Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 302: 302





Liễu Họa kinh ngạc nhìn Sở Nhiễm, “Con là mẹ ruột của Mộ Dã sao? Đứa trẻ ngoan của dì, con mau đứng lên đi, dì cũng là già lẩm cẩm rồi, nhiều năm như vậy, con đều chăm sóc cả nhà của chúng ta rất kĩ lưỡng, dì làm sao mà không nghĩ tới con và Thương Nam là một đôi nhỉ?”

“Không phải, dì à, dì hiểu lầm rồi, chăm sóc cho mọi người là do con cam tâm tình nguyện thôi, không liên quan đến Thương Nam, anh ấy có thể không yêu con.” Sở Nhiễm nói.

“Sao lại có đứa trẻ hiểu chuyện như con vậy chứ, âm thầm sinh con nối dõi cho Mộ gia chúng ta, còn không hề nói ra nữa! Mộ Dã vẫn luôn không thích Thiên Tịnh, ban đầu dì còn thấy lạ lùng, làm sao lại có mối quan hệ mẹ con nào thành ra thế này. Bây giờ coi như đã biết được nguyên nhân rồi. Thiên Tịnh hóa điên thật đúng lúc, để dì làm chủ, cho Thương Nam và con kết hôn, như vậy cả nhà ba người các con có thể đoàn tụ rồi.” Liễu Họa nói.

“Mẹ, chuyện này...” Không đợi Mộ Thương Nam nói hết câu, Sở Nhiễm đã ngắt ngang lời của Mộ Thương Nam.

“Dì à, con không muốn gả cho Thương Nam. Anh ấy không yêu con, hôn nhân không có tình yêu sẽ không hạnh phúc đâu, con yêu anh ấy và anh ấy yêu con, đây là hai chuyện khác nhau, con yêu anh ấy, không cần anh ấy yêu con, con chỉ muốn âm thầm yêu anh ấy thôi, như vậy là đủ rồi.” Sở Nhiễm nói.

Liễu Họa ngạc nhiên vô cùng, nhiều phụ nữ đều chỉ mong sao có thể gả vào Mộ gia, bà ta trách móc nhìn con trai mình một cái, rõ ràng là con trai của bà ta không yêu Sở Nhiễm.

“Thật là để con chịu ấm ức rồi. Đứa trẻ ngoan của dì, con yên tâm, một đứa con gái tốt như con vậy, Thương Nam sẽ yêu con thôi.”


“Con đưa Mộ Dã đến thăm dì nhé, dì cũng nhớ nó rồi phải không?” Sở Nhiễm nói.

“Đúng rồi, dì rất nhớ cháu của dì, mau đưa nó đến gặp dì đi. Không đúng, vết thương của nó thế nào rồi? Hay là để dì đi gặp nó, các con mau lấy xe lăn lại cho dì.” Liễu Họa xót vết thương của cháu trai của mình, không nỡ để cháu trai mình đi bộ.

“Bây giờ nó cần tập vật lý trị liệu, đi bộ có ích cho nó. Nhưng mà bây giờ sức khỏe của dì còn yếu lắm, không thích hợp để di chuyển, con đưa nó đến thăm dì.” Sở Nhiễm nói rồi đi ra ngoài phòng bệnh.

Liễu Họa nhìn thấy Sở Nhiễm đi rồi, bà ta quay sang hỏi Mộ Thương Nam, “Có làm giám định quan hệ mẹ con của Sở Nhiễm và Mộ Dã chưa?”

Mộ Thương Nam gật gật đầu, “Đã làm rồi, kết quả là quan hệ mẹ con.”

Liễu Họa cười mãn nguyện, “Vậy là tốt rồi, Mộ Dã của mẹ có thể ở cùng với mẹ ruột rồi, Thương Nam, quên Diệp Phi đi, nó không thích hợp với con. Cái mỏ vàng đen gì đó chúng ta cũng không cần nữa, con đưa cho nó rồi thôi đi.”

Trải qua sống chết, Liễu Họa đã xem nhẹ những vật ngoài thân rồi, càng để tâm xem người nhà có thể ở bên cạnh nhau mới là tốt.

“Mỏ vàng đen…“ Mộ Thương Nam dừng lại một chút, “Con không nhớ bản đồ của mỏ vàng ở đâu, cái này thì mẹ biết mà. Diệp Phi bị Cung Trạch Vũ đưa đi rồi, con phải đi tìm cô ấy.”

“Con còn đi tìm nó làm gì? Nó đồng ý lấy ai đều không có liên quan gì tới chúng ta nữa.” Liễu Họa không hài lòng nói.

“Nhưng mà mẹ đừng quên thân phận của Cung Trạch Vũ, anh ta đưa Diệp Phi đi là có mục đích của anh ta cả, anh ta còn muốn mỏ vàng hơn cả Diệp Phi nữa. Con không đánh đòn phủ đầu thì sẽ bị động bị anh ta khống chế.” Mộ Thương Nam nói,

“Người của Ám Dạ quả thực rất đáng ghét, luôn nắm chặt chuyện năm đó không buông, muốn khiến Mộ gia của chúng ta sụp đổ, thực ra năm đó ông nội của Cung Trạch Vũ qua đời, cũng không phải là điều mà chúng ta muốn nhìn thấy.” Liễu Họa nhắc tới ân oán năm đó, thở dài một hơi.

Mối ân oán đã quấn chặt lấy cả ba thế hệ rồi, không biết phải tới lúc nào mới có thể kết liễu ân oán này.

“Không phải lỗi của gia đình chúng ta, không ai cũng có thể trách gia đình chúng ta được. Con sẽ giải quyết chuyện giữa Mộ gia và Cung gia, sẽ không đem ân oán này để lại cho Mộ Dã nữa.” Mộ Thương Nam nói.

Sở Nhiễm dìu Mộ Dã bước vào, “Dì à, dì xem Mộ Dã đã có thể đi đứng bình thường được rồi này.”


“Cháu ngoan của bà, mau mau tới đây với bà nội! Để bà xem vết thương của cháu.” Liễu Hoa đưa tay kéo Mộ Dã qua.

“Bà nội, cháu không sao hết, qua mấy ngày nữa là cháu lại là một hảo hán.” Mộ Dã dõng dạc nói.

“Nhìn thấy cháu không có sao là tốt rồi, đều trách bà nội lúc đầu cứ bắt buộc bố cháu phải lấy Thiên Tịnh đó, thật là rước về tai họa! Mẹ ruột của cháu không phải Thiên Tịnh, là Sở Nhiễm! Cháu thích Sở Nhiễm không?” Liễu Họa hỏi cháu trai của mình.

Gương mặt của Mộ Dã lạnh băng lại, “Cháu biết rồi, vết thương của bà thế nào rồi? Phải kiên trì tập luyện vật lý trị liệu, có như vậy mới mau chóng trở về nhà được.”

Cậu nhanh chóng kéo sang một chủ đề khác.

Liễu Họa vốn dĩ muốn nhờ cậy vào cháu trai, muốn để Mộ Dã nói thích Sở Nhiễm, ép Mộ Thương Nam lấy Sở Nhiễm, kết quả Mộ Dã vốn không hiểu câu hỏi của bà ta.

“Được, bà nội sẽ tập vật lý trị liệu. Cháu hết bệnh rồi thì xuất viện trước, ở cùng ông nội nhé.”

“Cháu biết rồi, bà nội, cháu còn phải tập vật lý trị liệu thêm nửa tiếng nữa, cháu đi nhé.” Mộ Dã nói xong liền đi ra khỏi phòng bệnh, không thèm nhìn Mộ Thương Nam và Sở Nhiễm đứng bên cạnh.

Chân mày của Mộ Thương Nam chau lại, tên tiểu tử này thật sự không xem anh là bố của nó, bệnh vừa khỏi, lại bắt đầu không coi anh ra gì rồi.

Anh đuổi theo Mộ Dã, đi cùng Mộ Dã đến phòng tập vật lý trị liệu.

Mộ Dã bước lên máy đi bộ, khóe mắt quét nhìn bố của mình một cái, “Đi theo con làm gì? Thuộc hạ của bố thật vô dụng, làm mất Tiểu Phi Phi của con rồi.”

Mộ Thương Nam lúc này mới biết con trai của mình là vì chuyện này mà làm mình làm mẩy với anh, “Con không thể giữ được người mà trái tim của họ không ở bên cạnh con đâu.”

Anh lạnh lùng nói ra từng chữ.

“Ai nói vậy, Tiểu Phi Phi rất thích con! Còn nữa, bố đồng ý lấy ai không liên quan tới con, không cần hỏi ý kiến con, dù sao con chỉ thích Tiểu Phi Phi, con chỉ muốn ở cùng cô ấy thôi. Bố kết hôn rồi sống cuộc sống của bố, con đi tìm Tiểu Phi Phi, sống cuộc sống của con.” Mộ Dã dõng dạc nói.

Chân mày anh nhíu chặt lại thể hiện sự tức giận dữ dội, con trai còn chưa lớn mà đã muốn chia nhà với anh rồi?


“Bố đi tìm Diệp Phi, con là nam tử hán trong nhà, bệnh tim của ông nội càng lúc càng nặng rồi, ông cố cũng lớn tuổi rồi, bố đã phong tỏa tin tức bên này lại hết rồi, không để ông biết, cho nên, con phải chăm sóc tất cả mọi người của Mộ gia.”

Bước chân của Mộ Dã dừng lại, “Con muốn đi tìm Tiểu Phi Phi.”

“Quá nguy hiểm, lần này bố phải đi đến địa bàn của Ám Dạ, không tiêu diệt Ám Dạ thì bọn họ sẽ luôn đối đầu với chúng ta. Con là đứa con nối dõi duy nhất của Mộ gia, nơi đây giao cả cho con, con phải gánh vác trách nhiệm của Mộ gia.” Mộ Thương Nam nói.

Chân mày nhỏ nhắn của Mộ Dã nhíu lại, dường như đang suy nghĩ việc rất quan trọng, “Vậy bố phải hứa là, mang Tiểu Phi Phi quay về cho con.”

Cuối cùng cậu cũng thỏa hiệp rồi, cậu thở dài nhẹ một cái, làm thiếu chủ thật là quá cực khổ mà.

Mộ Thương Nam căn dặn con trai của mình xong, liền dẫn theo Nhiếp Hạo rời khỏi bệnh viện, anh chắc chắn Cung Trạch Vũ đã đưa Diệp Phi trở về địa bàn của Ám Dạ, nếu không thì sao anh lại không tìm thấy Diệp Phi.

Đáy mắt anh lóe lên tia nhìn hiu quạnh, Cung Trạch Vũ, anh sẽ khiến Cung Trạch Vũ biết bản lĩnh của anh.

Một chuỗi các hải đảo liền nhau rải rác khắp đại dương xanh màu ngọc bích, bãi cát trắng noãn, làm những hòn đảo nhỏ trông giống như những viên trân châu.

Diệp Phi đạp chân lên bãi cát, mắt nhìn ngắm những con ốc mượn hồn đi qua đi lại trên bãi cát, hưởng thụ làn gió biển ấm áp.

“Nơi đây đẹp không? Có giống như nhân gian tiên cảnh không? Diệp Phi, chúng ta có thể sống cả đời ở nơi này. Con của chúng ta có thể chạy nhảy bên bờ biển, hưởng thụ tuổi thở vô ưu vô lo.” Lời nói của Cung Trạch Vũ phủ lên vành tai của Diệp Phi đầy thâm tình.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện