Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
Chương 49
Khụ khụ.
Bầu không khí có chút kì lạ.
Không lâu sau, trong phòng đã chứa đủ loại trai bao.
Nhan Lôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, cô nhanh chóng nhận ra mình không phải một con hổ lớn, mà là một con cừu nhỏ lọt thỏm trong một bầy sói.
Điều may mắn duy nhất là hôm nay cô ăn mặc rất kín đáo, váy đen dài che chắn rất kĩ, trên người không hở chút da nào ra ngoài.
Tuy nhiên, nhìn vào người đẹp tóc dài trong bộ váy đen và làn da trắng như tuyết, các trai bao trong hộp đêm đều sôi sùng sục. Họ đã cố hết sức để nháy mắt, duỗi tay chân, phô diễn cơ bắp và tung ra đủ loại kỹ năng độc nhất vô nhị, cố gắng lấy được một đêm của người đẹp.
Trong hộp đêm chợt tràn ngập hương vị của đủ loại hormones nam, khiến cho người ta không khỏi cảm khái, đúng là mùa xuân đã đến mà…
Nhan Lôi xấu hổ, ánh mắt của những tên trai bao này đều hừng hực khí thế, như thể nóng lòng muốn nuốt cô vào bụng… Nếu cô sớm biết chuyện này, cô đã nhất quyết không cần cái “phúc lợi” này rồi!
Chỉ có Trần Bạc Vũ là một ngoại lệ. Sau khi bình tĩnh lại, ánh mắt anh đặc biệt rõ ràng, anh chỉ chú ý làm thế nào để cô nhanh chóng thoát ra, hoàn toàn không có chút ha.m muốn nào.
Vào thời điểm này, tranh chấp nội bộ nảy sinh trong hộp đêm, hiếm lắm mới có một cô gái xinh đẹp như vậy đến đây. Ai muốn bỏ lỡ cơ hội với cô ấy chứ? Để giành được sự sủng ái của người đẹp, mấy tên trai bao đều không chịu nhường nhau, xô đẩy qua lại. Sự thật chứng minh rằng cách đàn ông ghen, không khác gì đánh nhau với một người phụ nữ đang vò đầu bứt tóc.
Khung cảnh nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Vẫn câu nói đó, mùa xuân đến rồi, mọi thứ đều phát triển tốt…
Cuối cùng, trai bao “Thái La”, người nổi tiếng nhất trong hộp đêm đã tuyên bố rằng mọi người không nên làm tổn hại hoà khí, không phải là cần người đi tiếp khách sao? Vậy thì, tôi sẽ đích thân qua đêm với cô Nhan.
Ngay sau khi Thái La xuất hiện, những người trai bao còn lại đều biết rằng họ không thể cạnh tranh với anh ta, vì vậy họ chỉ có thể bỏ cuộc. Thái La được biết đến như là vua của các hộp đêm trong thành phố, nổi tiếng trong giới. Anh ta sinh ra đã có gương mặt của người mẫu nổi tiếng thế giới, cao 185cm, nặng 75kg, cơ bụng sáu múi, cũng rất am hiểu tâm lý chị em phụ nữ.
Chiến tích huy hoàng, vào sinh nhật lần thứ 25 của mình, anh ta cũng nhận được quà là sáu chiếc xe hơi hạng sang của phụ nữ giàu có.
Bây giờ ông vua hộp đêm cũng phải lòng Nhan Lôi, anh ta tự giới thiệu bản thân với giọng điệu thối hoắc: “Cô Nhan, cô không cần phải chọn ai đi cùng nữa. Tôi là vedette trong hộp đêm của chúng tôi, tôi cam đoan sẽ không khiến cô thất vọng.” Sau khi tạm dừng, anh ta trêu chọc Trần Bạc Vũ: “Người mới này thực sự thiếu kinh nghiệm, hãy để tôi giúp cô có một buổi tối vui vẻ.”
“Cô Nhan đã chọn tôi rồi.” Giọng Trần Bạc Vũ hơi khàn khàn, lại mang theo chút nặng nề: “Ở đây không có việc gì liên quan đến anh.”
Lời này vừa nói ra, nầu không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Trần Bạc Vũ muốn độc chiếm người đẹp này sao? Các tên trai bao khác đều không đồng ý.
Khi cuộc trò chuyện thay đổi, Thái La khẽ cười nói: “Cô Nhan, tôi nghe nói Kudo Shinichi vẫn còn là trai tơ. Anh ta không phục vụ cô tốt được đâu, vậy nên đừng lãng phí thời gian với loại người này.”
Sau đó, một đám trai bao cười ha hả thành tiếng.
Hầu hết trong số họ đều có kinh nghiệm ở tuổi thiếu niên, còn “Kudo Shinichi” thực sự vẫn còn là trai tơ tuổi đôi mươi, đúng là phí phạm khuôn mặt đẹp trai và cơ thể sáu múi kia mà, hay là anh ta ”bất lực”?!
Chỉ có Nhan Lôi ngồi trên ghế sô pha là xấu hổ muốn chết, cô biết rằng người đó chỉ là một kẻ tham công tiếc việc, anh thường không bận tâm đến chuyện yêu đương, nhưng hoàn toàn không có vấn đề gì về phương diện đó.
Vì vậy, cô nhìn chằm chằm vào anh Trần đang “đóng băng”, nói: “Tất cả đều đi đi, để người tên Kudo này ở lại với tôi.”
“Cô Nhan, điều này không thể được. Hôm nay cô phải chọn một trai bao đi cùng cô.” Thái La giải thích: “Đừng ngại, thực ra đây là quy định của hộp đêm chúng tôi. Thực tập sinh không được sử dụng để phục vụ khách hàng một mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu… nếu trai tơ như anh ta không dịu dàng với cô thì sao? Chẳng phải là phí phạm người phụ nữ xinh đẹp như cô sao?”
Lời vừa dứt, trong phòng lại có thêm một tràng cười ầm ĩ.
Nhan Lôi càng thêm xấu hổ: “Một mình anh ta là đủ rồi, thật sự đủ rồi…” Cái miệng này cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Khuôn mặt của Trần Bạc Vũ tối sầm lại, thực ra thì “giấy đăng ký làm trai bao” của anh là do cấp dưới điền hộ (Bản thân anh rất bận công việc, thực sự không có thời gian để làm mấy thứ này), cũng không biết ai đã viết trên đó rằng anh là… trai tơ 27 năm. Kết quả là, anh chỉ muốn quay đầu rút lui…
Trần Bạc Vũ cố nén cơn tức giận, nói: “Mấy người không có tai à? Cô này đã bảo các anh rời đi rồi, hay là phải để tôi đuổi hết ra ngoài?!”
Câu nói này đã châm ngòi giận dữ của những tên trai bao khác.
Suy cho cùng, hộp đêm cũng là nơi có thứ tự, lí nào lại để cho người mới đến được phép ra mặt?!
“Ồ, người mới này tính tình thật nóng nảy!”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, có biết kính trọng tiền bối không?!”
“Cô Nhan, người này vừa nhìn đã biết là “bất lực” rồi. Để tôi đi cùng cô đi!”
“Đừng tưởng có cơ bụng sáu múi là ngon, tôi nói cho cậu biết ông đây là nhà vô địch của Sanda đấy!”
***
Tình hình có vẻ còn tệ hơn!
Nhan Lôi xấu hổ đến mức cô đột nhiên cảm thấy xung quanh mình đều là những con rồng độc ác, chỉ có Trần Bạc Vũ là chàng thanh niên diệt rồng thuần khiết.
Cô chỉ muốn giải vây cho Trần Bạc Vũ, khi Thái La chỉ vào bảng phi tiêu trên tường, cao giọng nói: “Kudo Shinichi, trong hộp đêm của chúng ta có một quy tắc, khi gặp tranh chấp không thể giải quyết được, phải ném phi tiêu để quyết định nghe theo lời ai.” Anh ta là bậc thầy phi tiêu trong quán: “Thế nào? Cậu dám thi ném phi tiêu với tôi không? Người thua phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Bao nhiêu ván? “Trần Bạc Vũ lạnh lùng hỏi.
“Ba ván thắng hai, thế nào?” Thái La không quên nịnh nọt cô: “Vừa hay để cô Nhan mở rộng tầm mắt.”
“Được.” Trần Bạc Vũ chấp nhận lời thách đấu của Thái La không chút do dự.
Thái La cười thầm anh không biết tự lượng sức mình, rồi đến quầy lấy sáu chiếc phi tiêu mềm của Nhật Bản. Những chiếc phi tiêu đều rất đẹp mắt, đây là loại phi tiêu mềm anh ta thường luyện tập, cảm giác đặc biệt tốt.
Ném phi tiêu là một trò chơi tưởng chừng như dễ dàng nhưng thực tế để luyện tập thuần thục lại rất khó. Thái La dựa vào việc mình là bậc thầy trong chơi trò này, vì vậy anh ta đã bắt đầu trước.
Nhan Lôi không hiểu về phi tiêu, chỉ thấy Thái La ngắm mục tiêu một cách bình tĩnh, vững vàng ném phi tiêu. Ở vòng đầu tiên, anh ta đã đạt 100 điểm, sau ba vòng,l anh ta được 300 điểm.
“Hay lắm! Ba cái phi tiêu này dùng rất tốt!”
“Anh Thái La vẫn cứ tuyệt vời như vậy! Phi tiêu mềm quá tốt!”
“Thằng nhóc này xong đời rồi! Phi tiêu mềm của Thái La là thứ tuyệt nhất trong quán của chúng ta!”
Nhan Lôi lạnh run người, đành đưa ánh mắt nhìn sang Trần Bạc Vũ, thấy anh bước đến vị trí Thái La vừa đứng, kiểm tra khoảng cách trực tiếp từ hồng tâm tới điểm ném. Còn ngại không quá khó, anh lấy một chiếc khăn tay ra, buộc chặt để che lại hai mắt của chính mình.
Chờ đã, nhắm mắt ném phi tiêu?!
Mọi người đều sững sờ, thằng nhóc này muốn chơi trò ném mù à?!
Phải biết là Kudo Shinichi là một trai bao mới đi làm hôm nay, chắc chắn chưa bao giờ chơi ném phi tiêu trong hộp đêm, chưa từng rèn luyện qua cơ bắp trí nhớ, vậy nên rất khó chơi ném mù. Chỉ có thể dựa vào ấn tượng trong đầu để ném.
Thái La cũng sửng sốt: “Nhóc con, đừng có ném lệch khỏi bia, hù dọa cô Nhan của chúng ta đấy.”
Ngay khi lời vừa dứt, Trần Bạc Vũ giơ tay, ném chiếc phi tiêu đầu tiên ngay lập tức, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, ở giữa hồng tâm, động tác của anh không hề lòng vòng, rối rắm chút nào.
“…” Người mới vừa cười nhạo anh thì không nói được gì nữa, chỉ có một số người nói: “Chắc chắn là thằng nhóc này là ăn may, làm sao nó có thể chính xác được như vậy…” Ăn may? Anh còn cần phải ăn may à? Trần Bạc Vũ dễ dàng ném chiếc phi tiêu thứ hai và thứ ba, kỹ thuật của anh rất ổn định. Trong ba lần ném, có ba lần trúng hồng tâm, đạt điểm tuyệt đối là 450.
“…”
Ba lần trúng hồng tâm, lại còn là ném mù!
Thái La chết lặng, những tên trai bao còn lại cũng im lặng.
Không biết là ai thấp giọng nói: “Trình độ này của anh ta hẳn là vận động viên ném phi tiêu chuyên nghiệp…”
Ba ván thắng hai, nhưng vòng thứ hai và thứ ba sau đó, Trần Bạc Vũ ném trúng hồng tâm ba vòng liên tiếp. Anh hạ gục Thái La, hơn nữa toàn bộ quá trình đều là ném mù. Anh thậm chí còn không thèm nhìn hồng tâm, muốn ném lúc nào thì ném.
“…”
Thực lực kh.ủng bố là gì chứ? Chính là đây này!
Đám trai bao trong phòng im lặng rời đi.
Con mẹ nó Kudo Shinichi ném mù mà tất cả đều trúng hồng tâm, liệu điều này còn để lại đường sống nào cho những người đàn ông khác không?!
“Coi như cậu lợi hại!” Ngay cả Thái La cũng phải bội phục kỹ thuật của anh, hôm nay anh ta xem như được mở rộng tầm mắt, nhưng anh ta vẫn muốn cố tình trêu chọc Trần Bạc Vũ: “Kudo à, có vẻ như cậu là một cao thủ ẩn danh, tại sao lại vẫn còn trinh chứ?”
“Anh thua, đi ra ngoài.” Trần Bạc Vũ lạnh lùng nói, anh không muốn nhiều lời với người này nữa.
“Vậy thì cậu hãy chăm sóc cô Nhan thật tốt.” Thái La mỉm cười: “Vừa rồi những người đàn ông trong phòng đứng ở đây, mắt cô ấy đều chỉ hướng về cậu. Có vẻ như cô ấy luôn một lòng với cậu…”
Mặt Nhan Lôi đột nhiên đỏ lên, cái tên trai bao này thật tinh ý, không hổ là thủ lĩnh của đám trai bao ở đây.
Ngay sau đó, Thái La cũng rời khỏi phòng, dám trai bao ở bên ngoài cũng tức giận nói: “Anh Thái, anh để cho người mới này ngồi lên trên đầu chúng ta sao? Không dạy dỗ cậu ta một trận sao?”
“Dạy nó cái rắm ý!” Thái La lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đốt, nói với phong thái đại ca: “Cậu không thấy à? Mấy người trong phòng đều như muốn ăn thịt cô Nhan đó. Chỉ có tên Kudo Shinichi này, cậu ta chỉ quan tâm đến sự an toàn cá nhân của cô Nhan, không hề muốn chiếm hữu cô ấy… Tên Kudo Shinichi này là một người tốt bụng, hoặc là một người đàn ông thực sự yêu cô ấy, vì vậy, hai người họ chắc chắn biết nhau, hơn nữa còn là người yêu của nhau.”
“…”
Sau đó đám trai bao mới có phản ứng, trời ạ, hoá ra là bạn gái của Kudo đến!
Không, đây là một sự hiểu lầm tuyệt đẹp.
Hơn nữa người hiểu lầm không chỉ có những người đàn ông bên ngoài.
Nhan Lôi yên tâm khi thấy những người đàn ông kia đi ra hết, vừa rồi cô sững sờ khi nhìn thấy Trần Bạc Vũ, cô đã ngồi yên, sợ anh đột nhiên nổi giận với mình.
Nhìn anh ném phi tiêu trong trò chơi, nói thật cô không hề lo lắng về trình độ của anh, dù gì Trần Bạc Vũ cũng là người có thể bắn quỷ nước từ khoảng cách hàng trăm mét, nên phi tiêu nho nhỏ này cũng chẳng đáng là gì.
Khi ánh mắt chạm nhau, Trần Bạc Vũ bước đến, ôm cô vào lòng. Nhan Lôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mắt anh tối sầm lại. Sau đó, đầu ngón tay của anh đặt dưới cằm cô nâng mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Đây có phải là hình phạt của anh ấy không?
Cô nhắm mắt lại và tận hưởng nó.
Mạnh bạo hơn, sâu hơn chút, cô đều can tâm tình nguyện.
Nụ hôn này hơi tốn sức, anh dứt khoát cạy mở phòng tuyến hàm răng của cô, môi và lưỡi anh trở nên uyển chuyển.
Sau nụ hôn, mắt cô và anh rất gần nhau. Cô có thể thấy rõ đôi mi xinh đẹp của người đàn ông, cũng như đôi đồng tử đen láy của anh, trong đó có cái bóng nho nhỏ của cô.
Nhan Lôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rất may mắn vì Trần Bạc Vũ không có dấu hiệu tức giận. Vừa rồi, cô đã chọn một phòng trai bao, còn ch.ảy nước miếng trước đám mỹ nam kia, bản chất của con gái mới lớn đã lộ ra rồi!
Nhìn xem, bạn trai của cô có phải rất hào phóng không? [Buồn cười]
Một giây sau, cô nghe thấy Trần Bạc Vũ nói: “Lôi Lôi, em vào đây là vì lo lắng cho anh à?”
“Là Tiểu Lâm hay Tiểu Đàm nói cho em biết chỗ của anh?”
“Bọn họ càng ngày càng hư, đây là nơi nào chứ?! Anh ở đây với tư cách là đặc vụ ngầm để tìm ra thông tin cần thiết giải quyết vụ án. Dao một cô gái có thể tùy tiện vào chứ?!”
“… ” Nhan Lôi im lặng. Hoá ra anh ấy cũng đến để nằm vùng. Anh ấy đúng là rất… trong sáng!
Về khía cạnh đạo đức, anh cảnh sát 27 tuổi tham công tiếc việc Trần Bạc Vũ này hiện vẫn là một người non nớt, luôn thiếu trí tưởng tượng.
Hoá ra anh còn tưởng rằng mình hỏi thăm anh ấy, bởi vì lo lắng cho anh ấy, cho nên mới đi vào hộp đêm này, chọn phòng có trai bao…
Nếu như để anh biết cô chủ động đến hộp đêm, không liên quan gì đến anh…
Ha ha ha ha, có cần mặt mũi nữa không?
Nhan Lôi im lặng một lúc, sau khi suy nghĩ về cái giá phải trả khi kích động anh, cô liền nở nụ cười.
“Anh yêu! Em thực sự rất lo lắng cho anh!”
“Tối nay anh không về nhà, em thực sự lo lắng vô cùng, hỏi thăm được mới biết anh tới hộp đêm này!”
“Anh là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, không có người phụ nữ nào có thể giữ được! Em thật sự sợ anh sẽ bị một đám phú bà ăn thịt!”
Tiết tháo của anh thuộc về cô, chỉ có điểm này là không cần bàn tới. Hừ!
Danh ngôn thế giới: Đôi khi, nói dối cũng là một kiểu ngụy trang tốt đẹp.
Đến từ Nhan không thể giải thích được chuyện đặt phòng có trai bao, chảy nư.ớc miếng trước một loạt trai đẹp, cuối cùng lại chọn người đàn ông của chính mình Lôi.
Một giây sau, cái ôm lại càng chặt hơn, anh Trần ngây thơ thật sự tin tưởng lời nói của cô mà an ủi: “Đừng lo, anh có cách. Anh thật sự không tìm được người thay thế nhiệm vụ ngầm này, cho nên anh mới phải làm. Anh đã đích thân đến, nên sẽ rời đi khi biết tin về John và đồng bọn của anh ta.”
Hai mắt Nhan Lôi đỏ hoe: “Nhưng em không muốn bất kỳ người phụ nữ nào lợi dụng anh, đàn ông cũng không được!”
Trần Bạc Vũ mỉm cười, anh chỉnh lại lọn tóc mai cho cô: “Đừng lo lắng, anh chỉ là thực tập sinh, không cần tiếp khách một mình. Hơn nữa, anh sẽ không để bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào anh.”
Anh không phải một tay chơi như Lục Gia Nhiên, anh đã tin rằng người phụ nữ này sẽ toàn tâm toàn ý với mình.
Trong lòng Nhan Lôi lại khóc ướt cả mặt, đúng là một người đàn ông chính trực.
Không được không được, bị anh nhìn một cách trìu mến như vậy… chỉ muốn nằm xuống thôi, hôn hôn!
Thật tiếc vì hoàn cảnh không cho phép, cô không thể ăn thịt anh trong hộp đêm, vì vậy cô chỉ vòng tay qua cổ anh và hôn anh, thè lưỡi ra liế.m, di chuyển xuống xa hơn một chút, mím môi, ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng, cô nói: “Bạc Vũ, em thích anh… nhưng lần sau anh không nên giấu em hút thuốc, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Câu nói này là lời đáp lại lời tỏ tình lần trước của anh.
Cô không phải đồ cặn bã, không thể lợi dụng anh mà còn muốn không chịu trách nhiệm với anh, đúng không…
Trần Bạc Vũ mỉm cười, anh chưa bao giờ nghi ngờ cô, càng không nghi ngờ sự chính trực của cô. Được bạn gái lo lắng và yêu thương như vậy khiến trái tim anh ấm áp hẳn lên. Vì vậy, anh kéo cổ tay cô, nói: “Đi thôi, tối nay anh sẽ đi cùng em về nhà.”
Nghe vậy, mặt Nhan Lôi lập tức đỏ bừng.
Anh ấy… anh ấy cũng muốn… đúng rồi, đàn ông 27 tuổi phải có nhu cầu như vậy đúng không? Họ lại đang sống với nhau, họ còn vừa tỏ tình… phát triển theo hướng đó cũng được. Đây vốn là chuyện anh tình em nguyện, nước chảy thành sông.
Nhưng sự thật chứng mình, cô suy nghĩ nhiều rồi.
Muốn “ăn thịt” ai đó còn khó hơn lên trời.
Trần Bạc Vũ chào hỏi, nhanh chóng đưa cô ra khỏi hộp đêm. Anh thực sự chỉ về nhà với cô, ngồi nói vài câu về diễn biến vụ án, rồi anh đi… Anh đi… humh… anh nói tối nay anh còn có việc phải làm.
Nhan Lôi đáng thương ngồi xổm trên ban công nhìn anh rời đi.
Tại sao lại khó để ăn thịt một người đàn ông mà mình thích như vậy?
***
Mặt khác, sau khi nằm vùng cả ngày, Trần Bạc Vũ đã nắm được danh sách trai bao của hộp đêm. [Có hiệu quả!]
Buổi sáng, anh kiểm tra công việc của John, thấy rằng anh ta đến làm việc tại hộp đêm đó vào tháng 3 năm ngoái. Tháng đó, năm người đàn ông nước ngoài tham gia hộp đêm Nymph.
Anh lập tức yêu cầu mọi người điều tra thông tin của năm người đàn ông ngoại quốc, không nằm ngoài dự đoán, ảnh của họ không khớp với ảnh trên hộ chiếu, tất cả đều sử dụng hộ chiếu giả.
Trần Bạc Vũ lấy ra một bản ghi âm khác, trong đó có các tài liệu ghi âm mà anh đã thu thập được. Anh yêu cầu những người trong nhóm thông tin phân tích khẩu âm Tây Ban Nha của năm tên trai bao nước ngoài, và nó thực sự mang hương vị Mexico.
Rõ ràng từ cuộc điều tra, băng đảng nước ngoài của John thật sự ẩn nấp ở đây.
Trần Bạc Vũ lập tức gọi điện, lệnh cho đội cảnh sát đặc nhiệm hỗ trợ ngay lập tức. Họ cần sử dụng sức mạnh của cảnh sát đặc nhiệm bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào hai chứng cứ là danh sách và đoạn ghi âm thì không đủ để phát lệnh bắt giữ. Họ cần xác minh danh tính thực sự của nhóm tội phạm nước ngoài này trước khi có thể bắt giữ.
“Lão đại, lão đại!” Cảnh sát Lâm đến, Trần Bạc Vũ bận rộn không hề ngẩng đầu nhìn lên: “Bên phòng máy tính của trường thế nào rồi?”
“Chúng tôi đã nhờ nhóm hacker khách đỏ khôi phục thông tin máy chủ trong phòng máy, phát hiện ngày 1 tháng 3, Phương Tiểu Nam thật sự có kết nối thẻ nhớ với máy tính số 27!”
Theo phân tích thông tin từ Bộ Thông tin, vào ngày 1 tháng 3, Tiểu Nam đã sử dụng máy tính của trường để mở thẻ nhớ ngoài. Cô bé xem nội dung trong thẻ nhớ gần nửa tiếng, hiện họ không thể khôi phục tất cả hồ sơ chuyến tham quan của Tiểu Nam. May mắn thay, hồ sơ truy cập tạm thời của các tệp đã được lưu lại.
Vào ngày hôm đó, tên của thư mục mà Tiểu Nam mở là địa chỉ dark web bằng tiếng Tây Ban Nha, phía sau là tên của một blogger. Blogger này tên là [Pelayo Diaz].
Thông tin trên dark web cho thấy, blogger Pelayo Diaz không phải một người, mà là một nhóm đến từ Mexico. Họ được thành lập cách đây tám năm và chuyên quay video, hình ảnh giật gân để kiếm các lượt nhấp vào trên dark web.
Trần Bạc Vũ đã xem tất cả các video của họ suốt đêm và phát hiện những nội dung sau, giết người, phân thây, h**p d*m,…
Mà người đàn ông tên John kia đã xuất hiện trong video của blogger này rất nhiều lần. Trần Bạc Vũ nhìn thấy, John đã thành lập một danh mục video có tên là [Thân thể tách rời] vào hai năm trước. Nội dung rất kinh khủng, tất cả nạn nhân đều là phụ nữ.
Điều này cho thấy John là một tên có nhân cách chống đối xã hội rất điển hình, không thể chiếm được sự đồng cảm của con người. Bản năng của Nhan Lôi khi nhìn thấy anh ta ngày hôm đó đã đúng, John không phải là người, mà là dã thú bắt chước con người.
Bây giờ cô đã hiểu tại sao Tiểu Nam không dám báo án, đứa trẻ thực sự sợ hãi trước nội dung đó.
Ngoài ra, hình nền video mới nhất của các blogger Pelayo đều nằm trong hộp đêm đó. Họ thường đến hộp đêm để mua phụ nữ Trung Quốc đang say, sau đó đưa video của nạn nhân lên dark web.
Theo thống kê, trong năm mà nhóm dark web Pelayo đến Trung Quốc, đóng quân ở Trung Quốc, chúng đã sử dụng hộp đêm làm vỏ bọc, mê hoặc rất nhiều cô gái Trung Quốc. Người thường không biết mình bị quay video, họ cũng không dám báo án với cảnh sát.
Nhìn đến đây, Trần Bạc Vũ cảm thấy rất may mắn, may mắn tối hôm qua Nhan Lôi đã chọn anh, anh có thể bảo vệ cô khỏi chỗ thị phi đó.
Sau khi thành công có được bằng chứng của những tên rác rưởi ngoại quốc này, Trần Bạc Vũ nở nụ cười tươi rói. Anh trực tiếp phát lệnh: “Bắt bọn chúng, tội danh h**p d*m.”
“Vâng!” Cảnh sát Lâm vội vàng liên lạc với đội cảnh sát đặc nhiệm.
Trần Bạc Vũ cũng không quên tính sổ: “Ngoài ra, tối qua cậu hay Tiểu Đàm đã nói với Nhan Lôi là tôi ở hộp đêm đó?”
“… Hả?” Tiểu Lâm bối rối.
“Cậu không biết cô ấy là chị dâu tương lai của cậu sao? Làm sao có thể để cô ấy đến nơi như vậy tìm tôi?!”
Trần Bạc Vũ thực sự tức giận, đám đàn em này thật không hiểu chuyện mà!
“Tôi biết mà lão đại, nhưng tôi không nói với cô Nhan rằng anh nằm vùng ở hộp đêm trai bao. Chúng tôi cũng không phải không muốn sống nữa… Tối hôm qua cô Nhan không hề gọi tới…” Tiểu Lâm cảm thấy oan ức, ai có can đảm nói với chị dâu rằng anh là một trai bao chứ?
“…”
Trần Bạc Vũ im lặng, vậy làm sao Nhan Lôi biết anh là đặc vụ chìm trong hộp đêm? Còn biết rằng hoa danh của anh là Shinichi Kudo? Khi xong việc, anh phải về nhà hỏi cô thật kĩ, cô lấy tin tức ở đâu?
Bầu không khí có chút kì lạ.
Không lâu sau, trong phòng đã chứa đủ loại trai bao.
Nhan Lôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, cô nhanh chóng nhận ra mình không phải một con hổ lớn, mà là một con cừu nhỏ lọt thỏm trong một bầy sói.
Điều may mắn duy nhất là hôm nay cô ăn mặc rất kín đáo, váy đen dài che chắn rất kĩ, trên người không hở chút da nào ra ngoài.
Tuy nhiên, nhìn vào người đẹp tóc dài trong bộ váy đen và làn da trắng như tuyết, các trai bao trong hộp đêm đều sôi sùng sục. Họ đã cố hết sức để nháy mắt, duỗi tay chân, phô diễn cơ bắp và tung ra đủ loại kỹ năng độc nhất vô nhị, cố gắng lấy được một đêm của người đẹp.
Trong hộp đêm chợt tràn ngập hương vị của đủ loại hormones nam, khiến cho người ta không khỏi cảm khái, đúng là mùa xuân đã đến mà…
Nhan Lôi xấu hổ, ánh mắt của những tên trai bao này đều hừng hực khí thế, như thể nóng lòng muốn nuốt cô vào bụng… Nếu cô sớm biết chuyện này, cô đã nhất quyết không cần cái “phúc lợi” này rồi!
Chỉ có Trần Bạc Vũ là một ngoại lệ. Sau khi bình tĩnh lại, ánh mắt anh đặc biệt rõ ràng, anh chỉ chú ý làm thế nào để cô nhanh chóng thoát ra, hoàn toàn không có chút ha.m muốn nào.
Vào thời điểm này, tranh chấp nội bộ nảy sinh trong hộp đêm, hiếm lắm mới có một cô gái xinh đẹp như vậy đến đây. Ai muốn bỏ lỡ cơ hội với cô ấy chứ? Để giành được sự sủng ái của người đẹp, mấy tên trai bao đều không chịu nhường nhau, xô đẩy qua lại. Sự thật chứng minh rằng cách đàn ông ghen, không khác gì đánh nhau với một người phụ nữ đang vò đầu bứt tóc.
Khung cảnh nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Vẫn câu nói đó, mùa xuân đến rồi, mọi thứ đều phát triển tốt…
Cuối cùng, trai bao “Thái La”, người nổi tiếng nhất trong hộp đêm đã tuyên bố rằng mọi người không nên làm tổn hại hoà khí, không phải là cần người đi tiếp khách sao? Vậy thì, tôi sẽ đích thân qua đêm với cô Nhan.
Ngay sau khi Thái La xuất hiện, những người trai bao còn lại đều biết rằng họ không thể cạnh tranh với anh ta, vì vậy họ chỉ có thể bỏ cuộc. Thái La được biết đến như là vua của các hộp đêm trong thành phố, nổi tiếng trong giới. Anh ta sinh ra đã có gương mặt của người mẫu nổi tiếng thế giới, cao 185cm, nặng 75kg, cơ bụng sáu múi, cũng rất am hiểu tâm lý chị em phụ nữ.
Chiến tích huy hoàng, vào sinh nhật lần thứ 25 của mình, anh ta cũng nhận được quà là sáu chiếc xe hơi hạng sang của phụ nữ giàu có.
Bây giờ ông vua hộp đêm cũng phải lòng Nhan Lôi, anh ta tự giới thiệu bản thân với giọng điệu thối hoắc: “Cô Nhan, cô không cần phải chọn ai đi cùng nữa. Tôi là vedette trong hộp đêm của chúng tôi, tôi cam đoan sẽ không khiến cô thất vọng.” Sau khi tạm dừng, anh ta trêu chọc Trần Bạc Vũ: “Người mới này thực sự thiếu kinh nghiệm, hãy để tôi giúp cô có một buổi tối vui vẻ.”
“Cô Nhan đã chọn tôi rồi.” Giọng Trần Bạc Vũ hơi khàn khàn, lại mang theo chút nặng nề: “Ở đây không có việc gì liên quan đến anh.”
Lời này vừa nói ra, nầu không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Trần Bạc Vũ muốn độc chiếm người đẹp này sao? Các tên trai bao khác đều không đồng ý.
Khi cuộc trò chuyện thay đổi, Thái La khẽ cười nói: “Cô Nhan, tôi nghe nói Kudo Shinichi vẫn còn là trai tơ. Anh ta không phục vụ cô tốt được đâu, vậy nên đừng lãng phí thời gian với loại người này.”
Sau đó, một đám trai bao cười ha hả thành tiếng.
Hầu hết trong số họ đều có kinh nghiệm ở tuổi thiếu niên, còn “Kudo Shinichi” thực sự vẫn còn là trai tơ tuổi đôi mươi, đúng là phí phạm khuôn mặt đẹp trai và cơ thể sáu múi kia mà, hay là anh ta ”bất lực”?!
Chỉ có Nhan Lôi ngồi trên ghế sô pha là xấu hổ muốn chết, cô biết rằng người đó chỉ là một kẻ tham công tiếc việc, anh thường không bận tâm đến chuyện yêu đương, nhưng hoàn toàn không có vấn đề gì về phương diện đó.
Vì vậy, cô nhìn chằm chằm vào anh Trần đang “đóng băng”, nói: “Tất cả đều đi đi, để người tên Kudo này ở lại với tôi.”
“Cô Nhan, điều này không thể được. Hôm nay cô phải chọn một trai bao đi cùng cô.” Thái La giải thích: “Đừng ngại, thực ra đây là quy định của hộp đêm chúng tôi. Thực tập sinh không được sử dụng để phục vụ khách hàng một mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu… nếu trai tơ như anh ta không dịu dàng với cô thì sao? Chẳng phải là phí phạm người phụ nữ xinh đẹp như cô sao?”
Lời vừa dứt, trong phòng lại có thêm một tràng cười ầm ĩ.
Nhan Lôi càng thêm xấu hổ: “Một mình anh ta là đủ rồi, thật sự đủ rồi…” Cái miệng này cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Khuôn mặt của Trần Bạc Vũ tối sầm lại, thực ra thì “giấy đăng ký làm trai bao” của anh là do cấp dưới điền hộ (Bản thân anh rất bận công việc, thực sự không có thời gian để làm mấy thứ này), cũng không biết ai đã viết trên đó rằng anh là… trai tơ 27 năm. Kết quả là, anh chỉ muốn quay đầu rút lui…
Trần Bạc Vũ cố nén cơn tức giận, nói: “Mấy người không có tai à? Cô này đã bảo các anh rời đi rồi, hay là phải để tôi đuổi hết ra ngoài?!”
Câu nói này đã châm ngòi giận dữ của những tên trai bao khác.
Suy cho cùng, hộp đêm cũng là nơi có thứ tự, lí nào lại để cho người mới đến được phép ra mặt?!
“Ồ, người mới này tính tình thật nóng nảy!”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, có biết kính trọng tiền bối không?!”
“Cô Nhan, người này vừa nhìn đã biết là “bất lực” rồi. Để tôi đi cùng cô đi!”
“Đừng tưởng có cơ bụng sáu múi là ngon, tôi nói cho cậu biết ông đây là nhà vô địch của Sanda đấy!”
***
Tình hình có vẻ còn tệ hơn!
Nhan Lôi xấu hổ đến mức cô đột nhiên cảm thấy xung quanh mình đều là những con rồng độc ác, chỉ có Trần Bạc Vũ là chàng thanh niên diệt rồng thuần khiết.
Cô chỉ muốn giải vây cho Trần Bạc Vũ, khi Thái La chỉ vào bảng phi tiêu trên tường, cao giọng nói: “Kudo Shinichi, trong hộp đêm của chúng ta có một quy tắc, khi gặp tranh chấp không thể giải quyết được, phải ném phi tiêu để quyết định nghe theo lời ai.” Anh ta là bậc thầy phi tiêu trong quán: “Thế nào? Cậu dám thi ném phi tiêu với tôi không? Người thua phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Bao nhiêu ván? “Trần Bạc Vũ lạnh lùng hỏi.
“Ba ván thắng hai, thế nào?” Thái La không quên nịnh nọt cô: “Vừa hay để cô Nhan mở rộng tầm mắt.”
“Được.” Trần Bạc Vũ chấp nhận lời thách đấu của Thái La không chút do dự.
Thái La cười thầm anh không biết tự lượng sức mình, rồi đến quầy lấy sáu chiếc phi tiêu mềm của Nhật Bản. Những chiếc phi tiêu đều rất đẹp mắt, đây là loại phi tiêu mềm anh ta thường luyện tập, cảm giác đặc biệt tốt.
Ném phi tiêu là một trò chơi tưởng chừng như dễ dàng nhưng thực tế để luyện tập thuần thục lại rất khó. Thái La dựa vào việc mình là bậc thầy trong chơi trò này, vì vậy anh ta đã bắt đầu trước.
Nhan Lôi không hiểu về phi tiêu, chỉ thấy Thái La ngắm mục tiêu một cách bình tĩnh, vững vàng ném phi tiêu. Ở vòng đầu tiên, anh ta đã đạt 100 điểm, sau ba vòng,l anh ta được 300 điểm.
“Hay lắm! Ba cái phi tiêu này dùng rất tốt!”
“Anh Thái La vẫn cứ tuyệt vời như vậy! Phi tiêu mềm quá tốt!”
“Thằng nhóc này xong đời rồi! Phi tiêu mềm của Thái La là thứ tuyệt nhất trong quán của chúng ta!”
Nhan Lôi lạnh run người, đành đưa ánh mắt nhìn sang Trần Bạc Vũ, thấy anh bước đến vị trí Thái La vừa đứng, kiểm tra khoảng cách trực tiếp từ hồng tâm tới điểm ném. Còn ngại không quá khó, anh lấy một chiếc khăn tay ra, buộc chặt để che lại hai mắt của chính mình.
Chờ đã, nhắm mắt ném phi tiêu?!
Mọi người đều sững sờ, thằng nhóc này muốn chơi trò ném mù à?!
Phải biết là Kudo Shinichi là một trai bao mới đi làm hôm nay, chắc chắn chưa bao giờ chơi ném phi tiêu trong hộp đêm, chưa từng rèn luyện qua cơ bắp trí nhớ, vậy nên rất khó chơi ném mù. Chỉ có thể dựa vào ấn tượng trong đầu để ném.
Thái La cũng sửng sốt: “Nhóc con, đừng có ném lệch khỏi bia, hù dọa cô Nhan của chúng ta đấy.”
Ngay khi lời vừa dứt, Trần Bạc Vũ giơ tay, ném chiếc phi tiêu đầu tiên ngay lập tức, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, ở giữa hồng tâm, động tác của anh không hề lòng vòng, rối rắm chút nào.
“…” Người mới vừa cười nhạo anh thì không nói được gì nữa, chỉ có một số người nói: “Chắc chắn là thằng nhóc này là ăn may, làm sao nó có thể chính xác được như vậy…” Ăn may? Anh còn cần phải ăn may à? Trần Bạc Vũ dễ dàng ném chiếc phi tiêu thứ hai và thứ ba, kỹ thuật của anh rất ổn định. Trong ba lần ném, có ba lần trúng hồng tâm, đạt điểm tuyệt đối là 450.
“…”
Ba lần trúng hồng tâm, lại còn là ném mù!
Thái La chết lặng, những tên trai bao còn lại cũng im lặng.
Không biết là ai thấp giọng nói: “Trình độ này của anh ta hẳn là vận động viên ném phi tiêu chuyên nghiệp…”
Ba ván thắng hai, nhưng vòng thứ hai và thứ ba sau đó, Trần Bạc Vũ ném trúng hồng tâm ba vòng liên tiếp. Anh hạ gục Thái La, hơn nữa toàn bộ quá trình đều là ném mù. Anh thậm chí còn không thèm nhìn hồng tâm, muốn ném lúc nào thì ném.
“…”
Thực lực kh.ủng bố là gì chứ? Chính là đây này!
Đám trai bao trong phòng im lặng rời đi.
Con mẹ nó Kudo Shinichi ném mù mà tất cả đều trúng hồng tâm, liệu điều này còn để lại đường sống nào cho những người đàn ông khác không?!
“Coi như cậu lợi hại!” Ngay cả Thái La cũng phải bội phục kỹ thuật của anh, hôm nay anh ta xem như được mở rộng tầm mắt, nhưng anh ta vẫn muốn cố tình trêu chọc Trần Bạc Vũ: “Kudo à, có vẻ như cậu là một cao thủ ẩn danh, tại sao lại vẫn còn trinh chứ?”
“Anh thua, đi ra ngoài.” Trần Bạc Vũ lạnh lùng nói, anh không muốn nhiều lời với người này nữa.
“Vậy thì cậu hãy chăm sóc cô Nhan thật tốt.” Thái La mỉm cười: “Vừa rồi những người đàn ông trong phòng đứng ở đây, mắt cô ấy đều chỉ hướng về cậu. Có vẻ như cô ấy luôn một lòng với cậu…”
Mặt Nhan Lôi đột nhiên đỏ lên, cái tên trai bao này thật tinh ý, không hổ là thủ lĩnh của đám trai bao ở đây.
Ngay sau đó, Thái La cũng rời khỏi phòng, dám trai bao ở bên ngoài cũng tức giận nói: “Anh Thái, anh để cho người mới này ngồi lên trên đầu chúng ta sao? Không dạy dỗ cậu ta một trận sao?”
“Dạy nó cái rắm ý!” Thái La lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đốt, nói với phong thái đại ca: “Cậu không thấy à? Mấy người trong phòng đều như muốn ăn thịt cô Nhan đó. Chỉ có tên Kudo Shinichi này, cậu ta chỉ quan tâm đến sự an toàn cá nhân của cô Nhan, không hề muốn chiếm hữu cô ấy… Tên Kudo Shinichi này là một người tốt bụng, hoặc là một người đàn ông thực sự yêu cô ấy, vì vậy, hai người họ chắc chắn biết nhau, hơn nữa còn là người yêu của nhau.”
“…”
Sau đó đám trai bao mới có phản ứng, trời ạ, hoá ra là bạn gái của Kudo đến!
Không, đây là một sự hiểu lầm tuyệt đẹp.
Hơn nữa người hiểu lầm không chỉ có những người đàn ông bên ngoài.
Nhan Lôi yên tâm khi thấy những người đàn ông kia đi ra hết, vừa rồi cô sững sờ khi nhìn thấy Trần Bạc Vũ, cô đã ngồi yên, sợ anh đột nhiên nổi giận với mình.
Nhìn anh ném phi tiêu trong trò chơi, nói thật cô không hề lo lắng về trình độ của anh, dù gì Trần Bạc Vũ cũng là người có thể bắn quỷ nước từ khoảng cách hàng trăm mét, nên phi tiêu nho nhỏ này cũng chẳng đáng là gì.
Khi ánh mắt chạm nhau, Trần Bạc Vũ bước đến, ôm cô vào lòng. Nhan Lôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mắt anh tối sầm lại. Sau đó, đầu ngón tay của anh đặt dưới cằm cô nâng mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Đây có phải là hình phạt của anh ấy không?
Cô nhắm mắt lại và tận hưởng nó.
Mạnh bạo hơn, sâu hơn chút, cô đều can tâm tình nguyện.
Nụ hôn này hơi tốn sức, anh dứt khoát cạy mở phòng tuyến hàm răng của cô, môi và lưỡi anh trở nên uyển chuyển.
Sau nụ hôn, mắt cô và anh rất gần nhau. Cô có thể thấy rõ đôi mi xinh đẹp của người đàn ông, cũng như đôi đồng tử đen láy của anh, trong đó có cái bóng nho nhỏ của cô.
Nhan Lôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rất may mắn vì Trần Bạc Vũ không có dấu hiệu tức giận. Vừa rồi, cô đã chọn một phòng trai bao, còn ch.ảy nước miếng trước đám mỹ nam kia, bản chất của con gái mới lớn đã lộ ra rồi!
Nhìn xem, bạn trai của cô có phải rất hào phóng không? [Buồn cười]
Một giây sau, cô nghe thấy Trần Bạc Vũ nói: “Lôi Lôi, em vào đây là vì lo lắng cho anh à?”
“Là Tiểu Lâm hay Tiểu Đàm nói cho em biết chỗ của anh?”
“Bọn họ càng ngày càng hư, đây là nơi nào chứ?! Anh ở đây với tư cách là đặc vụ ngầm để tìm ra thông tin cần thiết giải quyết vụ án. Dao một cô gái có thể tùy tiện vào chứ?!”
“… ” Nhan Lôi im lặng. Hoá ra anh ấy cũng đến để nằm vùng. Anh ấy đúng là rất… trong sáng!
Về khía cạnh đạo đức, anh cảnh sát 27 tuổi tham công tiếc việc Trần Bạc Vũ này hiện vẫn là một người non nớt, luôn thiếu trí tưởng tượng.
Hoá ra anh còn tưởng rằng mình hỏi thăm anh ấy, bởi vì lo lắng cho anh ấy, cho nên mới đi vào hộp đêm này, chọn phòng có trai bao…
Nếu như để anh biết cô chủ động đến hộp đêm, không liên quan gì đến anh…
Ha ha ha ha, có cần mặt mũi nữa không?
Nhan Lôi im lặng một lúc, sau khi suy nghĩ về cái giá phải trả khi kích động anh, cô liền nở nụ cười.
“Anh yêu! Em thực sự rất lo lắng cho anh!”
“Tối nay anh không về nhà, em thực sự lo lắng vô cùng, hỏi thăm được mới biết anh tới hộp đêm này!”
“Anh là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, không có người phụ nữ nào có thể giữ được! Em thật sự sợ anh sẽ bị một đám phú bà ăn thịt!”
Tiết tháo của anh thuộc về cô, chỉ có điểm này là không cần bàn tới. Hừ!
Danh ngôn thế giới: Đôi khi, nói dối cũng là một kiểu ngụy trang tốt đẹp.
Đến từ Nhan không thể giải thích được chuyện đặt phòng có trai bao, chảy nư.ớc miếng trước một loạt trai đẹp, cuối cùng lại chọn người đàn ông của chính mình Lôi.
Một giây sau, cái ôm lại càng chặt hơn, anh Trần ngây thơ thật sự tin tưởng lời nói của cô mà an ủi: “Đừng lo, anh có cách. Anh thật sự không tìm được người thay thế nhiệm vụ ngầm này, cho nên anh mới phải làm. Anh đã đích thân đến, nên sẽ rời đi khi biết tin về John và đồng bọn của anh ta.”
Hai mắt Nhan Lôi đỏ hoe: “Nhưng em không muốn bất kỳ người phụ nữ nào lợi dụng anh, đàn ông cũng không được!”
Trần Bạc Vũ mỉm cười, anh chỉnh lại lọn tóc mai cho cô: “Đừng lo lắng, anh chỉ là thực tập sinh, không cần tiếp khách một mình. Hơn nữa, anh sẽ không để bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào anh.”
Anh không phải một tay chơi như Lục Gia Nhiên, anh đã tin rằng người phụ nữ này sẽ toàn tâm toàn ý với mình.
Trong lòng Nhan Lôi lại khóc ướt cả mặt, đúng là một người đàn ông chính trực.
Không được không được, bị anh nhìn một cách trìu mến như vậy… chỉ muốn nằm xuống thôi, hôn hôn!
Thật tiếc vì hoàn cảnh không cho phép, cô không thể ăn thịt anh trong hộp đêm, vì vậy cô chỉ vòng tay qua cổ anh và hôn anh, thè lưỡi ra liế.m, di chuyển xuống xa hơn một chút, mím môi, ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng, cô nói: “Bạc Vũ, em thích anh… nhưng lần sau anh không nên giấu em hút thuốc, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Câu nói này là lời đáp lại lời tỏ tình lần trước của anh.
Cô không phải đồ cặn bã, không thể lợi dụng anh mà còn muốn không chịu trách nhiệm với anh, đúng không…
Trần Bạc Vũ mỉm cười, anh chưa bao giờ nghi ngờ cô, càng không nghi ngờ sự chính trực của cô. Được bạn gái lo lắng và yêu thương như vậy khiến trái tim anh ấm áp hẳn lên. Vì vậy, anh kéo cổ tay cô, nói: “Đi thôi, tối nay anh sẽ đi cùng em về nhà.”
Nghe vậy, mặt Nhan Lôi lập tức đỏ bừng.
Anh ấy… anh ấy cũng muốn… đúng rồi, đàn ông 27 tuổi phải có nhu cầu như vậy đúng không? Họ lại đang sống với nhau, họ còn vừa tỏ tình… phát triển theo hướng đó cũng được. Đây vốn là chuyện anh tình em nguyện, nước chảy thành sông.
Nhưng sự thật chứng mình, cô suy nghĩ nhiều rồi.
Muốn “ăn thịt” ai đó còn khó hơn lên trời.
Trần Bạc Vũ chào hỏi, nhanh chóng đưa cô ra khỏi hộp đêm. Anh thực sự chỉ về nhà với cô, ngồi nói vài câu về diễn biến vụ án, rồi anh đi… Anh đi… humh… anh nói tối nay anh còn có việc phải làm.
Nhan Lôi đáng thương ngồi xổm trên ban công nhìn anh rời đi.
Tại sao lại khó để ăn thịt một người đàn ông mà mình thích như vậy?
***
Mặt khác, sau khi nằm vùng cả ngày, Trần Bạc Vũ đã nắm được danh sách trai bao của hộp đêm. [Có hiệu quả!]
Buổi sáng, anh kiểm tra công việc của John, thấy rằng anh ta đến làm việc tại hộp đêm đó vào tháng 3 năm ngoái. Tháng đó, năm người đàn ông nước ngoài tham gia hộp đêm Nymph.
Anh lập tức yêu cầu mọi người điều tra thông tin của năm người đàn ông ngoại quốc, không nằm ngoài dự đoán, ảnh của họ không khớp với ảnh trên hộ chiếu, tất cả đều sử dụng hộ chiếu giả.
Trần Bạc Vũ lấy ra một bản ghi âm khác, trong đó có các tài liệu ghi âm mà anh đã thu thập được. Anh yêu cầu những người trong nhóm thông tin phân tích khẩu âm Tây Ban Nha của năm tên trai bao nước ngoài, và nó thực sự mang hương vị Mexico.
Rõ ràng từ cuộc điều tra, băng đảng nước ngoài của John thật sự ẩn nấp ở đây.
Trần Bạc Vũ lập tức gọi điện, lệnh cho đội cảnh sát đặc nhiệm hỗ trợ ngay lập tức. Họ cần sử dụng sức mạnh của cảnh sát đặc nhiệm bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào hai chứng cứ là danh sách và đoạn ghi âm thì không đủ để phát lệnh bắt giữ. Họ cần xác minh danh tính thực sự của nhóm tội phạm nước ngoài này trước khi có thể bắt giữ.
“Lão đại, lão đại!” Cảnh sát Lâm đến, Trần Bạc Vũ bận rộn không hề ngẩng đầu nhìn lên: “Bên phòng máy tính của trường thế nào rồi?”
“Chúng tôi đã nhờ nhóm hacker khách đỏ khôi phục thông tin máy chủ trong phòng máy, phát hiện ngày 1 tháng 3, Phương Tiểu Nam thật sự có kết nối thẻ nhớ với máy tính số 27!”
Theo phân tích thông tin từ Bộ Thông tin, vào ngày 1 tháng 3, Tiểu Nam đã sử dụng máy tính của trường để mở thẻ nhớ ngoài. Cô bé xem nội dung trong thẻ nhớ gần nửa tiếng, hiện họ không thể khôi phục tất cả hồ sơ chuyến tham quan của Tiểu Nam. May mắn thay, hồ sơ truy cập tạm thời của các tệp đã được lưu lại.
Vào ngày hôm đó, tên của thư mục mà Tiểu Nam mở là địa chỉ dark web bằng tiếng Tây Ban Nha, phía sau là tên của một blogger. Blogger này tên là [Pelayo Diaz].
Thông tin trên dark web cho thấy, blogger Pelayo Diaz không phải một người, mà là một nhóm đến từ Mexico. Họ được thành lập cách đây tám năm và chuyên quay video, hình ảnh giật gân để kiếm các lượt nhấp vào trên dark web.
Trần Bạc Vũ đã xem tất cả các video của họ suốt đêm và phát hiện những nội dung sau, giết người, phân thây, h**p d*m,…
Mà người đàn ông tên John kia đã xuất hiện trong video của blogger này rất nhiều lần. Trần Bạc Vũ nhìn thấy, John đã thành lập một danh mục video có tên là [Thân thể tách rời] vào hai năm trước. Nội dung rất kinh khủng, tất cả nạn nhân đều là phụ nữ.
Điều này cho thấy John là một tên có nhân cách chống đối xã hội rất điển hình, không thể chiếm được sự đồng cảm của con người. Bản năng của Nhan Lôi khi nhìn thấy anh ta ngày hôm đó đã đúng, John không phải là người, mà là dã thú bắt chước con người.
Bây giờ cô đã hiểu tại sao Tiểu Nam không dám báo án, đứa trẻ thực sự sợ hãi trước nội dung đó.
Ngoài ra, hình nền video mới nhất của các blogger Pelayo đều nằm trong hộp đêm đó. Họ thường đến hộp đêm để mua phụ nữ Trung Quốc đang say, sau đó đưa video của nạn nhân lên dark web.
Theo thống kê, trong năm mà nhóm dark web Pelayo đến Trung Quốc, đóng quân ở Trung Quốc, chúng đã sử dụng hộp đêm làm vỏ bọc, mê hoặc rất nhiều cô gái Trung Quốc. Người thường không biết mình bị quay video, họ cũng không dám báo án với cảnh sát.
Nhìn đến đây, Trần Bạc Vũ cảm thấy rất may mắn, may mắn tối hôm qua Nhan Lôi đã chọn anh, anh có thể bảo vệ cô khỏi chỗ thị phi đó.
Sau khi thành công có được bằng chứng của những tên rác rưởi ngoại quốc này, Trần Bạc Vũ nở nụ cười tươi rói. Anh trực tiếp phát lệnh: “Bắt bọn chúng, tội danh h**p d*m.”
“Vâng!” Cảnh sát Lâm vội vàng liên lạc với đội cảnh sát đặc nhiệm.
Trần Bạc Vũ cũng không quên tính sổ: “Ngoài ra, tối qua cậu hay Tiểu Đàm đã nói với Nhan Lôi là tôi ở hộp đêm đó?”
“… Hả?” Tiểu Lâm bối rối.
“Cậu không biết cô ấy là chị dâu tương lai của cậu sao? Làm sao có thể để cô ấy đến nơi như vậy tìm tôi?!”
Trần Bạc Vũ thực sự tức giận, đám đàn em này thật không hiểu chuyện mà!
“Tôi biết mà lão đại, nhưng tôi không nói với cô Nhan rằng anh nằm vùng ở hộp đêm trai bao. Chúng tôi cũng không phải không muốn sống nữa… Tối hôm qua cô Nhan không hề gọi tới…” Tiểu Lâm cảm thấy oan ức, ai có can đảm nói với chị dâu rằng anh là một trai bao chứ?
“…”
Trần Bạc Vũ im lặng, vậy làm sao Nhan Lôi biết anh là đặc vụ chìm trong hộp đêm? Còn biết rằng hoa danh của anh là Shinichi Kudo? Khi xong việc, anh phải về nhà hỏi cô thật kĩ, cô lấy tin tức ở đâu?
Bình luận truyện