Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 45: Chương 45:



Thu Vãn không dám ngồi xuống, đám người Tình Hương cũng nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Duy chỉ có Tiêu Vân Hoàn ngồi trên ghế uống trà, trong phòng im ắng khiến hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Khi nào Ngọc Cầu sẽ trở về?” Tiêu Vân Hoàn hỏi: “Ngày thường khi nào nó sẽ xuất hiện?”
“Bẩm bệ hạ, tần thiếp…… Tần thiếp cũng không biết.” Thu Vãn thấp giọng nói: “Ngự Miêu không thích gặp người, thời gian tới đây đều không có quy luật, tần thiếp cũng không biết rốt cuộc khi nào Ngự Miêu mới đến.”
Tiêu Vân Hoàn trầm tư một lát, tầm mắt đảo qua đám người Tình Hương, Tình Hương hiểu rõ, vội vàng dẫn theo mọi người ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn dư lại hai người Thu Vãn và Tiêu Vân Hoàn.
“Đứng ở đó làm gì?” Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại nhanh chóng cau mày vì hương vị của chén trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn nơm nớp lo sợ ngồi xuống vị trí cách hắn xa nhất.
Bình thường nơi ở của Thu Vãn cũng không có ai tới thăm, lá trà này cũng dựa theo phân lệ được Nội Vụ Phủ đưa tới. Nàng phân vị thấp, chất lượng lá trà không quá tốt, bình thường tự mình uống cũng thôi đi, nhưng dùng để chiêu đãi Hoàng Thượng không khỏi quá mức keo kiệt. Tuy nhiên Thu Vãn cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày Hoàng Thượng sẽ đến chỗ nàng, cho nên cũng không chuẩn bị lá trà tốt nhất gì đó, chỉ có thể ủy khuất Hoàng Thượng.
Trà Tiêu Vân Hoàn uống luôn là loại thượng hạng, không nghĩ tới đến nơi này ngay cả ly trà cũng khiến hắn không hài lòng. Hắn buông chung trà xuống, đuôi mắt thoáng nhìn qua bộ dáng khẩn trương của Thu Vãn lại cảm thấy buồn cười.
“Chẳng lẽ trẫm là hồng thủy mãnh thú? Vì sao nàng lại sợ trẫm như vậy?” Tiêu Vân Hoàn cố ý nói: “Trẫm còn nhớ rõ, lần trước nàng cũng không nhát gan như hiện tại, hơn nữa còn oán giận với Ngự Miêu, muốn trẫm cách xa nàng một chút, hiện tại trẫm tới nơi này, chỉ sợ nàng sẽ không được như ý nguyện?”
Thu Vãn kinh hãi, đầu gối nàng mềm nhũn, bùm bùm quỳ xuống mặt đất: “Tần thiếp không dám.”
“……” Tiêu Vân Hoàn không còn lời nào để nói: “Lá gan của nàng sao lại nhỏ như vậy?”
Thu Vãn cúi đầu ấp úng, không biết nên phản bác như thế nào.
Lá gan nàng vẫn luôn rất nhỏ, nhưng từ khi vào cung bởi vì nàng không quá mức tò mò, cũng không đắc tội với ai, cho nên mới an toàn sống trong cung cho tới ngày hôm nay.
Muốn Thu Vãn nói, từ ngày nàng tiến cung, những ngày tháng thoải mái chính là khoảng thời gian sống trong Bích Nguyệt Cung. Huệ tần nương nương là người tốt, mỗi lần có chuyện gì đều nhớ thương nàng, đối xử tốt với nàng, đối xử với mèo cũng tốt, hơn nữa ở đây còn không có sự châm chọc mỉa mai của các phi tần khác, những ngày tháng thư thái thoải mái như vậy tốt hơn ở Bích Tú Cung không biết bao nhiêu lần.
Khi nàng ở Bích Tú Cung, cả ngày nơm nớp lo sợ mình không cẩn thận đi nhầm đường hoặc đắc tội với các phi tần khác, mà hiện tại…… nàng chỉ đơn giản là sợ Hoàng Thượng.

Thời điểm dưới hình dáng một con mèo, nàng dám vươn móng vuốt về phía mặt Hoàng Thượng, nhưng đổi thành người cho nàng 10 lá gan nàng cũng không dám.
“Ngồi xuống.” Tiêu Vân Hoàn gõ gõ lên bàn: “Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Ngọc Cầu đâu, nàng tới đây nói chuyện Ngọc Cầu cho trẫm nghe.”
Thu Vãn nơm nớp lo sợ ngồi xuống, suy nghĩ, lại lắp bắp nói: “Bệ hạ muốn nghe gì?”
“Nàng biết những gì, đều có thể nói ra.”
Nhất thời Thu Vãn không biết nên nói từ đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chần chờ một lát, Tiêu Vân Hoàn chờ mãi chờ mãi không thấy nàng nói gì, hắn không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt tìm tòi: “Chẳng lẽ nàng không hề hiểu gì về Ngọc Cầu?”
“Đương nhiên không phải!” Thu Vãn hoảng sợ: “Tần thiếp chỉ không biết nên nói từ đâu mà thôi……”
“Không biết nói từ đâu? Vậy trẫm hỏi nàng, nàng nhìn thấy Ngọc Cầu từ khi nào?”
Thu Vãn suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra một ngày tháng mơ hồ, đoán chừng đó chính là ngày nàng biến thành mèo.
Tiêu Vân Hoàn như suy: Ngày đó cũng là ngày hắn nhặt được Ngọc Cầu.
“Ngọc Cầu thường tới đây vào thời điểm nào ? Nó thích ăn gì? Ngày thường nàng cho nó ăn bằng cách nào?” Tiêu Vân Hoàn lại liếc mắt nhìn gói cá khô trên bàn: “Món kia?”
“Đây là Huệ tần nương nương đưa cho Ngự Miêu, tần thiếp hổ thẹn không bằng, ngày thường, tần thiếp ăn cái gì sẽ cho Ngự Miêu ăn cái đó……” Thu Vãn hổ thẹn, so sánh với đãi ngộ của Hoàng Thượng, thứ mà nàng có phải nói là thập phần khó coi.
Đừng nói tới thịt gà, ngay cả một bữa thịt hàng ngày cũng khó có thể bảo đảm.
Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó lại thở dài: “Rốt cuộc Ngọc Cầu coi trọng nàng ở điểm gì?”
Thu Vãn…… Thu Vãn cũng nói không nên lời.

Nàng chỉ có thể cúi đầu suy nghĩ: Chắc cũng không thể nói, là bởi vì nàng xinh đẹp?
Thế nhưng Hoàng Thượng lại không thích loại diện mạo như nàng đâu.
“Khi Ngọc Cầu tới nơi này, ngày thường nàng hay làm gì?”
Thu Vãn vắt hết óc suy nghĩ: “ Khi tần thiếp thêu hoa, Ngự Miêu sẽ ghé vào một bên nhìn……”
“Thêu hoa?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Vân Hoàn hứng thú: “Nàng thêu một cái cho ta xem.”
“…… Cái gì?” Thu Vãn hoang mang ngẩng đầu lên.
“Ngày thường nàng làm thế nào, hiện tại cứ làm như thế. Cứ coi trẫm như Ngọc Cầu, trẫm chỉ muốn suy nghĩ cẩn thận, ngày thường Ngọc Cầu thích làm gì mà thôi.”
Thu Vãn mờ mịt trả lời, vội vàng gọi Tình Hương một tiếng, Tình Hương đang chờ ở bên ngoài lập tức bưng chiếc rổ đựng kim chỉ tiến vào.
Bên trong đặt một chiếc túi tiền đã thêu được một nửa, Thu Vãn cầm lên, dưới tầm mắt của Tiêu Vân Hoàn, chậm rì rì thêu xuống.
Có Hoàng Thượng ngồi bên cạnh nhìn, Thu Vãn đột nhiên cảm thấy áp lực, tốc độ so với ngày thường thì chậm hơn không ít, sai lầm chồng chất, gập ghềnh, bông hoa vốn dĩ đã thành hình lại bất chợt thay đổi hình dạng dưới tay nàng. Trong lòng Thu Vãn sốt ruột, khóc không ra nước mắt, ngay cả Tiêu Vân Hoàn ngồi xem cũng không nói nên lời.
“Kỹ thuật của nàng…… Thật sự chẳng ra gì.” Mặc dù hắn không hiểu những thứ này, nhưng mỗi tú nương trong Thượng Y Cục đều có kỹ thuật cao siêu. Tiêu Vân Hoàn đã nhìn thấy cũng dùng qua không ít, so với thứ trong tay Thu Vãn, đúng như một cái trên trời một cái dưới đất.
Thu Vãn ủ rũ lên tiếng.
Ngay cả nữ hồng cũng là sau khi vào cung nàng đi theo Tình Hương học tập, ở trong cung luyện tập nhiều năm kỹ thuật vốn dĩ đã không tồi rồi. Nhưng hôm nay bị Hoàng Thượng nhìn chằm chằm như vậy, lập tức khiến nàng khẩn trương ngay cả thêu hoa cũng thêu không tốt.
“Nàng không giỏi nữ hồng, vậy có biết ngâm thơ vẽ tranh không?”

Thu Vãn hổ thẹn buông kim chỉ: “Tần thiếp cũng không am hiểu.”
Tiêu Vân Hoàn hoàn toàn câm nín: “Nàng cái gì cũng không biết, lúc trước được tuyển vào cung bằng cách nào vậy?”
Mỗi một nữ tử vào cung đều trải qua một kỳ khảo hạch, không nói mọi thứ tinh thông, nhưng cầm kỳ thư họa cũng phải biết một chút. Hắn đã từng gặp không ít phi tử lấy cớ ngâm thơ vẽ tranh để giao lưu với hắn. Cái gì cũng không biết như vị Thu thường tại trước mắt này nói thẳng ra là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Thu Vãn cúi đầu càng thấp: “Tần thiếp, tần thiếp cũng không biết……”
Lúc trước khi nhận được thánh chỉ tiến cung, cha đều cảm thấy nàng gặp đại vận mới có thể được tuyển.
Các nương nương khác đều có lĩnh vực am hiểu, ngay cả Huệ tần cũng có một tay múa đao lộng thương xuất thần nhập hóa. Còn Thu Vãn cái gì cũng không thông, mỗi lần đều chỉ có thể đứng ở một bên nhìn bằng ánh mắt trông mong.
“Trước khi vào cung nàng đã học những gì?”
“Cha tần thiếp nói nữ nhi cần được nuông chiều, chỉ bắt tần thiếp học chữ đọc sách, những mặt khác thì…… thì cái gì cũng không biết……” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Thu Vãn gần như tắt ngấm.
Cha nàng thông minh tài trí, nhưng nàng lại không kế thừa được nửa phần, ngay cả đọc sách viết chữ cũng chậm hơn đại ca rất nhiều. Mỗi lần cha nhìn thấy nàng đều thở ngắn than dài, sờ sờ đầu nàng, nói là sẽ chuẩn bị cho nàng của hồi môn thật sung túc…… Sau này khi thánh chỉ được truyền đến, nàng vô cùng vẻ, cha nàng lại thiếu chút nữa thừa dịp mọi người không chú ý lén lút đốt thánh chỉ, cũng may mẫu thân nhạy bén, trước khi cha nàng động thủ liền ngăn cản mới không khiến nàng bỏ lỡ cơ hội tiến cung.
Tiêu Vân Hoàn hoàn toàn hết chỗ nói.
Tiểu thường tại không năng lực, không gia thế, tiến cung nhiều năm nhưng lá gan vẫn nhỏ như vậy. Nàng sống an ổn trong cung cho tới ngày hôm nay, hắn chỉ có thể cảm thán một tiếng vận khí tốt.
Nói không chừng Ngọc Cầu nhìn trúng tiểu thường tại này cũng là vì thấy nàng quá ngốc, không giống các phi tử khác?
Tiêu Vân Hoàn suy nghĩ như vậy, thiếu chút nữa liền bật cười thành tiếng.
Hắn nắm tay đưa lên môi khụ một tiếng “Nếu hôm nay Ngọc Cầu không tới, trẫm đành phải đi trước.”
Thu Vãn kích động đứng lên: “Tần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng!”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Thu Vãn nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
Sau khi tiễn Hoàng Thượng rời đi, lúc này Thu Vãn mới thở phào một hơi, nằm dài ra ghế, cảm giác còn mệt mỏi hơn đi thỉnh an.

Tình Hương rón ra rón rén đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, Hoàng Thượng và ngài nói chuyện những gì? Vì sao Hoàng Thượng đi sớm như vậy? Ngài không giữ Hoàng Thượng ở lâu thêm một lát?”
Thu Vãn khóc không ra nước mắt: “Ta nào dám.”
“Chủ tử, hiếm khi Hoàng Thượng tới đây, bỏ lỡ lần này sẽ không có lần tiếp theo, vì sao ngài luôn dẽ dàng bỏ lỡ cơ hội như thế.” Tình Hương hận rèn sắt không thành thép mà nhìn nàng.
Thu Vãn hừ hừ: “Không phải Hoàng Thượng vừa tới ngươi cũng lập tức dẫn người bỏ chạy hay sao.”
Tình Hương nghẹn một hơi, một chút khí thế vừa dâng lên liền lập tức héo rũ, thở ngắn than dài.
“Hoàng Thượng còn đáng sợ hơn lão gia.” Tình Hương nhỏ giọng nói: “Ở trước mặt Hoàng Thượng ngay cả thở mạnh nô tỳ cũng không dám.” 
Thu Vãn cũng nhỏ giọng trả lời nàng: “Ai mà không phải vậy.”
Nàng ngồi trên ghế nghỉ ngơi một hồi lâu, cuối cùng mới hồi phục tinh thần.
Thu Vãn đứng dậy, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo, nàng lập tức tò mò, nâng chân chạy ra ngoài.
Động tĩnh truyền ra từ bên chủ điện, Thu Vãn đi ra mới nghe thấy tiếng Huệ tần đang phẫn nộ gõ cửa.
“Hoàng Thượng lòng dạ hẹp hòi! Ngài dựa vào đâu mà không cho ta ra ngoài! Cấm túc ta không cho ta ra khỏi Bích Nguyệt Cung cũng thôi đi, dựa vào cái gì mà ngay cả cửa điện cũng không cho ta ra!”
Thu Vãn: “……”
Kim Đào cách ván cửa khuyên: “Nương nương, ngài nhẫn nại một chút, Hoàng Thượng chỉ cấm túc ngài ba ngày, ngài nhẫn nại thêm hai ngày nữa là có thể ra ngoài.”
“Phi!” Huệ tần ở bên trong rống giận: “Nếu Ngọc Cầu tới tìm ta, lại thấy không thấy ta đâu, ta nên làm cái gì bây giờ, trong lòng nó sốt ruột, ngươi có thể thay thế ta sao?!”
Kim Đào không nói gì.
Trên trán Thu Vãn nhỏ giọt mồ hôi, nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của đại cung nữ Kim Đào, lại nghe thanh âm bất mãn của Huệ tần ở bên trong, nàng vội vội vàng vàng lui trở về, sợ sẽ đụng phải họng súng của Huệ tần.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện