Cùng Địch Ngủ Chung
Chương 104
Đội trưởng Bùi cam đoan với sư phụ hắn “ở lại”, chẳng khác nào lại ký thêm mười năm bán mình, trong lòng nghĩ đến vị hôn phu của hắn
Hắn lại lần nữa tiền trảm hậu tấu, những sự kiện quan trọng liên quan đến phương hướng cuộc sống vẫn chưa nói rõ ràng với Chương tổng. Trên thực tế, nói hay không sẽ không thay đổi bất kỳ quyết định gì.
Chương tổng mấy ngày nay trở về lăn lộn với công việc kinh doanh của công ty, đi công tác qua lại mấy thành phố lớn. Cảm thấy trách nhiệm nuôi sống gia đình trong tương lai càng thêm nặng nề, mấy công ty đổ vỡ này cũng phải ra sức để duy trì.
Vừa nghe tin ông chủ trở về, số lượng ô tô ở bãi đậu xe tầng dưới của công ty đã tăng lên gấp mấy lần. Quả nhiên, Oanh Oanh Yến cùng đầu trâu mặt ngựa đều đi ra để nhận phòng.
Trong phòng uống trà các thư ký bàn chuyện, nói Đại công chúa Hứa Nhiễm cố ý đã tới lúc trong giờ nghỉ trưa mang theo món thịt lợn nướng từ nhà hàng yêu thích của Chương tổng, rất ân cần.
Chương tổng thản nhiên khen ngợi một câu: “Rất hiếu thuận.”
Ông chủ một ngày tổ chức ba cuộc họp liên tiếp, ở trong phòng hội nghị không ra ngoài chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng Chương tổng nói chuyện lớn tiếng ở trong phòng và một vài quản lý nghiệp vụ ra ra vào vào, sắc mặt nghiêm túc.
Trên đường, vị hồ bằng cẩu hữu Đỗ Lão Tổng trong đại viện, cũng đã tới một chuyến
đại viện nhi vị kia hồ bằng cẩu hữu đỗ lão tổng, cũng đã tới một chuyến.
Đỗ Danh Quân hoàn toàn không biết gì về tình hình gần đây, chỉ là lâu lâu lại đây nhìn liếc mắt một cái, nhìn xem ông bạn già thế nào, liệu còn dầu nước nào có thể vắt ra được không, hoặc là có thể chiếm được chút tiện nghi da thịt!
Người này cũng không để ý tới lời nhắc nhở uyển chuyển của thư ký, tự cho là có đặc quyền, là người cùng Chương Thiệu Trì ở chung một đại viện, mặc chung một cái quần lớn lên, đẩy cửa phòng họp tùy tiện đi vào
Chương Thiệu Trì uống hết cà phê, đẩy ra: “Thêm một ly nữa. ”
Ngẩng đầu nhìn thấy, Ồ.
Đỗ Danh Quân cười hiện ra nếp nhăn như hoa cúc nở rộ: “Đã lâu không gặp! Ai, mặt anh đã phơi nắng nhiều quá sao, nhìn không giống lắm?”
Chương Thiệu Trì âu phục giày da, mày rậm mắt to, tóc và cằm chỉnh tề, rất lưu loát,: “À, nhìn không giống ra sao?”
Tầm mắt Đỗ Danh Quân nhìn theo thái dương và cằm Chương tổng, áo sơ mi trắng mở ra ba cái nút lộ ra rãnh sâu cơ ngực, đi xuống …… Đủ hương vị.
Một ngụm thịt xông khói dai này càng thêm ngon miệng, không biết gặp vận xui gì đã bị đám tiểu tử thúi hoặc là đàn bà thúi nào đó ngậm miếng thịt ngon này đi, hừ —— Đỗ lão tổng trong lòng chua lòm.
Đỗ Danh Quân nịnh nọt đến gần: “Tâm tình không tệ? Ngược lại, càng già càng đẹp ra sao?”
Chương Thiệu Trì cười như không cười: “‘ Bỏ chữ ‘già’ đi, đẹp là đủ rồi.”
Chiếc bàn dài trong phòng họp, năm sáu vị quản lý bộ phận ngồi thành vòng, tất cả đều đang vùi đầu giả vờ xem qua tài liệu, vẻ mặt căng thẳng.
“Gần đây anh đi đâu vậy?” Đỗ Danh Quân nhỏ giọng hỏi, “Mấy tháng nay không gặp anh, con mẹ nó anh đi Châu Phi rồi sao?”
Chương Thiệu Trì: “Đi rồi.”
Đỗ Danh Quân: “……”
Đỗ Danh Quân không nhịn được cười, cảm thấy khó tin: “Bạn già, anh đi Châu Phi? Anh chạy đến thảo nguyên Savanna bắn pháo với sư tử sao?”
Chương Thiệu Trì nheo lại hai mắt: “Đúng vậy, tôi đi Châu Phi bắn pháo với sư tử.”
Một quản lý không thể chịu đựng được “phốc” cười ra tiếng, che miệng lại.
Đỗ Danh Quân khiêu khích: “Ồ, có tình yêu? Khi nào thì uống rượu mừng?”
“Nhanh thôi.” Chương Thiệu Trì không hề e dè, dứt khoát tuyên bố ngay tại phòng họp này, “Cuối năm tôi kết hôn.”
Cả phòng trợn tròn mắt, trong phòng thậm chí còn nghe được tiếng trái tim già của Đỗ lão tổng “bùm bùm” vỡ vụn khắp nơi……
“Chúc mừng ông chủ!” Một vòng thuộc hạ rất sáng suốt, vỗ tay, tung hoa.
Chương Thiệu Trì thu hồi ánh mắt, tâm tình rất tốt cũng lười mắng người, dùng khuỷu tay chống bàn, ra hiệu người bên cạnh: “Anh tiếp tục nói, hoạt động ở Hồng Kông, kế hoạch sắp xếp……”
Điều này có ý là “Tôi không có tiền cho anh mượn tôi vẫn còn thiếu tiền” “Ta cũng không có hứng thú chơi với anh, tôi đã có tâm can bảo bối, anh mau cút đi nha”, Đỗ Danh Quân cứ như vậy bị đuổi ra cửa.
Đỗ Lão Tổng ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài. Một đám cả trai lẫn gái toàn bộ tụ tập trong phòng nghỉ ngơi, vô cùng hưng phấn mà bàn tán: Nghe nói chưa, Chương tổng nói sắp kết hôn! Mẹ kiếp, các người tin không người đàn ông này sẽ kết hôn không? Bà chủ chúng ta là ai, các người đoán xem đối tượng kết hôn là nam nữ? Trời ạ anh ta có thể kết hôn với ai? Trời ạ ai muốn gả cho anh ta?! Blah blah blah……
Đỗ Danh Quân sắc mặt ảm đạm, bưng tách cà phê đang định xoay người, có người cũng bưng một tách cà phê vừa mới làm xong lướt qua hắn. Một làn gió nhẹ thoảng qua, hương nước hoa Cologne rất thơm, người đàn ông gầy gò cao cao, chỉ cần nhìn bóng lưng có thể nhìn ra phong thái thanh tú tinh xảo.
Tấm thảm dưới chân Đỗ Danh Quân đột nhiên trượt mạnh, mang theo toàn bộ cân nặng của vị lão tổng này ném xuống đất, a ——
Trước mắt bao nhiêu người, Đỗ Danh Quân nằm trên sàn phòng nghỉ, cằm thâm tím, cà phê lật úp nhuộm áo sơ mi của anh ta như một lớp phân gà. Những người xung quanh vừa cười vừa vây xem, nhao nhao an ủi, “Ai nha Đỗ lão tổng ông không sao chứ? Chương tổng chúng ta sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ kết hôn, ông đừng nghĩ không thông, dù sao ông cũng không thể tự làm hại mình!”……
Người đàn ông tao nhã dùng dư quang phỉ nhổ quét qua Đỗ Lão Tổng, run run mắt cá chân.
Mấy ngày sau đó, ở quầy lễ tân công ty, Đỗ Lão Tổng nhận được một thùng lớn các loại công cụ mát xa điện kích cỡ, thậm chí còn có đồ chơi bằng da cao cấp, chỉ đích danh là gửi cho hắn, yêu cầu hắn vui lòng nhận cho. Chuyện này lại truyền điên cuồng ở trong giới, Đỗ Danh Cúc vẫn không biết được là ai gửi.
Bộ âu phục sẫm màu đai quấn quanh eo phong cách nhã nhặn với đôi chân dài lắc lư làm lóa mắt trong hành lang. Làm người đi ngang qua nhao nhao quay đầu lại, đây là tiểu thịt tươi mới ký của công ty sao?
Cửa phòng họp lại mở ra, lại có người không mời mà đến.
Thuận theo đưa qua cho Chương tổng một cái tách đặt ở trước mặt trên bàn: “Cà phê của anh.”
Chương Thiệu Trì nghe tiếng ngẩng đầu, sửng sốt một chút, vẻ mặt rất mềm mại.
Bùi tiên sinh nghe nói gần đây công ty tương đối náo nhiệt, suy nghĩ nhiều lần quyết định tự mình tới thị sát, nhân tiện hỏi xem Hứa Nhiễm cùng với “Đào Tử Long” linh tinh kia có phải đã từng tới hay không?
Chương Thiệu Trì bất động thanh sắc, khom người muốn đứng lên: “Hôm nay cứ như vậy đi, tôi.…”
“Không quấy rầy cuộc họp của anh.” Bùi Dật đè lại, ấn vị này trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ thì thầm, “Em chỉ hỏi một câu, vừa rồi anh ở chỗ này tuyên bố cuối năm muốn kết hôn?”
Chương Thiệu Trì gật đầu: “Đúng vậy, em có ý kiến gì không?”
Bùi Dật mỉm cười, im lặng nở một nụ cười anh tuấn, hai người nhìn nhau. Một vòng người trong phòng đều không rõ nguyên nhân, ai a.
Bùi tiên sinh sau đó xoay cằm Chương tổng, không kìm được xúc động hôn mạnh lên gương mặt mà hắn thích.
Hôn xong phát giác có chút thất thố, vội vàng chạy đi, vỗ cửa rời đi không quay đầu lại, bỏ lại vị ông chủ sắc mặt đang đỏ bừng cùng với quần chúng ăn dưa đang há miệng xem náo nhiệt ……
Ở trong lòng Bùi Dật, đây là phát tiết dục vọng chiếm hữu từ nội tâm của hắn, tựa như một con mèo lớn dùng các loại phương thức đánh dấu lãnh địa ở trên địa bàn của mình, hắn dùng nụ hôn này đánh dấu bạn đời của hắn, phạm vi thế lực của hắn, những người khác đừng hòng nhớ thương.
Tất nhiên, sự tình kế tiếp đã được Chương tổng che đậy, tình tiết này được đảng ăn dưa suy diễn bát quái thành “Tiểu thịt tươi công ty ký hợp đồng hôn sếp lớn ở trong phòng họp để lấy lòng”.
Chỉ có vị thư ký trong văn phòng của ông chủ mới biết được sự thật: anh chàng đẹp trai không rõ lai lịch nhưng xinh đẹp chói mắt kia, sau đó bị Chương tổng lấy danh nghĩa bàn chuyện kéo vào phòng làm việc, đóng cửa rồi khóa lại. Hôm đó nói chuyện hơn hai giờ, biện pháp cách âm trong văn phòng khá tốt nhưng cũng tạo ra một ít động tĩnh không thể miêu tả.
……
Lầu Sáu Góc cuối cùng đã khôi phục lại sự trang nghiêm và uy nghiêm ngày xưa của nó.
Hoặc là nói, vinh quang của tòa nhà này chưa từng phai nhạt, trải qua nhiều thế hệ phấn đấu tiến lên, vẫn sừng sững giữa núi xanh ngồi xem gió nổi mây bay dưới ánh hoàng hôn vàng rực, rồi lặng lẽ và trang trọng ghi chép lại vào từng quyển hồ sơ.
Đêm khuya, Đội trưởng Bùi còn chưa tan tầm, vẫn đang xử lý công việc tiếp theo của vụ án. Vị thư ký mới tới đưa túi tài liệu còn niêm phong: “Sếp, đây là bằng chứng và lời khai mà bên kia xem xét, kiểm tra cẩn thận đưa tới. Về việc đứng sau vụ bắt cóc ở sân bay Yến Thành của Ngô Đình Mạo, đại khái đã tìm ra.……”
Bùi Dật mở niêm phong túi tài liệu ra, liếc nhìn rồi day day huyệt thái dương, thực sự đau đầu.
“Là ai giúp Độc Vương vượt biên chạy trốn đến Yến Thành, ở một nơi nguy hiểm như vậy còn có thể thực hiện bắt cóc, tôi biết là không đơn giản.” Hắn thì thào tự nói.
Bật máy tính mở lại đoạn phim được ghi lại vào ngày xảy ra sự cố, gần như toàn bộ máy móc ở MCIA6 đều bị hacker tấn công. Từng khung hình của những lá bài poker chiếm hết mặt làm việc liên tục nhấp nháy rồi quay lại với những cái avatar và tên, tấn công vào thị giác và thần kinh.
Lấy ra chữ cái đầu tiên của tất cả các tên mã, cuối cùng tạo thành từ Te Amo……
Hắn cũng hiểu hết, sự tình cuối cùng chuyển biến lại là như vậy.
Chữ hoa viết hoa tràn ngập màn hình, giống như liên tục hò hét, giãy giụa, đến chết mới thôi. Loại tình cảm quỷ dị mà khắc sâu tận xương tủy này, chỉ sợ người trong cuộc cũng không vĩnh viễn bao giờ có thể dứt ra được.
Rạng sáng, Bùi Dật tan tầm về nhà, phá lệ không có rón rén tự giác đi vào phòng khách ngủ mà xông thẳng vào phòng ngủ chính trên lầu, xốc chăn vùi vào trong ngực người nào đó.
Hắn ôm người yêu của mình, ôm thật lâu.
Lại bị kích thích gì rồi? Chương tổng không thể không dùng chăn bao lấy người, vỗ về an ủi thật lâu.
Bùi Dật từ trong chăn thò đầu ra: “Ngày xảy ra chuyện ở sân bay, em có trăm lần cũng không nghĩ ra, Ngô Đình Mạo sao có thể ngàn dặm xa xôi trốn qua biên giới, xuất hiện ở trước mặt chúng ta? Chúng ta đã tận mắt chứng kiến vụ tai nạn, chiếc trực thăng đâm vào vách đá và rơi xuống dưới thác nước.”
“Ông ta có thể là trùng hợp đâm vào phía sau rèm nước, chúng ta cũng đã tìm kiếm ở khoảng trống đó, trên vách đá còn lưu lại vết máu của ông ta.” Chương Thiệu Trì nói.
“Nhưng vào thời điểm đó ông ấy bị thương nặng, nhất định có người tiếp ứng và cứu ông ta, lúc cảnh sát khám xét trên núi đồng thời đem người đi luôn.” Bùi Dật nói.
“Cảnh sát địa phương lại có nội quỷ phải không?” Chương Thiệu Trì khinh thường nói.
“Không, lần này không phải là nội quỷ của cảnh sát.” Bùi Dật nói với vẻ khó khăn, “Bọn em đã tra được chân tướng, chỉ là có lẽ sẽ không được viết chính thức vào phần hồ sơ này…… Anh sẽ không thể nào tưởng tượng được chân tướng, người cứu Ngô Đình Mạo hơn nữa còn lên kế hoạch bắt cóc người nhà em ở sân bay, là Lôi Phách.”
Chương Thiệu Trì khi đó cũng rơi vào kinh ngạc, khó có thể tin được.
Một sự thật mà người thường không bao giờ có thể nghĩ ra, một tư duy quỷ dị lại chân thật rõ ràng. Những Du Hồn Dã Quỷ vẫn luôn ẩn nấp trong rừng rậm kia, quả thật cũng chỉ có đội trưởng Lôi, dưới trướng còn có một vài nhân mã có thể chuyển lão Độc vương bị thương nặng đi dưới con mắt của đội đặc nhiệm và cảnh sát địa phương.
Nhưng hành động này của đội trưởng Lôi không phải là vì “cứu người”, sau đó đã bí mật tìm cách “hộ tống” Ngô Đình Mạo đến trước mặt MCIA6 Yến Thành, đạo diễn một màn bắt cóc, mà muốn đánh một trận xoay chuyển được ăn cả ngã về không này.
Một đời kiêu hùng của Mạo gia lại thua trận này, thua rất triệt để, tại chỗ bị tay súng bắn tỉa bắn thành cái sàng.
Lão Độc Vương nếu luận đầu óc cùng tâm cơ, vĩnh viễn không bao giờ có thể chơi lại các đặc vụ át chủ bài của MCIA6.
Người này chính là một “Tế phẩm”, là Lôi Phách hiến tế cho MCIA6 một con rối gần chết, chết không đáng tiếc, vốn là nợ máu chồng chất, trừng phạt đúng tội. Chỉ là cần ai đó làm cho cái chết của hắn có giá trị hơn.
Mặt trời nhuốm máu làm nổi bật bầu trời vùng ngoại ô Yến Thành, tất cả mọi người đều chứng kiến tình cảnh lúc đó.
Những lời nói dối được thêu dệt khéo léo trên mặt trận, lão Độc Vương bị lợi dụng, tức giận đến choáng váng đầu óc, dùng súng bắn vào đội trưởng Lôi……
Khi gió thổi loạn mái tóc dài của hắn cũng làm bao nhiêu ánh mắt đau lòng, làm lòng người tan nát vỡ vụn. Lôi Phách bị bắn hai phát vào cổ và bả vai, máu bắn tung tóe tại chỗ, từ tầng hai rơi xuống đất ……
Bùi Dật khàn giọng đưa ra lời kết án: “Cho nên, người thực sự làm ra một màn tập kích tự sát, là Lôi Phách. Đối tượng mà ông ta muốn lợi dụng tình thân và ân tình, cố ý muốn bắt cóc là cha em. Ông ta căn bản cũng không quan tâm đến tính mạng của mình, mục tiêu là muốn đánh vào trái tim, vĩnh viễn luôn là cha em.”
Chương Thiệu Trì lắc đầu, không thể lý giải được loại “tình cảm” có thể nói là khủng bố này.
“Em cảm thấy mình rất may mắn, thật sự.” Bùi Dật hôn lên mặt vị hôn phu của hắn vài cái, “Người anh thích là em, anh không có thay lòng đổi dạ, ngày hôm qua anh không có tuyên bố muốn kết hôn cùng người khác ở công ty! Bằng không, em cũng sẽ biến thành như đội trưởng Lôi vậy, điên cuồng đến mất đi lý trí.”
Chương tổng vốn không tin vào thần phật, ở trong lòng thầm niệm mấy lần “Bồ Tát phù hộ” “Amen”.
Người anh thích, cũng nguyện ý cùng anh bên nhau cả đời, đối với anh vô cùng trung thành, giống như một con mèo ngoan ngoãn lưu luyến ở trong ngực anh, thật con mẹ nó là may mắn nhân sinh…… Trên đời này đa số mọi người đều rất may mắn có được sự an bình này, chuyện hai người có tình cuối cùng trở thành quyến thuộc là điều vui mừng mà tất cả mọi người đều chờ mong.
……
Hơn một tháng sau, tới gần cửa ải cuối năm.
Ở thị trấn nhỏ trên bờ biển phía bắc của Địa Trung Hải, một ngôi nhà màu trắng nằm sát khu du lịch. Bước ra bên ngoài đứng trên sân thượng có thể phóng tầm nhìn về nơi xa chính là biển cả mênh mông và bầu trời trong vắt
Ở đây không bị ảnh hưởng bởi các mùa, khí hậu quanh năm ấm áp dễ chịu, rất thích hợp để chữa bệnh hoặc nghỉ hưu.
Trước cửa ngôi nhà màu trắng, một chiếc xe lăn, một người đẹp với mái tóc dài xõa vai, bộ quần áo đen bao lấy thân thể không trọn vẹn chồng chất vết thương và một tấm chăn đắp lên chân.
Lôi Phách lặng lẽ ngồi trong khoảng hai giờ không nhúc nhích, đôi mắt màu hổ phách thỉnh thoảng chuyển sang màu vàng nhạt dưới ánh nắng mặt trời, nhưng đã mất đi vẻ sắc sảo mạnh mẽ của ngày xưa, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm vào những con hải âu.
Hải âu bay lượn vòng quanh đến và đi có đếm như thế nào cũng không thể đếm hết.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi, quần tây, trang phục giản dị mang kính râm, sắc mặt phơi nắng thành nâu vàng, dáng người rắn chắc.
Người đàn ông mang túi giấy từ một cửa hàng tiện lợi trở về, đẩy người ngồi trên xe lăn trở về phòng rồi bế người này trở lại giường.
Lệ tổng lại từ chức một lần nữa, rời khỏi MCIA6, hơn nữa nhất quyết đòi mang đội trưởng Lôi vẫn luôn si ngốc bị thương chưa lành đi.
Hai người này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về Yến Thành, lựa chọn vĩnh viễn lang thang.
Lệ Hàn Giang vào nhà thay một bộ quần áo, quay đầu lại nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chuyến. Cậu có nghe nhạc không? Hay là ngủ?”
Mặt Lôi Phách chuyển động tương đối chậm chạp, ánh mắt mê mang: “Còn có thời gian nghỉ ngơi sao?…… Nhận được tin rồi sao? Khi nào xuất phát, tìm gặp anh ở đâu?”
Lệ Hàn Giang trầm mặc một hồi, sau đó đáp: “Tạm thời không cần xuất phát, không có nhiệm vụ. Cậu nghỉ ngơi đi.”
Đầu óc người này không còn rõ ràng lắm, nói chuyện sẽ lộn xộn. Ký ức dường như trở lại hai mươi tuổi, chỉ số IQ giảm xuống chỉ còn mười tuổi.
Lôi Phách mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, ngoan ngoãn gật đầu: “Sư huynh. ”
Lệ Hàn Giang liếc nhìn, đứng dậy quay đầu lại, đóng cửa rời đi.
Lôi Phách nằm trên giường, lắng nghe bản nhạc nhẹ trong trí nhớ. Hắn túm lấy một chiếc áo khoác của Lệ tổng từ chiếc ghế bên cạnh rồi khoác lên người, nở một nụ cười mãn nguyện và thanh thản.
Tầm mắt lướt qua cửa sổ, hình như nhìn thấy bóng lưng Lệ Hàn Giang ra cửa, một tay đút túi quần bước xuống bậc thềm, gió biển thổi xuyên qua cổ áo.
Hốc mắt đầy mê mang ngốc nghếch một khắc trước đã quét sạch không còn, con ngươi màu hổ phách một lần nữa tụ lại cảm xúc tinh tế, thủy quang trong suốt. Ở nơi sư huynh hắn không nhìn thấy, khóe môi Lôi Phách hiện ra một nụ cười quỷ bí.
……
Chương tổng lần nữa đặt xong hành trình và nói chuyện với Đội trưởng Bùi, sẽ thăm lại chốn cũ, chúng ta lại đi La Mã.
Anh gửi lời mời qua điện thoại: “Mỗi năm vào lúc này, anh đều ở lại nơi này trong một tháng.”
Bùi Dật nói: “Được, em xin nghĩ phép năm, cùng anh đi.”
Chương tổng nói: “Muốn làm cho em một đôi giày mới, muốn không?”
“Muốn.” Bùi Dật cười, “Em không muốn thì anh còn có thể làm cho ai?”
Họ lại cùng nhau đến bờ biển Địa Trung Hải đi du lịch nhiều nơi, bao gồm Nhà hát cổ, Đấu trường La Mã, đài phun nước điêu khắc ước nguyện, và con phố cùng nắm tay nhau ăn kem ly kia.
Trên tay hai người đều đeo nhẫn, Bùi Dật lôi kéo vị hôn phu của của mình và diễn lại mọi cảnh trong ảnh trước kia với một tâm trạng khác.
Một loại cảm giác càng quý trọng tình cảm cùng người trước mặt hơn. Nếu như chưa từng trải qua sinh tử sẽ không biết tình yêu đích thực lại trân quý đến như vậy.
Trong mỗi bức ảnh, họ ôm nhau nồng nhiệt. Hai chân Bùi Dật quấn quanh hông người đàn ông của mình, đôi môi rơi trên mặt Chương tổng, liếc mắt nhìn ống kính, tự sướng. Phía sau là hẻm núi sâu màu cam, bầu trời và biển xanh… ……
Trên đường đi, Đội trưởng Bùi hình như lại mất tích hai ngày.
Điều này khiến Chương tổng sợ hãi, lễ nghi, giày mới đều đã làm xong, chú rể lại phóng hắn bồ câu anh? Tâm tư của tiểu hài tử thật sự không thể hiểu nổi, vĩnh viễn đều không kìm lại được trái tim trẻ tuổi xao động này ….
Bùi Dật là nhận được vài tin nhắn văn bản từ cha mình và thông báo từ giám đốc của tập đoàn, nên tạm thời chuyển hướng đến Sicily.
Vị cựu thuyền vương gốc Hoa ở Sicily dưới suy đoán không rõ chân tướng bên ngoài đã lặng lẽ quy ẩn giang hồ. Một số tài sản bị niêm phong, một số đã được lấy lại, công ty sau khi trải qua việc bán hoặc chuyển nhượng, một lượng lớn tiền mặt đã được chuyển vào tài khoản mới.
“Mr. Jiang” trong truyền thuyết Sóng Trắng, để lại cho Đội trưởng Bùi một tòa biệt thự ở đảo Sicily, đăng ký chuyển nhượng dưới tên Bùi Dật.
Tuy rằng không có nói rõ, nhưng nó giống như một căn phòng tân hôn mà cha tặng cho hắn, một món quà hồi môn.
Còn có một số tài khoản ngân hàng, số lượng kinh người, làm cho chính Bùi Dật cũng không biết làm sao. Nhân sinh rất dài, thế sự khó lường, sau gần ba mươi năm hắn lấy thân phận “mồ côi” lăn lộn, đột nhiên trải qua những chuyện này, hiện tại hắn có thể còn giàu hơn so với Chương tổng! Hắn có thể quay lại dỗ dành, bao nuôi chồng mình.
Hắn rốt cục cũng biết mình đến từ đâu, hắn tự hào khẳng định rằng mình mang trong mình huyết mạch chính trực, ưu tú và cao quý nhất. Chỉ là, biết được chân tướng, đồng thời cũng có nghĩa là vĩnh viễn “mất đi”.
Hòn đảo đẹp như tranh vẽ và đầy ắp thuyền buồm. Trên bãi cát trắng có nhiều nam thanh nữ tú, và những con hải âu trắng mập mạp kiếm ăn dạo chơi.
Bùi Dật lại xách giày đi qua bãi biển này một lần nữa.
Hắn bước lên bậc thềm, bước đến cửa biệt thự. Lệ tổng có thể sẽ không quay lại nữa.
Ngôi nhà rất lớn và vẫn giữ nguyên phong cách trang trí của người chủ trước khi rời đi. Người giúp việc thường xuyên dọn dẹp, người làm vườn cần mẫn giữ gìn những bụi cây tạo hình xinh đẹp ở sân trước.
Bùi Dật đi qua mỗi một gian phòng, mỗi một góc biệt thự, tham lam lại si mê, quan sát thưởng thức mỗi một thứ chủ nhà trước để lại.
Chạng vạng hắn ngồi trên sân thượng, lấy rượu vang đỏ được lưu trữ trong hầm rượu dưới tầng hầm ra, tự rót tự uống, nhấm nháp rượu mà cha hắn thích uống.
Uống rượu xong, hắn lại đi lên lầu đi dạo một vòng trong phòng ngủ chính.
Ngồi ngơ ngác bên giường một lát, ngẫu nhiên hắn nghiêng người qua mở dàn âm thanh đối diện đầu giường.
Bên trong vẫn còn một đĩa CD, âm nhạc du dương và hơi buồn vang lên: You raise me up, so I can stand on mountains……You raise me up, to walk on stormy seas……
Bùi Dật im lặng, ngỡ ngàng nghe nhạc.
Nước mắt tràn ra từ hốc mắt, rơi xuống đầy mặt, dính ướt áo sơ mi của hắn, làm hắn rùng mình.
Hắn ngồi xuống mép giường, đan hai tay vào nhau. Con đường núi xám bạc quanh quẩn trên ngọn đồi xanh mướt, ngọn lửa hừng hực, hồng nhan tri kỷ, vĩnh viễn đều lưu lại trong ký ức hàm súc, mãi mãi không quên.
Bên trong tủ bên cạnh, quả nhiên có mười album giống hệt nhau. Cái đĩa cũ của Josh Groban cũng không quá nổi tiếng, Lệ tổng một hơi mua mười cái, cất giữ trong phòng ngủ. Vào những đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống bãi biển, một mình nghe nhạc..
When I am down and, oh my soul, so weary;
When troubles come and my heart burdened be;
Then, I am still and wait here in the silence,
Until you come and sit awhile with me.
You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up… To more than I can be.
……
Chuông cửa dưới lầu đột nhiên vang lên.
Nhấn một lần vẫn không đi, tiếp tục nhấn. Bùi Dật vội vàng lau nước trên mặt, rút một tờ khăn giấy lau mũi, đứng dậy xuống lầu.
Ngoài cửa, vị này mặc áo gió dài màu khói, một tay ôm túi giấy của tiệm thức ăn: “Có thể vào được không?”
Bùi Dật hai mắt nóng rực, mơ hồ, chớp mắt một cái suýt chút nữa đã nhận nhầm.
Hắn “ôi” một tiếng, thất vọng xoay người rời đi: “Em tưởng rằng cha em trở về.”
Ôm một đống thức ăn đi vào chính là Chương tổng, vẻ mặt lãnh đạm: “Đúng vậy, là cha em đã về đây!”
Bùi Dật lẩm bẩm: “Nói nhảm, anh không phải.”
Chương tổng hỏi lại: “Anh không thể phải không?”
Không có hùng hổ tra hỏi chất vấn “Tiểu tử, em lại chơi trò mất tích, có phải em không muốn kết hôn cùng anh hay không?”, hai người đều hiểu lẫn nhau. Chương tổng xuất hiện với một túi thức ăn, coi như chuyện gì cũng không xảy ra, bình tĩnh tựa như mỗi lần từ công ty tan tầm về nhà.
Chương Thiệu Trì giang cánh tay ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho người yêu tới hầu hạ, bày ra tư thế “Hoàng thượng hồi cung”.
Bùi Dật mỉm cười, tới giúp vị đàn ông này thay quần áo và mặc bộ quần áo ở nhà. Sau đó, thủ tục mặc quần áo lặng lẽ chuyển thành những cái ôm, vuốt ve, hôn, và các hành động vi phạm riêng tư hơn ……
“Tối nay có muốn nói chuyện gì với cha không? Hay muốn làm cái gì đó?” Giọng nói của Chương Thiệu Trì rất trầm, mang theo sức hấp dẫn đặc trưng của người đàn ông ở tuổi này tiến đến trước mặt.
“Anh đủ rồi.” Bùi Dật nhíu mày kháng nghị, “Em là một người rất là chính trực và thuần lương, anh đừng tưởng mang một khuôn mặt đẹp trai như vậy là có thể làm bộ là ……”
“Đêm nay làm một tư thế không chính trực, thuần lương không?” Chương Thiệu Trì bấu lấy môi thì thầm, “Anh có đem vòng cổ và vòng tay lấy được trong buổi đấu giá ở Vương cung lần trước, có thích không ……”
“Anh lên giường bày ra tư thế không chính trực trước, em muốn xem một chút?” Bùi Dật không đỏ mặt, còn không lẳng lơ qua sao?
Dùng khuỷu tay đẩy ra, lại bị ôm chặt lấy, rơi vào nụ hôn càng thêm nhiệt liệt, ư ư ——
Ở phương diện nào đó, hắn vẫn kiên trì một chút bảo thủ cuối cùng, trong lúc đặc biệt thân mật tiếp xúc thân thể, hắn không thể dung nạp liên tưởng đến “baba”. Thật ghê tởm, quá xấu
Chương tổng cười buông môi hắn ra, bỏ qua cho hắn, ra lệnh: “Gọi cái dễ nghe.”
Bùi Dật: “Ca.”
Hắn lại ngậm lấy ngón áp út của Chương tổng, lần này là có đeo nhẫn.
Hắn dùng sức liếm mút gần như mút luôn chiếc nhẫn nuốt xuống. Chương tổng cười rút tay về, sợ tên điên này muốn nuốt kim loại.
Chương Thiệu Trì hôn hắn mí mắt, rất thân mật: “Tối nay Ca sẽ nấu cho em một bữa thật ngon, cho em chọn món, muốn ăn không?”
Trong mắt Bùi Dật chảy ra một chút thủy quang, cảm kích vì anh đã ở bên cả đời này: “Muốn.”
Những con sóng vỗ vào bãi biển trong đêm tối, sau khi thủy triều lên, bọt nước liên tục vỗ vào bờ cát trắng.
Ánh trăng trong như nước, từ nhà bếp, phòng khách vòng lên bậc thang, chảy vào phòng ngủ, trải trên chiếc giường lớn ấm áp.
……
——《 cùng địch ngủ chung 》· toàn văn hoàn thành ——
Hắn lại lần nữa tiền trảm hậu tấu, những sự kiện quan trọng liên quan đến phương hướng cuộc sống vẫn chưa nói rõ ràng với Chương tổng. Trên thực tế, nói hay không sẽ không thay đổi bất kỳ quyết định gì.
Chương tổng mấy ngày nay trở về lăn lộn với công việc kinh doanh của công ty, đi công tác qua lại mấy thành phố lớn. Cảm thấy trách nhiệm nuôi sống gia đình trong tương lai càng thêm nặng nề, mấy công ty đổ vỡ này cũng phải ra sức để duy trì.
Vừa nghe tin ông chủ trở về, số lượng ô tô ở bãi đậu xe tầng dưới của công ty đã tăng lên gấp mấy lần. Quả nhiên, Oanh Oanh Yến cùng đầu trâu mặt ngựa đều đi ra để nhận phòng.
Trong phòng uống trà các thư ký bàn chuyện, nói Đại công chúa Hứa Nhiễm cố ý đã tới lúc trong giờ nghỉ trưa mang theo món thịt lợn nướng từ nhà hàng yêu thích của Chương tổng, rất ân cần.
Chương tổng thản nhiên khen ngợi một câu: “Rất hiếu thuận.”
Ông chủ một ngày tổ chức ba cuộc họp liên tiếp, ở trong phòng hội nghị không ra ngoài chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng Chương tổng nói chuyện lớn tiếng ở trong phòng và một vài quản lý nghiệp vụ ra ra vào vào, sắc mặt nghiêm túc.
Trên đường, vị hồ bằng cẩu hữu Đỗ Lão Tổng trong đại viện, cũng đã tới một chuyến
đại viện nhi vị kia hồ bằng cẩu hữu đỗ lão tổng, cũng đã tới một chuyến.
Đỗ Danh Quân hoàn toàn không biết gì về tình hình gần đây, chỉ là lâu lâu lại đây nhìn liếc mắt một cái, nhìn xem ông bạn già thế nào, liệu còn dầu nước nào có thể vắt ra được không, hoặc là có thể chiếm được chút tiện nghi da thịt!
Người này cũng không để ý tới lời nhắc nhở uyển chuyển của thư ký, tự cho là có đặc quyền, là người cùng Chương Thiệu Trì ở chung một đại viện, mặc chung một cái quần lớn lên, đẩy cửa phòng họp tùy tiện đi vào
Chương Thiệu Trì uống hết cà phê, đẩy ra: “Thêm một ly nữa. ”
Ngẩng đầu nhìn thấy, Ồ.
Đỗ Danh Quân cười hiện ra nếp nhăn như hoa cúc nở rộ: “Đã lâu không gặp! Ai, mặt anh đã phơi nắng nhiều quá sao, nhìn không giống lắm?”
Chương Thiệu Trì âu phục giày da, mày rậm mắt to, tóc và cằm chỉnh tề, rất lưu loát,: “À, nhìn không giống ra sao?”
Tầm mắt Đỗ Danh Quân nhìn theo thái dương và cằm Chương tổng, áo sơ mi trắng mở ra ba cái nút lộ ra rãnh sâu cơ ngực, đi xuống …… Đủ hương vị.
Một ngụm thịt xông khói dai này càng thêm ngon miệng, không biết gặp vận xui gì đã bị đám tiểu tử thúi hoặc là đàn bà thúi nào đó ngậm miếng thịt ngon này đi, hừ —— Đỗ lão tổng trong lòng chua lòm.
Đỗ Danh Quân nịnh nọt đến gần: “Tâm tình không tệ? Ngược lại, càng già càng đẹp ra sao?”
Chương Thiệu Trì cười như không cười: “‘ Bỏ chữ ‘già’ đi, đẹp là đủ rồi.”
Chiếc bàn dài trong phòng họp, năm sáu vị quản lý bộ phận ngồi thành vòng, tất cả đều đang vùi đầu giả vờ xem qua tài liệu, vẻ mặt căng thẳng.
“Gần đây anh đi đâu vậy?” Đỗ Danh Quân nhỏ giọng hỏi, “Mấy tháng nay không gặp anh, con mẹ nó anh đi Châu Phi rồi sao?”
Chương Thiệu Trì: “Đi rồi.”
Đỗ Danh Quân: “……”
Đỗ Danh Quân không nhịn được cười, cảm thấy khó tin: “Bạn già, anh đi Châu Phi? Anh chạy đến thảo nguyên Savanna bắn pháo với sư tử sao?”
Chương Thiệu Trì nheo lại hai mắt: “Đúng vậy, tôi đi Châu Phi bắn pháo với sư tử.”
Một quản lý không thể chịu đựng được “phốc” cười ra tiếng, che miệng lại.
Đỗ Danh Quân khiêu khích: “Ồ, có tình yêu? Khi nào thì uống rượu mừng?”
“Nhanh thôi.” Chương Thiệu Trì không hề e dè, dứt khoát tuyên bố ngay tại phòng họp này, “Cuối năm tôi kết hôn.”
Cả phòng trợn tròn mắt, trong phòng thậm chí còn nghe được tiếng trái tim già của Đỗ lão tổng “bùm bùm” vỡ vụn khắp nơi……
“Chúc mừng ông chủ!” Một vòng thuộc hạ rất sáng suốt, vỗ tay, tung hoa.
Chương Thiệu Trì thu hồi ánh mắt, tâm tình rất tốt cũng lười mắng người, dùng khuỷu tay chống bàn, ra hiệu người bên cạnh: “Anh tiếp tục nói, hoạt động ở Hồng Kông, kế hoạch sắp xếp……”
Điều này có ý là “Tôi không có tiền cho anh mượn tôi vẫn còn thiếu tiền” “Ta cũng không có hứng thú chơi với anh, tôi đã có tâm can bảo bối, anh mau cút đi nha”, Đỗ Danh Quân cứ như vậy bị đuổi ra cửa.
Đỗ Lão Tổng ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài. Một đám cả trai lẫn gái toàn bộ tụ tập trong phòng nghỉ ngơi, vô cùng hưng phấn mà bàn tán: Nghe nói chưa, Chương tổng nói sắp kết hôn! Mẹ kiếp, các người tin không người đàn ông này sẽ kết hôn không? Bà chủ chúng ta là ai, các người đoán xem đối tượng kết hôn là nam nữ? Trời ạ anh ta có thể kết hôn với ai? Trời ạ ai muốn gả cho anh ta?! Blah blah blah……
Đỗ Danh Quân sắc mặt ảm đạm, bưng tách cà phê đang định xoay người, có người cũng bưng một tách cà phê vừa mới làm xong lướt qua hắn. Một làn gió nhẹ thoảng qua, hương nước hoa Cologne rất thơm, người đàn ông gầy gò cao cao, chỉ cần nhìn bóng lưng có thể nhìn ra phong thái thanh tú tinh xảo.
Tấm thảm dưới chân Đỗ Danh Quân đột nhiên trượt mạnh, mang theo toàn bộ cân nặng của vị lão tổng này ném xuống đất, a ——
Trước mắt bao nhiêu người, Đỗ Danh Quân nằm trên sàn phòng nghỉ, cằm thâm tím, cà phê lật úp nhuộm áo sơ mi của anh ta như một lớp phân gà. Những người xung quanh vừa cười vừa vây xem, nhao nhao an ủi, “Ai nha Đỗ lão tổng ông không sao chứ? Chương tổng chúng ta sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ kết hôn, ông đừng nghĩ không thông, dù sao ông cũng không thể tự làm hại mình!”……
Người đàn ông tao nhã dùng dư quang phỉ nhổ quét qua Đỗ Lão Tổng, run run mắt cá chân.
Mấy ngày sau đó, ở quầy lễ tân công ty, Đỗ Lão Tổng nhận được một thùng lớn các loại công cụ mát xa điện kích cỡ, thậm chí còn có đồ chơi bằng da cao cấp, chỉ đích danh là gửi cho hắn, yêu cầu hắn vui lòng nhận cho. Chuyện này lại truyền điên cuồng ở trong giới, Đỗ Danh Cúc vẫn không biết được là ai gửi.
Bộ âu phục sẫm màu đai quấn quanh eo phong cách nhã nhặn với đôi chân dài lắc lư làm lóa mắt trong hành lang. Làm người đi ngang qua nhao nhao quay đầu lại, đây là tiểu thịt tươi mới ký của công ty sao?
Cửa phòng họp lại mở ra, lại có người không mời mà đến.
Thuận theo đưa qua cho Chương tổng một cái tách đặt ở trước mặt trên bàn: “Cà phê của anh.”
Chương Thiệu Trì nghe tiếng ngẩng đầu, sửng sốt một chút, vẻ mặt rất mềm mại.
Bùi tiên sinh nghe nói gần đây công ty tương đối náo nhiệt, suy nghĩ nhiều lần quyết định tự mình tới thị sát, nhân tiện hỏi xem Hứa Nhiễm cùng với “Đào Tử Long” linh tinh kia có phải đã từng tới hay không?
Chương Thiệu Trì bất động thanh sắc, khom người muốn đứng lên: “Hôm nay cứ như vậy đi, tôi.…”
“Không quấy rầy cuộc họp của anh.” Bùi Dật đè lại, ấn vị này trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ thì thầm, “Em chỉ hỏi một câu, vừa rồi anh ở chỗ này tuyên bố cuối năm muốn kết hôn?”
Chương Thiệu Trì gật đầu: “Đúng vậy, em có ý kiến gì không?”
Bùi Dật mỉm cười, im lặng nở một nụ cười anh tuấn, hai người nhìn nhau. Một vòng người trong phòng đều không rõ nguyên nhân, ai a.
Bùi tiên sinh sau đó xoay cằm Chương tổng, không kìm được xúc động hôn mạnh lên gương mặt mà hắn thích.
Hôn xong phát giác có chút thất thố, vội vàng chạy đi, vỗ cửa rời đi không quay đầu lại, bỏ lại vị ông chủ sắc mặt đang đỏ bừng cùng với quần chúng ăn dưa đang há miệng xem náo nhiệt ……
Ở trong lòng Bùi Dật, đây là phát tiết dục vọng chiếm hữu từ nội tâm của hắn, tựa như một con mèo lớn dùng các loại phương thức đánh dấu lãnh địa ở trên địa bàn của mình, hắn dùng nụ hôn này đánh dấu bạn đời của hắn, phạm vi thế lực của hắn, những người khác đừng hòng nhớ thương.
Tất nhiên, sự tình kế tiếp đã được Chương tổng che đậy, tình tiết này được đảng ăn dưa suy diễn bát quái thành “Tiểu thịt tươi công ty ký hợp đồng hôn sếp lớn ở trong phòng họp để lấy lòng”.
Chỉ có vị thư ký trong văn phòng của ông chủ mới biết được sự thật: anh chàng đẹp trai không rõ lai lịch nhưng xinh đẹp chói mắt kia, sau đó bị Chương tổng lấy danh nghĩa bàn chuyện kéo vào phòng làm việc, đóng cửa rồi khóa lại. Hôm đó nói chuyện hơn hai giờ, biện pháp cách âm trong văn phòng khá tốt nhưng cũng tạo ra một ít động tĩnh không thể miêu tả.
……
Lầu Sáu Góc cuối cùng đã khôi phục lại sự trang nghiêm và uy nghiêm ngày xưa của nó.
Hoặc là nói, vinh quang của tòa nhà này chưa từng phai nhạt, trải qua nhiều thế hệ phấn đấu tiến lên, vẫn sừng sững giữa núi xanh ngồi xem gió nổi mây bay dưới ánh hoàng hôn vàng rực, rồi lặng lẽ và trang trọng ghi chép lại vào từng quyển hồ sơ.
Đêm khuya, Đội trưởng Bùi còn chưa tan tầm, vẫn đang xử lý công việc tiếp theo của vụ án. Vị thư ký mới tới đưa túi tài liệu còn niêm phong: “Sếp, đây là bằng chứng và lời khai mà bên kia xem xét, kiểm tra cẩn thận đưa tới. Về việc đứng sau vụ bắt cóc ở sân bay Yến Thành của Ngô Đình Mạo, đại khái đã tìm ra.……”
Bùi Dật mở niêm phong túi tài liệu ra, liếc nhìn rồi day day huyệt thái dương, thực sự đau đầu.
“Là ai giúp Độc Vương vượt biên chạy trốn đến Yến Thành, ở một nơi nguy hiểm như vậy còn có thể thực hiện bắt cóc, tôi biết là không đơn giản.” Hắn thì thào tự nói.
Bật máy tính mở lại đoạn phim được ghi lại vào ngày xảy ra sự cố, gần như toàn bộ máy móc ở MCIA6 đều bị hacker tấn công. Từng khung hình của những lá bài poker chiếm hết mặt làm việc liên tục nhấp nháy rồi quay lại với những cái avatar và tên, tấn công vào thị giác và thần kinh.
Lấy ra chữ cái đầu tiên của tất cả các tên mã, cuối cùng tạo thành từ Te Amo……
Hắn cũng hiểu hết, sự tình cuối cùng chuyển biến lại là như vậy.
Chữ hoa viết hoa tràn ngập màn hình, giống như liên tục hò hét, giãy giụa, đến chết mới thôi. Loại tình cảm quỷ dị mà khắc sâu tận xương tủy này, chỉ sợ người trong cuộc cũng không vĩnh viễn bao giờ có thể dứt ra được.
Rạng sáng, Bùi Dật tan tầm về nhà, phá lệ không có rón rén tự giác đi vào phòng khách ngủ mà xông thẳng vào phòng ngủ chính trên lầu, xốc chăn vùi vào trong ngực người nào đó.
Hắn ôm người yêu của mình, ôm thật lâu.
Lại bị kích thích gì rồi? Chương tổng không thể không dùng chăn bao lấy người, vỗ về an ủi thật lâu.
Bùi Dật từ trong chăn thò đầu ra: “Ngày xảy ra chuyện ở sân bay, em có trăm lần cũng không nghĩ ra, Ngô Đình Mạo sao có thể ngàn dặm xa xôi trốn qua biên giới, xuất hiện ở trước mặt chúng ta? Chúng ta đã tận mắt chứng kiến vụ tai nạn, chiếc trực thăng đâm vào vách đá và rơi xuống dưới thác nước.”
“Ông ta có thể là trùng hợp đâm vào phía sau rèm nước, chúng ta cũng đã tìm kiếm ở khoảng trống đó, trên vách đá còn lưu lại vết máu của ông ta.” Chương Thiệu Trì nói.
“Nhưng vào thời điểm đó ông ấy bị thương nặng, nhất định có người tiếp ứng và cứu ông ta, lúc cảnh sát khám xét trên núi đồng thời đem người đi luôn.” Bùi Dật nói.
“Cảnh sát địa phương lại có nội quỷ phải không?” Chương Thiệu Trì khinh thường nói.
“Không, lần này không phải là nội quỷ của cảnh sát.” Bùi Dật nói với vẻ khó khăn, “Bọn em đã tra được chân tướng, chỉ là có lẽ sẽ không được viết chính thức vào phần hồ sơ này…… Anh sẽ không thể nào tưởng tượng được chân tướng, người cứu Ngô Đình Mạo hơn nữa còn lên kế hoạch bắt cóc người nhà em ở sân bay, là Lôi Phách.”
Chương Thiệu Trì khi đó cũng rơi vào kinh ngạc, khó có thể tin được.
Một sự thật mà người thường không bao giờ có thể nghĩ ra, một tư duy quỷ dị lại chân thật rõ ràng. Những Du Hồn Dã Quỷ vẫn luôn ẩn nấp trong rừng rậm kia, quả thật cũng chỉ có đội trưởng Lôi, dưới trướng còn có một vài nhân mã có thể chuyển lão Độc vương bị thương nặng đi dưới con mắt của đội đặc nhiệm và cảnh sát địa phương.
Nhưng hành động này của đội trưởng Lôi không phải là vì “cứu người”, sau đó đã bí mật tìm cách “hộ tống” Ngô Đình Mạo đến trước mặt MCIA6 Yến Thành, đạo diễn một màn bắt cóc, mà muốn đánh một trận xoay chuyển được ăn cả ngã về không này.
Một đời kiêu hùng của Mạo gia lại thua trận này, thua rất triệt để, tại chỗ bị tay súng bắn tỉa bắn thành cái sàng.
Lão Độc Vương nếu luận đầu óc cùng tâm cơ, vĩnh viễn không bao giờ có thể chơi lại các đặc vụ át chủ bài của MCIA6.
Người này chính là một “Tế phẩm”, là Lôi Phách hiến tế cho MCIA6 một con rối gần chết, chết không đáng tiếc, vốn là nợ máu chồng chất, trừng phạt đúng tội. Chỉ là cần ai đó làm cho cái chết của hắn có giá trị hơn.
Mặt trời nhuốm máu làm nổi bật bầu trời vùng ngoại ô Yến Thành, tất cả mọi người đều chứng kiến tình cảnh lúc đó.
Những lời nói dối được thêu dệt khéo léo trên mặt trận, lão Độc Vương bị lợi dụng, tức giận đến choáng váng đầu óc, dùng súng bắn vào đội trưởng Lôi……
Khi gió thổi loạn mái tóc dài của hắn cũng làm bao nhiêu ánh mắt đau lòng, làm lòng người tan nát vỡ vụn. Lôi Phách bị bắn hai phát vào cổ và bả vai, máu bắn tung tóe tại chỗ, từ tầng hai rơi xuống đất ……
Bùi Dật khàn giọng đưa ra lời kết án: “Cho nên, người thực sự làm ra một màn tập kích tự sát, là Lôi Phách. Đối tượng mà ông ta muốn lợi dụng tình thân và ân tình, cố ý muốn bắt cóc là cha em. Ông ta căn bản cũng không quan tâm đến tính mạng của mình, mục tiêu là muốn đánh vào trái tim, vĩnh viễn luôn là cha em.”
Chương Thiệu Trì lắc đầu, không thể lý giải được loại “tình cảm” có thể nói là khủng bố này.
“Em cảm thấy mình rất may mắn, thật sự.” Bùi Dật hôn lên mặt vị hôn phu của hắn vài cái, “Người anh thích là em, anh không có thay lòng đổi dạ, ngày hôm qua anh không có tuyên bố muốn kết hôn cùng người khác ở công ty! Bằng không, em cũng sẽ biến thành như đội trưởng Lôi vậy, điên cuồng đến mất đi lý trí.”
Chương tổng vốn không tin vào thần phật, ở trong lòng thầm niệm mấy lần “Bồ Tát phù hộ” “Amen”.
Người anh thích, cũng nguyện ý cùng anh bên nhau cả đời, đối với anh vô cùng trung thành, giống như một con mèo ngoan ngoãn lưu luyến ở trong ngực anh, thật con mẹ nó là may mắn nhân sinh…… Trên đời này đa số mọi người đều rất may mắn có được sự an bình này, chuyện hai người có tình cuối cùng trở thành quyến thuộc là điều vui mừng mà tất cả mọi người đều chờ mong.
……
Hơn một tháng sau, tới gần cửa ải cuối năm.
Ở thị trấn nhỏ trên bờ biển phía bắc của Địa Trung Hải, một ngôi nhà màu trắng nằm sát khu du lịch. Bước ra bên ngoài đứng trên sân thượng có thể phóng tầm nhìn về nơi xa chính là biển cả mênh mông và bầu trời trong vắt
Ở đây không bị ảnh hưởng bởi các mùa, khí hậu quanh năm ấm áp dễ chịu, rất thích hợp để chữa bệnh hoặc nghỉ hưu.
Trước cửa ngôi nhà màu trắng, một chiếc xe lăn, một người đẹp với mái tóc dài xõa vai, bộ quần áo đen bao lấy thân thể không trọn vẹn chồng chất vết thương và một tấm chăn đắp lên chân.
Lôi Phách lặng lẽ ngồi trong khoảng hai giờ không nhúc nhích, đôi mắt màu hổ phách thỉnh thoảng chuyển sang màu vàng nhạt dưới ánh nắng mặt trời, nhưng đã mất đi vẻ sắc sảo mạnh mẽ của ngày xưa, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm vào những con hải âu.
Hải âu bay lượn vòng quanh đến và đi có đếm như thế nào cũng không thể đếm hết.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi, quần tây, trang phục giản dị mang kính râm, sắc mặt phơi nắng thành nâu vàng, dáng người rắn chắc.
Người đàn ông mang túi giấy từ một cửa hàng tiện lợi trở về, đẩy người ngồi trên xe lăn trở về phòng rồi bế người này trở lại giường.
Lệ tổng lại từ chức một lần nữa, rời khỏi MCIA6, hơn nữa nhất quyết đòi mang đội trưởng Lôi vẫn luôn si ngốc bị thương chưa lành đi.
Hai người này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về Yến Thành, lựa chọn vĩnh viễn lang thang.
Lệ Hàn Giang vào nhà thay một bộ quần áo, quay đầu lại nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chuyến. Cậu có nghe nhạc không? Hay là ngủ?”
Mặt Lôi Phách chuyển động tương đối chậm chạp, ánh mắt mê mang: “Còn có thời gian nghỉ ngơi sao?…… Nhận được tin rồi sao? Khi nào xuất phát, tìm gặp anh ở đâu?”
Lệ Hàn Giang trầm mặc một hồi, sau đó đáp: “Tạm thời không cần xuất phát, không có nhiệm vụ. Cậu nghỉ ngơi đi.”
Đầu óc người này không còn rõ ràng lắm, nói chuyện sẽ lộn xộn. Ký ức dường như trở lại hai mươi tuổi, chỉ số IQ giảm xuống chỉ còn mười tuổi.
Lôi Phách mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, ngoan ngoãn gật đầu: “Sư huynh. ”
Lệ Hàn Giang liếc nhìn, đứng dậy quay đầu lại, đóng cửa rời đi.
Lôi Phách nằm trên giường, lắng nghe bản nhạc nhẹ trong trí nhớ. Hắn túm lấy một chiếc áo khoác của Lệ tổng từ chiếc ghế bên cạnh rồi khoác lên người, nở một nụ cười mãn nguyện và thanh thản.
Tầm mắt lướt qua cửa sổ, hình như nhìn thấy bóng lưng Lệ Hàn Giang ra cửa, một tay đút túi quần bước xuống bậc thềm, gió biển thổi xuyên qua cổ áo.
Hốc mắt đầy mê mang ngốc nghếch một khắc trước đã quét sạch không còn, con ngươi màu hổ phách một lần nữa tụ lại cảm xúc tinh tế, thủy quang trong suốt. Ở nơi sư huynh hắn không nhìn thấy, khóe môi Lôi Phách hiện ra một nụ cười quỷ bí.
……
Chương tổng lần nữa đặt xong hành trình và nói chuyện với Đội trưởng Bùi, sẽ thăm lại chốn cũ, chúng ta lại đi La Mã.
Anh gửi lời mời qua điện thoại: “Mỗi năm vào lúc này, anh đều ở lại nơi này trong một tháng.”
Bùi Dật nói: “Được, em xin nghĩ phép năm, cùng anh đi.”
Chương tổng nói: “Muốn làm cho em một đôi giày mới, muốn không?”
“Muốn.” Bùi Dật cười, “Em không muốn thì anh còn có thể làm cho ai?”
Họ lại cùng nhau đến bờ biển Địa Trung Hải đi du lịch nhiều nơi, bao gồm Nhà hát cổ, Đấu trường La Mã, đài phun nước điêu khắc ước nguyện, và con phố cùng nắm tay nhau ăn kem ly kia.
Trên tay hai người đều đeo nhẫn, Bùi Dật lôi kéo vị hôn phu của của mình và diễn lại mọi cảnh trong ảnh trước kia với một tâm trạng khác.
Một loại cảm giác càng quý trọng tình cảm cùng người trước mặt hơn. Nếu như chưa từng trải qua sinh tử sẽ không biết tình yêu đích thực lại trân quý đến như vậy.
Trong mỗi bức ảnh, họ ôm nhau nồng nhiệt. Hai chân Bùi Dật quấn quanh hông người đàn ông của mình, đôi môi rơi trên mặt Chương tổng, liếc mắt nhìn ống kính, tự sướng. Phía sau là hẻm núi sâu màu cam, bầu trời và biển xanh… ……
Trên đường đi, Đội trưởng Bùi hình như lại mất tích hai ngày.
Điều này khiến Chương tổng sợ hãi, lễ nghi, giày mới đều đã làm xong, chú rể lại phóng hắn bồ câu anh? Tâm tư của tiểu hài tử thật sự không thể hiểu nổi, vĩnh viễn đều không kìm lại được trái tim trẻ tuổi xao động này ….
Bùi Dật là nhận được vài tin nhắn văn bản từ cha mình và thông báo từ giám đốc của tập đoàn, nên tạm thời chuyển hướng đến Sicily.
Vị cựu thuyền vương gốc Hoa ở Sicily dưới suy đoán không rõ chân tướng bên ngoài đã lặng lẽ quy ẩn giang hồ. Một số tài sản bị niêm phong, một số đã được lấy lại, công ty sau khi trải qua việc bán hoặc chuyển nhượng, một lượng lớn tiền mặt đã được chuyển vào tài khoản mới.
“Mr. Jiang” trong truyền thuyết Sóng Trắng, để lại cho Đội trưởng Bùi một tòa biệt thự ở đảo Sicily, đăng ký chuyển nhượng dưới tên Bùi Dật.
Tuy rằng không có nói rõ, nhưng nó giống như một căn phòng tân hôn mà cha tặng cho hắn, một món quà hồi môn.
Còn có một số tài khoản ngân hàng, số lượng kinh người, làm cho chính Bùi Dật cũng không biết làm sao. Nhân sinh rất dài, thế sự khó lường, sau gần ba mươi năm hắn lấy thân phận “mồ côi” lăn lộn, đột nhiên trải qua những chuyện này, hiện tại hắn có thể còn giàu hơn so với Chương tổng! Hắn có thể quay lại dỗ dành, bao nuôi chồng mình.
Hắn rốt cục cũng biết mình đến từ đâu, hắn tự hào khẳng định rằng mình mang trong mình huyết mạch chính trực, ưu tú và cao quý nhất. Chỉ là, biết được chân tướng, đồng thời cũng có nghĩa là vĩnh viễn “mất đi”.
Hòn đảo đẹp như tranh vẽ và đầy ắp thuyền buồm. Trên bãi cát trắng có nhiều nam thanh nữ tú, và những con hải âu trắng mập mạp kiếm ăn dạo chơi.
Bùi Dật lại xách giày đi qua bãi biển này một lần nữa.
Hắn bước lên bậc thềm, bước đến cửa biệt thự. Lệ tổng có thể sẽ không quay lại nữa.
Ngôi nhà rất lớn và vẫn giữ nguyên phong cách trang trí của người chủ trước khi rời đi. Người giúp việc thường xuyên dọn dẹp, người làm vườn cần mẫn giữ gìn những bụi cây tạo hình xinh đẹp ở sân trước.
Bùi Dật đi qua mỗi một gian phòng, mỗi một góc biệt thự, tham lam lại si mê, quan sát thưởng thức mỗi một thứ chủ nhà trước để lại.
Chạng vạng hắn ngồi trên sân thượng, lấy rượu vang đỏ được lưu trữ trong hầm rượu dưới tầng hầm ra, tự rót tự uống, nhấm nháp rượu mà cha hắn thích uống.
Uống rượu xong, hắn lại đi lên lầu đi dạo một vòng trong phòng ngủ chính.
Ngồi ngơ ngác bên giường một lát, ngẫu nhiên hắn nghiêng người qua mở dàn âm thanh đối diện đầu giường.
Bên trong vẫn còn một đĩa CD, âm nhạc du dương và hơi buồn vang lên: You raise me up, so I can stand on mountains……You raise me up, to walk on stormy seas……
Bùi Dật im lặng, ngỡ ngàng nghe nhạc.
Nước mắt tràn ra từ hốc mắt, rơi xuống đầy mặt, dính ướt áo sơ mi của hắn, làm hắn rùng mình.
Hắn ngồi xuống mép giường, đan hai tay vào nhau. Con đường núi xám bạc quanh quẩn trên ngọn đồi xanh mướt, ngọn lửa hừng hực, hồng nhan tri kỷ, vĩnh viễn đều lưu lại trong ký ức hàm súc, mãi mãi không quên.
Bên trong tủ bên cạnh, quả nhiên có mười album giống hệt nhau. Cái đĩa cũ của Josh Groban cũng không quá nổi tiếng, Lệ tổng một hơi mua mười cái, cất giữ trong phòng ngủ. Vào những đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống bãi biển, một mình nghe nhạc..
When I am down and, oh my soul, so weary;
When troubles come and my heart burdened be;
Then, I am still and wait here in the silence,
Until you come and sit awhile with me.
You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up… To more than I can be.
……
Chuông cửa dưới lầu đột nhiên vang lên.
Nhấn một lần vẫn không đi, tiếp tục nhấn. Bùi Dật vội vàng lau nước trên mặt, rút một tờ khăn giấy lau mũi, đứng dậy xuống lầu.
Ngoài cửa, vị này mặc áo gió dài màu khói, một tay ôm túi giấy của tiệm thức ăn: “Có thể vào được không?”
Bùi Dật hai mắt nóng rực, mơ hồ, chớp mắt một cái suýt chút nữa đã nhận nhầm.
Hắn “ôi” một tiếng, thất vọng xoay người rời đi: “Em tưởng rằng cha em trở về.”
Ôm một đống thức ăn đi vào chính là Chương tổng, vẻ mặt lãnh đạm: “Đúng vậy, là cha em đã về đây!”
Bùi Dật lẩm bẩm: “Nói nhảm, anh không phải.”
Chương tổng hỏi lại: “Anh không thể phải không?”
Không có hùng hổ tra hỏi chất vấn “Tiểu tử, em lại chơi trò mất tích, có phải em không muốn kết hôn cùng anh hay không?”, hai người đều hiểu lẫn nhau. Chương tổng xuất hiện với một túi thức ăn, coi như chuyện gì cũng không xảy ra, bình tĩnh tựa như mỗi lần từ công ty tan tầm về nhà.
Chương Thiệu Trì giang cánh tay ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho người yêu tới hầu hạ, bày ra tư thế “Hoàng thượng hồi cung”.
Bùi Dật mỉm cười, tới giúp vị đàn ông này thay quần áo và mặc bộ quần áo ở nhà. Sau đó, thủ tục mặc quần áo lặng lẽ chuyển thành những cái ôm, vuốt ve, hôn, và các hành động vi phạm riêng tư hơn ……
“Tối nay có muốn nói chuyện gì với cha không? Hay muốn làm cái gì đó?” Giọng nói của Chương Thiệu Trì rất trầm, mang theo sức hấp dẫn đặc trưng của người đàn ông ở tuổi này tiến đến trước mặt.
“Anh đủ rồi.” Bùi Dật nhíu mày kháng nghị, “Em là một người rất là chính trực và thuần lương, anh đừng tưởng mang một khuôn mặt đẹp trai như vậy là có thể làm bộ là ……”
“Đêm nay làm một tư thế không chính trực, thuần lương không?” Chương Thiệu Trì bấu lấy môi thì thầm, “Anh có đem vòng cổ và vòng tay lấy được trong buổi đấu giá ở Vương cung lần trước, có thích không ……”
“Anh lên giường bày ra tư thế không chính trực trước, em muốn xem một chút?” Bùi Dật không đỏ mặt, còn không lẳng lơ qua sao?
Dùng khuỷu tay đẩy ra, lại bị ôm chặt lấy, rơi vào nụ hôn càng thêm nhiệt liệt, ư ư ——
Ở phương diện nào đó, hắn vẫn kiên trì một chút bảo thủ cuối cùng, trong lúc đặc biệt thân mật tiếp xúc thân thể, hắn không thể dung nạp liên tưởng đến “baba”. Thật ghê tởm, quá xấu
Chương tổng cười buông môi hắn ra, bỏ qua cho hắn, ra lệnh: “Gọi cái dễ nghe.”
Bùi Dật: “Ca.”
Hắn lại ngậm lấy ngón áp út của Chương tổng, lần này là có đeo nhẫn.
Hắn dùng sức liếm mút gần như mút luôn chiếc nhẫn nuốt xuống. Chương tổng cười rút tay về, sợ tên điên này muốn nuốt kim loại.
Chương Thiệu Trì hôn hắn mí mắt, rất thân mật: “Tối nay Ca sẽ nấu cho em một bữa thật ngon, cho em chọn món, muốn ăn không?”
Trong mắt Bùi Dật chảy ra một chút thủy quang, cảm kích vì anh đã ở bên cả đời này: “Muốn.”
Những con sóng vỗ vào bãi biển trong đêm tối, sau khi thủy triều lên, bọt nước liên tục vỗ vào bờ cát trắng.
Ánh trăng trong như nước, từ nhà bếp, phòng khách vòng lên bậc thang, chảy vào phòng ngủ, trải trên chiếc giường lớn ấm áp.
……
——《 cùng địch ngủ chung 》· toàn văn hoàn thành ——
Bình luận truyện