Cường Thế Sủng Ái

Chương 65



Trong đêm tối gió nhẹ khẽ thổi.

Đối diện khu biệt thự trồng một hàng cây ngô đồng, gần đây đã vào cuối thu, lá ngô đồng đều nhuộm lên màu vàng óng ả, từng mảng từng mảng lớn rơi trên mặt đất, ngược lại tạo thành một cảnh đẹp riêng biệt.

Sau lưng Cố Phán là cột đèn đường, dưới chân giẫm lên lá vàng, lúc gió thổi qua, cô rõ ràng nghe được tiếng lay động xào xạc.

Mà bên tai, là tiếng hít thở vô cùng yên tĩnh của người đàn ông.

Nếu không phải đang cùng anh lầu trên lầu dưới nhìn nhau, Cố Phán cũng sắp hoài nghi cuộc điện thoại này của mình có phải đã gọi xong rồi không.

Cô vừa định mở miệng nói thêm gì đó, thì nghe thấy bên kia ống nghe cuối cùng có tiếng động.

Người đàn ông cũng không trả lời cô, mà là quay người rời khỏi cửa sổ.

Cố Phán nghe thấy tiếng bước chân vững vàng, giống như đang đi xuống cầu thang, hồi lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa "Két" một tiếng.

Người đàn ông vốn còn đứng ở trước cửa sổ trên tầng hai, lúc này xuất hiện ở trong sân nhà họ Thẩm.

Trong đêm tối, anh ấn xuống một cái nút bên cạnh cửa, cửa chính khắc hoa của nhà cũ chậm rãi mở ra, người đàn ông đứng ở một chỗ phía sau cửa, cánh tay rủ xuống đang cầm di động, cuộc trò chuyện cũng vẫn chưa cắt đứt.

Anh yên lặng đối diện với ánh mắt của Cố Phán, khoảng cách mặc dù không xa, nhưng cũng không gần, cô không nhìn rõ đáy mắt người đàn ông lúc này đến cùng là cảm xúc gì.

Thấy anh không đi qua, cô cũng không để ý. Cô ngắt điện thoại, chạy thật nhanh về phía anh.

Vẻ mặt của cô gái nhỏ ở trong đêm tối cực kỳ khoa trương, ý cười gần như sắp tràn ra từ trong con ngươi sáng bóng của cô.

Cô chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã chạy tới trước mặt người đàn ông, sau đó cơ thể nhỏ nhắn mềm mại trực tiếp nhảy lên một cái, bổ nhào lên treo trên người anh.

Thẩm Mộ Ngạn kịp thời giữ chắc bắp đùi của cô, để phòng cô ngã xuống.

Mà tay của cô gái nhỏ giờ phút này cũng vững vàng ôm lấy cổ người đàn ông, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười ngọt ngào căn bản không kiềm chế được.

Cô lại hỏi một lần nữa câu vừa nãy mới hỏi trong điện thoại ——

"Anh nói xem, ánh trăng đêm nay có đẹp không?"

Người đàn ông siết chặt bàn tay đang giữ lấy cô, đôi mắt hơi buông xuống liếc nhìn cô, màu đen thẫm không tan trong đáy mắt, giống hệt bóng đêm ở sau lưng.

"Ừ." Giọng anh thản nhiên, nghe bình tĩnh, nhưng lại giống như đang kiềm chế gì đó, "Rất đẹp."

Nói xong, anh không nhịn được khẽ hôn một cái ở bên miệng Cố Phán.

"Sao em lại tới đây lúc này?" Anh lại lên tiếng hỏi cô.

"Anh nói xem?"

Cô vừa nghe thấy giọng điệu này của anh thì biểu cảm lập tức trở nên dữ dằn, bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm, không dùng nhiều sức lắm đập một cái lên bả vai anh.

"Em nói nè ngài Thẩm, anh có bản lĩnh đấy nhỉ, ngay cả bạn gái cũng dám lừa gạt? Có phải là em quá thoái mái để anh được lên bạn trai chính thức, cho nên anh bắt đầu không sợ nữa phải không?"

Thẩm Mộ Ngạn nhìn vẻ giận dỗi nũng nịu này của cô, đáy mắt chậm rãi xẹt qua một tia ấm áp.

Anh cũng không đáp lại lời cô, mà cứ như vậy ôm cô gái nhỏ đi vào trong biệt thự.

Vốn dĩ căn biệt thự hai tầng này chỉ có một mình Thẩm Mộ Ngạn ở lại, anh cũng lười bật đèn, lúc này ôm Cố Phán đi vào, lo lắng cô gái nhỏ sợ hãi, thế nên vừa vào cửa là anh tiện tay bật toàn bộ đèn ở tầng một lên.

Một cái đèn pha lê treo ở trên cao, lúc này đang tản ra ánh sáng màu vàng nhạt. Cả căn biệt thự đều được ánh sáng này nhàn nhạt bao phủ, không chói mắt, lại nơi nơi sáng tỏ.

Cố Phán có hơi tò mò nhà cũ của nhà họ Thẩm là dáng vẻ gì, cho nên lúc này cô giãy khỏi hai cánh tay của Thẩm Mộ Ngạn, tỏ ý anh thả mình xuống.

Sau khi rơi xuống đứng vững trên mặt đất rồi, cô gái nhỏ vừa đi vừa quan sát xung quanh.

So sánh với nhà ông bà nội cô, phong cách ở nơi này càng thiên về phong cách cổ điển hơn một chút.

Đồ dùng trong nhà đều là gỗ tử đàn loại tốt nhất, vừa vào cửa ở chính giữa bày một cái tủ gỗ tử đàn cùng loại có tác dụng làm bình phong, trên tủ toàn bộ đều là ô trống, bên trong mỗi ô vuông, đều đang đặt đồ trang trí không giống nhau có màu sắc cổ xưa.

Có đồ sứ, cũng có giá để bút lông, Cố Phán tỉ mỉ ngắm nhìn, bên cạnh còn có một tượng Phật bằng ngọc thạch với chạm trổ tinh xảo.

"Những đồ vật trong nhà này đều là ông nội anh khi còn sống làm à?" Cô lên tiếng hỏi Thẩm Mộ Ngạn.

Thẩm Mộ Ngạn gật gật đầu, "Phần lớn đều là ông làm."

"Hả?" Cố Phán hơi tò mò nhìn về phía anh, "Phần lớn? Còn có thứ không phải do ông bố trí à?"

Người đàn ông nắm lấy tay cô vòng qua tủ đưa cô đi vào bên trong, sau đó chỉ chỉ một cây đàn dương cầm ở trong góc, nói: "Đàn dương cầm đó là cô anh đặt ở đó."

Cố Phán trái lại có hơi bất ngờ, tổng thể phong cách trong căn phòng này không phù hợp lắm với cây dương cầm kia, nó bày ở đó thì có chút không ăn khớp.

Nghe người khác nói ông lão nhà họ Thẩm là người rất cứng nhắc, lúc bình thường bản thân nói một là không có hai, nếu không chuyện tuyên bố quyền kế thừa sau đó của nhà họ Thẩm, cũng sẽ không lập tức bị ông một phách quyết định.

Nhưng một người như vậy, hình như còn rất cưng chiều con gái?

"Ông nội anh trái lại rất cưng chiều mẹ của Thiện Thiện nha."

"Ừ, ông nội chỉ có một cô con gái như vậy, tự nhiên thiên vị hơn chút."

Cố Phán chẳng mấy khi nghe thấy Thẩm Mộ Ngạn nói nhiều như vậy, lặng lẽ quan sát anh một chút, "Vậy... quan hệ của anh và cô, hình như cũng không tệ?"

Người đàn ông trái lại chẳng để ý chút nào, trả lời bình tĩnh lại tùy ý, "Xem như nói chuyện được."

Cố Phán chậc một tiếng ở trong lòng, lấy hiểu biết của cô về người đàn ông này, người có thể khiến anh đánh giá như thế, khẳng định là quan hệ khá tốt đấy.

Có điều cũng thế, mấy người con trai còn lại của ông nội Thẩm, tất cả đều nhìn chằm chằm vào vị trí người cầm quyền của nhà họ Thẩm, sao có thể cho Thẩm Mộ Ngạn sắc mặt tốt.

Duy nhất không quá ngấp nghé những vật ngoài thân kia, cũng cũng chỉ còn lại có mẹ của Thiện Thiện thôi.

Mà Cố Phán cũng đã từng gặp bà. Bà là một người rất tỉ mỉ lại dịu dàng, phỏng chừng hoàn toàn không giống mấy người chú kia của Thẩm Mộ Ngạn.

Thẩm Mộ Ngạn sẽ gần gũi một chút, cũng thực bình thường.

Cố Phán lặng yên giây lát, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, kéo lấy tay của người đàn ông, lắc lắc.

"Phòng của anh ở đâu vậy? Đưa em đi nhìn chút."

Cô thật sự quá tò mò phạm vi cá nhân của Thẩm Mộ Ngạn.

Căn nhà cũ này cũng khác với căn chung cư hiện tại đang ở, chỗ này là nơi anh trưởng thành, khẳng định rất nhiều dấu vết đều không giống.

Thẩm Mộ Ngạn không nhiều lời, nắm tay cô đi một mạch lên tầng hai, rẽ sang phía bên trái, đi chưa được hai bước, đã đẩy ra cánh cửa của một căn phòng.

Cố Phán vùng ra khỏi tay anh, dẫn đầu đi vào.

Phong cách tổng thể của gian phòng, gần giống như cảm giác mà anh cho người khác.

Bài trí trong phòng đều là gam màu tối, đồ dùng, ghế ngồi đều là màu đen, khăn trải giường chăn đệm cũng là một mảnh lạnh lùng ảm đạm.

Cố Phán có hơi thất vọng, liếc mắt nhìn anh, nói: "Thẩm mỹ khi còn bé của anh chính là vô vị như vậy à? Sao mà toàn là như thế này chứ."

Thẩm Mộ Ngạn nhìn phản ứng của cô mà thấy buồn cười, lên tiếng giải thích: "Sau khi thành niên từng đổi rồi, trước kia..."

Anh dừng lại một chút, dường như nghĩ đến điều gì, một lát sau, mới lại lên tiếng: "Trước kia không phải như vậy."

Cố Phán thấy anh thẳng thắn, trái lại cũng không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt lanh lợi quan sát xung quanh căn phòng, sau cùng, đột nhiên nhìn thấy quyển album ảnh bị lật đến một nửa ở trên giường kia.

Cô chỉ chỉ, hỏi Thẩm Mộ Ngạn: "Em có thể xem không?"

Người đàn ông gật gật đầu.

Cố Phán được chủ nhân cho phép, tiến lên mấy bước cầm quyển album lên tay, chậm rãi lật xem.

Phía trên cơ bản đều là ảnh chụp thời thơ ấu của boy lạnh lùng này, thỉnh thoảng có mấy tấm một nhà ba người chụp chung, Cố Phán tinh tế đánh giá đôi nam nữ trưởng thành trong ảnh, trong lòng bắt đầu không bình tĩnh lắm.

Lúc trước cô đã nghe người chị em nhắc tới chuyện trong nhà Thẩm Mộ Ngạn.

Hình như năm đó, sau khi cha của anh gặp tai nạn xe cộ chưa được hai tháng, mẹ anh đã lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Thẩm, tái giá đi nước khác.

Thật ra Cố Phán suy nghĩ cẩn thận là có thể hiểu được tình cảnh của mẹ Thẩm Mộ Ngạn khi đó.

Nhà họ Thẩm không giống như nơi coi trọng tình thân, mà nghe Đổng Thiện Thiện nói, cha của Thẩm Mộ Ngạn lúc đầu cưới mẹ anh, vốn cũng là nghịch lại ý của cả nhà.

Vốn là tình huống nước sôi lửa bỏng, bà dựa vào tình yêu, dựa vào người đàn ông kia kiên trì, nhưng bỗng nhiên trong lúc đó, cây cột có thể để cho bà dựa vào sụp đổ rồi, bà sẽ không muốn chạy trốn mới là lạ.

Nhưng Cố Phán hiểu thì hiểu, lại không thể không vì Thẩm Mộ Ngạn chán ghét bà.

Vừa rồi bản thân là đứng ở góc độ cùng là phụ nữ mà suy nghĩ cho bà, thế nhưng bà hình như thật sự đã quên mình còn có một thân phận khác ——

Bà còn là một người mẹ.

Cố Phán không tưởng tượng nổi tương lai sau khi mình có con thì sẽ như thế nào, nhưng ít ra cô có thể bảo đảm, cho dù hoàn cảnh có khó khăn nữa, cô cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ con của mình.

Lúc ấy Thẩm Mộ Ngạn còn nhỏ như vậy, cho dù tính cách lạnh lùng, sự ỷ lại trong lòng đối với cha mẹ chắc chắn cũng rất nhiều.

Trong một đêm anh đã mất đi người cha, chưa được bao lâu, có lẽ vẫn chưa hồi phục tinh thần, mẹ lại vứt anh lại mà đi xa.

Đứa bé không có cha không có mẹ làm thế nào có chỗ đứng ở nhà họ Thẩm, lại làm sao lớn lên thành sự tồn tại như đại thụ che trời khiến cho không người nào có thể coi nhẹ như bây giờ, khổ sở cùng khó khăn trong thời gian này, có lẽ chỉ mình anh biết.

Đột nhiên Cố Phán rất thương anh, quay người nhìn anh một cái, sau đó thả album ảnh xuống, một lần nữa đi đến trước mặt anh.

Cô lôi kéo tay của người đàn ông, lắc lư qua lại ——

"Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai đi, mai em đi cùng anh gặp cha anh một chút nhé? Chúng ta đi đến nghĩa trang, mua loại hoa mà ông thích nhất! Còn nữa, còn nữa, ông có thích uống rượu không vậy? Nếu ông thích uống rượu, lát nữa quay về em lặng lẽ trộm chút rượu lâu năm của ông nội cho anh mang qua đó!"

Cố Phán biết, cho dù Thẩm Mộ Ngạn không nói, khẳng định trong lòng cũng rất coi trọng cha của anh.

Cô không muốn nhắc tới mẹ anh, uổng công khiến anh khó chịu, đã như vậy thì dứt khoát chỉ nhắc tới cha của anh là được rồi.

Lần này về thành Bắc, lại trùng hợp gặp ngày Tết, cũng nên đi tảo mộ một chút.

Lúc cô bé nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh rất chăm chú.

Biểu cảm trên mặt cô có sự cẩn thận mà ngày thường không có, giống như rất để ý đến cảm xúc của anh, đang dùng phương pháp của chính mình, dỗ anh vui vẻ.

Thật ra, Thẩm Mộ Ngạn vốn không có cảm xúc gì quá lớn đối với tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngoại trừ chớp mắt kia khi vừa nhìn thấy cô ở cửa sổ, trong lòng có một thoáng loạn nhịp.

Mà bây giờ, cô bé mà anh để ý, lại phóng đại toàn bộ những việc nhỏ không đáng kể trong cảm xúc của anh, sau đó giống như đang đối xử với người bị thương vậy, cẩn thận thay anh che đi vết thương, muốn để anh ít đau hơn một chút.

Anh không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy cổ họng hơi hơi nóng lên, nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi nói ra một chữ ——

"Được."

Cố Phán nghe thấy anh đồng ý, đôi mắt híp lại thành hai hình trăng khuyết, cười thật ngọt ngào.

Nhưng một lát sau, cô lại giống như nghĩ đến điều gì, biểu cảm lập tức lại trở nên dữ dằn.

"Vừa rồi em hỏi anh còn chưa trả lời nữa! Anh nói xem, có phải là ngày hôm nay em không đến, anh chuẩn bị tùy tiện một mình qua một đêm phải không?"

Cố Phán thật không ngờ người đàn ông này có thể làm được chuyện dứt khoát như thế.

Trước đó cô chỉ biết anh ít nói, không nghĩ tới anh sẽ ít nói thành thế này!

Người cũng đã về thành Bắc rồi, sớm một ngày muộn một ngày nói cho cô biết thì có khác gì nhau! Hơn nữa cho dù anh không muốn quấy rầy cô ăn Tết với người trong nhà, vậy cũng có thể sau khi sum họp buổi tối lại ra ngoài tìm anh mà!

Nhưng cái lão này dĩ nhiên cái gì cũng không nói!

Nghĩ tới đây, Cố Phán liền tức giận lấy đầu ngón tay chọc chọc bờ vai của anh ——

"Ngài Thẩm đây, anh có phải cảm thấy sự hi sinh của mình rất vĩ đại không hả, hôm nay nếu không phải mẹ của Thiện Thiện gọi điện thoại tới công ty, phát hiện anh quay về rồi, anh có phải thật chuẩn bị một mực giấu diếm em, tự mình qua hết cái tết Trung Thu này không?"

Thẩm Mộ Ngạn chẳng chút để ý, thuận thế nắm chặt tay cô, "Không sao, nhiều năm như vậy cũng quen rồi, anh không quan tâm."

"Em có sao đấy! Em quan tâm!" Cố Phán nhìn anh chằm chằm, "Trước kia anh không có em, hiện tại anh có em rồi, sao em có thể để anh đón Trung Thu một mình nữa!"

Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn sâu thẳm, nghe thấy lời cô, anh không nói một tiếng, chỉ yên lặng nhìn cô, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt lại từ từ nóng rực lên.

Nói xong những lời kia, đại tiểu thư Cố cũng ý thức được mình nói có hơi quá, từ từ có chút xấu hổ.

Cô qua quýt thả tay xuống, nhưng trong quá trình đó vô ý đụng phải chỗ dạ dày của người đàn ông, sờ một cái, lông mày lại nhíu lại.

Dáng người Thẩm Mộ Ngạn vốn cân xứng, lồng ngực bình thường rắn chắc vô cùng, cao thấp nhấp nhô đều tự có biên độ riêng của mình. Nhưng lúc này chỗ dạ dày của anh lại bằng phẳng hơn không ít, sờ một cái là biết anh chắc chắn vẫn chưa ăn gì.

"Được đấy! Không chỉ giấu diếm em không nói cho em biết chuyện quay trở về, hiện tại lại còn dám không ăn cơm!"

Đại tiểu thư Cố trong nháy mắt hóa thân bà chủ nhỏ, tự cho là đang nhìn anh rất hung dữ, sau đó đẩy một cái, "Nhanh đi thay quần áo! Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!"

Thẩm Mộ Ngạn theo lời cô, đi ra ngoài tìm bộ đồ sạch sẽ.

Trong phòng nháy mắt cũng chỉ còn lại có một mình Cố Phán, cô lại nhìn xung quanh, cuối cùng nhẹ nhàng bước đến trước cửa sổ.

Trước đó người chị em có nhắc qua với cô, nói trong phòng Thẩm Mộ Ngạn hình như còn cất giữ một thứ rất ngây thơ, ngay ở chỗ gần cửa sổ, sau khi cô đến đây có thể cẩn thận nhìn một chút.

Cố Phán đương nhiên tò mò rồi, cho nên lúc này liền dự định tìm xem.

Cô khẽ khàng lay động màn cửa sổ một chút, một giây sau, lập tức nhìn thấy một chỗ cực kỳ không hợp với phong cách tổng thể trong phòng ——

Trên mặt tường trắng như tuyết, vẽ một thước đo chiều cao kiểu phim hoạt hình. Cây thước này vẽ vừa to lại rất thật, rất dài, khoảng chừng một mét tám, phía trên cùng vẽ một cái đầu hươu cao cổ, phía dưới thì là thân thể của hươu cao cổ, mà vị trí ở giữa có khắc số đo, cũng giống như cái cổ của hươu cao cổ.

Chỗ bên cạnh cây thước có mấy vết gạch, lần lượt là chỗ 70 cm, 1m1, 1m2.

Cố Phán ngẩn người, nghĩ thầm, đây hẳn là chỗ Thẩm Mộ Ngạn khi còn bé đo chiều cao đi?

Nếu cô đoán không sai, cái thước đo này hẳn là cha của Thẩm Mộ Ngạn vẽ, cô từng nghe Đổng Thiện Thiện nhắc qua, bác cả nhà cô ấy lúc còn trẻ rất hay vẽ tranh, nếu không phải cha của ông buộc ông theo nghiệp buôn bán, phỏng chừng người đàn ông kia có lẽ sẽ đi théo con đường hoạ sĩ.

Mà vừa rồi Thẩm Mộ Ngạn cũng đã nói, căn phòng này sau khi anh thành niên đã từng sửa lại.

Toàn bộ phong cách tổng thể trở nên chín chắn lại già dặn, nhưng chỉ có quang cảnh phía sau tấm rèm này, nhưng vẫn là chưa hề bị đụng tới.

Cố Phán bĩu môi, thầm nghĩ cái lão kia thật đúng là mạnh miệng, rõ ràng rất để ý, lại cái gì cũng không nói.

Thình lình, điện thoại của cô vào lúc này vang lên, là thanh âm nhắc nhở của Wechat.

Lấy ra nhìn một chút, là Đổng Thiện Thiện gửi tin nhắn tới.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:??? Phán Phán, vẫn chưa đến nơi à?

Lúc này Cố Phán mới nhớ tới chuyện phải báo cáo với người chị em cùng anh trai cô, vội vàng trả lời ——

【 Wechat 】 Cố Phán: Đến rồi, đến rồi! Đã sớm tới nơi rồi! Vừa rồi vẫn quên không nói.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:... Anh cậu đã đoán được cậu sẽ thế này, hại tớ uổng công còn lo lắng lâu như vậy.

【 Wechat 】 Cố Phán: [ nhe răng ] Cảm tạ ơn cứu giúp của chị em hôm nay!

Cố Phán quả thực rất biết ơn Đổng Thiện Thiện, thật ra trước khi tìm Cố An Nam, Cố Phán đã đoán được anh ấy sẽ không dễ dàng đồng ý thỉnh cầu đi ra ngoài của mình, dù sao anh trai cô hiểu cô quá rõ, nói cái gì mà muốn đi xem hội đèn lồng, mấy lời hoang đường này khi còn bé cô cũng sẽ không nói.

Nhưng lúc ấy là thời điểm khó xử, cô cũng muốn nghĩ biện pháp khác, cũng không có ý định trên người chị em tốt.

Về sau là Đổng Thiện Thiện chủ động nhắc tới, còn nói cho dù không có chuyện của Cố Phán, cô ấy cũng nên tìm cơ hội nói chuyện thật tốt với Cố An Nam.

Cho nên về sau, cô mới thoải mái như vậy để hai người bọn họ ở lại với nhau.

Đổng Thiện Thiện đọc xong Wechat của cô, trả lời cũng rất nhanh ——

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Đi đến phòng anh cả tớ rồi à? Nhìn thấy thứ tớ nói chưa?

【 Wechat 】 Cố Phán: Thước đo chiều cao à? Nếu là cái đó, tớ nhìn thấy rồi.

【 Wechat 】 Cố Phán: Cây thước này hẳn là cha của Thẩm Mộ Ngạn vẽ cho anh ấy đi, xem ra quan hệ của cha con họ trước kia rất tốt?

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Khi còn bé số lần tớ đến nhà họ Thẩm không nhiều, nhưng nghe mẹ tớ nói, tình cảm trong lòng anh cả dành cho cha của anh quả thực rất sâu đậm. Năm đó lúc bác cả qua đời, anh ấy mới nhỏ như vậy, nhưng lại quỳ ở trước linh cữu hết một ngày một đêm. Về sau không chịu nổi sắp ngã xuống rồi, ông ngoại mới cưỡng ép lôi anh ấy đi.

Trong đầu Cố Phán có suy nghĩ nói không rõ được, có điều cũng không quá bất ngờ, luôn cảm thấy việc này đúng là Thẩm Mộ Ngạn có thể làm ra.

Cuối cùng, người chị em ở bên kia đột nhiên lại gửi tới một tin thoại ——

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Vậy hai người chờ lát nữa muốn đi làm gì? Cứ ở lại nhà cũ thôi à?

【 Wechat 】 Cố Phán: Anh cậu còn chưa ăn cơm, tớ vừa mới ra lệnh cho anh ấy đi thay quần áo, chờ lát nữa hẳn là ra ngoài ăn một chút gì trước.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:... Chị em này, giờ dùng từ phách lối nhỉ, còn ra lệnh nữa chứ.

【 Wechat 】 Cố Phán:??? Làm sao? Có gì bất ngờ đâu!

Đôi mắt của Cố Phán đảo một vòng, thoáng chốc, lại mỉm cười bổ sung một câu ——

【 Wechat 】 Cố Phán: Anh cả nhà cậu thật ra lúc riêng tư căn bản biểu hiện hoàn toàn không giống lúc ở trước mặt các cậu, hừ, anh ấy vừa rồi còn gọi tớ là Tiểu Điềm Tâm đấy!

Dường như lời này của cô thật sự hù dọa người chị em ở bên kia, Đổng Thiện Thiện sau đó ngay cả chữ cũng không gõ nữa, trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: "Tiểu Điềm Tâm?!! Cậu nhanh mô phỏng cho tớ! Anh cả nhà tớ làm thế nào gọi cậu Tiểu Điềm Tâm! Dùng giọng điệu gì!"

Cố Phán thấy được phản ứng của người chị em, trong lòng cực kỳ mỹ mãn, vừa định nhỏ giọng gửi qua một tin nhắn thoại, lại bất chợt nghe thấy ở sau lưng vang lên một giọng nói.

Giọng điệu của người đàn ông vẫn như cũ trầm thấp bình tĩnh như trong ngày thường, "Tiểu Điềm Tâm?"

Điện thoại của Cố Phán một giây sau liền rơi xuống đất, cô kinh hoảng quay đầu lại, tức khắc, liền nhìn thấy người đàn ông đang ngược sáng rủ mắt xuống nhìn cô.

"Nói xem, anh cũng rất tò mò, anh làm thế nào gọi ba chữ này."

Cố Phán: "..."

Cái cmn con xe này có cần mỗi lần đều lật đến nhanh vậy không chứ:)

Hôm nay lại là một ngày không muốn sống tiếp nữa mà:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện