Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung
Chương 9
Thời điểm Nhan Vũ cùng cảnh sát vọt vào khách sạn, Cố Cảnh Luật đang mặt đỏ tai hồng nằm trên sofa thở hổn hển, nhìn thấy Nhan Vũ tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở phào.
Chuyện kế tiếp không khác trong truyện miêu tả lắm, phối hợp với cảnh sát điều tra xong, Nhan Vũ gọi xe đưa nam thần về nhà.
Dạ hắc phong cao, cô nam quả nam…
Nhan Vũ cố gắng tự hỏi có nên giống như nữ chủ trong nguyên tác, biểu đạt một chút quan tâm với nam chủ uống viagra hay không, nói không chừng có khi lại được hôn đắm đuối, đề cao độ hảo cảm.
Anh trong lúc vô ý liếc đến con số trên đồng hồ đeo tay, hảo cảm của Cố Cảnh Luật với mình tăng lên 5, hiện tại là -5. Là vì mình cứu Cố Cảnh Luật, cậu ta mới đỡ ghét mình hơn một chút? Nam thần là straight, một người đàn ông như mình yêu thương nhung nhớ cậu ta khẳng định sẽ chỉ khiến cảm giác chán ghét thêm sâu sắc, cái khác không nói, trước mắt cứ làm bạn bè cái đã, lấy được tín nhiệm của nam thần rồi, mới có cơ hội đưa nam thần về nhà.
Cố Cảnh Luật vào nhà trước, nói với Nhan Vũ: “Hôm nay cám ơn anh. Có điều, sao anh lại biết tôi…tôi gặp phải chuyện này.”
“Hự…” Nhan Vũ không biết giải thích sao, chỉ kiên trì tiếp tục nói dối, “Tôi nghe người khác nói.”
Cố Cảnh Luật gật gật đầu, không tỏ vẻ nghi ngờ gì, xem ra thực sự là bị “Anh Vĩ” (1) tra tấn không nhẹ, chỉ số thông minh hạ xuống không ít.
Nhan Vũ nhanh trí nói: “Nam thần, cậu ổn chứ?”
“Không cần anh quan tâm.” Cố Cảnh Luật tức giận đáp.
Nhan Vũ lộ ra biểu tình “Tôi biết cả rồi”, “Tôi có vài thứ đạo cụ, có khi cậu dùng được đấy.”
Lông mày Cố Cảnh Luật nhăn lại, “Đạo cụ gì?”
“Cậu đứng đây chờ tôi.” Nhan Vũ đi vào kho hàng lấy vài thứ bảo bối cho Cố Cảnh Luật, thần bí nói, “Có chúng nó, sẽ làm cậu…Ừm, càng thoải mái.”
Cố Cảnh Luật cúi đầu vừa thấy, hai má lập tức chuyển hồng, nhanh chóng vào phòng, sập mạnh cửa.
Nhan Vũ kìm lòng không đặng bắt đầu YY hình ảnh nam thần dùng bảo bối nhà mình giải quyết vấn đề —— thực mịa nó gợi cảm mà! Mới nghĩ đến thôi phía dưới đã chịu không nổi rồi! Nhan Vũ đột nhiên nảy ra một ý tưởng: nếu như chụp vài “Poster quảng cáo cỡ lớn” nam thần cùng báu vật nhà mình, mấy tên gay như anh sẽ phóng túng tiêu tốn cả N bịch giấy vệ sinh cho coi, rồi báu vật của anh khẳng định sẽ bán ào ào luôn!
Ngày hôm sau, Nhan Vũ rất chi là hài lòng nhìn đồng hồ công lược hiển thị:
Người công lược 0
Nữ chủ 10
Xem ra trải qua sự kiện lần này, nam thần đã không còn chán ghét anh nữa. Nhan Vũ cười nhăn nhở đi vào phòng khách, thấy Cố Cảnh Luật cùng Đỗ Vũ Ninh đang ăn sáng. Sắc mặt Cố Cảnh Luật không tốt lắm, đúng kiểu lao lực quá độ.
Đỗ Vũ Ninh nhìn thấy Nhan Vũ, cười chào anh: “Nhan Vũ, đến ăn sáng đi, hôm nay em nấu cháo đấy!”
Tay cầm thìa của Cố Cảnh Luật dừng lại một chút, sau đó lại dường như không có việc gì tiếp tục ăn cháo.
“Em no rồi, đi học đây!” Đỗ Vũ Ninh thu dọn bát đũa xong, từ trong ví lấy ra mấy tờ giấy hình bác Mao, “Đúng rồi, Nhan Vũ, đây là phí điện nước.”
Đỗ Vũ Ninh đi rồi, Nhan Vũ cất tiền, bắt đầu dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Cố Cảnh Luật.
Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn nói: “Tôi sẽ trả anh phí điện nước!”
“Tôi không phải muốn nói chuyện đó.” Nhan Vũ hạ giọng, “Cậu hôm qua…Thoải mái không?”
Cố Cảnh Luật hung hăng trừng Nhan Vũ một cái, “Anh câm miệng cho tôi! Không được nói chuyện này với bất cứ ai, biết chưa?!”
“Mmmm.” Nhan Vũ ở trên miệng làm động tác như kéo khóa, “Có điều, cậu dùng mấy thứ kia, có thể cho tôi biết cảm giác được không? Nói tôi nghe chút thôi, coi như truyền thụ kinh nghiệm.”
“Anh rất phiền đó, có biết không hả?”
Nhan Vũ nghĩ nghĩ, thành thật đáp: “Mmmm.”
Cố Cảnh Luật hỏi: “Ví của tôi đã bán được chưa?”
“Ầy…Chưa.”
“Toàn những người mắt có vấn đề.”
“Đúng đúng đúng,” Nhan Vũ dỗ dành nam thần, “Là bọn họ không có mắt thẩm mỹ.”
“Hừ.”
Cố Cảnh Luật ăn sáng xong liền đi tắm. Hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy làm hắn mệt gần chết, sau khi về nhà còn bắt buộc phải tự dùng tay giải quyết vấn đề sinh lý, lúc xong việc oải đến sức đứng dậy tắm cũng không có, chỉ tùy tiện lau lau rồi ngủ luôn.
Nhan Vũ nằm trên sofa xem TV, Cố Cảnh Luật tắm xong đi ra, Nhan Vũ vô tình nhìn lướt qua hắn, lại đem ánh mắt trở lại màn hình TV.
Ba giây sau, Nhan Vũ mới ý thức được, anh giống như vừa nhìn thấy cái gì đó cực kỳ hệ trọng?
Nhan Vũ cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy nam thần lúc này mặc độc một cái underwear ôm sát, đang lau mái tóc ướt đẫm. Nhan Vũ có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng nơi phần eo, cơ bụng rắn chắc, cùng đôi chân thon dài thẳng tắp. Cố Cảnh Luật khẽ lắc đầu, bọt nước văng khắp nơi, đáp lên khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của hắn như người mẫu chụp CF.
Nhan Vũ nuốt nuốt nước miếng, cầm lấy camera đặt một bên, ghi lại hình ảnh gợi cảm dụ hoặc này.
Đẹp điên đảo mất trí là đây!
Nhan Vũ còn chưa nhìn đủ, Cố Cảnh Luật liền vô cùng phong độ quăng một phát cái khăn vào mặt anh, tức giận hỏi: “Máy sấy đâu?!”
Nhan Vũ hồi phục tinh thần, vừa thay nam thần tìm máy sấy vừa nghĩ, người thì đẹp mà sao tính cách tồi tàn thế?!
Nhan Vũ lợi dụng đầy đủ tấm hình nam thần sau khi tắm kia. Anh đầu tiên là tự mình thưởng thức một giờ, mới cop vào máy tính, muốn chỉnh sửa, cuối cùng lại phát hiện đã đủ hoàn mỹ, sửa làm sao cũng không hợp. Anh cắt bỏ phần mặt nam thần, chỉ lấy từ cổ trở xuống, làm thành một tấm poster khổ lớn, sau đó treo trong shop.
Nhan Vũ chỉ muốn thử, không nghĩ tới lượt view của shop lại cao gấp hai bình thường, cũng nhận được không ít đơn đặt hàng.
Nhan Vũ thiếu chút nữa hỉ cực mà khóc, hận không thể lập tức bổ nhào vào nam thần, hung hăng hôn hắn một phát thể hiện sự sùng bái dạt dào.
Nhan Vũ vốn định mời nam thần ăn một bữa, thuận tiện thăng tiến tình cảm. Nhưng đến tối muộn cũng chẳng thấy bóng dáng nam thần đâu. Nhan Vũ quyết định gọi điện cho Lục Khê, mời cậu ta ăn tối.
Phải biết rằng muốn để Nhan Vũ nghèo xác xơ ve mời khách chính là chuyện ngàn năm có một, cho nên Lục Khê không cần suy nghĩ đồng ý luôn.
Hai người chọn một quán cơm Tàu nhỏ ở tiểu khu phụ cận, tiệm này tuy rằng bài trí xoàng xĩnh, nhưng đồ ăn ngon lại rẻ, dân cư trong khu thường xuyên tới đây cải thiện bữa ăn.
Khi Nhan Vũ đưa thực đơn cho Lục Khê, hào phóng nói một câu “Gọi thoải mái”, nghĩ tới mình còn có tiền hơn nam thần cao phú soái, lập tức cảm thấy bản thân như đang đứng trên đỉnh cao nhân sinh.
Lục Khê nhìn thực đơn hỏi: “Anh không phải sắp chết đói sao? Như nào lại đột nhiên thành địa chủ rồi.”
Nhan Vũ cười he he, “Tôi có kỹ xảo kiếm tiền đặc biệt. Lại nói, tôi muốn cảm ơn cậu, cho nên mới mời cậu ăn cơm đó.”
Lục Khê nói: “Thật ra thì anh biết không, trước kia mỗi lần anh nói với tôi câu ‘Cám ơn, lần sau mời cậu ăn cơm’ gì gì đó, tôi đều coi như một câu cám ơn bình thường hết.”
Nhan Vũ có hơi ngượng ngùng: “Aiyo, đừng có huỵch toẹt ra như thế chứ.”
“Có muốn uống rượu không?” Lục Khê hỏi.
“Đương nhiên là muốn rồi! Chúc mừng sự nghiệp của Nhan tiểu gia tôi thăng tiến chứ!”
Lục Khê rất chi là phối hợp với Nhan Vũ mà làm ra bộ dáng sùng bái, “Oa, ông anh sau này có tiền đồ ngàn vạn lần đừng quên thằng em này nha!”
Nhan Vũ vỗ vỗ ngực, “Cậu yên tâm!” Nói xong, anh còn từ túi áo lấy ra một đồng tiền xu, “Cầm lấy đi, 5 năm nữa tới tìm tôi đổi Bảo Mã.” (2)
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vẫn trước sau như một dành cho bọn họ ánh nhìn như đang nhìn hai tên dở người.
Lục Khê cũng không khách khí, gọi liền bốn món mặn một món canh. Dù sao có tận hai tên dobe nên cũng không lo sẽ ăn không hết.
Hai người ăn ăn uống uống, Nhan Vũ đã ngà ngà say, Lục Khê đối diện lại vẫn đang thao thao bất tuyệt nói mấy chuyện kì lạ cậu ta gặp lúc làm chuyển phát.
Lục Khê nói đến một nửa, đột nhiên òa khóc. Nhanh Vũ nghi hoặc hỏi: “Cậu khóc cái gì?”
“Ai…Tôi cũng có bạn gái.”
“Cái này tôi biết.”
“Tôi muốn được giống như hai người kia, bọn họ nhìn thật đẹp đôi.”
Nhan Vũ theo ánh mắt Lục Khê nhìn ra, vừa vặn thấy được hai người bạn chung nhà đi ngang qua cửa tiệm. Bọn họ một người đẹp trai cao ráo, một người hoạt bát đáng yêu, cực kỳ đẹp mắt.
Nhan Vũ quay phắt đầu lại, nhìn đồng hồ:
Người công lược 0
Nữ chủ 15
Lập tức cũng gào lên “Oa oa oa oa…Cậu tốt xấu gì cũng có bạn gái, còn tôi bạn trai cũng không có! Người ta cũng muốn có bạn trai…Hức…” Nhan Vũ vừa khóc vừa nấc, không sao dừng được.
Mẹ nó, hai người kia thế mà dám hẹn hò sau lưng anh! Đúng là không có thiên lý không có nhân tính mà! Không thể chấp nhận được!
Lục Khê ngẫm lại thấy cũng đúng, bản thân tốt xấu còn có bạn gái, nhất thời bị Nhan Vũ làm bình tĩnh lại, cậu ta đồng tình sờ sờ đầu anh, “Không khóc không khóc, anh tuy không có bạn trai, nhưng lại có đầu óc! Dân nghèo như chúng ta có thể dùng hai tay làm nên tất thảy!”
“…” Nhan Vũ buồn bực muốn chết, vì thế học tập nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, bắt đầu phóng khoáng mượn rượu giải sầu.
Lục Khê có rượu uống miễn phí đương nhiên không ý kiến gì, hai người liền chén chú chén anh uống rồi lại uống.
Sau đó…Nhan Vũ say quắc cần câu.
Khi Nhan Vũ tỉnh lại, trước mắt là trần nhà quen thuộc. Đầu đau tưởng chết, người cũng mệt mỏi. Anh mơ mơ màng màng đứng dậy đi WC, đứng trước gương mới phát hiện mình đang mặc áo ngủ.
Xem ra lúc anh say khướt đã được Lục Khê đưa về, cũng giúp anh thay quần áo. Nhan Vũ có chút nho nhỏ cảm động —— Lục Khê quả nhiên là người tốt!
Nhan Vũ chuẩn bị đi tắm, lúc tháo đồng hồ, phát hiện màn hình hiển thị:
Người công lược 15
Nữ chủ 15
Nhan Vũ dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, mới xác định chính mình không nhìn lầm.
“…” Có ai nói cho anh biết, đêm qua anh đã làm gì để hảo cảm của nam thần từ 0 vọt một phát lên tận 15 không ông ôngggg! Anh thế mà lại ngang bằng với nữ chủ! Chẳng lẽ lúc uống say đã lỡ khai mật khẩu tài khoản với nam thần? Không đúng, nam thần không phải người yêu tiền như vậy. Nhan Vũ ngồi bồn cầu, trăm tư không thể giải.
Anh suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy người duy nhất có khả năng biết được chính là Lục Khê hôm qua ngồi uống rượu cùng mình. Nhan Vũ quyết định gọi cho Lục Khê.
Thanh âm Lục Khê nghe chả có tí tinh thần nào, xem ra cũng mới tỉnh chưa lâu. Nhan Vũ không muốn nói nhiều, vào thẳng chủ đề: “Đêm qua rốt cuộc có chuyện gì?”
“A…” Lục Khê lơ mơ đáp, “Không có chuyện gì cả, anh uống say thôi.”
“Tôi biết, tôi uống rượu cũng không làm chuyện khác người gì chứ?”
“Không có.”
Nhan Vũ thở dài nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.” Xem ra vấn đề không phát sinh từ mình, chẳng lẽ nam thần thông minh đột xuất, đột nhiên phát hiện ra mình rất tốt?
“Cơ mà, anh lúc say rất đáng yêu nhá.” Lục Khê cười cười, “Người khác không nôn ọe thì cũng ồn ào, anh lại rất ngoan, quả quyết tự xưng mình là một cái bánh Oreo, bảo người ta không cần xoay xoay, liếm liếm, nhúng nhúng làm gì sất, cứ trực tiếp ăn anh luôn là được rồi…”
Mặt Nhan Vũ đen lại, cúc hoa căng thẳng, tiếng nói cũng trở nên run rẩy: “Tôi, tôi có sao…”
“Còn phải hỏi!” Lục Khê càng cười càng khoa trương, Nhan Vũ có thể tưởng tượng ra cậu ta đang ở trên giường lăn lộn, “Anh cứ quấn lấy tôi, nhưng thân là người đã có bạn gái, tôi sẽ không xoay xoay liếm liếm anh đâu.”
“Nhưng còn sau đó…”
“Sau đó tôi đuổi anh về nhà, giao cho bạn cùng phòng của anh.”
Nhan Vũ: “…”
Lục Khê: “Tiểu Nhan? Alo? Anh sao vậy?!”
Chú thích
(1) Một cách gọi khác của Viagra ↑
(2) Bảo Mã = Ngựa tốt = Xe hơi ↑
Chuyện kế tiếp không khác trong truyện miêu tả lắm, phối hợp với cảnh sát điều tra xong, Nhan Vũ gọi xe đưa nam thần về nhà.
Dạ hắc phong cao, cô nam quả nam…
Nhan Vũ cố gắng tự hỏi có nên giống như nữ chủ trong nguyên tác, biểu đạt một chút quan tâm với nam chủ uống viagra hay không, nói không chừng có khi lại được hôn đắm đuối, đề cao độ hảo cảm.
Anh trong lúc vô ý liếc đến con số trên đồng hồ đeo tay, hảo cảm của Cố Cảnh Luật với mình tăng lên 5, hiện tại là -5. Là vì mình cứu Cố Cảnh Luật, cậu ta mới đỡ ghét mình hơn một chút? Nam thần là straight, một người đàn ông như mình yêu thương nhung nhớ cậu ta khẳng định sẽ chỉ khiến cảm giác chán ghét thêm sâu sắc, cái khác không nói, trước mắt cứ làm bạn bè cái đã, lấy được tín nhiệm của nam thần rồi, mới có cơ hội đưa nam thần về nhà.
Cố Cảnh Luật vào nhà trước, nói với Nhan Vũ: “Hôm nay cám ơn anh. Có điều, sao anh lại biết tôi…tôi gặp phải chuyện này.”
“Hự…” Nhan Vũ không biết giải thích sao, chỉ kiên trì tiếp tục nói dối, “Tôi nghe người khác nói.”
Cố Cảnh Luật gật gật đầu, không tỏ vẻ nghi ngờ gì, xem ra thực sự là bị “Anh Vĩ” (1) tra tấn không nhẹ, chỉ số thông minh hạ xuống không ít.
Nhan Vũ nhanh trí nói: “Nam thần, cậu ổn chứ?”
“Không cần anh quan tâm.” Cố Cảnh Luật tức giận đáp.
Nhan Vũ lộ ra biểu tình “Tôi biết cả rồi”, “Tôi có vài thứ đạo cụ, có khi cậu dùng được đấy.”
Lông mày Cố Cảnh Luật nhăn lại, “Đạo cụ gì?”
“Cậu đứng đây chờ tôi.” Nhan Vũ đi vào kho hàng lấy vài thứ bảo bối cho Cố Cảnh Luật, thần bí nói, “Có chúng nó, sẽ làm cậu…Ừm, càng thoải mái.”
Cố Cảnh Luật cúi đầu vừa thấy, hai má lập tức chuyển hồng, nhanh chóng vào phòng, sập mạnh cửa.
Nhan Vũ kìm lòng không đặng bắt đầu YY hình ảnh nam thần dùng bảo bối nhà mình giải quyết vấn đề —— thực mịa nó gợi cảm mà! Mới nghĩ đến thôi phía dưới đã chịu không nổi rồi! Nhan Vũ đột nhiên nảy ra một ý tưởng: nếu như chụp vài “Poster quảng cáo cỡ lớn” nam thần cùng báu vật nhà mình, mấy tên gay như anh sẽ phóng túng tiêu tốn cả N bịch giấy vệ sinh cho coi, rồi báu vật của anh khẳng định sẽ bán ào ào luôn!
Ngày hôm sau, Nhan Vũ rất chi là hài lòng nhìn đồng hồ công lược hiển thị:
Người công lược 0
Nữ chủ 10
Xem ra trải qua sự kiện lần này, nam thần đã không còn chán ghét anh nữa. Nhan Vũ cười nhăn nhở đi vào phòng khách, thấy Cố Cảnh Luật cùng Đỗ Vũ Ninh đang ăn sáng. Sắc mặt Cố Cảnh Luật không tốt lắm, đúng kiểu lao lực quá độ.
Đỗ Vũ Ninh nhìn thấy Nhan Vũ, cười chào anh: “Nhan Vũ, đến ăn sáng đi, hôm nay em nấu cháo đấy!”
Tay cầm thìa của Cố Cảnh Luật dừng lại một chút, sau đó lại dường như không có việc gì tiếp tục ăn cháo.
“Em no rồi, đi học đây!” Đỗ Vũ Ninh thu dọn bát đũa xong, từ trong ví lấy ra mấy tờ giấy hình bác Mao, “Đúng rồi, Nhan Vũ, đây là phí điện nước.”
Đỗ Vũ Ninh đi rồi, Nhan Vũ cất tiền, bắt đầu dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Cố Cảnh Luật.
Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn nói: “Tôi sẽ trả anh phí điện nước!”
“Tôi không phải muốn nói chuyện đó.” Nhan Vũ hạ giọng, “Cậu hôm qua…Thoải mái không?”
Cố Cảnh Luật hung hăng trừng Nhan Vũ một cái, “Anh câm miệng cho tôi! Không được nói chuyện này với bất cứ ai, biết chưa?!”
“Mmmm.” Nhan Vũ ở trên miệng làm động tác như kéo khóa, “Có điều, cậu dùng mấy thứ kia, có thể cho tôi biết cảm giác được không? Nói tôi nghe chút thôi, coi như truyền thụ kinh nghiệm.”
“Anh rất phiền đó, có biết không hả?”
Nhan Vũ nghĩ nghĩ, thành thật đáp: “Mmmm.”
Cố Cảnh Luật hỏi: “Ví của tôi đã bán được chưa?”
“Ầy…Chưa.”
“Toàn những người mắt có vấn đề.”
“Đúng đúng đúng,” Nhan Vũ dỗ dành nam thần, “Là bọn họ không có mắt thẩm mỹ.”
“Hừ.”
Cố Cảnh Luật ăn sáng xong liền đi tắm. Hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy làm hắn mệt gần chết, sau khi về nhà còn bắt buộc phải tự dùng tay giải quyết vấn đề sinh lý, lúc xong việc oải đến sức đứng dậy tắm cũng không có, chỉ tùy tiện lau lau rồi ngủ luôn.
Nhan Vũ nằm trên sofa xem TV, Cố Cảnh Luật tắm xong đi ra, Nhan Vũ vô tình nhìn lướt qua hắn, lại đem ánh mắt trở lại màn hình TV.
Ba giây sau, Nhan Vũ mới ý thức được, anh giống như vừa nhìn thấy cái gì đó cực kỳ hệ trọng?
Nhan Vũ cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy nam thần lúc này mặc độc một cái underwear ôm sát, đang lau mái tóc ướt đẫm. Nhan Vũ có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng nơi phần eo, cơ bụng rắn chắc, cùng đôi chân thon dài thẳng tắp. Cố Cảnh Luật khẽ lắc đầu, bọt nước văng khắp nơi, đáp lên khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của hắn như người mẫu chụp CF.
Nhan Vũ nuốt nuốt nước miếng, cầm lấy camera đặt một bên, ghi lại hình ảnh gợi cảm dụ hoặc này.
Đẹp điên đảo mất trí là đây!
Nhan Vũ còn chưa nhìn đủ, Cố Cảnh Luật liền vô cùng phong độ quăng một phát cái khăn vào mặt anh, tức giận hỏi: “Máy sấy đâu?!”
Nhan Vũ hồi phục tinh thần, vừa thay nam thần tìm máy sấy vừa nghĩ, người thì đẹp mà sao tính cách tồi tàn thế?!
Nhan Vũ lợi dụng đầy đủ tấm hình nam thần sau khi tắm kia. Anh đầu tiên là tự mình thưởng thức một giờ, mới cop vào máy tính, muốn chỉnh sửa, cuối cùng lại phát hiện đã đủ hoàn mỹ, sửa làm sao cũng không hợp. Anh cắt bỏ phần mặt nam thần, chỉ lấy từ cổ trở xuống, làm thành một tấm poster khổ lớn, sau đó treo trong shop.
Nhan Vũ chỉ muốn thử, không nghĩ tới lượt view của shop lại cao gấp hai bình thường, cũng nhận được không ít đơn đặt hàng.
Nhan Vũ thiếu chút nữa hỉ cực mà khóc, hận không thể lập tức bổ nhào vào nam thần, hung hăng hôn hắn một phát thể hiện sự sùng bái dạt dào.
Nhan Vũ vốn định mời nam thần ăn một bữa, thuận tiện thăng tiến tình cảm. Nhưng đến tối muộn cũng chẳng thấy bóng dáng nam thần đâu. Nhan Vũ quyết định gọi điện cho Lục Khê, mời cậu ta ăn tối.
Phải biết rằng muốn để Nhan Vũ nghèo xác xơ ve mời khách chính là chuyện ngàn năm có một, cho nên Lục Khê không cần suy nghĩ đồng ý luôn.
Hai người chọn một quán cơm Tàu nhỏ ở tiểu khu phụ cận, tiệm này tuy rằng bài trí xoàng xĩnh, nhưng đồ ăn ngon lại rẻ, dân cư trong khu thường xuyên tới đây cải thiện bữa ăn.
Khi Nhan Vũ đưa thực đơn cho Lục Khê, hào phóng nói một câu “Gọi thoải mái”, nghĩ tới mình còn có tiền hơn nam thần cao phú soái, lập tức cảm thấy bản thân như đang đứng trên đỉnh cao nhân sinh.
Lục Khê nhìn thực đơn hỏi: “Anh không phải sắp chết đói sao? Như nào lại đột nhiên thành địa chủ rồi.”
Nhan Vũ cười he he, “Tôi có kỹ xảo kiếm tiền đặc biệt. Lại nói, tôi muốn cảm ơn cậu, cho nên mới mời cậu ăn cơm đó.”
Lục Khê nói: “Thật ra thì anh biết không, trước kia mỗi lần anh nói với tôi câu ‘Cám ơn, lần sau mời cậu ăn cơm’ gì gì đó, tôi đều coi như một câu cám ơn bình thường hết.”
Nhan Vũ có hơi ngượng ngùng: “Aiyo, đừng có huỵch toẹt ra như thế chứ.”
“Có muốn uống rượu không?” Lục Khê hỏi.
“Đương nhiên là muốn rồi! Chúc mừng sự nghiệp của Nhan tiểu gia tôi thăng tiến chứ!”
Lục Khê rất chi là phối hợp với Nhan Vũ mà làm ra bộ dáng sùng bái, “Oa, ông anh sau này có tiền đồ ngàn vạn lần đừng quên thằng em này nha!”
Nhan Vũ vỗ vỗ ngực, “Cậu yên tâm!” Nói xong, anh còn từ túi áo lấy ra một đồng tiền xu, “Cầm lấy đi, 5 năm nữa tới tìm tôi đổi Bảo Mã.” (2)
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vẫn trước sau như một dành cho bọn họ ánh nhìn như đang nhìn hai tên dở người.
Lục Khê cũng không khách khí, gọi liền bốn món mặn một món canh. Dù sao có tận hai tên dobe nên cũng không lo sẽ ăn không hết.
Hai người ăn ăn uống uống, Nhan Vũ đã ngà ngà say, Lục Khê đối diện lại vẫn đang thao thao bất tuyệt nói mấy chuyện kì lạ cậu ta gặp lúc làm chuyển phát.
Lục Khê nói đến một nửa, đột nhiên òa khóc. Nhanh Vũ nghi hoặc hỏi: “Cậu khóc cái gì?”
“Ai…Tôi cũng có bạn gái.”
“Cái này tôi biết.”
“Tôi muốn được giống như hai người kia, bọn họ nhìn thật đẹp đôi.”
Nhan Vũ theo ánh mắt Lục Khê nhìn ra, vừa vặn thấy được hai người bạn chung nhà đi ngang qua cửa tiệm. Bọn họ một người đẹp trai cao ráo, một người hoạt bát đáng yêu, cực kỳ đẹp mắt.
Nhan Vũ quay phắt đầu lại, nhìn đồng hồ:
Người công lược 0
Nữ chủ 15
Lập tức cũng gào lên “Oa oa oa oa…Cậu tốt xấu gì cũng có bạn gái, còn tôi bạn trai cũng không có! Người ta cũng muốn có bạn trai…Hức…” Nhan Vũ vừa khóc vừa nấc, không sao dừng được.
Mẹ nó, hai người kia thế mà dám hẹn hò sau lưng anh! Đúng là không có thiên lý không có nhân tính mà! Không thể chấp nhận được!
Lục Khê ngẫm lại thấy cũng đúng, bản thân tốt xấu còn có bạn gái, nhất thời bị Nhan Vũ làm bình tĩnh lại, cậu ta đồng tình sờ sờ đầu anh, “Không khóc không khóc, anh tuy không có bạn trai, nhưng lại có đầu óc! Dân nghèo như chúng ta có thể dùng hai tay làm nên tất thảy!”
“…” Nhan Vũ buồn bực muốn chết, vì thế học tập nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, bắt đầu phóng khoáng mượn rượu giải sầu.
Lục Khê có rượu uống miễn phí đương nhiên không ý kiến gì, hai người liền chén chú chén anh uống rồi lại uống.
Sau đó…Nhan Vũ say quắc cần câu.
Khi Nhan Vũ tỉnh lại, trước mắt là trần nhà quen thuộc. Đầu đau tưởng chết, người cũng mệt mỏi. Anh mơ mơ màng màng đứng dậy đi WC, đứng trước gương mới phát hiện mình đang mặc áo ngủ.
Xem ra lúc anh say khướt đã được Lục Khê đưa về, cũng giúp anh thay quần áo. Nhan Vũ có chút nho nhỏ cảm động —— Lục Khê quả nhiên là người tốt!
Nhan Vũ chuẩn bị đi tắm, lúc tháo đồng hồ, phát hiện màn hình hiển thị:
Người công lược 15
Nữ chủ 15
Nhan Vũ dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, mới xác định chính mình không nhìn lầm.
“…” Có ai nói cho anh biết, đêm qua anh đã làm gì để hảo cảm của nam thần từ 0 vọt một phát lên tận 15 không ông ôngggg! Anh thế mà lại ngang bằng với nữ chủ! Chẳng lẽ lúc uống say đã lỡ khai mật khẩu tài khoản với nam thần? Không đúng, nam thần không phải người yêu tiền như vậy. Nhan Vũ ngồi bồn cầu, trăm tư không thể giải.
Anh suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy người duy nhất có khả năng biết được chính là Lục Khê hôm qua ngồi uống rượu cùng mình. Nhan Vũ quyết định gọi cho Lục Khê.
Thanh âm Lục Khê nghe chả có tí tinh thần nào, xem ra cũng mới tỉnh chưa lâu. Nhan Vũ không muốn nói nhiều, vào thẳng chủ đề: “Đêm qua rốt cuộc có chuyện gì?”
“A…” Lục Khê lơ mơ đáp, “Không có chuyện gì cả, anh uống say thôi.”
“Tôi biết, tôi uống rượu cũng không làm chuyện khác người gì chứ?”
“Không có.”
Nhan Vũ thở dài nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.” Xem ra vấn đề không phát sinh từ mình, chẳng lẽ nam thần thông minh đột xuất, đột nhiên phát hiện ra mình rất tốt?
“Cơ mà, anh lúc say rất đáng yêu nhá.” Lục Khê cười cười, “Người khác không nôn ọe thì cũng ồn ào, anh lại rất ngoan, quả quyết tự xưng mình là một cái bánh Oreo, bảo người ta không cần xoay xoay, liếm liếm, nhúng nhúng làm gì sất, cứ trực tiếp ăn anh luôn là được rồi…”
Mặt Nhan Vũ đen lại, cúc hoa căng thẳng, tiếng nói cũng trở nên run rẩy: “Tôi, tôi có sao…”
“Còn phải hỏi!” Lục Khê càng cười càng khoa trương, Nhan Vũ có thể tưởng tượng ra cậu ta đang ở trên giường lăn lộn, “Anh cứ quấn lấy tôi, nhưng thân là người đã có bạn gái, tôi sẽ không xoay xoay liếm liếm anh đâu.”
“Nhưng còn sau đó…”
“Sau đó tôi đuổi anh về nhà, giao cho bạn cùng phòng của anh.”
Nhan Vũ: “…”
Lục Khê: “Tiểu Nhan? Alo? Anh sao vậy?!”
Chú thích
(1) Một cách gọi khác của Viagra ↑
(2) Bảo Mã = Ngựa tốt = Xe hơi ↑
Bình luận truyện