Dạ Hành Ca
Chương 118: Ngoại truyện 6: Sinh con
Cây xanh lợp bóng ngày hè, tòa lâu in bóng phản chiếu xuống ao. Từ rất sớm trong nhà đã mời bà đỡ dày kinh nghiệm vào ở. Công tử Quân phủ vì công việc bận rộn nên khó chăm sóc, nhưng các đồ bổ linh dược quý hiếm đều được đưa tới như núi, rõ ràng cũng rất lo lắng.
Ngón tay ném một vụn bánh bao xuống, đàn cá chép đỏ lập tức lao đến, Tạ Vân Thư thấy mặt trời đã nghiêng bóng, bèn gác bút cất sách trên bàn đi.
“Còn sớm mà.” Nàng nghiêng đầu ngạc nhiên, sắc trời vẫn sáng, công văn còn rất nhiều.
“Mặt trời vừa xuống thì gió sẽ lạnh.”
“Nhưng vẫn đang là mùa hè, thiếp không yếu ớt vậy đâu.”
“Ta sẽ lo lắng.” Hắn mỉm cười chặn lại lời phản đối, giơ tay ôm kiều thê vào lòng.
Nàng bất đắc dĩ, nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, “Thời gian này chàng lại không ngủ ngon à?”
“Đợi nàng sinh xong thì sẽ tốt hơn.” Cả đêm ngủ không yên giấc, mùi vị đúng là không tốt, nhưng nhìn nàng sắp đến ngày sinh thì hắn lại sốt ruột bất an, lúc nào cũng hành hạ tinh thần, đến nhị ca cũng sắp bị hắn làm cho phát điên rồi.
Nàng ôm vai khẽ thở dài, không biết nên nói sao cho phải, dù nói gì cũng vô lực, thật ra thì nàng cũng sợ, nếu có gì bất trắc thì hắn sẽ phải thế nào. Thời gian này rõ ràng gầy đi không ít, vậy mà vẫn bảo vệ chu đáo cẩn thận chưa bao giờ lộ vẻ buồn rầu, nhưng nghe Ngân Hộc thỉnh thoảng nói, gần đây thủ pháp xử sự… hơi mất cân bằng.
Cứ vì nàng mà thấp thỏm bất an, thật sự là… Nàng chau mày.
“Phiên Tiên?” Mãi một lúc lâu không nghe nàng nói gì.
“Ôm thiếp vào đi.” Nàng uể oải nói.
“Mệt rồi à?”
“Ừ.”
Hắn thương tiếc xốc cơ thể mềm mại lên, mang thai vốn đã khổ, ngày gần đây chân lại sưng to, buổi tối thường bị chuột rút khó yên giấc được, chẳng trách lại nhanh mệt như thế. Đặt người xuống giường, hắn đang định đi sai bảo nha hoàn thì ống tay áo bị nàng níu lại, giọng vẫn lạnh như thường, nhưng trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn trở ngược giữ lấy tay, lo lắng nhíu mày, “Sao nàng lại lạnh thế này?”
“Thiếp vẫn ổn, không sao, hình như sớm hơn trong dự tính.” Giọng nàng vô cùng bình tĩnh, ngón tay bấu chặt mép giường giật giật, “Gọi nhị ca và bà đỡ đến đi, thiếp sắp sinh rồi.”
Tạ Vân Thư sửng sốt chớp mắt, rồi lập tức hoàn hồn, mồ hôi lạnh túa cả ra.
Nha hoàn bưng nước nóng đi qua đi lại, bà đỡ lải nhải phải dùng sức thế nào ra sao, trong phòng nóng đến đáng sợ. Tạ phu nhân cùng con dâu cả ngồi chờ ở phòng bên cạnh, đi tới đi lui đứng ngồi không yên, Tạ đại Tạ nhị và Tạ ngũ ở trong đình cũng rất căng thẳng, không hề có tiếng khóc hay la hét nhưng lại càng khiến người ta sốt ruột.
Móng tay như ngọc bị dập nát, một tia máu rỉ ra, nàng cắn chặt vải chịu đựng từng cơn đau nhức. Tạ Vân Thư nắm chặt tay nhìn nàng không chớp mắt, miệng luôn mồm an ủi, đến bản thân cũng không biết đang nói gì.
Mấy canh giờ như địa ngục, giữa mấy cơn đau, nàng thả vải ra, răng rỉ máu nhuộm màu đỏ tươi. Nàng khó nhọc nghiêng đầu, phát hiện hắn còn đổ nhiều mồ hôi hơn nàng.
“Đừng sợ, không đau lắm đâu.” Giọng khàn khàn mệt nhoài, tiện tay xoa nhẹ bờ môi, nàng nhìn vết máu trên mu bàn tay mà ngẩn người, “Thật đấy, vẫn đỡ hơn bị phản phệ…”
“Xin lỗi…” Hắn gần như không lên tiếng, “Là ta không tốt.”
Nàng khẽ nhắm mắt, một lúc sau mới nói, “Trong vòng một canh giờ không sinh được thì thiếp không còn sức nữa, chàng bảo bà đỡ nghĩ cách đi, còn không thì chỉ có thể nghe theo số trời.”
“… Được…”
Không từ nào có thể hình dung sắc mặt lúc ấy của Tạ Vân Thư. Sương Kính đứng cạnh nhìn mà nước mắt lăn xuống, bịt miệng không cho mình khóc thành tiếng.
“Cha!” Thanh Lam chạy vào thư phòng của Tạ Chấn Xuyên, mồ hôi đầy đầu, “Tam tẩu sinh rồi, là một bé trai.”
Tạ Chấn Xuyên bỗng đứng lên, bút rơi khỏi tay, giấy Tuyên Thành trên bàn vạch một nét mực đen, “Mẹ con bình an không?”
“Đứa bé rất tốt, còn tình hình của tam tẩu không khả quan lắm, nhị ca nói thời gian sinh quá lâu.”
Tạ Chấn Xuyên đỡ bàn một lúc lâu, Thanh Lam nhìn phụ thân, cẩn thận nói, “Có phải cha nên đặt cho cháu một cái tên không?”
Trước kia Tạ gia có mấy cháu trai cháu gái ra đời, đều do Tạ Chấn Xuyên đặt, nhưng lần này ông lại im lặng, hồi lâu mới nói, “Tên cứ để mẹ nó đặt, bảo Cảnh Trạch nghĩ cách đi, cách gì hữu hiệu thì cứ dùng.”
Sau khi Thanh Lam rời đi, Tạ Chấn Xuyên nhặt bút lên, vò tờ giấy nét mực bừa bãi, bàn tay luôn vững chãi lại bất giác run lên, kết quả tốt nhất là có thêm một người cháu trai, còn tình cảnh xấu nhất là mất đi một đứa con trai… Chỉ nguyện trời cao che chở, có thể vượt qua ải khó cuối cùng này.
Hơn mười ngày, tam thiếu phu nhân cứ quanh quẩn ở quỷ môn quan, toàn nhờ nhân sâm giữ mạng.
Đứa trẻ được sinh ra do Tạ phu nhân chăm bẵm, hai vợ chồng không ai đến thăm. Rõ ràng sinh quý tử là chuyện vui, nhưng trong uyển lại sầu thảm âm u. Quà tặng của khách khứa đều do Tạ Khúc Hành thay mặt xã giao nhận lấy, ngay cả công tử Quân phủ cũng do Thanh Lam đi đón, bớt đi mấy khâu lễ phép khách sáo, đưa thẳng người đến tiểu lâu.
Tạ Vân Thư suy sụp, túc trực bên giường bón canh nhân sâm. Người trên giường vẫn hôn mê chưa tỉnh, một lúc lâu nhưng chỉ có thể đút được chút ít, hắn rất kiên nhẫn thử đi thử lại, canh tràn ra thì lấy khăn lụa lau đi, không hề dính xuống gối.
“Phó thiên y và nhị công tử cùng chẩn đoán có kết quả thế nào rồi?”
Quân Tùy Ngọc từ ngàn dặm chạy đến nhìn hai người vô cùng tiều tụy này, thật sự chỉ muốn thở dài.
Thanh Lam thấp giọng, “Nói tam tẩu hôn mê quá lâu, hai ngày nữa nếu không tỉnh thì…”
“Vân Thư vẫn không nghỉ ngơi?”
“Không ạ, mệt lắm thì cũng dựa vào mép giường tam tẩu.” Thanh Lam nhắc đến mà hai mắt đỏ ửng, “Tam tẩu có tỉnh một lần, chỉ nói một câu bẩn, tam ca lập tức đi tắm rửa thay quần áo, nhưng sau đó tam tẩu không tỉnh lại nữa…”
Quân Tùy Ngọc kìm nén cảm xúc, đi lên vỗ xuống vai muội tế. Quay đầu lại thấy là y, Tạ Vân Thư miễn cưỡng cười, “Huynh đến rồi à, đi đường vất vả, nàng thấy huynh nhất định sẽ rất vui.”
“Đi nghỉ ngơi đi, để ta chăm sóc muội ấy.”
Tạ Vân Thư lắc đầu, dù mệt vẫn kiên quyết, “Ta sợ nàng tỉnh lại không thấy ta đâu thì lại buồn, huynh biết đấy, chuyện gì nàng cũng không để trong lòng.”
Quân Tùy Ngọc vốn đã đau lòng, nghe lời này thì trong lồng ngực càng quặn đau.
Tạ Vân Thư không chú ý, chỉ nhìn chằm chằm người trên giường lẩm bẩm, “Ta biết như thế rất khó chịu, lần nào nàng ấy uống canh nhân sâm cũng cau mày, nếu ra đi đúng là được giải thoát, nhưng ta không thể để nàng thanh thản được, nàng thanh thản thì ta làm thế nào…”
Thanh Lam suýt nữa bật khóc.
Quân Tùy Ngọc không khuyên tiếp được nữa, hai nam nhân im lặng cùng chờ đợi, khát khao một kỳ tích trong bóng tối.
Tiếng đổ vỡ vang lên trong đêm tối, dọa sợ mọi nha hoàn trong ngoài phòng.
Tạ Vân Thư thốt nhiên giận dữ, đuổi hết tất cả ra ngoài. Thanh Lam và Quân Tùy Ngọc ở phòng bên nghe tiếng bèn đến, nhưng đều bị chặn lại ở cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì!” Quân Tùy Ngọc vừa thiếp ngủ thì giật mình, lòng nặng nề đi, “Phiên Tiên muội ấy…”
Sương Kính nước mắt như mưa, nghẹn ngào, “Tiểu thư không uống được thuốc, đút thế nào cũng vô ích.”
Tay chân Quân Tùy Ngọc lạnh toát, bất lực khủng hoảng không biết phải làm thế nào, đứng một lúc lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Những mảnh vỡ của chén ngọc lóe sáng âm u, Tạ Vân Thư ôm thê tử, giọng thấp như nói mớ.
“… Nàng không thích uống canh sâm, ta biết rất đắng…”
“… Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nhìn ta đi, không có nàng… Ta…”
“… Đã nói rồi mà… Nàng không chết, vì sao lại đổi ý…”
“… Không muốn nhìn ta? Không muốn nhìn con… Không sợ ta bóp chết nó sao…”
“Mẹ nói nó rất giống nàng, vì sao ta không muốn nhìn chút nào, có phải nàng dùng mạng để đổi…”
Lời nói càng lúc càng lạnh giá, đau đớn như rơi vào ma chướng. Quân Tùy Ngọc nhanh chóng quyết định, vung tay đập thẳng xuống gáy, Tạ Vân Thư lập tức ngất xỉu, y đỡ lấy giao cho Thanh Lam. “Cho uống thuốc ngủ đi, ít nhất phải để Vân Thư ngủ năm canh giờ.”
Giọng mạnh mẽ làm Thanh Lam nghe lời gật đầu, nghĩ lại rồi hơi do dự, “Ngộ nhỡ tam tẩu…”
Quân Tùy Ngọc không chớp mắt, “Bất kể Phiên Tiên thế nào, Vân Thư có ở đó hay không cũng không thay đổi được chuyện gì, không thể để hắn suy sụp trước được.”
Đợi những người không có nhiệm vụ lui cả ra ngoài, Quân Tùy Ngọc kéo ghế đến ngồi cạnh giường, im lặng một lúc lâu, y cúi người lại gần muội muội đang hôn mê, “Phiên Tiên, nửa đời sau của Vân Thư do muội nắm trong tay, muội thật sự muốn hủy hoại hắn sao? Cha từng nói khúc hát của Thương Ngô quốc có khả năng dẫn hồn, nếu quả thật là vậy, muội hãy trở lại theo tiếng nhạc nhé.”
Nói đoạn, y rút ra một cây sáo trong ống tay áo ra.
Rèm cửa sổ xanh xanh thấp thoáng bóng cây đung đưa, một khúc nhạc lạ lùng bùi tai lặng lẽ trôi nổi, hòa vào màn đêm.
***
Mơ màng xoay mình, theo thói quen rơi vào khoảng không, hắn lập tức tỉnh dậy.
Nhìn cách bài trí trong phòng thì chắc đây là phòng khách bên cạnh, không phải là phòng ngủ chính của mình, nửa phần giường trống trơn để hắn lập tức nhớ lại mọi thứ, ngực quặn đau, vén màn lên đi ra ngoài.
Rốt cuộc hắn đã ngủ bao lâu rồi, nàng ra sao, vẫn đang hôn mê, hay là lúc hắn ngủ đã…
Cánh cửa khẽ động, suýt nữa đã đập vào Sương Kính đứng bên, thấy trên mặt thị nữ vẫn còn nước mắt, hắn dừng lại cạnh cửa, không có dũng khí nhìn tiếp.
Quân Tùy Ngọc ở bên giường bị tiếng động làm cho giật mình nhìn sang, ngay sau đó y mỉm cười, người trên giường… Mặt mày tái nhợt nhọn hoắt, môi không có chút sắc máu, đôi mắt sâu mở to, lẳng lặng nhìn hắn.
Nhất thời có cảm giác như chân nhũn ra, hô hấp cũng ngừng.
Quân Tùy Ngọc mỉm cười, lúc đi qua bên cạnh còn không quên nhắc nhở, “Mới tỉnh dậy không lâu, đừng để muội ấy nói quá nhiều. Phó thiên y chẩn mạch rồi, đã không còn gì đáng ngại, từ từ điều dưỡng ít hôm nữa là sẽ tốt lên.”
Hắn ngơ ngác nhìn không nói được thành lời, khẽ khàng vuốt ve gương mặt gầy gò. Để mặc hắn chạm nhẹ như vuốt ve món đồ quý báu, nàng xấu hổ.
“Không được chê thiếp bẩn.” Âm thanh nhẹ bẫng vô lực.
“Nàng… nói ngốc nghếch gì thế hả…” Hốc mắt hắn nóng lên, cố kiềm chế nghẹn ngào.
“Thiếp… đã chừng mười ngày không tắm rửa…” Nói câu dài vẫn không có sức.
Hắn dở khóc dở cười, biết nàng thích sạch sẽ, lại không ngờ để ý tới thế, “Ta tưởng nàng nói ta bẩn.”
“Ừ…” nàng nhìn cằm lún phún râu, “Rất nhếch nhác, xấu quá…”
“Chê ta à?” Hắn buồn cười lại vừa chua xót, “Nếu không tỉnh nữa thì ta sẽ càng xấu xí hơn.”
Ở tóc mai có vài sợi bạc, dường như đã già đi rất nhiều, nàng giơ tay lên sờ nhẹ, trái tim quặn đau, “Đã làm chàng khó chịu rồi.”
Hắn hít một hơi, thấp giọng nói, “Nàng có tin không, nếu một lần nữa ta sẽ thật sự nổi điên…”
Nàng không nói gì, hàng mi run rẩy.
Ở cửa có tiếng động, Sương Kính bưng canh nóng đi vào, thấy sắc mặt nàng đã tốt hơn thì không nén nổi vui mừng cười, “Tiểu thư tỉnh lại thật tốt, những ngày qua mọi người lo lắng lắm.”
Bầu không khí trong uyển mơ màng, mấy nha hoàn ai ai cũng đỏ mắt, hôm nay chyển biến tốt tất nhiên vô cùng mừng rỡ, đợi nàng uống thuốc xong sửa sang mọi thứ đang định lui ra, thì bất chợt Sương Kính sực nhớ ra.
“Đúng rồi, tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh, rất dễ thương, để em ôm đến cho tiểu thư nhìn một lúc nhé.”
Vợ chồng hai người nhìn nhau, Tạ Vân Thư bật thốt lên.
“Không cần! Phiên Tiên vừa tỉnh, để sau hẵng nói.”
Sương Kính nghe mà sững sờ.
Người trên giường ho khan, phối hợp ra vẻ yếu ớt.
Đợi thị nữ lui xuống, hai người chột dạ cùng nhìn nhau, Tạ Vân Thư ra vẻ lúng túng.
“Có muốn nhìn con không? Đợi người khỏe hơn thì ta sẽ sắp xếp.”
Nàng suy nghĩ, “Hình như… không muốn lắm, đúng là kỳ lạ…”
Đối với đầu sỏ khiến hai người phải chịu hết đau khổ đều không hẹn mà cùng bài xích theo bản năng, không hề có chút hứng thú nào. Đáng thương cho tiểu thiếu gia Tạ gia vừa ra đời đã bị xem là phiền toái ném ra sau đầu, đợi đến khi cuối cùng được gặp đôi cha mẹ không có trách nhiệm này thì đã là chuyện mười ngày sau.
Mà lúc này, trong tĩnh thất của Tạ phu nhân, đứa bé sơ sinh bé nhỏ cất giọng khóc oa, không ngừng vùng vẫy trong lòng cữu cữu, như muốn kể hết bao ấm ức trong lòng.
Ngón tay ném một vụn bánh bao xuống, đàn cá chép đỏ lập tức lao đến, Tạ Vân Thư thấy mặt trời đã nghiêng bóng, bèn gác bút cất sách trên bàn đi.
“Còn sớm mà.” Nàng nghiêng đầu ngạc nhiên, sắc trời vẫn sáng, công văn còn rất nhiều.
“Mặt trời vừa xuống thì gió sẽ lạnh.”
“Nhưng vẫn đang là mùa hè, thiếp không yếu ớt vậy đâu.”
“Ta sẽ lo lắng.” Hắn mỉm cười chặn lại lời phản đối, giơ tay ôm kiều thê vào lòng.
Nàng bất đắc dĩ, nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, “Thời gian này chàng lại không ngủ ngon à?”
“Đợi nàng sinh xong thì sẽ tốt hơn.” Cả đêm ngủ không yên giấc, mùi vị đúng là không tốt, nhưng nhìn nàng sắp đến ngày sinh thì hắn lại sốt ruột bất an, lúc nào cũng hành hạ tinh thần, đến nhị ca cũng sắp bị hắn làm cho phát điên rồi.
Nàng ôm vai khẽ thở dài, không biết nên nói sao cho phải, dù nói gì cũng vô lực, thật ra thì nàng cũng sợ, nếu có gì bất trắc thì hắn sẽ phải thế nào. Thời gian này rõ ràng gầy đi không ít, vậy mà vẫn bảo vệ chu đáo cẩn thận chưa bao giờ lộ vẻ buồn rầu, nhưng nghe Ngân Hộc thỉnh thoảng nói, gần đây thủ pháp xử sự… hơi mất cân bằng.
Cứ vì nàng mà thấp thỏm bất an, thật sự là… Nàng chau mày.
“Phiên Tiên?” Mãi một lúc lâu không nghe nàng nói gì.
“Ôm thiếp vào đi.” Nàng uể oải nói.
“Mệt rồi à?”
“Ừ.”
Hắn thương tiếc xốc cơ thể mềm mại lên, mang thai vốn đã khổ, ngày gần đây chân lại sưng to, buổi tối thường bị chuột rút khó yên giấc được, chẳng trách lại nhanh mệt như thế. Đặt người xuống giường, hắn đang định đi sai bảo nha hoàn thì ống tay áo bị nàng níu lại, giọng vẫn lạnh như thường, nhưng trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn trở ngược giữ lấy tay, lo lắng nhíu mày, “Sao nàng lại lạnh thế này?”
“Thiếp vẫn ổn, không sao, hình như sớm hơn trong dự tính.” Giọng nàng vô cùng bình tĩnh, ngón tay bấu chặt mép giường giật giật, “Gọi nhị ca và bà đỡ đến đi, thiếp sắp sinh rồi.”
Tạ Vân Thư sửng sốt chớp mắt, rồi lập tức hoàn hồn, mồ hôi lạnh túa cả ra.
Nha hoàn bưng nước nóng đi qua đi lại, bà đỡ lải nhải phải dùng sức thế nào ra sao, trong phòng nóng đến đáng sợ. Tạ phu nhân cùng con dâu cả ngồi chờ ở phòng bên cạnh, đi tới đi lui đứng ngồi không yên, Tạ đại Tạ nhị và Tạ ngũ ở trong đình cũng rất căng thẳng, không hề có tiếng khóc hay la hét nhưng lại càng khiến người ta sốt ruột.
Móng tay như ngọc bị dập nát, một tia máu rỉ ra, nàng cắn chặt vải chịu đựng từng cơn đau nhức. Tạ Vân Thư nắm chặt tay nhìn nàng không chớp mắt, miệng luôn mồm an ủi, đến bản thân cũng không biết đang nói gì.
Mấy canh giờ như địa ngục, giữa mấy cơn đau, nàng thả vải ra, răng rỉ máu nhuộm màu đỏ tươi. Nàng khó nhọc nghiêng đầu, phát hiện hắn còn đổ nhiều mồ hôi hơn nàng.
“Đừng sợ, không đau lắm đâu.” Giọng khàn khàn mệt nhoài, tiện tay xoa nhẹ bờ môi, nàng nhìn vết máu trên mu bàn tay mà ngẩn người, “Thật đấy, vẫn đỡ hơn bị phản phệ…”
“Xin lỗi…” Hắn gần như không lên tiếng, “Là ta không tốt.”
Nàng khẽ nhắm mắt, một lúc sau mới nói, “Trong vòng một canh giờ không sinh được thì thiếp không còn sức nữa, chàng bảo bà đỡ nghĩ cách đi, còn không thì chỉ có thể nghe theo số trời.”
“… Được…”
Không từ nào có thể hình dung sắc mặt lúc ấy của Tạ Vân Thư. Sương Kính đứng cạnh nhìn mà nước mắt lăn xuống, bịt miệng không cho mình khóc thành tiếng.
“Cha!” Thanh Lam chạy vào thư phòng của Tạ Chấn Xuyên, mồ hôi đầy đầu, “Tam tẩu sinh rồi, là một bé trai.”
Tạ Chấn Xuyên bỗng đứng lên, bút rơi khỏi tay, giấy Tuyên Thành trên bàn vạch một nét mực đen, “Mẹ con bình an không?”
“Đứa bé rất tốt, còn tình hình của tam tẩu không khả quan lắm, nhị ca nói thời gian sinh quá lâu.”
Tạ Chấn Xuyên đỡ bàn một lúc lâu, Thanh Lam nhìn phụ thân, cẩn thận nói, “Có phải cha nên đặt cho cháu một cái tên không?”
Trước kia Tạ gia có mấy cháu trai cháu gái ra đời, đều do Tạ Chấn Xuyên đặt, nhưng lần này ông lại im lặng, hồi lâu mới nói, “Tên cứ để mẹ nó đặt, bảo Cảnh Trạch nghĩ cách đi, cách gì hữu hiệu thì cứ dùng.”
Sau khi Thanh Lam rời đi, Tạ Chấn Xuyên nhặt bút lên, vò tờ giấy nét mực bừa bãi, bàn tay luôn vững chãi lại bất giác run lên, kết quả tốt nhất là có thêm một người cháu trai, còn tình cảnh xấu nhất là mất đi một đứa con trai… Chỉ nguyện trời cao che chở, có thể vượt qua ải khó cuối cùng này.
Hơn mười ngày, tam thiếu phu nhân cứ quanh quẩn ở quỷ môn quan, toàn nhờ nhân sâm giữ mạng.
Đứa trẻ được sinh ra do Tạ phu nhân chăm bẵm, hai vợ chồng không ai đến thăm. Rõ ràng sinh quý tử là chuyện vui, nhưng trong uyển lại sầu thảm âm u. Quà tặng của khách khứa đều do Tạ Khúc Hành thay mặt xã giao nhận lấy, ngay cả công tử Quân phủ cũng do Thanh Lam đi đón, bớt đi mấy khâu lễ phép khách sáo, đưa thẳng người đến tiểu lâu.
Tạ Vân Thư suy sụp, túc trực bên giường bón canh nhân sâm. Người trên giường vẫn hôn mê chưa tỉnh, một lúc lâu nhưng chỉ có thể đút được chút ít, hắn rất kiên nhẫn thử đi thử lại, canh tràn ra thì lấy khăn lụa lau đi, không hề dính xuống gối.
“Phó thiên y và nhị công tử cùng chẩn đoán có kết quả thế nào rồi?”
Quân Tùy Ngọc từ ngàn dặm chạy đến nhìn hai người vô cùng tiều tụy này, thật sự chỉ muốn thở dài.
Thanh Lam thấp giọng, “Nói tam tẩu hôn mê quá lâu, hai ngày nữa nếu không tỉnh thì…”
“Vân Thư vẫn không nghỉ ngơi?”
“Không ạ, mệt lắm thì cũng dựa vào mép giường tam tẩu.” Thanh Lam nhắc đến mà hai mắt đỏ ửng, “Tam tẩu có tỉnh một lần, chỉ nói một câu bẩn, tam ca lập tức đi tắm rửa thay quần áo, nhưng sau đó tam tẩu không tỉnh lại nữa…”
Quân Tùy Ngọc kìm nén cảm xúc, đi lên vỗ xuống vai muội tế. Quay đầu lại thấy là y, Tạ Vân Thư miễn cưỡng cười, “Huynh đến rồi à, đi đường vất vả, nàng thấy huynh nhất định sẽ rất vui.”
“Đi nghỉ ngơi đi, để ta chăm sóc muội ấy.”
Tạ Vân Thư lắc đầu, dù mệt vẫn kiên quyết, “Ta sợ nàng tỉnh lại không thấy ta đâu thì lại buồn, huynh biết đấy, chuyện gì nàng cũng không để trong lòng.”
Quân Tùy Ngọc vốn đã đau lòng, nghe lời này thì trong lồng ngực càng quặn đau.
Tạ Vân Thư không chú ý, chỉ nhìn chằm chằm người trên giường lẩm bẩm, “Ta biết như thế rất khó chịu, lần nào nàng ấy uống canh nhân sâm cũng cau mày, nếu ra đi đúng là được giải thoát, nhưng ta không thể để nàng thanh thản được, nàng thanh thản thì ta làm thế nào…”
Thanh Lam suýt nữa bật khóc.
Quân Tùy Ngọc không khuyên tiếp được nữa, hai nam nhân im lặng cùng chờ đợi, khát khao một kỳ tích trong bóng tối.
Tiếng đổ vỡ vang lên trong đêm tối, dọa sợ mọi nha hoàn trong ngoài phòng.
Tạ Vân Thư thốt nhiên giận dữ, đuổi hết tất cả ra ngoài. Thanh Lam và Quân Tùy Ngọc ở phòng bên nghe tiếng bèn đến, nhưng đều bị chặn lại ở cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì!” Quân Tùy Ngọc vừa thiếp ngủ thì giật mình, lòng nặng nề đi, “Phiên Tiên muội ấy…”
Sương Kính nước mắt như mưa, nghẹn ngào, “Tiểu thư không uống được thuốc, đút thế nào cũng vô ích.”
Tay chân Quân Tùy Ngọc lạnh toát, bất lực khủng hoảng không biết phải làm thế nào, đứng một lúc lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Những mảnh vỡ của chén ngọc lóe sáng âm u, Tạ Vân Thư ôm thê tử, giọng thấp như nói mớ.
“… Nàng không thích uống canh sâm, ta biết rất đắng…”
“… Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nhìn ta đi, không có nàng… Ta…”
“… Đã nói rồi mà… Nàng không chết, vì sao lại đổi ý…”
“… Không muốn nhìn ta? Không muốn nhìn con… Không sợ ta bóp chết nó sao…”
“Mẹ nói nó rất giống nàng, vì sao ta không muốn nhìn chút nào, có phải nàng dùng mạng để đổi…”
Lời nói càng lúc càng lạnh giá, đau đớn như rơi vào ma chướng. Quân Tùy Ngọc nhanh chóng quyết định, vung tay đập thẳng xuống gáy, Tạ Vân Thư lập tức ngất xỉu, y đỡ lấy giao cho Thanh Lam. “Cho uống thuốc ngủ đi, ít nhất phải để Vân Thư ngủ năm canh giờ.”
Giọng mạnh mẽ làm Thanh Lam nghe lời gật đầu, nghĩ lại rồi hơi do dự, “Ngộ nhỡ tam tẩu…”
Quân Tùy Ngọc không chớp mắt, “Bất kể Phiên Tiên thế nào, Vân Thư có ở đó hay không cũng không thay đổi được chuyện gì, không thể để hắn suy sụp trước được.”
Đợi những người không có nhiệm vụ lui cả ra ngoài, Quân Tùy Ngọc kéo ghế đến ngồi cạnh giường, im lặng một lúc lâu, y cúi người lại gần muội muội đang hôn mê, “Phiên Tiên, nửa đời sau của Vân Thư do muội nắm trong tay, muội thật sự muốn hủy hoại hắn sao? Cha từng nói khúc hát của Thương Ngô quốc có khả năng dẫn hồn, nếu quả thật là vậy, muội hãy trở lại theo tiếng nhạc nhé.”
Nói đoạn, y rút ra một cây sáo trong ống tay áo ra.
Rèm cửa sổ xanh xanh thấp thoáng bóng cây đung đưa, một khúc nhạc lạ lùng bùi tai lặng lẽ trôi nổi, hòa vào màn đêm.
***
Mơ màng xoay mình, theo thói quen rơi vào khoảng không, hắn lập tức tỉnh dậy.
Nhìn cách bài trí trong phòng thì chắc đây là phòng khách bên cạnh, không phải là phòng ngủ chính của mình, nửa phần giường trống trơn để hắn lập tức nhớ lại mọi thứ, ngực quặn đau, vén màn lên đi ra ngoài.
Rốt cuộc hắn đã ngủ bao lâu rồi, nàng ra sao, vẫn đang hôn mê, hay là lúc hắn ngủ đã…
Cánh cửa khẽ động, suýt nữa đã đập vào Sương Kính đứng bên, thấy trên mặt thị nữ vẫn còn nước mắt, hắn dừng lại cạnh cửa, không có dũng khí nhìn tiếp.
Quân Tùy Ngọc ở bên giường bị tiếng động làm cho giật mình nhìn sang, ngay sau đó y mỉm cười, người trên giường… Mặt mày tái nhợt nhọn hoắt, môi không có chút sắc máu, đôi mắt sâu mở to, lẳng lặng nhìn hắn.
Nhất thời có cảm giác như chân nhũn ra, hô hấp cũng ngừng.
Quân Tùy Ngọc mỉm cười, lúc đi qua bên cạnh còn không quên nhắc nhở, “Mới tỉnh dậy không lâu, đừng để muội ấy nói quá nhiều. Phó thiên y chẩn mạch rồi, đã không còn gì đáng ngại, từ từ điều dưỡng ít hôm nữa là sẽ tốt lên.”
Hắn ngơ ngác nhìn không nói được thành lời, khẽ khàng vuốt ve gương mặt gầy gò. Để mặc hắn chạm nhẹ như vuốt ve món đồ quý báu, nàng xấu hổ.
“Không được chê thiếp bẩn.” Âm thanh nhẹ bẫng vô lực.
“Nàng… nói ngốc nghếch gì thế hả…” Hốc mắt hắn nóng lên, cố kiềm chế nghẹn ngào.
“Thiếp… đã chừng mười ngày không tắm rửa…” Nói câu dài vẫn không có sức.
Hắn dở khóc dở cười, biết nàng thích sạch sẽ, lại không ngờ để ý tới thế, “Ta tưởng nàng nói ta bẩn.”
“Ừ…” nàng nhìn cằm lún phún râu, “Rất nhếch nhác, xấu quá…”
“Chê ta à?” Hắn buồn cười lại vừa chua xót, “Nếu không tỉnh nữa thì ta sẽ càng xấu xí hơn.”
Ở tóc mai có vài sợi bạc, dường như đã già đi rất nhiều, nàng giơ tay lên sờ nhẹ, trái tim quặn đau, “Đã làm chàng khó chịu rồi.”
Hắn hít một hơi, thấp giọng nói, “Nàng có tin không, nếu một lần nữa ta sẽ thật sự nổi điên…”
Nàng không nói gì, hàng mi run rẩy.
Ở cửa có tiếng động, Sương Kính bưng canh nóng đi vào, thấy sắc mặt nàng đã tốt hơn thì không nén nổi vui mừng cười, “Tiểu thư tỉnh lại thật tốt, những ngày qua mọi người lo lắng lắm.”
Bầu không khí trong uyển mơ màng, mấy nha hoàn ai ai cũng đỏ mắt, hôm nay chyển biến tốt tất nhiên vô cùng mừng rỡ, đợi nàng uống thuốc xong sửa sang mọi thứ đang định lui ra, thì bất chợt Sương Kính sực nhớ ra.
“Đúng rồi, tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh, rất dễ thương, để em ôm đến cho tiểu thư nhìn một lúc nhé.”
Vợ chồng hai người nhìn nhau, Tạ Vân Thư bật thốt lên.
“Không cần! Phiên Tiên vừa tỉnh, để sau hẵng nói.”
Sương Kính nghe mà sững sờ.
Người trên giường ho khan, phối hợp ra vẻ yếu ớt.
Đợi thị nữ lui xuống, hai người chột dạ cùng nhìn nhau, Tạ Vân Thư ra vẻ lúng túng.
“Có muốn nhìn con không? Đợi người khỏe hơn thì ta sẽ sắp xếp.”
Nàng suy nghĩ, “Hình như… không muốn lắm, đúng là kỳ lạ…”
Đối với đầu sỏ khiến hai người phải chịu hết đau khổ đều không hẹn mà cùng bài xích theo bản năng, không hề có chút hứng thú nào. Đáng thương cho tiểu thiếu gia Tạ gia vừa ra đời đã bị xem là phiền toái ném ra sau đầu, đợi đến khi cuối cùng được gặp đôi cha mẹ không có trách nhiệm này thì đã là chuyện mười ngày sau.
Mà lúc này, trong tĩnh thất của Tạ phu nhân, đứa bé sơ sinh bé nhỏ cất giọng khóc oa, không ngừng vùng vẫy trong lòng cữu cữu, như muốn kể hết bao ấm ức trong lòng.
Bình luận truyện