Chương 72: Ni Tơ Lỏng
Thật ra bây giờ cần phải tỉnh táo không phải chỉ có một mình Nhan Lôi.
Kiểm tra xong, Trần Bạc Vũ chui ra khỏi bàn thờ thờ Phật, chỉ thấy ngọn núi phía trước rộng bao la, ánh sáng tinh mơ rực rỡ lướt qua đường chân trời, chiếu sáng sông Trường Giang đang chảy cuồn cuộn cách đó không xa, mang đến cảm giác cực kỳ bao la, tráng lệ.
Anh nhìn hướng đi của thế núi xung quanh, đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng sấm “đùng”.
Trần Bạc Vũ ngẩn người, trong đầu ong lên một tiếng, vang lên tiếng báo động, đây là tiếng nổ ở đâu truyền tới? Hôm nay là ngày nắng, sao trên núi lại vang lên tiếng sấm nổ được chứ?
Trần Bạc Vũ đi dọc theo bậc thềm đến trên đài quan sát, chỉ thấy trên đường quốc lộ quanh co của núi bốc lên một luồng khói trắng lớn.
Gió núi thổi một cái, làn khói dày đặc tản đi một góc, để hiện ra một cái vật màu đen khổng lồ.
Thì ra trong làn khói dày đặc này có cuốn theo một chiếc xe đặc vụ màu đen.
Chỉ thấy khung xe đặc vụ này bị nổ nát bấy, bốn cái bánh xe toàn bộ đều nổ bay, kính xe vãi đầy đất, chỉ có vỏ ngoài của thùng xe là không bị hỏng.
May mắn này là do thiết kế chống chất nổ vốn có của xe đặc vụ.
Mấy người cảnh sát đặc nhiệm bò ra từ trong thùng của chiếc xe bị lật, trên người bọn họ đầy vết thương, tiếng nổ vang như muốn điếc tai của mỗi người.
Những nhân viên cảnh sát khác vội vã cầm bình chữa cháy xịt vào gầm xe đang cháy, sau đó ba chân bốn cẳng đỡ các đồng đội đi ra.
Mặt mày mỗi người đều xám xịt.
Đội trưởng Lý chỉ huy ở bên cạnh cũng đỡ xe, bò ra.
Quả mìn này nổ ngay chỗ trước mặt ông ấy năm mươi mét, đợt sóng xung kích đó trực tiếp đẩy một người đàn ông cao mét tám như anh ta ngã xuống đất!
“Có thể nghe tôi nói không?! Tất cả chú ý, tất cả chú ý!”
Bộ đàm vẫn còn có thể dùng, đội trưởng Lý vừa ho khan vừa liều mạng hô lên: “Tội phạm có đặt mìn! Tất cả đứng im tại chỗ không được nhúng nhích! Để cho xe tín hiệu đi lên! Bật bộ nhiễu sóng điện từ!”
Bộ nhiễu sóng điện từ có thể phòng các phần tử tội phạm bật thiết bị gây nổ điều khiển từ xa, đây là bước đầu tiên của hướng dẫn chống chất nổ của cảnh sát.
Không phải là sét đánh, mà là có thuốc nổ! Tất cả cảnh sát cũng bắt đầu lo lắng, đề phòng, vốn đã có tên điên đánh bom Phương Vũ Long rồi, hôm nay ở núi Nam Sơn lại xuất hiện một tên điên cuồng gài mìn Tiêu Văn Đông nữa!
Ánh sáng trong mắt Trần Bạc Vũ tối lại, trước tiên anh bình ổn tâm trạng lại, sau đó tìm trong đầu những phương án, kế hoạch có liên quan đến chống chất nổ.
Nhưng mà một đợt tiếng chuông đã phá tan sự tỉnh táo của anh.
Cách xa đó mấy trăm mét, Nhan Lôi cũng nghe thấy được tiếng nổ vừa rồi.
Bây giờ cô cũng chắc bên dưới cái miếng cô đạp cũng là một quả mìn!
Cô không dám cử động, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho anh cầu viện, nói: “Bạc Vũ, em nói chuyện này với anh, dù thế nào anh cũng đừng có cuống lên đâu nhé… em và Tiểu Lâm đạp phải mìn rồi.”
!!!
Lôi Lôi gặp nguy hiểm.
Trái tim anh bỗng trầm xuống.
Nó kéo theo tất cả cảm giác và thần kinh của anh.
Trong chớp mắt, Trần Bạc Vũ đi vào trong động Bồ Tát, nghe thấy Nhan Lôi hô to một tiếng: “Đừng có đạp lên mấy tấm ván kia! Đừng có tới đây!”
Trần Bạc Vũ dừng bước, chỉ cách mấy chục mét mà cứ như có rào cản giữa sự sống và cái chết ngăn cách vậy.
Trong ánh mắt anh hiện lên đầy sự lo âu, hai tay không tự chủ được mà nắm lại thành quyền.
Dừng một chút, Nhan Lôi hít sâu một chút, rồi mới vô cùng tỉnh táo nói: “Em thấy phía sau tượng Quan Âm có một sợi dây đỏ, đè lên trên đó là một cái điện thoại di động, chắc là thiết bị kích phát nổ.
Mà cái dưới chân hai đứa em… có thể là mìn nhảy.
Trước tiên anh đừng có cuống lên, tụi em còn chịu đựng được…”
Trần Bạc Vũ gật đầu, cảnh tượng vụ nổ hồi nãy anh cũng đã thấy, xem chừng trên núi này không chỉ có một quả mìn.
Trần Bạc Vũ không cho phép nghi ngờ nói: “Hai người đừng có nhúng nhích.”
Anh nhanh chóng gọi điện cho đội trưởng Lý, nói rõ tình hình, để cho cục thành phố nhanh chóng chuyển tới một lô trang bị chống nổ.
Cùng lúc, anh thông báo cho đơn vị gần nhất phái binh tháo gỡ chất nổ đến tiếp viện.
Đáng tiếc là trong hệ thống cảnh sát không có được mấy chuyên gia tháo gỡ chất nổ (bởi vì một năm nay trong phạm vi cả nước không có mấy vụ án nổ mìn), những chuyên gia gần đây còn phải đến phòng làm việc tỉnh điều tra.
Bất đắc dĩ, cục thành phố không thể làm gì khác hơn là để tiểu đoàn công binh địa phương đến tiếp viện cho bọn họ, trong đơn vị phòng chống chất nổ có binh chủng chuyên tháo gỡ đạn dược.
Chỉ chốc lát sau, dưới sự che chở của bộ nhiễu sóng điện từ, tất cả cảnh sát trên núi đã bắt đầu rút lui xuống.
Bắt đầu từ bây giờ, mỗi một tấc đất trên núi đều không được an toàn.
Thậm chí ngay cả xe cứu thương cũng không có cách nào lái lên được.
Ai cũng không ai dám mạo hiểm đi lục soát núi dưới giàn mìn đầy nguy hiểm này.
Tên Tiêu Văn Đông này hoàn toàn là bản nâng cấp của tên điên Phương Vũ Long ném bom – anh ta muốn nổ hết tất cả những ai cản trở anh ta, dù cho người này là ai đi nữa.
Trần Bạc Vũ luôn canh giữ trong động Bồ Tát, anh đã học về kiến thức phòng nổ trong trường cảnh sát, anh lo bọn họ sẽ xảy ra điều gì bất ngờ, dứt khoát liền ở chỗ này trông nom bọn họ.
Nhan Lôi nhìn anh lúc thì nằm ở phía sau tượng Quan Âm, lúc thì nằm trên đất, mắt cứ chăm chú nhìn theo sợi dây đỏ, cô không kiềm được mà lo lắng cho anh: “Dù thế nào anh cũng phải cẩn thận, đừng có đạp mìn.”
Trần Bạc Vũ vô cùng tỉnh táo đáp: “Em yên tâm đi, anh đi theo dấu chân trên đất.”
Theo phân tích của anh, dấu chân trên mặt đất là size bốn mươi ba, vừa vặn phù hợp với size chân của Tiêu Văn Đông.
Nói như vậy, những dấu chân mới này, rất có thể là dấu vết của Tiêu Văn Đông để lại.
Sau khi đi một vòng quanh dấu chân, Trần Bạc Vũ liền có thể đoán được tình hình.
Tổng cộng trên đất có bốn quả mình, dùng tấm ván che lại.
Mà cái đường dây phía sau điện thoại được nối liền với bên dưới bệ tượng Quan Âm.
Nói cách khác, trong động Bồ Tát này có ít nhất năm quả mìn.
Dựa theo phán đoán của anh, nguy hiểm nhất và cũng chứa lượng thuốc nổ lớn nhất được giấu ở bên trong pho tượng Quan Âm này.
Trần Bạc Vũ nhẹ nhàng dời pho tượng Quan Âm đi, còn Nhan Lôi và Tiểu Lâm thì cùng hít vào một ngụm khí.
Chỉ thấy bên trong tượng Quan Âm Bồ Tát này rỗng, sau khi dời đi, bên trong lập tức lộ ra một cái rương cao cỡ nửa người.
Trên cái rương chỉ có một lỗ nhỏ, bên trên có một con quay hồi chuyển (thiết bị cảm biến chuyển động), bên cạnh có để một cái đồng hồ đeo tay điện tử.
Đồng hồ đeo tay phát ra tiếng “tích, tích, tích” nhỏ, hiển thị đồng hồ đếm ngược.
38 phút 12 giây.
Đây là một thiết bị nổ hẹn giờ, kết hợp với thiết bị cảm biến chuyển động, để phòng ngừa bị di chuyển.
Nhan Lôi muốn mắng một câu má nó, dưới đất có mìn, bên trong tượng Quan Âm thì có đồng hồ hẹn giờ, bọn họ thật sự đã rơi vào hang sói rồi.
Thiết bị nổ hẹn giờ là một cái rương sắt được đóng kín, vừa nhìn đã biết được thiết kế rất chuyên nghiệp rồi.
Nếu như cảnh sát cưỡng ép tháo ra thì sẽ chạm vào thiết bị cảm ứng chuyển động ở bên cạnh.
Vào giờ phút này, thời gian chỉ còn có ba mươi phút, ngay cả đơn vị phòng chống chất nổ gần nhất cũng không tới đây kịp.
Cái trò này của Tiêu Văn Đông thật sự quá ghê gớm!
Nhan Lôi có chút tuyệt vọng, mìn thì còn có thể chờ đơn vị chống chất nổ tới tháo gỡ, nhưng mà cái bom hẹn giờ này thì nên làm sao?!
Cô nhanh chóng nhớ lại quyển “Hướng dẫn chống chất nổ” kia.
Ném hết toàn bộ thuốc nổ đi?
Nhưng mà phía trên con quay hồi chuyển là thiết bị cảm biến chuyển động, nó sẽ cảm ứng được bất kỳ chuyển động nhỏ xíu nào, một khi bị kích hoạt thì nó sẽ lập tức phát ra tia lửa điện.
Trực tiếp đặt thuốc nổ lên trên chống chất nổ rồi bật kíp nổ?!
Nhưng mà bản thân của thùng chống nổ đã được đóng kín bốn mặt rồi, mà cái rương sắt to này không thể dời đi, cũng không thể cho vào trong thùng, nguyên nhân cũng như trên, là bởi vì thiết bị cảm biến chuyển động.
Thế thì cắt đứt nguồn điện của đường dây?
Thân mến, nguồn điện của người ta nằm bên trong rương sắt, được đóng kín hoàn toàn đó…
Làm hư đồng hồ?
Vậy cũng không thay đổi được kết cục bị nổ, vừa nhìn đã biết cái thuốc nổ này là kết cấu mắc song song đó, mắc song song là gì hả? Đó chính là khi một cái đường dây bị hư, thì những đường dây còn lại của nó chắc chắn sẽ làm nổ!
Làm sao đây?!
Làm sao đây?!
Trần Bạc Vũ nhìn kết cấu thuốc nổ bên trong rương sắt qua lỗ nhỏ, anh xác định đây là thiết bị nổ loại mạch điện tích hợp mắc song song.
Như thế này, trừ khi dưới tình huống bản thân thiết bị không bị di chuyển, làm tê liệt hết tất cả các linh kiện của mạch điện trong nháy mắt, mới có thể đảm bảo thiết bị hẹn giờ bị mất đi khả năng kích nổ.
Nếu không, hành động thiếu suy nghĩ thì chắc chắn sẽ chết!
Trên đầu Trần Bạc Vũ đều là mồ hôi lạnh, mạng sống của người yêu và cấp dưới đều đang gặp nguy hiểm, sống chết đang vào giờ phút trọng yếu, chỉ cần lơ là một chút là tan xương nát thịt.
Anh gọi điện thoại thúc giục đơn vị chống chất nổ, bên kia nói rằng đã lên máy bay trực thăng rồi.
Chỉ là, bọn họ bay đến núi Nam Sơn cần ít nhất hơn một tiếng đồng hồ, rõ ràng không kịp đến cứu viện rồi.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn lại 30 phút.
Tiểu Lâm giẫm lên tấm ván khóc hu hu, run rẩy nói: “Lão đại à, tôi cảm thấy tôi không thể giữ nổi nữa rồi, anh đi trước đi, đừng để mất thêm một cái mạng!”
“Đừng có nói nhảm.”
Trần Bạc Vũ không nói gì nhiều.
Anh đang nhanh chóng suy tính làm sao phá giải cục diện trước mắt.
Hiện yếu tố then chốt mang tính đe dọa không phải là mìn chôn dưới đất mà là quả bom hẹn giờ này!
Làm sao mới có thể để thời gian ngừng lại?
Hoặc là nói, làm sao mới có thể khiến các linh kiện của mạch điện đồng thời mất đi hiệu lực?!
Trần Bạc Vũ nhanh chóng suy nghĩ.
Mấy đồng nghiệp trong cục thành phố đặt cho anh một cái biệt danh, Trần Diêm Vương.
Ý là nói khi anh phá án, lúc nào cũng lạnh lùng và lý trí, cứ giống như ngài Diêm Vương đã nhìn quá quen sự sống và cái chết vậy.
Thật ra không phải anh lạnh lùng, máu lạnh, mà là khi đối mặt với những tình huống nguy hiểm như này, vội vã và nhiệt huyết đều là những cảm xúc dư thừa.
Dù khi đàn ông gào thét thật to, phụ nữ khóc lóc thảm thương thì cũng không giải quyết được những phiền toái thật sự.
Cho nên lúc trước, khi anh phá án, chưa bao giờ anh có những lo âu không cần thiết, càng không biết sợ hãi là gì.
Nhưng mà hôm nay anh rất sợ, anh cực kỳ sợ.
Bởi vì người gặp nạn không phải là ai khác, mà là Nhan Lôi, là cô gái anh yêu nhất.
Anh thà bản thân anh đạp phải một trăm quả mình, cũng không bằng lòng để mạng sống của cô phải rơi vào nguy hiểm.
Nhìn cô rơi vào nguy hiểm, nhưng bản thân lại không thể làm gì, điều này còn giày vò ý chí và tinh thần anh hơn bất cứ gì khác.
Anh cố gắng bình tĩnh, sau đó, anh nghĩ ra một cách.
Bỗng nhiên, anh xoay người chạy ra ngoài, bởi vì tốc độ quá nhanh mà suýt chút nữa đã đụng vào đội trưởng Lý ở cửa.
Đội trưởng Lý ở đây cũng sốt ruột thay anh: “Cảnh sát Trần, chuyên gia tháo gỡ bom đạn đã lên máy bay…” Nhưng mà Trần Bạc Vũ lên chiếc xe bên cạnh, không quay đầu lại mà lái xe lao xuống núi.
??? Đội trưởng Lý ngẩn ngơ: “Trần Bạc Vũ xuống núi làm cái gì? Lại nghe thấy trong bộ đàm vang lên giọng nói của Trần Bạc Vũ, anh nói không có chút tình cảm nào: “Chú Lý, cho mọi người rút lui, cách xa hang động năm mươi mét, còn nữa, phủ sóng điện từ lên toàn bộ.”
“Nhưng mà, Tiểu Nhan và Tiểu Lâm còn ở bên trong.” Đội trưởng Lý do dự nói: “Chúng tôi còn đang nghĩ cách làm nhiễu sóng điện từ, bây giờ mà rút, thế thì chẳng khác nào là từ bỏ bọn họ à?!”
“Đây không phải là từ bỏ, mà đây là cân nhắc đến kết quả xấu nhất mà ứng đối.
Bản thân cái rương sắt đó có thể cô lập sóng nhiễu điện từ của cảnh sát, Tiêu Văn Đông đã làm một cái chống tháo gỡ bom đạn rồi.
Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách.”
Nói xong, Trần Bạc Vũ liền tắt bộ đàm, đạp ga dưới chân, chiếc xe đặc vụ này trực tiếp chạy với tốc độ 200 mile trên giờ.
!!!
Đội trưởng Lý không thể làm gì khác hơn là làm theo phân phó của anh, đưa người rút lui trước.
Nhưng mà ông ấy vẫn không yên tâm tình hình ở trong động, vì vậy đứng ở cửa động nhìn xuống.
Chỉ thấy hai người Nhan Lôi và cảnh sát Lâm đang cứng đờ tại chỗ, Tiêu Văn Đông đi quá nhanh, cứ như gió lốc, để lại hai người mặt mày chết lặng.
“Trần Bạc Vũ đi làm cái gì vậy?” Nhan Lôi mờ mịt không hiểu.
“Thôi rồi, xong đời, ngay cả lão đại cũng đành phải bó tay, hai đứa mình chắc cũng xong đời rồi!” Tiểu Lâm khóc lóc.
Lúc này Lâm Học Nguy cũng đến cửa động, anh ta là nhân viên kỹ thuật duy nhất ở trên núi, cho nên được mời tới xem tình hình một chút.
Nhan Lôi nhìn anh ta đứng cẩn thận từng li từng tí, tiến lên không được, lùi cũng không xong, nhìn đầy do dự, liền nói lớn: “Anh Lâm, anh đừng có vào! Anh cũng không có cách đâu!”
Mặt Lâm Học Nguy cũng đầy lo lắng, anh ta có chút bó tay nói: “Cô Nhan, tôi rất muốn giúp mấy người, nhưng mà chuyên ngành của tôi không phải cái này, thật sự không giúp được mấy người.”
Anh ta là người học Kỹ thuật truyền thông, chuyên nghiên cứu về đường truyền tín hiệu, cũng không phải học về kỹ sư mạch điện tích hợp, chuyên môn của hai ngành này khác nhau một trời một vực.
Đội trưởng Lý không khỏi mắng: “Mẹ kiếp, không phải cậu là kỹ sư đặc vụ sao? Cái này cũng không có cách?”
“Tôi thật sự không có cách, không phải cảnh sát mấy người có thùng chống nổ hay sao? Không thể mang vào sao?” Lâm Học Nguy cũng trách ông ấy.
“Đúng là có thùng chống nổ, nhưng mà điều kiện tiên quyết để sử dụng thùng chống nổ là bỏ toàn bộ thiết bị nổ và cả thuốc nổ vào bên trong thùng, mới có thể đóng kín và kích nổ!”
Dừng lại một chút, đội trưởng Lý chỉ cái rương sắt đó: “Cậu nhìn kĩ một chút, thấy cái miếng giống nhang muỗi trên đó không? Nó gọi là con quay hồi chuyển, cũng gọi là thiết bị cảm biến chuyển động, chuyên dùng để kiểm tra sự di chuyển của vật thể! Nếu như chúng ta dời thiết bị này khởi động thì toàn bộ thuốc nổ sẽ bị nổ trước thời hạn!”
Cho nên, đối mặt với loại bom hẹn giờ như vậy, dù mang lên tất cả thiết bị chống nổ của cảnh sát thì đội trưởng Lý cũng không có cách nào.
Không thể làm gì khác hơn là để người giăng dây xung quanh bên ngoài.
Nhan Lôi cũng nghe rõ, tên Tiêu Văn Đông là một tên kỹ sư ru rú trong nhà, hơn nữa cũng hiểu rõ cách chống chất nổ của cảnh sát.
Chẳng qua là cho thuốc nổ vào bên trong thùng chống nổ rồi kích nổ.
Nhưng mà anh ta lại cố ý bố trí ở phía trên một cái thiết bị cảm biến chuyển động, từ đó cắt đứt khả năng sử dụng thùng chống nổ của cảnh sát.
Lâm Học Nguy cũng tuyệt vọng: “Vậy thì làm sao bây giờ?”
Cảnh sát Lâm cũng tuyệt vọng không thôi: “Chẳng lẽ, hai chúng ta phải chết sao?!”
Chỉ có Nhan Lôi nghĩ là: “Bạc Vũ, anh ấy đi đâu rồi?”
Cô tin anh có cách mới rời đi.
Nếu không, người đàn ông của cô sẽ chỉ đi cùng cô đến cuối cùng.
Lúc này, thời gian chỉ còn lại mười lăm phút.
Đội trưởng Lý lần nữa thúc giục đơn vị chống chất nổ và chuyên gia tháo gỡ bom đạn, nhưng mà đối phương lại rối rít bày tỏ, ngồi tên lửa cũng không thể nhanh như vậy đã chạy tới được đâu! Động Bồ Tát này ở trên ngọn núi cao bốn trăm mét, gần đó cũng không có bãi đậu xe, ngay cả máy bay trực thây cũng chỉ có thể dừng lại dưới chân núi rồi lái xe đi lên.
Mười lăm phút, cậu bảo bọn họ có thể làm gì?
Tiêu Văn Đông đã thiết kế thiết bị nổ bảo vệ kép này, vốn hoàn toàn không muốn cho người vào trong động có thể sống rời khỏi!
***
Bên kia.
Năm phút trước, Trần Bạc Vũ dừng xe lại trong một cái sân.
Nơi này là bệnh viện của núi Nam Sơn, nằm dưới chân núi Nam Sơn, là bệnh viện bậc 3A trong vùng.
Năm năm trước, sau khi anh truy kích Phương Vũ Long và bị thương, anh đã được đón nhận chữa trị ở chỗ này.
Trần Bạc Vũ không nói hai lời liền vọt đến phòng làm việc của viện trưởng, xuất trình giấy chứng nhận cảnh sát, sau đó cầm lấy hai bình nitơ lỏng rồi vội vã rời đi.
Viện trưởng cũng không phản ứng kịp, người lính cảnh sát này sao bỗng nhiên lại muốn bình nitơ lỏng chứ?
Nitơ lỏng, thứ đồ chơi này giống như nước đá khô vậy, có hiệu quả làm lạnh nhanh chóng.
Nó thường được dùng làm đông lạnh tế bào của con người và phẫu thuật nhiệt độ thấp của các phòng khoa lâm sàng của bệnh viện.
Một bình nitơ lỏng có giá năm trăm đồng, khiêng theo cũng thật nặng.
Mà cảnh sát Trần lại một lần khiêng hai bình, anh muốn làm gì?
Vào giờ phút này, vẫn còn mười phút trước khi phát nổ.
Nhân viên trên núi đã được rút lui sạch sẽ toàn bộ, đội trưởng Lý cũng để cho Lâm Học Nguy xuống núi.
Ở cổng không còn truyền tới tiếng bàn bạc ầm ĩ nữa, đột nhiên khiến Nhan Lôi cảm thấy bầu không khí có chút ảm đạm, cảnh này chẳng giống với nội dung trong phim truyền hình gì cả.
Phim truyền hình mà hồi bé cô xem, cảnh tháo gỡ bom đạn không phải luôn là lựa chọn cắt một trong hai dây xanh và dây đỏ hay sao?
Nhưng mà thực tế đã chứng minh, những tên tội phạm trên tivi không có học thức, làm quả bom thủ công cũng vô cùng thô sơ đến mức có thể so với mấy quả mìn thời Chiến tranh Thế giới thứ hai, chỉ có thế mới để lại nhiều đầu dây lộ ra như vậy cho cảnh sát đến cắt.
Còn tên tâm thần Tiêu Văn Đông này, nhìn một chút thành phẩm thủ công của người ta này.
Đặt cầu dao điện (dự bị nguồn điện), ngòi nổ, mạch điện tích hợp, dây điện, còn có thuốc nổ vân vân, tất cả đều được đặt trong một cái rương sắt được đóng kín, bên ngoài còn bọc thiết bị cảm biến chuyển động.
Lại dùng thêm mìn để bảo đảm người bên trong động hoàn toàn không có khả năng trốn thoát.
Bằng cách này mới có thể khiến cho cảnh sát đành phải bó tay.
Một tên cấp dưới tâm thần như vậy, sao mà năm đó anh Xà lại dùng anh ta cơ chứ?
Tiêu Văn Đông có thể lắp đặt hệ thống nhúng tốt như vậy, hẳn là phải quen thuộc lắm? Chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm bom.
Đột nhiên, cô có một suy nghĩ đáng sợ.
Chẳng lẽ, năm đó anh Xà lợi dụng thuốc nổ của Tiêu Văn Đông, làm nổ tung đập chứa nước lớn Danh Hồ sao?!
Nhưng mà thuốc nổ của Tiêu Văn Đông từ đâu mà có?
Làm thế nào anh ta bố trí được những thứ này trên núi Nam Sơn? Là có người giúp anh ta vận chuyển lên sao?
Một tháng qua, rốt cuộc anh ta đã trốn ở chỗ nào?
A a a!
Đầu óc cô có chút loạn, thật sự muốn bắt tên Tiêu Văn Đông lại rồi cạy miệng anh ta ra!
Nhưng mà kỳ quái là, mặc dù đang ở lằn ranh sống chết, nhưng mà cô không cảm thấy sợ, hơn nữa còn tin chắc rằng Trần Bạc Vũ sẽ trở lại.
Trong thời gian chờ đợi Trần Bạc Vũ, cô muốn nói với ba vài lời, tuy nhiên trên núi đã mở máy chặn tín hiệu (để phòng ngừa tội phạm điều khiển làm nổ thuốc nổ từ xa), điện thoại không có cách nào gọi được, vì vậy, cô không thể làm gì khác hơn là nói chuyện với Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm đang bị dao động tín ngưỡng của mình với lão đại: “Sao lão đại có thể làm như vậy?! Anh ấy bỏ cô lại, còn bỏ tôi lại!”
“Anh ấy sẽ không bỏ chúng ta lại.” Nhan Lôi an ủi.
Tiểu Lâm oán giận nói: “Chị dâu à, cũng chỉ có cô là bất cứ lúc nào cũng tin tưởng lão đại nhà chúng mình thôi, thật ra thì bình thường lão đại rất là vô tình.
Lần trước khi cứu con tin ở nhà trẻ, mọi người đều hy vọng cảnh sát tiếp tục đàm phán với tên bắt cóc.
Nhưng mà anh ấy lại hạ lệnh chủ động tấn công, cô nói xem, nếu lỡ như có sai lầm gì không may, thì đó chính là mạng của mười tám đứa nhỏ và hai giáo viên đó.”
Về sự kiện cứu con tin kia, Trần Bạc Vũ đã gây ra không ít chỉ trích.
Mọi người đều cảm thấy anh quá tự tin, đem tính mạng con tin ra làm trò.
Thậm chí bọn trẻ và phụ huynh được cứu cũng không biết ơn anh, sau đó cũng không nhận được khen ngợi.
“Cho nên cậu thấy đấy, anh ấy không phải một kẻ hèn nhát.
Anh ấy biết rõ rằng thương lượng thì độ an toàn sẽ cao hơn một chút, nhưng mà anh ấy lại lựa chọn đứng dưới góc độ con tin mà suy nghĩ, lựa chọn đưa bản thân vào nguy hiểm, dẫn đầu tiến công vào trong nhà trẻ, dẫn đầu đánh chết tên bắt cóc.
Đây là vì cái gì hả? Là bởi vì anh ấy cảm thấy đây mới là lựa chọn có lợi nhất.” Nhan Lôi phân tích.
Sự kiện cứu nhà trẻ lần đó, có rất nhiều người có ý kiến với quyết sách của anh.
Thậm chí có người còn phê bình anh, vì muốn chơi trội một lần mà đã đem toàn bộ con tin đặt vào trong nguy hiểm.
Nhưng mà phá án không phải là dùng binh trên giấy, phá án là chiến đấu, tình hình thực tế trên chiến trường sẽ thay đổi trong nháy mắt, không cho phép chậm trễ nhiều hơn một giây phút nào.
Bằng cách này, người chỉ huy phải đưa ra quyết sách lý tính nhất.
Nhất định Trần Bạc Vũ đã cẩn thận phân tích tình huống rồi mới đưa ra lựa chọn như vậy.
Điểm này ba cô cũng đã nói: “Tiểu Trần đã khiến ba phải xem trọng hơn, nó không phải là người bị người khác chi phối suy nghĩ, nó luôn có sự phán đoán của riêng minh.”
Người cảnh sát có thể được lão đồng chí Nhan Quốc Hoa khen ngợi như vậy, cô chỉ mới gặp mỗi mình anh.
(Đương nhiên cũng đã ngấm ngầm chửi không ít.)
“Chị dâu, con người cô tốt thật.” Cảnh sát Lâm nghe đến đây, bỗng nhiên cảm thấy rất hâm mộ lão đại: “Anh ấy có thể có được một hồng nhan tri kỷ như cô, thật sự là may mắn cả đời mà.”
Nhan Lôi mỉm cười, cả đời của bọn họ còn chưa có qua hết đâu.
Nhưng mà ngẩng đầu nhìn thời gian, cô liền không cười được nữa.
4:11:34, chỉ còn bốn phút nữa thôi!
Lúc này, cửa động bỗng truyền tới một tiếng phanh gấp.
Nhan Lôi giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Trần Bạc Vũ nhanh chóng chạy vào, trên tay còn xách theo hai cái bình sắt, nhìn trông giống bình gas loại nhỏ nhất.
Nhan Lôi vừa định nói chuyện với anh, Trần Bạc Vũ đã đặt hai cái bình sắt lên trên án kỷ.
Nhan Lôi sợ hết hồn, không khỏi nín thở, ánh mắt cô chỉ chú ý tới con quay hồi chuyển.
Chỉ cần cái rương sắt hơi dịch chuyển một chút xíu, thế thì, nó sẽ phát động thiết bị cảm biến chuyển động, toàn bộ thiết bị nổ sẽ bị nổ tung trước thời hạn.
Như vậy thì ba người bọn họ sẽ chết tại chỗ này.
Trần Bạc Vũ mở khóa an toàn của bình nitơ lỏng, thời gian chỉ còn lại hai phút cuối cùng!
Nhan Lôi liền sốt ruột thốt lên: “Bạc Vũ, thời gian không còn kịp nữa rồi, anh mau đi ra ngoài đi!”
Cảnh sát Lâm cũng lo lắng không thôi: “Lão đại, anh đi ra ngoài đi, tôi và chị dâu sẽ không trách anh đâu, anh đã cố gắng hết sức rồi!”
Trần Bạc Vũ hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ, anh chỉ đứng trên án kỷ, nhấc một bình nitơ lỏng trong đó lên, mở nắp ra, sau đó, từ cái lỗ nhỏ trên cái rương sắt, anh đổ cả bình nitơ lỏng vào bên trong.
Nhiệt độ của nitơ khá thấp, trong giây phút chảy ra khỏi bình, trong sơn động đã toát ra một lượng lớn khói trắng, khắp nơi trong động Bồ Tát trở nên trắng xóa.
Nhan Lôi lập tức cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua, là do sự bay hơi của nitơ lỏng đã hạ thấp nhiệt độ xung quanh xuống.
Cô hoàn toàn không nhìn thấy anh, tất cả những gì cô nhìn thấy là tượng Quan Âm lớn kia đang rũ mày xuống, thật giống như đang thương xót cho muôn nghìn chúng sinh.
Nhiệt độ của nitơ lỏng là âm một trăm độ, khi Trần Bạc Vũ cầm bình đổ nó vào, tay anh rất gần nitơ lỏng.
Không ít nitơ lỏng tràn ra dính vào tay anh, thật giống như có mười triệu con kiến đang cắn xé gân cốt, máu thịt trong bàn tay anh.
Anh không nói tiếng nào, đổ xong một bình, lại đến bình khác.
00:00:00
Đồng hồ đếm giờ kết thúc, trong sơn động không có xảy ra điều gì.
Khói trắng dần tản đi, tất cả trở lại vẻ yên ổn.
Lúc này Nhan Lôi mới nhìn thấy Trần Bạc Vũ đứng cách đó không xa, đôi tay vốn trắng nõn, thon dài của anh giờ phút này lại sưng vù lên, hai cánh tay đỏ tím hết cả, da bị căng ra, gần như căng mỏng thành một màu trong suốt, đây là cái giá mà con người phải trả khi để cơ thể tiếp xúc với nitơ lỏng.
“Anh không sao.” Anh lại an ủi cô trước.
Khóe mắt Nhan Lôi nóng lên, cô khóc: “Tay anh… cánh tay anh sao rồi?!”
“Có bị thương một chút do đông lại, không sao đâu.” Ánh mắt Trần Bạc Vũ nhìn chằm chằm vào cô, bên trong đó đều là vô số sự dịu dàng, cuối cùng anh vẫn kịp thời… cuối cùng vẫn không mất đi cô…
“Anh mau đến bệnh viện đi!”
Nhan Lôi khóc, cô biết cánh tay anh bị thương rất nghiêm trọng, đây chính là nitơ lỏng đó! Là thứ âm một trăm độ đấy! Anh vì tiết kiệm thời gian, dùng tay không mà cầm bình đổ xuống!
Đồ ngốc, không cần hai tay nữa hay sao?!
Mười ngón tay liền tim, vừa rồi anh phải đau bao nhiêu cơ chứ!
“Đừng khóc mà.” Trần Bạc Vũ có chút bất đắc dĩ nói: “Trừ lần đầu tiên gặp em, đây là lần thứ hai anh thấy em khóc.”
Anh chưa bao giờ quên cái đêm lần đầu gặp nhau ở bến đò cổ, anh khiến cho cô khóc, còn khóc đến thảm thương.
“Không muốn em khóc thì mau đến bệnh viện đi!”
Nhan Lôi ra lệnh cho anh, đối với tay súng thần như anh mà nói thì một đôi tay có ý nghĩa như thế nào.
Đó chính là mạng sống của nghề nghiệp.
Nếu mà tay không được ổn định, viên đạn lệch đi một chút, sai lầm lại đi ngàn dặm.
Cho nên, một khi tay anh để lại vết thương mang tính lâu dài thì anh không còn tư cách bắn trúng tội phạm bằng một phát súng nữa.
“Khi nào chuyên gia tháo gỡ bom đạn đến thì anh sẽ đi ngay.”
Bom hẹn giờ đã tháo xong rồi, nhưng mà mìn dưới chân bọn họ vẫn chưa được lấy ra, trái tim anh vẫn treo lơ lửng như cũ, không dám rời đi.
“… Anh thật sự là một tên ngốc.”
Nhan Lôi hít mũi, có lúc cô hy vọng anh không có tinh thần trách nhiệm như thế này.
Cũng may, đơn vị chống chất nổ đã nhanh chóng đến.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, Trần Bạc Vũ không thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe cứu thương đến bệnh viện chữa trị hai tay.
Chỉ chốc lát sau, mấy người lính mặc áo chống chất nổ vây quanh cô và Tiểu Lâm, tháo mìn dưới chân hai người bọn họ ra.
Trong thời gian tháo gỡ bom đạn, cuối cùng chuyên gia của phòng làm việc tỉnh cũng chạy đến hiện trường.
Thấy hộp sắt bị nitơ lỏng làm đông lại, nghe bọn họ nói chuyện đã xảy ra, chuyên gia phòng làm việc tỉnh bật ngón tay cái lên: “Nếu không phải cảnh sát Trần phản ứng kịp thời, hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng nổi!”
Lúc này Nhan Lôi mới biết, Trần Bạc Vũ đã chạy đi đến bệnh viện dưới chân núi giành lấy hai bình nitơ lỏng này.
Nitơ lỏng là một loại chất lỏng đông lạnh ở nhiệt độ cực kỳ thấp.
Từ hồi chiến tranh Thế giới thứ hai, khi lực lượng phòng chống bạo loạn của nước Anh tháo gỡ bom hẹn giờ mà không quân nước Đức thả xuống, họ đã cho dùng nitơ lỏng để tháo gỡ chất nổ.
Khi nitơ lỏng tiếp xúc với thiết bị điện tử, nó có thể làm cho máy và mạch điện bị động lạnh đến âm một trăm độ trong nháy mắt.
Mà nhiệt độ giảm xuống có thể khiến cho mạch điện, pin, hộp điều khiển từ xa và cầu dao điện cùng lúc bị mất hiệu lực, từ đó không thể nào tạo ra được tia lửa điện để kích nổ.
Cái thiết bị nổ hẹn giờ của Tiêu Văn Đông làm này là dùng điền để kích nổ mạch điện.
Vào giờ phút sinh tử, Trần Bạc Vũ nghĩ tới phương pháp dùng nitơ lỏng tháo gỡ chất nổ, vừa có thể dưới tình huống không di chuyển chất nổ lại có thể vô hiệu hóa toàn bộ bộ phận kích nổ.
Anh đánh cược như vậy, mới có thể tranh thủ được thời gian cho cô..
Bình luận truyện