Cưỡng Đoạt
Chương 32: Đồ ngốc lương thiện…
Lăng Sóc đưa Cốc Vũ vềđến nhà, còn nói chuyện với Thi Lệ mấy câu, rồi mới quay xe chạy đến bệnh viện nhân dân.
Đi đến phòng làm việc của Vạn Hoa, Lăng Sóc nhìn thấy chú Tư Lăng Tu Dương đang vắt hai chân ngồi trên ghế làm việc của Vạn Hoa, người ngồi trên ghế thấy hắn đi vào, khuôn mặt lãnh khốc dịu xuống một chút, cười nói: “Tiểu Sóc, lâu rồi không gặp, đen ra hả con.”
Bởi vì Lăng Tu Dương đang phải thụ lí vụ kiện của Hồng bang, khi Lăng Sóc đi du lịch quay về nhà chính mấy ngày chú cũng không có thời gian rảnh để về thăm, cũng bởi vì chú mất ngủ rất nghiêm trọng, không muốn về nhà để người nhà biết lại lo lắng.
Bất quá hôm nay thì Lăng Tu Dương hết nhịn được rồi.
Lăng Sóc bình thản chào hai tiếng: “Chú Tư, anh rể.” Sau đó đi đến ghế salon của Vạn Hoa ngồi xuống, sau đó nói tiếp: “Đi ra ngoài chơi cả tháng, tất nhiên là đen đi rồi. Chú Tư, mặt chú nhìn qua không được tốt lắm, có phải là do bận quá không vậy? Chú nhớ chú ý sức khỏe.” Quay đầu lại nói với Vạn Hoa: “Anh rể, anh gọi em đến có gì không?”
Vạn Hoa đứng dậy rót cho Lăng Sóc li nước, sau đó cầm lấy tập tài liệu trên bàn làm việc mà Lăng Tu Dương đã xem qua, quay trở lại ngồi cạnh Lăng Sóc, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên đùi mình, nghiêm túc hỏi Lăng Sóc: “Tiểu Sóc, em xem Tiểu Vũ là cái gì?”
Chân mày Lăng Sóc khẽ cau lại, im lặng vài giây, trả lời: “Là một đứa ngốc lương thiện!”
Lăng Tu Dương đang uống nước sau bàn làm việc, nghe Lăng Sóc nói thế, sặc ra.
Mà Vạn Hoa hiển nhiên cũng không ngờ câu trả lời của Lăng Sóc lại là như vậy, ngẩn ngơ cả người, sau đó thầm nghĩđứa bé Cốc Vũ kia, chẳng phải đúng là một đứa bé ngốc nghếch lương thiện sao? Nếu không anh cũng chẳng làm chuyện rỗi hơi này, muốn vì đứa bé kia mà làm cái gì đó.
“Anh rể, anh hỏi cái này làm gì? Có phải đứa ngốc kia có chuyện gì không?” Lăng Sóc nghĩđến chuyện Cốc Vũ ở ngoài sân bay đi mới hơn mười phút đã tái nhợt lại thêm đổ mồ hôi đầm đìa, mặt cũng nghiêm lại hỏi.
Vạn Hoa thật ra cũng rất do dự không biết có nên đưa tập tài liệu này cho Lăng Sóc hay không, cho nên anh phải hỏi trước để xác nhận xem thái độ của Lăng Sóc đối với Cốc Vũ, tuy nói cũng đã biết qua thái độ cường thế của Lăng Sóc đối với Cốc Vũ, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ. Bây giờ, nghe Lăng Sóc dùng từ ngữ vừa giận vừa lại mang theo dịu dàng mà ngay cả bản thân Lăng Sóc còn không biết để nói Cốc Vũ là đứa ngốc lương thiện, Vạn Hoa đại khái cũng hiểu, Lăng Sóc đối với Cốc Vũ rất khác biệt, hoặc là không chỉ đơn giảm xem như đầu bếp không công.
“Khụ khụ…” Lăng Tu Dương sặc hết ngụm nước phải ho khan có chút buồn bực, tại sao Tiểu Sóc nhà chú tình nguyện quan tâm đến người ngoài, mặc dù người ngoài kia nhìn qua cũng rất tội nghiệp, nhưng mà nghe thấy chú ho sặc sụa cũng chẳng hỏi thăm được một câu. Được rồi, Tiểu Sóc cũng có quan tâm chú, ít nhất vừa mới vô cửa cũng nhìn thấy mặt mũi chú không tốt, còn nói chú phải chú ý sức khỏe, nhưng mà, nhưng mà —
Thừa nhận đi, Lăng Tu Dương đang “ghen” nha. Giống như Lăng Tập Trạo nhìn thấy cái chìa khóa trong tay Cốc Vũ vậy đó! Nên nói như thế nào đâu? Nói Lăng Tu Dương cùng Lăng Tập Trạo không hổ là cha con. tất nhiên cùng ăn cái gọi là “dấm” với Cốc Vũ chẳng biết gì kia; hay là nên nói, suy nghĩ của người nhà họ Lăng khiến cho người ta sờ đến không được.
“Một tháng trước, chính là cái ngày em cùng bạn đi du lịch, Tiểu Vũ cậu ấy bị đánh bị thương rất nặng, cậu ấy cũng không biết mình bị trọng thương, nên vẫn tiếp tục làm những việc bình thường như mọi ngày, mãi cho đến khi cậu ấy bị hộc máu bất tỉnh; nếu như không phải anh vừa khéo bắt gặp, anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào. Mà cậu ấy, trước khi bọn em về một ngày mới xuất viện.” Vạn Hoa tóm tắt ngắn gọn lại từ đầu đến cuối, sau đó đem tập tài liệu trên đùi đưa qua trước mặt Lăng Sóc, “Thật sự mà nói, Tiểu Vũ bị đánh đến trọng thương cũng không phải không liên quan đến Tiểu Sóc đâu. Em tự xem đi.”
—
Chuyện đã xảy ra thì không thể nào khiến cho nó quay trở lại dược, muốn chi trong phòng của Karaoke K cũng chẳng có camera giám sát, cũng chỉ có camera bên ngoài thôi.
Nhưng mà cái người bạn làm thám tử tư của Vạn Hoa cũng rất lợi hại, lấy được cái đĩa ghi hình Cốc Vũ bị nhóm người kia lôi vào trong quán Karaoke, hơn nữa sau đó cùng với phim X-quang và hồ sơ phẫu thuật của Vạn Hoa bổ sung thêm, Lăng Sóc không xem đến báo cáo, cũng có thể biết Cốc Vũ bị thương nặng đến mức nào.
… Lăng sóc rất bình tĩnh xem qua hết thảy, chỉ có bản thân mới biết, lửa giận trong đáy lòng đay rừng rực cháy có thể phá hủy tất cả mọi thứ, người của hắn, lại dám nhân lúc hắn không có ở đây thì thiếu chút nữa bị đám mọi rợ kia hủy hoại sao! Làm sao không khiến cho hắn giận thấu trời? Hắn sẽ khiến cho những đứa đó phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần so với những tổn thương mà Cốc Vũ phải chịu!
Sau đó, Lăng Sóc chậm rãi nhét mọi thứ lại vào trong túi tài liệu, đứng dậy, nhìn Lăng Tu Dương ngồi ở bàn làm việc đang day day trán nhè nhẹ, nói: “Chú Tư, con nghĩ cần mọi người trong nhà giúp đỡ rồi.”
Lăng Sóc là một kẻ rất tự tin, nhưng tuyệt đối không tự đại, những chuyện một mình hắn không làm được thì sẽ không liều mạng đu theo, hắn sẽ nhờ người nhà giúp đỡ, cái này chẳng có gì là mất thể diện, mà chính là một loại biểu hiện cho sự trưởng thành và tỉnh táo.
“Ôi, chú cảm động quá, Tiểu Sóc, mọi người đều rất thích được giúp đỡ Tiểu Sóc.” Lăng Tu Dương giống như hoàn toàn thay đổi, nói.
Lăng sóc: = =|||
Vạn hoa: = =|||
Lăng Tu Dương chắc chắn là bị tâm thần phân liệt! Một là lãnh khốc vô tình; một là quái gở không ai có thể qua mặt.
“Được rồi, chú Tư, có thể hỏi chú đến tìm con có chuyện gì không?” Vạn Hoa hỏi.
Mặt Lăng Tu Dương co lại, theo khuôn mặt dần giãn ra, thở dài một tiếng, nói: “Dạo này chú bị mất ngủ, nửa tháng nay không có ngủ được một giấc nào ra hồn hết, lần dài nhất là được hai tiếng mấy sau khi chú uống nguyên chai rượu mạnh. Người chú muốn ngủ cực kì, nhưng mà chẳng thể nào thả lỏng tinh thần được hết. Vạn Hoa, con nói có phải thần kinh chú có chuyện gì không?”
Vạn Hoa im lặng một chút, nói: “Cái này có nhiều nguyên nhân lắm, phải làm kiểm tra toàn diện mới biết được.”
“Uh, bây giờ con rảnh thì làm cho chú luôn đi, chú thật sự rất muốn ngủ.”
“Cái đó…” Vạn Hoa đứng dậy, nhìn Lăng Sóc đang cúi đầu ngẩn người nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ, nói: “Tiểu Sóc, em về nhà hay là sao?”
Lăng Sóc ngẩng đầu, vẻ ngoan lệ cùng âm trầm trong đáy mắt cũng chìm xuống, khôi phục lại cái nhìn bình thản lạnh lùng, nói: “Em về, còn có mất tài liệu phải phiên dịch chưa có xong, phải giao trước khi khai giảng.”
Lăng Tu Dương cũng bật dậy, đi đến bên cạnh Lăng Sóc, nắm lấy bả vai Lăng Sóc, thình lình hỏi: “Tiểu Sóc, chờ chú đi cùng với, chú muốn qua nhà con. Vạn Hoa, làm kiểm tra toàn diện này có lâu lắm không?” Câu sau đúng là dùng để hỏi Vạn Hoa.
Vạn Hoa định nói còn phải xem làm bao nhiêu hạng mục mới biết được, nhưng mà nhìn thấy được ánh mắt của Lăng Tu Dương, nếu nói thật là mất rất nhiều thời gian, chắc chắn sẽ bị ánh mắt của chú “giết” luôn, cho nên đổi giọng nói: “Cũng nhanh lắm, trước buổi trưa là có thể làm xong rồi chú.”
Lăng Tu Dương nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Oh, vậy thì nhanh lên, còn có bốn mươi phút nữa là mười hai giờ rồi. Tiểu Sóc, không ngại chú đến chỗ con ăn ké một bữa chứ?”
Lăng Sóc bình thản liếc Lăng Tu Dương một cái, nói: “Con đưa Cốc Vũ về nhà rồi, còn nói cậu ấy trưa nay không cần qua nấu cơm.” Lời này cũng có vài phần nói dối, nhận được tập tài liệu đang cầm trong tay, hắn muốn để cho Cốc Vũ nghỉ ngơi thoải mái, dù là hôm nay hắn về nhà chỉ có thể nhai bánh mì khô.
“Tiểu Sóc, con ăn hiếp chú Tư! Chú Tư con mấy ngày nay chẳng những ngủ không được, mà còn ăn không ngon miệng! Vạn Hoa nói đứa bé kia của con nấu cơm ngon lắm, chú còn nghe ông nội với bác Lâu nói qua tay nghề của đứa bé kia rất cao. Bây giờ chú chỉ muốn ăn cơm đứa bé kia làm, chú mặc kệ! Con lập tức gọi cậu ấy qua nấu cơm đi, chú với Vạn Hoa đi làm kiểm tra, trước khi chú về cấm không được chuồn đi!”
Khóe mắt Lăng Sóc co rút, trước khi hắn gạt bỏ được cái tay đang khoác trên vai của mình thì chủ nhân của cái tay là Lăng Tu Dương cũng đã nói xong liền phóng ra ngoài, căn bản là không cho cậu chút cơ hội nào để phản đối! Hắn chỉ biết, người nhà họ Lăng, chẳng có ai bình thường hết! Cái người nói lời này, tất nhiên cũng đã quên mất mình cũng là một phần tử trong nhà họ Lăng, lại còn là người không bình thường nhất.
—
Hai mẹ con Cốc Vũ cùng Thi Lệ đang tìm hiểu chức năng của chiếc điện thoại di động, hai đôi mắt không ngừng kinh ngạc, khóe miệng đều hiện ra nụ cười chưa thấy tắt.
Sau đó, ngón tay Thi Lệ tình cờ bấm lên một phím nào đó, điện thoại di động reo lên, làm mẹ cùng cậu đều giật mình, hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, qua một lúc nhau, đều cười thành tiếng.
Mà điện thoại vẫn còn đang reo, lúc này Cốc Vũ mới phát hiện, trên mành hình đang hiển thị số điện thoại của cái tên duy nhất được lưu trong danh bạ.
Bàn tay cũng chợt vội vàng, phải bấm xuống phím kết nối. Cốc Vũ luống cuốn, nói: Mẹ, là điện thoại của Lăng Sóc. Mau xem trong sách hướng dẫn chỗ trang làm sao kết nối điện thoại dùng con với, con xem làm sao gọi trở lại.”
“Ừ ừ, đừng vội, mẹ đang tìm đây, trang nào ta?” Nói là đừng vội nhưng tay Thi Lệ cũng lật rất nhanh, nhưng mà cái trang lúc nãy còn vừa đọc xong giờ lại tìm không thấy đâu.
Cũng không trách được hai mẹ con sau khi có điện thoại lại phản ứng giống như nhà quê, bởi vì Diệp Đồng cùng nhóm Vương Hiền Binh cũng không có điện thoại di động, chỉ có điện thoại bàn; đối với Cốc Vũ mà nói, nếu như không gặp Lăng Sóc, cả cuộc đời này của cậu có thể cũng chẳng có điện thoại di động, thứ nhất là vì nó rất mắc, thứ hai là cậu cũng chẳng có ai để liên lạc.
Khi Cốc Vũ cùng Thi Lệ còn đang luống cuống tìm xem làm sao để gọi trở lại, thì điện thoại lại đổ chuông, thì ra là Lăng Sóc gọi đến nhắn cậu qua nấu cơm, nói là có khách, dặn cậu mua thêm nhiều thức ăn một chút.
Đi đến phòng làm việc của Vạn Hoa, Lăng Sóc nhìn thấy chú Tư Lăng Tu Dương đang vắt hai chân ngồi trên ghế làm việc của Vạn Hoa, người ngồi trên ghế thấy hắn đi vào, khuôn mặt lãnh khốc dịu xuống một chút, cười nói: “Tiểu Sóc, lâu rồi không gặp, đen ra hả con.”
Bởi vì Lăng Tu Dương đang phải thụ lí vụ kiện của Hồng bang, khi Lăng Sóc đi du lịch quay về nhà chính mấy ngày chú cũng không có thời gian rảnh để về thăm, cũng bởi vì chú mất ngủ rất nghiêm trọng, không muốn về nhà để người nhà biết lại lo lắng.
Bất quá hôm nay thì Lăng Tu Dương hết nhịn được rồi.
Lăng Sóc bình thản chào hai tiếng: “Chú Tư, anh rể.” Sau đó đi đến ghế salon của Vạn Hoa ngồi xuống, sau đó nói tiếp: “Đi ra ngoài chơi cả tháng, tất nhiên là đen đi rồi. Chú Tư, mặt chú nhìn qua không được tốt lắm, có phải là do bận quá không vậy? Chú nhớ chú ý sức khỏe.” Quay đầu lại nói với Vạn Hoa: “Anh rể, anh gọi em đến có gì không?”
Vạn Hoa đứng dậy rót cho Lăng Sóc li nước, sau đó cầm lấy tập tài liệu trên bàn làm việc mà Lăng Tu Dương đã xem qua, quay trở lại ngồi cạnh Lăng Sóc, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên đùi mình, nghiêm túc hỏi Lăng Sóc: “Tiểu Sóc, em xem Tiểu Vũ là cái gì?”
Chân mày Lăng Sóc khẽ cau lại, im lặng vài giây, trả lời: “Là một đứa ngốc lương thiện!”
Lăng Tu Dương đang uống nước sau bàn làm việc, nghe Lăng Sóc nói thế, sặc ra.
Mà Vạn Hoa hiển nhiên cũng không ngờ câu trả lời của Lăng Sóc lại là như vậy, ngẩn ngơ cả người, sau đó thầm nghĩđứa bé Cốc Vũ kia, chẳng phải đúng là một đứa bé ngốc nghếch lương thiện sao? Nếu không anh cũng chẳng làm chuyện rỗi hơi này, muốn vì đứa bé kia mà làm cái gì đó.
“Anh rể, anh hỏi cái này làm gì? Có phải đứa ngốc kia có chuyện gì không?” Lăng Sóc nghĩđến chuyện Cốc Vũ ở ngoài sân bay đi mới hơn mười phút đã tái nhợt lại thêm đổ mồ hôi đầm đìa, mặt cũng nghiêm lại hỏi.
Vạn Hoa thật ra cũng rất do dự không biết có nên đưa tập tài liệu này cho Lăng Sóc hay không, cho nên anh phải hỏi trước để xác nhận xem thái độ của Lăng Sóc đối với Cốc Vũ, tuy nói cũng đã biết qua thái độ cường thế của Lăng Sóc đối với Cốc Vũ, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ. Bây giờ, nghe Lăng Sóc dùng từ ngữ vừa giận vừa lại mang theo dịu dàng mà ngay cả bản thân Lăng Sóc còn không biết để nói Cốc Vũ là đứa ngốc lương thiện, Vạn Hoa đại khái cũng hiểu, Lăng Sóc đối với Cốc Vũ rất khác biệt, hoặc là không chỉ đơn giảm xem như đầu bếp không công.
“Khụ khụ…” Lăng Tu Dương sặc hết ngụm nước phải ho khan có chút buồn bực, tại sao Tiểu Sóc nhà chú tình nguyện quan tâm đến người ngoài, mặc dù người ngoài kia nhìn qua cũng rất tội nghiệp, nhưng mà nghe thấy chú ho sặc sụa cũng chẳng hỏi thăm được một câu. Được rồi, Tiểu Sóc cũng có quan tâm chú, ít nhất vừa mới vô cửa cũng nhìn thấy mặt mũi chú không tốt, còn nói chú phải chú ý sức khỏe, nhưng mà, nhưng mà —
Thừa nhận đi, Lăng Tu Dương đang “ghen” nha. Giống như Lăng Tập Trạo nhìn thấy cái chìa khóa trong tay Cốc Vũ vậy đó! Nên nói như thế nào đâu? Nói Lăng Tu Dương cùng Lăng Tập Trạo không hổ là cha con. tất nhiên cùng ăn cái gọi là “dấm” với Cốc Vũ chẳng biết gì kia; hay là nên nói, suy nghĩ của người nhà họ Lăng khiến cho người ta sờ đến không được.
“Một tháng trước, chính là cái ngày em cùng bạn đi du lịch, Tiểu Vũ cậu ấy bị đánh bị thương rất nặng, cậu ấy cũng không biết mình bị trọng thương, nên vẫn tiếp tục làm những việc bình thường như mọi ngày, mãi cho đến khi cậu ấy bị hộc máu bất tỉnh; nếu như không phải anh vừa khéo bắt gặp, anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào. Mà cậu ấy, trước khi bọn em về một ngày mới xuất viện.” Vạn Hoa tóm tắt ngắn gọn lại từ đầu đến cuối, sau đó đem tập tài liệu trên đùi đưa qua trước mặt Lăng Sóc, “Thật sự mà nói, Tiểu Vũ bị đánh đến trọng thương cũng không phải không liên quan đến Tiểu Sóc đâu. Em tự xem đi.”
—
Chuyện đã xảy ra thì không thể nào khiến cho nó quay trở lại dược, muốn chi trong phòng của Karaoke K cũng chẳng có camera giám sát, cũng chỉ có camera bên ngoài thôi.
Nhưng mà cái người bạn làm thám tử tư của Vạn Hoa cũng rất lợi hại, lấy được cái đĩa ghi hình Cốc Vũ bị nhóm người kia lôi vào trong quán Karaoke, hơn nữa sau đó cùng với phim X-quang và hồ sơ phẫu thuật của Vạn Hoa bổ sung thêm, Lăng Sóc không xem đến báo cáo, cũng có thể biết Cốc Vũ bị thương nặng đến mức nào.
… Lăng sóc rất bình tĩnh xem qua hết thảy, chỉ có bản thân mới biết, lửa giận trong đáy lòng đay rừng rực cháy có thể phá hủy tất cả mọi thứ, người của hắn, lại dám nhân lúc hắn không có ở đây thì thiếu chút nữa bị đám mọi rợ kia hủy hoại sao! Làm sao không khiến cho hắn giận thấu trời? Hắn sẽ khiến cho những đứa đó phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần so với những tổn thương mà Cốc Vũ phải chịu!
Sau đó, Lăng Sóc chậm rãi nhét mọi thứ lại vào trong túi tài liệu, đứng dậy, nhìn Lăng Tu Dương ngồi ở bàn làm việc đang day day trán nhè nhẹ, nói: “Chú Tư, con nghĩ cần mọi người trong nhà giúp đỡ rồi.”
Lăng Sóc là một kẻ rất tự tin, nhưng tuyệt đối không tự đại, những chuyện một mình hắn không làm được thì sẽ không liều mạng đu theo, hắn sẽ nhờ người nhà giúp đỡ, cái này chẳng có gì là mất thể diện, mà chính là một loại biểu hiện cho sự trưởng thành và tỉnh táo.
“Ôi, chú cảm động quá, Tiểu Sóc, mọi người đều rất thích được giúp đỡ Tiểu Sóc.” Lăng Tu Dương giống như hoàn toàn thay đổi, nói.
Lăng sóc: = =|||
Vạn hoa: = =|||
Lăng Tu Dương chắc chắn là bị tâm thần phân liệt! Một là lãnh khốc vô tình; một là quái gở không ai có thể qua mặt.
“Được rồi, chú Tư, có thể hỏi chú đến tìm con có chuyện gì không?” Vạn Hoa hỏi.
Mặt Lăng Tu Dương co lại, theo khuôn mặt dần giãn ra, thở dài một tiếng, nói: “Dạo này chú bị mất ngủ, nửa tháng nay không có ngủ được một giấc nào ra hồn hết, lần dài nhất là được hai tiếng mấy sau khi chú uống nguyên chai rượu mạnh. Người chú muốn ngủ cực kì, nhưng mà chẳng thể nào thả lỏng tinh thần được hết. Vạn Hoa, con nói có phải thần kinh chú có chuyện gì không?”
Vạn Hoa im lặng một chút, nói: “Cái này có nhiều nguyên nhân lắm, phải làm kiểm tra toàn diện mới biết được.”
“Uh, bây giờ con rảnh thì làm cho chú luôn đi, chú thật sự rất muốn ngủ.”
“Cái đó…” Vạn Hoa đứng dậy, nhìn Lăng Sóc đang cúi đầu ngẩn người nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ, nói: “Tiểu Sóc, em về nhà hay là sao?”
Lăng Sóc ngẩng đầu, vẻ ngoan lệ cùng âm trầm trong đáy mắt cũng chìm xuống, khôi phục lại cái nhìn bình thản lạnh lùng, nói: “Em về, còn có mất tài liệu phải phiên dịch chưa có xong, phải giao trước khi khai giảng.”
Lăng Tu Dương cũng bật dậy, đi đến bên cạnh Lăng Sóc, nắm lấy bả vai Lăng Sóc, thình lình hỏi: “Tiểu Sóc, chờ chú đi cùng với, chú muốn qua nhà con. Vạn Hoa, làm kiểm tra toàn diện này có lâu lắm không?” Câu sau đúng là dùng để hỏi Vạn Hoa.
Vạn Hoa định nói còn phải xem làm bao nhiêu hạng mục mới biết được, nhưng mà nhìn thấy được ánh mắt của Lăng Tu Dương, nếu nói thật là mất rất nhiều thời gian, chắc chắn sẽ bị ánh mắt của chú “giết” luôn, cho nên đổi giọng nói: “Cũng nhanh lắm, trước buổi trưa là có thể làm xong rồi chú.”
Lăng Tu Dương nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Oh, vậy thì nhanh lên, còn có bốn mươi phút nữa là mười hai giờ rồi. Tiểu Sóc, không ngại chú đến chỗ con ăn ké một bữa chứ?”
Lăng Sóc bình thản liếc Lăng Tu Dương một cái, nói: “Con đưa Cốc Vũ về nhà rồi, còn nói cậu ấy trưa nay không cần qua nấu cơm.” Lời này cũng có vài phần nói dối, nhận được tập tài liệu đang cầm trong tay, hắn muốn để cho Cốc Vũ nghỉ ngơi thoải mái, dù là hôm nay hắn về nhà chỉ có thể nhai bánh mì khô.
“Tiểu Sóc, con ăn hiếp chú Tư! Chú Tư con mấy ngày nay chẳng những ngủ không được, mà còn ăn không ngon miệng! Vạn Hoa nói đứa bé kia của con nấu cơm ngon lắm, chú còn nghe ông nội với bác Lâu nói qua tay nghề của đứa bé kia rất cao. Bây giờ chú chỉ muốn ăn cơm đứa bé kia làm, chú mặc kệ! Con lập tức gọi cậu ấy qua nấu cơm đi, chú với Vạn Hoa đi làm kiểm tra, trước khi chú về cấm không được chuồn đi!”
Khóe mắt Lăng Sóc co rút, trước khi hắn gạt bỏ được cái tay đang khoác trên vai của mình thì chủ nhân của cái tay là Lăng Tu Dương cũng đã nói xong liền phóng ra ngoài, căn bản là không cho cậu chút cơ hội nào để phản đối! Hắn chỉ biết, người nhà họ Lăng, chẳng có ai bình thường hết! Cái người nói lời này, tất nhiên cũng đã quên mất mình cũng là một phần tử trong nhà họ Lăng, lại còn là người không bình thường nhất.
—
Hai mẹ con Cốc Vũ cùng Thi Lệ đang tìm hiểu chức năng của chiếc điện thoại di động, hai đôi mắt không ngừng kinh ngạc, khóe miệng đều hiện ra nụ cười chưa thấy tắt.
Sau đó, ngón tay Thi Lệ tình cờ bấm lên một phím nào đó, điện thoại di động reo lên, làm mẹ cùng cậu đều giật mình, hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, qua một lúc nhau, đều cười thành tiếng.
Mà điện thoại vẫn còn đang reo, lúc này Cốc Vũ mới phát hiện, trên mành hình đang hiển thị số điện thoại của cái tên duy nhất được lưu trong danh bạ.
Bàn tay cũng chợt vội vàng, phải bấm xuống phím kết nối. Cốc Vũ luống cuốn, nói: Mẹ, là điện thoại của Lăng Sóc. Mau xem trong sách hướng dẫn chỗ trang làm sao kết nối điện thoại dùng con với, con xem làm sao gọi trở lại.”
“Ừ ừ, đừng vội, mẹ đang tìm đây, trang nào ta?” Nói là đừng vội nhưng tay Thi Lệ cũng lật rất nhanh, nhưng mà cái trang lúc nãy còn vừa đọc xong giờ lại tìm không thấy đâu.
Cũng không trách được hai mẹ con sau khi có điện thoại lại phản ứng giống như nhà quê, bởi vì Diệp Đồng cùng nhóm Vương Hiền Binh cũng không có điện thoại di động, chỉ có điện thoại bàn; đối với Cốc Vũ mà nói, nếu như không gặp Lăng Sóc, cả cuộc đời này của cậu có thể cũng chẳng có điện thoại di động, thứ nhất là vì nó rất mắc, thứ hai là cậu cũng chẳng có ai để liên lạc.
Khi Cốc Vũ cùng Thi Lệ còn đang luống cuống tìm xem làm sao để gọi trở lại, thì điện thoại lại đổ chuông, thì ra là Lăng Sóc gọi đến nhắn cậu qua nấu cơm, nói là có khách, dặn cậu mua thêm nhiều thức ăn một chút.
Bình luận truyện