Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 69



Bùi Dật nín thở nhận ra động tĩnh bên ngoài, đợi một hồi cũng không thấy ai, là thời điểm phải rời đi.

Hắn nhẹ nhàng hoạt động cổ tay và chiếc cùm kim loại phát ra âm thanh giòn giã.

Tiếng bước chân ở phía xa đột nhiên quay trở lại, từng bước một vững chắc trở lại phòng giam cầm của mình. Càng ở nơi hẻo lánh, tiếng vang càng lớn, tiếng tim đập của nhau đều giống như đánh trống trên vùng hoang dã châu Phi.

Bùi Dật nắm lấy xiềng xích bên cạnh, mặt không chút thay đổi.

Bóng dáng Lãnh Kiêu lại phá cửa xông vào, trong tay cầm súng, rút ​​chốt, cũng giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Giây tiếp theo, thính giác nhạy bén của Bùi Dật phân biệt ra, ở đằng xa, trong vùng hoang vu, có ai đó lặng lẽ kéo chốt an toàn và phát ra một tiếng động rất nhẹ?

Lãnh Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, như bị điện giật bởi tiếng súng nổ, né sang một bên như phản xạ có điều kiện!

Hoàng hôn cao nguyên, cây cối khô héo đột nhiên rùng mình một cái, tiếng bước chân len lén nhanh chóng truyền ra tứ phía. Một viên đạn bắn tỉa lao tới vật trong tay Lãnh Kiêu, nổ ra một tia lửa, băng đạn và cơ cấu cò súng ngay lập tức bị vỡ vụn, khẩu súng bị phá hủy.

Thế nhưng lại có tay súng bắn tỉa, Lãnh Kiêu gào một tiếng, nhào về phía công sự ở góc tường đồng thời kéo ba lô trên mặt đất sờ về phía khẩu súng thứ hai.

Trong nháy mắt, “tù binh” treo trên tường lật cổ tay vào, rút ra theo một cái góc độ không thể tưởng tượng.

Bùi Dật dùng hai ngón tay dài của tay phải giữ chặt cổ tay trái của mình, những đầu ngón tay dường như đã xuyên vào cơ nhưng không có chảy máu. Thủ pháp nhanh nhẹn, xoa bóp huyệt vị kia rất nhanh, giữa hai ngón tay đã xuất hiện một cây kim mềm rất mỏng cực kỳ tinh tế.

Tiếng kim loại vang lên, Lãnh Kiêu ngẩng đầu lần nữa thì kinh ngạc phát hiện xiềng xích từ trên cổ tay Bùi Dật đã được tháo ra, buông lỏng.

Sau đó là vòng cổ giam cầm.

Cuối cùng là cùm mắt cá chân, giống như một món đồ chơi tình dục bằng nhựa đã bị Đội trưởng Bùi ném vào góc tường! Tốc độ cực nhanh đến hoa cả mắt, không cho bọn bắt cóc có thời gian nâng súng và bóp còi một lần nữa.

Lãnh Kiêu giơ súng đuổi theo cái bóng đang đi qua của Bùi Dật, vượt qua một loạt đạn, vỏ đạn đổ ập xuống vách tường xi măng màu xám đậm.

Bùi Dật đã bay lên tường, giẫm lên những tia lửa bắn tung tóe, một cước đập vào huyệt thái dương ……

“Đừng đánh, mau buông súng xuống!” Chương Thiệu Trì, Nhiếp Nghiên song song đều mang súng và phá cửa mà vào.

Theo sát phía sau là Chu Bân, gần như đồng thanh. Mà thủ đoạn đánh lén “dỡ súng” chính xác ban đầu, đến từ vị tiên sinh bắn tỉa trầm mặc ít nói dưới bóng của tán cây khô cách đó trăm thước kia.

Chương tổng làm đội trưởng tạm thời của tiểu đội cứu hộ, ban đầu yêu cầu tự mình bắn phát súng này, nhóm bạn nhỏ phụ trách bao vây. Nhiếp Nghiên khéo léo khuyên nhủ, việc chuyên môn vẫn nên để lại cho chuyên gia làm, được không ông chủ?

Trên đường hành quân nửa đường, Chu Bân còn từng hỏi anh, Chương tổng, mã kênh của anh là gì? Anh có biên chế ở MCIA6 không?

Chương tổng trả lời, tôi là “111”.

Đôi nam nữ ở phía sau xe, phun nước bọt vào kính chắn gió ngay tại chỗ.

Nhiếp Nghiên cười ở trên kênh: “Đội trưởng anh mau trở về đi, anh là quản gia sao —”

Chung Trạch vốn rất ghét bỏ nhíu mày, không thể nhịn cười: “Vậy mã kênh của tôi hẳn là, 111111……”

Chương Thiệu Trì cười điên cuồng trên cao nguyên gió cát, người còn chưa cứu được, tư vị chua ngọt cay đắng tất cả đều dâng lên trong lòng, toàn bộ tâm tư nhớ thương đều là người yêu thân thiết.

……

Lúc này, trong căn nhà bê tông trống không, hai đô vật Sumo giao đấu tay đôi trên không, giống như hai đầu máy xe lửa tốc độ cao đi nhầm đường, ngay lập tức va chạm trực diện.

Cơ bắp và xương khớp cứng đối cứng phát ra ra lực lượng, rất dọa người. Chiếc đèn chùm bằng sắt dưới trần nhà rung chuyển dữ dội. Bóng đèn bị đá và nổ tung, ánh sáng trên tường đầm đìa vỡ vụn, nổ tung khắp nơi trên mặt đất ……

Hai người ẩu đả cùng nhau ngã xuống đống mảnh vụn, rên lên một tiếng, “Ách” đến phát ra kêu rên, lập tức xoay người tái chiến.

Bùi Dật đứng dậy lao về phía trước, cả người đột nhiên nhũn ra, không thể đứng lên, hai chân mềm nhũn quỳ một gối trên mảnh vụn thủy tinh, che ngực phập phồng.

Nhiếp Nghiên: “Có chuyện gì với anh vậy?”

Chương tổng đã chạy như bay tới đỡ người, Bùi Dật hít thở từng ngụm, thân thể tựa như không khống chế được mà nghiêng sang một bên, hai tay vẫn ngoan cường chống trên mặt đất. Một đứa nhỏ kiêu ngạo và quật cường như vậy, mặc dù viện binh đã có mặt mở đội hình bao vây, cũng không muốn mềm mại vô năng tựa vào trong ngực của người đàn ông bên cạnh.

Lãnh Kiêu đứng lên: “Đội trưởng Bùi, còn đánh không?”

Bùi Dật thở dốc, hơi thở trong lồng ngực không đủ, hụt hơi, biết đây là do thuốc gây mê hóa học làm cho cơ bắp tứ chi của hắn bởi vì thiếu oxy mà vô lực.

Chương Thiệu Trì vẻ mặt phẫn nộ, bất ngờ đứng dậy

Bùi Dật ngồi trên mặt đất, nắm lấy mắt cá chân Chương tổng: “Anh đừng ……”

Nhiếp Nghiên một bước tiến lên, lanh lảnh nói: “Để đội trưởng chúng tôi nghỉ ngơi một chút, tôi cùng anh đánh!”

Lãnh Kiêu khinh miệt hừ một tiếng: “Tôi không đánh phụ nữ, cô cũng đánh không lại tôi.”

Nhiếp Nghiên khó chịu: “Ồ, anh quá coi thường người ta?”

Chương Thiệu Trì cởi khăn che mặt và trang phục lộn xộn trên người, nới lỏng bả vai cùng ngón tay: “Không cần những người khác, cậu xương cốt bị ngứa muốn đánh nhau, hôm nay tôi hầu hạ cậu.”

Một bàn tay phía dưới nắm chặt cổ chân Chương tổng không buông, ngón tay hướng lên trên ôm bắp chân anh, Bùi Dật ngẩng mặt lên và ra hiệu với anh: Đừng quậy nữa, Ca, anh thật sự đánh không lại hắn.

Biết đội trưởng Lãnh đối diện chính là ủy khuất nửa đời, muốn tranh giành chút sĩ diện này. Hai người thế lực ngang nhau, cờ trống tương đương, Lãnh Kiêu mặc dù đã bị bốn mặt bao vây, hai tay khó địch lại bốn tay, cũng chỉ có một chọi một đánh bại mới có thể làm cho người này tâm phục khẩu phục.

“Đội trưởng Bùi, gọi ‘tay súng bắn tỉa tiên sinh’ của anh tới đánh nhau!” Lãnh Kiêu hờ hững xách súng, tự biết chạy trời không khỏi nắng, bên môi hiện ra một nụ tươi cười nhìn không ra vui sướng hay buồn bã.

Đối với sinh tử khinh thường một chút —— trận chiến cuối cùng thì đã sao?

Trước cửa còn có Chu Bân thiếu gia, vẻ mặt lo lắng và do dự nhưng hoàn toàn không giúp được cũng ngăn không được.

Tóm lại chính là một “cán bộ lớp” dân sự vai không thể gánh, tay không thể nhấc, đứng đội nào hay là ở lưng chừng cũng không quan trọng.

Lãnh Kiêu cố ý quay mặt đi, cái miệng mỏng mím chặt, cũng không muốn liếc mắt nhìn Tiểu Chu một cái.

Chương Thiệu Trì khom lưng bẻ ngón tay Bùi Dật ra, giãy chân mình ra khỏi móng vuốt mèo. Anh tiến lên một bước đối mặt với đối thủ: “Đừng làm khó dễ Đội trưởng Bùi, nếu trong lòng cậu không thoải mái muốn so đo chuyện kia, không có chuyện của hắn, cậu nên là so đo với tôi.”

Lãnh Kiêu giương mắt lạnh lùng nhìn.

Bùi Dật nhéo chân Chương tổng.

Chương Thiệu Trì dùng ánh mắt chỉ vào Chu Bân: “Lúc trước hắn ở trên thuyền bị oan uổng, ủy khuất, bị lão Nga kia đâm một đao vào bàn tay, bị trọng thương. Cậu vốn là vì việc này năm lần bảy lượt tìm Đội trưởng Bùi gây phiền toái? Hãy để tôi nói cho cậu biết, cậu tìm nhầm người trả thù rồi…… Là tôi vu oan cho Tiểu Chu tiên sinh của các người, hoàn toàn không liên quan đến Đội trưởng Bùi. Trong lòng cậu có bất bình, khó chịu, cứ việc tìm tôi tính khoản nợ này, hiện tại muốn đánh nhau sao? Đánh đi.”

Lãnh Kiêu không nói một lời “rắc rắc” lên đạn, lập tức nhắm vào Chương Thiệu Trì.

Động tác liền mạch không chút do dự, ánh mắt hàm chứa tức giận đè nén bất bình.

Chu Bân vội la lên: “Đội trưởng Lãnh, anh đừng nổ súng. Vết thương của tôi ổn rồi, việc này bỏ qua đi.”

Nhiếp Nghiên hét lên với người bạn đồng hành trên kênh: “A Trạch!……”

Hơi nóng bốc hơi của trái đất gần như làm tan chảy làn da, trong lòng ai cũng có thể nếm được mùi vị bị nướng dày vò. Mặt trời lặn biến thành tia sáng vàng cuối cùng phía chân trời, hắt lên ánh sáng rực rỡ cho vùng hoang vu, để lại sức sống cho ngày mai.

Chương Thiệu Trì đối mặt với họng súng không nhúc nhích, thay vì nói là dục vọng bảo hộ của một người đàn ông trỗi dậy khiến anh không muốn sống, dám đứng lên, không bằng nói là anh đột nhiên chân thật cảm giác được, trên vai đang gánh vác trách nhiệm.

Tình yêu mãnh liệt đối với một người, làm cho trách nhiệm này cuối cùng đã có một nền tảng vững chắc.

Là anh ngang nhiên tiếp tay hỗ trợ Tiểu Bùi trốn thoát ở sân bay, hai người kết bạn đi xa đến chân trời. Chuyến đi này tất nhiên phải có đi có về, anh tuyệt đối sẽ không để cho người bên cạnh bất hạnh gian nan trên đường ở nơi đất khách. Khi họng súng ép vào giữa mày, anh nhất định chắn ở phía trước.

Ánh sáng trong đáy mắt Lãnh Kiêu mờ đi, hạ thấp họng súng: “Vốn dĩ, tôi đã có thỏa thuận với Đội trưởng Bùi, nếu hắn một chọi một thắng tôi, tôi sẽ nộp vũ khí đầu hàng…… Ông chủ Chương, anh ứng chiến thay cho hắn à?”

Chương Thiệu Trì: “…… Được.”

Lãnh Kiêu nâng súng chỉ thẳng ra ngoài cửa. Những người rất có ánh mắt vội vàng né sang hai bên.

Chung Trạch đã có mặt, lặng lẽ lui về phía sau di chuyển đến bên cạnh Bùi Dật, một chân chống đỡ đội trưởng hắn, cũng giống như hàng rào bảo vệ vững chắc, cảnh giác cầm súng, có thể nhắm bắn bất cứ lúc nào.

Bên ngoài là một tòa nhà bỏ hoang trống trải hơn, còn có thể lờ mờ nhận ra bộ dáng xưởng sản xuất, máy tiện bỏ hoang cùng linh kiện kim loại rải rác trên mặt đất, rất giống một bộ xương hoang dã khảm vào cánh đồng hoang vu. Mùi bụi công nghiệp bốc lên nồng nặc, sương mù trắng xóa tứ phía.

Lãnh Kiêu nhìn chằm chằm vách tường xa nhất, nâng súng nhắm cũng không nhìn nhiều, chính xác tự tin mà bắn.

Trên bức tường đó có một chiếc đồng hồ treo tường đường kính chưa đầy nửa mét, nó bị hỏng và dừng lại nhưng kim vẫn ở đó.

Ba kim đồng hồ treo tường, từ dày đến mỏng, lần lượt bị ngắt quãng sau ba phát súng.

Nhiếp Nghiên hơi há miệng thán phục. Mặt đồng hồ treo tường vỡ vụn, chỉ còn lại ba kim run rẩy sắp đổ, vẫn còn đóng đinh tại điểm xuất phát. Kim giờ, kim phút, kim giây, mọi bộ phận hướng dẫn đường đi của thời gian đã bị phá vỡ, thời gian phảng phất tĩnh lặng, ánh sáng trên mặt đất dừng lại ở giờ khắc này ……

Nhiếp Nghiên liếc mắt nhìn Chung Trạch một cái: Đội trưởng Lãnh cũng đủ khôn khéo, hắn sao không tìm anh so tài kỹ thuật súng?

Bùi Dật không nói gì, không có gì để nói, đây chính là cuộc đọ sức công bằng giữa những người đàn ông.

Chương Thiệu Trì giật mình một lát, chậm rãi giơ súng lên. Lúc này không phải nhàn nhã đi lên bãi bắn luyện tập, hay chơi trò săn bắn nào đó trong trang trại tư nhân, vô luận như thế nào cũng không thể ở trước mặt người ngoài diệt uy phong nhà mình.

Đồng hồ treo tường đã bị vỡ không thể chơi, xa xa có một chiếc xe đạp đổ nát treo trên tường xi măng trông như một vật trang trí mang ý nghĩa thời đại, đây cũng là hàng công nghiệp nhẹ nhập khẩu, sản xuất tại Trung Quốc.

Chương Thiệu Trì giơ súng lên, và mất một lúc lâu cho cái nhìn đó ……

Bốn phía lặng ngắt như tờ, lúc phát súng bắn ra, đôi mắt anh nheo lại và ánh mắt sắc bén. Căm xe bằng kim loại rất mỏng trên bánh sau của xe đạp, rỉ sét loang lổ, “bang” một phát lập tức đứt đoạn!

Bang!

Bang!

Sau ba phát súng, bánh sau của chiếc xe đạp treo trên tường bị gãy chính xác chiếc căm kim loại.

……

Lãnh Kiêu khẽ cười, lắc đầu, ngưỡng mộ.

Ý cười hàm ý sầu muộn vô tận, cũng là dự liệu được kết cục cuối cùng của con đường mình đã chọn.

Người này buông nòng súng xuống, ngẩng đầu xoay người đi ra ngoài cửa, không để ý tiếng ồn ào phía sau bảo hắn đứng lại, giao lưng không chút phòng bị cho mọi người. Các người cứ việc nổ súng đi, bắn chết tôi.

Duy chỉ có còn xách ba lô, đem con gấu bông bị gãy tay quấn băng đi.

Bùi Dật miễn cưỡng muốn chống đỡ nhưng vẫn là không có lực, không thể giữ thăng bằng lại “bùm” ôm đùi Chung Trạch. Ngay sau đó Hắn đã bị Chương tổng một tay xách tới, ôm vào trong ngực mình.

“Kỹ thuật súng của anh luyện cũng được được á.” Bùi Dật nhíu mày, cũng không quá tin tưởng chuyện vừa rồi xảy ra.

“Hôm nay tay thuận buồm xuôi gió, Tôi còn đang mông lung đây!……” Chương tổng khó được khiêm tốn một lần, mặt mày đen kịt, trong lòng còn sợ hãi thở dốc.

Tay thuận buồm xuôi gió là bởi vì anh không khẩn trương, trong lòng thản nhiên không sợ hãi, bắn không trúng cùng lắm thì để cho tên khốn kia đánh một trận, cho hắn trút giận, không phải chỉ vì cái tay bị thương kia của Chu Bân sao! Lãnh Kiêu nếu thật sự đem mình đánh tàn phế, giết chết, Tiểu Bùi còn có thể tha cho tên kia sao?

Chu Bân không nói một lời đuổi theo.

Lãnh Kiêu sải bước nhanh như gió, biết rõ phía sau đuổi theo là ai, buồn bực xông lên một chiếc xe.

Chu Bân giữ tay lái: “Này!”

Lãnh Kiêu nói: “Anh buông ra.”

Chu Bân nói: “Cậu không thể đi, cậu là một nhân chứng quan trọng.”

“Nhân chứng vết nhơ sao?” Lãnh Kiêu bi ai hừ một tiếng, nắm chặt tay lái, bẻ ngón tay Chu Bân ra, “Tôi không muốn gặp những người đó, anh cút đi!”

Xe khởi động rồi rời đi, thân trên của Chu Bân vẫn ở trên xe, giống như một chiếc túi rách nát treo trên cửa xe lung lay sắp bị hất tung, “Ngao ngao” hét lên cầu cứu. Lãnh Kiêu nhíu mày tức giận lại không thể làm gì được hung hăng dẫm thắng, mắng to “Anh đừng đi theo tôi!”

Theo điều tra viên Nhiếp, bọ cạp chạy về nhiều chuyện, Chu Bân hình như là nhân cơ hội bám lên xe, từ cửa xe ở ghế lái chen vào, ép đội trưởng Lãnh vào ghế phụ, tự mình cưỡng đoạt vô lăng: “Chúng ta tìm chỗ nói chuyện tình báo của cậu đi.”

Lãnh Kiêu tức giận đến mức không kìm được mặt mũi, tâm lý hèn mọn cùng tự khinh vĩnh viễn đều phải dùng một thân thể cường ngạnh tự phụ che dấu. Hắn cũng vĩnh viễn không bao giờ có thể thành thật với người trước mặt, không có khả năng từ trong bức tường cao tự phong bế đi một bước kia …… Hắn giơ tay tát Chu Bân một cái.

Phốc —— Á!

Chu Bân đau đớn che mặt, thiếu chút nữa bị quất thành liệt nửa mặt, mũi cùng khóe miệng lập tức chảy máu.

Tính khí nóng nảy giống như một cơn bão quét qua sa mạc, đến và đi nhanh chóng. Lãnh Kiêu sửng sốt, trầm mặc không nói gì, đã quên vị thiếu gia này hoàn toàn không có năng lực phản kháng, bị đánh vào mặt cũng không biết trốn, sao có thể ngu xuẩn như vậy?

Chiếc xe kia ở trên bãi đất trống nóng bỏng xiêu vẹo xiêu vẹo khởi động, bánh xe lung lay trái phải, rõ ràng chính là hai người trong xe tranh đoạt quyền khống chế vô lăng.

Chiếc xe quay một vòng lớn rẽ vào phía sau sườn đất, “ầm” một tiếng động lớn, cuối cùng nó tông vào gốc cây và một làn khói xanh bay ra ……

Ước chừng mười lăm phút lúc sau, Chu Bân báo cho Đội trưởng Bùi: “Tiểu Bùi, tập kết đội viên của anh, kiểm kê trang bị, chuẩn bị hành động đi. Đội trưởng Lãnh nói về vị trí của một kho vũ khí ngầm bất hợp pháp, cùng với danh sách những người bị giam giữ …… Đối phương có rất nhiều người và vũ khí hạng nặng, hẳn là ở gần đây, không xa, các người tính toán phải làm sao bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện