Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 278: Gặp mặt cha vợ (Hạ)



Dịch giả: Greenlife5898

Diệp Hoan cảm thấy đầu đang to lên.

Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, vất vả lắm mới xử lý xong chuyện của Liễu lão đại, bây giờ bên Cao Kiến Quốc và Trương Tam lại không được yên tĩnh.

Diệp Hoan phát hiện mọi việc hôm nay đều không được như ý, nếu có người coi bói tính cho hắn một quẻ nói không chừng sẽ là một quẻ đại hung, ấn đường biến đen.

Ở đầu bên kia điện thoại Trương Tam vẫn còn khóc lóc kể lể tình huống bi thương của bản thân: Cao Kiến Quốc tức giận, sau khi được cảnh sát mời về đồn thì ông ta từ phòng của sở trưởng chạy tới chỗ hắn ba lần, nói cách khác, Trương Tam đã bị đánh tổng cộng ba lần rồi.

Sở trưởng tỉnh muốn đánh người, đồntrưởng cũng không dám ngăn cản mà còn phải cố sức cười thật tươi. Dù sao vị sở trưởng này gặp chuyện ngay trong khu vực trực thuộc sự quản lý của ông ta, người ta nếu như không xả hết cơn giận này, quay lại thêm mắm thêm muối với bộ công an thì bộ đồng phục này của đồn trưởng phải cởi bỏ rồi.

Diệp Hoan nghe thế thì mồ hôi lạnh rơi lã chã, vội vàng gọi điện thoại cho Chu Mị bảo cô cho người bảo lãnh Trương Tam ra ngoài.

Sau khi hắn cúp điện thoại, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Cao Thắng Nam.

"Nói chuyện điện thoại xong chưa? Chúng ta nhanh chóng chia nhau ra tìm cha em đi."

Diệp Hoan lia mắt, cười nói: "Anh còn không phải đang gọi người giúp đỡ sao, rất nhanh sẽ tìm được thôi."

Cao Thắng Nam háy hắn một cái, cũng không lên tiếng.

Sau vài phút đồng hồ, chuông điện thoại di động của Diệp Hoan vang lên, hắn vờ như đang nhận cuộc gọi, ừ a mấy câu sau đó cất điện thoại rồi dùng vẻ mặt nghiêm trọng nói với Cao Thắng Nam:" Đã nhận được tin tức của ba em rồi, ông đang ở trong sở công an của sân bay làm báo cáo, lúc ông ra khỏi sân bay thì bị người ta giựt túi..."

Cao Thắng Nam thất thanh nói: "Bị cướp túi?"

Sau đó gương mặt tỏ vẻ tức giận: "Dám cướp của cha em, ai dám thế? Đầu năm nay ăn trộm hình như cũng quá liều lĩnh rồi đó!"

Diệp Hoan tỏ vẻ cả hai có chung mối thù nói: "Ai nói không phải đâu, tên ăn trộm này đáng lẽ phải bị treo lên một tấm bảng dài ba xích(~1m), sau đó bị cởi trần mà diễu hành trên phố!"

Cao Thắng Nam nghi ngờ nhìn hắn, rất khó tin tưởng rằng hắn sao lại có được đường dây tình báo linh thông như thế, sau khi nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, cô bấm số điện thoại của đồn cảnh sát sân bay, vừa hỏi xong thì sắc mặt liền thay đổi.

Cao Kiến Quốc ngông nghênh nhận điện thoại, hơn nữa còn nói với con gái không cần tới đón ông, xe của đồn công an sẽ đưa ông tới đây.

Cao Thắng Nam cúp điện thoại, vẻ mặt quái dị nhìn Diệp Hoan.

"Nhanh như vậy đã biết rõ tin tức của cha em, chẳng lẽ anh mọc ra mũi chó, ngửi một cái liền thấy được mùi vị của cha em?"

"Ai da, đây là tiếng người sao? Anh có ý tốt nghe ngóng tin tức của cha em, ngược lại bị em mắng, thế này còn có thể làm người tốt được không?" Diệp Hoan bất mãn nói.

Cao Thắng Nam tự biết mình đuối lý, lại không thể bỏ qua thể diện mà xin lỗi, hừ một tiếng nói: "Em cảm thấy, chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó. . . Được rồi, chờ cha em tới thì hãy nói chuyện này sau, anh lần này nhất định phải biểu hiện thật tốt, lần này cha em tới Bắc Kinh, không phải chỉ là tức giận bình thường đâu. . ."

Diệp Hoan lập tức kinh hãi: "Đừng nói là cha em muốn so quyền cước với anh chứ?"

Cao Thắng Nam hếch mũi, cười nói:" Ai nhàm chán đến nỗi động thủ động cước với anh thế?"

Diệp Hoan câm miệng không nói: "......"

Nụ cười của Cao Thắng Nam dần dần phai nhạt, im lặng hồi lâu thì kinh ngạc nói:" Thật sự có người nhàm chán như thế à?"

Diệp Hoan co miệng, chột dạ giơ tay chỉ lên lầu của khách sạn. . .

Cao Thắng Nam lập tức đã hiểu.

"Cha của Liễu Mi thật sự là. . . quá có cá tính luôn." Cao Thắng Nam cười khan nói.

Chờ đợi là một chuyện buồn chán và dài dòng, từ sân bay muốn đi tới khách sạn ít nhất cũng tốn khoảng một đến hai tiếng đồng hồ, Diệp Hoan và Cao Thắng Nam liền chọn một phòng rồi ngồi trong thưởng trà chờ đợi.

Trong gian phòng rất yên tĩnh, Cao Thắng Nam giả bộ rằng bản thân đang rất bình thản không lo lắng nhưng bàn tay nâng ly trà nhỏ đang run rẩy của cô cho thấy trong lòng cô lúc này đang bất an tới mức nào.

Cao Kiến Quốc tạo cho cô áp lực rất lớn, chuyến đi tới Bắc Kinh lần này của ông có thể nói là giận dữ mà đi, ông sẽ dùng thái độ gì đối đãi với Diệp Hoan, trong khi Diệp Hoan trái ôm phải ấp với nhiều cô gái đẹp như thế, tương lai cô và Diệp Hoan sẽ đi con đường nào, nói thế nào để thuyết phục người nhà đồng ý cho họ ở bên nhau. . .

Những vấn đề này như măng mọc sau mưa xuất hiện liên tiếp, Cao Thắng Nam cảm thấy sợ hãi và lo lắng hơn bao giờ hết.

"Diệp Hoan, tương lai của chúng ta làm sao bây giờ?"

Trong gian phòng, Cao Thắng Nam phá vỡ sự im lặng, giọng của cô rất nhẹ nhưng lại như một tia sấm sét nổ vang trong đầu Diệp Hoan.

Diệp Hoan ngây người thật lâu, mới cười khổ nói: "Anh thật không biết làm sao bây giờ, Thắng Nam, kỳ thật anh vẫn muốn vượt qua quãng đời còn lại bình thản yên tĩnh với Kiều Mộc, chưa từng hy vọng xa vời cả đời này có thể có được mấy người phụ nữ, như vậy dù là đối với Kiều Mộc hay đối với các em, đều không công bằng. . ."

Cao Thắng Nam cong môi, lại phục bình tĩnh, nói: "Một cái ấm trà mấy chén trà, một người đàn ông mấy người vợ, đây là chẳng phải là cuộc sống mà đàn ông các anh vẫn luôn tha thiết mơ ước hay sao? Hôm nay nhiều người phụ nữ khóc nói muốn ở bên anh, anh còn có điều gì không hài lòng sao?"

"Không thể phủ nhận, lòng hư vinh của anh đã có được thỏa mãn nho nhỏ dù sao các em đều là mỹ nữ, nhưng mà cuộc sống không phải chỉ có việc thỏa mãn lòng hư vinh, cuộc đời của chúng ta rất dài, gia đình, trách nhiệm, tình cảm . . . Những thứ này người bình thường chỉ cần gánh vác một phần, còn anh phải gánh vác nhiều phần, càng không công bằng hơn đó là, các em vốn sẽ có được sự yêu thương trọn vẹn không hư hao, mà ngày nay lại chỉ có được một phần tư, một ngày hai ngày, một tháng hai tháng có lẽ các em sẽ chịu được, nhưng tương lai thì sao?

Tương lai còn có cả đời dài đằng đẵng, các em có chịu nổi việc chỉ có được một phần tư tình cảm sao? Thắng Nam, bây giờ đã không phải là cổ đại, mỗi người phụ nữ đều có địa vị, không ai nguyện ý phải sống cuộc sống như vậy, các em bây giờ yêu anh, bởi vì tình yêu của các em rất thuần túy, sạch sẽ, chưa từng nghĩ tới tương lai, tương lai làm sao đây? Sau này nếu như phải chịu oan ức và trống vắng, các em có hận anh hay không? Có cảm thấy cuộc đời mình có phải rất không đáng hay không?"

Diệp Hoan nói một hơi rất nhiều, những lời này trước kia hắn chưa bao giờ nói ra, hôm nay hắn lại không thể không nói.

Tình yêu là kết quả của xúc động nhưng mà việc sống chung nhà có thể chấp nhận bao nhiêu xúc động?

Khi những đồ vật mang tính thực tế như củi gạo dầu muối làm rõ được những khía cạnh khác nhau của cuộc sống, suy nghĩ cũng nguội lạnh, xúc động chẳng còn, hai mắt đã sáng tỏ thì khi các cô nhìn lại quãng thời gian đã qua, chẳng lẽ lại không cảm thấy rất oan ức sao?

Càng đừng nói tới những ánh mắt khác thường của người đời, rồi cả sự phản đối đến từ cha mẹ. . . Diệp Hoan nghĩ lại thì lại cảm thấy nhức đầu, hắn cảm thấy nhất định phải giúp các cô tỉnh khỏi giấc mộng cổ tích để các cô mở mắt nhìn cho rõ thế giới này. Hoàng tử và công chúa không có khả năng sống trong lâu đài suốt đời, trời đất lớn như vậy, lâu đài nhỏ đến thế, nếu như bị xúc động khi trước cầm cố tự do thì đó không phải là tình yêu mà là nghiệt duyên.

Cao Thắng Nam cúi thấp đầu, thật lâu không nói, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thật lâu sau, Cao Thắng Nam mới chậm rãi ngẩng đầu, môi cong lên tạo thành một nụ cười khẽ, tự tin mà kiên quyết.

"Diệp Hoan, công bằng hay không cũng không phải anh nói là được. Anh không hiểu phụ nữ, khi phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông thì dù người này mỗi ngày đều đánh mắng họ, họ vẫn cứ kiên quyết không thay lòng, vì sao? Bởi vì phụ nữ vĩnh viễn giấu những ký ức đẹp đẽ trong tâm trí, họ không thể nào quên được những ký ức này, Trương Ái Linh từng nói:" Yêu một người, có thể thấp hèn đến nỗi lẫn vào trong bụi trần, rồi từ bụi trần nở ra một đóa hoa...' "

Cao Thắng Nam nhìn chăm chú vào mắt Diệp Hoan, nói: "Vì anh, em nguyện ý ngã vào bụi trần, Diệp Hoan, đời này không có bất kỳ ai có thể cho em những trải nghiệm và ký ức sâu sắc như anh”

......

Khi Cao Kiến Quốc đi đến khách sạn lớn đã là hơn mười giờ tối.

Chính xác mà nói, đã là thời gian ăn khuya.

Cao Kiến quốc vừa đi vào phòng vừa hùng hổ nói: "Móa, đồ hại dân hại nước không có mắt, giựt túi mà lại giựt tới đồ của ông, nếu như không phải quy định là trong khi nghỉ phép không cho dùng súng, ông đây không bắn chết tên nhóc kia thề không làm người! Bắc Kinh là nơi dưới chân vua, sao mà trị an lại tệ tới nỗi này?"

Diệp Hoan và Cao Thắng Nam vội vàng đứng lên, thân hình cả hai người không hẹn nhau mà lại cùng run nhè nhẹ.

Cao Kiến Quốc vừa vào cửa thì họ đã cảm thấy khẩn trương, đặc biệt là Diệp Hoan, hắn có một loại xúc động muốn bỏ chạy đi ngay bây giờ.

Ký ức lúc ứng phó với Liễu Lão đại vẫn còn mới mẻ, Cao Kiến Quốc sẽ đối xử với hắn thế nào?

Cao Kiến Quốc hùng hùng hổ hổ nói một hồi rồi mới im lặng, trực tiếp ngồi xuống vị trí chủ vị, quay đầu nhìn Diệp Hoan từ trên xuống dưới.

Diệp Hoan tranh thủ thời gian nhếch miệng cười gượng, lộ ra hàm răng trắng bóng.

"Nhị đệ, đã lâu không gặp, nghe nói cậu đã đi lính phải không? Không tệ đâu, đàn ông nên tham gia quân ngũ, tên đàn ông nào không làm quân nhân đều là kẻ yếu đuối, không làm được việc. . ." Lời dạo đầu của Cao Kiến Quốc rất khách khí.

Cao Thắng Nam ở cạnh bên nghe thấy lại không vui, dậm chân sẳng giọng: "Cha ——"

Cao Kiến Quốc ngẩn người, sau đó mới phản ứng kịp, lại cười với Diệp Hoan: "Coi trí nhớ của ta đi, Tiểu Diệp a. . . hôm nay ta gọi cậu là Nhị đệ có vẻ không hợp lắm ha?"

Diệp Hoan vội vàng tỏ vẻ khiêm tốn: "Hợp mà, hợp mà, ngài muốn gọi thế nào thì ngài cứ gọi đi. . ."

Cao Thắng Nam tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, không để ý việc cha đang ở đây, duỗi chân dưới bàn đạp Diệp Hoan một cái khiến hắn lảo đảo.

Chết tiệt! khốn kiếp! ta đưa thang cho anh xuống mà anh còn không biết phận mà trèo xuống cho mau, bình thường khôn khéo nhiệt tình đi đâu hết rồi?

Diệp Hoan sau khi bị đạp lập tức thanh tỉnh, vội nói: "Bác trai, về sau cứ để cháu gọi bác là bác trai, dù sao tuổi tác bác lớn hơn cháu rất nhiều, cháu gọi bác là đại ca cũng không thích hợp..."

Cao Kiến Quốc thu cảnh con gái mình đạp Diệp Hoan vào mắt, đôi mắt hơi híp lại hiện lên một tia sáng khôn khéo, cười hắc hắc hai tiếng, liếc Diệp Hoan: "Còn không phải là nến sao? Không thắp không sáng..."

Cao Kiến Quốc phủi tay đứng lên, lớn tiếng nói: "Được rồi, cậu cũng đã sửa miệng rồi, từ nay cậu coi như là vãn bối của tôi, bữa cơm hôm nay của chúng ta cứ coi như cơm bỏ đi tình anh em, từ nay trở đi chúng ta cắt bào đoạn nghĩa."

Sau đó Cao Kiến Quốc lấy một phong bao lì xì từ trong túi ra nhét vào tay của Diệp Hoan, cười tủm tỉm nói: "Cầm lấy đi, coi như là tiền đổi cách xưng hô..."

Diệp Hoan: "......"

......

Khí chất của Cao Kiến Quốc và Liễu lão đại hoàn toàn không có cùng phong cách.

Liễu lão đại thuộc về phái hào phóng, cho dù là nói chuyện, ăn cơm hay là đánh nhau, chiêu thức đều là rộng rãi, có mấy phần giống với cách đánh cứng rắn của Thiếu Lâm, hơn nữa chỉ cần là ông nhìn bạn thuận mắt, thì cho dù bạn uống say chỉ vào mặt ông chửi má nó, thì ông cũng chỉ cười ha ha không quan tâm tới.

Cao Kiến Quốc thì không giống như thế, là cựu quân nhân xuất thân từ đoàn cấp một đường lăn lộn, ngồi lên vị trí lớn của tỉnh, đương nhiên là phải có vài phần thực lực, loại thực lực này từ trong lời nói thì sẽ nhìn ra được một hai phần...

"Rất lâu ta đã không đi tới Bắc Kinh, nhớ năm đó ta tham gia quân ngũ ở Bắc Kinh, khi đó nhà ở đây còn chưa cao như thế này đâu, Tiểu Diệp, ta phải phê bình cậu, khách sạn lớn ở Bắc Kinh quá mắc, một nhân viên công vụ như ta không ăn nổi, về sau đừng đưa ta tới những nơi cao cấp thế này nữa, nếu không thì ta không những không nhận lấy thành ý của cậu, mà ta còn mắng chửi cậu đấy, biết chưa?"

“Đúng, bác trai, lần sau cháu sẽ không làm thế này nữa, lần sau không làm thế này nữa. . ."

"Hôm nay chúng ta ngoại lệ một lần thôi, cậu là vãn bối, Thắng nam đứa nhỏ này lại cứ khăng khăng chọn cậu, đứa con gái này ta nuôi hai mươi năm, ăn của cậu một bữa cơm chắc là được mà..."

“Đúng, ăn cơm của cháu cả đời cũng được hết..." Diệp Hoan cúi đầu khom lưng lặp lại lời ông.

Cao Kiến Quốc cười ha ha vài tiếng, nói: "Rượu không tệ, Mao đài mười năm chắc không rẻ ha?"

"Bình thường mà thôi."

"Thu thập của cậu khá lắm sao?"

"Mở một CLB, làm chút chuyện nhỏ."

"Khi nào thì vừa ý Thắng Nam?"

Diệp Hoan thốt ra: "Bác trai khách khí rồi, thật ra là Thắng Nam vừa ý con mới đúng..."

Nói xong Diệp Hoan liền cảm thấy hối hận, trong gian phòng yên tĩnh chết người, Cao Kiến Quốc nâng chén rượu lên như không nghe thấy gì cả, hai mắt chăm chú thưởng thức hoa văn trên chén, dáng vẻ bình tĩnh, chiếc đũa đang giơ lên trong tay Cao Thắng Nam có chút run, nhìn hướng của chiếc đũa, vừa đúng là huyệt Đàn Trung trước ngực Diệp Hoan...

Diệp Hoan hai chân run rẩy đập vào nhau như bệnh sốt rét, không ngừng lau mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc cũng đã đi tới chuyện chính, chỉ cười ha hả tùy tiện nói mấy câu, tin tức mà ông muốn biết thì cũng đã biết rồi, lão gia hỏa này khi còn làm cảnh sát có phải chuyên môn thẩm vấn phạm nhân không?

Im lặng, uống rượu, dùng bữa...

Vài phút đồng hồ sau, Cao Kiến Quốc lại ung dung mở miệng: "Thời đại khác rồi, con gái chủ động một chút cũng không sao..."

Ông nghiêng đầu sang nhìn Cao Thắng Nam, trong mắt hiện đầy lạnh lùng, khi quay lại, Cao Kiến Quốc lại là dáng tươi cười hiền lành.

"Hai đứa gặp nhau như thế nào?"

Mồ hôi lạnh của Diệp Hoan rơi lã chã, dùng mười hai vạn phần cẩn thận để nói:"Năm trước trong chuyến càn quét tệ nạn ở Ninh Hải thì gặp nhau....."

Nụ cười của Cao Kiến Quốc càng sâu sắc hơn, dáng vẻ rất hứng thú:" Hả? Cậu là khách làng chơi à?"

"Không, cháu là kẻ cướp xe trên đường..." Diệp Hoan nói xong liền muốn tát mình một bạt tai thật mạnh.

Cao Thắng Nam vội vàng nâng chén: "Cha, cha uống rượu đi."

Cao Kiến Quốc thản nhiên như không có việc gì nâng chén uống cạn, nụ cười vẫn tươi như gió xuân.

"Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, dù sao tất cả đều đã qua, chỉ cần hai đứa hòa hợp với nhau thì ta yên lòng... Ơ, món ăn này không tệ nha, ta nhớ đây là món rau làm biển hiệu mấy chục năm nay của khách sạn lớn Bắc Kinh, gọi là 'Long phượng trình tường " đúng không?"

Thấy Cao Kiến Quốc cuối cùng cũng hết hứng thú với việc tra hỏi, Diệp Hoan và Cao Thắng Nam không hẹn mà cùng thở ra, thư giãn tinh thần thì cũng phát hiện lưng đã ướt đẫm rồi.

"Đúng đúng, món ăn này đúng là món ăn nổi tiếng, nghe nói phải đặt trước vài ngày mới có thể ăn được..."

Vẻ tươi cười trên mặt của Cao Kiến Quốc vẫn chưa từng dừng lại, căn bản không nhìn ra được tâm trạng, chẳng qua ông lại lắc đầu thở dài: "Xa xỉ ... quá xa xỉ, về sau cũng không được làm như thế này... Ơ, món rau kia có phải là 'Long bàn hùng cứ' không ?"

"Đúng đúng, đây cũng là một món ăn nổi tiếng, cháu cố ý tìm đầu bếp Trần Tiểu Đao đã phong đao lâu nay một lần nữa rời núi, do Trần lão tự mình làm, bác trai nếm thử?"

(phong đao: ý nói không tiếp tục nấu ăn)

Cao Kiến Quốc cười nếm thử một miếng, khen lớn: "Tốt, tốt, không tệ! Mấy mươi năm qua, mùi vị của quán ăn vậy mà vẫn chưa thay đổi, rất tốt. . .Tiểu Diệp . . mấy đứa cũng ăn thử đi, nghe nói Trần lão sư phó đã phong đao hơn năm năm qua, vậy mà cậu vẫn mời ông ấy được, xem ra mặt mũi của cậu ở Bắc Kinh này còn lớn hơn ta..."

Diệp Hoan mừng rỡ đến nỗi không thấy rõ mặt mũi, không tim không phổi cười nói: "Đâu có đâu có, bác trai quá khen rồi, cháu thật sự không gánh vác nổi..."

Lời nói còn chưa dứt, Cao Kiến Quốc bất ngờ nói: "Cậu xxx con gái tôi rồi à?"

Diệp Hoan không hề phòng bị thốt lên: “Là cô ấy xxx con..."

Yên tĩnh như chết ...

......

Mắt Cao Kiến Quốc hơi híp lại, dáng tươi cười vẫn không mất, nhưng lại dần dần biến thành lạnh băng, lợi hại như ánh đao chém vào mặt của Diệp Hoan và Cao Thắng Nam ...

Khuôn mặt Cao Thắng Nam thoáng chốc đỏ bừng, sau đó lại trong chớp mắt tái nhợt, thay đổi liên tục giữa hai màu trắng hồng.

Bịch!

Diệp Hoan rốt cục tan vỡ, dứt khoát ném đũa đi, cả người nằm trên mặt đất ôm chặt đùi của Cao Kiến Quốc, khóc ra một chút nước mũi rồi nước mắt.

"Bác trai giết chết cháu đi, cháu không sống nổi! Có bác trai như bác sao? Có ác quá hay không...!"

Đây là Cao Kiến Quốc, bên trong hào phóng thô kệch lại có sự tỉ mỉ khôn khéo kinh người, cuộc sống chốn quan trường khiến ông tựa như một ông bác hiền lành vô hại, từ trong ra ngoài toát ra khí chất hòa khí nhưng ai cũng không biết ông lúc nào sẽ cởi bỏ chiếc áo khoác hiền lành, đột nhiên đánh bạn một cú cực khó chịu.

Sau khi so sánh cả hai, Diệp Hoan mới phát hiện Liễu lão đại quả thật là một vị thiên sứ đáng yêu gieo rắc hạt giống yêu thương ở tất cả mọi nơi...

Nếu như nói Liễu lão đại là phái Thiếu Lâm rộng rãi hào sảng, vậy thì Cao Kiến Quốc chính là phái Võ Đang uyển chuyển nham hiểm, chẳng những chiêu số tàn độc âm hiểm, hơn nữa khi tiếp chiêu thì không bị ngoại thương mà lại tổn thương bên trong, một khi trúng chiêu, không chết cũng tàn đời.

Diệp Hoan thật sự muốn khóc.

Hôm nay là bát tự gì đây, sao lại liên tiếp gặp phải hai vị võ lâm cao thủ chứ? Lão tử chỉ muốn làm người làm ăn thôi có được không?

May mắn Cao Kiến Quốc không phải là võ lâm cao thủ quen đuổi tận giết tuyệt, khi đối thủ phục tùng rồi thì ông cũng không khi dễ họ nữa, hơn nữa gương mặt của Cao Thắng Nam cũng đã trắng bệch, thân hình yếu đuối như lung lay sắp đổ, không biết là đang tức giận hay đã bị dọa, Cao Kiến Quốc thật sự đau lòng con gái, không đành lòng nói thêm nữa.

"Được rồi được rồi, đừng gào thét nữa... Con gái lớn thì rời khỏi bố, nếu như không phải do Thắng Nam luôn thích cậu, hôm nay tôi không đánh chết cậu tôi nhất định không bỏ qua!" Cao Kiến Quốc nâng chén hung hăng uống một ngụm rượu, vẻ tươi cười đã dần biến mất, dùng vẻ mặt tức giận và không cam lòng trừng mắt Diệp Hoan.

Diệp Hoan vừa khóc vừa liếc nhìn vẻ giận dữ của hắn, lòng đang bị treo lên cao mới buông lỏng.

Những dáng vẻ tươi cười lúc nãy đều là giả vờ, có lẽ dáng vẻ bây giờ mới là khuôn mặt thật của ông ta.

Là bộ mặt thật thì tốt rồi, đánh cũng tốt, mắng cũng tốt, ít nhất thì còn thoải mái hơn so với thủ đoạn mềm dẻo lúc nãy.

Diệp Hoan thấy tốt rồi thì đổi, thuận thế đứng lên, thành thật ngồi bên cạnh ông không nói tiếng nào.

Nếu như lão Cao không đề cập tới chuyện cũ nữa thì chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, việc gặp hai vị cha vợ hôm nay coi như cũng thuận lợi qua ải rồi.

Trong lòng Diệp Hoan âm thầm thở ra một hơi.

Ai nói nhiều phụ nữ là phúc? Để bạn đối phó với mấy cái cha vợ thế này thì bạn sống được mấy năm?

Diệp Hoan cố gắng giữ vững tinh thần, khi hắn nâng chén rượu lên đang định nói vài lời hay để làm không khí sinh động lên một chút thì lại có chuyện xảy ra khiến hắn muốn nhảy lầu tự sát.

Cạch!

Cửa lớn ở phòng bị người ta đẩy ra.

Gương mặt với râu quai nón đang cười tràn đầy yêu thương như thiên sứ của Liễu Tứ Hải xuất hiện trước mắt của ba người, bên ngoài cửa phòng xuất hiện tầng tầng lớp lớp mười mấy tên đàn em của Hồng Hổ, đứng phía Liễu Tứ Hải là Liễu Mi với gương mặt trắng bệch đầy tuyệt vọng.

"Con mẹ nó, lão tử vừa mới xuống lầu liền nghe thấy có người ở bên trong phòng gào như khóc tang. Ta nghe giống như là giọng của Tiểu Diệp, Tiểu Mi lại cứ nói không phải, lão tử không tin, nên đi vào đây nhìn một cái, mẹ ôi, thật đúng là cậu, ha ha, Tiểu Mi, con thua rồi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện