Cực Phẩm Vú Em
Quyển 2 - Chương 59: Thể hiện, không phải dựa vào người khác cho
Nguyệt Nhị nghiến răng, bắt buộc mình phải nhìn về phía bộ xương khô ghê tởm kia. Cao Lôi Hoa bên cạnh chỉ lặng lẽ cười nhìn Nguyệt Nhị, vượt qua sự sợ hãi chỉ là đơn giản như vậy thôi. Về phần thực lực Cao Lôi Hoa tuyệt đối tin tưởng vào Nguyệt Nhị. Cao Lôi Hoa tin chắc rằng thực lực của cô bé thể hiện ra có thể làm mọi người chấn động!
Bởi vì Cao Lôi Hoa mấy ngày nay tới thuốc bổ Cao cũng chả cần tiết kiệm. Ngay cả nửa con tam đầu khuyển to lớn trong không gian giới chỉ của hắn cũng cắt ra một nửa làm thuốc bổ cho cả nhà Tĩnh Tâm ăn.
Siêu cấp ma thú toàn thân trân quý, thịt con tam đầu khuyển đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy hiệu quả còn kém so với cự long, nhưng chắc chắn là bảo bối tuyệt hảo giúp tăng cường công lực.
Nguyệt Nhị hướng cái nhìn căm tức về phía hai học sinh của nhóm học viện bên kia, sau đó nhắm hai mắt lại bắt đầu niệm chú ngữ ma pháp. Tiếng ma pháp xướng trầm trầm vang vọng trong tai mọi người.
Cùng với lời niệm chú của Nguyệt Nhị, một chùm ánh sáng màu trắng xuất hiện trên thân thể nàng. Chùm sáng càng lúc càng mở rộng, tỏa ra xung quanh khiến cho mọi người lóa mắt.
Bạch Ngân pháp sư bậc bốn! Mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc. Không ai nghĩ Nguyệt Nhị có thể là Bạch Ngân pháp sư bậc bốn.
Nói đến Bạch Ngân pháp sư bậc bốn tuy rằng thực lực không phải trâu bò, nhưng cũng chỉ kém mấy vị đạo sư cấp Hoàng Kim đang ở đây mà thôi.
Nhưng đừng quên, Nguyệt Nhị hiện tại mới mười lăm tuổi. Hơn nữa nhìn chùm ngân quang trên người nàng rõ ràng đã đạt tới Bạch Ngân đỉnh cấp, chỉ cần có cơ hội thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đột phá đến Hoàng Kim bậc năm. Đến lúc đó thì chính là một Hoàng Kim pháp sư bậc năm mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi đạt đến bậc Hoàng Kim, chính là một kỷ lục hoàn toàn mới trên đại lục này.
Niệm xong lời chú văn dài ngoằng, Nguyệt Nhị vung ma pháp trượng lên hô:
- Quang minh nộ lôi!
" Quang minh nộ lôi" là ma pháp quang minh hệ bậc cao, cũng là cấp bậc ma pháp cực hạn mà Nguyệt Nhị hiện tại có thể sử dụng được. Quang minh ma pháp có thiên hướng phòng ngự và trị liệu nhiều hơn nên tính công kích rất thấp. Tuy nhiên gần đây có vài ma pháp mang tính công kích đều là ma pháp cường đại tới mức cực hạn, uy lực càng khủng khiếp hơn ma pháp đồng cấp.
Theo tiếng hô của Nguyệt Nhị, một ma pháp trận thật lớn hình thành trên đầu các bộ xương khô. Ngay sau đó, từng đạo quang minh lôi điện trắng ngần bỗng chớp lóe lên trong trận, hung mãnh nện xuống các bộ xương khô bên dưới. Trận lôi điện này đập vào các bộ xương khô, đồng thời cũng đả kích vào tâm tình của mấy tên học sinh ở Học viện Quang Minh kia.
Học sinh ở đây đều tầm trên dưới mười lăm tuổi. Ở độ tuổi này của bọn chúng, đạt đến bậc ba đã gọi là thiên tài trong thiên tài rồi. Đại đa số bây giờ đều đang ở trình độ sơ cấp. Giờ đây lại thấy một cô bé cùng tuổi đã đạt đến bậc bốn thì có khác gì trời đông rét buốt mà lại có người tạt cho gáo nước lạnh vào mặt đâu.
- Phù~~
Thi triển ma pháp cường lực này xong, Nguyệt Nhị lại kiệt sức dựa vào lòng Cao Lôi Hoa.
Quang minh nộ lôi trên không trung cũng từ từ kết thúc.
Một chiêu ma pháp hùng mạnh này của Nguyệt Nhị qua đi, trước mắt mọi người xuất hiện một vùng đất cháy đen.
- Nguyệt Nhị, làm tốt lắm.
Cao Lôi Hoa nói vào tai Nguyệt Nhị, rồi nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô bé.
Lúc này mấy tên đạo sư ở Học viện ma pháp Quang Minh kia chỉ còn biết cười khổ. Không hổ danh là Học viện Ma Võ Thánh Peter, đệ nhất học viện quả thực là có thực lực đệ nhất.
- Bây giờ…
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu tà dị nhìn hai tên học sinh ở Học viện Quang Minh nói:
- Nên đến lúc ta thay con gái thu lợi tức rồi.
Nói xong, Cao Lôi Hoa nhếch mép bước về phía hai tên học sinh ở Học viện Quang Minh.
- Vị đạo sư ở Học viện Ma Võ Thánh Peter này, ngươi muốn làm gì?
Mấy tên đạo sư ở Học viện Quang Minh nhìn thấy Cao Lôi Hoa không có vẻ lương thiện gì đang tiến lại gần thì nhất tề ngăn cản trước người hắn.
- Vũ nhục con gái ta, lại còn muốn tính toán đơn giản thế thôi sao?
Cao Lôi Hoa cười ha hả, đồng thời, thân ảnh lóe lên một cái đã xuyên qua đám đạo sư đang ngăn trở kia.
Mấy tên đạo sư ở Quang Minh học viện kia lại một lần nữa choáng váng. Tốc độ như thế này, đã là cảnh giới mà bọn hắn không có khả năng tiếp thụ được.
Chát! Chát! Hai âm thanh nặng nề vang lên. Thân ảnh Cao Lôi Hoa đã hiện ra trước mặt hai tên học sinh kia. Không chút do dự, hắn tát cho hai tên hai phát. Hai tên học sinh bị tát bay cả người lên rồi ngã uỵch xuống nền đất.
- Về sau khi nói chuyện, phải để ý xem đối tượng là ai.
Giọng điệu của Cao Lôi Hoa cứ đều đều như đang nói chuyện:
- Không phải là ai các ngươi cũng có thể đụng đến được đâu.
Trên mặt đất, hai tên học sinh răng môi lẫn lộn si ngốc nhìn nam nhân hùng mạnh đến mức khiến người ta phải khiếp sợ này. Trong chớp mắt, hắn đã đến trước mặt mình. Khi mình chưa kịp phản ứng thì hai cái bạt tai vừa vang vừa đau đã quăng mình tung lên mất rồi.
Nhìn hai gã học sinh bị Cao Lôi Hoa tát cho hai tát, mấy tên đạo sư ở Quang Minh học viện cũng không dám nói gì. Nhưng tự đáy lòng bọn họ cảm giác vô cùng mất mặt.
- Vị đạo sư của Học viện Ma Võ Thánh Peter này, hành động của ngươi thật là không để cho Học viện Quang Minh của chúng ta tí thể diện nào.
Tên đạo sư Pháp Đức vừa nãy chào hỏi Ngô Thiên nhìn Cao Lôi Hoa lạnh nhạt nói.
- Ha, ha ha ha…!
Cao Lôi Hoa dường như nghe thấy truyện tiếu lâm cực phẩm, phá lên cười.
- Ngươi cười cái gì?
Pháp Đức phẫn nộ quát.
- Ngươi tên là Pháp Đức đúng không?
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói:
- Nói cho ngươi biết một việc.
Cao Lôi Hoa dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thể diện, không phải là do người khác cho. Mà là do chính mình tạo nên nó! Ngươi cho rằng học sinh của ngươi ngay từ đầu đã nể mặt ta sao? Nếu hắn chưa từng cho ta tí thể diện nào, thì ta vì sao lại phải nể mặt bọn hắn?
Cao Lôi Hoa liếc ánh mắt xem thường về phía Pháp Đức.
- Được! Công phu miệng lưỡi của các hạ quả nhiên rất giỏi, ta nói không lại.
Pháp Đức thở dài nói.
- Nhưng cách làm của các hạ thật sự là quá đà rồi.
- Vớ vẩn!
Cao Lôi Hoa phất tay.
- Nói chuyện với ngươi chán như con gián. Tự bên mình sai trước lại chõ mồm vào người ta nói người ta lỗi lầm. Thôi bỏ đi, nói với ngươi cũng chả có gì hay, sẵn đây ta đang hảo tâm nói cho ngươi một chuyện. Hoặc ngươi xem như là đây là lời cảnh cáo của ta thì cũng được.
Cao Lôi Hoa đứng thẳng người lạnh lùng nhìn Pháp Đức.
- Nghe cho rõ. Đừng có ý đồ đến chỗ ta mà gây phiền toái. Ta nói cho ngươi biết, ta là người rất ghét sự phiền toái. Đối với sự phiền toái thì ta thích nhất là đem nó bóp chết từ trong trứng nước luôn. Ngươi rõ ý ta rồi chứ?
Nói xong, Cao Lôi Hoa ôm Nguyệt Nhị thoải mái từ trong trận doanh của Học Viện Quang Minh đi ra.
- Cao Lôi Hoa đạo sư vạn tuế!
Học sinh Học viện Ma Võ Thánh Peter lập tức hò hét reo mừng thắng lợi. Khẩu khí này thật là sảng khoái. Xem bộ dạng bọn học sinh học viện Quang Minh đang ngơ ngác trước mặt kia, học sinh Học viện Ma Võ Thánh Peter cảm thấy thoải mái không khác gì được ăn quỳnh tương ngọc dịch.
Mỹ nữ đạo sư Diệp Diễm đi tới cạnh Cao Lôi Hoa khẽ cười nói:
- Thể diện không phải dựa vào người khác cho. Đạo sư Cao Lôi Hoa, anh nói những lời này thật là hay.
- Kiến thức phổ thông thôi mà.
Cao Lôi Hoa cười khẽ. Sau đó, thuần thục đẩy Nguyệt Nhị yếu ớt lên lưng mình. Động tác này của Cao Lôi Hoa tương đối thành thạo. Phải biết rằng mỗi sáng chạy bộ xong, Nguyệt Nhị đáng thương đều là nằm trên lưng Cao Lôi Hoa như thế này để về nhà.
Nếu đã không thoải mái rồi thì mấy người Ngô Thiên cũng không định tiếp tục tiếp xúc với người của Học viện Quang Minh nữa.
Vì thế, bốn người Ngô Thiên dẫn học sinh của Học viện Ma Võ Thánh Peter ly khai luôn đám học sinh của Học viện Quang Minh.
Sau khi cách đám học sinh của học viện Quang Minh một khoảng, Luke gọi Cao Lôi Hoa, Ngô Thiên và Diệp Diễm lại.
- Xem ra hôm nay chúng ta định đi một vòng rồi trở về luôn là không thể rồi.
Luke chỉ chỉ nhóm học viện Quang Minh phía xa.
- Có bọn họ ở đây, thì ý tưởng của chúng ta đi một vòng rồi về luôn là không thiết thực. Bọn họ ở đây mà chúng ta lại đem bọn nhỏ đi một vòng rồi trở về luôn thì thật là xấu hổ.
Ngô Thiên thở dài nói:
- Cũng đúng, đến lúc đó mấy người chúng ta phải nỗ lực hết sức rồi. Đưa bọn trẻ đi thêm một chút nữa đi. Đi vào sâu thêm tí nữa sẽ không chỉ có mấy bộ xương khô cấp thấp đâu. Mọi người lúc đó chú ý một chút. Để ta và Luke đồng hệ quang minh đi mở đường vậy.
- Cũng đành phải như vậy thôi.
Diệp Diễm thở dài nói.
- Ta không có ý kiến.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ:
- Cái ta cần là Âm Hồn thảo, những cái khác ta cũng không quan tâm.
- Tốt lắm, cứ quyết định như thế đi. Chúng ta tiếp tục đi vào nào.
Luke gật đầu bảo:
- Nhắc mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta xuất phát về phía sâu trong Vong Linh cốc.
- Ta đi thông báo đây.
Ngô Thiên đứng lên:
- Thời gian Quang Minh thần phù hộ sắp hết, ta còn phải thi triển một lần nữa để bảo vệ bọn nhỏ.
- Vậy phiền ngươi rồi.
Luke ứng theo nói:
- Một mình ta đi trước thăm dò đường, xem có nguy hiểm gì không…….
Bởi vì Cao Lôi Hoa mấy ngày nay tới thuốc bổ Cao cũng chả cần tiết kiệm. Ngay cả nửa con tam đầu khuyển to lớn trong không gian giới chỉ của hắn cũng cắt ra một nửa làm thuốc bổ cho cả nhà Tĩnh Tâm ăn.
Siêu cấp ma thú toàn thân trân quý, thịt con tam đầu khuyển đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy hiệu quả còn kém so với cự long, nhưng chắc chắn là bảo bối tuyệt hảo giúp tăng cường công lực.
Nguyệt Nhị hướng cái nhìn căm tức về phía hai học sinh của nhóm học viện bên kia, sau đó nhắm hai mắt lại bắt đầu niệm chú ngữ ma pháp. Tiếng ma pháp xướng trầm trầm vang vọng trong tai mọi người.
Cùng với lời niệm chú của Nguyệt Nhị, một chùm ánh sáng màu trắng xuất hiện trên thân thể nàng. Chùm sáng càng lúc càng mở rộng, tỏa ra xung quanh khiến cho mọi người lóa mắt.
Bạch Ngân pháp sư bậc bốn! Mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc. Không ai nghĩ Nguyệt Nhị có thể là Bạch Ngân pháp sư bậc bốn.
Nói đến Bạch Ngân pháp sư bậc bốn tuy rằng thực lực không phải trâu bò, nhưng cũng chỉ kém mấy vị đạo sư cấp Hoàng Kim đang ở đây mà thôi.
Nhưng đừng quên, Nguyệt Nhị hiện tại mới mười lăm tuổi. Hơn nữa nhìn chùm ngân quang trên người nàng rõ ràng đã đạt tới Bạch Ngân đỉnh cấp, chỉ cần có cơ hội thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đột phá đến Hoàng Kim bậc năm. Đến lúc đó thì chính là một Hoàng Kim pháp sư bậc năm mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi đạt đến bậc Hoàng Kim, chính là một kỷ lục hoàn toàn mới trên đại lục này.
Niệm xong lời chú văn dài ngoằng, Nguyệt Nhị vung ma pháp trượng lên hô:
- Quang minh nộ lôi!
" Quang minh nộ lôi" là ma pháp quang minh hệ bậc cao, cũng là cấp bậc ma pháp cực hạn mà Nguyệt Nhị hiện tại có thể sử dụng được. Quang minh ma pháp có thiên hướng phòng ngự và trị liệu nhiều hơn nên tính công kích rất thấp. Tuy nhiên gần đây có vài ma pháp mang tính công kích đều là ma pháp cường đại tới mức cực hạn, uy lực càng khủng khiếp hơn ma pháp đồng cấp.
Theo tiếng hô của Nguyệt Nhị, một ma pháp trận thật lớn hình thành trên đầu các bộ xương khô. Ngay sau đó, từng đạo quang minh lôi điện trắng ngần bỗng chớp lóe lên trong trận, hung mãnh nện xuống các bộ xương khô bên dưới. Trận lôi điện này đập vào các bộ xương khô, đồng thời cũng đả kích vào tâm tình của mấy tên học sinh ở Học viện Quang Minh kia.
Học sinh ở đây đều tầm trên dưới mười lăm tuổi. Ở độ tuổi này của bọn chúng, đạt đến bậc ba đã gọi là thiên tài trong thiên tài rồi. Đại đa số bây giờ đều đang ở trình độ sơ cấp. Giờ đây lại thấy một cô bé cùng tuổi đã đạt đến bậc bốn thì có khác gì trời đông rét buốt mà lại có người tạt cho gáo nước lạnh vào mặt đâu.
- Phù~~
Thi triển ma pháp cường lực này xong, Nguyệt Nhị lại kiệt sức dựa vào lòng Cao Lôi Hoa.
Quang minh nộ lôi trên không trung cũng từ từ kết thúc.
Một chiêu ma pháp hùng mạnh này của Nguyệt Nhị qua đi, trước mắt mọi người xuất hiện một vùng đất cháy đen.
- Nguyệt Nhị, làm tốt lắm.
Cao Lôi Hoa nói vào tai Nguyệt Nhị, rồi nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô bé.
Lúc này mấy tên đạo sư ở Học viện ma pháp Quang Minh kia chỉ còn biết cười khổ. Không hổ danh là Học viện Ma Võ Thánh Peter, đệ nhất học viện quả thực là có thực lực đệ nhất.
- Bây giờ…
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu tà dị nhìn hai tên học sinh ở Học viện Quang Minh nói:
- Nên đến lúc ta thay con gái thu lợi tức rồi.
Nói xong, Cao Lôi Hoa nhếch mép bước về phía hai tên học sinh ở Học viện Quang Minh.
- Vị đạo sư ở Học viện Ma Võ Thánh Peter này, ngươi muốn làm gì?
Mấy tên đạo sư ở Học viện Quang Minh nhìn thấy Cao Lôi Hoa không có vẻ lương thiện gì đang tiến lại gần thì nhất tề ngăn cản trước người hắn.
- Vũ nhục con gái ta, lại còn muốn tính toán đơn giản thế thôi sao?
Cao Lôi Hoa cười ha hả, đồng thời, thân ảnh lóe lên một cái đã xuyên qua đám đạo sư đang ngăn trở kia.
Mấy tên đạo sư ở Quang Minh học viện kia lại một lần nữa choáng váng. Tốc độ như thế này, đã là cảnh giới mà bọn hắn không có khả năng tiếp thụ được.
Chát! Chát! Hai âm thanh nặng nề vang lên. Thân ảnh Cao Lôi Hoa đã hiện ra trước mặt hai tên học sinh kia. Không chút do dự, hắn tát cho hai tên hai phát. Hai tên học sinh bị tát bay cả người lên rồi ngã uỵch xuống nền đất.
- Về sau khi nói chuyện, phải để ý xem đối tượng là ai.
Giọng điệu của Cao Lôi Hoa cứ đều đều như đang nói chuyện:
- Không phải là ai các ngươi cũng có thể đụng đến được đâu.
Trên mặt đất, hai tên học sinh răng môi lẫn lộn si ngốc nhìn nam nhân hùng mạnh đến mức khiến người ta phải khiếp sợ này. Trong chớp mắt, hắn đã đến trước mặt mình. Khi mình chưa kịp phản ứng thì hai cái bạt tai vừa vang vừa đau đã quăng mình tung lên mất rồi.
Nhìn hai gã học sinh bị Cao Lôi Hoa tát cho hai tát, mấy tên đạo sư ở Quang Minh học viện cũng không dám nói gì. Nhưng tự đáy lòng bọn họ cảm giác vô cùng mất mặt.
- Vị đạo sư của Học viện Ma Võ Thánh Peter này, hành động của ngươi thật là không để cho Học viện Quang Minh của chúng ta tí thể diện nào.
Tên đạo sư Pháp Đức vừa nãy chào hỏi Ngô Thiên nhìn Cao Lôi Hoa lạnh nhạt nói.
- Ha, ha ha ha…!
Cao Lôi Hoa dường như nghe thấy truyện tiếu lâm cực phẩm, phá lên cười.
- Ngươi cười cái gì?
Pháp Đức phẫn nộ quát.
- Ngươi tên là Pháp Đức đúng không?
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói:
- Nói cho ngươi biết một việc.
Cao Lôi Hoa dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thể diện, không phải là do người khác cho. Mà là do chính mình tạo nên nó! Ngươi cho rằng học sinh của ngươi ngay từ đầu đã nể mặt ta sao? Nếu hắn chưa từng cho ta tí thể diện nào, thì ta vì sao lại phải nể mặt bọn hắn?
Cao Lôi Hoa liếc ánh mắt xem thường về phía Pháp Đức.
- Được! Công phu miệng lưỡi của các hạ quả nhiên rất giỏi, ta nói không lại.
Pháp Đức thở dài nói.
- Nhưng cách làm của các hạ thật sự là quá đà rồi.
- Vớ vẩn!
Cao Lôi Hoa phất tay.
- Nói chuyện với ngươi chán như con gián. Tự bên mình sai trước lại chõ mồm vào người ta nói người ta lỗi lầm. Thôi bỏ đi, nói với ngươi cũng chả có gì hay, sẵn đây ta đang hảo tâm nói cho ngươi một chuyện. Hoặc ngươi xem như là đây là lời cảnh cáo của ta thì cũng được.
Cao Lôi Hoa đứng thẳng người lạnh lùng nhìn Pháp Đức.
- Nghe cho rõ. Đừng có ý đồ đến chỗ ta mà gây phiền toái. Ta nói cho ngươi biết, ta là người rất ghét sự phiền toái. Đối với sự phiền toái thì ta thích nhất là đem nó bóp chết từ trong trứng nước luôn. Ngươi rõ ý ta rồi chứ?
Nói xong, Cao Lôi Hoa ôm Nguyệt Nhị thoải mái từ trong trận doanh của Học Viện Quang Minh đi ra.
- Cao Lôi Hoa đạo sư vạn tuế!
Học sinh Học viện Ma Võ Thánh Peter lập tức hò hét reo mừng thắng lợi. Khẩu khí này thật là sảng khoái. Xem bộ dạng bọn học sinh học viện Quang Minh đang ngơ ngác trước mặt kia, học sinh Học viện Ma Võ Thánh Peter cảm thấy thoải mái không khác gì được ăn quỳnh tương ngọc dịch.
Mỹ nữ đạo sư Diệp Diễm đi tới cạnh Cao Lôi Hoa khẽ cười nói:
- Thể diện không phải dựa vào người khác cho. Đạo sư Cao Lôi Hoa, anh nói những lời này thật là hay.
- Kiến thức phổ thông thôi mà.
Cao Lôi Hoa cười khẽ. Sau đó, thuần thục đẩy Nguyệt Nhị yếu ớt lên lưng mình. Động tác này của Cao Lôi Hoa tương đối thành thạo. Phải biết rằng mỗi sáng chạy bộ xong, Nguyệt Nhị đáng thương đều là nằm trên lưng Cao Lôi Hoa như thế này để về nhà.
Nếu đã không thoải mái rồi thì mấy người Ngô Thiên cũng không định tiếp tục tiếp xúc với người của Học viện Quang Minh nữa.
Vì thế, bốn người Ngô Thiên dẫn học sinh của Học viện Ma Võ Thánh Peter ly khai luôn đám học sinh của Học viện Quang Minh.
Sau khi cách đám học sinh của học viện Quang Minh một khoảng, Luke gọi Cao Lôi Hoa, Ngô Thiên và Diệp Diễm lại.
- Xem ra hôm nay chúng ta định đi một vòng rồi trở về luôn là không thể rồi.
Luke chỉ chỉ nhóm học viện Quang Minh phía xa.
- Có bọn họ ở đây, thì ý tưởng của chúng ta đi một vòng rồi về luôn là không thiết thực. Bọn họ ở đây mà chúng ta lại đem bọn nhỏ đi một vòng rồi trở về luôn thì thật là xấu hổ.
Ngô Thiên thở dài nói:
- Cũng đúng, đến lúc đó mấy người chúng ta phải nỗ lực hết sức rồi. Đưa bọn trẻ đi thêm một chút nữa đi. Đi vào sâu thêm tí nữa sẽ không chỉ có mấy bộ xương khô cấp thấp đâu. Mọi người lúc đó chú ý một chút. Để ta và Luke đồng hệ quang minh đi mở đường vậy.
- Cũng đành phải như vậy thôi.
Diệp Diễm thở dài nói.
- Ta không có ý kiến.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ:
- Cái ta cần là Âm Hồn thảo, những cái khác ta cũng không quan tâm.
- Tốt lắm, cứ quyết định như thế đi. Chúng ta tiếp tục đi vào nào.
Luke gật đầu bảo:
- Nhắc mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta xuất phát về phía sâu trong Vong Linh cốc.
- Ta đi thông báo đây.
Ngô Thiên đứng lên:
- Thời gian Quang Minh thần phù hộ sắp hết, ta còn phải thi triển một lần nữa để bảo vệ bọn nhỏ.
- Vậy phiền ngươi rồi.
Luke ứng theo nói:
- Một mình ta đi trước thăm dò đường, xem có nguy hiểm gì không…….
Bình luận truyện