Cưng À, XXL Mới Là Size Của Anh

Chương 7: Có còn nhớ nam chính quần lót quân hay chăng



Thẩm Y đi dạo thỏa thích cả con phố rồi, rất nhân từ phất tay để Thẩm Mặc và Mộc Tử Tự đi chơi, còn cô đi càn quét lần hai cùng cô bạn vừa gặp trên đường.

Thấy sắc mặt Mộc Tử Tự có chút mệt mỏi mặc dù Thẩm Mặc muốn ở bên cậu thên một chút, nhưng lại xót người, vì vậy cắn răng đưa người về.

Khi xe dừng lại dưới lầu nhà trọ, Mộc Tử ự đang tựa vào ghế dựa thiếp đi, ánh đèn mờ ảo phả lên mặt cậu, không còn dáng vẻ mạnh mẽ sáng sủa, mà lộ ra an tĩnh khéo léo.

Thẩm Mặc tắt đèn, lẳng lặng nhìn cậu trai đang nằm ngủ bên cạnh, so với hồi bé Mộc Tử Tự thay đổi rất nhiều, đứa bé với ánh mắt sùng bái và yêu thích luôn luôn đi theo mình trong trí nhớ, giờ đã biến thành thiếu niên tươi sáng dễ xù lông.

Bởi vì ở trên xe cho nên Mộc Tử Tự ngủ không sâu, mơ hồ cảm giác trên môi có thứ gì đó liếm láp, xúc cảm ấm áp khiến cậu có chút nhột, cái loại cảm giác ướt át này giống như bị con chó nuôi hồi nhỏ liếm mặt.

Giống như bị con chó nuôi hồi nhỏ liếm mặt.. Giống như bị con chó nuôi hồi nhỏ liếm mặtg.. Giống như bị con chó nuôi hồi nhỏ liếm mặt.

Bị chó liếm.. Đậu xanh rau má, không phải mình đang ở trên xe à, chó ở đâu ra!!!

Đột nhiên ý thức được vấn đề này, Mộc Tử Tự lập tức mở mắt, ngồi thẳng người, trái phải trước sau nhìn một lượt, đến cái bóng cũng không có, chỉ có Thẩm Mặc ngồi ở ghế lái bình tĩnh nhìn mình.

“..anh ngủ … a không, tôi ngủ thiếp đi.. tôi, tôi dậy rồi..”

“Ừ, thấy cậu đang ngủ nên không đánh thức.” Thẩm Mặc cười nói, rất tự nhiên đưa tay sửa lại tóc mái xòa trên trán Mộc Tử Tự: “Đúng rồi, lần trước quên đưa cái này cho cậu.” nói xong lấy một chiếc túi trong ngăn bên cạnh đưa Mộc Tử Tự.

“Gì vậy?” Mộc Tử Tự nghi hoặc nhận lấy chiếc túi có chút quen mắt, mở ra.

“…. em gái anh.”

Mộc Tử Tự lôi ra mấy chiếc quần hôm trước Thẩm Mặc giới thiệu cho mình, có mấy

món gắn mác big size, có mấy món là XL, nhìn dáng vẻ nín cười của Thẩm Mặc, Mộc Tử Tự làm một động tác hiện muốn làm vô cùng: cầm quần lót chụp vô mặt Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc nhanh tay lẹ mắt tiếp được đồ bay tới, đưa tay kéo Mộc Tử Tự có ý đồ mở cửa chạy ra, khi đối phương quay đầu lập tức áp môi tới, thời điểm Mộc Tử Tự bị Thẩm Mặc hôn cậu quên phản kháng, cho đến khi đối phương chuyển sang gặm cắn cậu mới mờ mịt nghĩ, cái cảm giác này cùng cảm giác như bị cún liếm trong mộng giống hệt nhau, chỉ có điều chó liếm nhẹ nhàng dịu dàng lắm.. Còn Thẩm Mặc này căn bản là chó gặm rồi = =

Đù, trọng điểm không phải là cái này nha đậu xanh, mình đây là bị cường hôn rồi, việc này và bị chó liếm không hề cùng level nha....

“Tử Tự, anh thích em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện