Cùng Nói Với Anh, Năm Tháng Bình Yên
Chương 3: Cùng anh bạc đầu, phồn hoa phai nhạt...
Cố Tử Nhiêu cười gật đầu, Diệp Thanh Tư bên này đã choáng váng toàn tập, ngơ ngác hỏi, "Cố, Cố Tử Nhiêu? Kevin Gu của trường Oxon?"
Dương Viễn nhìn hai người, "Ủa, hai người biết nhau hả? Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, trước đây Thanh Tư đi trao đổi từng đến Anh, hình như ở gần chỗ cậu."
Cố Tử Nhiêu vừa định thừa nhận đã bị Diệp Thanh Tư cắt ngang, cô không dám nhìn Cố Tử Nhiêu lấy một cái, vội vội vàng vàng phủ nhận, "Không quen ạ!"
Nói xong xoay người chạy mất.
Phó Ức Bắc bứt ra khỏi đám gái đẹp, thấy bên này khác thường bèn hỏi, "Cô gái đó là ai vậy?"
Cố Tử Nhiêu cực kỳ ngạc nhiên nhìn sang Phó Ức Bắc, "Cậu không nhớ cô ấy à?"
Mặc dù đó đã là chuyện của vài năm trước, nhưng bọn anh hoàn toàn không thay đổi gì nhiều, cớ sao nhóc con không nhớ ra anh chứ?
Phó Ức Bắc hoàn toàn mờ mịt, "Ai chứ? Tớ có biết sao?"
Cố Tử Nhiêu mỉm cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, "Không có gì."
Suốt buổi tiệc cưới Diệp Thanh Tư không dám bén mảng lại gần nhóm kia, thậm chí không dám nhìn về bên đó, thế nhưng lại càng không kiểm soát được ánh mắt cùng trái tim mình.
Anh mặc nguyên bộ com-lê, áo sơ-mi trắng bình thường nhất cùng quần tây áo vest màu xám đậm, nhưng anh mặc lên lại toát ra một vẻ khác biệt, mạnh mẽ rắn rỏi, phong độ xuất chúng.
Các cô gái chung quanh đều đang bàn luận về anh, cô nghe được không hiểu sao lại hơi có cảm giác chua xót.
Cô không biết tại sao ban nãy mình lại phủ nhận có quen biết anh. Thế nhưng cô cũng không thể xác định, kiểu như họ, có được xem là biết nhau không?
Càng nghĩ đầu óc càng rối, cô thuận tay cầm lấy một ly sâm-panh, một hơi uống cạn, vẫn chưa đã, còn uống thêm ba ly liên tiếp.
Sau khi uống xong đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Cố Tử Nhiêu nhìn từ đằng xa, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng cũng không định dồn ép cô quá mức.
Trầm Phi lạnh lùng quan sát hết thảy, nhiệt độ trong mắt càng lúc càng xuống thấp.
Diệp Thanh Tư còn định uống tiếp, tay bỗng bị chặn lại, "Đừng uống nữa, ăn chút gì đi."
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mắt, nhìn mất hồi lâu mới nhận ra, vừa cười vừa gọi, "Anh Trần."
Trần Ngôn nhìn bộ dạng của cô là biết cô đã uống say, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, ánh mắt mơ màng.
Anh chìa tay ra đỡ cô, "Để anh đỡ em vào trong nghỉ nhé."
Diệp Thanh Tư đẩy anh ra, "Em không cần."
Trần Ngôn lẳng lặng thu hồi cánh tay, "Vậy em muốn sao?"
Diệp Thanh Tư nhìn động tác này của anh, bỗng nhiên cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã xảy ra đối với mình, cô chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó cúi đầu yên lặng.
Trần Ngôn đứng bên cô một lúc lâu, thở dài một hơi, xoay người đi mất.
Trước giờ anh vẫn luôn biết cô gái tốt đẹp như vậy không thuộc về mình, cũng không thuộc về Trầm Phi, không thuộc về bất cứ ai. Thế nhưng hôm nay anh thấy cô vì anh ta mà thất thố, thấy cô vì anh ta mà uống say, con người đó rốt cuộc cũng xuất hiện, anh đã có thể hoàn toàn buông tay rồi.
Khi bữa tiệc kết thúc, sức uống rượu của Diệp Thanh Tư đã đến hết mức. Cô dâu chú rể cũng đã uống nhiều, Cố Tử Nhiêu nhân lúc lộn xộn đỡ cô đi ra ngoài.
Diệp Thanh Tư uống rất nhiều thế nhưng vẫn có thể nhận ra anh, ra sức giãy dụa, "Tôi không quen anh, anh thả tôi ra!"
Lên xe taxi, cô vẫn ồn ào như thế, tài xế taxi dè dặt nhìn cô, giống như coi cô là đứa hư hỏng.
Cố Tử Nhiêu sắp bị cô chọc cho tức chết rồi, anh ôm lấy mặt cô, bắt cô đối diện với mắt mình, nghiêm túc hỏi một câu, "Em thực sự không quen anh hả?"
Diệp Thanh Tư đầu óc chuếnh choáng, hình bóng trước mắt chồng lên nhau, thế nhưng đôi con ngươi long lanh đen nhánh kia cứ rõ ràng đến vậy, cô ngoan ngoãn trả lời, "Hình như có quen."
Cố Tử Nhiêu bị câu trả lời này đánh bại triệt để, cũng may cuối cùng cô cũng an tĩnh không quấy nữa. Cô ngoan ngoãn ngồi bên này, hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au trong trẻo lóng lánh, khiến anh muốn cắn một phát cho đã.
Ai ngờ mới an tĩnh được vài phút, cô lại bắt đầu quấy.
"Em không muốn đi xe, em không thích đi xe, em muốn xuống xe!"
Dỗ thế nào cũng không xong, Cố Tử Nhiêu đành đỡ cô xuống xe. Cô uống say tới nỗi ngay cả đứng cũng không vững, Cố Tử Nhiêu quả thực không có cách nào tính xem hai người cứ thế này đi về mất bao nhiêu thời gian.
Không ngờ vừa đi được vài bước, Diệp Thanh Tư không đi nữa, nhìn anh với vẻ đáng thương, "Chân em đau quá."
Cố Tử Nhiêu đỡ cô ngồi xuống ghế băng bên đường, sau đó quỳ gối ngồi xuống trước mặt cô nhìn chân cô. Do trong tiệc cưới cô mang giày cao gót, lòng bàn chân lẫn gót chân đều bị chà sát phồng rộp rướm máu.
Diệp Thanh Tư nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình, chớp chớp mắt, cất tiếng không rõ hỏi, "Rốt cuộc anh là ai chứ?"
Cố Tử Nhiêu ngẩng đầu hung dữ trừng mắt với cô, đưa tay nhéo nhéo mặt cô, "Còn nói không quen anh nữa anh liền vất em ở lại đây không thèm quan tâm luôn!"
Diệp Thanh Tư lập tức im miệng, chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, trông thực sự vừa đáng thương vừa hờn tủi.
Cố Tử Nhiêu nói xong thì xoay người bước đi.
Diệp Thanh Tư chớp chớp mắt, đừng nói anh đi thật chứ?
Lát sau Cố Tử Nhiêu quay lại, trong tay cầm một chai nước, anh đút Diệp Thanh Tư uống vài ngụm.
Diệp Thanh Tư cảm thấy khá lên nhiều, cười híp mắt nói với anh, "Cảm ơn anh, em dễ chịu hơn nhiều rồi."
Cố Tử Nhiêu thở dài, cởi áo vest ngoài khoác lên người cô, sau đó xoay người hơi khom lưng trước mặt cô, "Đi thôi, anh cõng em."
Diệp Thanh Tư lập tức nằm lên lưng anh.
Cô ngoan ngoãn tựa vào lưng anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ anh, khiến trái tim anh như bị cái gì đó lấp tràn đầy.
Đi một lúc, Cố Tử Nhiêu phát hiện chưa đi được mấy bước, trên mặt đất bỗng có một giọt nước nhỏ xíu, trong lòng đau âm ỉ.
Diệp Thanh Tư cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ cảm thấy rất tủi thân, cô đã tỉnh rượu hơn rồi, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động. Nhìn dáng vẻ của anh, anh đã sớm biết mình là ai, nhưng còn mình lại cứ như một con ngốc.
Cố Tử Nhiêu im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, "Anh thừa nhận rất lâu trước đây anh đã từng gặp em, cũng biết em là ai, không nói rõ với em mọi chuyện tuyệt đối không phải vì mưu toan mục đích gì khác, chẳng qua có những chuyện một khi thời cơ đã trôi qua, thì không làm sao thốt ra được nữa. Nếu anh thực sự có ý giấu diếm em, hôm nay đã không nói rõ ra..."
Anh không biết Diệp Thanh Tư rốt cuộc có nghe vào hay không, anh không nhìn thấy vẻ mặt cô, cô cũng không có động tĩnh gì, trong lòng anh càng lúc càng không yên.
Ngay khi anh định dừng lại nhìn cô một chút, cuối cùng cô cũng mở miệng, "Anh còn đẩy em ra!"
Cố Tử Nhiêu không biết cô không đầu không đuôi thốt ra một câu như vậy là có ý gì, "Em nói gì cơ?"
"Lần đầu tiên gặp mặt, anh còn đẩy em ra!" Diệp Thanh Tư gắt gỏng lặp lại lần nữa, ban nãy lúc Trần Ngôn rút tay lại cô rốt cuộc cũng nhớ ra.
Cố Tử Nhiêu bỗng chốc không biết phải giải thích ra sao, cuối cùng đành nói một câu, "Anh xin lỗi."
Qua một hồi lâu nữa, người trên lưng lại không có động tĩnh, anh dừng lại, khẽ quay đầu gọi, "Thanh Tư à?"
Người trên lưng vô thức "Ừm" một tiếng.
Hóa ra đã ngủ rồi.
Cuối cùng Cố Tử Nhiêu vẫn bắt xe về khách sạn, đặt Diệp Thanh Tư lên giường, đắp chăn lên, ngồi bên giường nhìn cô nhóc đang ngủ ngon lành, nào có ai ngờ, người bình thường nhu thuận thế kia uống rượu vào lại rầy rà đến vậy!
Diệp Thanh Tư tỉnh ngủ, mở mắt nhìn cảnh vật chung quanh hồi lâu, lại nhìn người đàn ông kia, mặt thoáng chốc đỏ ửng.
Khóe miệng Cố Tử Nhiêu không kìm được cong lên, cô nhóc này vẫn còn biết thẹn thùng cơ đấy.
Anh cũng không nhắc lại chuyện cũ, "Mau đi rửa mặt đi, cả ngày nay em không ăn gì rồi, anh dẫn em ra ngoài ăn."
Diệp Thanh Tư gật gật đầu vọt vào nhà vệ sinh, nửa tiếng sau mới đi ra, lúc bước ra mặt vẫn đỏ lựng như cũ.
Lúc ăn cơm Diệp Thanh Tư yên lặng khác thường, Cố Tử Nhiêu ăn được vài miếng bèn đặt đũa xuống.
"Sự xuất hiện của anh khiến em không thoải mái sao?"
Diệp Thanh Tư ngẩng mặt nhìn anh, lắc đầu.
"Vậy con người thực của anh khác biệt quá xa so với tưởng tượng của em à?"
Diệp Thanh Tư càng thêm kiên định lắc đầu. Sao thế được? Quả thực giống y đúc với tưởng tượng của em, thậm chí còn tuyệt hơn cả trong tưởng tượng.
"Vậy tại sao chúng ta không thể cư xử với nhau như trước đây?"
Diệp Thanh Tư không biết phải trả lời ra sao.
Cố Tử Nhiêu gật gật đầu, "Anh rõ rồi, em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng rời đi, sau này cũng sẽ không quấy rầy em nữa."
Diệp Thanh Tư lập tức luống cuống, bắt lấy cánh tay Cố Tử Nhiêu, "Không cần đâu!"
Cố Tử Nhiêu nắm lấy tay cô, thật sâu nhìn vào mắt cô, "Thanh Tư, anh xin lỗi vì lúc trước đã giấu diếm em, hi vọng em có thể tha lỗi, đồng thời anh cũng hi vọng mình có thể cư xử với nhau như trước đây, vui vẻ thoải mái."
Diệp Thanh Tư cúi đầu thật lâu, bỗng thình lình ngẩng đầu nhướng mày nở nụ cười, "Được! Em tha thứ cho anh, để thể hiện thành ý của anh, bữa cơm này anh chiêu đãi nhé!"
Kỳ nghỉ của Cố Tử Nhiêu kết thúc, phải quay lại Anh quốc. Diệp Thanh Tư rõ ràng rầu rĩ không vui.
Cố Tử Nhiêu xoa đầu cô, "Nhóc con làm sao vậy?"
Diệp Thanh Tư muốn đem những suy nghĩ trong lòng nói anh hay, nhưng lại sợ bản thân tự đa tình, sự rối rắm trong lòng dần dần hiện lên trên mặt.
Cố Tử Nhiêu sao có thể không biết tâm tư của cô, đưa tay kéo cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng cạ trên đỉnh đầu cô, "Anh cứ tưởng biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng rồi, ai ngờ, em vẫn không hiểu. Thanh Tư, anh thích em, em có thích anh không?"
Cố Tử Nhiên rõ ràng cảm giác được người trong lòng rúc sâu vào vòng tay anh, anh cất tiếng cười trầm thấp, "Không cần vội trả lời anh, đợi anh lần sau về sẽ không đi nữa, đến lúc đó em hẵng nói anh biết."
Cố Tử Nhiêu cứ thế mà đi, Diệp Thanh Tư bỗng nhiên thấy không quen. Mặc dù hai người vẫn chat với nhau trên mạng như trước kia, thế nhưng cô vẫn có cảm giác khó ở.
Cố Tử Nhiêu cũng không nhắc đến chuyện đó nữa, Diệp Thanh Tư vô số lần muốn trả lời anh, nhưng cứ luôn nói không nên lời, cô thậm chí có chút sốt ruột.
Đông qua xuân đến, chớp mắt đã lại một năm.
Hôm đó Diệp Thanh Tư thay một đàn anh đứng lớp năm nhất, lúc sắp tan học, cô đang cúi đầu xem tài liệu dạy để sắp xếp bài tập, bỗng nhiên cảm thấy có một bóng người từ cửa sau lẻn vào phía cuối phòng học.
Cô vốn tưởng là sinh viên, nhưng khi vừa ngẩng đầu bắt gặp người nọ liền ngây người.
Cố Tử Nhiêu mặt mày khoan khoái, bên môi thoáng mang theo nụ cười nhẹ, cứ thể yên lặng nhìn cô.
Sinh viên bên dưới thấy cô cả buổi không nói gì, bắt đầu thúc giục, "Cô ơi, còn bài nào nữa ạ?"
Diệp Thanh Tư cúi đầu ổn định tâm trạng, vừa định tiếp tục, nhưng không làm sao khống chế nổi bản thân. Bèn ném tài liệu xuống, chạy về phía cuối phòng học, nhào vào vòng ôm nhung nhớ bấy lâu.
Cố Tử Nhiêu cười giương hai tay đón lấy cô, kéo vào trong lòng.
Diệp Thanh Tư vừa cười vừa kiễng chân, ở bên tai anh nhẹ nhàng mà kiên định nói, "Em nghĩ kỹ rồi, Cố Tử Nhiêu, em thích anh."
Nụ cười bên môi Cố Tử Nhiêu càng sâu, cánh tay siết chặt.
Tiếng hoan hô reo hò trong phòng học nháy mẳt vỡ òa.
Dương Viễn nhìn hai người, "Ủa, hai người biết nhau hả? Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, trước đây Thanh Tư đi trao đổi từng đến Anh, hình như ở gần chỗ cậu."
Cố Tử Nhiêu vừa định thừa nhận đã bị Diệp Thanh Tư cắt ngang, cô không dám nhìn Cố Tử Nhiêu lấy một cái, vội vội vàng vàng phủ nhận, "Không quen ạ!"
Nói xong xoay người chạy mất.
Phó Ức Bắc bứt ra khỏi đám gái đẹp, thấy bên này khác thường bèn hỏi, "Cô gái đó là ai vậy?"
Cố Tử Nhiêu cực kỳ ngạc nhiên nhìn sang Phó Ức Bắc, "Cậu không nhớ cô ấy à?"
Mặc dù đó đã là chuyện của vài năm trước, nhưng bọn anh hoàn toàn không thay đổi gì nhiều, cớ sao nhóc con không nhớ ra anh chứ?
Phó Ức Bắc hoàn toàn mờ mịt, "Ai chứ? Tớ có biết sao?"
Cố Tử Nhiêu mỉm cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, "Không có gì."
Suốt buổi tiệc cưới Diệp Thanh Tư không dám bén mảng lại gần nhóm kia, thậm chí không dám nhìn về bên đó, thế nhưng lại càng không kiểm soát được ánh mắt cùng trái tim mình.
Anh mặc nguyên bộ com-lê, áo sơ-mi trắng bình thường nhất cùng quần tây áo vest màu xám đậm, nhưng anh mặc lên lại toát ra một vẻ khác biệt, mạnh mẽ rắn rỏi, phong độ xuất chúng.
Các cô gái chung quanh đều đang bàn luận về anh, cô nghe được không hiểu sao lại hơi có cảm giác chua xót.
Cô không biết tại sao ban nãy mình lại phủ nhận có quen biết anh. Thế nhưng cô cũng không thể xác định, kiểu như họ, có được xem là biết nhau không?
Càng nghĩ đầu óc càng rối, cô thuận tay cầm lấy một ly sâm-panh, một hơi uống cạn, vẫn chưa đã, còn uống thêm ba ly liên tiếp.
Sau khi uống xong đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Cố Tử Nhiêu nhìn từ đằng xa, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng cũng không định dồn ép cô quá mức.
Trầm Phi lạnh lùng quan sát hết thảy, nhiệt độ trong mắt càng lúc càng xuống thấp.
Diệp Thanh Tư còn định uống tiếp, tay bỗng bị chặn lại, "Đừng uống nữa, ăn chút gì đi."
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mắt, nhìn mất hồi lâu mới nhận ra, vừa cười vừa gọi, "Anh Trần."
Trần Ngôn nhìn bộ dạng của cô là biết cô đã uống say, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, ánh mắt mơ màng.
Anh chìa tay ra đỡ cô, "Để anh đỡ em vào trong nghỉ nhé."
Diệp Thanh Tư đẩy anh ra, "Em không cần."
Trần Ngôn lẳng lặng thu hồi cánh tay, "Vậy em muốn sao?"
Diệp Thanh Tư nhìn động tác này của anh, bỗng nhiên cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã xảy ra đối với mình, cô chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó cúi đầu yên lặng.
Trần Ngôn đứng bên cô một lúc lâu, thở dài một hơi, xoay người đi mất.
Trước giờ anh vẫn luôn biết cô gái tốt đẹp như vậy không thuộc về mình, cũng không thuộc về Trầm Phi, không thuộc về bất cứ ai. Thế nhưng hôm nay anh thấy cô vì anh ta mà thất thố, thấy cô vì anh ta mà uống say, con người đó rốt cuộc cũng xuất hiện, anh đã có thể hoàn toàn buông tay rồi.
Khi bữa tiệc kết thúc, sức uống rượu của Diệp Thanh Tư đã đến hết mức. Cô dâu chú rể cũng đã uống nhiều, Cố Tử Nhiêu nhân lúc lộn xộn đỡ cô đi ra ngoài.
Diệp Thanh Tư uống rất nhiều thế nhưng vẫn có thể nhận ra anh, ra sức giãy dụa, "Tôi không quen anh, anh thả tôi ra!"
Lên xe taxi, cô vẫn ồn ào như thế, tài xế taxi dè dặt nhìn cô, giống như coi cô là đứa hư hỏng.
Cố Tử Nhiêu sắp bị cô chọc cho tức chết rồi, anh ôm lấy mặt cô, bắt cô đối diện với mắt mình, nghiêm túc hỏi một câu, "Em thực sự không quen anh hả?"
Diệp Thanh Tư đầu óc chuếnh choáng, hình bóng trước mắt chồng lên nhau, thế nhưng đôi con ngươi long lanh đen nhánh kia cứ rõ ràng đến vậy, cô ngoan ngoãn trả lời, "Hình như có quen."
Cố Tử Nhiêu bị câu trả lời này đánh bại triệt để, cũng may cuối cùng cô cũng an tĩnh không quấy nữa. Cô ngoan ngoãn ngồi bên này, hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au trong trẻo lóng lánh, khiến anh muốn cắn một phát cho đã.
Ai ngờ mới an tĩnh được vài phút, cô lại bắt đầu quấy.
"Em không muốn đi xe, em không thích đi xe, em muốn xuống xe!"
Dỗ thế nào cũng không xong, Cố Tử Nhiêu đành đỡ cô xuống xe. Cô uống say tới nỗi ngay cả đứng cũng không vững, Cố Tử Nhiêu quả thực không có cách nào tính xem hai người cứ thế này đi về mất bao nhiêu thời gian.
Không ngờ vừa đi được vài bước, Diệp Thanh Tư không đi nữa, nhìn anh với vẻ đáng thương, "Chân em đau quá."
Cố Tử Nhiêu đỡ cô ngồi xuống ghế băng bên đường, sau đó quỳ gối ngồi xuống trước mặt cô nhìn chân cô. Do trong tiệc cưới cô mang giày cao gót, lòng bàn chân lẫn gót chân đều bị chà sát phồng rộp rướm máu.
Diệp Thanh Tư nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình, chớp chớp mắt, cất tiếng không rõ hỏi, "Rốt cuộc anh là ai chứ?"
Cố Tử Nhiêu ngẩng đầu hung dữ trừng mắt với cô, đưa tay nhéo nhéo mặt cô, "Còn nói không quen anh nữa anh liền vất em ở lại đây không thèm quan tâm luôn!"
Diệp Thanh Tư lập tức im miệng, chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, trông thực sự vừa đáng thương vừa hờn tủi.
Cố Tử Nhiêu nói xong thì xoay người bước đi.
Diệp Thanh Tư chớp chớp mắt, đừng nói anh đi thật chứ?
Lát sau Cố Tử Nhiêu quay lại, trong tay cầm một chai nước, anh đút Diệp Thanh Tư uống vài ngụm.
Diệp Thanh Tư cảm thấy khá lên nhiều, cười híp mắt nói với anh, "Cảm ơn anh, em dễ chịu hơn nhiều rồi."
Cố Tử Nhiêu thở dài, cởi áo vest ngoài khoác lên người cô, sau đó xoay người hơi khom lưng trước mặt cô, "Đi thôi, anh cõng em."
Diệp Thanh Tư lập tức nằm lên lưng anh.
Cô ngoan ngoãn tựa vào lưng anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ anh, khiến trái tim anh như bị cái gì đó lấp tràn đầy.
Đi một lúc, Cố Tử Nhiêu phát hiện chưa đi được mấy bước, trên mặt đất bỗng có một giọt nước nhỏ xíu, trong lòng đau âm ỉ.
Diệp Thanh Tư cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ cảm thấy rất tủi thân, cô đã tỉnh rượu hơn rồi, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động. Nhìn dáng vẻ của anh, anh đã sớm biết mình là ai, nhưng còn mình lại cứ như một con ngốc.
Cố Tử Nhiêu im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, "Anh thừa nhận rất lâu trước đây anh đã từng gặp em, cũng biết em là ai, không nói rõ với em mọi chuyện tuyệt đối không phải vì mưu toan mục đích gì khác, chẳng qua có những chuyện một khi thời cơ đã trôi qua, thì không làm sao thốt ra được nữa. Nếu anh thực sự có ý giấu diếm em, hôm nay đã không nói rõ ra..."
Anh không biết Diệp Thanh Tư rốt cuộc có nghe vào hay không, anh không nhìn thấy vẻ mặt cô, cô cũng không có động tĩnh gì, trong lòng anh càng lúc càng không yên.
Ngay khi anh định dừng lại nhìn cô một chút, cuối cùng cô cũng mở miệng, "Anh còn đẩy em ra!"
Cố Tử Nhiêu không biết cô không đầu không đuôi thốt ra một câu như vậy là có ý gì, "Em nói gì cơ?"
"Lần đầu tiên gặp mặt, anh còn đẩy em ra!" Diệp Thanh Tư gắt gỏng lặp lại lần nữa, ban nãy lúc Trần Ngôn rút tay lại cô rốt cuộc cũng nhớ ra.
Cố Tử Nhiêu bỗng chốc không biết phải giải thích ra sao, cuối cùng đành nói một câu, "Anh xin lỗi."
Qua một hồi lâu nữa, người trên lưng lại không có động tĩnh, anh dừng lại, khẽ quay đầu gọi, "Thanh Tư à?"
Người trên lưng vô thức "Ừm" một tiếng.
Hóa ra đã ngủ rồi.
Cuối cùng Cố Tử Nhiêu vẫn bắt xe về khách sạn, đặt Diệp Thanh Tư lên giường, đắp chăn lên, ngồi bên giường nhìn cô nhóc đang ngủ ngon lành, nào có ai ngờ, người bình thường nhu thuận thế kia uống rượu vào lại rầy rà đến vậy!
Diệp Thanh Tư tỉnh ngủ, mở mắt nhìn cảnh vật chung quanh hồi lâu, lại nhìn người đàn ông kia, mặt thoáng chốc đỏ ửng.
Khóe miệng Cố Tử Nhiêu không kìm được cong lên, cô nhóc này vẫn còn biết thẹn thùng cơ đấy.
Anh cũng không nhắc lại chuyện cũ, "Mau đi rửa mặt đi, cả ngày nay em không ăn gì rồi, anh dẫn em ra ngoài ăn."
Diệp Thanh Tư gật gật đầu vọt vào nhà vệ sinh, nửa tiếng sau mới đi ra, lúc bước ra mặt vẫn đỏ lựng như cũ.
Lúc ăn cơm Diệp Thanh Tư yên lặng khác thường, Cố Tử Nhiêu ăn được vài miếng bèn đặt đũa xuống.
"Sự xuất hiện của anh khiến em không thoải mái sao?"
Diệp Thanh Tư ngẩng mặt nhìn anh, lắc đầu.
"Vậy con người thực của anh khác biệt quá xa so với tưởng tượng của em à?"
Diệp Thanh Tư càng thêm kiên định lắc đầu. Sao thế được? Quả thực giống y đúc với tưởng tượng của em, thậm chí còn tuyệt hơn cả trong tưởng tượng.
"Vậy tại sao chúng ta không thể cư xử với nhau như trước đây?"
Diệp Thanh Tư không biết phải trả lời ra sao.
Cố Tử Nhiêu gật gật đầu, "Anh rõ rồi, em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng rời đi, sau này cũng sẽ không quấy rầy em nữa."
Diệp Thanh Tư lập tức luống cuống, bắt lấy cánh tay Cố Tử Nhiêu, "Không cần đâu!"
Cố Tử Nhiêu nắm lấy tay cô, thật sâu nhìn vào mắt cô, "Thanh Tư, anh xin lỗi vì lúc trước đã giấu diếm em, hi vọng em có thể tha lỗi, đồng thời anh cũng hi vọng mình có thể cư xử với nhau như trước đây, vui vẻ thoải mái."
Diệp Thanh Tư cúi đầu thật lâu, bỗng thình lình ngẩng đầu nhướng mày nở nụ cười, "Được! Em tha thứ cho anh, để thể hiện thành ý của anh, bữa cơm này anh chiêu đãi nhé!"
Kỳ nghỉ của Cố Tử Nhiêu kết thúc, phải quay lại Anh quốc. Diệp Thanh Tư rõ ràng rầu rĩ không vui.
Cố Tử Nhiêu xoa đầu cô, "Nhóc con làm sao vậy?"
Diệp Thanh Tư muốn đem những suy nghĩ trong lòng nói anh hay, nhưng lại sợ bản thân tự đa tình, sự rối rắm trong lòng dần dần hiện lên trên mặt.
Cố Tử Nhiêu sao có thể không biết tâm tư của cô, đưa tay kéo cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng cạ trên đỉnh đầu cô, "Anh cứ tưởng biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng rồi, ai ngờ, em vẫn không hiểu. Thanh Tư, anh thích em, em có thích anh không?"
Cố Tử Nhiên rõ ràng cảm giác được người trong lòng rúc sâu vào vòng tay anh, anh cất tiếng cười trầm thấp, "Không cần vội trả lời anh, đợi anh lần sau về sẽ không đi nữa, đến lúc đó em hẵng nói anh biết."
Cố Tử Nhiêu cứ thế mà đi, Diệp Thanh Tư bỗng nhiên thấy không quen. Mặc dù hai người vẫn chat với nhau trên mạng như trước kia, thế nhưng cô vẫn có cảm giác khó ở.
Cố Tử Nhiêu cũng không nhắc đến chuyện đó nữa, Diệp Thanh Tư vô số lần muốn trả lời anh, nhưng cứ luôn nói không nên lời, cô thậm chí có chút sốt ruột.
Đông qua xuân đến, chớp mắt đã lại một năm.
Hôm đó Diệp Thanh Tư thay một đàn anh đứng lớp năm nhất, lúc sắp tan học, cô đang cúi đầu xem tài liệu dạy để sắp xếp bài tập, bỗng nhiên cảm thấy có một bóng người từ cửa sau lẻn vào phía cuối phòng học.
Cô vốn tưởng là sinh viên, nhưng khi vừa ngẩng đầu bắt gặp người nọ liền ngây người.
Cố Tử Nhiêu mặt mày khoan khoái, bên môi thoáng mang theo nụ cười nhẹ, cứ thể yên lặng nhìn cô.
Sinh viên bên dưới thấy cô cả buổi không nói gì, bắt đầu thúc giục, "Cô ơi, còn bài nào nữa ạ?"
Diệp Thanh Tư cúi đầu ổn định tâm trạng, vừa định tiếp tục, nhưng không làm sao khống chế nổi bản thân. Bèn ném tài liệu xuống, chạy về phía cuối phòng học, nhào vào vòng ôm nhung nhớ bấy lâu.
Cố Tử Nhiêu cười giương hai tay đón lấy cô, kéo vào trong lòng.
Diệp Thanh Tư vừa cười vừa kiễng chân, ở bên tai anh nhẹ nhàng mà kiên định nói, "Em nghĩ kỹ rồi, Cố Tử Nhiêu, em thích anh."
Nụ cười bên môi Cố Tử Nhiêu càng sâu, cánh tay siết chặt.
Tiếng hoan hô reo hò trong phòng học nháy mẳt vỡ òa.
Bình luận truyện