Cùng Quân Duyên

Chương 53



"Đùng!"

Dâng sớ bị quăng xuống đất thật mạnh, dày nặng như một tia sét đánh vào lòng các đại thần trong điện.

Chân Hộ Bộ thượng thư Lâm Thái mềm nhũn, vội quỳ xuống mặt đất, thảng thốt khó nén: "Bệ hạ bớt giận."

Tả đô Ngự Sử Cấp Áng mặt không biến sắc, cùng hắn quỳ sát đất.

Hai tay Mạnh Tu Y chống lên bàn dài, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người Lâm Thái, nàng ấy mặt mũi vì thịnh nộ mà trầm như nước.

Việc này tuyệt đối không dễ qua.

Lâm Thái sợ cực kì, một mặt thầm mắng lão già Cấp Áng đáng chết này cắn lung tung, căn bản như chó điên vậy, một mặt chuẩn bị lời nói trong đầu, cật lực muốn thoát khỏi khốn cảnh trước mặt.

Không khí trong điện nặng nề như thái sơn ép đỉnh, Lâm Thái suy tư vài lần, mấy phút ít ỏi thôi, hắn trái lo phải nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp thích đáng, trong cổ họng càng thêm khô khốc, đôi tay đan chặt ở tay áo tràn đầy mồ hôi lạnh.

Kế duy nhất chỉ có cật lực chối bỏ trách nhiệm. Quan định là làm không được, tốt xấu gì cũng phải lưu lại một cái mạng.

Quyết định chủ ý, Lâm Thái vội bò hai bước về phía trước, mang theo âm thanh ủ rũ: "Bệ hạ, thần sơ suất, thần sơ suất. Lúc Bùi Bá An còn ở thì làm người hung hắn, rất là thô bạo, việc của lục bộ đều can thiệp hết, thần gánh một chức Hộ Bộ thượng thư, nhưng làm việc ở hộ bộ lại khó khăn đủ đường, dù là xem một quyển sổ sách, đều có người trình báo cho Bùi Bá An."

Lâm Thái một bên nói, một bên vạn phần xấu hổ mà dập đầu, tiếp đó, xấu hổ sâu sắc kia liền biến thành dáng vẻ dứt khoát: "Nhưng, thần tuy vô năng, cũng không muốn bản thất tiết..."

Nói đến đây, đầy bụng đều là lời chối bỏ còn không nói thẳng, khiến Mạnh Tu Y giận vô cùng: "Ngươi cho là Bùi Bá An bây giờ không có cách nào đối đầu với ngươi đúng không?" Cả nhà Bùi Bá An đều đã tham nhũng, còn có nội tình gì chưa biết?

Trong lòng Lâm Thái hồi hộp một trận, trên trán thấm mồ hôi hột lành lạnh cả đầ, yết hầu phảng phất như bị hòn đá chặn lại vậy, gian nan nói: "Thần không dám..."

"Trẫm chỉ hỏi ngươi," Mạnh Tu Y phẫn nộ đập bàn, quát lên: "Bạc trên sổ sách, đều đi đâu rồi!"

Trước cơn giận dữ này của thiên tử, Lâm Thái chỗ nào còn dám ngụy biện, phục trên đất, vẻ mặt đưa đám nói: "Bệ hạ, bạc đi đâu, thần thật sự không biết mà. Lúc trước đều là Bùi Bá An lấy chức Trung Thư Lệnh thuận tiện đề đi, thần, thần nào dám hỏi nhiều."

Đến lúc này còn không nói thật. Bạc trong quốc khố nếu tham ô dễ như vậy, còn cần gì Hộ Bộ, trực tiếp để trong phố là được.

Mạnh Tu Y giận dữ mà cười: "Bùi Bá An tham nhũng, ngươi còn muốn đổ tội lên người hắn, trẫm nói cho ngươi, hôm nay ngươi không nói được nguyên cớ, thì chức quan vô năng hoa mắt ù tai này đừng làm, cái mạng này cũng đừng giữ!"

Quốc khố trong sổ sách viết rõ ràng là sáu triệu lượng bạc trắng, thực tế lại không đủ trăm vạn, còn lại năm triệu lượng không cánh mà bay, nếu không phải ông lão Cấp Áng vô tình biết được, hạch tội trên triều, đến nay Mạnh Tu Y vẫn chưa biết gì. Đường đường là thiên tử, để hạ thần dưới mông làm loạn, nói nàng làm sao không sinh lửa giận!

Lâm Thái hoảng sợ không ngớt, hai tay cũng không nhịn được run lên, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống từng nền gạch vàng. Tuy Hoàng Đế tuổi trẻ, nhưng vẫn là nhất ngôn cửu đỉnh, từ Thái nữ đi lên là nói được làm được. Nàng ấy nói đòi mạng hắn, thì tính mạng hắn đã ngàn cân treo sợi tóc.

Nói hay là không?

Nói ra thì là khi quân, liên lụy cả nhà, chưa hết, hắn tìm đâu ra để mà bù vào lượng thiếu hụt lớn kia?

Đây là hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

"Bệ hạ, lượng bạc lớn như vậy từ trong quốc khố không cánh mà bay, quả thật là chuyện lạ tự cổ chí kim, thần thỉnh bệ hạ điều tra triệt để tới cùng." Ông lão Cấp Áng nãy giờ trầm mặc nói.

Một phen nói quanh co của Lâm Thái đã sớm tiêu hao hết sự nhẫn nại của Mạnh Tu Y, nàng ấy lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, như mây đen hỗn độn, mưa gió kéo về.

"Người đến!"

Hai tên thị vệ nghe lệnh àm vào, động tác gọn gàng đồng nhất: "Bệ hạ!"

"Dẫn hắn xuống, trước bình minh ngày mai khiến hắn phun hết những gì hắn biết ra!" Mạnh Tu Y lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Lâm Thái trắng bệch, hai tên thị về hô ứng một tiếng trói lại bả vai hắn kéo hắn ra ngoài.

Đại thần thất đức sẽ có Hình bộ của Đại Lý Tự thẩm vấn, chưa bao giờ để thị vệ làm nhục. Lông mày của ông lão Cấp Áng hơi run lên, đang muốn nói, ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt âm trầm của Hoàng Đế, lại yên lặng nuốt xuống ý kiến định nêu, bệ hạ đang nổi nóng sẽ nghe không vào lời can gián, việc này, đợi xong rồi nhắc lại mới thích đáng.

Mạnh Tu Y liếc mắt nhìn hắn, nói: "Các nơi đều tu sửa đường, đê đập Giang Nam vững chắc, chuẩn bị cho quân đội cũng phải cách tân, mọi thứ đều cần tiền bạc, quốc khố đột nhiên trống vắng, sau đó chắc chắn không đáp ứng nổi, khanh mau dẫn người đi về hộ bộ tra rõ việc này."

Cấp Áng lập tức hạ bái: "Vâng."

Chi tiêu cho quốc khố năm nay sớm đã có kế hoạch, trước kia tính đủ, hiện tại lại phải đắp vá từng mảnh.

Cấp Áng ngồi dậy, nói: "Từ lúc Đại Tấn lập quốc đến nay, mùa màng tốt thì thuế một năm thu được sáu triệu lượng, không tốt lại chỉ có ba triệu lượng. Hai đất Giang Chiết độc chiếm một phần ba, năm ngoái Chiết châu lũ lụt, lại giảm phú miễn thuế, các nơi khác cũng có thiên tai to nhỏ, thiếu hụt quốc khố đã thành sự thật. Lâm Thái khi này mạnh miệng không chịu nói sự thật, năm triệu lượng bạc kia hẳn đã tiêu sạch rồi, tìm lại không được. Bệ hạ, bổ khuyết thiếu hụt, là việc cấp bách."

Mạnh Tu Y lạnh mặt nói: "Trẫm biết."

Cấp Áng thấy vậy, cúi chào, kính cẩn nói: "Thần xin cáo lui."

Chờ Cấp Áng lui ra, cái lưng thẳng tắp của Mạnh Tu Y liền nhũn đi, vô cùng uể oải nhắm mắt lại, giơ tay xoa lông mày.

Mạch Vinh Ân vội vàng tiến lên nói muốn xoa bóp vai.

Ngồi trước bàn xử lí chính sự quá lâu khiến bờ vai của nàng cứng nhắc khó chịu, nhấn một cái liền đau xót khó nhịn. Mạnh Tu Y cắn răng, trong đầu nhớ lại từng việc gấp cần làm, hiện tại còn thêm một cái quốc khố thiếu hụt.

Những chuyện khác cũng phải ép một chút, bổ khuyết thiếu hụt mới là việc cấp bách.

Là tên tử gian nịnh thần kia gây ra tai họa, nhưng vị quân vương là nàng phải đến khắc phục hậu quả, tâm trạng Mạnh Tu Y nghẹn khuất, hận không thể đem những tham quan không làm vì dân vì nước, chỉ biết làm căng lên túi tiền riêng của bản thân đều hạ ngục chém hết.

"Bệ hạ, Lý y chính đến thỉnh mạch bình an tới rồi." Tiểu hoạn quan đi vào bẩm.

Mạnh Tu Y mở mắt ra, nói: "Tuyên đi vào."

Mạch Vinh Ân liền lui qua một bên.

Mấy phút sau có một phụ nhân trung niên từ bên ngoài đi vào, thân mang quan bào phi sắc, tay cầm hòm thuốc, hai mắt hơi liễm, chắp tay bái: "Bái kiến bệ hạ."

Mạnh Tu Y nhìn nàng chốc lát, nói: "Miễn lễ."

Lý y chính làm y chính không lâu, lần này là lần đầu tiên thỉnh mạch cho hoàng đế, tất nhiên là căng thẳng. May mà nàng đã tuổi này rồi, tính ra vẫn có chút từng trải, dù cho căng thẳng cũng có thể khắc chế không lộ ra ngoài.

Lý y chính vững vàng bước lên phía trước, từ trong rương thuốc lấy ra mạch chẩm, Mạnh Tu Y đưa tay ra, đem cánh tay đặt lên trên mạch chẩm, lòng bàn tay y chính liền chạm tới.

Mạnh Tu Y nhắm hai mắt, sắc mặt trầm tĩnh.

Sau một chốc, Lý y chính thu tay lại, bẩm: "Bệ hạ có hiện tượng ưu tư quá độ." Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nhiều tỳ bị tổn thương. Tỳ chủ thịt, ưu tư quá độ dễ gầy yếu, tỳ thuộc thổ, tâm thuộc hỏa, hỏa sinh thổ, tử bệnh phạm mẫu, có thể gây nên tâm bệnh. Mong bệ hạ tự trân trọng bản thân, cần kết hợp vừa làm vừa nghỉ."

Nàng dứt lời, dừng lại vài phút, nhưng không nghe thấy Hoàng Đế đáp lại, ngừng chốc lát vẫn không nghe tiếng đáp. Lý y chính lo sợ, cẩn thận từng li từng tí một mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn, đã thấy Hoàng Đế nhắm hai mắt, hô hấp cực kì dài, so với người thường cũng gấp đôi. Nàng là y giả, tất nhiên là biết bệ hạ không phải đang ngủ, đa phần người lúc bình thản mới làm cái động tác hít sâu này.

Nàng lại do dự chốc lát, kêu một tiếng: "Bệ hạ?"

Mạnh Tu Y đột nhiên mở mắt ra, hơi nhíu lại lông mày, bình tĩnh nói: "Trẫm biết rồi, lui ra đi."

Bước đi này không đúng, Lý y chính còn chưa kịp nói phương pháp trị liệu, lại thấy Mạch Vinh Ân nháy mắt ra hiệu với nàng, đây là ý kêu nàng chớ nhiều lời. Nghĩ đến việc bệ hạ hôm nay không vui, Lý y chính liền thu thập hòm thuốc, lùi ra.

Bên trong điện yên tĩnh lại, Mạch Vinh Ân rón rén rót một trản trà sâm, dâng đến trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Đế liếc mắt nhìn hắn, một chút thấu triệt mà sắc bén, dường như có thể chui vào lòng người, hai tay Mạch Vinh Hai run lên, vội vàng cúi đầu.

"Triệu Thôi Vân Cơ đến." Mạnh Tu Y không đi đón, nhàn nhạt nói một câu.

Mạch Vinh Ân kinh hồn bạt vía mà đồng ý, vội vàng lùi ra.

Tiểu hoạn quan bên ngoài điện thấy hắn đi ra, vội cười tiến lên: "Mạch đại nhân có gì sai phái?"

Mạch Vinh Ân chà xát cái trán đổ mồ hôi một cái, chén trà sâm cầm trong tay nhét vào tay tiểu hoạn quan nói: "Ngươi tự mình đi một chuyến, nhanh triệu Thôi Vân Cơ đại nhân đến, bệ hạ muốn gặp nàng gấp."

Tiểu hoạn quan nói một tiếng vâng, liền nhanh đi ra ngoài.

Mạch Vinh Ân đứng trên đài cao, nhìn hắn xuống theo thềm ngọc, mãi đến lúc không còn bóng dáng, mới than nhẹ một tiếng. Từ lúc Bạc đại nhân đi Giang Nam, tâm tình bệ hạ vẫn luôn không tốt. Hắn tự cho là rất hiểu rõ thánh ý, nhưng hiện tại càng ngày càng không đoán được tâm tư bệ hạ, như lúc này, cũng không biết chọc vào chỗ nào của bệ hạ.

Cái tình tình ái ái này hắn thật sự không hiểu nổi. Cũng không biết phải khuyên bệ hạ thế nào, huống hồ hắn căn bản đoán không được quân tâm muốn gì, Mạch Vinh Ân chậm rãi xoay người lại, ưu sầu lắc đầu.

Bệ hạ triệu gấp, Thôi Vân Cơ đến rất là đúng lúc.

Từ Giang Nam trở về, Thôi Vân Cơ trải qua rèn luyện, thu được không ít phong độ nhã nhặn của người trí thức, mài ra một tia làm việc thành thục, làm cho những ngây ngô hứng thú thỉnh thoảng xuất hiện trên người nàng cũng biến thành phong tình cảm động.

Hoàng Đế không ngừng đem chuyện vừa mới phát sinh nói một lần, cuối cùng, lạnh nhạt nói: "Chuyên doanh muối thiết đã rất cấp bách." Quốc khố chờ không được.

Ra là việc này, quả thật là chờ không được. Mà việc quốc khố thiếu hụt, những đại thần trên triều nguyên bản sợ không tốt liền phản đối tứ phía, rốt cục việc quốc khố mới là trọng yếu nhất.

Thôi Vân Cơ suy nghĩ một chút, nói: "Nhóm của thần đi tới Giang Nam, dù chuyện chưa xong, nhưng cũng đã có tính toán trước. Muốn thi hành quan doanh muối ăn, có ba trở ngại. Một trong số đó, là muối thương. Muối thương ở Giang Nam đã giàu đến mức có thể đối đầu nhà nước, bọn họ hối lộ quan chức, giúp đỡ sĩ tử, kết thành một mạng lưới liên lạc khiến cho người kinh hãi run sợ, dễ hiểu, là không thể động vào bọn họ; thứ hai, là muối đinh. Muối đinh nấu muối buôn bán cho quặng thiết, bọn họ lấy việc này mưu sinh, nếu đổi thành quan doanh chính là cướp đi đường sống của họ; thứ ba, tiên đế đã tiền giám, muối quan doanh bán rất quý, bách tính không hẳn sẽ đồng ý, thêm vào việc năm ngoái Giang Nam vừa gặp tai họa, bách tính sinh hoạt gian nan, hẳn cũng không muốn có gì thay đổi."

Giải quyết ba cái này, thi hành quan doanh liền không khó khăn, muối có thể quan doanh, thiết lại càng dễ dàng, trước đây hai người có thể thành công, lá trà liền không trọng yếu như vậy nữa. (?)

Người muốn thay đổi, đều là khó khăn tầng tầng. Hoàng Đế lẳng lặng nghe xong, nói: "Ba cái này, ít nhất có thể xử lí được cái cuối. Quan doanh bán muối rất quý, là vì tiên đế đặt quan chức quản lí rườm rà, nhiều tầng bóc lột, giá muối dĩ nhiên là dân lên, lần này trẫm nghiêm mặt trấn áp, chắc chắn sẽ giảm, đến lúc đó giá muối không thể phản đối, ngươi nghĩ cách tuyên dương việc này là được." Còn tuyên dương ra sao, giữ tín với dân ra sao, tất nhiên là đến các đại thần hao tổn tâm trí.

Muối thương nhìn như phú quí, kì thực không có quyền, lục bình vậy không đáng sợ. Muối đinh tiếp tục sản xuất muối, chỉ cần để bọn họ đem muối bán cho quặng thiết đổi thành bán cho quan phủ là được, không cần sợ hãi.

Một việc lớn, từng bước một tách nhỏ ra, từng bước một giải quyết vấn đề, là dễ dàng hơn nhiều. Thôi Vân Cơ tính toán trong lòng một phen, nói: "Thật như vậy. Thần ở Giang Nam dò hỏi mấy tháng, có Tây Khê và Thảo Nghiệp là hai mỏ muối lớn nhất, thần cho rằng, bắt tay từ hai chỗ này là tốt nhất."

Tây Khê, Thảo Nghiệp? Mạnh Tu Y nhíu lông mày: "Hai huyện này thuộc Lâm An phủ..."

"Đúng vậy, thái thú Lâm An Bạc Mộ Sanh là tâm phúc của bệ hạ, tất nhiên là có thể tin tưởng được." Thôi Vân Cơ cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng Đế, ngữ khí nhu hòa.

Mạnh Tu Y không nói gì, nhíu lông mày suy tư.

Thôi Vân Cơ cũng không dám quấy nhiễu nàng ấy, phàm là liên quan đến vị Bạc đại nhân kia, bệ hạ dùng thêm mấy phần tâm tư cũng là đương nhiên. Chỉ là không biết vì sao, vị Bạc đại nhân này đang yên đang lành làm tham chính thì không làm, chạy đến Lâm An xa ngàn dặm làm quận thủ. Thôi Vân Cơ nguyên tưởng rằng là bệ hạ bày xuống nhân thủ đầu tiên cho việc quan doanh, nhưng hiện nay xem ra, rõ ràng là không phải.

Nàng không khỏi bắt đầu suy đoán nguyên do trong đó.

_________________

Kiến thức y học không nhiều, nhưng mỗi lần xuất hiện là toi dùng nửa tiếng chỉ để tìm và hiểu cái đống đó rồi mới edit tiếp được =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện