Cung Khuyết

Chương 98



Băng trên sông Hoàng Hà đều đã tan, Y Thủy dĩ nhiên cũng như vậy. Dòng nước dọc theo hai bờ sông đổ về vùng bình nguyên xa xôi.

Lúc này trong thành Lạc Kinh, cây đã hé chồi xanh non, mà màu xanh biếc hai bên bờ Y Thủy càng có phần sống động.

Nhị ca còn tới sớm hơn chúng ta, cung kính đứng bên bến đò. Vừa thấy ta đến, hắn lại quỳ xuống hành lễ.

Ta nghe nói sau hôm uống rượu cùng ta, lúc trở về hắn say đến mức ngủ nguyên một ngày. Mấy ngày nay ta không triệu hắn, hắn liền ở trong vương phủ do ta chuẩn bị, lấy lý do là giải rượu. Rất nhiều người tới cửa xin bái phỏng, hắn cũng từ chối tiếp khách.

Trong lòng ta nghi ngờ là hắn sợ trong lúc chưa tỉnh rượu mà tiếp khách xảy ra chuyện gì không may sẽ bị ta trách phạt. Bây giờ hắn hiển nhiên đã cẩn trọng hơn. Ta có thể sâu sắc cảm nhận được, quả thật nhị ca đã thay đổi.

Ta dẫn theo A Nam và Phùng Yên Nhi cùng đi đến trước mặt hắn.

Hôm nay Phùng Yên Nhi và A Nam đều ăn mặc rất tỉ mỉ.

Phùng Yên Nhi thì không cần phải nói, nàng ta chắc chắn tự biết trưng diện cho bản thân. Theo như phân phó của ta, hôm nay nàng ta trang điểm nhạt, lại mặc cung trang đỏ thẫm, rất hợp với diện mạo của mình. Chỉ là nàng ta vốn đã sắc sảo, hôm nay lại càng có vẻ thông minh tháo vát. Lúc này còn mang theo tâm tư tranh cao thấp với A Nam cho nên cố làm cho bản thân rực rỡ, ngược lại càng lộ rõ vẻ chua ngoa.

Hiếm khi A Nam cũng trang điểm tỉ mỉ cho bản thân, da nàng tốt, vốn không cần son phấn cầu kỳ, hôm nay cũng chỉ thoa một lớp phấn nhạt, màu sắc cũng nhẹ nhàng hơn hẳn Phùng Yên Nhi. Ngay cả y phục bên ngoài cũng dùng màu trắng. A Nam có khí chất trời sinh, tao nhã thoát tục, bất cứ trang sức nào đặt trên người nàng cũng lộ vẻ quý phái từ trong xương tủy. Ta cũng không biết từ đâu mà nàng có thể trở thành như vậy.

Hai người các nàng chưa từng cùng lúc dùng vẻ ngoài để tranh đua với nhau như vậy. Lúc các nàng xuất hiện ở trước mặt ta, ta không thể không thừa nhận, ta phải nhìn nhận lại A Nam. Vẻ đẹp của A Nam, từ ánh mắt đến thần thái đều có thể sánh cùng thiên địa, thần hồn hợp nhất, trời sinh mà có, không lẫn một chút dấu vết trau chuốt nào. Ta sớm đã biết kiếp trước mắt ta bị mù, lúc này không cần phải nhắc lại.

Ta dẫn hai nữ nhân xinh đẹp đến trước mặt nhị ca: "Chào buổi sáng nhị ca." Ta cười nói: "Trẫm chỉ muốn cùng nhị ca du ngoạn non nước Y Khuyết một chút, nhìn xem chỗ nào thích hợp để xây Đại Phật. Nhị ca không cần căng thẳng thái quá." 

Ở trước mặt nhị ca, hai nữ nhân đứng bên cạnh ta, tạo nên sự chênh lệch rõ rệt với nhị ca đang đứng một mình. Đây là ta cố ý.

"Thần chỉ đang tận tâm tận lực để xứng đáng với sự nhờ vả của hoàng thượng." Nhị ca nói, vẫn không hề ngẩng đầu.

"Bình thân." Ta vừa cười vừa nâng tay nhị ca.

Nhưng khi ta lại muốn kéo tay hắn đi cùng ta lên thuyền thì hắn lại nhất quyết không chịu.

Ta đành phải mang theo hai vị cung phi đi phía trước hắn.

Hắn vẫn cúi đầu, không có ý định liếc mắt nhìn Phùng Yên Nhi!

Ta thừa nhận, ta mang theo Phùng Yên Nhi tới đây vốn có ý định thử dò xét nhị ca, nhưng bây giờ ta lại không biết nên làm như thế nào cho phải, chẳng lẽ nhị ca vốn cũng có lòng đề phòng đối với ta? Hiện tại ta rất đa nghi, không tin rằng hắn đối với Phùng Yên Nhi đã không còn tình nghĩa.

Nhị ca ở xa xa phía sau cùng chúng ta lên thuyền.

Chúng ta cùng lên thuyền ngồi, ta và nhị ca ngồi đối diện nhau, A Nam và Phùng Yên Nhi đều rất tự giác lui đến bên cửa sổ. Đợi thuyền của chúng ta chậm chạp lên đường, đâm vào giữa bức họa thanh sơn lục thủy, ta mới nhìn khắp bốn phía, ba người kia đều nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giống như cố ý tránh chạm mắt nhau.

Ta nói với nhị ca: "Nhị ca để ý nhìn một chút, trước hết chúng ta cùng nhau chọn mấy địa điểm thích hợp để dựng Đại Phật." Thật ra thì ta đã để cho người trên thuyền bày rượu ra, nhưng lần này ta không rót rượu mà để cho nhị ca tùy ý. Ta cũng không dám dùng rượu Tần Châu, sợ lại làm cho nhị ca say lảo đảo.

Vẻ mặt nhị ca nghiêm túc: "Thần không hiểu những thứ này lắm, chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa, có chút ấn tượng đại khái mà thôi, hôm nay không dám quyết định cái gì. Tất cả còn phải chờ hoàng thượng chỉ điểm." 

"Không vội." Ta cười một tiếng.

Bởi vì đi ngược dòng nên thuyền đi rất chậm. Cũng may cảnh quan hai bên bờ vô cùng đẹp đẽ, núi non xen kẽ, hòa cùng với tiếng chim hót cũng làm cho tâm hồn con người càng trở nên tĩnh lặng.

Trong lòng ta có chuyện, có lẽ là người duy nhất ở đây đứng ngồi không yên.

Sáng sớm, sương mù trên sông vừa lúc tản đi, có thể nhìn thấy ở phía xa một phần núi đá còn giữ nguyên vẹn vẻ hoang sơ. Đó chính là nơi lưu lại di tích Đại Phật của tiền triều. Chỉ là lúc này chúng ta còn cách nơi đó khá xa, không thể nhìn rõ ràng từng đường nét.

Trong bốn người, lên tiếng trước là A Nam.

Lúc này nàng đang ngồi đối diện Phùng Yên Nhi ở trước cửa sổ, dựa mình bên cạnh cửa nhìn ngắm bên ngoài.

"Trên núi lại có nhiều người sống như vậy." Nàng nói: "Ta nghe nói, nếu dọc theo đường mòn lên núi thì phải nửa đêm mới đến nơi. Lễ Phật xong xuôi, lại trở về Lạc Kinh thì phải nương theo ánh sao mà đi. Thật không dễ dàng! Khó trách những tín đồ Phật giáo này đều mang lòng thành kính." Vừa nói A Nam vừa chắp tay trước ngực, đọc một câu kinh Phật. Gần đây nàng đi theo mẫu hậu niệm kinh, cũng học được chút bộ dáng thành kính.

Nếu để mặc ta muốn làm gì thì làm, ta nhất định sẽ đi lên vuốt ve trêu chọc nàng. Nhưng lúc này ta chỉ có thể nhịn.

Những lời này là nàng đang nói với Phùng Yên Nhi, giống như đang nói chuyện phiếm với Phùng Yên Nhi. Trời mới biết gần đây tiểu bảo bối này đang âm thầm đấu đá với Phùng Yên Nhi, làm cách nào mà bây giờ có thể giả bộ hài hòa như vậy.

Ta chỉ nhớ rõ, Phùng Yên Nhi vốn từng nói với mẫu hậu là nàng ta sùng Phật, thế nhưng nàng ta dường như cũng không thành kính.

"Tỷ tỷ đã từng đến nơi này chưa?" A Nam lại hỏi Phùng Yên Nhi.

Phùng Yên Nhi cũng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng lúc nàng ta đang thất thần thì nghe được A Nam nói chuyện với nàng ta, vội vàng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cười vô cùng nhã nhặn: "Ta cũng là lần đầu tiên tới... À, đúng vậy, những người này quả thật không dễ dàng, trong thành Lạc Kinh cũng có rất nhiều chùa chiền." Vừa nói nàng ta vừa liếc mắt nhìn nhị ca, mơ mơ hồ hồ cười một tiếng.

Nàng ta nói không đầu không đuôi, không biết là lại đang có chủ ý gì.

A Nam cũng chú ý tới sự khác thường của nàng ta. Chỉ là A Nam cũng không tỏ thái độ gì, nàng lại quay đầu ngắm cảnh. Dù sao bây giờ nàng cũng nhất quyết không để ý đến ta. Nàng thà nói chuyện với Phùng Yên Nhi chứ không chịu để ý ta!

Ta cũng không cảm thấy kỳ lạ vì chuyện khách hành hương trên đường rất đông.

Hiện giờ đã là mùa xuân năm Cảnh Định thứ ba, tính ra cũng là năm thứ ba thiên hạ thái bình. Có lẽ là qua những ngày chiến loạn con người đã không còn màng danh lợi, bây giờ nam bắc Đại Triệu nơi nào cũng nhìn thấy người ta sùng kính đạo Phật. Hương khói trên chùa và miếu cũng hơn hẳn trước đây. Trong thành Lạc Kinh đúng là không ít chùa chiền, những tín đồ thật sự thành kính muốn khổ luyện bản thân sẽ không quả đường xa đến núi Long Môn này để bái Phật.

Rốt cuộc ánh mắt nhị ca cũng chuyển hướng về phía hai nữ nhân bên cửa sổ, nhưng chỉ chốc lát liền xoay qua chỗ khác, sau đó hắn liền thoải mái nhìn lại mấy lần, nhìn Phùng Yên Nhi trước rồi liếc nhìn A Nam, lại quay trở lại nhìn Phùng Yên Nhi.

Nhị ca vốn biết cả hai nàng, hơn nữa đối với Phùng Yên Nhi, khi đó nhị ca còn từng có tình cảm.

Ta không biết hiện tại hắn đối với Phùng Yên Nhi là như thế nào, có phải sẽ nối lại tình xưa hay không. Đây là phép thử đầu tiên của ta đối với nhị ca trong ngày hôm nay, cũng là lo nghĩ trong lòng ta, ta không tin một nam nhân dễ dàng quỳ dưới váy nữ nhân. Đó chính là một bản sao khác của ta. Cuối cùng nhất định sẽ thảm bại. Hơn nữa nam nhân như vậy cũng không đáng tin cậy. Phải biết, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của nữ nhân chính là vũ khí của các nàng, chân chính là thứ vũ khí có thể giết người không thấy máu.

Nhưng trên mặt nhị ca lúc này không có nhiều biểu cảm.

"Chỗ này ta đã tới!" Nhị ca lớn tiếng nói: "Trước kia mỗi lần chuẩn bị xuất binh ta đều một mình tới đây lễ Phật, nơi này đường núi khó đi, ta cũng đi từng bước lên núi như vậy." Nhị ca dường như có chút tự hào.

Ta lặng lẽ thở dài một tiếng khẽ đến mức không nghe được.

Ta thừa nhận, ở phương diện này ta thật sự thua kém nhị ca. Có lẽ là từ nhỏ ta đã không có nhiều hy vọng, bởi vì sợ hy vọng nhiều sẽ thất vọng và khổ sở. Ta vốn là người chỉ chú ý tận hưởng lạc thú trước mắt, cho tới bây giờ cũng chỉ muốn nắm chắc một chút hạnh phúc trước mắt.

Nhị ca giấu vẻ mặt có chút xấu hổ phía sau bộ râu rậm rạp, buông mí mắt nói với ta: "Khi đó thật ra thần không hiểu lắm, chuyện thần muốn làm là chuyện Bồ Tát không phù hộ. Chung quy thì sách Phật đều dạy con người vứt bỏ đao kiếm, mà khi đó thần thích nhất chính là chém giết, nghĩ rằng đánh một trận thành danh, giết người máu chảy thành sông. Bồ Tát có lẽ càng ghét bỏ ta." 

Hắn chắp tay trước mặt ta: "Thật ra thì thần rất cảm kích hoàng thượng đã cho thần cơ hội chuộc tội như thế này, có thể cung phụng dưới gối Bồ Tát là ước nguyện to lớn cả đời của thần." 

Ta ngẩng đầu nhìn trời, không khỏi có chút cảm khái, thế gian đi qua tang thương, mấy năm không gặp, ta và nhị ca lại trở nên trái ngược nhau, ta lại muốn từ nay về sau sẽ xách kiếm giết hết ma quỷ trong thiên hạ, chưa tới lúc chết thì sẽ không buông tay.

"Cái gọi là tâm Phật không nằm ở việc đã giết bao nhiêu người." Ta nói.

Vẻ mặt A Nam dưới ánh sáng bên ngoài càng thêm phần hư ảo. Ta đột nhiên ý thức được, thứ A Nam nhìn cũng không phải cảnh, nàng cũng giống như ta, là đang ngắm người trong cảnh. Chẳng lẽ nàng đã biết sắp xếp của ta?

Chỉ là ta cũng không lo lắng, cho dù A Nam giận ta, chắc chắn nàng cũng không làm hỏng chuyện của ta. Chuyện khiến ta lo lắng là...

Phùng Yên Nhi đột nhiên đứng lên, đi tới bên bàn chúng ta: "Vì sao Tương Vương điện hạ không uống rượu?" Nàng ta hỏi, không chờ chúng ta mở miệng, chính nàng đã ngồi xuống bên cạnh chúng ta. Nàng ta gắp thêm đồ ăn vào trong bát của nhị ca: "Đã lâu không gặp Tương Vương điện hạ. Thiếp cảm thấy hình như điện hạ thay đổi rất nhiều. Trong trí nhớ của thiếp, điện hạ là người tính tình hào sảng." 

Nhị ca không nhúc nhích, nhưng trong nháy mắt khuôn mặt hắn trở nên đỏ bừng.

Lòng của ta trầm xuống.

Phùng Yên Nhi không lộ ra dấu vết chuyển sang nhìn ta: "Hoàng thượng." Nàng kéo dài giọng, đồng thời nắm lấy tay áo ta: "Hoàng thượng và Tương Vương điện hạ thật không thú vị, lại đi nói chuyện Phật lý. Thiếp không hiểu." Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta tựa như còn có vẻ ai oán, giống như đã trở lại thời điểm nàng ta tự tin nhất.

Ta cười, kéo vai của nàng ta: "Không thú vị? Để trẫm xem một chút xem Thục phi có cái gì thú vị. Hai huynh đệ nói chuyện đương nhiên là không thú vị, trẫm vốn là định trông cậy vào Thục phi đấy." 

Phùng Yên Nhi cười khanh khách.

Lúc ta và Phùng Yên Nhi đùa giỡn, sắc mặt của nhị ca đã từ từ khôi phục bình thường trở lại, vẻ mặt hắn đần độn, ánh mắt nhìn về phía núi đá hai bờ sông.

Mà A Nam lại lặng lẽ lúng liếng đôi mắt xinh đẹp, đang nhìn ba người chúng ta. Ánh mắt của nàng rơi vào trên người ta và Phùng Yên Nhi, bình tĩnh đưa ngón tay vuốt tóc. Lúc này ta thật sự hận không thể nhào tới che đôi mắt nàng, không để cho nàng tiếp tục nhìn.

Ta chỉ cảm thấy dáng vẻ của mình lúc này nhất định là vô cùng xấu xí, bị A Nam nhìn thấy như thế này, về sau thật sự không có cách nào đối mặt với nàng nữa. Mà hện tại ta lại chỉ muốn nàng tức giận. Nàng tức giận, vở diễn này mới có ý nghĩa.

A Nam A Nam, ngàn vạn lần đừng coi chuyện hôm nay là thật, trong lòng ta lẩm nhẩm. Nàng hãy coi như là đang nằm mơ đi. Nhớ ta cũng được, nhưng đừng nhớ dáng vẻ xấu xí này của ta.

"Sườn phía đông núi Long Môn hình như là dốc thẳng đứng, hiểm trở hơn một chút." Nhị ca lên tiếng: "Các hang cũ của tiền triều cũng có nhiều cái ở sườn phía đông. Thế núi phía tây thoai thoải, có lẽ có thể xây một ngôi miếu." Hắn nói: "Đây chỉ là cảm giác đầu tiên của thần khi nhìn từ xa. Không biết hoàng thượng có nghĩ như vậy hay không?"

Vẻ mặt nhị ca thận trọng, làm như không thấy ta và Phùng Yên Nhi thân mật.

Chẳng lẽ thủ đoạn của Phùng Yên Nhi vô dụng đối với hắn? Nữ nhân này trời sinh đã hấp dẫn nam nhân, chỉ cần mờ ám một chút, nam nhân không hiểu nội tình sẽ bị mất hết hồn vía. Ta lại phối hợp tốt như vậy. Chẳng lẽ nhị ca đã biến thành Liễu Hạ Huệ?

Lần này Phùng Yên Nhi tránh ta, khe khẽ đẩy tay ta một cái. Nếu là lúc trước, dáng vẻ nũng nịu này của nàng ta chắc chắn khiến ta đảo điên.

Nhưng bây giờ, ta chỉ cười một tiếng, cố ý giả bộ tán tỉnh bóp cổ tay nàng ta một cái mới buông nàng ta ra.

Nhị ca run lên một cái. Trên mặt là vẻ sợ hãi.

Ta đột nhiên cảm thấy dường như có cái gì không đúng, chỉ là chỉ trong nháy mắt, ta liền hiểu ra. Phùng Yên Nhi này lại thừa dịp vừa rồi đứng dậy, giả bộ làm như vô ý, dùng chân va phải chân của nhị ca ở dưới bàn. Hiện tại ta không giống với trước đây, cho dù không phải tài giỏi hay thần thánh gì nhưng ít nhất cũng là tai thính mắt tinh. Mánh khóe bên dưới bàn không lừa được ta.

Dâm phụ này! Còn hơn cả tưởng tượng của ta! Tại sao trước đây ta không nhìn ra sớm một chút?

Phùng Yên Nhi lại vụng về mời rượu nhị ca, sắc mặt của nàng ta hoàn toàn nghiêm chỉnh: "Tương Vượng điện hạ, cho dù làm chính sự cũng không thể không uống rượu được, thiếp kính điện hạ một ly. Tiệc rượu nghênh đón điện hạ lần trước, thiếp bệnh không thể đến dự, ly rượu này coi như gửi lời hỏi thăm." Nàng ta giơ cao ly rượu của mình, sau đó đưa đến bên môi, một hơi uống cạn sạch. Sau đó lại dùng ánh mắt mong chờ nhìn nhị ca.

Cảm giác buốt lạnh lại xuất hiện trên người  ta, hơi nóng trong bụng lan tràn, hai cảm giác hoàn toàn đối nghịch không ngừng khuấy động trong người, không để cho ta yên ổn một khắc nào. Ta gần như không có cách nào giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Ta không thể kiềm chế đưa mắt nhìn A Nam. Ta gần như muốn hô to: A Nam cứu ta!

Cũng may là đúng lúc này thì nhị ca mở miệng, hắn dùng bàn tay che ly rượu trước mặt mình: "Lát nữa bọn thần còn phải lễ Phật." Nhị ca nói rất lạnh nhạt: "Lúc này không thể uống rượu, sẽ làm vấy bẩn Bồ Tát. Rượu của Thục phi thần chỉ có thể xin miễn thứ cho kẻ bất tài, mong rằng Thục phi thứ lỗi." 

Vẻ mặt của nhị ca nghiêm trang y như dáng vẻ vách đá hai bên bờ sông.

Trong chớp nhoáng này, ta yên tâm, nhị ca đã thông qua khảo nghiệm đầu tiên của ta. Nhị ca đã buông bỏ, hoặc là nói định lực của hắn bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều. Hắn không còn là nhị ca nóng nảy kích động trước kia, bây giờ đã biết tiết chế bản thân. Đối với ta mà nói, cái này không biết có phải hoàn toàn có lợi hay không. Nhưng ít ra, đối với ta thì hắn đã dễ khống chế hơn một chút.

Ta cười với nhị ca: "Hôm nay trẫm cũng chưa uống giọt rượu nào, lát nữa trẫm sẽ cùng nhị ca dâng hương cho Bồ Tát." 

"Hoàng thượng thật là xâu!" Phùng Yên Nhi nói, ánh mắt mang theo vẻ mị hoặc khó tả: "Cũng không nói rõ phép tắc cho ta biết, ta lại đã uống rượu rồi. Lát nữa không thể lễ Phật rồi." Nữ nhân này nũng nịu như vậy khiến cho ta rùng mình.

Trời mới biết ta nghĩ cái gì, động tác tiếp theo của ta nên là nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Phùng Yên Nhi rồi nói: "Có trẫm đây rồi, Bồ Tát phù hộ trẫm không phải là phù hộ Yên Nhi sao?"

Chuyện buồn nôn như thế, vậy mà lúc trước ta lại làm đi làm lại nhiều lần, lúc này nghĩ lại, chính mình cũng thấy buồn nôn.

Chúng ta đều đang diễn trò, trong lòng thầm tính toán, chỉ không biết người nào cao minh hơn.

Lúc này A Nam đứng lên gọi chúng ta: "Thuyền đã đến bến rồi." Âm thanh của nàng rất nhạt, trên mặt đều là vẻ thanh tịnh. Giống như nàng không hề nghe thấy cái gì. Trong phút chốc, vẻ mặt lạnh nhạt của nàng biến những âm mưu tính toán quỷ quyệt trên khoang thuyền này trở thành hư không. Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy vẻ mất mát thoáng qua trên khuôn mặt nàng, ta nhất định sẽ cho rằng nàng không hề để chuyện ta và Phùng Yên Nhi diễn trò ở trong mắt.

Vẻ mặt Phùng Yên Nhi lúc nhìn A Nam có vẻ hài lòng, giống như bây giờ mới chú ý tới A Nam: "Ôi, Sở muội hôm nay thật là trầm lặng, vừa rồi ta lại quên kêu muội tới bên cạnh bàn. Vốn là mọi người ngồi cạnh nhau vẫn náo nhiệt hơn một chút." Nàng ta lộ ra vẻ mặt của người thắng.

A Nam rất an tĩnh, không hề phản bác. Nàng lặng lặng bước về phía mũi thuyền, không để ý đến chúng ta. Thân hình mảnh mai của nàng tỏa ra một loại yên lặng khiến cho người ta không cách nào nắm bắt được.

Ta đã không kịp đi quan tâm phản ứng của A Nam lúc này. Coi như là tổn thương lòng của nàng cũng đành chấp nhận. Hoặc là nói, Nguyên Quân Diệu vong ơn phụ nghĩa ta đây hôm nay gọi nàng tới, chính là vì làm tổn thương nàng.

Xin lỗi! A Nam.

Thuyền của chúng ta từ từ tới gần mép nước, khảo nghiệm thứ hai ta dành cho nhị ca sẽ lập tức tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện