tử Yên một tay nâng yêu mã, chân đạp phi kiếm vọt tới.
Kế tiếp Lâm Phi Ngu hợp thành chỉ quyết, hồng lăng dùng tốc độ gấp đôi bay về hướng Đình Lam sơn mạch.
Trời đã dần ngả về hoàng hôn, hồng lăng nhanh như điện chớp biến mất bên ngoài Tán Tiên thành. Nhóm Hứa Tử Yên đều rất khẩn trương, các nàng không biết Uy Vũ đường có pháp khí phi hành không, nhưng các nàng biết, dù Uy Vũ đường không có pháp khí phi hành, chỉ cần dựa vào Nghiêm Tử tu vi Kết Đan kỳ, hư không phi hành, đã có thể đuổi theo các nàng.
Quả nhiên, vào rạng sáng ngày thứ hai, đằng sau nhóm Hứa Tử Yên truyền đến tiếng tay áo vút bay rất nhanh. Một thân ảnh dưới ánh mặt trời dần lộ ra, đúng là Nghiêm Tử Kết Đan kỳ kia.
Nguyên là Nghiêm Tử biết con trai hắn bị người ta đánh gãy chân, lập tức chạy ào vào yêu sủng viên, trong lòng hắn cho rằng nhất định là hành vi của Vương Miểu. Khi hắn biết được là nhóm Hứa Tử Yên làm, tiếp tục phái người nghe ngóng, quả nhiên là Hứa Tử Yên cưỡi con yêu mã kia rời khỏi Tán Tiên thành.
Vì vậy, Nghiêm Tử trong cơn tức giận, không chút do dự đá gãy hai cánh tay Vương Miểu, rồi chạy đến chỗ muội phu minh chủ Tán Tiên minh mượn món pháp khí phi hành tử hồ lô duy nhất của Tán Tiên minh. Khiến hắn thật không ngờ chính là, tử hồ lô đã bị bé trai Văn Hạo sớm một bước mượn đi chơi.
Minh chủ Tán Tiên minh sai đông đảo nhân mã đi tìm nhi tử Văn Hạo của hắn, bé trai Văn Hạo lại tựa như không khí biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn nào biết đâu rằng bé trai Văn Hạo đã ngờ tới Nghiêm Tử sẽ đi chỗ phụ thân mượn pháp khí phi hành tử hồ lô, làm sao có khả năng để hắn như nguyện, đợi mượn tử hồ lô của phụ thân tới tay, liền cùng hai bảo tiêu của nó nấp đi. Tán Tiên thành rộng lớn như vậy, muốn trốn đi, thì nào dễ dàng tìm thấy?
Nghiêm Tử cuối cùng chịu thua, tiếp tục chờ đợi, nhóm Hứa Tử Yên chẳng biết sẽ bay tới nơi nào. Lỡ nhóm Hứa Tử Yên bay về Thái Huyền tông rồi, chỉ bằng hắn vừa đột phá tu vi Kết Đan kỳ, hắn dám đi Thái Huyền tông đòi người sao?
Mà minh chủ Tán Tiên minh cũng không tiện phái cao thủ trong minh đi giúp Nghiêm Tử, kia chẳng khác nào cùng Thái Huyền tông khai chiến, còn là chủ động khai chiến. Dù sao đệ tử Thái Huyền tông người ta tại Tán Tiên minh của hắn không có giết người, vẫn rất tuân thủ quy củ. Dưới tình huống này, Tán Tiên minh còn dám chủ động khai chiến, đó chẳng phải tự tìm phiền phức? Tán Tiên minh hắn còn chưa mạnh tới mức dám cùng Thái Huyền tông trực tiếp khiêu khích.
Vì thế, Nghiêm Tử chỉ đành một mình rời khỏi Tán Tiên minh hư không phi hành, đuổi theo nhóm Hứa Tử Yên một mạch. Hắn không có mang người khác, vả lại mang cũng không có tác dụng, Uy Vũ đường chỉ có một đại tu sĩ Kết Đan kỳ là hắn. Tốc độ phi hành của tu sĩ Trúc Cơ kỳ căn bản không đuổi kịp hồng lăng của Lâm Phi Ngu.
Lúc trước nhóm Lâm Phi Ngu vừa ra Tán Tiên minh, Lâm Phi Ngu phóng ra pháp khí phi hành hồng lăng. Điểm này tu sĩ Tán Tiên minh tất nhiên đã kể cho Nghiêm Tử.
Rốt cuộc, Nghiêm Tử chỉ đành một mình đuổi theo Hứa Tử Yên. Về phương diện khác, Nghiêm Tử nghĩ rằng dựa vào tu vi Kết Đan kỳ của hắn, một mình đối phó đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ Hứa Tử Yên đã dư sức. Thành ra, hắn mới nhanh như điện chớp đuổi qua đây.
Khi ấy, nhóm Hứa Tử Yên ngồi trên hồng lăng cũng phát hiện thân ảnh Nghiêm Tử càng ngày càng gần. Nhóm Lâm Phi Ngu phút chốc khẩn trương lên. Các nàng đều là đệ tử Thái Huyền tông, làm sao không biết sự lợi hại của đại tu sĩ Kết Đan kỳ.
Nghiêm Tử thì đang nhanh chóng tiếp cận, vốn dĩ chỉ là một điểm đen, giờ đã có thể thấy rõ ngũ quan trên mặt hắn.
“Tiểu tiện nhân, các ngươi dám làm con trai ta bị thương, ta muốn khiến ngươi hóa thành tro bụi.”
Mặt mũi Nghiêm Tử dữ tợn nhìn nhóm Hứa Tử Yên. Hắn song song thấy được yêu mã trên hồng lăng, cơn phẫn nộ càng thêm mãnh liệt.
Sắc mặt Lâm Phi Ngu và nhóm người Vưu Nguyệt giờ đây đều có chút kinh hoảng, Lâm Phi Ngu hiện tại rất hối hận, hối hận bản thân vì sao tự nhiên cùng người ta tranh giành yêu mã làm gì. Nếu nàng không đi tranh, cả nhóm sẽ không chịu đòn, nếu nhóm người nàng không chịu đòn, nàng sẽ không xấu hổ hóa giận, yêu cầu Hứa Tử Yên đi đoạt lại yêu mã cho nàng. Nếu nàng không yêu cầu Hứa Tử Yên đi đoạt lại yêu mã, như vậy cũng sẽ không gặp phải mối họa sát thân này.
“Ủa? Không đúng.” Đầu óc Lâm Phi Ngu đột nhiên khẽ động, quay đầu hỏi Hứa Tử Yên: “Tử Yên sư muội, muội chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, làm sao có khả năng đả thương con trai Nghiêm Tử?”
Hứa Tử Yên thấy gương mặt nhóm Lâm Phi Ngu lộ vẻ sợ hãi, cười khẽ nói: “Phi Ngu sư tỷ, không phải là sợ Nghiêm Tử kia chứ. Các tỷ lẽ nào đã quên ta có cho mỗi người các tỷ phù lục?”
“A?” Nhóm Lâm Phi Ngu bừng tỉnh đại ngộ, bất tri bất giác nhớ tới trên người có thêm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục. Dù không nổ chết đại tu sĩ Kết Đan kỳ kia, đối phương muốn làm gì nhóm người mình, e là không phải dễ dàng như vậy.
Nhóm Lâm Phi Ngu đều yên lòng, Lâm Phi Ngu nhỏ giọng hỏi: “Tử Yên sư muội, muội là dùng phù lục làm con trai Nghiêm Tử bị thương?”
“Đúng vậy.” Hứa Tử Yên khẽ gật đầu. Nàng đương nhiên sẽ không nói cho nhóm Lâm Phi Ngu tình hình thực tế.
“Lát nữa chúng ta làm thế nào?” Lâm Phi Ngu giờ đã không sợ, hưng phấn xoa tay hỏi.
Hứa Tử Yên nhìn Nghiêm Tử, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc. Hôm nay đã cùng đối phương kết thù, không có khả năng tiếp tục hóa giải. Hứa Tử Yên tất nhiên nghĩ rằng, nếu có thể giết chết Nghiêm Tử tại đây, đó là kết quả tốt nhất. Về phần có vì nguyên nhân này đắc tội Tán Tiên minh không, Hứa Tử Yên ngược lại chẳng quan tâm lắm.
Dù sao một tổ chức lớn như Tán Tiên minh, kể cả minh chủ Tán Tiên minh có sủng ái tiểu thiếp hắn cỡ nào, cũng không có khả năng bởi vậy mà gây chiến với Thái Huyền tông. Cùng lắm thì sau này mình không tiến vào Tán Tiên thành nữa là được, huống hồ mình tại Tán Tiên minh cũng có một minh hữu, đó chính là bé trai Văn Hạo. Thái độ của Hứa Tử Yên và Văn Hạo đối với Nghiêm gia, là hoàn toàn nhất trí. Nghĩ tới đây, Hứa Tử Yên đè thấp giọng nói: “Chờ một lát, hắn tới gần chút nữa, mỗi người chúng ta ném ra một tấm cửu phẩm phù lục, tranh thủ ở chỗ này lấy mạng chó của hắn.”
“Thật tốt quá.” Lâm Phi Ngu hưng phấn vung nắm tay nhỏ, trong lòng ảo tưởng vinh quang giết chết đại tu sĩ Kết Đan kỳ.
Hứa Tử Yên buồn cười nhìn thoáng qua Lâm Phi Ngu hưng phấn quá trớn, khẽ nhắc nhở: “Phi Ngu sư tỷ, một hồi ném ra cửu phẩm phù lục, tỷ tuyệt đối chớ quên lập tức khởi động hồng lăng nhanh chóng rời khỏi đây, đừng để sóng xung kích của phù lục tới gần chúng ta.”
“Ừ.”
Lâm Phi Ngu vẫn đang cực kỳ hưng phấn gật đầu, một đôi mắt to sáng rỡ hưng phấn nhìn Nghiêm Tử càng ngày càng gần. Hứa Tử Yên cạn lời, chẳng biết lời mình nói nàng rốt cuộc có nghe lọt tai không.
Các nàng ở chỗ này thoải mái trò chuyện với nhau, có một người lại không thoải mái, rất không thoải mái, vô cùng không thoải mái. Chẳng phải ai khác, đúng là Lộ Nghiễm Thiên đi theo Hứa Tử Yên. Lúc này Lộ Nghiễm Thiên đã nghĩ đầu hắn không đủ dùng, chỉ có thể dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên. Ừ, dùng hai từ khiếp sợ hình dung tâm trạng bây giờ của Lộ Nghiễm Thiên còn chưa đủ, quả thực chính là ngớ người.
Cái gì? Cửu phẩm phù lục? Còn chờ một lát mỗi người ném một tấm? Đây đều là những người nào thế? Chẳng phải mấy nhân vật tiểu bối trong Thái Huyền tông thôi sao? Các nàng lấy đâu ra nhiều cửu phẩm phù lục như vậy? Một người ném một tấm, đó chính là mười tấm. Những người này rốt cuộc tại Thái Huyền tông có bối cảnh gì? Kể cả các nàng là nhị thế tổ, cũng không phá sản đến mức đó.
“Tử Yên sư muội, lần này chúng ta tiêu hao cửu phẩm phù lục, muội trở về phải tiếp tục chế tác một ít bổ sung cho chúng ta đấy nhé, không thể cứ mặc kệ như vậy, có được không?” Lâm Phi Ngu đột nhiên nắm cánh tay Hứa Tử Yên, làm nũng lắc lắc nói.
“Cái gì?” Thân thể Lộ Nghiễm Thiên ngồi ở hồng lăng nghiêng ngả lảo đảo, thiếu chút nữa rớt xuống khỏi hồng lăng: “Cô nhóc vừa rồi đang nói cái gì? Bảo Hứa Tử Yên chế tác cho các nàng một ít cửu phẩm phù lục nữa? Đây là… thật hay giả?”
Lộ Nghiễm Thiên hò hét trong lòng, đây rốt cuộc là chuyện thế quái nào vậy? Nàng không phải luyện đan sư hả? Sao lại thành chế phù sư rồi? Còn là loại chế phù sư có thể chế tác cửu phẩm phù lục, bối cảnh phía sau nàng rốt cuộc có dạng gì?
Hứa Tử Yên đương nhiên không biết nội tâm Lộ Nghiễm Thiên sau lưng đang gợn sóng điên cuồng, nghe Lâm Phi Ngu nói, liền nâng tay vén tóc mai bên tai: “Không thành vấn đề.”
“Oa.” Lần này không phải một mình Lâm Phi Ngu hoan hô, mà là mọi người trên hồng lăng cùng hoan hô, đương nhiên ngoại trừ Lộ Nghiễm Thiên vẫn đang ngây ngốc thừ người.
Hứa Tử Yên làm một thủ thế, mười người lần lượt lấy ra một tấm cửu phẩm phù lục cầm trong tay, đồng thời đưa tay khoanh sau lưng. Đứng dậy từ hồng lăng, ánh mắt cả đám nhìn thẳng Nghiêm Tử đang hư không bay tới.
Nghiêm Tử tới gần nhóm Hứa Tử Yên, nhìn nhóm Hứa Tử Yên trên hồng lăng, lửa giận trong lòng Nghiêm Tử đã hoàn toàn thiêu đốt. Có điều, hắn đột nhiên cảm nhận được chút bất thường. Còn rốt cuộc bất thường ở điểm nào, ngay lập tức sẽ rõ thôi.
Đợi tiếp tục bay gần thêm chút, Nghiêm Tử cuối cùng cảm giác điểm bất thường, đó chính là vẻ mặt mấy nữ tử đối diện quá bình tĩnh. Theo lý thuyết, nhìn thấy một đại tu sĩ Kết Đan kỳ như hắn đuổi theo, các nàng hẳn là cảm thấy sợ hãi mới phải. Ngược lại, mấy người đối diện không hề có chút sợ hãi, trái lại còn mang vẻ mặt bình tĩnh.
Sai, không chỉ là bình tĩnh, trong ánh mắt các nàng còn mơ hồ tiết lộ hưng phấn, đây rốt cuộc là thế nào?
Ngay khi Nghiêm Tử hơi ngây người, chợt nhìn thấy mười cô gái trên hồng lăng đột nhiên đồng loạt giơ tay, mười tấm phù lục nhắm vào Nghiêm Tử ném ra. Sau đó hồng lăng bỗng nhiên gia tốc, chạy trốn tới phía trước.
Vừa ra khỏi cửa thành, nhóm Lâm Phi Ngu thả người phóng lên, bay về phía không trung. Song song Lâm Phi Ngu giương tay, hồng lăng từ trong nhẫn trữ vật của Lâm Phi Ngu bay ra, trong nháy mắt phóng đại. Mọi người đều đáp xuống hồng lăng, Hứa Tử Yên một tay nâng yêu mã, chân đạp phi kiếm vọt tới.
Kế tiếp Lâm Phi Ngu hợp thành chỉ quyết, hồng lăng dùng tốc độ gấp đôi bay về hướng Đình Lam sơn mạch.
Trời đã dần ngả về hoàng hôn, hồng lăng nhanh như điện chớp biến mất bên ngoài Tán Tiên thành. Nhóm Hứa Tử Yên đều rất khẩn trương, các nàng không biết Uy Vũ đường có pháp khí phi hành không, nhưng các nàng biết, dù Uy Vũ đường không có pháp khí phi hành, chỉ cần dựa vào Nghiêm Tử tu vi Kết Đan kỳ, hư không phi hành, đã có thể đuổi theo các nàng.
Quả nhiên, vào rạng sáng ngày thứ hai, đằng sau nhóm Hứa Tử Yên truyền đến tiếng tay áo vút bay rất nhanh. Một thân ảnh dưới ánh mặt trời dần lộ ra, đúng là Nghiêm Tử Kết Đan kỳ kia.
Nguyên là Nghiêm Tử biết con trai hắn bị người ta đánh gãy chân, lập tức chạy ào vào yêu sủng viên, trong lòng hắn cho rằng nhất định là hành vi của Vương Miểu. Khi hắn biết được là nhóm Hứa Tử Yên làm, tiếp tục phái người nghe ngóng, quả nhiên là Hứa Tử Yên cưỡi con yêu mã kia rời khỏi Tán Tiên thành.
Vì vậy, Nghiêm Tử trong cơn tức giận, không chút do dự đá gãy hai cánh tay Vương Miểu, rồi chạy đến chỗ muội phu minh chủ Tán Tiên minh mượn món pháp khí phi hành tử hồ lô duy nhất của Tán Tiên minh. Khiến hắn thật không ngờ chính là, tử hồ lô đã bị bé trai Văn Hạo sớm một bước mượn đi chơi.
Minh chủ Tán Tiên minh sai đông đảo nhân mã đi tìm nhi tử Văn Hạo của hắn, bé trai Văn Hạo lại tựa như không khí biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn nào biết đâu rằng bé trai Văn Hạo đã ngờ tới Nghiêm Tử sẽ đi chỗ phụ thân mượn pháp khí phi hành tử hồ lô, làm sao có khả năng để hắn như nguyện, đợi mượn tử hồ lô của phụ thân tới tay, liền cùng hai bảo tiêu của nó nấp đi. Tán Tiên thành rộng lớn như vậy, muốn trốn đi, thì nào dễ dàng tìm thấy?
Nghiêm Tử cuối cùng chịu thua, tiếp tục chờ đợi, nhóm Hứa Tử Yên chẳng biết sẽ bay tới nơi nào. Lỡ nhóm Hứa Tử Yên bay về Thái Huyền tông rồi, chỉ bằng hắn vừa đột phá tu vi Kết Đan kỳ, hắn dám đi Thái Huyền tông đòi người sao?
Mà minh chủ Tán Tiên minh cũng không tiện phái cao thủ trong minh đi giúp Nghiêm Tử, kia chẳng khác nào cùng Thái Huyền tông khai chiến, còn là chủ động khai chiến. Dù sao đệ tử Thái Huyền tông người ta tại Tán Tiên minh của hắn không có giết người, vẫn rất tuân thủ quy củ. Dưới tình huống này, Tán Tiên minh còn dám chủ động khai chiến, đó chẳng phải tự tìm phiền phức? Tán Tiên minh hắn còn chưa mạnh tới mức dám cùng Thái Huyền tông trực tiếp khiêu khích.
Vì thế, Nghiêm Tử chỉ đành một mình rời khỏi Tán Tiên minh hư không phi hành, đuổi theo nhóm Hứa Tử Yên một mạch. Hắn không có mang người khác, vả lại mang cũng không có tác dụng, Uy Vũ đường chỉ có một đại tu sĩ Kết Đan kỳ là hắn. Tốc độ phi hành của tu sĩ Trúc Cơ kỳ căn bản không đuổi kịp hồng lăng của Lâm Phi Ngu.
Lúc trước nhóm Lâm Phi Ngu vừa ra Tán Tiên minh, Lâm Phi Ngu phóng ra pháp khí phi hành hồng lăng. Điểm này tu sĩ Tán Tiên minh tất nhiên đã kể cho Nghiêm Tử.
Rốt cuộc, Nghiêm Tử chỉ đành một mình đuổi theo Hứa Tử Yên. Về phương diện khác, Nghiêm Tử nghĩ rằng dựa vào tu vi Kết Đan kỳ của hắn, một mình đối phó đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ Hứa Tử Yên đã dư sức. Thành ra, hắn mới nhanh như điện chớp đuổi qua đây.
Khi ấy, nhóm Hứa Tử Yên ngồi trên hồng lăng cũng phát hiện thân ảnh Nghiêm Tử càng ngày càng gần. Nhóm Lâm Phi Ngu phút chốc khẩn trương lên. Các nàng đều là đệ tử Thái Huyền tông, làm sao không biết sự lợi hại của đại tu sĩ Kết Đan kỳ.
Nghiêm Tử thì đang nhanh chóng tiếp cận, vốn dĩ chỉ là một điểm đen, giờ đã có thể thấy rõ ngũ quan trên mặt hắn.
“Tiểu tiện nhân, các ngươi dám làm con trai ta bị thương, ta muốn khiến ngươi hóa thành tro bụi.”
Mặt mũi Nghiêm Tử dữ tợn nhìn nhóm Hứa Tử Yên. Hắn song song thấy được yêu mã trên hồng lăng, cơn phẫn nộ càng thêm mãnh liệt.
Sắc mặt Lâm Phi Ngu và nhóm người Vưu Nguyệt giờ đây đều có chút kinh hoảng, Lâm Phi Ngu hiện tại rất hối hận, hối hận bản thân vì sao tự nhiên cùng người ta tranh giành yêu mã làm gì. Nếu nàng không đi tranh, cả nhóm sẽ không chịu đòn, nếu nhóm người nàng không chịu đòn, nàng sẽ không xấu hổ hóa giận, yêu cầu Hứa Tử Yên đi đoạt lại yêu mã cho nàng. Nếu nàng không yêu cầu Hứa Tử Yên đi đoạt lại yêu mã, như vậy cũng sẽ không gặp phải mối họa sát thân này.
“Ủa? Không đúng.” Đầu óc Lâm Phi Ngu đột nhiên khẽ động, quay đầu hỏi Hứa Tử Yên: “Tử Yên sư muội, muội chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, làm sao có khả năng đả thương con trai Nghiêm Tử?”
Hứa Tử Yên thấy gương mặt nhóm Lâm Phi Ngu lộ vẻ sợ hãi, cười khẽ nói: “Phi Ngu sư tỷ, không phải là sợ Nghiêm Tử kia chứ. Các tỷ lẽ nào đã quên ta có cho mỗi người các tỷ phù lục?”
“A?” Nhóm Lâm Phi Ngu bừng tỉnh đại ngộ, bất tri bất giác nhớ tới trên người có thêm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục. Dù không nổ chết đại tu sĩ Kết Đan kỳ kia, đối phương muốn làm gì nhóm người mình, e là không phải dễ dàng như vậy.
Nhóm Lâm Phi Ngu đều yên lòng, Lâm Phi Ngu nhỏ giọng hỏi: “Tử Yên sư muội, muội là dùng phù lục làm con trai Nghiêm Tử bị thương?”
“Đúng vậy.” Hứa Tử Yên khẽ gật đầu. Nàng đương nhiên sẽ không nói cho nhóm Lâm Phi Ngu tình hình thực tế.
“Lát nữa chúng ta làm thế nào?” Lâm Phi Ngu giờ đã không sợ, hưng phấn xoa tay hỏi.
Hứa Tử Yên nhìn Nghiêm Tử, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc. Hôm nay đã cùng đối phương kết thù, không có khả năng tiếp tục hóa giải. Hứa Tử Yên tất nhiên nghĩ rằng, nếu có thể giết chết Nghiêm Tử tại đây, đó là kết quả tốt nhất. Về phần có vì nguyên nhân này đắc tội Tán Tiên minh không, Hứa Tử Yên ngược lại chẳng quan tâm lắm.
Dù sao một tổ chức lớn như Tán Tiên minh, kể cả minh chủ Tán Tiên minh có sủng ái tiểu thiếp hắn cỡ nào, cũng không có khả năng bởi vậy mà gây chiến với Thái Huyền tông. Cùng lắm thì sau này mình không tiến vào Tán Tiên thành nữa là được, huống hồ mình tại Tán Tiên minh cũng có một minh hữu, đó chính là bé trai Văn Hạo. Thái độ của Hứa Tử Yên và Văn Hạo đối với Nghiêm gia, là hoàn toàn nhất trí. Nghĩ tới đây, Hứa Tử Yên đè thấp giọng nói: “Chờ một lát, hắn tới gần chút nữa, mỗi người chúng ta ném ra một tấm cửu phẩm phù lục, tranh thủ ở chỗ này lấy mạng chó của hắn.”
“Thật tốt quá.” Lâm Phi Ngu hưng phấn vung nắm tay nhỏ, trong lòng ảo tưởng vinh quang giết chết đại tu sĩ Kết Đan kỳ.
Hứa Tử Yên buồn cười nhìn thoáng qua Lâm Phi Ngu hưng phấn quá trớn, khẽ nhắc nhở: “Phi Ngu sư tỷ, một hồi ném ra cửu phẩm phù lục, tỷ tuyệt đối chớ quên lập tức khởi động hồng lăng nhanh chóng rời khỏi đây, đừng để sóng xung kích của phù lục tới gần chúng ta.”
“Ừ.”
Lâm Phi Ngu vẫn đang cực kỳ hưng phấn gật đầu, một đôi mắt to sáng rỡ hưng phấn nhìn Nghiêm Tử càng ngày càng gần. Hứa Tử Yên cạn lời, chẳng biết lời mình nói nàng rốt cuộc có nghe lọt tai không.
Các nàng ở chỗ này thoải mái trò chuyện với nhau, có một người lại không thoải mái, rất không thoải mái, vô cùng không thoải mái. Chẳng phải ai khác, đúng là Lộ Nghiễm Thiên đi theo Hứa Tử Yên. Lúc này Lộ Nghiễm Thiên đã nghĩ đầu hắn không đủ dùng, chỉ có thể dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên. Ừ, dùng hai từ khiếp sợ hình dung tâm trạng bây giờ của Lộ Nghiễm Thiên còn chưa đủ, quả thực chính là ngớ người.
Cái gì? Cửu phẩm phù lục? Còn chờ một lát mỗi người ném một tấm? Đây đều là những người nào thế? Chẳng phải mấy nhân vật tiểu bối trong Thái Huyền tông thôi sao? Các nàng lấy đâu ra nhiều cửu phẩm phù lục như vậy? Một người ném một tấm, đó chính là mười tấm. Những người này rốt cuộc tại Thái Huyền tông có bối cảnh gì? Kể cả các nàng là nhị thế tổ, cũng không phá sản đến mức đó.
“Tử Yên sư muội, lần này chúng ta tiêu hao cửu phẩm phù lục, muội trở về phải tiếp tục chế tác một ít bổ sung cho chúng ta đấy nhé, không thể cứ mặc kệ như vậy, có được không?” Lâm Phi Ngu đột nhiên nắm cánh tay Hứa Tử Yên, làm nũng lắc lắc nói.
“Cái gì?” Thân thể Lộ Nghiễm Thiên ngồi ở hồng lăng nghiêng ngả lảo đảo, thiếu chút nữa rớt xuống khỏi hồng lăng: “Cô nhóc vừa rồi đang nói cái gì? Bảo Hứa Tử Yên chế tác cho các nàng một ít cửu phẩm phù lục nữa? Đây là… thật hay giả?”
Lộ Nghiễm Thiên hò hét trong lòng, đây rốt cuộc là chuyện thế quái nào vậy? Nàng không phải luyện đan sư hả? Sao lại thành chế phù sư rồi? Còn là loại chế phù sư có thể chế tác cửu phẩm phù lục, bối cảnh phía sau nàng rốt cuộc có dạng gì?
Hứa Tử Yên đương nhiên không biết nội tâm Lộ Nghiễm Thiên sau lưng đang gợn sóng điên cuồng, nghe Lâm Phi Ngu nói, liền nâng tay vén tóc mai bên tai: “Không thành vấn đề.”
“Oa.” Lần này không phải một mình Lâm Phi Ngu hoan hô, mà là mọi người trên hồng lăng cùng hoan hô, đương nhiên ngoại trừ Lộ Nghiễm Thiên vẫn đang ngây ngốc thừ người.
Hứa Tử Yên làm một thủ thế, mười người lần lượt lấy ra một tấm cửu phẩm phù lục cầm trong tay, đồng thời đưa tay khoanh sau lưng. Đứng dậy từ hồng lăng, ánh mắt cả đám nhìn thẳng Nghiêm Tử đang hư không bay tới.
Nghiêm Tử tới gần nhóm Hứa Tử Yên, nhìn nhóm Hứa Tử Yên trên hồng lăng, lửa giận trong lòng Nghiêm Tử đã hoàn toàn thiêu đốt. Có điều, hắn đột nhiên cảm nhận được chút bất thường. Còn rốt cuộc bất thường ở điểm nào, ngay lập tức sẽ rõ thôi.
Đợi tiếp tục bay gần thêm chút, Nghiêm Tử cuối cùng cảm giác điểm bất thường, đó chính là vẻ mặt mấy nữ tử đối diện quá bình tĩnh. Theo lý thuyết, nhìn thấy một đại tu sĩ Kết Đan kỳ như hắn đuổi theo, các nàng hẳn là cảm thấy sợ hãi mới phải. Ngược lại, mấy người đối diện không hề có chút sợ hãi, trái lại còn mang vẻ mặt bình tĩnh.
Sai, không chỉ là bình tĩnh, trong ánh mắt các nàng còn mơ hồ tiết lộ hưng phấn, đây rốt cuộc là thế nào?
Ngay khi Nghiêm Tử hơi ngây người, chợt nhìn thấy mười cô gái trên hồng lăng đột nhiên đồng loạt giơ tay, mười tấm phù lục nhắm vào Nghiêm Tử ném ra. Sau đó hồng lăng bỗng nhiên gia tốc, chạy trốn tới phía trước.
Bình luận truyện