Chương 105: Nữ nhân mê hoặc lòng quân vương (2)
Uy Thất Thất ăn cũng được kha khá rồi, vậy mà sao tiểu cung nữ kia vẫn chưa đến tìm cô nhỉ, không phải chứ, người đã lạc mất rồi, vẫn chưa phát hiện ra, thật là một tiểu nha đầu khinh suất. Thất Thất đứng lên, vừa mới xoay người, liền phát hiện ra một nam nhân cao lớn đứng trước mặt, đương chăm chú nhìn cô, cô bị hù dọa liền lùi lại mấy bước.
"Nàng là ai? Tên là gì?" Đại Hán thiên tử bắt được cổ tay Thất Thất, kéo đến trước người mình, nhìn Thất Thất trong khoảng cách gần như vậy, Đại Hán thiên tử càng thêm giật mình, thiếu nữ này có làn da vô cùng mịn màng, tựa như da dẻ của em bé mới sinh, hơn nữa đôi mắt kia, khiến y gần như lọt thỏm vào trong đó, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, hô hấp dường như cũng ngừng lại.
"Tôi, tôi..." Thất Thất hoảng hốt che mặt lại, không xong rồi, bị người ta phát hiện, làm sao bây giờ? Bất luận thế nào, kiên quyết không thể nói ra thân phận của mình "Tôi là..."
"Là phi tần của trẫm sao? Tại sao trước đây trẫm chưa từng gặp nàng nhỉ?" Đại Hán thiên tử nhẹ nhàng ôm chiếc eo thon nhỏ của Uy Thất Thất, không nhịn được ôm chầm lấy thiếu nữ áo lam "Nói trẫm biết, đêm nay trẫm sẽ lâm hạnh nàng, quả là một mỹ nhân, ánh mắt này..."
"Chờ đã, ngài là..." Uy Thất Thất mở to hai mắt, nam nhân này tự xưng là trẫm, hơn nữa ——... Y phục của y? Là hoàng bào, ôi trời ơi, Thất Thất sợ hãi tới mức mặt cắt không còn hột máu nào. Y là Hoàng thượng, hoàng huynh của Lưu Trọng Thiên, là cái tên đâm bị thóc – thọc bị gạo, ban hôn cho mình với tam đệ của y, chế nhạo tam đệ y, vậy thì càng không thể nói ra.
"Bất luận nàng là ai, trẫm đã say mê nàng rồi..."
"Không phải, tôi..."
Uy Thất Thất gắng sức đẩy Đại Hán thiên tử ra, Đại Hán thiên tử lại không chịu buông tha cô, tay không nhịn được vuốt ve gương mặt cô, không hề dời ánh mắt đi chỗ khác, mỹ nhân như thế này hoàn toàn khác biệt với giai nhân nơi hậu cung, cho tới bây giờ chưa có nữ nhân nào khiến Hoàng thượng ngắm nhìn lâu như vậy.
Cẩu hoàng đế chết tiệt, Thất Thất xem ra đã phát hỏa, co người xuống dưới, tay hung hăng đánh một quyền về phía bụng Hoàng thượng.
Đại Hán thiên tử cứ nghĩ cô là nữ nhân chân yếu tay mềm, không ngờ nữ nhân này thân thủ nhanh nhẹn, đột ngột nếm một quyền như thế, tức thì đau đớn khó chịu ngồi phịch xuống. Uy Thất Thất nhân cơ hội liền nhanh chóng chạy vụt khỏi đình nghỉ mát, cô ngó nhìn xung quanh, cũng chẳng phân biệt nổi phương hướng, vừa chạy, vừa đeo khăn che mặt lên.
Cô đương vội chạy trốn, tiểu cung nữ kia mồ hôi đầm đìa chợt xuất hiện, trông thấy Uy Thất Thất, lòng nhẹ nhõm như cất được gánh nặng "Tam vương phi, người chạy đi đâu vậy, báo hại nô tì chạy khắp nơi tìm người, nơi này không thể xông bừa, mau theo nô tì đi thôi!"
"Được!" Thất Thất phấn chấn hẳn lên, hoàng cung Đại Hán rộng lớn khác thường, nếu lại xông bừa vào đâu đó, nói không chừng lại bị tên Hoàng thượng kia bắt gặp, ngộ nhỡ bị tóm đi, đây quả là phiền toái.
Hai tên thái giám không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy vào đình nghỉ mát, trông thấy Đại Hán thiên tử đau đớn ngồi phịch xuống đất, cuống cuồng đỡ y dậy.
"Ôi trời, Hoàng thượng, ngài khó chịu ở chỗ nào ạ?"
"Cẩu nô tài, không thấy nữ nhân kia... Tại sao không ngăn nàng lại?" Đại Hán thiên tử ngồi xuống, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, đâu còn bóng dáng Uy Thất Thất nữa, thật là một nữ nhân xuất quỷ nhập thần, chỉ cần nàng còn ở hoàng cung, thì không thể nào không tìm thấy nàng.
"Hoàng thượng, vừa rồi lão nô tưởng rằng... Không dám quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng!" Thái giám trầm giọng nói.
"Nhã hứng quái gì, trẫm vừa rồi..." Đại Hán thiên tử không muốn nói ra việc mình bị một nữ nhân đánh lén, vì thế có chút tức giận nói.
"Bây giờ lập tức mang hết danh sách và bức họa các phi tần tới đây cho trẫm!"
"Tất cả ạ?"
"Đúng, kể cả những tú nữ vừa mới nhập cung, tất cả mang tới đây cho trẫm, trẫm không tin lục tung như thế không tìm ra được người!"
"Vâng, Hoàng thượng!"
Uy Thất Thất được đưa tới tẩm cung của Quý phi nương nương, lần này Thất Thất không dám tùy tiện tháo khăn che mặt xuống, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Hoàng cung chết tiệt, nguy cơ rình rập tứ phía, có lẽ ở trong vương phủ mới thấy an tâm một chút.
Một nữ nhân y phục lộng lẫy bước ra từ sau tấm bình phong thêu tranh hoa điểu, mặc một chiếc váy hoa dài màu tím, đầu cài trâm vàng lóng lánh, trên mặt lộ ra vẻ phiền muộn lãnh đạm. Uy Thất Thất có chút ngỡ ngàng, nữ nhân này chẳng ngờ lại xinh đẹp dường vậy, tuy nhiên có phần ưu thương, khí chất nhu nhược, nét mặt rất giống với một người, đúng rồi, Lâm Đại Ngọc (*), một điển hình về bệnh trạng mỹ nhân cổ điển.
(*) nhân vật trong tiểu thuyết « Hồng Lâu Mộng »
Đây là nữ nhân Lưu Trọng Thiên yêu mến, chẳng trách cứ luôn mồm nói về tam tòng tứ đức, thì ra chính là loại nữ nhân yếu đuối, có lẽ Lưu Trọng Thiên phải thất vọng rồi, Uy Thất Thất cả đời này cũng không học nổi, trong từ điển của Thất Thất, không có nhu nhược, chỉ có kiên cường, muốn làm một nữ nhân kiên cường.
"Tại sao lại đeo khăn che mặt, gỡ xuống đi!" Hàn Vũ nhẹ giọng nói.
"Thất Thất sợ rằng sẽ hù dọa đến Quý phi nương nương, nên tốt hơn hết là cứ để thế đi!" Uy Thất Thất cũng học theo dáng vẻ của nàng, bẽn lẽn nói, giọng Hàn Vũ rất dễ nghe, êm ái như nước.
"Thôi được! Nếu cô khăng khăng như thế thì cứ để vậy đi, có biết tại sao ta gọi cô tới đây không?" Hàn Vũ cất giọng lạnh băng, sải bước đi tới trước mặt Thất Thất, quan sát cô.
"Thất Thất không biết, xin Quý phi chỉ rõ!"
"Trọng Thiên đối với cô tốt không?"
Uy Thất Thất đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng không thoải mái, Hàn Vũ này đã lấy Hoàng thượng rồi, tại sao còn xưng hô với Lưu Trọng Thiên như thế, quả thực không xem địa vị Tam vương phi của cô để vào mắt, Vương gia đã thuộc về Uy Thất Thất rồi, không phải của Hàn Vũ quý phi, Thất Thất mới là Tam vương phi danh chính ngôn thuận!
"Quý phi nương nương, Thất Thất hoàn toàn không hiểu, như thế nào mới được gọi là đối tốt với tôi?"
"Biết rõ còn vờ hỏi, chàng chạm vào thân thể của cô chưa?"
Hàn Vũ quý phi này, sao còn muốn nghe ngóng những chuyện riêng tư như vậy, phải chăng trong lòng không được bình thường, Lưu Trọng Thiên chạm hay không chạm vào người cô, Quý phi đòi quản chắc, hơn nữa hỏi trực tiếp như vậy, căn bản là không hề xem Thất Thất để vào mắt, giống như cô chỉ là nữ nhân ngủ cùng giường với Lưu Trọng Thiên.
"Việc này Thất Thất không muốn trả lời, Quý phi nếu như không còn chuyện gì khác, Thất Thất muốn quay về!"
"Nhất định chưa có động chạm, cho nên cô mới không muốn trả lời, cũng đúng thôi, nữ nhân như cô, sao xứng đôi với Trọng Thiên chứ, chàng làm sao có thể chạm vào thân thể của cô được!" Hàn Vũ dường như lâm vào trong ảo tưởng tự mình thêu dệt, Lưu Trọng Thiên sao có thể thích nữ nhân xấu xí này, chàng suốt đời đều chỉ yêu mình Hàn Vũ.
"Tùy cô nghĩ thế nào, đó là chuyện của cô, tôi phải về rồi!"
"Không được đi, nói cho ta nghe một chút về chàng, gần đây chàng sống tốt chứ?" Hàn Vũ đau lòng ngồi trong ghế quý phi, vẻ mặt chán chường, tất cả tương tư đều hiện rõ trên gương mặt nàng.
Uy Thất Thất đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng, xem ra nữ nhân này thật lòng yêu mến Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, đáng tiếc lại không được như mong muốn, bị giam chặt trong thâm cung. Loại xúc cảm tình yêu, mà không thể tương phùng thật đau đớn biết bao, tâm trạng chán ghét trong nháy mắt cũng trở nên thương tiếc.
"Chàng ta rất tốt, đánh thắng trận, vẫn ở trong hậu viện vương phủ, đôi khi ra ngoài gặp gỡ bằng hữu, cưỡi ngựa, luyện kiếm, thường xuyên một thân một mình ngồi xem sách!"
Hàn Vũ dường như ngóng trông cảnh tượng Thất Thất miêu tả, lẩm bẩm nói "Lần đầu tiên ta thấy chàng, là ở tiệc mừng thọ phụ thân, trong tất cả đám nam nhân, chỉ mỗi mình chàng cao lớn như vậy, anh tuấn, phong thái phi phàm, ta trốn ở phía sau tấm bình phong lén nhìn chàng, gần như là nhất kiến chung tình với chàng, ta kêu gào bát nháo nhờ phụ thân đi cầu hôn, thật không ngờ, Tam vương gia lại một mực ưng thuận, vào lúc ấy, ta vui mừng khôn siết hàng ngày đều không ngủ được, chúng ta thiếu chút nữa đã thành thân, thế nhưng..." nguồn truyenbathu.vn
Hàn Vũ lạnh lùng liếc nhìn Thất Thất "Hiện tại, ta cô độc ở trong hoàng cung, không giây phút nào không nhớ nhung chàng, mà cô – xấu nữ này, phá hủy giấc mộng của ta, lấy người trong mộng của ta, dựa vào đâu chứ? Cô hoàn toàn không xứng với chàng!"
Thất Thất vốn đang thương xót nàng, nhưng khi nghe ngữ khí kia của nàng, liền biết tình yêu trong mắt nàng ích kỷ tới cỡ nào, hôm nay bất luận là ai lấy Lưu Trọng Thiên, nàng ta cũng sẽ không yên lòng. Ở sâu trong thâm tâm nàng ta chỉ muốn độc chiếm Lưu Trọng Thiên, bất luận là về con người hay trái tim, nàng ta cứ luôn dây dưa quyến luyến, khiến huynh đệ họ bất hòa, hại Lưu Trọng Thiên phải xin xuất chinh đi Hung Nô, thực là một nữ nhân không chịu từ bỏ.
"Cô rốt cuộc có bao nhiêu phần xấu xí..." Hàn Vũ đột nhiên đứng lên, khoan thai bước tới chỗ Uy Thất Thất "Để ta xem xem, rốt cuộc Hoàng thượng ban hôn cho Lưu Trọng Thiên một nữ nhân kinh dị tới cỡ nào..."
Thất Thất không muốn động võ với nàng, đành phải liên tục lui về phía sau, Hàn Vũ lại bước từng bước áp sát tới...
Chỉ cần gỡ chiếc khăn che mặt này xuống, trong hoàng cung sẽ nổi lên trận sóng to gió lớn, cuộc sống của Lưu Trọng Thiên cũng sẽ trở nên khó khăn. Uy Thất Thất siết chặt nắm tay, trong lòng âm thầm cảnh cáo, đừng tới đây, bằng không thì đừng trách cô, cô cũng sẽ không vì Hàn Vũ là nhân tình xưa của Lưu Trọng Thiên, mà nhân nhượng nể tình.
Ngoài cửa ầm ĩ một hồi, một tên thái giám đi đến.
"Bẩm báo Quý phi nương nương, Hoàng thượng có lệnh, tất cả danh sách và bức họa các phi tần, tú nữ đều phải mang một bản qua, có bức họa trực tiếp rồi thì lấy luôn, nếu chưa có thì lập tức vẽ ngay, mời Quý phi nương nương đồng ý để họa sĩ vẽ chân dung!"
"Cái gì? Hoàng thượng còn không biết ta sao?" Hàn Vũ lui trở về, không rõ Hoàng thượng lại làm sao vậy, cần bức họa, lẽ nào y mất trí nhớ.
Khuôn mặt thái giám tươi cười "Các cung các uyển đều có thông báo như vậy!"
"Được rồi, vẽ đi!" Hàn Vũ không cam lòng nhìn Uy Thất Thất, căn dặn tiểu cung nữ bên cạnh "Đưa Tam vương phi về, bổn cung hiện tại không có thời gian để ý cô ta!"
"Dạ, nương nương!" Tiểu cung nữ đi tới trước mặt Thất Thất, đi trước dẫn đường, Uy Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng theo ra ngoài, mau đi thôi, bằng không phiền phức to.
Uy Thất Thất vội vã rời khỏi hoàng cung, ra tới cửa cung mới yên lòng, lần sau đánh chết cũng không dám đến nữa, cô thoáng sờ qua đầu, có lẽ bảo toàn sinh mệnh quan trọng hơn.
Trong hoàng cung, đám thái giám hầu như bận rộn suốt một buổi chiều, mới đem được tất cả danh sách và bức họa của các phi tần cùng tú nữ dâng lên trong tay Đại Hán thiên tử.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, trong hậu cung này có 48 bức họa phi tần, tú nữ 15 người, mời Hoàng thượng xem qua!"
Đại Hán thiên tử tràn trề hy vọng đón nhận chồng bức họa, lần lượt mở từng bức một ra xem cẩn thận, mở ra xem qua rồi vứt đi rồi lại mở tiếp, cuối cùng xem xong hết chồng bức họa đó rồi, quăng bừa bãi dưới đất, y tức giận đứng lên.
"Còn nữa không? Sao lại không có?"
Lão thái giám khiếp sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, tại sao trong đống này lại không có? Hắn run rẩy nhặt những bức họa vương vãi khắp nơi trên mặt đất, khiếp đảm nói.
"Chỉ có chừng này thôi, Hoàng thượng!"
"Thiếu nữ kia là ai, nàng không phải phi tần của trẫm ư? Nàng không có trong bức họa!" Đại Hán thiên tử căm tức đập bàn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía lão thái giám kia, dường như hy vọng hắn có thể cho Hoàng thượng một lời giải thích hợp lý.
Bình luận truyện