Cùng Quân Đồng Mộng
Chương 6
Sáng sớm đầu thu, một trận mưa to ào tới, sau giờ ngọ, lại chuyển sang mưa phùn liêu phiêu, lất phất bao phủ cả Phiếu Hà Phong.
Bên trong ‘Vân Lưu các’, bóng dáng trước cửa sổ thủy tinh, một thân váy tím áo trắng trang nhã, tóc vén lên, trên tai là hai chuỗi khuyên tai Lưu Ly nhỏ, tựa như càng tôn thêm bầu trời không cao vời vợi bên ngoài cửa sổ, trong xinh đẹp mang theo một chút thanh dật.
Dung nhan xinh đẹp gác tay ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, như thể đã bị cơn mưa ở rừng núi này mê hoặc, cũng giống như đang đi vào cõi thần tiên, xa xôi mà hư không.
“Thiếu phu nhân, thuốc của người đây.” Thị nữ bưng chén thuốc vào phòng.
Thân ảnh lặng yên trước cửa sổ bỗng nhẹ giọng thở dài.
“Người có muốn nô tỳ đặt lên bàn, nguội rồi mới uống không ạ?”
“Đem đến cho ta đi!”
Nàng biết, nếu nàng còn chưa uống hết, thị nữ chắc chắn sẽ không chịu lui xuống.
Nhìn ra cảnh sắc núi rừng thơ mộng bên ngoài, có thể thấy được những áng mây nhiễm màu vàng nhạt của nắng nơi phía chân trời, làn nước tung tóe nơi thác nước, những hình ảnh này, như đã từng hiện hữu trong trí nhớ, nàng nhẹ giọng ngân nga – -
Phóng nhất phân hào tình, trì sính thiên địa, nan kiến khung thương du du.
Bỏ nhất phân nhu tình, dạo chơi nhân gian, tẫn kiến trần thế thương thương.
Hồng trần lãng, tuế nguyệt lưu; nguyệt vô ngữ, thoại nan hưu.
Xa xôi giang hồ, bạn nhất thân hào hùng ở đâu ?
Mưa bụi giang sơn, nghiêng một thân nhu tình giao ai?
Mạc đạo bi hoan ly hợp nhân gian bạch đầu.
Hà bất thiên địa yêu du, say uống hồng trần ngàn chén rượu.
“Khi thân thể đã không thuộc về mình nữa, trái tim lại bị ràng buộc, ta đã mất, làm sao gặp bình minh đây. Kiếm Sư, chén rượu hồng trần này, Sơ Nhi không biết là nên say, hay là lòng không muốn say?”
“Say lòng làm ngươi sợ sao?”
Người kia vẫy lui thị nữ, thị nữ lấy chén thuốc, lui về phía sau.
“Ta sợ chính là, không muốn say, lại bị ép buộc phải say.” Người kia đi đến phía sau, vuốt làn tóc của nàng, khẽ hôn lên, đôi mắt nàng bình đạm, nói nhưng không quay đầu lại.
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể ép, nhưng ép lòng mình là rất khó, nhất là tâm chí kiên định, khó nắm bắt lấy như ngươi.”
“Đúng là khó tin, những lời này lại xuất phát từ miệng của Tam hoàng tử.” Tô Thiếu Sơ vén môi cười yếu ớt.”Ta nhớ, từ trước đến giờ ngươi luôn cho rằng, dùng thủ đoạn có thể lấy được tất cả, lòng người, nhân tính cũng không ngoại lệ.”
“Nhưng cũng chính vì tình cảnh bây giờ, ta mới có thể biết nhân tính, lòng người là khó thay đổi nhất.”
“Lòng người.” Đôi mắt ngắm nhìn về phía chân trời, chuyển sang trầm tư, lẩm bẩm nói. “Dù thế sự có khó khăn mấy đi nữa, cũng không thắng được lòng người.” Nếu lòng người khó lần, vì sao nàng và Chu Dục lại đến tình cảnh như thế này?
Rốt cuộc, nàng đã tính sai chỗ nào? Mấy ngày nay, câu hỏi này không ngừng quanh quẩn bên nàng.
Tam hoàng tử Chu Dục, là con người tàn nhẫn máu lạnh, chỉ có một phút hứng thú đối vói con mồi, đã thỏa mãn dục vọng chinh phục rồi, cho dù có giết, cũng tuyệt đối không có động lòng trắc ẩn gì, càng đừng nói đến động tâm.
Từ nhỏ, nàng đối với hắn, vẫn là ấn tượng như thế, bởi vì hắn vốn nên như vậy, tàn nhẫn vô tình không có nhân tính …
Nhưng người như vậy, khi đối mặt với khoảnh khắc sắp chết đi, lại muốn dùng mạng để bảo vệ con gái của mình; nhưng người như vậy, lại không tiếc dùng mạng để xuống hoàng tuyền cùng nàng, chỉ vì nàng nói, nàng không có tình cảm với hắn; nhưng người như vậy, vì muốn có được nàng, đã làm ra những chuyện, càng lúc càng không giống với nhận định “Tam hoàng tử Chu Dục” trong nàng!
Nàng, căn bản vô tâm với hắn … nàng, nên vô tâm với hắn …
Hai tròng mắt dưới mày liễm chậm rãi nhắm lại…
“Đang nghĩ gì vậy?” Chu Dục đứng sau lưng nàng, hai cánh tay đã vòng qua eo nàng, ôm nàng đứng trước cửa sổ.
“Nguyên nhân khiến lòng người thay đổi là gì?”
“Lòng của ngươi đã thay đổi?”
Nàng không đáp lại, chỉ mở mắt, nhìn ra cửa sổ.
“Mưa… đã ngừng rồi, nếu muốn đuổi bắt Mạnh Diêm Ty, trận mưa này sẽ là vật cản lớn.” Mưa to có thể xóa đi hết dấu tích vốn có.”Người của Đông Vực am hiểu nhất là dụng độc và truy tung (tích), cũng có thể xóa đi vết tích của chính mình.”
“Với tài trí của yêu đệ, quả nhiên có thể ngờ đến, Tĩnh Hủy thành có liên quan đến Mạnh Diêm Ty.”
“Phong Ngôn chưa bao giờ rời khỏi ngươi, nếu không phải là đối tượng khó giải quyết, tuyệt đối không nên để cho hắn rời khỏi ngươi, hơn nữa, hắn xuất thân Nam Nguyên, có vài phần hiểu rõ cách dụng độc của Nam Nguyên, và sau chuyện của Khắc La Kỳ Chân, Tam hoàng tử cũng đã bất mãn với Đông Vực, cũng là lúc nên ra tay rồi.”
“Dám sai người đến giết bổn hoàng tử, còn đẩy Huyền Hồng Địch Thành vào chỗ chết, bổn hoàng tử làm sao có thể bỏ qua cho hắn?”
“Thì ra Huyền Hồng Địch Thành chết đi, làm cho ngươi tức giận.”
“Ở trong lòng yêu đệ, hảo cảm với bổn hoàng tử quả thật không tồn tại.” Hắn dán đầu vào nàng, thở dài.”Bổn hoàng tử đã nói, tim của hắn đã mệt, chết là con đường cuối cùng của hắn, đó chính là giải thoát tốt nhất.”
“Nhưng như vậy không có nghĩa là không có người khác nhúng tay vào, từ năng lực mà tiếng trống của Kỳ Chân phát ra, và lúc hắn cùng ngươi giao thủ, cũng khó chặn được một kiếm của Phong Ngôn, rõ ràng, công lực của hắn không yếu như thế, hắn đã trúng độc, cho nên công lực giảm còn một nửa, người có thể làm vậy chỉ có Mạnh Diêm Ty.”
“Có lẽ…” Nhớ đến vẻ mặt một lòng muốn chết của Huyền Hồng Địch Thành, Thiếu Sơ âu sầu.”Hắn cũng ngầm cho phép Mạnh Diêm Ty làm như vậy.”
“Hắn ngầm đồng ý, nhưng không có nghĩa là bổn hoàng tử cho phép.” Chu Dục cười lạnh.”Tĩnh Hủy thành có thế lực của Mạnh Diêm Ty, Ma Hi có lẽ không biết, nhưng khó thoát khỏi tai mắt của bổn hoàng tử, chỉ cần đến Giang Nam, Phong Ngôn sẽ bày bẫy rập chờ hắn ngã vào, cứ cho là hắn sẽ thoát được, thì nhất định cũng về Tĩnh Hủy thành này thôi.”
“Mạnh Diêm Ty là một người âm độc xảo quyết, sao ngươi xác định hắn nhất định sẽ đến Giang Nam?” Tô Thiếu Sơ rời khỏi vòng tay của hắn, xoay người.”Nói vậy, trong Ma Hi giáo nhất định có tai mắt của Tam hoàng tử đang tiến hành chuyện này.”
“Ma Hi giáo luôn xem lợi ích là lớn nhất, vì chuyện đó, bọn họ có thể hy sinh cả thuộc hạ của mình.” Chu Dục cười đến run sợ, chợt không nói gì nữa, nhìn vào nàng.
“Tại sao vậy?”
Nhìn nàng một thân thanh mỹ dật nhã, Chu Dục nhìn thật sâu, thật lâu.
“Đã quen ngươi giả làm thiếu niên, ít khi thấy ngươi mang nữ trang thế này, lúc ở Ngọc Quỳnh lâu, ngươi giả làm Vu Tử Yên, cũng dùng mạng che mặt, để người khác khó có thể nhìn thấy dung mạo của ngươi.”
“Nay thấy rõ rồi thì thế nào?”
“Càng thêm xác định ngươi là thuộc về bổn hoàng tử.” Nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, dung nhan xinh đẹp này đã sớm in sâu vào lòng hắn,hắn mở miệng, đầy độc chiếm nhưng cũng đầy dịu dàng: “Thiếu Sơ, ngươi đã là người của bổn hoàng tử, đây là chuyện vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, hãy chấp nhận đi, đừng làm hư như thế nữa, được không?”
“Thoạt nghe cứ như là đang dụ dỗ, nhưng nó không chừa cho Thiếu Sơ con đường nào khác cả!” Nàng đẩy tay của hắn ra, cười mê hoặc: “Nếu cuối cùng, không như ý của Tam hoàng tử, có phải người lại làm cho Thiếu Sơ trọng thương? Hay là tàn phế? Hay là trực tiếp giết chết luôn?”
“Nếu không phải là bất đắc dĩ, bổn hoàng tử cũng không muốn, càng không nỡ làm ngươi thương tổn, bởi vì nó chỉ đem lại hiệu quả ngược lại, nhưng nếu ngay cả gặp mặt một lần cũng khó khăn, phản hiệu quả ta cũng làm, dù sao ngươi cũng đã cố tình tránh né ta, vĩnh viễn đều cách bổn hoàng tử một khoảng rất xa.”
“Thì ra Tam hoàng tử cho rằng, bá vương ngạnh thượng cung, bắt người, giam cầm, động chút là đả thương, hở chút là cưỡng bức, như vậy là có thể nhận được một lòng sao?” Suy nghĩ của hoàng tộc quyền quý quả nhiên không giống với người thường.
“Ít nhất thì cũng có được thân thể của ngươi.” Nàng cao giọng hỏi, Chu Dục chẳng qua chỉ cười lạnh tối tăm.”Bổn hoàng tử đã nói, thân và lòng, giữ lại cũng đều như nhau thôi.”
Lý trí điên cuồng đã sớm len lỏi vào đầu óc, ngày đêm nhung nhớ khát cầu nàng, muốn đến gần nàng hơn một chút, nhưng nàng lại giảo hoạt cách xa thêm, thái độ như chơi của nàng, làm cho khát vọng trong lòng hắn hóa thành ngọn lửa phong ba giận dữ!
Từ trước đến giờ, đều là hắn đùa giỡn với tình cảm của người khác, nhưng lòng của nàng, tình cảm của nàng, hắn khó nắm lấy, càng khó lường được, ‘đùa bỡn’ giờ lại trở thành thủ đoạn của nàng đối với hắn, nhiều lần làm cho hắn không kiềm chế được, vùng vẫy, hiểu lầm, rồi đố kỵ, đều đã cắn nuốt lý trí cuối cùng của hắn.
Hắn đã chịu đủ rồi, hắn muốn mắt của nàng nhìn hắn, muốn trong lòng nàng phải có hắn, nàng muốn chơi trò gì cũng phải chơi với hắn, chứ không phải là vui đùa có lệ với Chu Dục!
“Chén thuốc này, hôm nay yêu đệ hãy ngoan ngoãn uống hết đi nào!” Hắn đi đến cạnh bàn, cầm chén thuốc lên bảo.
Chén thuốc này làm cho nàng dễ hoài thai, khi mới bắt đầu, Chu Dục chỉ ôm nàng, cường ngạnh bắt nàng phải uống hết, sau này mới đổi sang Vô Ưu, Vô Sầu đem đến, hai nha đầu này vừa làm nũng vừa giận dỗi với nàng, cứ nghĩ rằng nàng uống xong chén thuốc này sẽ luôn luôn ở lại bên cạnh các nàng, còn sinh cho các nàng một đứa em.
Lần này, Tô Thiếu Sơ thở dài, Chu Dục rất hiểu, muốn đả động nàng thì nên làm thế nào, biết rõ nàng không đành lòng nhìn các nụ cười đáng yêu kia thất vọng, khó trách San San từng nói, một ngày nào đó, nàng thật sự bị thất bại, thì đối phương tuyệt đối là người hiểu rõ tâm tính của nàng, và nàng cũng không đành lòng nhìn thấy nụ cười tinh thuần đáng yêu mất đi trên mặt các nàng.
Uống cạn chén thuốc mà các nàng đưa đến, bây giờ, thuốc đều do các nàng bưng tới mỗi ngày, từ ngày ấy trở đi, Miên hương cũng ít dùng với nàng.
Trước mắt hắn là cái bàn vuông, vẻ mặt mong đợi nàng đi đến, không khỏi làm Tô Thiếu Sơ nhớ đến tình cảnh lúc ấy trong Điệp Phong công viên, lúc ấy hắn cũng đợi nàng đến, nhưng chỉ trong gang tấc, nàng đã phi thân rời khỏi.
Thấy nàng đứng yên không nói, Chu Dục ảo não thở dài.
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến bổn hoàng tử, ngươi đều chần chừ do dự như vậy …”
Lời còn chưa dứt, nàng đã đi đến, dung nhan xinh đẹp tựa vào hắn.
“Ngươi định để ta uống hết chén thuốc này sao?”
Chu Dục chớp mắt không nói gì, cánh tay tráng kiện vòng qua eo nàng, nói: “Ngươi đang dùng mỹ nhân kế với bổn hoàng tử sao?”
“Có hữu dụng với ngươi không?”
“Với những chuyện ‘thụ sủng nhược kinh’, bổn hoàng tử thủy chung đều cảm thấy… Thật là không nhỏ.” Hắn hôn lên sợi tóc của nàng, nghi ngờ động cơ chủ động đến gần của nàng. “Hơn nữa, xuất phát từ yêu đệ ngươi, càng là chuyện không thể xem thường, đừng nói với ta, ngươi bỗng nhiên muốn đến gần ta, hiểu ta, muốn thử ở cùng bổn hoàng tử.”
“Tam hoàng tử đã nhận định những gì Thiếu Sơ làm đều là mưu kế, vậy thì cho dù Thiếu Sơ có muốn, không được ngươi tin tưởng cũng vô dụng.”
“Ý là, yêu đệ không có tính kế gì ta sao?”
“Sẽ tận lực.” Nàng cười một tiếng, nghênh đón cái nhìn của hắn.
“Sẽ không đùa bỡn với tình cảm của bổn hoàng tử nữa?” Hắn cúi đầu xuống, môi dán môi vào nàng hỏi.
“Để … xem … đã.” Nàng vừa mở miệng, hắn đã đưa đầu lưỡi vào bên trong, không ngừng quấn quýt dây dưa, mút vào lưỡi nàng.
“Nếu như bây giờ ta thả tự do cho ngươi, ngươi định sẽ làm gì?”
“Dĩ nhiên là … Trả thù ngươi thật nặng vào, lúc đó, nhất định sẽ trở thành người mà ngươi oán hận nhất.”
Đáp án này làm cho Chu Dục híp mắt, hai tròng mắt rét lạnh, không vui ôm chặt nàng.
“Bổn hoàng tử nên thưởng gì cho đáp án thẳng thắn này của ngươi đây?”
“Ta đã nói rồi, ta đúng là có bị tình cảm mê hoặc thật, nhưng không có nghĩa là ta có thể thay đổi ngay lập tức … Ưm …” Nàng còn chưa nói xong, Chu Dục đã cầm lấy chén thuốc uống cạn, sau đó chụp lên môi nàng.
Nàng yên lặng, tiếp nhận từng ngụm, từng ngụm chất lỏng đổ vào, cho đến khi chén thuốc cạn sạch, hắn ôm chặt nàng vào lòng lần nữa, vành tai, tóc mai cọ xát với gò má của nàng, sau đó lại tiếp tục hôn nàng.
“Ngươi… đúng là … thích hôn môi.” Ở Tuyết Ngọc ban công cũng là như thế.
“Bởi vì là ngươi, nên mỗi nơi trên thân thể ngươi, bổn hoàng tử đều muốn nhấm nháp, hơn nữa, vĩnh viễn cũng không đủ.” Chu Dục cười đến tà mị.
“Một năm, ngươi thật sự muốn giam cầm ta suốt một năm sao?”
“Chỉ cần yêu đệ còn ngoan cố chống lại, suốt ngày mong muốn rời khỏi bổn hoàng tử, vậy không chỉ là một năm, mà là cả đời này đều giam cầm ngươi.” Hắn đau lòng, hai cánh tay ôm chặt nàng, trong đồng tử đều là lửa cháy hừng hực, đã nói rõ, cho dù hắn phải bẻ gãy cánh của con nhạn này, cũng quyết không buông tay.”Cùng lắm là xây một cái lồng xa hoa để giam yêu đệ lại.”
“Tam hoàng tử nhọc công như thế, thật làm cho ta trăm mối ngổn ngang!” Thế gian này, vương pháp gặp phải Chu Dục cũng phải cam lòng chịu chết.
“Yêu đệ rốt cuộc cũng thấy cảm động vì bổn hoàng tử sao?”
“Đợi đến khi ta bắt đầu biết mất đi lương tâm là gì, thì lúc đó có lẽ sẽ … cảm động.”
“Như vậy… điều đó có thể làm cho ngươi cảm động sao?”
Hắn nắm tay nàng, đi đến một cái bàn tròn khác, trên bàn có một bao quấn đồ hình chữ nhật, dường như là Chu Dục vừa mới mang đến.
“Đây là đồ mà yêu đệ từng làm mất.”
“Đồ của ta?” Tô Thiếu Sơ nghi ngờ gỡ lớp vải bao bên ngoài ra, là một cây tỳ bà. “Tỳ bà này là …” Nhận ra cây tỳ bà này, nàng giật mình kinh ngạc.
“Ở bờ sông bên cạnh Đồng gia trang, là cây tỳ bà năm đó ngươi làm rơi mất.”
“Ngươi giữ lại nó sao?”
Lúc ấy, gặp phải Chu Dục, để tránh chuyện thêm phần phức tạp, nàng đành phải bỏ đi, ngay cả cây đàn tỳ bà tím này cũng thất lạc bên bờ sông, nàng không muốn chưa trở về đế đô đã có quá nhiều tiếp xúc cùng Chu Dục, cho nên không có trở về đó tìm.
“Bổn hoàng tử giữ lại nó có ý đồ gì, ngươi không đoán được sao?”
“Mượn dịp đến gần con mồi.”
Sau khi biết được nàng xuất thân là tứ đại gia tộc, hắn giữ lại cây đàn tỳ bà này hẳn là có dụng ý khác.
“Đúng là đến gần lòng ngươi, chỉ là không ngờ khi gặp lại nơi cung cấm, yêu đệ ngươi nhanh mồm nhanh miệng, lại khó nắm bắt, cũng đủ làm cho bổn hoàng tử khó mà ứng phó.” Hắn nửa thật nửa giả chế nhạo.”Hơn nữa, bổn hoàng tử sợ, khi lấy cây tỳ bà tím này ra, với tính cách cự tuyệt người khác ra ngàn dặm của yêu đệ, sẽ làm cho bổn hoàng tử mất luôn cả nó.”
Năm ngoái, đưa nàng đến Vân Phong, hắn đã từng muốn đưa cho nàng, không ngờ, buổi chiều Vân Phong Tuyết Dạ ấy, chỉ là nàng muốn tính kế hắn.
“Bây giờ lấy ra, hẳn là người đã sớm nhận định, tương lai của Thiếu Sơ khó mà thoát khỏi ngươi.”
“Đúng là bổn hoàng tử không cần nhìn vật nghĩ người nữa.” Hắn ôm nhẹ eo nàng, cằm dán lên trán nàng nói: “Rốt cuộc cũng có được chủ nhân của nó.”
Cầm lại cây đàn tỳ bà đã mất từ lâu của mình, nàng rũ mày liễm, con ngươi lóe lên vẻ kỳ lạ, Chu Dục buông tay khỏi eo nàng, ngón tay dài đặt lên dây cung, âm sắc vẫn không thay đổi, có thể thấy cây đàn này được săn sóc tốt vô cùng.
“Tam hoàng tử lại thích chơi đùa với tỳ bà sao?”
“Nhạc khí này, bổn hoàng tử không am hiểu lắm, chỉ là thưởng thức nó thôi.”
Mỗi khi cầm lấy nó, trong đầu óc hắn như nhớ lại năm đó, nàng ngồi trên tảng đá lớn bên bờ sông, mỗi một âm sắc bắn ra đều là âm thanh của núi rừng thiên nhiên, tựa như giấc mộng đẹp.
“Nhưng bổn hoàng tử nhận thấy, âm luật và dây cung của đàn có chút không giống nhau.”
“Có cần Thiếu Sơ bắn ra một khúc để người thấy, cây đàn tỳ bà này có gì khác với các cây đàn khác?”
“Chẳng lẽ cây đàn này có huyền cơ?” Điều này làm cho Chu Dục cảm thấy thú vị, nhiều năm qua, hắn không ngờ đến điều này.
“Tam hoàng tử có biết đến giao tình giữa Thiếu Sơ và Nam Nguyên nữ dược sư Phong Quân Nhi không?” Nàng thưởng thức âm sắc từ dây cung, lững thững nói.
“Biết.”
Với những gì nàng đã từng trải qua, hắn nắm rõ cũng đến 5, 6 phần, Phong Quân Nhi là người nàng yêu mến nhất, cũng chính là người để lại nhiều nỗi tư niệm nhất cho nàng.
Đối với bất kỳ thứ gì chiếm cứ lấy lòng của nàng, hắn đều không thích, nếu không thể chiếm lấy vị trí của người này trong lòng nàng, vậy hãy để cho thời gian dần xóa nhòa hình ảnh của người này đi, cho nên, trước giờ hắn không hề đề cập đến người này.
“Nam Nguyên Khúc Thược dùng âm nhạc để đưa dược khí vào mạch, Đông Vực Huyền Hồng lại nghiên cứu những âm luật dùng để giết người, với tình cảm của Thiếu Sơ và Nam Nguyên, điều này cũng biết đến một hai phần.
Nghĩ đến những ngày ấy, chỉ có vui chơi du ngoạn khắp nơi, khác hẳn với bây giờ, dù vẫn còn vui chơi, nhưng tâm trạng đã có một bất đồng lớn, nàng cười, có chút xa xăm và phức tạp.
“Cây đàn này có hai khả năng đó.”
“Thiếu Sơ.” Thân hình bước chậm đến gần đàn, giờ đã cách hắn hơn mười bước, đứng trước rèm lụa mỏng, rèm lụa mỏng tách nội thất và ngoại thất, làn gió phất mạnh qua, làm nổi bật thân hình xa xăm của nàng, hắn cau mày gọi.
“Cây đàn tỳ bà này, khi bắn ra thì phải cách người khác xa một chút.”
“Vậy thì đừng bắn, đến đây đi.” Hắn không thích nhìn vẻ kỳ lạ hoang mang trong mắt nàng, không thích nhìn cả người nàng đều tỏa ra một cảm giác xa xăm khó nắm lấy.
“Ngươi biết cây đàn này có đặc tính gì không?” Nàng giương mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, không khỏi mỉm cười.”Chỉ cần ta rời khỏi bên cạnh ngươi, hay ta chú ý quá nhiều vào người khác, ngươi gọi ta, ánh mắt kia sắc bén như muốn ăn thịt ta, ta ở trong lòng ngươi, đúng là sự tồn tại rất quan trọng, không khỏi làm Thiếu Sơ muốn biết thêm một chuyện.”
“Thiếu Sơ – - “
Thân thủ chấn động, Chu Dục vừa đưa tay, nàng đã nhanh chóng lùi khỏi say rèm lụa mỏng, thân thủ nhanh như vậy, võ công của nàng đã bị phong bế, rõ ràng không thể làm được, hắn nghi ngờ nhìn, hai hàng lông mày khép chặt lại.
“Tam hoàng tử, ngươi có tin, Thiếu Sơ có thể dùng cây đàn này, giải phóng phong bế của ngươi trong cơ thể ta không?” Thanh âm nhẹ hẫng lần nữa truyền đến
“Mới vừa rồi còn tin tưởng yêu đệ sẽ không tính kế bổn hoàng tử, hiển nhiên, yêu đệ vẫn tiếp tục dùng thủ đoạn với ta.” Chu Dục đi qua rèm lụa mỏng, một lớp rồi lại một lớp, nhất thời khó biết được nàng đang đứng ở đâu. “Ngươi cho rằng, dù có giải phóng được phong bế, với khả năng của ngươi, có thể phản chế bổn hoàng tử sao?”
“Thiếu Sơ cần gì phải phản chế Tam hoàng tử? Giải phóng được phong bế, như vậy có thể trực tiếp trả thù Tam hoàng tử, đó chính là cách để trở thành người trong trí nhớ của ngươi.” Trong nụ cười thong dong mang theo vẻ điềm tĩnh thản nhiên, làm vẻ mặt của Chu Dục càng trầm hơn.
“Trong lòng Tam hoàng tử hiểu rõ, võ công của Thiếu Sơ cho đến giờ vốn không phải là đối thủ của ngươi, nhưng có rèm lụa mỏng che mắt, tiếng suối róc rách, tiếng mưa lất phất, tiếng chân lẫn lộn, một khi công lực của Thiếu Sơ khôi phục, muốn thoát khỏi căn phòng này, thậm chí là rời khỏi ‘Vân Lưu các’, cũng không phải là không thể.”
Nghe thanh âm truyền đến, ngón tay của Chu Dục giơ lên, những đóa hoa bên cạnh rèm lụa mỏng đều vỡ ra, không cần hình dáng gì.
“Trở thành người trong trí nhớ? Bổn hoàng tử muốn hỏi ngươi, những lời này có ý gì?” Hai mắt bén nhạy, để ý đến từng động tĩnh bên cạnh rèm lụa mỏng.”Cho dù ngươi rời khỏi Trung Nguyên, chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn hoàng tử sẽ không tìm được ngươi sao?”
“Chỉ cần Thiếu Sơ muốn, có chuyện gì ta không làm được? Nếu ta đã quyết định, đời này kiếp này, Chu Dục ngươi không thể gặp ta, thì vĩnh viễn ngươi cũng sẽ không thấy được ta.”
Giọng nói quả quyết không mang theo chút do dự nào, chỉ có chủ nhân của giọng nói này mới biết, khi mở miệng nói ra, trong lòng nàng mơ hồ lay động, không khỏi đau đớn.
Gương mặt tuấn mỹ của Chu Dục đầy âm trầm và hiểm độc, mở miệng cười một tiếng, làm cho người ta không rét mà run.
“Thiếu Sơ yêu đệ càng nên tin tưởng, bổn hoàng tử tuyệt không để cho ngươi trở thành người trong trí nhớ mà thôi, một khi ngươi dám làm vậy, tứ đại gia tộc sẽ đầu rơi máu chảy, bao nhiêu người chôn nhau vì ngươi, yêu đệ có suy nghĩ đến không?”
Đáp lại, vẫn là giọng nói điềm tĩnh không lưỡng lự ấy.
“Nhưng ngươi giết bao nhiêu người, mới có thể gặp được ta?” Giọng nói không hiển lộ tâm trạng, làm người ta không khỏi bối rối.”Có lẽ chuyện này có thể xảy ra, nhưng Thiếu Sơ ở tại chân trời góc biển, ngươi giết một người, ta không biết, ngươi giết hai người, ta vẫn không biết, đến khi ta biết thì bao nhiêu người đã chết rồi? Mọi người đều đã chết, cho dù ta gặp lại ngươi, thì cũng có nghĩa gì?”
“Thiếu Sơ yêu đệ có thể đánh cược thử xem, nhưng bổn hoàng tử nghĩ, với thái độ của yêu đệ ngươi đối với mạng người, hẳn là sẽ không dễ dàng đánh cược chuyện này sẽ xảy ra.”
“Ta có thể mạng phép đổi ngược câu hỏi hay không?! Muốn giết Tứ đại gia tộc, Tam hoàng tử phải dùng bao nhiêu thời gian? Hay là nói trực tiếp một chút, ngươi có thể nhịn được bao nhiêu lâu không thấy ta?”
“Thiếu Sơ, đi ra, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại với bổn hoàng tử!” Thân ảnh bất động trước rèm lụa, con ngươi rét lạnh đã dần mất đi tỉnh táo, lộ ra vẻ nôn nóng.
“Dùng một khúc nhạc để phân thắng bại, thế nào?” Không để ý đến cảnh cáo của hắn, nàng tiếp tục nói: “Cây đàn tỳ bà tím này không phải Minh Lan đàn cổ, không có thanh âm gì đặc sắc, bây giờ ban đêm vẫn chưa đến, ánh trăng không thấy, gió rét cũng không có, nhưng Thiếu Sơ thật sự thích khúc nhạc đến từ nó hơn.”
Hơi thở mơ hồ như lướt qua người, luồng khí kình cũng giật mạnh bay qua, nhưng chỉ thấy được những miếng thủy tinh vỡ tung, như tung bay trước gió.
Rèm lụa mỏng bị giật xuống, nhìn thấy trên đất còn một chút vỏ quả, lốm đốm nước, Chu Dục lạnh lùng nhìn quanh bốn phía.
“Sau khúc nhạc này, nếu Thiếu Sơ có thể giải phóng phong bế trong cơ thể, có thật sẽ trở thành người chỉ còn trong trí nhớ của Tam hoàng tử?”
Giận dữ dữ tợn đã sớm hiện đầy trên mặt Chu Dục, âm khúc của tỳ bà cũng bắn ra song song cùng lúc với nàng, làm cho vẻ mặt hắn càng lúc càng hiểm ác.
“Ngồi chơi dưới ánh trăng, tiếng cầm lạnh lùng bắn ra.”
Tiếng tỳ bà không được ổn định lắm, âm luật hỗn loạn, không giống như những khúc nhạc lúc trước Tô Thiếu Sơ bắn ra, âm nguyên cũng như giọng nói của nàng, khó mà xác định được phát ra từ hướng nào, là nàng muốn làm cho hắn thấy loạn sao?
“Hốt văn bi phong điều, uyển nhược hàn tùng ngâm. Bạch thủy loạn tiêm thủ, lục thủy thanh hư tâm.”
Rèm lụa mỏng khẽ rung động, thân ảnh dật nhã như gần trong gang tấc, lại như cách xa vạn dặm, nhưng chỉ đơn giản như vậy, làm sao có thể ngăn trở hắn? Nhưng Chu Dục đã sớm mất đi tỉnh táo rồi, bên tai chỉ có những lời mà hắn tự nói với mình: hắn sẽ vĩnh viễn không gặp được nàng nữa?!
Mất nàng – - đó là điều hắn không dám nghĩ đến, cũng không cho phép nó xảy ra – -
“Chung kỳ cửu dĩ một, thế thượng vô tri âm.”
Khúc nhạc đã gần kết thúc, bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng quát đầy giận dữ, kình khí mạnh mẽ tản ra khắp nơi, làm cho những rèm lụa mỏng trên cột gỗ nổ bung, cây tử đàn tỳ bà đã bị nổ nát, những rèm lụa mỏng quanh Chu Dục cũng nhường bước cho hắn.
“Thiếu Sơ – - đi ra – - “
Tỳ bà vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh nhỏ bay theo gió, Chu Dục đứng đó, như Diêm La từ bước lên từ địa ngục, thanh âm này không phải là từ tay nàng bắn ra, mà là nàng giấu những trái cây có ít nước vài trong tay, cho nên âm sắc mới hỗn loạn như thế, làm cho hắn mất đi bình tĩnh vốn có.
Nếu như không phải quá sợ mất đi nàng, khi nàng bắt đầu, hắn đã sớm đoán được những thứ này!
“Tỳ bà đã không còn trong tay ngươi, ngươi nên đi ra rồi.”
Hắn kêu người đang đứng trong bóng tối kia. Đồng thời cũng quyết định, Thiếu Sơ làm cho hắn vừa yêu vừa hận này, từ đầu đến đuôi, đều không được tin một câu nói nào của nàng, không một câu nào được tin tưởng cả! Thậm chí,ngay cả khi bị phong bế võ công cũng có thể hại thảm hắn như vậy, sợ là võ học chi luận của Minh tông lão nhân kia.
Thân là Nam Nguyên Kiếm Sư Minh tông, hắn có thể nghĩ ra võ học, cho nên cũng có thể giải thích về nội lực, hắn cho rằng, ngay cả khi mất đi “lực”, nhưng vẫn có thể phát ra võ chiêu, làm cho khí lưu toàn thân, phát ra nội lực, là một cảnh giới cao của võ học.
Chu Dục đã hiểu, vì sao nàng bị phong bế võ công, không những không có cảm xúc gì, thậm chí còn thuận theo, có lẽ, nàng đã nhân cơ hội này để thử xem, thử xem nàng có đạt đến cảnh giới mà Nam Nguyên Kiếm Sư đã nói hay không.
“Xem ra lời khen của Minh Tông lão nhân kia không sai một chữ nào.” Ngay cả hắn cũng nhịn không được tán thưởng, “Chỉ tiếc, với năng lực trước mắt của ngươi, căn bản không thể chạy khỏi bổn hoàng tử, biết điều thì đi ra, hôm nay ngươi đã quá đáng lắm rồi.”
Trong phòng vẫn tĩnh lặng như nước, thậm chí, không có cả một tiếng thở phát ra.
“Đi ra – - để ta thấy ngươi – - Thiếu Sơ – - “
Thiếu Sơ đã muốn, thì có gì mà không làm được? Nếu ta quyết định đời này kiếp này, Chu Dục ngươi không thể gặp ta, như vậy ngươi vĩnh viễn cũng không gặp được ta.
Không thể nào, nàng không thể rời khỏi đây, vừa rồi tỳ bà mới bị vỡ nát, âm luật phát ra căn bản không thể giải phóng được phong bế trong cơ thể của nàng, nàng không thể nào rời khỏi hắn được – -
Ngươi có thể nhịn bao lâu không thấy được ta?
Trong nháy mắt hắn cũng không muốn nhịn, sau khi có được nàng rồi, hắn đã không thể nhịn được trước hương thơm của cơ thể nàng, thân thể của nàng, và nụ cười thong dong kia, tất cả như một trò chơi sắp bắt đầu, hắn oán hận, nhưng cũng không thể nào buông tay!
Khi hắn cuối cùng cũng phát hiện được một hơi thở nhẹ bẫng trong không khí, thân hình nhanh như tia chớp, lướt vào bên trong rèm lụa mỏng.
Đằng sau rèm lụa mỏng, chủ nhân của dung nhan thanh tú kia duỗi hai cánh tay với hắn, hiểu rõ nàng không thể nào rời khỏi trót lọt, nhưng khi nhìn thấy sự điên cuồng của hắn, không hiểu vì lý do gì, nàng lại rời khỏi nơi ẩn núp đó.
Nàng chỉ muốn làm hắn loạn một chút thôi, nàng biết hắn sẽ tức giận, vào năm ngoái, những điều này có lẽ sẽ không dao động được nàng, nhưng, giờ phút này… Nàng không muốn để bị hai cánh tay kia ôm lấy nữa, nó không chỉ trói uộc thân thể của nàng, mà lòng của nàng, dường như cũng sắp bị cướp đi rồi.
Ban đầu nàng vô tình, nhưng hắn như một vòng kim cô vô hình, chậm rãi, từ từ chiếm lấy nàng!
Sợ hãi và bất an làm cho Tô Thiếu Sơ xoay người, nhưng vừa lùi được một bước, đã bị hai cánh tay kia ôm chặt lấy
Bên trong ‘Vân Lưu các’, bóng dáng trước cửa sổ thủy tinh, một thân váy tím áo trắng trang nhã, tóc vén lên, trên tai là hai chuỗi khuyên tai Lưu Ly nhỏ, tựa như càng tôn thêm bầu trời không cao vời vợi bên ngoài cửa sổ, trong xinh đẹp mang theo một chút thanh dật.
Dung nhan xinh đẹp gác tay ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, như thể đã bị cơn mưa ở rừng núi này mê hoặc, cũng giống như đang đi vào cõi thần tiên, xa xôi mà hư không.
“Thiếu phu nhân, thuốc của người đây.” Thị nữ bưng chén thuốc vào phòng.
Thân ảnh lặng yên trước cửa sổ bỗng nhẹ giọng thở dài.
“Người có muốn nô tỳ đặt lên bàn, nguội rồi mới uống không ạ?”
“Đem đến cho ta đi!”
Nàng biết, nếu nàng còn chưa uống hết, thị nữ chắc chắn sẽ không chịu lui xuống.
Nhìn ra cảnh sắc núi rừng thơ mộng bên ngoài, có thể thấy được những áng mây nhiễm màu vàng nhạt của nắng nơi phía chân trời, làn nước tung tóe nơi thác nước, những hình ảnh này, như đã từng hiện hữu trong trí nhớ, nàng nhẹ giọng ngân nga – -
Phóng nhất phân hào tình, trì sính thiên địa, nan kiến khung thương du du.
Bỏ nhất phân nhu tình, dạo chơi nhân gian, tẫn kiến trần thế thương thương.
Hồng trần lãng, tuế nguyệt lưu; nguyệt vô ngữ, thoại nan hưu.
Xa xôi giang hồ, bạn nhất thân hào hùng ở đâu ?
Mưa bụi giang sơn, nghiêng một thân nhu tình giao ai?
Mạc đạo bi hoan ly hợp nhân gian bạch đầu.
Hà bất thiên địa yêu du, say uống hồng trần ngàn chén rượu.
“Khi thân thể đã không thuộc về mình nữa, trái tim lại bị ràng buộc, ta đã mất, làm sao gặp bình minh đây. Kiếm Sư, chén rượu hồng trần này, Sơ Nhi không biết là nên say, hay là lòng không muốn say?”
“Say lòng làm ngươi sợ sao?”
Người kia vẫy lui thị nữ, thị nữ lấy chén thuốc, lui về phía sau.
“Ta sợ chính là, không muốn say, lại bị ép buộc phải say.” Người kia đi đến phía sau, vuốt làn tóc của nàng, khẽ hôn lên, đôi mắt nàng bình đạm, nói nhưng không quay đầu lại.
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể ép, nhưng ép lòng mình là rất khó, nhất là tâm chí kiên định, khó nắm bắt lấy như ngươi.”
“Đúng là khó tin, những lời này lại xuất phát từ miệng của Tam hoàng tử.” Tô Thiếu Sơ vén môi cười yếu ớt.”Ta nhớ, từ trước đến giờ ngươi luôn cho rằng, dùng thủ đoạn có thể lấy được tất cả, lòng người, nhân tính cũng không ngoại lệ.”
“Nhưng cũng chính vì tình cảnh bây giờ, ta mới có thể biết nhân tính, lòng người là khó thay đổi nhất.”
“Lòng người.” Đôi mắt ngắm nhìn về phía chân trời, chuyển sang trầm tư, lẩm bẩm nói. “Dù thế sự có khó khăn mấy đi nữa, cũng không thắng được lòng người.” Nếu lòng người khó lần, vì sao nàng và Chu Dục lại đến tình cảnh như thế này?
Rốt cuộc, nàng đã tính sai chỗ nào? Mấy ngày nay, câu hỏi này không ngừng quanh quẩn bên nàng.
Tam hoàng tử Chu Dục, là con người tàn nhẫn máu lạnh, chỉ có một phút hứng thú đối vói con mồi, đã thỏa mãn dục vọng chinh phục rồi, cho dù có giết, cũng tuyệt đối không có động lòng trắc ẩn gì, càng đừng nói đến động tâm.
Từ nhỏ, nàng đối với hắn, vẫn là ấn tượng như thế, bởi vì hắn vốn nên như vậy, tàn nhẫn vô tình không có nhân tính …
Nhưng người như vậy, khi đối mặt với khoảnh khắc sắp chết đi, lại muốn dùng mạng để bảo vệ con gái của mình; nhưng người như vậy, lại không tiếc dùng mạng để xuống hoàng tuyền cùng nàng, chỉ vì nàng nói, nàng không có tình cảm với hắn; nhưng người như vậy, vì muốn có được nàng, đã làm ra những chuyện, càng lúc càng không giống với nhận định “Tam hoàng tử Chu Dục” trong nàng!
Nàng, căn bản vô tâm với hắn … nàng, nên vô tâm với hắn …
Hai tròng mắt dưới mày liễm chậm rãi nhắm lại…
“Đang nghĩ gì vậy?” Chu Dục đứng sau lưng nàng, hai cánh tay đã vòng qua eo nàng, ôm nàng đứng trước cửa sổ.
“Nguyên nhân khiến lòng người thay đổi là gì?”
“Lòng của ngươi đã thay đổi?”
Nàng không đáp lại, chỉ mở mắt, nhìn ra cửa sổ.
“Mưa… đã ngừng rồi, nếu muốn đuổi bắt Mạnh Diêm Ty, trận mưa này sẽ là vật cản lớn.” Mưa to có thể xóa đi hết dấu tích vốn có.”Người của Đông Vực am hiểu nhất là dụng độc và truy tung (tích), cũng có thể xóa đi vết tích của chính mình.”
“Với tài trí của yêu đệ, quả nhiên có thể ngờ đến, Tĩnh Hủy thành có liên quan đến Mạnh Diêm Ty.”
“Phong Ngôn chưa bao giờ rời khỏi ngươi, nếu không phải là đối tượng khó giải quyết, tuyệt đối không nên để cho hắn rời khỏi ngươi, hơn nữa, hắn xuất thân Nam Nguyên, có vài phần hiểu rõ cách dụng độc của Nam Nguyên, và sau chuyện của Khắc La Kỳ Chân, Tam hoàng tử cũng đã bất mãn với Đông Vực, cũng là lúc nên ra tay rồi.”
“Dám sai người đến giết bổn hoàng tử, còn đẩy Huyền Hồng Địch Thành vào chỗ chết, bổn hoàng tử làm sao có thể bỏ qua cho hắn?”
“Thì ra Huyền Hồng Địch Thành chết đi, làm cho ngươi tức giận.”
“Ở trong lòng yêu đệ, hảo cảm với bổn hoàng tử quả thật không tồn tại.” Hắn dán đầu vào nàng, thở dài.”Bổn hoàng tử đã nói, tim của hắn đã mệt, chết là con đường cuối cùng của hắn, đó chính là giải thoát tốt nhất.”
“Nhưng như vậy không có nghĩa là không có người khác nhúng tay vào, từ năng lực mà tiếng trống của Kỳ Chân phát ra, và lúc hắn cùng ngươi giao thủ, cũng khó chặn được một kiếm của Phong Ngôn, rõ ràng, công lực của hắn không yếu như thế, hắn đã trúng độc, cho nên công lực giảm còn một nửa, người có thể làm vậy chỉ có Mạnh Diêm Ty.”
“Có lẽ…” Nhớ đến vẻ mặt một lòng muốn chết của Huyền Hồng Địch Thành, Thiếu Sơ âu sầu.”Hắn cũng ngầm cho phép Mạnh Diêm Ty làm như vậy.”
“Hắn ngầm đồng ý, nhưng không có nghĩa là bổn hoàng tử cho phép.” Chu Dục cười lạnh.”Tĩnh Hủy thành có thế lực của Mạnh Diêm Ty, Ma Hi có lẽ không biết, nhưng khó thoát khỏi tai mắt của bổn hoàng tử, chỉ cần đến Giang Nam, Phong Ngôn sẽ bày bẫy rập chờ hắn ngã vào, cứ cho là hắn sẽ thoát được, thì nhất định cũng về Tĩnh Hủy thành này thôi.”
“Mạnh Diêm Ty là một người âm độc xảo quyết, sao ngươi xác định hắn nhất định sẽ đến Giang Nam?” Tô Thiếu Sơ rời khỏi vòng tay của hắn, xoay người.”Nói vậy, trong Ma Hi giáo nhất định có tai mắt của Tam hoàng tử đang tiến hành chuyện này.”
“Ma Hi giáo luôn xem lợi ích là lớn nhất, vì chuyện đó, bọn họ có thể hy sinh cả thuộc hạ của mình.” Chu Dục cười đến run sợ, chợt không nói gì nữa, nhìn vào nàng.
“Tại sao vậy?”
Nhìn nàng một thân thanh mỹ dật nhã, Chu Dục nhìn thật sâu, thật lâu.
“Đã quen ngươi giả làm thiếu niên, ít khi thấy ngươi mang nữ trang thế này, lúc ở Ngọc Quỳnh lâu, ngươi giả làm Vu Tử Yên, cũng dùng mạng che mặt, để người khác khó có thể nhìn thấy dung mạo của ngươi.”
“Nay thấy rõ rồi thì thế nào?”
“Càng thêm xác định ngươi là thuộc về bổn hoàng tử.” Nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, dung nhan xinh đẹp này đã sớm in sâu vào lòng hắn,hắn mở miệng, đầy độc chiếm nhưng cũng đầy dịu dàng: “Thiếu Sơ, ngươi đã là người của bổn hoàng tử, đây là chuyện vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, hãy chấp nhận đi, đừng làm hư như thế nữa, được không?”
“Thoạt nghe cứ như là đang dụ dỗ, nhưng nó không chừa cho Thiếu Sơ con đường nào khác cả!” Nàng đẩy tay của hắn ra, cười mê hoặc: “Nếu cuối cùng, không như ý của Tam hoàng tử, có phải người lại làm cho Thiếu Sơ trọng thương? Hay là tàn phế? Hay là trực tiếp giết chết luôn?”
“Nếu không phải là bất đắc dĩ, bổn hoàng tử cũng không muốn, càng không nỡ làm ngươi thương tổn, bởi vì nó chỉ đem lại hiệu quả ngược lại, nhưng nếu ngay cả gặp mặt một lần cũng khó khăn, phản hiệu quả ta cũng làm, dù sao ngươi cũng đã cố tình tránh né ta, vĩnh viễn đều cách bổn hoàng tử một khoảng rất xa.”
“Thì ra Tam hoàng tử cho rằng, bá vương ngạnh thượng cung, bắt người, giam cầm, động chút là đả thương, hở chút là cưỡng bức, như vậy là có thể nhận được một lòng sao?” Suy nghĩ của hoàng tộc quyền quý quả nhiên không giống với người thường.
“Ít nhất thì cũng có được thân thể của ngươi.” Nàng cao giọng hỏi, Chu Dục chẳng qua chỉ cười lạnh tối tăm.”Bổn hoàng tử đã nói, thân và lòng, giữ lại cũng đều như nhau thôi.”
Lý trí điên cuồng đã sớm len lỏi vào đầu óc, ngày đêm nhung nhớ khát cầu nàng, muốn đến gần nàng hơn một chút, nhưng nàng lại giảo hoạt cách xa thêm, thái độ như chơi của nàng, làm cho khát vọng trong lòng hắn hóa thành ngọn lửa phong ba giận dữ!
Từ trước đến giờ, đều là hắn đùa giỡn với tình cảm của người khác, nhưng lòng của nàng, tình cảm của nàng, hắn khó nắm lấy, càng khó lường được, ‘đùa bỡn’ giờ lại trở thành thủ đoạn của nàng đối với hắn, nhiều lần làm cho hắn không kiềm chế được, vùng vẫy, hiểu lầm, rồi đố kỵ, đều đã cắn nuốt lý trí cuối cùng của hắn.
Hắn đã chịu đủ rồi, hắn muốn mắt của nàng nhìn hắn, muốn trong lòng nàng phải có hắn, nàng muốn chơi trò gì cũng phải chơi với hắn, chứ không phải là vui đùa có lệ với Chu Dục!
“Chén thuốc này, hôm nay yêu đệ hãy ngoan ngoãn uống hết đi nào!” Hắn đi đến cạnh bàn, cầm chén thuốc lên bảo.
Chén thuốc này làm cho nàng dễ hoài thai, khi mới bắt đầu, Chu Dục chỉ ôm nàng, cường ngạnh bắt nàng phải uống hết, sau này mới đổi sang Vô Ưu, Vô Sầu đem đến, hai nha đầu này vừa làm nũng vừa giận dỗi với nàng, cứ nghĩ rằng nàng uống xong chén thuốc này sẽ luôn luôn ở lại bên cạnh các nàng, còn sinh cho các nàng một đứa em.
Lần này, Tô Thiếu Sơ thở dài, Chu Dục rất hiểu, muốn đả động nàng thì nên làm thế nào, biết rõ nàng không đành lòng nhìn các nụ cười đáng yêu kia thất vọng, khó trách San San từng nói, một ngày nào đó, nàng thật sự bị thất bại, thì đối phương tuyệt đối là người hiểu rõ tâm tính của nàng, và nàng cũng không đành lòng nhìn thấy nụ cười tinh thuần đáng yêu mất đi trên mặt các nàng.
Uống cạn chén thuốc mà các nàng đưa đến, bây giờ, thuốc đều do các nàng bưng tới mỗi ngày, từ ngày ấy trở đi, Miên hương cũng ít dùng với nàng.
Trước mắt hắn là cái bàn vuông, vẻ mặt mong đợi nàng đi đến, không khỏi làm Tô Thiếu Sơ nhớ đến tình cảnh lúc ấy trong Điệp Phong công viên, lúc ấy hắn cũng đợi nàng đến, nhưng chỉ trong gang tấc, nàng đã phi thân rời khỏi.
Thấy nàng đứng yên không nói, Chu Dục ảo não thở dài.
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến bổn hoàng tử, ngươi đều chần chừ do dự như vậy …”
Lời còn chưa dứt, nàng đã đi đến, dung nhan xinh đẹp tựa vào hắn.
“Ngươi định để ta uống hết chén thuốc này sao?”
Chu Dục chớp mắt không nói gì, cánh tay tráng kiện vòng qua eo nàng, nói: “Ngươi đang dùng mỹ nhân kế với bổn hoàng tử sao?”
“Có hữu dụng với ngươi không?”
“Với những chuyện ‘thụ sủng nhược kinh’, bổn hoàng tử thủy chung đều cảm thấy… Thật là không nhỏ.” Hắn hôn lên sợi tóc của nàng, nghi ngờ động cơ chủ động đến gần của nàng. “Hơn nữa, xuất phát từ yêu đệ ngươi, càng là chuyện không thể xem thường, đừng nói với ta, ngươi bỗng nhiên muốn đến gần ta, hiểu ta, muốn thử ở cùng bổn hoàng tử.”
“Tam hoàng tử đã nhận định những gì Thiếu Sơ làm đều là mưu kế, vậy thì cho dù Thiếu Sơ có muốn, không được ngươi tin tưởng cũng vô dụng.”
“Ý là, yêu đệ không có tính kế gì ta sao?”
“Sẽ tận lực.” Nàng cười một tiếng, nghênh đón cái nhìn của hắn.
“Sẽ không đùa bỡn với tình cảm của bổn hoàng tử nữa?” Hắn cúi đầu xuống, môi dán môi vào nàng hỏi.
“Để … xem … đã.” Nàng vừa mở miệng, hắn đã đưa đầu lưỡi vào bên trong, không ngừng quấn quýt dây dưa, mút vào lưỡi nàng.
“Nếu như bây giờ ta thả tự do cho ngươi, ngươi định sẽ làm gì?”
“Dĩ nhiên là … Trả thù ngươi thật nặng vào, lúc đó, nhất định sẽ trở thành người mà ngươi oán hận nhất.”
Đáp án này làm cho Chu Dục híp mắt, hai tròng mắt rét lạnh, không vui ôm chặt nàng.
“Bổn hoàng tử nên thưởng gì cho đáp án thẳng thắn này của ngươi đây?”
“Ta đã nói rồi, ta đúng là có bị tình cảm mê hoặc thật, nhưng không có nghĩa là ta có thể thay đổi ngay lập tức … Ưm …” Nàng còn chưa nói xong, Chu Dục đã cầm lấy chén thuốc uống cạn, sau đó chụp lên môi nàng.
Nàng yên lặng, tiếp nhận từng ngụm, từng ngụm chất lỏng đổ vào, cho đến khi chén thuốc cạn sạch, hắn ôm chặt nàng vào lòng lần nữa, vành tai, tóc mai cọ xát với gò má của nàng, sau đó lại tiếp tục hôn nàng.
“Ngươi… đúng là … thích hôn môi.” Ở Tuyết Ngọc ban công cũng là như thế.
“Bởi vì là ngươi, nên mỗi nơi trên thân thể ngươi, bổn hoàng tử đều muốn nhấm nháp, hơn nữa, vĩnh viễn cũng không đủ.” Chu Dục cười đến tà mị.
“Một năm, ngươi thật sự muốn giam cầm ta suốt một năm sao?”
“Chỉ cần yêu đệ còn ngoan cố chống lại, suốt ngày mong muốn rời khỏi bổn hoàng tử, vậy không chỉ là một năm, mà là cả đời này đều giam cầm ngươi.” Hắn đau lòng, hai cánh tay ôm chặt nàng, trong đồng tử đều là lửa cháy hừng hực, đã nói rõ, cho dù hắn phải bẻ gãy cánh của con nhạn này, cũng quyết không buông tay.”Cùng lắm là xây một cái lồng xa hoa để giam yêu đệ lại.”
“Tam hoàng tử nhọc công như thế, thật làm cho ta trăm mối ngổn ngang!” Thế gian này, vương pháp gặp phải Chu Dục cũng phải cam lòng chịu chết.
“Yêu đệ rốt cuộc cũng thấy cảm động vì bổn hoàng tử sao?”
“Đợi đến khi ta bắt đầu biết mất đi lương tâm là gì, thì lúc đó có lẽ sẽ … cảm động.”
“Như vậy… điều đó có thể làm cho ngươi cảm động sao?”
Hắn nắm tay nàng, đi đến một cái bàn tròn khác, trên bàn có một bao quấn đồ hình chữ nhật, dường như là Chu Dục vừa mới mang đến.
“Đây là đồ mà yêu đệ từng làm mất.”
“Đồ của ta?” Tô Thiếu Sơ nghi ngờ gỡ lớp vải bao bên ngoài ra, là một cây tỳ bà. “Tỳ bà này là …” Nhận ra cây tỳ bà này, nàng giật mình kinh ngạc.
“Ở bờ sông bên cạnh Đồng gia trang, là cây tỳ bà năm đó ngươi làm rơi mất.”
“Ngươi giữ lại nó sao?”
Lúc ấy, gặp phải Chu Dục, để tránh chuyện thêm phần phức tạp, nàng đành phải bỏ đi, ngay cả cây đàn tỳ bà tím này cũng thất lạc bên bờ sông, nàng không muốn chưa trở về đế đô đã có quá nhiều tiếp xúc cùng Chu Dục, cho nên không có trở về đó tìm.
“Bổn hoàng tử giữ lại nó có ý đồ gì, ngươi không đoán được sao?”
“Mượn dịp đến gần con mồi.”
Sau khi biết được nàng xuất thân là tứ đại gia tộc, hắn giữ lại cây đàn tỳ bà này hẳn là có dụng ý khác.
“Đúng là đến gần lòng ngươi, chỉ là không ngờ khi gặp lại nơi cung cấm, yêu đệ ngươi nhanh mồm nhanh miệng, lại khó nắm bắt, cũng đủ làm cho bổn hoàng tử khó mà ứng phó.” Hắn nửa thật nửa giả chế nhạo.”Hơn nữa, bổn hoàng tử sợ, khi lấy cây tỳ bà tím này ra, với tính cách cự tuyệt người khác ra ngàn dặm của yêu đệ, sẽ làm cho bổn hoàng tử mất luôn cả nó.”
Năm ngoái, đưa nàng đến Vân Phong, hắn đã từng muốn đưa cho nàng, không ngờ, buổi chiều Vân Phong Tuyết Dạ ấy, chỉ là nàng muốn tính kế hắn.
“Bây giờ lấy ra, hẳn là người đã sớm nhận định, tương lai của Thiếu Sơ khó mà thoát khỏi ngươi.”
“Đúng là bổn hoàng tử không cần nhìn vật nghĩ người nữa.” Hắn ôm nhẹ eo nàng, cằm dán lên trán nàng nói: “Rốt cuộc cũng có được chủ nhân của nó.”
Cầm lại cây đàn tỳ bà đã mất từ lâu của mình, nàng rũ mày liễm, con ngươi lóe lên vẻ kỳ lạ, Chu Dục buông tay khỏi eo nàng, ngón tay dài đặt lên dây cung, âm sắc vẫn không thay đổi, có thể thấy cây đàn này được săn sóc tốt vô cùng.
“Tam hoàng tử lại thích chơi đùa với tỳ bà sao?”
“Nhạc khí này, bổn hoàng tử không am hiểu lắm, chỉ là thưởng thức nó thôi.”
Mỗi khi cầm lấy nó, trong đầu óc hắn như nhớ lại năm đó, nàng ngồi trên tảng đá lớn bên bờ sông, mỗi một âm sắc bắn ra đều là âm thanh của núi rừng thiên nhiên, tựa như giấc mộng đẹp.
“Nhưng bổn hoàng tử nhận thấy, âm luật và dây cung của đàn có chút không giống nhau.”
“Có cần Thiếu Sơ bắn ra một khúc để người thấy, cây đàn tỳ bà này có gì khác với các cây đàn khác?”
“Chẳng lẽ cây đàn này có huyền cơ?” Điều này làm cho Chu Dục cảm thấy thú vị, nhiều năm qua, hắn không ngờ đến điều này.
“Tam hoàng tử có biết đến giao tình giữa Thiếu Sơ và Nam Nguyên nữ dược sư Phong Quân Nhi không?” Nàng thưởng thức âm sắc từ dây cung, lững thững nói.
“Biết.”
Với những gì nàng đã từng trải qua, hắn nắm rõ cũng đến 5, 6 phần, Phong Quân Nhi là người nàng yêu mến nhất, cũng chính là người để lại nhiều nỗi tư niệm nhất cho nàng.
Đối với bất kỳ thứ gì chiếm cứ lấy lòng của nàng, hắn đều không thích, nếu không thể chiếm lấy vị trí của người này trong lòng nàng, vậy hãy để cho thời gian dần xóa nhòa hình ảnh của người này đi, cho nên, trước giờ hắn không hề đề cập đến người này.
“Nam Nguyên Khúc Thược dùng âm nhạc để đưa dược khí vào mạch, Đông Vực Huyền Hồng lại nghiên cứu những âm luật dùng để giết người, với tình cảm của Thiếu Sơ và Nam Nguyên, điều này cũng biết đến một hai phần.
Nghĩ đến những ngày ấy, chỉ có vui chơi du ngoạn khắp nơi, khác hẳn với bây giờ, dù vẫn còn vui chơi, nhưng tâm trạng đã có một bất đồng lớn, nàng cười, có chút xa xăm và phức tạp.
“Cây đàn này có hai khả năng đó.”
“Thiếu Sơ.” Thân hình bước chậm đến gần đàn, giờ đã cách hắn hơn mười bước, đứng trước rèm lụa mỏng, rèm lụa mỏng tách nội thất và ngoại thất, làn gió phất mạnh qua, làm nổi bật thân hình xa xăm của nàng, hắn cau mày gọi.
“Cây đàn tỳ bà này, khi bắn ra thì phải cách người khác xa một chút.”
“Vậy thì đừng bắn, đến đây đi.” Hắn không thích nhìn vẻ kỳ lạ hoang mang trong mắt nàng, không thích nhìn cả người nàng đều tỏa ra một cảm giác xa xăm khó nắm lấy.
“Ngươi biết cây đàn này có đặc tính gì không?” Nàng giương mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, không khỏi mỉm cười.”Chỉ cần ta rời khỏi bên cạnh ngươi, hay ta chú ý quá nhiều vào người khác, ngươi gọi ta, ánh mắt kia sắc bén như muốn ăn thịt ta, ta ở trong lòng ngươi, đúng là sự tồn tại rất quan trọng, không khỏi làm Thiếu Sơ muốn biết thêm một chuyện.”
“Thiếu Sơ – - “
Thân thủ chấn động, Chu Dục vừa đưa tay, nàng đã nhanh chóng lùi khỏi say rèm lụa mỏng, thân thủ nhanh như vậy, võ công của nàng đã bị phong bế, rõ ràng không thể làm được, hắn nghi ngờ nhìn, hai hàng lông mày khép chặt lại.
“Tam hoàng tử, ngươi có tin, Thiếu Sơ có thể dùng cây đàn này, giải phóng phong bế của ngươi trong cơ thể ta không?” Thanh âm nhẹ hẫng lần nữa truyền đến
“Mới vừa rồi còn tin tưởng yêu đệ sẽ không tính kế bổn hoàng tử, hiển nhiên, yêu đệ vẫn tiếp tục dùng thủ đoạn với ta.” Chu Dục đi qua rèm lụa mỏng, một lớp rồi lại một lớp, nhất thời khó biết được nàng đang đứng ở đâu. “Ngươi cho rằng, dù có giải phóng được phong bế, với khả năng của ngươi, có thể phản chế bổn hoàng tử sao?”
“Thiếu Sơ cần gì phải phản chế Tam hoàng tử? Giải phóng được phong bế, như vậy có thể trực tiếp trả thù Tam hoàng tử, đó chính là cách để trở thành người trong trí nhớ của ngươi.” Trong nụ cười thong dong mang theo vẻ điềm tĩnh thản nhiên, làm vẻ mặt của Chu Dục càng trầm hơn.
“Trong lòng Tam hoàng tử hiểu rõ, võ công của Thiếu Sơ cho đến giờ vốn không phải là đối thủ của ngươi, nhưng có rèm lụa mỏng che mắt, tiếng suối róc rách, tiếng mưa lất phất, tiếng chân lẫn lộn, một khi công lực của Thiếu Sơ khôi phục, muốn thoát khỏi căn phòng này, thậm chí là rời khỏi ‘Vân Lưu các’, cũng không phải là không thể.”
Nghe thanh âm truyền đến, ngón tay của Chu Dục giơ lên, những đóa hoa bên cạnh rèm lụa mỏng đều vỡ ra, không cần hình dáng gì.
“Trở thành người trong trí nhớ? Bổn hoàng tử muốn hỏi ngươi, những lời này có ý gì?” Hai mắt bén nhạy, để ý đến từng động tĩnh bên cạnh rèm lụa mỏng.”Cho dù ngươi rời khỏi Trung Nguyên, chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn hoàng tử sẽ không tìm được ngươi sao?”
“Chỉ cần Thiếu Sơ muốn, có chuyện gì ta không làm được? Nếu ta đã quyết định, đời này kiếp này, Chu Dục ngươi không thể gặp ta, thì vĩnh viễn ngươi cũng sẽ không thấy được ta.”
Giọng nói quả quyết không mang theo chút do dự nào, chỉ có chủ nhân của giọng nói này mới biết, khi mở miệng nói ra, trong lòng nàng mơ hồ lay động, không khỏi đau đớn.
Gương mặt tuấn mỹ của Chu Dục đầy âm trầm và hiểm độc, mở miệng cười một tiếng, làm cho người ta không rét mà run.
“Thiếu Sơ yêu đệ càng nên tin tưởng, bổn hoàng tử tuyệt không để cho ngươi trở thành người trong trí nhớ mà thôi, một khi ngươi dám làm vậy, tứ đại gia tộc sẽ đầu rơi máu chảy, bao nhiêu người chôn nhau vì ngươi, yêu đệ có suy nghĩ đến không?”
Đáp lại, vẫn là giọng nói điềm tĩnh không lưỡng lự ấy.
“Nhưng ngươi giết bao nhiêu người, mới có thể gặp được ta?” Giọng nói không hiển lộ tâm trạng, làm người ta không khỏi bối rối.”Có lẽ chuyện này có thể xảy ra, nhưng Thiếu Sơ ở tại chân trời góc biển, ngươi giết một người, ta không biết, ngươi giết hai người, ta vẫn không biết, đến khi ta biết thì bao nhiêu người đã chết rồi? Mọi người đều đã chết, cho dù ta gặp lại ngươi, thì cũng có nghĩa gì?”
“Thiếu Sơ yêu đệ có thể đánh cược thử xem, nhưng bổn hoàng tử nghĩ, với thái độ của yêu đệ ngươi đối với mạng người, hẳn là sẽ không dễ dàng đánh cược chuyện này sẽ xảy ra.”
“Ta có thể mạng phép đổi ngược câu hỏi hay không?! Muốn giết Tứ đại gia tộc, Tam hoàng tử phải dùng bao nhiêu thời gian? Hay là nói trực tiếp một chút, ngươi có thể nhịn được bao nhiêu lâu không thấy ta?”
“Thiếu Sơ, đi ra, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại với bổn hoàng tử!” Thân ảnh bất động trước rèm lụa, con ngươi rét lạnh đã dần mất đi tỉnh táo, lộ ra vẻ nôn nóng.
“Dùng một khúc nhạc để phân thắng bại, thế nào?” Không để ý đến cảnh cáo của hắn, nàng tiếp tục nói: “Cây đàn tỳ bà tím này không phải Minh Lan đàn cổ, không có thanh âm gì đặc sắc, bây giờ ban đêm vẫn chưa đến, ánh trăng không thấy, gió rét cũng không có, nhưng Thiếu Sơ thật sự thích khúc nhạc đến từ nó hơn.”
Hơi thở mơ hồ như lướt qua người, luồng khí kình cũng giật mạnh bay qua, nhưng chỉ thấy được những miếng thủy tinh vỡ tung, như tung bay trước gió.
Rèm lụa mỏng bị giật xuống, nhìn thấy trên đất còn một chút vỏ quả, lốm đốm nước, Chu Dục lạnh lùng nhìn quanh bốn phía.
“Sau khúc nhạc này, nếu Thiếu Sơ có thể giải phóng phong bế trong cơ thể, có thật sẽ trở thành người chỉ còn trong trí nhớ của Tam hoàng tử?”
Giận dữ dữ tợn đã sớm hiện đầy trên mặt Chu Dục, âm khúc của tỳ bà cũng bắn ra song song cùng lúc với nàng, làm cho vẻ mặt hắn càng lúc càng hiểm ác.
“Ngồi chơi dưới ánh trăng, tiếng cầm lạnh lùng bắn ra.”
Tiếng tỳ bà không được ổn định lắm, âm luật hỗn loạn, không giống như những khúc nhạc lúc trước Tô Thiếu Sơ bắn ra, âm nguyên cũng như giọng nói của nàng, khó mà xác định được phát ra từ hướng nào, là nàng muốn làm cho hắn thấy loạn sao?
“Hốt văn bi phong điều, uyển nhược hàn tùng ngâm. Bạch thủy loạn tiêm thủ, lục thủy thanh hư tâm.”
Rèm lụa mỏng khẽ rung động, thân ảnh dật nhã như gần trong gang tấc, lại như cách xa vạn dặm, nhưng chỉ đơn giản như vậy, làm sao có thể ngăn trở hắn? Nhưng Chu Dục đã sớm mất đi tỉnh táo rồi, bên tai chỉ có những lời mà hắn tự nói với mình: hắn sẽ vĩnh viễn không gặp được nàng nữa?!
Mất nàng – - đó là điều hắn không dám nghĩ đến, cũng không cho phép nó xảy ra – -
“Chung kỳ cửu dĩ một, thế thượng vô tri âm.”
Khúc nhạc đã gần kết thúc, bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng quát đầy giận dữ, kình khí mạnh mẽ tản ra khắp nơi, làm cho những rèm lụa mỏng trên cột gỗ nổ bung, cây tử đàn tỳ bà đã bị nổ nát, những rèm lụa mỏng quanh Chu Dục cũng nhường bước cho hắn.
“Thiếu Sơ – - đi ra – - “
Tỳ bà vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh nhỏ bay theo gió, Chu Dục đứng đó, như Diêm La từ bước lên từ địa ngục, thanh âm này không phải là từ tay nàng bắn ra, mà là nàng giấu những trái cây có ít nước vài trong tay, cho nên âm sắc mới hỗn loạn như thế, làm cho hắn mất đi bình tĩnh vốn có.
Nếu như không phải quá sợ mất đi nàng, khi nàng bắt đầu, hắn đã sớm đoán được những thứ này!
“Tỳ bà đã không còn trong tay ngươi, ngươi nên đi ra rồi.”
Hắn kêu người đang đứng trong bóng tối kia. Đồng thời cũng quyết định, Thiếu Sơ làm cho hắn vừa yêu vừa hận này, từ đầu đến đuôi, đều không được tin một câu nói nào của nàng, không một câu nào được tin tưởng cả! Thậm chí,ngay cả khi bị phong bế võ công cũng có thể hại thảm hắn như vậy, sợ là võ học chi luận của Minh tông lão nhân kia.
Thân là Nam Nguyên Kiếm Sư Minh tông, hắn có thể nghĩ ra võ học, cho nên cũng có thể giải thích về nội lực, hắn cho rằng, ngay cả khi mất đi “lực”, nhưng vẫn có thể phát ra võ chiêu, làm cho khí lưu toàn thân, phát ra nội lực, là một cảnh giới cao của võ học.
Chu Dục đã hiểu, vì sao nàng bị phong bế võ công, không những không có cảm xúc gì, thậm chí còn thuận theo, có lẽ, nàng đã nhân cơ hội này để thử xem, thử xem nàng có đạt đến cảnh giới mà Nam Nguyên Kiếm Sư đã nói hay không.
“Xem ra lời khen của Minh Tông lão nhân kia không sai một chữ nào.” Ngay cả hắn cũng nhịn không được tán thưởng, “Chỉ tiếc, với năng lực trước mắt của ngươi, căn bản không thể chạy khỏi bổn hoàng tử, biết điều thì đi ra, hôm nay ngươi đã quá đáng lắm rồi.”
Trong phòng vẫn tĩnh lặng như nước, thậm chí, không có cả một tiếng thở phát ra.
“Đi ra – - để ta thấy ngươi – - Thiếu Sơ – - “
Thiếu Sơ đã muốn, thì có gì mà không làm được? Nếu ta quyết định đời này kiếp này, Chu Dục ngươi không thể gặp ta, như vậy ngươi vĩnh viễn cũng không gặp được ta.
Không thể nào, nàng không thể rời khỏi đây, vừa rồi tỳ bà mới bị vỡ nát, âm luật phát ra căn bản không thể giải phóng được phong bế trong cơ thể của nàng, nàng không thể nào rời khỏi hắn được – -
Ngươi có thể nhịn bao lâu không thấy được ta?
Trong nháy mắt hắn cũng không muốn nhịn, sau khi có được nàng rồi, hắn đã không thể nhịn được trước hương thơm của cơ thể nàng, thân thể của nàng, và nụ cười thong dong kia, tất cả như một trò chơi sắp bắt đầu, hắn oán hận, nhưng cũng không thể nào buông tay!
Khi hắn cuối cùng cũng phát hiện được một hơi thở nhẹ bẫng trong không khí, thân hình nhanh như tia chớp, lướt vào bên trong rèm lụa mỏng.
Đằng sau rèm lụa mỏng, chủ nhân của dung nhan thanh tú kia duỗi hai cánh tay với hắn, hiểu rõ nàng không thể nào rời khỏi trót lọt, nhưng khi nhìn thấy sự điên cuồng của hắn, không hiểu vì lý do gì, nàng lại rời khỏi nơi ẩn núp đó.
Nàng chỉ muốn làm hắn loạn một chút thôi, nàng biết hắn sẽ tức giận, vào năm ngoái, những điều này có lẽ sẽ không dao động được nàng, nhưng, giờ phút này… Nàng không muốn để bị hai cánh tay kia ôm lấy nữa, nó không chỉ trói uộc thân thể của nàng, mà lòng của nàng, dường như cũng sắp bị cướp đi rồi.
Ban đầu nàng vô tình, nhưng hắn như một vòng kim cô vô hình, chậm rãi, từ từ chiếm lấy nàng!
Sợ hãi và bất an làm cho Tô Thiếu Sơ xoay người, nhưng vừa lùi được một bước, đã bị hai cánh tay kia ôm chặt lấy
Bình luận truyện