Cùng Cậu Nằm Mơ

Chương 3: Thị trấn ngày mưa



Thời điểm Lâm Thanh tỉnh dậy, Giang Duệ đang làm bữa sáng trong nhà bếp. Cậu kéo thú nhồi bông cá heo đi đến bên cạnh Giang Duệ, thanh âm trong veo:

“Tối qua tớ không mơ thấy cậu, nhưng mà lại mơ thấy chính mình. Trong mơ rất vui, nhất định là do ngôi sao nhỏ kia có tác dụng đó.”

Động tác trên tay Giang Duệ dừng một chút, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào trứng rán trong lòng chảo, nói: “Tớ cũng nằm mơ thấy Thanh Thanh.”

“Thật sao?” Lâm Thanh vô cùng vui vẻ, “Giấc mơ của cậu có vui không?”

“Ừm.” Giang Duệ cụp mắt, giọng nói bình thường đến mức khiến cho người ta không thể nhận ra tâm tình bị che giấu: “Rất vui.”

Lâm Thanh ôm cá heo nhỏ trong ngực, cọ cọ mặt lên đầu nó, dường như có chút xấu hổ, cậu nhỏ giọng hỏi: “Tối mai chúng ta lại cùng nắm sao trong tay ngủ nhé?”

Giang Duệ quay đầu nhìn cậu.

Ánh mắt của Lâm Thanh sạch sẽ trong veo, mặt cậu có chút hồng: “Chỉ cần… Giang Duệ nắm lấy tay của tớ, còn tớ thì giữ sao trong tay.”

Nói xong, cậu vội vàng bổ sung thêm một câu: “Bởi vì tớ muốn có một giấc mơ thật vui vẻ cùng cậu.”

Giang Duệ nở nụ cười.

Buổi sáng trong nhà bếp, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ sáng ngời, cả hai mặc quần áo ở nhà thoải mái, đứng cùng một chỗ, dành cho nhau một ánh mắt dịu dàng.

“Được rồi, đêm mai tớ cũng muốn cùng Thanh Thanh mơ một giấc mơ thật đẹp.”

Giang Duệ dành cả buổi sáng ở bên cạnh Lâm Thanh, cùng nhau làm việc nhà, còn giúp cậu đọc sách.

Lời khuyên của bác sĩ tâm lý là: Cố gắng làm cho cậu cảm thấy vui vẻ thoải mái hết mức có thể, đừng cưỡng ép cậu phải nhớ lại chuyện trước kia. Bên cạnh đó, nếu đọc sách một cách phù hợp cũng có thể đánh thức khả năng tư duy của cậu.

Vì vậy, Giang Duệ mua rất nhiều sách rồi cùng Lâm Thanh đọc chúng.

Bọn họ cùng nhau đọc quyển “Phù thủy xứ Oz”, đi theo cuộc hành trình của Dorothy đến Oji và tìm cách trở về quê nhà.

Bác sĩ nói, tuy Lâm Thanh tự giới hạn bản thân ở độ tuổi thứ tám nhưng chỉ số thông minh của cậu không vì thế mà bị suy giảm, trình độ lẫn năng lực vẫn được giữ nguyên ở mức hai mươi mốt tuổi, cho nên cậu không thích hợp chơi đùa cùng những đứa trẻ con khác.

Nhưng bố mẹ của Lâm Thanh lại có khoảng cách thế hệ vô cùng sâu sắc đối với cậu. Phụ huynh thương nhất là con mình, chứng kiến Lâm Thanh như vậy thì bọn họ không khỏi lo lắng, càng lo lắng càng gây bất lợi cho quá trình hồi phục của Lâm Thanh.

Giang Duệ lớn hơn Lâm Thanh một tuổi, lại lớn lên cùng cậu, hai bên đều đã rất quen thuộc lẫn nhau. Vậy nên anh chính là lựa chọn tốt nhất.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể đến tìm Giang Duệ, cầu xin anh giúp đỡ.

Tất nhiên là Giang Duệ rất sẵn lòng. Thế nhưng, Giang Duệ cũng có tư tâm của anh, anh không biết sau này Lâm Thanh khôi phục rồi thì cậu có còn ở cạnh anh hay không nữa, vì thế anh hi vọng ít nhất trong khoảng thời gian này, anh có thể im lặng ở bên chăm sóc cho cậu.

Giang Duệ từ chối đề nghị thuê nhà trong khu vực lân cận của bố mẹ Lâm Thanh, anh hứa sẽ chăm sóc cho Lâm Thanh thật tốt, để bọn họ yên tâm trở về.

Thật ra, giữa hai vị trưởng bối này lẫn Giang Duệ tồn tại một mối quan hệ vừa tế nhị vừa khó hiểu, bọn họ đã biết một số chuyện gì đó, nhưng ít nhất ở hiện tại, bọn họ sẵn sàng giả vờ như không biết chuyện gì.

Giang Duệ cũng không muốn thỏa hiệp với họ, anh kính cẩn chân thành nói: “Cháu sẽ chăm sóc cho Lâm Thanh như em trai của mình.”

Cho dù nói thế nào đi nữa, Giang Duệ vẫn cướp được cơ hội ở chung hiếm có này.

Buổi chiều Giang Duệ ra ngoài làm việc. Trước tiên phải dạy đàn ghita một kèm một cho một cậu học trò, sau đó mới đến quán bar biểu diễn hơn một tiếng.

Sau khi Lâm Thanh đến, anh mới giảm bớt khối lượng công việc. Trước kia anh rất hiếm khi nghỉ ngơi, gần đây thái độ bỗng trở nên thật khác thường, khiến cho ai quen biết anh cũng đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Bảy giờ tối, Giang Duệ đến quán bar, sau khi chào hỏi Từ Văn, anh đến phòng nghỉ lấy cây đàn ghi-ta của mình.

Trong phòng nghỉ không bật đèn, dù sao vẫn đang là mùa hè, bình thường bảy giờ trời hẵng còn rất sáng, không hiểu sao hôm nay lại tối om.

Đùng đoàng–

Sấm chớp giống như tiếng gầm của một con quái vật khổng lồ, ầm ầm vang bên tai anh, hung hăng như muốn xé toạc con người.

Giang Duệ đi đến bên cửa sổ, một luồng tia chớp rạch ngang bầu trời, như một cây roi bạc thật lớn tiến về phía anh.

Giang Duệ không khỏi rùng mình, cây cối bên ngoài mãnh liệt đung đưa, tiếng gió thổi vù vù, khiến người ta khó có thể bỏ qua cái lạnh buốt bị ngăn chặn ngoài cửa sổ.

Sấm chớp không duy trì được bao lâu, trên trời lại có mưa, rất nhanh đã trở thành một cơn mưa lớn, đồm độp rơi xuống như những hòn bi vỡ nát khắp nơi trên mặt đất.

Giang Duệ có chút bất an, người đi đường vội vội vàng vàng chạy đến trú mưa dưới mái hiên, anh cau mày nhìn một lúc mới cầm đàn ghi-ta đi ra ngoài.

Lúc này không cần phải biểu diễn, trong quán không có ai, anh trò chuyện với Từ Văn câu được câu mất.

Rốt cuộc trong lòng cứ vướng bận gì đó, hơn mười phút trôi qua, Giang Duệ vẫn không nhịn được mà đi đến bên cửa sổ nhìn.

Mưa càng lúc càng lớn, trên mặt đất đã có cả một tầng nước.

Giang Duệ lấy điện thoại ra xem mục thời tiết, thông tin cảnh báo mưa bão nhảy lên trên màn hình.

Ngón tay thon dài của anh trượt trên điện thoại, Giang Duệ gọi về nhà.

Lâm Thanh bắt máy rất nhanh: “Giang Duệ!”

Nghe được giọng nói của cậu, buồn bực trong lòng Giang Duệ mới vơi đi một chút, anh nói: “Thanh Thanh, trời mưa lớn, cậu đừng ra ngoài nhé.”

“Tớ không có ra ngoài.” Lâm Thanh vô cùng ngoan ngoãn: “Mưa lớn ghê, tớ cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào á, cho nên không có đi ra ngoài.”

Trong lòng Giang Duệ căng thẳng, anh dịu dàng nói với Lâm Thanh: “Thanh Thanh, cậu vào phòng rồi nằm xuống giường đi, được không? Kéo rèm cửa lại, bật nhạc nghe cho đỡ sợ.”

“Tớ có sợ đâu.” Giọng nói của Lâm Thanh mềm mại: “Giang Duệ, tớ muốn đến bên cửa sổ để nghe mưa rơi. Tớ biết cậu lúc nào cũng nghe cả.”

Cậu nói: “Chúng ta là bạn tốt. Thanh Thanh không sợ, sau này tớ còn cùng cậu nghe mưa rơi nữa.”

Giang Duệ ngừng lại một chút, ngón tay anh ấn lên mi tâm, hỏi: “Thanh Thanh, cậu không thấy khó chịu khi nghe tiếng mưa hả?”

“Có một chút.” Lâm Thanh rụt rè đi đến cửa sổ, cậu cắn răng ngồi vào đệm trải bên cạnh, nhắm mắt lại nói: “Nhưng tớ phải vượt qua.”

“Lâm Thanh chẳng phải là tên nhát gan, sao lại sợ mưa cơ chứ?” Trong cổ họng cậu giống như có gì đó chèn vào, không biết vì sao trong lòng lại run lên, thế nhưng vẫn cố gắng ổn định lại nói với Giang Duệ: “Tớ còn phải cùng cậu nghe mưa rơi nữa.”

Cậu còn tràn đầy chờ mong hỏi: “Giang Duệ, cậu đang nghe mưa rơi phải không? Nếu vậy thì có nghĩa chúng ta cùng lắng nghe tiếng mưa giống như đang ở cạnh nhau rồi.”

Trong lòng Giang Duệ đau đớn, anh vô thức siết chặt tay cầm điện thoại.

Ngay cả điều này Lâm Thanh cũng đã quên mất. Cậu sợ nhất chính là mưa lớn mà.

Mùa hè năm ba trung học, gia đình Lâm Thanh chuyển đến thị trấn. Đến tháng tám, Lâm Thanh trở về trấn nhỏ để chơi với Giang Duệ.

Năm đó mưa lớn không dứt, nước sông đầy tràn làm ngập hơn phân nửa thị trấn. Gia đình Giang Duệ sống trên mô đất cao nên may mắn thoát khỏi tai họa, thế nhưng nước đã lên cao đến cửa thôn, khiến người dân không khỏi hoảng loạn.

Toàn bộ trưởng thôn đều ra tiền tuyến để xả lũ, các thanh niên trai tráng trong thôn cũng đều xung phong nhận việc hỗ trợ. Giang Duệ với Lâm Thanh còn nhỏ tuổi, trong gia đình lại có người già, dĩ nhiên bọn họ không được đi.

Ban đêm rất ẩm ướt, những cơn mưa nối tiếp lẫn nhau. Lâm Thanh lên cơn sốt, lúc đầu chẳng ai để ý, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau Giang Duệ mới phát hiện sắc mặt đỏ bất thường của cậu.

Bọn họ đều là con trai, lúc đó tuổi lại còn nhỏ, thần kinh mỏng vô cùng, hoảng hốt đi tìm nhiệt kế, đo thử mới biết gần bốn mươi độ.

Trạm xá duy nhất trong thôn cũng đã bị ngập, bác sĩ đã đến vùng bị ảnh hưởng nặng nề nhất, Giang Duệ không còn cách nào khác, chỉ có thể qua loa chăm sóc cho cậu.

Nạn lũ lụt khi đó khiến cho bầu trời không chút nào sáng sủa. Cho dù đã giữa trưa, trời vẫn âm u giống như ban đêm, thấp đến nỗi khiến người ta choáng ngợp.

Lâm Thanh nằm ở trên giường, để mặc Giang Duệ đút cậu thuốc hạ sốt, lại giúp cậu lau mình bằng cồn, nhìn những tầng mây đen dày đặc ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy khó thở khủng khiếp.

Mưa đánh vào cửa kính vang lên tiếng động kinh hoàng, cậu nóng đến đáng sợ, cho rằng tử thần đang đến gõ cửa đón cậu đi.

Cậu không còn chút sức lực nào, giọng của cậu khàn khàn sợ hãi, gọi Giang Duệ không ngừng: “Giang Duệ, Giang Duệ, Giang Duệ, tớ sắp chết rồi ư?”

Giang Duệ lo lắng muốn chết, nhịn không được mà trách mắng cậu: “Nói linh tinh cái gì đấy? Cậu chỉ cần hạ sốt thôi là ổn rồi.”

Lâm Thanh không dừng miệng, dường như cậu sợ rằng sau này không còn cơ hội nói chuyện với anh nữa: “Hình như tớ vừa nhìn thấy một chú nai con, nhảy qua nhảy lại, nhảy từ bức tường này sang bức tường khác, càng nhảy càng nhanh, sau đó tớ bất tỉnh.”

Lòng bàn tay ấm áp của Giang Duệ phủ lên mắt cậu: “Vậy cậu đừng nhìn nữa, sẽ không ngất.”

“Giang Duệ ngốc.” Lâm Thanh ấy vậy mà còn cười: “Nó xuất hiện trong đầu tớ, nhắm mắt cũng thế thôi.”

“Vậy cậu mở mắt ra đi.” Giang Duệ dựa sát vào, nhẹ nhàng ôm lấy đầu cậu: “Đừng nhìn nai nữa, nhìn tớ này.”

Lâm Thanh sốt đến lợi hại trong cơn mưa, chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng Giang Duệ, không hiểu sao lại khóc, cậu không nhìn thấy anh đâu cả.

Nước mắt rơi xuống gò má, cậu khó chịu cực kỳ, nói: “Thật khó chịu, Giang Duệ, tiếng mưa rơi thật đáng sợ.”

Giang Duệ đau lòng vô cùng, lấy tay che lỗ tai của cậu lại, hận không thể khiến cho cơn mưa câm miệng.

Sau đó Lâm Thanh thiếp đi, sốt càng lúc càng dữ dội, Giang Duệ không còn cách nào khác ngoài việc giao cậu cho bà ngoại chăm sóc, còn mình thì chạy đến đầu thôn tìm bác sĩ.

Khi đó thật sự là gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không đáp. Bác sĩ cũng ngã bệnh, không thể đến thăm khám cho bệnh nhân, chỉ kê cho anh vài đơn thuốc nhưng hầu như chẳng có tác dụng gì.

Giang Duệ chỉ lo rằng Lâm Thanh sẽ bị viêm phổi.

Anh gấp đến độ xoay mòng mòng, vừa nhìn lên trời đã thấy mưa tạnh bớt. Anh nhớ rõ lúc trước trưởng thôn có nói đại khái mưa này cuối cùng cũng phải dứt, dù sao cũng đã mưa liên tục vài ngày.

Khoảng cách từ thị trấn đến quận lỵ không tính là quá xa, đi bộ chừng hai giờ là đến. Giang Duệ nhìn Lâm Thanh sốt đến đỏ bừng mặt, anh gọi cho bệnh viện quận, yêu cầu bọn họ gửi xe cứu thương tới.

Bệnh viện nói trên đường có một đoạn bị đất lở, không thể lái xe được. Giang Duệ lập tức đáp không chút suy nghĩ: “Tôi cõng cậu ấy đến! Các người cứ lái xe đến trước đi!”

Người phản đối là bà nội, bà giữ chặt cánh tay của Giang Duệ không buông: “Mưa lớn như này, nếu lại có lở đất thì làm sao? Cháu muốn đi qua đi lại, Thanh Thanh nguy mất thì sao? Bố mẹ nó không có ở đây, nếu có chuyện gì chúng ta biết ăn nói với bọn họ như thế nào?”

Những câu hỏi liên tục đưa ra trực tiếp đánh tan giấc mơ của Giang Duệ. Lâm Thanh còn là đứa con của người khác, không phải chỉ là báu vật của riêng anh.

Anh không gánh được trách nhiệm.

Giang Duệ ngồi xổm xuống, chôn đầu thật sâu vào đầu gối, hai tay gắt gao đè lấy đỉnh đầu.

Bà nội dùng phương thức cổ xưa nhất, chườm khăn cho Lâm Thanh, chườm một lần thay nước một lần, trong lòng cũng lo lắng vô cùng, còn quỳ xuống cầu Quan Âm Bồ Tát.

Mưa càng lúc càng nhỏ đi.

Giang Duệ đột nhiên đứng lên, hai mắt anh đỏ bừng: “Cháu mặc kệ! Cháu phải chịu trách nhiệm!”

Anh khoác áo cho Lâm Thanh, phủ thêm áo mưa lên lưng rồi xông ra ngoài. Chân bó của bà nội chạy không được nhanh, bà chỉ có thể đi theo phía sau kêu lớn: “Cháu lấy cái gì chịu trách nhiệm hả!? Mau đặt Lâm Thanh xuống đi!”

Giang Duệ sải bước ra ngoài, anh cầm lấy điện thoại gọi xe cứu thương, cánh tay kia vững vàng ôm Lâm Thanh, không quay đầu lại, thanh âm nặng nề nói: “Lấy cái gì cũng được, cháu sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.”

Quốc lộ được sửa chữa rất tốt, mặt đường bằng phẳng và dễ đi, thế nhưng nó chỉ uốn lượn quanh núi, độ dốc khá lớn, rất tốn sức.

Giang Duệ lao đi rất nhanh, dường như không quan tâm đến việc giữ sức, chỉ cần đẩy Lâm Thanh lên xe cứu thương là được.

Mưa phùn rất lạnh, cả người anh lại ướt đẫm mồ hôi, không ngừng thở hổn hển. Lâm Thanh ghé ở trên lưng anh, cậu bị tiếng động này đánh thức.

Bầu trời âm u và nặng trĩu. Không đếm được có bao nhiêu ngã rẽ, con đường này dường như không có kết thúc.

Lâm Thanh hốt hoảng, biết mình không thể than thở để làm phiền Giang Duệ thêm nữa, thế nhưng cậu thật khó chịu, chỉ có thể khàn giọng gọi tên Giang Duệ một lần lại một lần.

Giang Duệ.

Giang Duệ.

Giang Duệ.

Hai chữ ngắn ngủi này giống như ánh sáng rơi xuống trong đêm tối, lần lượt rơi trên đường, chiếu sáng con đường phía trước mắt.

Giang Duệ đã gần như kiệt sức, nghe thấy âm thanh này lại dường như có thêm sức mạnh.

Lâm Thanh gọi tên anh. Điều này vốn khiến anh động lòng từ rất lâu.

Động lòng, không thể chết, lại còn có thêm sức lực. Anh tiếp tục chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Âm thanh của xe cứu thương dường như vang lên bên tai, Giang Duệ vượt qua đoạn dốc, theo con đường nhỏ phía dưới vụt chạy đến.

Lâm Thanh sốt quá cao, trước khi mất đi ý thức, cậu kề sát cổ Giang Duệ, nói rất nhỏ: “Tớ lúc nào cũng cần cậu chăm sóc hết đó.”

Giang Duệ không lên tiếng, anh siết chặt cánh tay, cõng cậu càng vững vàng hơn, một mạch nhắm đến xe cứu thương phía trước.

Nhân viên cứu hộ đưa Lâm Thanh lên băng ca, lúc này Giang Duệ mới để ý thấy bố mẹ của Lâm Thanh đang đứng bên cạnh xe, hẳn là bà nội đã báo tin cho họ biết.

Giang Duệ không kịp thu dọn tình cảm của chính mình, trong mắt anh đều là tình ý, toàn bộ đều là tình cảm mà anh chôn giấu thật sâu.

Không thể gạt được các bậc trưởng bối. Ngay cả tơ máu trong mắt anh cũng là bằng chứng chống lại.

Giang Duệ sững sờ một lúc, nhìn thấy gai nhọn bắn ra từ người cô người chú đã từng yêu thương anh như con ruột của mình.

Ngạc nhiên, nghi ngờ, tức giận, hoang mang, tất cả đều không che giấu. Đối diện với ánh mắt như vậy, Giang Duệ cảm thấy bản thân như một tên trộm bị bắt quả tang.

Tên trộm. Trộm lấy báu vật của bọn họ, đúng thật là một tên trộm.

Bọn họ lên xe, cửa sau xe cứu thương đóng sầm lại, đi xa dần.

Giang Duệ đứng ngây ngốc tại chỗ, trong lòng bị sự mê man lẫn xấu hổ như kim châm vào quét qua.

Độ ấm trên lưng tan biến đi, cảm giác vững chắc trên lưng cũng đã biến mất. Anh cứng đờ nhấc chân xoay người, gió thổi qua khiến chiếc mũ của áo mưa lật ra phía sau lưng, mưa lất phất rơi trên mặt anh.

Lạnh như băng.

Lâm Thanh nói: “Tớ lúc nào cũng cần cậu chăm sóc hết đó.” Anh còn chưa kịp trả lời cậu.

Gió trên núi thổi tung tóc của Giang Duệ, làm nó dựng đứng lên trông rất buồn cười. Anh hồn bay phách lạc lẩm bẩm với chính mình: “Được cậu cần đến là vinh hạnh của tớ.”

Sau lần đó, Lâm Thanh bắt đầu sợ mưa lớn. Năm ấy, bà nội của Giang Duệ bị bệnh nặng, Giang Duệ đành thôi học đại học, làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.

Trách nhiệm mà Giang Duệ phải gánh vác ngày một nặng nề hơn, anh nhận ra xã hội này tàn nhẫn lạnh lùng đến thế nào, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể nói: “Tôi chịu trách nhiệm toàn bộ” như lúc đó nữa.

Số phận đã sắp đặt, cơ hội gặp nhau giữa bọn họ cũng ngày càng ít đi.

Giang Duệ đã từng cảm thấy năm tháng thật tuyệt tình, thế nhưng anh lại rất biết ơn năm tháng đã tặng cho anh một khoảng thời gian thật điềm đạm như hiện tại.

Anh cũng muốn làm một tên trộm. Anh muốn ở cạnh Lâm Thanh, muốn được Lâm Thanh cần đến. Dù chỉ một giờ đồng hồ thôi cũng được.

Anh nói với đầu dây bên kia: “Thanh Thanh à, tớ sẽ về ngay thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau nghe mưa rơi nhé.”

Giang Duệ không ngăn cản việc Lâm Thanh muốn dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi của cậu, thế nhưng anh đau lòng. Vì thế anh nhất định phải ở bên cạnh cậu.

Mặc dù Lâm Thanh chỉ mới “tám tuổi”, song vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện, cậu nói: “Giang Duệ, cậu cứ yên tâm làm việc đi. Tớ rất ngoan, có bé cá heo ở đây với tớ là được rồi.”

“Nhưng tớ thì không.” Giang Duệ nhìn màn mưa, anh nhẹ giọng nói: “Lâm Thanh à, tớ cần cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện