Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà
Chương 30: Ổ mèo
Edit: Vô Thanh
Beta: Cassie
Túc Thiên Dục thực hiện lời hứa đưa mèo con đi ăn cá, còn cá trên bàn có phải cẩm lý trong ao không thì ai mà biết, dù sao mùi vị cũng ngon, Đường Thanh ăn no bụng cũng không thèm so đo nữa.
Quyền Lê vốn ở bên ngoài cũng đã quay về, vừa ăn vừa đau lòng.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là sản phẩm của Vân gia Tây Sơn! Bình thường đã đủ loại hoa quả, thịt khô đắt tiền rồi, nay còn phục vụ thịt tươi luôn… Quyền Lê cảm thấy mình không nên nghĩ nữa, nghĩ nữa chắc tức thăng thiên luôn.
Không phải y có ý gì đâu, từ khi mèo con đến đây mức chi tiêu của chủ tịch Túc cao hẳn lên, thật là càng ngày càng xa xỉ!
Dính phải cđ tình yêu là chết dồi.
Quyền Lê trách cứ trong lòng thôi còn tay thì nhanh nhẹn gắp hẳn hai cái đùi gà.
Ăn xong bữa tối phong phú, ba người mỗi người cầm một chén trà, ngồi trong sân hóng mát, ngắm trăng, vô cùng thỏa mãn.
Điện thoại của Đường Thanh lại liên tục báo tin nhắn, có tin nhắn trong nhóm cũng có tin nhắn của Bạch Trạc.
Bạch Trạc nhìn hai hot search ‘mưa theo khu vực riêng’ và ‘đam mê đặc biệt của kẻ có tiền’ mà không nhịn được cười, cố ý cap màn hình lại gửi Đường Thanh, muốn hóng xem có chuyện gì xảy ra.
Đường Thanh: […]
Cậu nói: [Tôi nói tôi không biết gì cả, anh có tin không?]
Bạch Trạc: [Cưng đoán xem.]
Đường Thanh: [Thật mà, lúc ấy tôi ở trong phòng, nghe thấy sét đánh với tiếng mưa còn tưởng Vận thành có mưa, ai biết đâu chỉ mưa ở khu vực quanh nhà.]
Bạch Trạc vẫn không nhịn được cười: [Tin này tấu hề quá đi ha ha ha ha ha, làm thế nào mà mấy người toàn lên hot search, cái sau kỳ quái hơn cả cái trước thế.]
Đường Thanh: [Hay để tôi hỏi chủ tịch Túc hộ anh nhé?]
Bạch Trạc nghẹn lại, khụ khụ vài tiếng: [Đừng, tôi sai rồi được chưa. Ông tổ của tôi ơi, cậu giơ cao đánh khẽ, hạ thủ lưu tình.]
Đường Thanh hừ một tiếng, tỏ vẻ mình không bao giờ để ý đến anh ta nữa, rời khỏi tin nhắn riêng rồi chuyển sang xem tin nhóm.
Cậu tham gia cái nhóm này để mở rộng vòng bạn bè cho Túc Thiên Dục, hiện trong nhóm đang phát lì xì như đang ăn mừng cái gì đó.
Đường Thanh lướt lên trên, phát hiện chủ nhóm là chủ tịch Tạ tag mọi người: [Mấy ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của ông nhà, hi vọng các vị đến tham dự.]
Người trong nhóm này coi như cũng là một vòng tròn giao tiếp nhỏ, tuy nói quan hệ không quá thân cận nhưng so với ngoài vòng thì thân hơn chút, rất nhanh đã có người biểu thị nếu mình rảnh nhất định sẽ đi.
Chủ tịch Tạ đợi một chút, lại cố ý tag riêng Túc Thiên Dục với Đường Thanh, hi vọng bọn họ có thể tới.
Đường Thanh biết bọn họ đang nhắm đến mình, suy tư một lát, hỏi người bên cạnh: “Thấy tin nhóm chưa? Đại thọ tám mươi tuổi của ông Tạ có đi không?”
Túc Thiên Dục nghe vậy liền lấy điện thoại ra nhìn, không nói đi hay không, chỉ hỏi: “Cậu muốn đi?”
Đường Thanh gật đầu: “Ông Tạ là người đầu tiên thỉnh mèo chiêu tài ở trong nhóm, nếu tôi không ở Vận thành thì cũng chịu thôi, nhưng mà hiện tại đang ở trong thành thì xuất hiện một lúc thôi cũng được.”
Túc Thiên Dục nhắc nhở: “Có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”
Đường Thanh: “Kẻ thù của anh?”
Túc Thiên Dục: “Ừm.”
Đường Thanh vô cùng hùng hồn: “Vậy anh phải bảo vệ tôi thật tốt nghen.”
Được, biết chủ động yêu cầu hắn rồi.
Túc Thiên Dục ngứa tay muốn sờ sờ cằm cậu, nhưng nhịn được, nắm chặt chén trà cười nói: “Được, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”
Hắn trêu chọc theo thói quen: “Cậu yên tâm, dù tôi thương tích khắp người thì cũng sẽ không để người khác động vào một cọng lông của cậu.”
Đường Thanh liếc hắn một cái, đột nhiên nói: “Anh biết không? Có mấy lời nói ra chắc chắn quá lại rất dễ bị vả mặt.”
Túc Thiên Dục: “…”
Đường Thanh phản kích thành công cười, tâm tình vui vẻ cúi đầu trả lời tin nhắn: [Sẽ đi.]
Cậu vừa lên tiếng, những người còn đang chờ xem cũng lục tục biểu thị mình nhất định sẽ đến, còn có người hỏi thăm cậu trẻ có cần trang phục không? Có thiếu bạn gái không? Ba mươi hai chiếc xe sang trọng cho cậu tùy ý chọn còn tặng kèm tài xế lái xe có giá trị trăm tỷ là bản thân.
[Tôi ở gần cậu trẻ nhất, đương nhiên là tôi tới đón rồi.]
[Xa gần không quan trọng, quan trọng là xe có chỗ ngồi thoải mái cho cậu trẻ, tôi mới mua xe thương mại*, vẫn để tôi đón đi.]
*giống loại xe đưa đón idol ấy =))
[Năm nào rồi còn ngồi xe, cậu trẻ thích máy bay không? Bay mấy giây là tới, còn thưởng thức được cảnh đẹp trên không nữa.]
[Nhà tôi cũng có! Nhà tôi cũng gần nữa! Cậu trẻ nhìn tôi này, chọn tôi đi!]
Trong nhóm tranh giành nửa ngày, Túc Thiên Dục đột nhiên nhắn: [Tôi cũng đi.]
Ba chữ ngắn gọn nhưng mạnh mẽ, giống như một búa gõ xuống trong hội đấu giá, nhóm yên tĩnh một lát mới cùng nhau cảm khái: [Xem ra là không cần chúng ta.]
Túc Thiên Dục gửi sticker mỉm cười, thái độ cực kỳ có khí thế của “người vợ cả”: [Tôi đi cùng cậu trẻ, không nhọc đến các vị.]
Đường Thanh vẫn rất cho hắn mặt mũi ở trước mặt người khác, nhắn tin nối tiếp: [Ừm, không phiền các vị, chúng ta gặp nhau ở bữa tiệc nha.]
[Hẹn gặp ở bữa tiệc.]
[Hẹn cậu trẻ ở bữa tiệc.]
Chào mọi người trong nhóm xong, Đường Thanh thoát khỏi giao diện trò chuyện, vươn vai duỗi người về phòng nghỉ ngơi.
Trong sân thiếu đi mèo con nháy mắt trở nên quạnh quẽ, nụ cười của Túc Thiên Dục dần dần lạnh lẽo trong đêm tối, chậm rãi nói: “Nghe thấy chưa? Tranh thủ tiệc chưa bắt đầu mà đi điều tra cho rõ ràng, đừng để tôi bị vả mặt.”
Quyền Lê hiểu ý, đáp lại một tiếng, đặt chén trà xuống cũng đi luôn.
Túc Thiên Dục ngồi uống trà một mình ở trong sân, lát sau đột nhiên thấy con rùa nhỏ lâu không gặp đang ra sức bò lên thành ao hít thở không khí, đột nhiên nhớ tới Huyền Vũ, hơn nửa đêm rồi lại gửi tin nhắn cho Bạch Hổ.
Bạch Hổ trả lời rất nhanh, cô đọng mà súc tích: [Rảnh, mai sẽ đến.]
Túc Thiên Dục: [Phiền anh rồi.]
Bạch Hổ: [Không cần khách khí.]
Hai người nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, Túc Thiên Dục ngồi thêm một lát, mãi sau mới đứng dậy rời đi.
Đàn cẩm lý trốn cả ngày lập tức thi nhau nổi lên, mở hội lên án boss nhà mình.
Đêm đã khuya, trong sân trông thì yên lặng nhưng cũng không yên lặng lắm.
Đợi đến sáng hôm sau, áp lực mạnh mẽ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, tựa như bị Thái Sơn đè đầu, khó chịu đến mức không thở nổi.
Mèo con đang ngủ say trực tiếp bừng tỉnh, lăn một cái mới đứng được lên, theo phản xạ làm ra tư thế phòng bị, từ đầu đến chân đều căng chặt, như gặp kẻ thù.
Người bên ngoài tai thính, nghe được tiếng uy hiếp đầy trẻ con của mèo con truyền từ bên trong ra, có chút kinh ngạc, nhìn Tây Sương phòng rồi lại nhìn lại cảnh vật xung quanh một lượt, nghĩ thầm chẳng lẽ lâu rồi mình không đến nên đi nhầm chỗ rồi?
Cũng may Túc Thiên Dục kịp thời đi tới, giải thích cho hắn ta: “Bên đó là phòng cho khách, có người đang ở trong đó.”
Bạch Hổ hiểu ra, đi theo hắn vào chính phòng: “Chính là bé mèo con kia?”
Túc Thiên Dục: “Ừ.”
Bạch Hổ nói: “Vậy tôi cũng không cần gặp cậu ta đâu. Huyền Vũ nói không sai, trên người cậu ấy đúng là có hơi thở của cậu. Vừa rồi tôi còn cho là cậu ở trong đó.”
Túc Thiên Dục dừng động tác châm trà lại: “Có ý gì?”
Bạch Hổ: “Ý là vướng mắc rất sâu.”
Túc Thiên Dục nhíu mày, cảm thấy chuyện này càng ngày càng kỳ quái. Hắn cố xem lại ký ức của mình, đừng nói là có vướng mắc với mèo con, người thuộc họ nhà mèo mà hắn biết cũng chẳng có bao nhiêu mà?
Nhưng Bạch Hổ rất chắc chắn: “Cảm giác của tôi không sai. Nếu cậu không nhớ ra có thể tới Cục Yêu Quái điều tra hồ sơ, nhìn xem trong hồ sơ về mèo chín đuôi nhập thế có cậu ấy không, chiếu theo manh mối này tìm thì ít nhiều có thể phát hiện ra một số thứ.”
Túc Thiên Dục nói: “Sớm đã xem hết rồi, thân phận nhập thế của cậu ấy là người bình thường đường đường chính chính, hộ tịch địa chỉ lý lịch cuộc đời mọi thứ đầy đủ, chưa vào hộ khẩu của Cục Yêu Quái.”
Bạch Hổ nói: “Trước khi lập quốc cậu ấy đã sống ở đây hả?”
Túc Thiên Dục: “Không phải, mấy tháng trước đột nhiên xuất hiện ở Vận thành.”
Lần này đến lượt Bạch Hổ kinh ngạc. Hệ thống của Cục Yêu Quái sớm đã hoàn thiện, nghiêm ngặt quản lý yêu quái nhập thế, thống nhất phát hành thẻ chứng minh thân phận để đi lại, đã lâu không xảy ra tình huống không có hộ khẩu như thế này… Cũng không phải là không có hộ khẩu, mà cái kiểu bảo mật thân phận chặt chẽ này ngược lại còn đáng sợ hơn.
Bạch Hổ nhíu mày: “Tôi trở về điều tra thêm về tộc mèo chín đuôi, có tin mới sẽ thông báo cho cậu. Mặt khác, chuyện này liên quan đến bug hệ thống của Cục Yêu Quái, tôi sẽ thông báo cho Cục để chỉnh đốn và cải cách. Nhưng cậu yên tâm, chuyện này ảnh hướng quá lớn nên sẽ không truyền bá ra ngoài, nếu mèo con mà xảy ra bất trắc, Cục Yêu Quái sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.”
Túc Thiên Dục gật đầu đồng ý.
Hai người nói chuyện ngắn gọn súc tích, rất nhanh, Bạch Hổ vội đến vội đi.
Mèo con đứng trên tủ quần áo thăm dò tình hình, xác định đối phương đã rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng nhảy xuống, lại chạy về ổ chăn.
Áp lực lần này so với hôm trước còn đáng sợ hơn, chắc là do cùng nguồn cội nên ảnh hưởng càng mạnh hơn, hoặc là do bản năng của họ mèo giở trò, khi ở địa bàn của mình gặp một họ mèo khác có khí thế hơn, kiểu gì cũng dâng lên cảnh giác và ảo giác bị đe dọa, sẽ không kìm được mà bày ra tư thế chiến đấu.
Cũng may đối phương không ở lâu.
Mèo con phơi cái bụng nhỏ, cào lung tung ga giường, có vẻ là đã tìm thấy cảm giác an toàn, lại híp mắt ngủ.
Túc Thiên Dục ngồi ở chính phòng, thấy cậu chậm chạp không ra, cứ vừa chờ vừa xử lý công việc, mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Đường Thanh: “Chào buổi sáng.”
Túc Thiên Dục để văn kiện xuống: “Không còn sớm, đến giờ ăn trưa rồi.”
Đường Thanh nghe thấy cũng có lý, chào lại lần nữa: “Chào buổi trưa.”
Túc Thiên Dục bị chọc cười: “Chào buổi trưa, có đói bụng không?”
Đường Thanh gật đầu. Lúc cậu ngủ bù liên tiếp gặp ác mộng, bị một con hổ hung thần ác sát đuổi qua ba con phố, nhiều lần sắp bị cắn đuôi, dọa cậu phải liều mạng chạy về phía trước, ngủ một giấc mà như chạy đua 8000m, quá mất sức.
Túc Thiên Dục đưa cậu đi ăn cơm luôn, Quyền Lê không vội trở về, chỉ nhắn tin báo cáo tình huống của Quản gia.
Quyền Lê nói: “Trước mắt chỉ có thể điều tra ra Quản gia nhờ Chu thị mới kiếm được thiếp mời, anh sếp tham ăn của bọn họ cũng sẽ xuất hiện tại bữa tiệc, về phần muốn làm gì thì không rõ, còn chưa thấy bọn họ có hành động gì cụ thể.”
Túc Thiên Dục: “Tiếp tục tra.”
Quyền Lê lại điều tra tiếp. Chỉ là lần này toàn bộ Quản gia im như thóc, không có bất cứ động tĩnh gì, điều tra thế nào cũng không có kết quả.
Quyền Lê đào bới ba ngày liên tiếp, còn bị gia chủ Quản gia nhắn tin giễu cợt, rằng đằng ấy đang tự ảo tưởng à.
Quyền Lê giữ vững nụ cười, trực tiếp báo cáo cho chủ tịch Túc.
Túc Thiên Dục nhịn được cái thể loại khiêu khích trẻ con này sao? Đương nhiên không, hắn thẳng tay gửi một loạt ảnh chuột dúi xào lăn, kéo Thao Thiết vào.
Thao Thiết nhịn được không? Gã tức đến sắp biến thành con cá nóc rồi!
Thế là hai sếp bắt đầu cuộc đối thoại ấu trĩ, nào là “đầu heo”, “cục kít”, “đồ không biết xấu hổ” các loại, rồi đủ ảnh meme tràn ngập màn hình
Quyền Lê nhân cơ hội này điều tra, đúng là tìm được vài thứ.
Y phát hiện một tài khoản từng chuyển cho Chu thị một khối tiền kếch xù, ngay sau đó Chu thị mua hai căn biệt thự để sửa nó thành… ổ mèo khổng lồ.
Quyền Lê: “???”
Beta: Cassie
Túc Thiên Dục thực hiện lời hứa đưa mèo con đi ăn cá, còn cá trên bàn có phải cẩm lý trong ao không thì ai mà biết, dù sao mùi vị cũng ngon, Đường Thanh ăn no bụng cũng không thèm so đo nữa.
Quyền Lê vốn ở bên ngoài cũng đã quay về, vừa ăn vừa đau lòng.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là sản phẩm của Vân gia Tây Sơn! Bình thường đã đủ loại hoa quả, thịt khô đắt tiền rồi, nay còn phục vụ thịt tươi luôn… Quyền Lê cảm thấy mình không nên nghĩ nữa, nghĩ nữa chắc tức thăng thiên luôn.
Không phải y có ý gì đâu, từ khi mèo con đến đây mức chi tiêu của chủ tịch Túc cao hẳn lên, thật là càng ngày càng xa xỉ!
Dính phải cđ tình yêu là chết dồi.
Quyền Lê trách cứ trong lòng thôi còn tay thì nhanh nhẹn gắp hẳn hai cái đùi gà.
Ăn xong bữa tối phong phú, ba người mỗi người cầm một chén trà, ngồi trong sân hóng mát, ngắm trăng, vô cùng thỏa mãn.
Điện thoại của Đường Thanh lại liên tục báo tin nhắn, có tin nhắn trong nhóm cũng có tin nhắn của Bạch Trạc.
Bạch Trạc nhìn hai hot search ‘mưa theo khu vực riêng’ và ‘đam mê đặc biệt của kẻ có tiền’ mà không nhịn được cười, cố ý cap màn hình lại gửi Đường Thanh, muốn hóng xem có chuyện gì xảy ra.
Đường Thanh: […]
Cậu nói: [Tôi nói tôi không biết gì cả, anh có tin không?]
Bạch Trạc: [Cưng đoán xem.]
Đường Thanh: [Thật mà, lúc ấy tôi ở trong phòng, nghe thấy sét đánh với tiếng mưa còn tưởng Vận thành có mưa, ai biết đâu chỉ mưa ở khu vực quanh nhà.]
Bạch Trạc vẫn không nhịn được cười: [Tin này tấu hề quá đi ha ha ha ha ha, làm thế nào mà mấy người toàn lên hot search, cái sau kỳ quái hơn cả cái trước thế.]
Đường Thanh: [Hay để tôi hỏi chủ tịch Túc hộ anh nhé?]
Bạch Trạc nghẹn lại, khụ khụ vài tiếng: [Đừng, tôi sai rồi được chưa. Ông tổ của tôi ơi, cậu giơ cao đánh khẽ, hạ thủ lưu tình.]
Đường Thanh hừ một tiếng, tỏ vẻ mình không bao giờ để ý đến anh ta nữa, rời khỏi tin nhắn riêng rồi chuyển sang xem tin nhóm.
Cậu tham gia cái nhóm này để mở rộng vòng bạn bè cho Túc Thiên Dục, hiện trong nhóm đang phát lì xì như đang ăn mừng cái gì đó.
Đường Thanh lướt lên trên, phát hiện chủ nhóm là chủ tịch Tạ tag mọi người: [Mấy ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của ông nhà, hi vọng các vị đến tham dự.]
Người trong nhóm này coi như cũng là một vòng tròn giao tiếp nhỏ, tuy nói quan hệ không quá thân cận nhưng so với ngoài vòng thì thân hơn chút, rất nhanh đã có người biểu thị nếu mình rảnh nhất định sẽ đi.
Chủ tịch Tạ đợi một chút, lại cố ý tag riêng Túc Thiên Dục với Đường Thanh, hi vọng bọn họ có thể tới.
Đường Thanh biết bọn họ đang nhắm đến mình, suy tư một lát, hỏi người bên cạnh: “Thấy tin nhóm chưa? Đại thọ tám mươi tuổi của ông Tạ có đi không?”
Túc Thiên Dục nghe vậy liền lấy điện thoại ra nhìn, không nói đi hay không, chỉ hỏi: “Cậu muốn đi?”
Đường Thanh gật đầu: “Ông Tạ là người đầu tiên thỉnh mèo chiêu tài ở trong nhóm, nếu tôi không ở Vận thành thì cũng chịu thôi, nhưng mà hiện tại đang ở trong thành thì xuất hiện một lúc thôi cũng được.”
Túc Thiên Dục nhắc nhở: “Có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”
Đường Thanh: “Kẻ thù của anh?”
Túc Thiên Dục: “Ừm.”
Đường Thanh vô cùng hùng hồn: “Vậy anh phải bảo vệ tôi thật tốt nghen.”
Được, biết chủ động yêu cầu hắn rồi.
Túc Thiên Dục ngứa tay muốn sờ sờ cằm cậu, nhưng nhịn được, nắm chặt chén trà cười nói: “Được, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”
Hắn trêu chọc theo thói quen: “Cậu yên tâm, dù tôi thương tích khắp người thì cũng sẽ không để người khác động vào một cọng lông của cậu.”
Đường Thanh liếc hắn một cái, đột nhiên nói: “Anh biết không? Có mấy lời nói ra chắc chắn quá lại rất dễ bị vả mặt.”
Túc Thiên Dục: “…”
Đường Thanh phản kích thành công cười, tâm tình vui vẻ cúi đầu trả lời tin nhắn: [Sẽ đi.]
Cậu vừa lên tiếng, những người còn đang chờ xem cũng lục tục biểu thị mình nhất định sẽ đến, còn có người hỏi thăm cậu trẻ có cần trang phục không? Có thiếu bạn gái không? Ba mươi hai chiếc xe sang trọng cho cậu tùy ý chọn còn tặng kèm tài xế lái xe có giá trị trăm tỷ là bản thân.
[Tôi ở gần cậu trẻ nhất, đương nhiên là tôi tới đón rồi.]
[Xa gần không quan trọng, quan trọng là xe có chỗ ngồi thoải mái cho cậu trẻ, tôi mới mua xe thương mại*, vẫn để tôi đón đi.]
*giống loại xe đưa đón idol ấy =))
[Năm nào rồi còn ngồi xe, cậu trẻ thích máy bay không? Bay mấy giây là tới, còn thưởng thức được cảnh đẹp trên không nữa.]
[Nhà tôi cũng có! Nhà tôi cũng gần nữa! Cậu trẻ nhìn tôi này, chọn tôi đi!]
Trong nhóm tranh giành nửa ngày, Túc Thiên Dục đột nhiên nhắn: [Tôi cũng đi.]
Ba chữ ngắn gọn nhưng mạnh mẽ, giống như một búa gõ xuống trong hội đấu giá, nhóm yên tĩnh một lát mới cùng nhau cảm khái: [Xem ra là không cần chúng ta.]
Túc Thiên Dục gửi sticker mỉm cười, thái độ cực kỳ có khí thế của “người vợ cả”: [Tôi đi cùng cậu trẻ, không nhọc đến các vị.]
Đường Thanh vẫn rất cho hắn mặt mũi ở trước mặt người khác, nhắn tin nối tiếp: [Ừm, không phiền các vị, chúng ta gặp nhau ở bữa tiệc nha.]
[Hẹn gặp ở bữa tiệc.]
[Hẹn cậu trẻ ở bữa tiệc.]
Chào mọi người trong nhóm xong, Đường Thanh thoát khỏi giao diện trò chuyện, vươn vai duỗi người về phòng nghỉ ngơi.
Trong sân thiếu đi mèo con nháy mắt trở nên quạnh quẽ, nụ cười của Túc Thiên Dục dần dần lạnh lẽo trong đêm tối, chậm rãi nói: “Nghe thấy chưa? Tranh thủ tiệc chưa bắt đầu mà đi điều tra cho rõ ràng, đừng để tôi bị vả mặt.”
Quyền Lê hiểu ý, đáp lại một tiếng, đặt chén trà xuống cũng đi luôn.
Túc Thiên Dục ngồi uống trà một mình ở trong sân, lát sau đột nhiên thấy con rùa nhỏ lâu không gặp đang ra sức bò lên thành ao hít thở không khí, đột nhiên nhớ tới Huyền Vũ, hơn nửa đêm rồi lại gửi tin nhắn cho Bạch Hổ.
Bạch Hổ trả lời rất nhanh, cô đọng mà súc tích: [Rảnh, mai sẽ đến.]
Túc Thiên Dục: [Phiền anh rồi.]
Bạch Hổ: [Không cần khách khí.]
Hai người nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, Túc Thiên Dục ngồi thêm một lát, mãi sau mới đứng dậy rời đi.
Đàn cẩm lý trốn cả ngày lập tức thi nhau nổi lên, mở hội lên án boss nhà mình.
Đêm đã khuya, trong sân trông thì yên lặng nhưng cũng không yên lặng lắm.
Đợi đến sáng hôm sau, áp lực mạnh mẽ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, tựa như bị Thái Sơn đè đầu, khó chịu đến mức không thở nổi.
Mèo con đang ngủ say trực tiếp bừng tỉnh, lăn một cái mới đứng được lên, theo phản xạ làm ra tư thế phòng bị, từ đầu đến chân đều căng chặt, như gặp kẻ thù.
Người bên ngoài tai thính, nghe được tiếng uy hiếp đầy trẻ con của mèo con truyền từ bên trong ra, có chút kinh ngạc, nhìn Tây Sương phòng rồi lại nhìn lại cảnh vật xung quanh một lượt, nghĩ thầm chẳng lẽ lâu rồi mình không đến nên đi nhầm chỗ rồi?
Cũng may Túc Thiên Dục kịp thời đi tới, giải thích cho hắn ta: “Bên đó là phòng cho khách, có người đang ở trong đó.”
Bạch Hổ hiểu ra, đi theo hắn vào chính phòng: “Chính là bé mèo con kia?”
Túc Thiên Dục: “Ừ.”
Bạch Hổ nói: “Vậy tôi cũng không cần gặp cậu ta đâu. Huyền Vũ nói không sai, trên người cậu ấy đúng là có hơi thở của cậu. Vừa rồi tôi còn cho là cậu ở trong đó.”
Túc Thiên Dục dừng động tác châm trà lại: “Có ý gì?”
Bạch Hổ: “Ý là vướng mắc rất sâu.”
Túc Thiên Dục nhíu mày, cảm thấy chuyện này càng ngày càng kỳ quái. Hắn cố xem lại ký ức của mình, đừng nói là có vướng mắc với mèo con, người thuộc họ nhà mèo mà hắn biết cũng chẳng có bao nhiêu mà?
Nhưng Bạch Hổ rất chắc chắn: “Cảm giác của tôi không sai. Nếu cậu không nhớ ra có thể tới Cục Yêu Quái điều tra hồ sơ, nhìn xem trong hồ sơ về mèo chín đuôi nhập thế có cậu ấy không, chiếu theo manh mối này tìm thì ít nhiều có thể phát hiện ra một số thứ.”
Túc Thiên Dục nói: “Sớm đã xem hết rồi, thân phận nhập thế của cậu ấy là người bình thường đường đường chính chính, hộ tịch địa chỉ lý lịch cuộc đời mọi thứ đầy đủ, chưa vào hộ khẩu của Cục Yêu Quái.”
Bạch Hổ nói: “Trước khi lập quốc cậu ấy đã sống ở đây hả?”
Túc Thiên Dục: “Không phải, mấy tháng trước đột nhiên xuất hiện ở Vận thành.”
Lần này đến lượt Bạch Hổ kinh ngạc. Hệ thống của Cục Yêu Quái sớm đã hoàn thiện, nghiêm ngặt quản lý yêu quái nhập thế, thống nhất phát hành thẻ chứng minh thân phận để đi lại, đã lâu không xảy ra tình huống không có hộ khẩu như thế này… Cũng không phải là không có hộ khẩu, mà cái kiểu bảo mật thân phận chặt chẽ này ngược lại còn đáng sợ hơn.
Bạch Hổ nhíu mày: “Tôi trở về điều tra thêm về tộc mèo chín đuôi, có tin mới sẽ thông báo cho cậu. Mặt khác, chuyện này liên quan đến bug hệ thống của Cục Yêu Quái, tôi sẽ thông báo cho Cục để chỉnh đốn và cải cách. Nhưng cậu yên tâm, chuyện này ảnh hướng quá lớn nên sẽ không truyền bá ra ngoài, nếu mèo con mà xảy ra bất trắc, Cục Yêu Quái sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.”
Túc Thiên Dục gật đầu đồng ý.
Hai người nói chuyện ngắn gọn súc tích, rất nhanh, Bạch Hổ vội đến vội đi.
Mèo con đứng trên tủ quần áo thăm dò tình hình, xác định đối phương đã rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng nhảy xuống, lại chạy về ổ chăn.
Áp lực lần này so với hôm trước còn đáng sợ hơn, chắc là do cùng nguồn cội nên ảnh hưởng càng mạnh hơn, hoặc là do bản năng của họ mèo giở trò, khi ở địa bàn của mình gặp một họ mèo khác có khí thế hơn, kiểu gì cũng dâng lên cảnh giác và ảo giác bị đe dọa, sẽ không kìm được mà bày ra tư thế chiến đấu.
Cũng may đối phương không ở lâu.
Mèo con phơi cái bụng nhỏ, cào lung tung ga giường, có vẻ là đã tìm thấy cảm giác an toàn, lại híp mắt ngủ.
Túc Thiên Dục ngồi ở chính phòng, thấy cậu chậm chạp không ra, cứ vừa chờ vừa xử lý công việc, mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Đường Thanh: “Chào buổi sáng.”
Túc Thiên Dục để văn kiện xuống: “Không còn sớm, đến giờ ăn trưa rồi.”
Đường Thanh nghe thấy cũng có lý, chào lại lần nữa: “Chào buổi trưa.”
Túc Thiên Dục bị chọc cười: “Chào buổi trưa, có đói bụng không?”
Đường Thanh gật đầu. Lúc cậu ngủ bù liên tiếp gặp ác mộng, bị một con hổ hung thần ác sát đuổi qua ba con phố, nhiều lần sắp bị cắn đuôi, dọa cậu phải liều mạng chạy về phía trước, ngủ một giấc mà như chạy đua 8000m, quá mất sức.
Túc Thiên Dục đưa cậu đi ăn cơm luôn, Quyền Lê không vội trở về, chỉ nhắn tin báo cáo tình huống của Quản gia.
Quyền Lê nói: “Trước mắt chỉ có thể điều tra ra Quản gia nhờ Chu thị mới kiếm được thiếp mời, anh sếp tham ăn của bọn họ cũng sẽ xuất hiện tại bữa tiệc, về phần muốn làm gì thì không rõ, còn chưa thấy bọn họ có hành động gì cụ thể.”
Túc Thiên Dục: “Tiếp tục tra.”
Quyền Lê lại điều tra tiếp. Chỉ là lần này toàn bộ Quản gia im như thóc, không có bất cứ động tĩnh gì, điều tra thế nào cũng không có kết quả.
Quyền Lê đào bới ba ngày liên tiếp, còn bị gia chủ Quản gia nhắn tin giễu cợt, rằng đằng ấy đang tự ảo tưởng à.
Quyền Lê giữ vững nụ cười, trực tiếp báo cáo cho chủ tịch Túc.
Túc Thiên Dục nhịn được cái thể loại khiêu khích trẻ con này sao? Đương nhiên không, hắn thẳng tay gửi một loạt ảnh chuột dúi xào lăn, kéo Thao Thiết vào.
Thao Thiết nhịn được không? Gã tức đến sắp biến thành con cá nóc rồi!
Thế là hai sếp bắt đầu cuộc đối thoại ấu trĩ, nào là “đầu heo”, “cục kít”, “đồ không biết xấu hổ” các loại, rồi đủ ảnh meme tràn ngập màn hình
Quyền Lê nhân cơ hội này điều tra, đúng là tìm được vài thứ.
Y phát hiện một tài khoản từng chuyển cho Chu thị một khối tiền kếch xù, ngay sau đó Chu thị mua hai căn biệt thự để sửa nó thành… ổ mèo khổng lồ.
Quyền Lê: “???”
Bình luận truyện