Cưỡng Đoạt

Chương 50: Bạn bè đến thăm…



�N THĂM…

Cốc Vũ ngồi xuống bàn ăn, đối với bữa sáng được bác Lâu bưng lên cũng không thèm nhìn tới, cứ ăn trong vô thức, cũng không biết tinh thần đã lạc tới nơi nào rồi.

Lăng Tập Trạo và mọi người nghĩ, có phải Cốc Vũ bị chuyện mình thực sự đã có thai hù cho ngốc luôn rồi không.

Thật ra, hoàn toàn không phải là chuyện đó.

Cốc Vũ mang bộ dạng hồn lìa khỏi xác là bởi vì một câu [Anh yêu em, Vũ] bất thình lình của Lăng Sóc kìa.

Trong khoảnh khắc đó Cốc Vũ cảm thấy trong đầu nổ bùm một cái, nổ đến tai cũng ù ù, qua một hồi thật lâu, trái tim bãi công ngừng đập mới hoạt động trở lại, âm thanh “thình thịch” vang lên như sấm dội bên tai.

Nói chính xác hơn, là có cảm giác bồng bềnh như đang bay, cậu hình như, hình như, hình như là vẫn nghe thấy Lăng Sóc nói với cậu [Anh yêu em, Vũ].

Cậu cảm giác được, Lăng Sóc vừa bá đạo cường thế duy ngã độc tôn lại nói rằng anh yêu cậu, cái đó so với việc nghe Lăng Sóc thông báo cậu đã có thai còn kinh ngạc hơn gấp vạn lần! Cho nên! Cậu đã kinh càng thêm hãi, cứ thế mà ngơ ngác ngay tại chỗ nhìn Lăng Sóc đang nằm ở trên, nhưng mà nước mắt không kềm được cứ chảy xuôi theo khóe mắt…

Nước mắt này là vì cảm động mà rơi, vì kích động mà rơi, vì kinh hỉ mà rơi…

Sau đó, Cốc Vũ lâm vào tình trạng hồn lìa khỏi xác ngồi vào bàn ăn cơm, bởi vì cậu còn đắm chìm trong khoảnh khắc Lăng Sóc thổ lộ.



Vạn Hoa nuốt đồ ăn sáng, thấp giọng hỏi Lăng Sóc: “Tiểu Sóc, rốt cuộc em đã nói sao với Tiểu Vũ vậy? Bộ dạng bây giờ của Tiểu Vũ, giống như bị dọa cho ngốc luôn, hay là vui quá mà ngẩn ngơ vậy?”

Lăng Sóc một bên lau sữa dính bên khóe môi Cốc Vũ, trong lòng nghĩđến bé ngốc này, may mà mình bắt được về nha, chỉ nói có một câu thôi mà lại khiến cho cậu cầm li sữa vốn rất không thích đem bưng lên uống không hề phát hiện, nếu như cậu không phải của mình, vừa nghĩđến đây, Lăng Sóc trào lên kích động thị huyết, bé ngốc này chỉ có thể là của anh.

Một bên quét qua mọi người đang ngồi ăn sáng bằng ánh mắt cao thâm khó lường nói: “Đều có cả.”

“Chú còn tưởng dựa theo tính cách của Tiểu Vũ, trước thì ngẩn ngơ sau đó sẽ kinh hoàng rồi chuyển qua tự ti chứ.” Lăng Tu Dương nói, “Thật không ngờ, Tiểu Vũ vẫn còn đang kinh hoàng sao.”

Bác Lâu vội vàng hỏi Vạn Hoa: “Vạn Hoa, mợ chủ nhỏ bị thế này có ảnh hưởng gì đến cơ thể không?”

“Từ giờ trở đi phải chú ý chếđộ ăn giống như cho người có thai, tính tình cũng sẽ, uhm, có chút khó hiểu. Không biết Tiểu Vũ sẽ thế nào, bất quá phải chú ý nhiều một chút, cơ thể của cậu ấy vốn đã không tốt, bây giờ lại còn mang thai, chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều so với phụ nữ khi mang thai,” Vạn Hoa nói khách quan.

“Anh rể, Tiểu Vũ rất nhát, chuyện mang thai nhất định sẽ không muốn cho người ngoài biết, cho nên, thời gian tới, đều phải làm phiền anh rồi.” Lăng Sóc nói.

“… Ặc, sao có thể được? Nói thế nào anh đối với chuyện có thai chỉ biết nhiều hơn mọi người một chút kiến thức y học thôi, kém hơn rất nhiều so với bác sĩ khoa sản. Hơn nữa, chuyện ở bệnh viện…”

“Vạn Hoa, không phải mọi người nói con không quản lí chuyện bệnh viện, chỉ là đối với bên này, khi nào cần thì con đến, bắt đầu từ hôm nay, con qua đây ở. Giống như Tiểu Sóc nói, người như Tiểu Vũ, quả thật sẽ không đồng ý để cho bác sĩ không quen đến kiểm tra này nọ đâu. Con chịu cực thêm chút đi.” Lăng Tập Trạo nói.

Mọi người đều nói vào, Vạn Hoa không thể không đồng ý, anh rõ ràng là bác sĩ khoa ngoại, tại sao từ bây giờ anh lại trở thành bác sĩ riêng của Cốc Vũ rồi? Không phải ở nhà vẫn có bác sĩ riêng sao?

“Con cũng dọn về nhà ở luôn, không để cuối tuần mới về nữa, nhà đông người một chút cho vui.” Lăng Tu Dương vốn là người thích xem náo nhiệt từ trong máu liền tranh thủ nhân cơ hội.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Cốc Vũ buông muỗng xuống, bịt miệng vội vã chạy vào trong nhà vệ sinh.

Lăng Sóc cũng buông đôi đũa trên tay, đuổi theo Cốc Vũ.

Lăng Tập Trạo, Lăng Tu Dương, Vạn Hoa, bác Lâu nhìn hoài cũng quen chẳng trách cứ gì cứ thế tiếp tục ăn sáng.



Âu Dương Lạc có một người bạn thời đại học sống ở thành phố A chuẩn bị kết hôn, nhắn Âu Dương Lạc nhất định phải đến dự, cũng nói anh ta phải đưa bạn gái theo.

Diệp Đồng sau khi được Âu Dương Lạc nhận nuôi đưa đến thành phố H, thì vẫn ở cùng với Âu Dương Lạc, cho nên, Diệp Đồng nói nhất định phải cùng nhau đến thành phố A.

Âu Dương Lạc làm sao có biện pháp để từ chối chứ? Nếu không, việc này làm mà không khéo, đứa cháu này cơ thể vừa mới phục hồi khỏe mạnh trở lại này rất có khả năng ở sau lưng anh ta len lén trốn đến thành phố A.

Âu Dương Lạc chính là muốn cắt đứt mối liên lạc giữa Diệp Đồng với Cốc Vũ, thận chí có nhiều lần nhận được điện thoại của Cốc Vũ cũng cố tình không để ý đến. Ai mà biết đã lâu như vậy rồi, Diệp Đồng vẫn một lòng một dạ nghĩ về Cốc Vũ như thế. Nếu như Diệp Đồng gặp lại Cốc Vũ, chất vấn Cốc Vũ tại sao không gọi điện thoại cho mình, hành động tự tung tự tác của kẻ làm cậu của anh ta, không phải sẽ bị lộ tẩy hết sao?

Ai da, đến lúc đó nói mình không có nhận được cuộc gọi đến là được. Âu Dương Lạc nghĩđến buồn phiền, thật sự là không hiểu tại sao Diệp Đồng lại mang tâm tư đó nhiều đến như vậy chứ?! Diệp Đồng thích người cùng giới, lại không gây trở ngại đến cuộc sống của người khác; nhưng mà lại có một tiếng nói khác nhanh chóng cắt ngang, Diệp Đồng là con trai duy nhất của chị gái với anh rể, nếu như Diệp Đồng bị đồng tính, vậy thì không phải họ Diệp bị tuyệt tự sao.

Diệp Đồng cũng không biết cậu út của mình vì chuyện cậu ta thích Cốc Vũ mà rối bời, cậu ta chỉ thầm mong được gặp lại Cốc Vũ nhanh nhanh, từ khi cậu ta được cậu Út đón đến thành phố H, thì chưa từng nhận được tin tức của Cốc Vũ.

Mấy tháng đầu tiên bởi vì muốn làm cho tốt vật lí trị liệu phục hồi, cho nên chỉ có thể nghiến răng đè nén nỗi khổ tương tư, nhưng mà sau khi cậu ta hồi phục giống như trước khi bị tai nạn, cậu Út vẫn tìm mọi cách không cho phép cậu ta quay về thành phố A, thậm chí còn tìm gia sư cho cậu ta, nói là để chuẩn bị cho kì thi đại học năm sau.

Cho nên, vừa đến thành phố A, Diệp Đồng dùng điện thoại trong khách sạn gọi cho nhóm Vương Hiền Binh, nhắn với mọi người cậu ta đã đến thành phố A.



Bởi vì đang là nghỉ hè, lại vừa mới thi tốt nghiệp xong, bốn người Vương Hiền Binh, Điền Thôn, Đường Liên, Quí Hậu Phong ngày nào cũng tụ tập chơi đùa vui vẻ, tất nhiên, cũng có chút lo lắng bất an chờ giấy báo điểm thi.

Cả bốn nhanh chóng chạy đến khách sạn Diệp Đồng đang ở, năm người cả năm không gặp nhau, không hề cảm thấy có khoảng cách, vừa gặp liền cười hi hi ha ha nháo nhào.

Sau khi nói chuyện một chút, Diệp Đồng hỏi: “Vũ bây giờ thế nào?”

Bốn người bị hỏi lâm vào im lặng, cả bốn chen chúc trên giường lấy khuỷu tay đẩy đẩy nhau.

Cuối cùng vẫn là Vương Hiền Binh nói: “Đại Ca, năm ngoái mẹ Cốc Vũ qua đời, bọn em sau khi thi tốt nghiệp xong đến nhà Cốc Vũ tìm Cốc Vũ thì mới biết được, nhưng mà bọn em không có tìm được Cốc Vũ, nghe nói bây giờ Cốc Vũ hình như ở cùng với tên Lăng ác ma.”

“Đại ca, anh không biết đâu, cái tên ác ma Lăng Sóc kia khống chế Cốc Vũ nghiêm ngặt đến mức nào đâu, bọn em gần như không lại gần Cốc Vũđược luôn.” Điền Thôn tức giận không thôi.

“Thật xin lỗi, Đại ca, bọn em không chăm sóc Cốc Vũ chu đáo được, vẫn khiến cho cậu ấy rơi vào trong tay cái tên Lăng Sóc kia.” Đường Liên nói.

“Đại ca, chẳng lẽ lâu vậy anh không có gọi điện thoại cho Cốc Vũ sao?” Quí Hậu Phong hỏi.

Diệp Đồng nghe bốn người bạn nói, vẻ mặt cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng mà bàn tay bên cạnh hết thả ra rồi siết lại, thì ra, Vũ khi không có cậu ta ở đây lại gặp nhiều chuyện đáng thương như vậy, mà cậu ta lại không có ở bên cạnh để chăm sóc Vũ! Cậu ta hận, hận bản thân, cũng hận kẻ tên Lăng Sóc kia!

Diệp Đồng như trái cà nhúng nước, lộ ra hơi thở đìu hiu, nói: “Tôi có lén gọi đến, nhưng mà không có gọi được. Có phải, các cậu gởi sai số điện thoại không?”

“Không có đâu, số điện thoại di động này là chính Cốc Vũ tự tay đưa cho bọn em mà. Nhưng mà em nghĩ, không phải số điện thoại Cốc Vũ không liên lạc được, mà là Cốc Vũ không có đem điện thoại theo người? Đại ca, anh cũng nghĩđi, nửa năm trước khi thi tốt nghiệp, có đứa học sinh 12 nào không hận không thể đem thời gian chia năm xẻ bảy ra để có thể học bài không, đúng là giống như bị cái gì dí sát đằng sau, sao có thể dùng điện thoại được, nếu không, bị giáo viên nhìn thấy, còn không bị làm thịt luôn?” Vương Hiền Binh nói.

“Đúng vậy đúng vậy, bây giờ nhớ lại nguyên năm 12 này, giống y như là đánh giặc, bất quá qua được kì thi tốt nghiệp cũng coi như sống lại rồi. Hồi đầu tuần vừa mới có kết quả, định hôm nay đi điền nguyện vọng, nếu Đại ca tới, vậy thì để mai đi, dù sao cũng có vài ngày lận.” Quí Hậu Phong nói.

“Vậy các cậu đăng kí học trường nào?” Diệp Đồng hỏi.

“Thành tích của bọn em không được tốt lắm, có thể học trường loại 2 cũng là tốt rồi.” Điền Thôn nói.

“Đại ca, anh không biết đâu, thành tích của Cốc Vũ năm nay rất tiến bộ, chắc chắn có thể vào một trường tốt. Chỉ là mấy ngày thi tốt nghiệp bọn em không có gặp cậu ấy, không biết cậu ấy đăng kí học trường nào.” Vương Hiền Binh nói.

“Em thấy, nhất định là cái tên Lăng Sóc kia ép Cốc Vũ phải vùi mình học tập, mục đích chính là để cho Cốc Vũ vào đại học rồi vẫn phải hầu hạ anh ta.” Đường Liên nói. Cậu ta nói đúng, nhưng không phải Lăng Sóc ép Cốc Vũ, mà là Cốc Vũ muốn cùng Lăng Sóc vào đại học cho nên mới cố gắng hết sức đến như vậy.

“Tên Lăng Sóc ghê tởm!” Diệp Đồng oán hận vô cùng, nói: “Tôi định đi tìm Vũ, các cậu có muốn đi chung không?”

“Nhưng mà tìm ở đâu bây giờ? Đâu ai biết nhà Lăng Sóc ở đâu đâu.” Vương Hiền Binh nói.

Lời của Vương Hiền Binh làm cho Diệp Đồng bị đả kích rất nhiều.

Diệp Đồng nghĩ mình thật vất vả mới trở lại được thành phố A, tâm tình gấp gáp muốn gặp lại Cốc Vũ thế nhưng bởi vì nghe thấy Cốc Vũđang ở cùng Lăng Sóc đã bị nguội lạnh đi phân nửa, bây giờ lại chẳng biết nhà Lăng Sóc ở đâu, lại càng cảm thấy lạnh lẽo như đang ở giữa mùa đông giá rét.

Mắt thấy đại ca của mình sắp bị tan vỡ, Vương Hiền Binh vội vàng nói: “Đại ca, chúng ta có thể gọi điện thoại cho Cốc Vũ mà. Bây giờ là nghỉ hè, chắc chắn cậu ấy rảnh.”

Diệp Đồng liền sống trở lại trong chớp mắt, mắt mũi sáng rực, quay người quay lại tìm ba lô của mình.



Phải nói, lần này số của Diệp Đồng may mắn cực kì, đụng thêm Lăng Sóc lên trường đăng kí nguyện vọng, mà Cốc Vũ thì lại muốn tranh thủ lúc Lăng Sóc không có ở nhà gọi điện thoại cho Diệp Đồng thử, xem có thể có gọi cho Diệp Đồng được không, sau đó tự nhiên nhớ ra cái điện thoại di động bị mình bỏ quên mấy tháng nay, ai bảo cậu lúc nào cũng cùng Lăng Sóc, điện thoại di động hoàn toàn trở thành đồ thừa, nên cũng không có cầm theo bên người.

Cốc Vũ mở điện thoại ra nhìn, điện thoại quả nhiên đã hết pin, cậu cắm sạc rồi tiện tay khởi động máy.

Điện thoại vừa mở, thì chuông cũng liền vang lên.

Nhìn số máy lạ, Cốc Vũ chỉ chần chờ một chút, sau đó bấm phím nhận cuộc gọi.

Diệp Đồng ở đầu bên này hưng phấn thiếu chút nữa nói không nên lời, vẫn là Vương Hiền Binh phải kêu một hồi, để cho Diệp Đồng tỉnh táo lại rồi nói chuyện tiếp.

Cốc Vũ cũng rất vui, Diệp Đồng vốn đã nghĩ không thể trực tiếp gặp Cốc Vũ rồi, bởi vì cậu ta rất không muốn nhìn thấy Lăng Sóc, nếu không sẽ chẳng nhịn được rồi lại đánh nhau, nhưng mà khi Diệp Đồng vừa mới nói muốn hẹn Cốc Vũ gặp nhau, Cốc Vũ ở bên kia lại chẳng lên tiếng, làm hại Diệp Đồng còn tưởng cuộc gọi bị rớt.

Một lúc lâu mới nghe thấy Cốc Vũ nói: “Tôi không định đi ra ngoài. Diệp Đồng, các bạn đợi chút nha, tôi hỏi thử xem có thể để các bạn qua chỗ tôi không, có được không?”

“Được rồi.” Trong lòng Diệp Đồng thế nhưng lại nghĩ, xem ra lần này muốn tránh cũng chẳng tránh được chuyện phải đánh nhau một trận với Lăng Sóc rồi. Nếu như biết Cốc Vũ trở thành vợ chưa cưới của Lăng Sóc lại còn sắp có em bé, Diệp Đồng sẽ chẳng nghĩ đến đánh Lăng Sóc một trận đâu, mà sẽ là liều mạng! Tất nhiên, bây giờ còn chưa có liều mạng với Lăng Sóc được, đến năm sau khi cậu ta cũng chạy vào trường đại học thì liền đánh nhau một trận tưng bừng với Lăng Sóc! Nhưng đó là chuyện sau này, bây giờ tạm thời không nhắc đến.

Cốc Vũ trước tiên cúp điện thoại, đi ra vườn hoa tìm được Lăng Tập Trạo đang chăm sóc cây cỏ, hỏi: “Ông nội, có mấy người bạn muốn rủ con ra ngoài chơi…”

Lời còn chưa nói xong, đã nghe Lăng Tập Trạo cắt ngang, “Cái gì? Tìm con ra ngoài chơi? Không được, bây giờ con ra sao, ra ngoài không nghĩ sẽ bị đụng trúng sao, nếu chẳng may bị vậy rồi làm sao bây giờ? Con gọi các bạn đến nhà chơi với con một chút là được rồi.”

Dù sao cậu cũng có ý này, cho nên, Cốc Vũ cười ngọt ngào, nói: “Dạ, cảm ơn ông nội, để con gọi điện thoại nhắn các bạn qua đây.”

“Đợi chút, Tiểu Vũ, con nói gọi điện thoại là sao hả?”

Cốc Vũ còn chưa có tiếp thu được Lăng Tập Trạo hỏi như vậy là có ý gì, trả lời: “Các bạn gọi điện thoại cho con, lúc con đang cầm điện thoại.”

“Không được không được, con bây giờ không được dùng điện thoại di động.”

Cốc Vũ chớp mắt, khuôn mặt ngơ ngác, “Tại sao không được cầm điện thoại ạ?”

“Mợ chủ nhỏ, con bây giờ có thai, điện thoại di động có phóng xạ, sẽ không tốt với cơ thể.” Bác Lâu đang bưng nước trà đến liền nói.

Hai chữ “có thai” này rất dễ khiến cho Cốc Vũđỏ mặt, nói: “Vậy con làm sao có thể liên lạc lại.”

“Tiểu Lâu, bác giúp Tiểu Vũ gọi điện thoại đi, tiện thể hỏi bọn chúng đang ở đâu, liền cho người qua đón, mắc công bọn nó không tìm ra được chỗ này, mà có tìm được cũng không vào được.” Lăng Tập Trạo dặn dò bác Lâu vừa đặt mâm trà xuống.

“Vâng, Lão gia.” Sau khi pha trà xong, bác Lâu nhìn Cốc Vũ còn đứng ngốc một bên, hỏi: “Mợ chủ, đi vào chưa?”

Đôi mắt tròn xoe của Cốc Vũ liếc liếc, khi liếc đến một đóa hoa thì ngón tay phải cũng đang vô thức vẽ vẽ lên bắp đùi, lời nói nhỏ xíu mang theo ý van nài mỏng manh: “Ông nội, bác Lâu, lát nữa bạn con tới, mọi người có thể đừng nói cho các bạn biết quan hệ của con với Lăng Sóc được không?”

Bộ dạng đáng yêu này của Cốc Vũ làm cho Lăng Tập Trạo cùng bác Lâu đều cười hiểu ý, cũng có thể hiểu được Cốc Vũ lo lắng cái gì, dù sao bạn bè của Cốc Vũđều là người bình thường, lại còn là thiếu niên, nếu như biết quan hệ vợ chồng giữa Lăng Sóc và Cốc Vũ, khó tránh khỏi sẽ dùng ánh mắt kì quái mà đối xử với Cốc Vũ. Huống chi đứa bé Cốc Vũ này, vẫn rất để ý đến ánh mắt của người khác, nếu như mà bị chính bạn của mình nhìn như vậy, sẽ rất bị tổn thương.

“Uh, hai ông không nói đâu. Tiểu Vũ, nếu không muốn trở về phòng vậy thì ở lại đây uống trà với ông nội.” Lăng Tập Trạo rửa tay, sau khi ngồi xuống nói với Cốc Vũ, rồi lại quay đầu qua nói với bác Lâu: “Tiểu Lâu, bác vào trong gọi điện thoại xong thì cầm điện thoại của Cốc Vũ luôn, bây giờ nó không thể tiếp xúc với điện thoại di động.”

“Vâng, lão gia.”



Cho nên, sau khi Lăng Sóc ở trường về, thì nhìn thấy một cảnh đó là, Cốc Vũ cùng Diệp Đồng và bốn tên đàn em của Diệp Đồng ngồi ở phòng khách uống trà ăn điểm tâm, vừa cười vừa nói.

Bất quá, mọi thứ đúng như Lăng Sóc đã thấy sao?

Tác giả tâm sự tâm sự: có lần, có thân ái hỏi tại sao không cho Cốc Vũ xóa đi cái bớt, nguyên nhân thứ nhất là Cốc Vũ lúc này không nên mổ xẻ gì cả; mà nguyên nhân thứ hai thì mọi người tự đoán đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện