Cung Khuyết
Chương 92
A Nam lấy tay vê cá thành viên, cảm thấy không sai biệt lắm, liền đứng lên đi đánh trứng, trong phòng bếp cách đó không xa đã đun nước xong. Đặng Hương chuẩn bị làm bánh trôi cá. Ta lại nhàn rỗi, có thể khoanh tay đứng nhìn chờ được ăn.
Tiểu viện của Đặng Hương ở trong một khe núi nhỏ, tuyết đọng khắp nơi còn chưa tan hết. Màu trắng phau phản xạ ánh mặt trời, vừa trong lành lại có chút lạnh lẽo.
Mấy con hạc kia hiển nhiên đã lớn hơn nhiều, thỉnh thoảng vỗ cánh bay lượn trên bầu trời trong xanh, nấn ná trên khoảng trời bên trong dinh thự, chờ đồng loại của bọn chúng bay về từ phương nam.
Ta cùng Như Ý đi dạo loanh quanh trong tiểu viện của Đặng Hương, nhìn cây đào của hắn, nhìn đầm sen của hắn. Cuối cùng ta ra kết luận: chỗ này có chút phong vị Giang Nam, đã từng được nhân sĩ Giang Nam ở qua có khác.
Mà cung Trường Tín của A Nam lại có chút trống trải.
Trở về có cần đào một ao nước trong cung Trường Tín không?
Chờ ta đi một vòng, trở lại phòng bếp liền nhìn thấy A Nam và Đặng Hương đều mặc áo trắng, cùng bận rộn trong bếp. Hai người đều đưa lưng về phía cửa.
Cửa phòng bếp để ngỏ, ta vốn không có ý định nghe lén, bọn họ cũng không sợ bị người khác nghe lén. Chẳng qua là vừa lúc ta đi đến cạnh cửa thì nghe được.
"Thật ra thì năm nay ta ho khan nặng hơn trước kia." Đây là giọng của A Nam: "Những thuốc kia không phải là uống rất tốt sao."
"Bệnh tới như núi đổ, bệnh khỏi như kéo tơ. Qua hết mùa hạ năm nay rồi hẵng nói." Đặng Hương nói với A Nam.
Sau một hồi trầm mặc: "Mính Hương tiên sinh thật sự còn muốn trở về Giang Nam? Thật ra thì Lạc Kinh cũng không tệ, Vân ca cũng đã thích ứng."
Ta nghe Đặng Hương cười một tiếng, còn nói: "Chỉ cần A Nam có thể thích ứng là tốt rồi, lần trước mẹ ta viết thư còn nói phải chăm sóc công chúa kỹ lưỡng. Nhưng ta chỉ sợ hiện nay ở trong đó nhiều chuyện, đều là ngươi không thể ứng phó. Hiện tại không thể so với lúc ở Giang Nam, không thể có nhiều ánh mắt giúp ngươi trông chừng như vậy."
A Nam thở dài một cái: "Ta chỉ cần cẩn thận một chút thôi. Giống như mẫu hậu năm đó."
Đặng Hương cũng thở dài: "Nếu như ngươi thật sự có thể giống như Sở Liệt hậu cũng tốt, mau chóng nhốt nữ nhân kia lại, không thả ra gieo họa cho người khác."
Ta không khỏi nghiêng lỗ tai nghe ngóng.
A Nam "a" một tiếng: "Nói như vậy, ta thật sự không thể so được với mẫu hậu. Nữ nhân trong hậu cung đều rất lợi hại, ta đối với bọn họ không có chút biện pháp nào cả, nhiều lúc thật sự chỉ muốn trốn chạy."
"Nếu A Nam có thể trốn..." Đặng Hương chỉ nói một nửa, thay vào đó là một hồi tiếng vang trên thớt gỗ.
Ta nhìn bóng lưng của nam nhân kia, kể cả trong lúc bận rộn tầm thường cũng có dáng vẻ thanh cao đơn độc hơn người bên cạnh. Đột nhiên ta có chút khổ sở, cảm giác mình đã chiếm đoạt đồ tốt của người khác. Đồng thời ta lại có chút nóng lòng, muốn nhìn thấy sắc mặt A Nam lúc này. Trong chuyện này, ta thừa nhận ta hẹp hòi, nhưng nói đi nói lại thì chuyện như vậy đều là bất đắc dĩ.
Giọng điệu A Nam buồn bực: "Ta không có tài cán như mẫu hậu, chung quy lại cũng không buông bỏ được, không có tư cách chê cười người khác."
"Khi đó ngươi còn quá nhỏ, không biết nội tình, thật ra thì chuyện xảy ra cũng là mấy ngày sau khi mẫu hậu ngươi rời đi." Đặng Hương nói: "Bất quá nhắc đến chuyện này cũng lạ, nữ nhân kia đối với mẫu hậu ngươi luôn hết sức kính sợ. Sau khi phụ hoàng và mẫu hậu ngươi qua đời, hàng năm cũng chỉ có nàng ta đi viếng mộ mẫu hậu ngươi."
Ta có chút sửng sốt.
Đúng lúc này Huyền Tử ở đằng xa lớn tiếng hỏi bàn cơm dọn ở đâu.
Ta thoải mái đáp lại một tiếng: "Dọn ở bên dưới cây tử đằng là tốt nhất."
Hai người trong nhà cũng không nói gì nữa.
Ngay lúc đó, A Nam từ trong phòng bếp thò đầu ra ngoài, đưa cho ta một đĩa đậu khấu: "Hoàng thượng giúp một chuyện, giã mấy hạt đậu khấu này."
Ta nhìn thấy trên mặt nàng có dính thứ gì đó, nhìn giống như tàn tro, liền lấy tay lau sạch.
A Nam ngước mặt theo bàn tay ta.
Ta liền cười: "Sao mặt A Nam ở đâu cũng dính mấy thứ này nọ, lần trước là mực nước, sau là bùn đất, hôm nay lại dính tàn tro, A Nam cầm tinh con mèo sao?" Trong giọng nói không tránh khỏi mang chút yêu thương.
Nói xong mới phát hiện Đặng Hương đang kinh ngạc nhìn chúng ta.
Ta nhận cái đĩa nhỏ trên tay A Nam: "Giã mấy cái này sao?" Nói xong lại mờ mịt không biết phải làm như thế nào.
"Chày và cối ở trên cửa sổ." A Nam nói với ta.
Ta nhìn thấy trên cửa sổ một bộ chày và cối bằng đá màu xám tro. Bóng bẩy rắn chắc, hết sức tinh xảo. Dùng cái này hình như là dễ hơn dùng hai con dao cùng một lúc.
Ta dựa vào cửa sổ giã đậu khấu, lúc này Đặng Hương đang cắt cái gì đó, A Nam đang đảo cá viên trong nồi nước sôi.
"Hoàng thượng biết chuyện Lý phu nhân kia từng muốn nhận nuôi Huyền Tử không?" Đặng Hương ở bên trong cất tiếng hỏi, vẫn tiếp tục nói chuyện lúc nãy.
Ta không biết.
"Khi đó Quy Mệnh hầu đã biết mình không còn chống đỡ được bao lâu." Đặng Hương nói: "Sau khi hoàng thượng đưa gia phụ về Kim Lăng, gia phụ liền đưa cả nhà chúng ta về quê ở Tú Châu tạm lánh nạn. Quy Mệnh hầu còn từng phái người truy đuổi nhưng bị chúng ta đánh bại. Lúc ấy bên dưới Nam Sở đều biết Quy Mệnh hầu đã hết hy vọng, mà Lý phu nhân muốn nhận nuôi Huyền Tử."
Ta chỉ tùy tiện đáp một tiếng, đối với chuyện này không có bình luận gì. Quy Mệnh hầu vốn có con trai, nữ nhân kia lại muốn nhận nuôi Huyền Tử, thật không biết là nghĩ như thế nào.
A Nam ở bên cạnh cười: "Ta vừa phái người đến điện thái tử Quy Mệnh hầu thông báo, vừa dùng tảng đá lớn chận lại ở cửa chính cung Lưu Hoa, không cho nữ nhân kia được như ý."
Ta nghe chỉ cảm thấy kinh hãi, không tránh khỏi dừng tay.
A Nam lại nhô đầu ra hỏi: "Đậu khấu đã được chưa?"
Ta nhanh chóng đưa đậu khấu lên. Ngay lập tức, A Nam lại đưa một đĩa tỏi đến. Ta lại tiếp tục giã tỏi.
"Lý phu nhân vốn thích trẻ con." A Nam tiếp tục đề tài vừa rồi, cũng không có dáng vẻ khó chịu hay sợ sệt: "Nàng ta thích nhất là trẻ sơ sinh, chỉ cần nhìn thấy trẻ con nhà người ta, nàng ta đều thích ôm một chút. Lúc ta còn nhỏ, thật ra nàng ta đối với ta không tệ. Sau này đối xử với Huyền Tử cũng rất tốt. Nàng ta chỉ không thích người trưởng thành, con cái nhà người ta lớn lên, nàng ta liền có chút oán hận."
Đứa trẻ mà nữ nhân kia thực sự hận cũng chỉ có mình ta. Là ta chiếm đoạt hào quang của con trai nàng ta, làm hỏng giấc mộng hoàng lương của nàng ta.
Lúc này trong phòng bếp đã tỏa mùi thơm, quả thực khác hẳn so với mùi vị mà ta vẫn ăn hằng ngày. Huyền Tử dẫn người sắp xếp xong xuôi bàn ăn dưới gốc tử đằng, lại đặt rượu do chúng ta mang đến ở bên cạnh, trong bếp than, ống trúc nhỏ đã nổ đôm đốp, Huyền Tử lại đi đến gỡ xuống.
Chuyện chúng ta nói về Lý phu nhân vì vậy mà ngừng lại.
Dưới gốc tử đằng, bóng cây lắc lư, một trận gió nhẹ thổi qua, đưa đến hơi thở lạnh lẽo của vùng sơn cốc. Tiếng chim hót từ xa truyền đến, xen lẫn với tiếng suối chảy róc rách, giống như âm thanh thế ngoại tiên nhạc.
Trên mâm cơm, món ăn không tính là phong phú, một chén to thịt gà gô, một chén to canh cá viên, còn có một phần dương xỉ núi xào cá. Nhưng chúng ta chỉ có bốn người, đủ ăn.
Tất cả món ăn đều nấu theo kiểu phương nam, nhìn như thanh đạm nhưng thật ra mùi thơm lại đậm đà, quanh quẩn bên mũi, có loại hương vị khó tả không giống với Lạc Kinh. A Nam đương nhiên rất vui vẻ, ánh mắt dường như sáng lên. Mùi vị quê hương như vậy nhất định khiến nàng phải nhớ nhung. Mà Đặng Hương chắc chắn là cũng vì nàng mà chuẩn bị.
Huyền Tử không uống rượu, nhưng hắn rót cho chúng ta mỗi người một chén đầy rượu.
Ta vì vậy mới biết Đặng Hương từ đâu mà lấy tên tự là Mính Hương*, tửu lượng của hắn quả thật rất tốt, uống hết chén này đến chén khác, cũng không cần người khác mời mọc. Ta thật sự không phải đối thủ của hắn.
*Mính (酩): nghĩa là suy bí tỉ
Rượu vào nóng người, ta liền thử dò xét Đặng Hương: "Còn muốn xin Đặng tiên sinh giúp một chuyện." Ta nói, không hề có ý định khách khí với Đặng Hương: "Sắp tới chính là khoa thi ba năm một lần, trẫm đến bây giờ vẫn chưa sắp xếp được giám khảo. Chủ khảo ta đã có lựa chọn trong lòng, nhưng phó khảo còn đang chờ quyết định..."
"Hoàng thượng không phải là muốn để Đặng tiên sinh làm phó khảo chứ." A Nam uống rượu, hai má ửng hồng, ánh mắt cũng hoạt bát hơn thường ngày. Lúc này nàng tò mò nhìn ta rồi lại nhìn Đặng Hương, lắc đầu hai cái: "Không thích hợp."
Đặng Hương và ta cũng đều bật cười: "Ta đã có lựa chọn, còn là người hoàng thượng đã gặp qua." Đặng Hương ngay từ đầu đã hiểu ý ta: "Chẳng qua là, hoàng thượng thật sự có ý định để cho một người miền nam làm giám khảo?"
Hắn uống rượu chỉ để ý đến bản thân, không rót rượu cho người khác, kể cả ta và A Nam. Lúc này ly rượu của ta đã cạn, ta lại tự rót đầy.
"Lúc này nhất định phải chọn một người miền nam." Ta nói, bây giờ ta còn sợ là người miền nam không muốn tham gia khoa thi lần này. Trên thực tế, ta nhớ rằng ở kiếp trước, người miền nam đến tham dự khoa thi chính quy quả thực rất ít. Ta cần phải lấy được sự tín nhiệm của họ trước mới được.
"Rất khó!" Thái độ của Đặng Hương rất nghiêm túc. Có lẽ bởi vì da hắn vốn trắng, cho nên uống rượu vào thì trên mặt có chút hồng. Nhưng hắn không hề say, hoàn toàn ngược lại, lúc này hắn càng lộ ra vẻ trầm ổn. Một tay vững vàng nắm ly rượu, một tay nhẹ nhàng vân vê cây sáo ngọc bên hông: "Rất nhiều nhân tài miền nam chưa chắc đã nguyện ý tới." Hắn giương mắt nhìn ta một cái: "Có thể hỏi một chút không? Hoàng thượng muốn dùng chủ khảo là người ở đâu? Lúc này cách khoa thi chưa đến ba tháng, mà ngay cả ý của đầu đề bài thi hoàng thượng cũng chưa nghĩ ra phải không? Chủ khảo này nhất định phải là người được dân chúng khâm phục mến mộ mới được. Mà quan trọng hơn, người này phải có khả năng đại biểu cho hoàng thượng, chứ không phải là cho thế lực khác."
Hắn nói chuyện quả thật không chút khách khí.
Hắn rõ ràng đã biết Lạc Kinh không có nhà nho nào có được bản lĩnh này, không đảm nhiệm được chức chủ khảo.
"Cái này, tự ta có sắp xếp." Ta cười: "Dù sao thì lúc mở khoa thi cũng không khiến người ta phải thất vọng là được."
"Vậy ta đề cử Võ Hiếu Giai." Đặng Hương nói: "Hoàng thượng đã gặp qua."
Ta đã gặp qua lão già đó, hắn vốn là quan hàn lâm của Nam Sở, học vấn danh vọng đều không cần phải bàn đến, chỉ là...
"Hắn rất cảm kích hoàng thượng, cả ngày hôm nay đều ca ngợi công đức của hoàng thượng trước mặt người khác. Nói rằng hoàng thượng là một vị vua nhân từ." Đặng Hương biết rõ ta đang lo lắng cái gì: "Gọi hắn tới, chắc chắn hắn sẽ tận tâm tận lực. Điều đáng lo duy nhất chính là trong lúc hai vị giám khảo làm việc cùng nhau, tính khí Võ Hiếu Giai quá mức ngay thẳng. Đây là khuyết điểm nhưng cũng là ưu điểm, không ai thích hợp làm giám khảo hơn hắn."
Ta cười: "Chuyện này ta sẽ suy nghĩ."
A Nam đột nhiên trợn tròn hai mắt: "Võ Hiếu Giai vốn là thầy dạy chữ của ta, nếu hắn thật sự có thể tới Lạc Kinh thì tốt quá, ta đang có mấy thứ muốn lĩnh giáo hắn."
Đặng Hương hé môi, tựa như muốn nói cái gì, cuối cùng lại không nói gì cả, biến tất cả thành một nụ cười lạnh nhạt.
Khi trở về, trời đã tối. Bên trong thành Lạc Kinh cũng chỉ còn một mảnh đèn leo lét. Ngày mai sẽ là Nguyên tiêu, mọi người đều ra ngoài chơi hội đèn. Chúng ta cưỡi xe ngựa qua thành, thực sự chỉ là một ngọn đèn đi xuyên qua biển. Huyền Tử đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế đối diện, A Nam vẫn còn hưng phấn, nàng uống rượu xong thì nói rất nhiều, ngồi đối diện ta liến thoắng không ngừng.
"Nam Sở giấy tốt mực tốt, sách in cũng tốt. Thiết kế không giống với phương bắc, chỗ giáp lai* rộng, phần giấy trắng cũng nhiều. Nhìn rất đẹp mắt." Lúc này trên đầu gối nàng đang để bản gốc mấy quyển sách cổ của Nam Sở do Đặng Hương đưa cho. Nàng nâng niu ôm lấy.
*giáp lai: chỗ tiếp giáp giữa hai trang sách, dùng để đóng dấu xác nhận lên đó; ngoài ra còn có thể là chỗ trống để đóng dấu trong các văn kiện quan trọng
"Mấy năm gần đây nghe nói cũng không tốt lắm." Ta nói: "Sau chiến tranh, thợ thủ công lưu lạc khắp nơi, người đọc sách cũng ít. Đi theo nghề này có chút lãng phí."
Thật ra thì trong lòng ta đang tính toán, trong ngự thư phòng của ta cũng có vài quyển sách hay, nhưng phần lớn ta đều đã đọc qua, hiện tại lại cảm thấy chưa đủ. Lúc này, ta nghĩ đến chuyện in sách, có lẽ ta có thể triệu tập vài văn nhân chuyên làm việc này, thu thập sửa sang lại lịch đại thư viện* cho đàng hoàng."
*lịch đại thư viện: thư viện đã trải qua nhiều thế hệ, triều đại
Lúc này A Nam đang ôm sách trên đầu gối nàng, có chút ngượng ngùng cười: "Thực ra, ta vẫn muốn in sách ở Lạc Kinh. Thật không dám giấu diếm, ta thu được chút lời lãi từ việc giao thương nam bắc, muốn làm chút chuyện có ích. Một là mở trường học miễn phí ở Lạc Kinh, một nữa là in vài quyển sách. Ta đã tính toán qua số tiền trong tay, in sách thì đủ rồi, nhưng mở trường thì còn thiếu một chút. Nhưng ta nghĩ, đi tới đi lui hai chuyến nữa, tiền để dành chắc cũng sẽ đủ." Có lẽ bởi vì đã uống chút rượu, hôm nay nàng lại nói cho ta biết tính toán trong lòng nàng. Mặc dù ta đã đoán được nàng chắc chắn thiếu kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng sẽ nói cho ta biết.
Ta duỗi một cánh tay, ôm nàng vào trong ngực: "A Nam có thể có bao nhiêu tiền mà lại muốn làm chuyện lớn như vậy."
A Nam khe khẽ đẩy ta, chỉ chỉ Huyền Tử ở đối diện.
Ta không để ý tới nàng, Huyền Tử đang ngủ, hơn nữa ta với nàng là vợ chồng, ôm nàng cũng không sợ bị người ta nhìn thấy.
A Nam thấy đẩy không được thì có chút xấu hổ. Nàng cúi đầu không nhìn ta, chỉ đưa ba đầu ngón tay ra trước mặt ta.
"Ba ngàn lượng sao?" Ta hỏi: "Cũng đủ in một bộ Chư Tử* rồi."
*Chư Tử Bách Gia là thời kỳ chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ năm 770 đến 222 TCN, trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc. Thời kỳ này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Xã hội trí thức thời kỳ này có đặc trưng ở sự lưu động của những người trí thức, họ thường được nhiều nhà cai trị ở nhiều tiểu quốc mời làm cố vấn về những cách thức điều hành chính phủ, chiến tranh, và ngoại giao. Bộ sách Chư Tử là bộ sách tổng hợp các quan điểm triết học của thời kỳ này.
A Nam lắc đầu một hồi, ngẩng khuôn mặt cười đắc ý với ta: "Hoàng thượng đoán lại xem."
Ta lấy làm kinh hãi, nắm lấy ba ngón tay ngọc đang dựng thẳng, mỗi ngón tay nhéo một lần: "Lại có tận ba vạn?!" Lần này ta thật sự giật mình, chỉ trong vòng mấy tháng, kim khố nho nhỏ của A Nam có thể sinh lời gấp mấy chục lần!
Chuyện giao thương nam bắc này thật sự phải nắm chặt.
A Nam mím môi gật đầu với ta. Khuôn mặt phấn hồng lại càng thêm vẻ đắc ý.
Ta vừa cúi đầu vừa hôn miệng nàng, bất chấp có đánh thức Huyền Tử đang ngủ ở đối diện hay không.
Ta suy nghĩ một chút: "Ta sẽ cho nàng bảy vạn lượng." Ta nói: "Lấy danh nghĩa Nam Hương công chúa của nàng, cả hai miền nam bắc đều xây dựng trường học miễn phí. Một ở Lạc Kinh một ở Kim Lăng. Để cho con cháu trăm họ đều được đi học."
Lúc này nhìn lại vẻ mặt kia của A Nam... Đến lượt ta đắc ý.
A Nam đặt mấy quyển sách trên đầu gối xuống, vội vàng nắm lấy áo ta: "Hoàng thượng nói thật sao? Hoàng thượng không phải là uống say chứ?" Nàng lại giơ một ngón tay lên, lắc lắc trước mặt ta: "Đây là mấy?"
"Một, một trong một lòng một dạ!" Ta nói, bắt được ngón tay nàng, ngậm vào trong miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm ngực A Nam, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: "Cũng là một trong giang sơn một dải. Chuyện A Nam làm là công đức lớn lao."
A Nam rúc vào trong ngực ta, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như tỏa sáng.
Nhưng vào lúc này, ta nghe thấy có người đến gần cửa xe lên tiếng: "Hoàng thượng." Có người khẽ gọi.
Ta nghe ra là giọng thân vệ của ta.
Ta vội vàng cho dừng xe ngựa: "Nói!" Ta cách cửa xe ra lệnh.
"Người hoàng thượng bảo chúng thần điều tra đã đến bên ngoài cửa Hiên Viên. Lúc này bọn họ đang ở Hiên Viên, hẳn là ngày mai sẽ vào thành. Chỉ có mười mấy người đi theo." Tiếng nói bên ngoài cửa nhỏ dần.
Tiểu viện của Đặng Hương ở trong một khe núi nhỏ, tuyết đọng khắp nơi còn chưa tan hết. Màu trắng phau phản xạ ánh mặt trời, vừa trong lành lại có chút lạnh lẽo.
Mấy con hạc kia hiển nhiên đã lớn hơn nhiều, thỉnh thoảng vỗ cánh bay lượn trên bầu trời trong xanh, nấn ná trên khoảng trời bên trong dinh thự, chờ đồng loại của bọn chúng bay về từ phương nam.
Ta cùng Như Ý đi dạo loanh quanh trong tiểu viện của Đặng Hương, nhìn cây đào của hắn, nhìn đầm sen của hắn. Cuối cùng ta ra kết luận: chỗ này có chút phong vị Giang Nam, đã từng được nhân sĩ Giang Nam ở qua có khác.
Mà cung Trường Tín của A Nam lại có chút trống trải.
Trở về có cần đào một ao nước trong cung Trường Tín không?
Chờ ta đi một vòng, trở lại phòng bếp liền nhìn thấy A Nam và Đặng Hương đều mặc áo trắng, cùng bận rộn trong bếp. Hai người đều đưa lưng về phía cửa.
Cửa phòng bếp để ngỏ, ta vốn không có ý định nghe lén, bọn họ cũng không sợ bị người khác nghe lén. Chẳng qua là vừa lúc ta đi đến cạnh cửa thì nghe được.
"Thật ra thì năm nay ta ho khan nặng hơn trước kia." Đây là giọng của A Nam: "Những thuốc kia không phải là uống rất tốt sao."
"Bệnh tới như núi đổ, bệnh khỏi như kéo tơ. Qua hết mùa hạ năm nay rồi hẵng nói." Đặng Hương nói với A Nam.
Sau một hồi trầm mặc: "Mính Hương tiên sinh thật sự còn muốn trở về Giang Nam? Thật ra thì Lạc Kinh cũng không tệ, Vân ca cũng đã thích ứng."
Ta nghe Đặng Hương cười một tiếng, còn nói: "Chỉ cần A Nam có thể thích ứng là tốt rồi, lần trước mẹ ta viết thư còn nói phải chăm sóc công chúa kỹ lưỡng. Nhưng ta chỉ sợ hiện nay ở trong đó nhiều chuyện, đều là ngươi không thể ứng phó. Hiện tại không thể so với lúc ở Giang Nam, không thể có nhiều ánh mắt giúp ngươi trông chừng như vậy."
A Nam thở dài một cái: "Ta chỉ cần cẩn thận một chút thôi. Giống như mẫu hậu năm đó."
Đặng Hương cũng thở dài: "Nếu như ngươi thật sự có thể giống như Sở Liệt hậu cũng tốt, mau chóng nhốt nữ nhân kia lại, không thả ra gieo họa cho người khác."
Ta không khỏi nghiêng lỗ tai nghe ngóng.
A Nam "a" một tiếng: "Nói như vậy, ta thật sự không thể so được với mẫu hậu. Nữ nhân trong hậu cung đều rất lợi hại, ta đối với bọn họ không có chút biện pháp nào cả, nhiều lúc thật sự chỉ muốn trốn chạy."
"Nếu A Nam có thể trốn..." Đặng Hương chỉ nói một nửa, thay vào đó là một hồi tiếng vang trên thớt gỗ.
Ta nhìn bóng lưng của nam nhân kia, kể cả trong lúc bận rộn tầm thường cũng có dáng vẻ thanh cao đơn độc hơn người bên cạnh. Đột nhiên ta có chút khổ sở, cảm giác mình đã chiếm đoạt đồ tốt của người khác. Đồng thời ta lại có chút nóng lòng, muốn nhìn thấy sắc mặt A Nam lúc này. Trong chuyện này, ta thừa nhận ta hẹp hòi, nhưng nói đi nói lại thì chuyện như vậy đều là bất đắc dĩ.
Giọng điệu A Nam buồn bực: "Ta không có tài cán như mẫu hậu, chung quy lại cũng không buông bỏ được, không có tư cách chê cười người khác."
"Khi đó ngươi còn quá nhỏ, không biết nội tình, thật ra thì chuyện xảy ra cũng là mấy ngày sau khi mẫu hậu ngươi rời đi." Đặng Hương nói: "Bất quá nhắc đến chuyện này cũng lạ, nữ nhân kia đối với mẫu hậu ngươi luôn hết sức kính sợ. Sau khi phụ hoàng và mẫu hậu ngươi qua đời, hàng năm cũng chỉ có nàng ta đi viếng mộ mẫu hậu ngươi."
Ta có chút sửng sốt.
Đúng lúc này Huyền Tử ở đằng xa lớn tiếng hỏi bàn cơm dọn ở đâu.
Ta thoải mái đáp lại một tiếng: "Dọn ở bên dưới cây tử đằng là tốt nhất."
Hai người trong nhà cũng không nói gì nữa.
Ngay lúc đó, A Nam từ trong phòng bếp thò đầu ra ngoài, đưa cho ta một đĩa đậu khấu: "Hoàng thượng giúp một chuyện, giã mấy hạt đậu khấu này."
Ta nhìn thấy trên mặt nàng có dính thứ gì đó, nhìn giống như tàn tro, liền lấy tay lau sạch.
A Nam ngước mặt theo bàn tay ta.
Ta liền cười: "Sao mặt A Nam ở đâu cũng dính mấy thứ này nọ, lần trước là mực nước, sau là bùn đất, hôm nay lại dính tàn tro, A Nam cầm tinh con mèo sao?" Trong giọng nói không tránh khỏi mang chút yêu thương.
Nói xong mới phát hiện Đặng Hương đang kinh ngạc nhìn chúng ta.
Ta nhận cái đĩa nhỏ trên tay A Nam: "Giã mấy cái này sao?" Nói xong lại mờ mịt không biết phải làm như thế nào.
"Chày và cối ở trên cửa sổ." A Nam nói với ta.
Ta nhìn thấy trên cửa sổ một bộ chày và cối bằng đá màu xám tro. Bóng bẩy rắn chắc, hết sức tinh xảo. Dùng cái này hình như là dễ hơn dùng hai con dao cùng một lúc.
Ta dựa vào cửa sổ giã đậu khấu, lúc này Đặng Hương đang cắt cái gì đó, A Nam đang đảo cá viên trong nồi nước sôi.
"Hoàng thượng biết chuyện Lý phu nhân kia từng muốn nhận nuôi Huyền Tử không?" Đặng Hương ở bên trong cất tiếng hỏi, vẫn tiếp tục nói chuyện lúc nãy.
Ta không biết.
"Khi đó Quy Mệnh hầu đã biết mình không còn chống đỡ được bao lâu." Đặng Hương nói: "Sau khi hoàng thượng đưa gia phụ về Kim Lăng, gia phụ liền đưa cả nhà chúng ta về quê ở Tú Châu tạm lánh nạn. Quy Mệnh hầu còn từng phái người truy đuổi nhưng bị chúng ta đánh bại. Lúc ấy bên dưới Nam Sở đều biết Quy Mệnh hầu đã hết hy vọng, mà Lý phu nhân muốn nhận nuôi Huyền Tử."
Ta chỉ tùy tiện đáp một tiếng, đối với chuyện này không có bình luận gì. Quy Mệnh hầu vốn có con trai, nữ nhân kia lại muốn nhận nuôi Huyền Tử, thật không biết là nghĩ như thế nào.
A Nam ở bên cạnh cười: "Ta vừa phái người đến điện thái tử Quy Mệnh hầu thông báo, vừa dùng tảng đá lớn chận lại ở cửa chính cung Lưu Hoa, không cho nữ nhân kia được như ý."
Ta nghe chỉ cảm thấy kinh hãi, không tránh khỏi dừng tay.
A Nam lại nhô đầu ra hỏi: "Đậu khấu đã được chưa?"
Ta nhanh chóng đưa đậu khấu lên. Ngay lập tức, A Nam lại đưa một đĩa tỏi đến. Ta lại tiếp tục giã tỏi.
"Lý phu nhân vốn thích trẻ con." A Nam tiếp tục đề tài vừa rồi, cũng không có dáng vẻ khó chịu hay sợ sệt: "Nàng ta thích nhất là trẻ sơ sinh, chỉ cần nhìn thấy trẻ con nhà người ta, nàng ta đều thích ôm một chút. Lúc ta còn nhỏ, thật ra nàng ta đối với ta không tệ. Sau này đối xử với Huyền Tử cũng rất tốt. Nàng ta chỉ không thích người trưởng thành, con cái nhà người ta lớn lên, nàng ta liền có chút oán hận."
Đứa trẻ mà nữ nhân kia thực sự hận cũng chỉ có mình ta. Là ta chiếm đoạt hào quang của con trai nàng ta, làm hỏng giấc mộng hoàng lương của nàng ta.
Lúc này trong phòng bếp đã tỏa mùi thơm, quả thực khác hẳn so với mùi vị mà ta vẫn ăn hằng ngày. Huyền Tử dẫn người sắp xếp xong xuôi bàn ăn dưới gốc tử đằng, lại đặt rượu do chúng ta mang đến ở bên cạnh, trong bếp than, ống trúc nhỏ đã nổ đôm đốp, Huyền Tử lại đi đến gỡ xuống.
Chuyện chúng ta nói về Lý phu nhân vì vậy mà ngừng lại.
Dưới gốc tử đằng, bóng cây lắc lư, một trận gió nhẹ thổi qua, đưa đến hơi thở lạnh lẽo của vùng sơn cốc. Tiếng chim hót từ xa truyền đến, xen lẫn với tiếng suối chảy róc rách, giống như âm thanh thế ngoại tiên nhạc.
Trên mâm cơm, món ăn không tính là phong phú, một chén to thịt gà gô, một chén to canh cá viên, còn có một phần dương xỉ núi xào cá. Nhưng chúng ta chỉ có bốn người, đủ ăn.
Tất cả món ăn đều nấu theo kiểu phương nam, nhìn như thanh đạm nhưng thật ra mùi thơm lại đậm đà, quanh quẩn bên mũi, có loại hương vị khó tả không giống với Lạc Kinh. A Nam đương nhiên rất vui vẻ, ánh mắt dường như sáng lên. Mùi vị quê hương như vậy nhất định khiến nàng phải nhớ nhung. Mà Đặng Hương chắc chắn là cũng vì nàng mà chuẩn bị.
Huyền Tử không uống rượu, nhưng hắn rót cho chúng ta mỗi người một chén đầy rượu.
Ta vì vậy mới biết Đặng Hương từ đâu mà lấy tên tự là Mính Hương*, tửu lượng của hắn quả thật rất tốt, uống hết chén này đến chén khác, cũng không cần người khác mời mọc. Ta thật sự không phải đối thủ của hắn.
*Mính (酩): nghĩa là suy bí tỉ
Rượu vào nóng người, ta liền thử dò xét Đặng Hương: "Còn muốn xin Đặng tiên sinh giúp một chuyện." Ta nói, không hề có ý định khách khí với Đặng Hương: "Sắp tới chính là khoa thi ba năm một lần, trẫm đến bây giờ vẫn chưa sắp xếp được giám khảo. Chủ khảo ta đã có lựa chọn trong lòng, nhưng phó khảo còn đang chờ quyết định..."
"Hoàng thượng không phải là muốn để Đặng tiên sinh làm phó khảo chứ." A Nam uống rượu, hai má ửng hồng, ánh mắt cũng hoạt bát hơn thường ngày. Lúc này nàng tò mò nhìn ta rồi lại nhìn Đặng Hương, lắc đầu hai cái: "Không thích hợp."
Đặng Hương và ta cũng đều bật cười: "Ta đã có lựa chọn, còn là người hoàng thượng đã gặp qua." Đặng Hương ngay từ đầu đã hiểu ý ta: "Chẳng qua là, hoàng thượng thật sự có ý định để cho một người miền nam làm giám khảo?"
Hắn uống rượu chỉ để ý đến bản thân, không rót rượu cho người khác, kể cả ta và A Nam. Lúc này ly rượu của ta đã cạn, ta lại tự rót đầy.
"Lúc này nhất định phải chọn một người miền nam." Ta nói, bây giờ ta còn sợ là người miền nam không muốn tham gia khoa thi lần này. Trên thực tế, ta nhớ rằng ở kiếp trước, người miền nam đến tham dự khoa thi chính quy quả thực rất ít. Ta cần phải lấy được sự tín nhiệm của họ trước mới được.
"Rất khó!" Thái độ của Đặng Hương rất nghiêm túc. Có lẽ bởi vì da hắn vốn trắng, cho nên uống rượu vào thì trên mặt có chút hồng. Nhưng hắn không hề say, hoàn toàn ngược lại, lúc này hắn càng lộ ra vẻ trầm ổn. Một tay vững vàng nắm ly rượu, một tay nhẹ nhàng vân vê cây sáo ngọc bên hông: "Rất nhiều nhân tài miền nam chưa chắc đã nguyện ý tới." Hắn giương mắt nhìn ta một cái: "Có thể hỏi một chút không? Hoàng thượng muốn dùng chủ khảo là người ở đâu? Lúc này cách khoa thi chưa đến ba tháng, mà ngay cả ý của đầu đề bài thi hoàng thượng cũng chưa nghĩ ra phải không? Chủ khảo này nhất định phải là người được dân chúng khâm phục mến mộ mới được. Mà quan trọng hơn, người này phải có khả năng đại biểu cho hoàng thượng, chứ không phải là cho thế lực khác."
Hắn nói chuyện quả thật không chút khách khí.
Hắn rõ ràng đã biết Lạc Kinh không có nhà nho nào có được bản lĩnh này, không đảm nhiệm được chức chủ khảo.
"Cái này, tự ta có sắp xếp." Ta cười: "Dù sao thì lúc mở khoa thi cũng không khiến người ta phải thất vọng là được."
"Vậy ta đề cử Võ Hiếu Giai." Đặng Hương nói: "Hoàng thượng đã gặp qua."
Ta đã gặp qua lão già đó, hắn vốn là quan hàn lâm của Nam Sở, học vấn danh vọng đều không cần phải bàn đến, chỉ là...
"Hắn rất cảm kích hoàng thượng, cả ngày hôm nay đều ca ngợi công đức của hoàng thượng trước mặt người khác. Nói rằng hoàng thượng là một vị vua nhân từ." Đặng Hương biết rõ ta đang lo lắng cái gì: "Gọi hắn tới, chắc chắn hắn sẽ tận tâm tận lực. Điều đáng lo duy nhất chính là trong lúc hai vị giám khảo làm việc cùng nhau, tính khí Võ Hiếu Giai quá mức ngay thẳng. Đây là khuyết điểm nhưng cũng là ưu điểm, không ai thích hợp làm giám khảo hơn hắn."
Ta cười: "Chuyện này ta sẽ suy nghĩ."
A Nam đột nhiên trợn tròn hai mắt: "Võ Hiếu Giai vốn là thầy dạy chữ của ta, nếu hắn thật sự có thể tới Lạc Kinh thì tốt quá, ta đang có mấy thứ muốn lĩnh giáo hắn."
Đặng Hương hé môi, tựa như muốn nói cái gì, cuối cùng lại không nói gì cả, biến tất cả thành một nụ cười lạnh nhạt.
Khi trở về, trời đã tối. Bên trong thành Lạc Kinh cũng chỉ còn một mảnh đèn leo lét. Ngày mai sẽ là Nguyên tiêu, mọi người đều ra ngoài chơi hội đèn. Chúng ta cưỡi xe ngựa qua thành, thực sự chỉ là một ngọn đèn đi xuyên qua biển. Huyền Tử đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế đối diện, A Nam vẫn còn hưng phấn, nàng uống rượu xong thì nói rất nhiều, ngồi đối diện ta liến thoắng không ngừng.
"Nam Sở giấy tốt mực tốt, sách in cũng tốt. Thiết kế không giống với phương bắc, chỗ giáp lai* rộng, phần giấy trắng cũng nhiều. Nhìn rất đẹp mắt." Lúc này trên đầu gối nàng đang để bản gốc mấy quyển sách cổ của Nam Sở do Đặng Hương đưa cho. Nàng nâng niu ôm lấy.
*giáp lai: chỗ tiếp giáp giữa hai trang sách, dùng để đóng dấu xác nhận lên đó; ngoài ra còn có thể là chỗ trống để đóng dấu trong các văn kiện quan trọng
"Mấy năm gần đây nghe nói cũng không tốt lắm." Ta nói: "Sau chiến tranh, thợ thủ công lưu lạc khắp nơi, người đọc sách cũng ít. Đi theo nghề này có chút lãng phí."
Thật ra thì trong lòng ta đang tính toán, trong ngự thư phòng của ta cũng có vài quyển sách hay, nhưng phần lớn ta đều đã đọc qua, hiện tại lại cảm thấy chưa đủ. Lúc này, ta nghĩ đến chuyện in sách, có lẽ ta có thể triệu tập vài văn nhân chuyên làm việc này, thu thập sửa sang lại lịch đại thư viện* cho đàng hoàng."
*lịch đại thư viện: thư viện đã trải qua nhiều thế hệ, triều đại
Lúc này A Nam đang ôm sách trên đầu gối nàng, có chút ngượng ngùng cười: "Thực ra, ta vẫn muốn in sách ở Lạc Kinh. Thật không dám giấu diếm, ta thu được chút lời lãi từ việc giao thương nam bắc, muốn làm chút chuyện có ích. Một là mở trường học miễn phí ở Lạc Kinh, một nữa là in vài quyển sách. Ta đã tính toán qua số tiền trong tay, in sách thì đủ rồi, nhưng mở trường thì còn thiếu một chút. Nhưng ta nghĩ, đi tới đi lui hai chuyến nữa, tiền để dành chắc cũng sẽ đủ." Có lẽ bởi vì đã uống chút rượu, hôm nay nàng lại nói cho ta biết tính toán trong lòng nàng. Mặc dù ta đã đoán được nàng chắc chắn thiếu kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng sẽ nói cho ta biết.
Ta duỗi một cánh tay, ôm nàng vào trong ngực: "A Nam có thể có bao nhiêu tiền mà lại muốn làm chuyện lớn như vậy."
A Nam khe khẽ đẩy ta, chỉ chỉ Huyền Tử ở đối diện.
Ta không để ý tới nàng, Huyền Tử đang ngủ, hơn nữa ta với nàng là vợ chồng, ôm nàng cũng không sợ bị người ta nhìn thấy.
A Nam thấy đẩy không được thì có chút xấu hổ. Nàng cúi đầu không nhìn ta, chỉ đưa ba đầu ngón tay ra trước mặt ta.
"Ba ngàn lượng sao?" Ta hỏi: "Cũng đủ in một bộ Chư Tử* rồi."
*Chư Tử Bách Gia là thời kỳ chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ năm 770 đến 222 TCN, trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc. Thời kỳ này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Xã hội trí thức thời kỳ này có đặc trưng ở sự lưu động của những người trí thức, họ thường được nhiều nhà cai trị ở nhiều tiểu quốc mời làm cố vấn về những cách thức điều hành chính phủ, chiến tranh, và ngoại giao. Bộ sách Chư Tử là bộ sách tổng hợp các quan điểm triết học của thời kỳ này.
A Nam lắc đầu một hồi, ngẩng khuôn mặt cười đắc ý với ta: "Hoàng thượng đoán lại xem."
Ta lấy làm kinh hãi, nắm lấy ba ngón tay ngọc đang dựng thẳng, mỗi ngón tay nhéo một lần: "Lại có tận ba vạn?!" Lần này ta thật sự giật mình, chỉ trong vòng mấy tháng, kim khố nho nhỏ của A Nam có thể sinh lời gấp mấy chục lần!
Chuyện giao thương nam bắc này thật sự phải nắm chặt.
A Nam mím môi gật đầu với ta. Khuôn mặt phấn hồng lại càng thêm vẻ đắc ý.
Ta vừa cúi đầu vừa hôn miệng nàng, bất chấp có đánh thức Huyền Tử đang ngủ ở đối diện hay không.
Ta suy nghĩ một chút: "Ta sẽ cho nàng bảy vạn lượng." Ta nói: "Lấy danh nghĩa Nam Hương công chúa của nàng, cả hai miền nam bắc đều xây dựng trường học miễn phí. Một ở Lạc Kinh một ở Kim Lăng. Để cho con cháu trăm họ đều được đi học."
Lúc này nhìn lại vẻ mặt kia của A Nam... Đến lượt ta đắc ý.
A Nam đặt mấy quyển sách trên đầu gối xuống, vội vàng nắm lấy áo ta: "Hoàng thượng nói thật sao? Hoàng thượng không phải là uống say chứ?" Nàng lại giơ một ngón tay lên, lắc lắc trước mặt ta: "Đây là mấy?"
"Một, một trong một lòng một dạ!" Ta nói, bắt được ngón tay nàng, ngậm vào trong miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm ngực A Nam, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: "Cũng là một trong giang sơn một dải. Chuyện A Nam làm là công đức lớn lao."
A Nam rúc vào trong ngực ta, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như tỏa sáng.
Nhưng vào lúc này, ta nghe thấy có người đến gần cửa xe lên tiếng: "Hoàng thượng." Có người khẽ gọi.
Ta nghe ra là giọng thân vệ của ta.
Ta vội vàng cho dừng xe ngựa: "Nói!" Ta cách cửa xe ra lệnh.
"Người hoàng thượng bảo chúng thần điều tra đã đến bên ngoài cửa Hiên Viên. Lúc này bọn họ đang ở Hiên Viên, hẳn là ngày mai sẽ vào thành. Chỉ có mười mấy người đi theo." Tiếng nói bên ngoài cửa nhỏ dần.
Bình luận truyện