Đá Quý Không Nói Dối
Chương 27: Chân tướng rõ ràng
Buổi tối cuối cùng trước khi rời khỏi Luxor, dưới tác dụng của tinh dầu thơm, Thiên Hạ đã nhanh chóng mơ màng.
Vừa ngủ thiêm thiếp, một âm thanh phì phì truyền tới bên tai, âm thanh đó càng lúc nghe càng rõ, cho đến khi cảm giác thấy có thứ gì đó lạnh trơn thô nhám đang cọ vào sau chân cô, Thiên Hạ mở trừng mắt.
Một con rắn hổ mang to đang bò quanh chân cô, đôi mắt như chuông đồng của nó đang nhìn thẳng cô, đột nhiên nó rướn chiếc cổ, hai bên bành ra như hình cái túi, chiếc lưỡi rắn dài thè ra rất linh hoạt.
Rõ ràng là, nó đang định phun chất kịch độc của mình vào Ngôn Thiên Hạ.
Thiên Hạ ngừng thở một giây, sau đó cố đưa mắt nhìn qua một lượt. Cuối cùng cô cũng biết Ryan tại sao lại sợ mà chết, nếu như con rắn này hiện ra trước mặt ở một khoảng cách gần, cô cũng sẽ hết hồn.
Cô phải làm gì đây? Phải làm gì đây?
Liếc mắt nhìn thấy lọ tinh dầu thơm đang được đốt nóng đặt trên kệ đầu giường, cô nhớ tới lời của người bán hàng từng nói, nó có thể dùng để đuổi rắn, muỗi, chuột, kiến!
Có lẽ trong giây sắp tới con rắn hổ mang sẽ cắn vào chân cô, Thiên Hạ quyết định cho dù còn một tia hy vọng cũng phải làm, nếu lọ tinh dầu này thực sự có thể phát huy tác dụng, nếu không có thể đuổi con rắn đi thì có sẽ làm cho choáng váng! Ngón tay cô dần dần di chuyển tới lọ thủy tinh đựng tinh dầu, mắt con rắn nhìn theo cử động nhẹ nhàng của những ngón tay cô, nó thu lại chiếc miệng và chiếc cổ đang bạnh ra như chiếc túi, lặng lẽ nhìn Thiên Hạ chuyển lọ tinh dầu từng chút chút từng chút một. Ánh lửa phản chiếu trong con ngươi màu vàng, hình như lửa càng đốt, hương thơm bốc lên càng nồng, rắn hổ mang khẽ chúi mình xuống, lặng lẽ chuyển động cơ thể, ra khỏi giường của cô, bò ra ngoài phía cửa.
Thiên Hạ thở phào một tiếng, loại tinh dầu này quả thật đã cứu mạng cô. Tận mắt nhìn thấy con rắn trườn khỏi phòng ngủ của cô, Thiên Hạ bỗng choáng váng đầu óc, tay cầm chặt lọ tinh dầu, đi thêm đôi dép lê, bước những bước thật nhẹ nhàng bám theo sau con rắn.
Ánh sáng vàng vọt trên hành lang phản chiếu lên mình con rắn đang sợ hãi, nó lắc qua lắc lại thân mình rồi mới tiến lên phía trước, gian xảo tựa như một sát thủ trong đêm tối.
Đột nhiên, con rắn hổ mang rẽ sang một căn phòng khách khác trong tầng một, đó là phòng ngủ của Khưu Lạc. Tới trước cửa, Thiên Hạ hơi kinh sợ, lẽ nào con rắn sẽ giết anh ấy? Thiên Hạ vừa sắp đẩy cửa vào khuyên anh mau chạy trốn, bỗng nghe thấy tiếng một cười đàn ông khẽ cười và nói: “Cực cưng, con về rồi”.
Ngôn Thiên Hạ đứng ở trước cửa tiến thoái lưỡng nan, lọ tinh dầu trong tay đang bỏng cả da lòng bàn tay, nhưng không thể nào làm giảm bớt sự tê lạnh trên lưng.
Người đàn ông đó tiếp tục khẽ cười: “Rắn của ta đã về rồi, anh không sợ sao?”
Là anh ta… Thiên Hạ nghe ra chủ nhân của âm thanh này là ai rồi!
Một âm thanh khác, dây thanh trầm ấm mà cô vô cùng quen thuộc, lạnh lùng đáp: “Vương Tiểu Nhị, trò chơi nên kết thúc rồi”.
“Ha ha, anh có biết tối nay tôi sẽ tới lấy mạng của anh không? Tiếng cười phóng túng đó, vang lên sởn gai óc trong đêm tối. Thiên Hạ suy nghĩ rất nhanh, lấy điện thoại ra bắt đầu ghi âm. Nếu như Vương Tiểu Nhị thực sự là hung thủ, hung thủ sẽ tự mình thừa nhận phạm tội, đoạn ghi âm chính là chứng cứ có hiệu lực nhất.
“Đúng thế, tất cả mọi người đều bị những màn kịch của anh che mắt. Lời nguyền rủa của Pharaoh, có điều đó chỉ là truyền thuyết cổ xưa, anh lại lấy chiêu bài đó để giết cả nhà Hank, và giá họa thành công cho Sudaly”. Khưu Lạc cười nhạt, “Sudaly chẳng qua chỉ là một cô gái thần kinh không bình thường, ngay từ nhỏ đã học lịch sử Ai Cập, ảo tưởng mình chính là một người Ai Cập cổ đại”.
Vương Tiểu Nhị không nói gì, Khưu Lạc tiếp tục nói, “Anh dùng rắn hổ mang dọa chết Ryan, lại sai nó đến nhân cơ hội mất điện đến vờn quanh chân trái của Tom, tiếng kêu thất thanh của Tom không phải vì bị ngã, mà vì bị cắn nát gót chân mới ngã xuống lầu. Còn như Hank, e rằng trong thức ăn mà ông ấy ăn vốn có thuốc độc mạn tính. Còn Jerryd, trước tiên anh ôm con rắn xuống dưới lầu chung cư anh ấy ở, sai con rắn bò vào phòng cắn chết anh ấy, sau đó đem tất cả vu cho Sudaly, đồn đại đó là lời nguyền rủa của Pharaoh”.
“Anh bắt đầu hoài nghi tôi từ bao giờ?”
“Chính là tối nay. Làm sao anh có thể phát hiện con rắn trong bụi rậm dưới ánh trăng nhợt nhạt như thế này, anh cách xa nó phải đến bảy, tám mét phải không? Nhưng anh thông qua Sudaly đang đứng lặng yên và vận tốc của một con rắn hổ mang để chuyển dư luận tới lời nguyền rủa, khả năng phản ứng và tốc độ hành động thực là rất nhanh so với người thường. Hôm nay, Sudaly đã bị giám hộ, cô ấy còn có thể giết Jerryd sao? Nhưng tôi không tin lời nguyền rủa nào cả. Nếu như lời nguyền rủa của Pharaoh thực sự linh nghiệm, ông ta còn có thể bị lưu lạc tới bước đường bị người ta mở quan tài mang thi thể phô bày trước mọi người sao?
“Rất giỏi, anh đoán gần hết toàn bộ sự việc rồi”, Vương Tiểu Nhị thẳng thắn thừa nhận, “nhưng tôi tuyệt đối không hối hận đã giết anh ta!”
Ngữ khí của người đàn ông này tàn bạo tới mức tay trái đang cầm điện thoại của Thiên Hạ khẽ run lên. Vương Tiểu Nhị tiếp tục nói: “Nếu như anh biết được Hank đã làm gì, anh cũng muốn giết ông ta! Xác ướp của nữ vương, ngoài móc câu và quyền trượng được nắm chặt trong tay trái và tay phải ra, còn có một bộ trang sức, đó là hoa tai có hoa văn của hoàng gia, được đeo trên tai của bà. Vì hoa tai rất nhỏ, lại hơi chuyển màu đen, mới đầu mọi người đều không chú ý. Nhưng tôi đã chú ý thấy, khi tôi vừa nhĩn kỹ chiếc hoa tai này, Hank liền nhân cơ hội mọi người không để ý đã ra! Tên người Mỹ này, hắn không chỉ làm hỏng xác ướp của Pharaoh, mà còn chiếm hoa tai làm của riêng!”
Vương Tiểu Nhị cố gắng khống chế nỗi giận dữ, nghe ra vẫn là đầy sự thù hận. Khưu Lạc sau khi nghe xong khẽ cười: “Vậy hoa tai bây giờ đang ở chỗ nào? Hay là đã bị anh nuốt làm của riêng rồi? Nói cho cùng, anh và Hank có gì khác nhau…”
“Anh mới là kẻ bất kính với Pharaoh!” Vương Tiểu Nhị gào lên, “Nếu như bây giờ tôi giao ra văn vật, tất cả mọi người cũng đều sẽ hoài nghi tôi… Ha ha, Khưu Lạc, anh thật là nhàn nhã rỗi hơi”, anh ta đội nhiên chuyển giọng, “Đã quan tâm tới tôi, thì cũng không thể không nghĩ xem hoàn cảnh của anh! Cục cưng của tôi không ngại ăn đêm đâu! Con nữa, quý cô ngoài cửa, cô cũng có thể bước vào rồi!”
Ánh mắt Thiên Hạ hơi sáng lên, mau chóng buộc lại mái tóc dài, nhét thẻ nhớ điện thoại vào trong tóc, sau đó cầm chặt lọ tinh dầu, bình tĩnh đẩy cánh cửa bước vào.
Cửa từ từ mở ra, ánh lửa tinh dầu trong tay cô và ánh trăng bên ngoài khung cửa chiếu sáng lẫn nhau, chiếu tới Khưu Lạc đang ngồi trên ghế sôpha và Vương Tiểu Nhị đang ngồi trên chiếc bàn gỗ.
Khưu Lạc nhìn Thiên Hạ, vội chìa tay về phía cô: “Thiên Hạ, đến bên anh ngồi đi”.
Cô đi từng bước tới phía Khưu Lạc, ánh lửa của lọ tinh dầu dần dần đưa tới gần, con rắn hổ mang chậm chạp cuốn mình, nằm yên dưới chân Vương Tiểu Nhị.
Cô ngồi bên cạnh Khưu Lạc, ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Nhị một cách không sợ sệt.
Cơ thịt trên mặt Vương Tiểu Nhị co lại thành một nụ cười méo mó, lạnh lùng quát: “Đã đến rồi, vậy thì chết cùng nhau đi, cũng không uổng hai người đã yêu nhau”. Vừa nói vừa rút một cây sáo dắt sau lưng ra, đôi bàn tay to béo bấm trên mấy lỗ nhỏ, âm thanh mang đậm màu sắc Trung Đông thoát ra từ đó. Anh ta vừa thổi sáo, dưới chân dậm nhịp, con rắn hổ mang đột nhiên mở trừng mắt, màu vàng kim của tròng mắt và màu đen của con người tỏa nên sự tương phản cực kỳ rõ rệt. Nó lắc lắc thân bắt đầu rướn lên, nghe tiếng nhạc và nhảy múa. Theo tiếng nhạc càng ngày càng mạnh mẽ, nó bạnh lớp da cổ, chiếc lưỡi cũng không ngừng thè ra, bắt đầu bò loăng quăng về phía ghế sofa.
Tay phải Thiên Hạ nắm chặt chiếc lọ tinh dầu, đó có thể là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Cô thử đưa chiếc lọ về phía trước, để cho mùi hương khuếch tán đi, nhưng con rắn hổ mang lại không hề động đậy, những chiếc vằn hoa hoa lệ nhấp nhô như sóng nước theo nhịp lắc lư của cơ thể, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền tới rất ấm áp. Cô ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng hoàn hảo, cô độc của Khưu Lạc, trong giây phút thất thần…
Nếu như chết như thế này… cũng không uổng họ đã yêu nhau.
Thiên Hạ nắm chặt bàn tay anh, khẽ mỉm cười với con rắn hổ mang hung tợn.
Khưu Lạc cũng mỉm cười, sự mê hoặc kinh hồn, trong giây lát trước khi con rắn cắn bọn họ, anh rút ra viên đá quý Tổ Mẫu Lục từ trong túi, cười nói với Vương Tiểu Nhị, “Chẳng hay anh có cảm hứng với viên Tổ Mẫu Lục trên “ngai vàng Khổng Tước” này không?”
Con ngươi của Vương Tiểu Nhị sáng lên ánh sáng tham lam mừng rỡ, tiếng nhạc ngừng lại, nhịp phách cũng dừng, con rắn hổ mang đột nhiên đổ ra mềm oặt trên sàn.
Viên Tổ Mẫu Lục đó…
Ngôn Thiên Hạ nhìn viên Tổ Mẫu Lục trong tay Khưu Lạc, hơi kinh ngạc. Trước khi tới Ai Cập, để phòng bị trộm mất đá quý, những viên đá mà Khưu Lạc mang theo đều là đồ phỏng chế tinh xảo. Viên Tổ Mẫu Lục đó trong tay anh là đồ thật, thì không phải là viên đá nổi tiếng thế giới.
“Sao tôi biết được viên đá anh cầm trong tay là đồ thật hay đồ giả?” Tiếng Vương Tiểu Nhị khàn khàn, hình như đang cực kỳ đè nén niềm sung sướng.
“Anh có thể tìm chuyên gia kiểm nghiệm đá quý tới kiểm tra”. Khưu Lạc ung dung trả lời. Tia sáng màu xanh của viên đá theo những ngón tay thon dài đang duỗi ra của anh, chiếu vào trong đôi mắt tham lam của Vương Tiểu Nhị. Khưu Lạc tiếp tục nói, “Tôi chết sớm hay chết muộn một ngày, đối với anh mà nói thì còn có gì khác nhau? Tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ có Tổ Mẫu Lục, còn có ba viên đá nổi tiếng khác – viên Hạc Huyết Hồng của Miến Điện, viên Thỉ Xa Cúc của Đan Mạch, viên Hoàng Bảo Thạch của Sudan. Không biết anh có hứng thú hay không? Trong phòng tôi có đồ nhái, hoặc là anh có thể đi xem qua cho biết”.
“Anh muốn sống mà ra khỏi đây sao! Đừng có mơ!” Vương Tiểu Nhị ngắt lời. Khưu Lạc cười không thèm để ý, “Lúc nào anh để tôi an toàn rời khỏi đây thì lúc đó tôi nói cho anh biết chỗ giấu đá quý”.
“Hừ”. Vương Tiểu Nhị hừ một tiếng lạnh lùng, lớp thịt dày trên khuôn mặt đang co rút, anh ta đột nhiên đứng dậy, con rắn hổ mang nhanh chóng bò về quanh chân anh ta. Anh ta đi tới cửa, hét một tiếng to ra ngoài, một đám đàn ông mặc áo trắng tiến vào phòng – họ hóa ra toàn bộ đều là công nhân vận chuyển trong hầm mộ hôm nào.
Hóa ra đều là người của anh ta! Cái khách sạn Manton đáng sợ này chính là sào huyệt của Vương Tiểu Nhị. Vương Tiểu Nhị hét lên một cách dữ tợn bằng tiếng Ai Cạp, bỗng đám đàn ông chạy về phía hai người họ, trói hai tay họ lại một cách rất thô bạo. Viên Tổ Mẫu Lục trong tay Khưu Lạc bị cướp đi, điện thoại và lọ tinh dầu trong tay Thiên Hạ cũng bị vứt xuống dưới đất.
Hai người bị trói và tống vào căn phòng dưới mặt đất.
Căn phòng dưới đất cực kỳ sơ sài, một gian phòng bằng đá lạnh lẽo, một đống rơm được trải dưới đất, trong góc phòng còn đặt mấy chiếc hòm gỗ đã bị bụi phủ lâu ngày. Ngẩng đầu lên có hàng rào sắt thưa thớt, bị mấy xích sắt vừa to vừa thô nặng khóa bên trên. Ánh lửa vàng vọt từ bên ngoài hàng rào cửa hắt vào trong, tiếng bước chân của đám đàn ông đã dần dần đi xa.
Bọn họ bị cầm tù rồi.
Vừa ngủ thiêm thiếp, một âm thanh phì phì truyền tới bên tai, âm thanh đó càng lúc nghe càng rõ, cho đến khi cảm giác thấy có thứ gì đó lạnh trơn thô nhám đang cọ vào sau chân cô, Thiên Hạ mở trừng mắt.
Một con rắn hổ mang to đang bò quanh chân cô, đôi mắt như chuông đồng của nó đang nhìn thẳng cô, đột nhiên nó rướn chiếc cổ, hai bên bành ra như hình cái túi, chiếc lưỡi rắn dài thè ra rất linh hoạt.
Rõ ràng là, nó đang định phun chất kịch độc của mình vào Ngôn Thiên Hạ.
Thiên Hạ ngừng thở một giây, sau đó cố đưa mắt nhìn qua một lượt. Cuối cùng cô cũng biết Ryan tại sao lại sợ mà chết, nếu như con rắn này hiện ra trước mặt ở một khoảng cách gần, cô cũng sẽ hết hồn.
Cô phải làm gì đây? Phải làm gì đây?
Liếc mắt nhìn thấy lọ tinh dầu thơm đang được đốt nóng đặt trên kệ đầu giường, cô nhớ tới lời của người bán hàng từng nói, nó có thể dùng để đuổi rắn, muỗi, chuột, kiến!
Có lẽ trong giây sắp tới con rắn hổ mang sẽ cắn vào chân cô, Thiên Hạ quyết định cho dù còn một tia hy vọng cũng phải làm, nếu lọ tinh dầu này thực sự có thể phát huy tác dụng, nếu không có thể đuổi con rắn đi thì có sẽ làm cho choáng váng! Ngón tay cô dần dần di chuyển tới lọ thủy tinh đựng tinh dầu, mắt con rắn nhìn theo cử động nhẹ nhàng của những ngón tay cô, nó thu lại chiếc miệng và chiếc cổ đang bạnh ra như chiếc túi, lặng lẽ nhìn Thiên Hạ chuyển lọ tinh dầu từng chút chút từng chút một. Ánh lửa phản chiếu trong con ngươi màu vàng, hình như lửa càng đốt, hương thơm bốc lên càng nồng, rắn hổ mang khẽ chúi mình xuống, lặng lẽ chuyển động cơ thể, ra khỏi giường của cô, bò ra ngoài phía cửa.
Thiên Hạ thở phào một tiếng, loại tinh dầu này quả thật đã cứu mạng cô. Tận mắt nhìn thấy con rắn trườn khỏi phòng ngủ của cô, Thiên Hạ bỗng choáng váng đầu óc, tay cầm chặt lọ tinh dầu, đi thêm đôi dép lê, bước những bước thật nhẹ nhàng bám theo sau con rắn.
Ánh sáng vàng vọt trên hành lang phản chiếu lên mình con rắn đang sợ hãi, nó lắc qua lắc lại thân mình rồi mới tiến lên phía trước, gian xảo tựa như một sát thủ trong đêm tối.
Đột nhiên, con rắn hổ mang rẽ sang một căn phòng khách khác trong tầng một, đó là phòng ngủ của Khưu Lạc. Tới trước cửa, Thiên Hạ hơi kinh sợ, lẽ nào con rắn sẽ giết anh ấy? Thiên Hạ vừa sắp đẩy cửa vào khuyên anh mau chạy trốn, bỗng nghe thấy tiếng một cười đàn ông khẽ cười và nói: “Cực cưng, con về rồi”.
Ngôn Thiên Hạ đứng ở trước cửa tiến thoái lưỡng nan, lọ tinh dầu trong tay đang bỏng cả da lòng bàn tay, nhưng không thể nào làm giảm bớt sự tê lạnh trên lưng.
Người đàn ông đó tiếp tục khẽ cười: “Rắn của ta đã về rồi, anh không sợ sao?”
Là anh ta… Thiên Hạ nghe ra chủ nhân của âm thanh này là ai rồi!
Một âm thanh khác, dây thanh trầm ấm mà cô vô cùng quen thuộc, lạnh lùng đáp: “Vương Tiểu Nhị, trò chơi nên kết thúc rồi”.
“Ha ha, anh có biết tối nay tôi sẽ tới lấy mạng của anh không? Tiếng cười phóng túng đó, vang lên sởn gai óc trong đêm tối. Thiên Hạ suy nghĩ rất nhanh, lấy điện thoại ra bắt đầu ghi âm. Nếu như Vương Tiểu Nhị thực sự là hung thủ, hung thủ sẽ tự mình thừa nhận phạm tội, đoạn ghi âm chính là chứng cứ có hiệu lực nhất.
“Đúng thế, tất cả mọi người đều bị những màn kịch của anh che mắt. Lời nguyền rủa của Pharaoh, có điều đó chỉ là truyền thuyết cổ xưa, anh lại lấy chiêu bài đó để giết cả nhà Hank, và giá họa thành công cho Sudaly”. Khưu Lạc cười nhạt, “Sudaly chẳng qua chỉ là một cô gái thần kinh không bình thường, ngay từ nhỏ đã học lịch sử Ai Cập, ảo tưởng mình chính là một người Ai Cập cổ đại”.
Vương Tiểu Nhị không nói gì, Khưu Lạc tiếp tục nói, “Anh dùng rắn hổ mang dọa chết Ryan, lại sai nó đến nhân cơ hội mất điện đến vờn quanh chân trái của Tom, tiếng kêu thất thanh của Tom không phải vì bị ngã, mà vì bị cắn nát gót chân mới ngã xuống lầu. Còn như Hank, e rằng trong thức ăn mà ông ấy ăn vốn có thuốc độc mạn tính. Còn Jerryd, trước tiên anh ôm con rắn xuống dưới lầu chung cư anh ấy ở, sai con rắn bò vào phòng cắn chết anh ấy, sau đó đem tất cả vu cho Sudaly, đồn đại đó là lời nguyền rủa của Pharaoh”.
“Anh bắt đầu hoài nghi tôi từ bao giờ?”
“Chính là tối nay. Làm sao anh có thể phát hiện con rắn trong bụi rậm dưới ánh trăng nhợt nhạt như thế này, anh cách xa nó phải đến bảy, tám mét phải không? Nhưng anh thông qua Sudaly đang đứng lặng yên và vận tốc của một con rắn hổ mang để chuyển dư luận tới lời nguyền rủa, khả năng phản ứng và tốc độ hành động thực là rất nhanh so với người thường. Hôm nay, Sudaly đã bị giám hộ, cô ấy còn có thể giết Jerryd sao? Nhưng tôi không tin lời nguyền rủa nào cả. Nếu như lời nguyền rủa của Pharaoh thực sự linh nghiệm, ông ta còn có thể bị lưu lạc tới bước đường bị người ta mở quan tài mang thi thể phô bày trước mọi người sao?
“Rất giỏi, anh đoán gần hết toàn bộ sự việc rồi”, Vương Tiểu Nhị thẳng thắn thừa nhận, “nhưng tôi tuyệt đối không hối hận đã giết anh ta!”
Ngữ khí của người đàn ông này tàn bạo tới mức tay trái đang cầm điện thoại của Thiên Hạ khẽ run lên. Vương Tiểu Nhị tiếp tục nói: “Nếu như anh biết được Hank đã làm gì, anh cũng muốn giết ông ta! Xác ướp của nữ vương, ngoài móc câu và quyền trượng được nắm chặt trong tay trái và tay phải ra, còn có một bộ trang sức, đó là hoa tai có hoa văn của hoàng gia, được đeo trên tai của bà. Vì hoa tai rất nhỏ, lại hơi chuyển màu đen, mới đầu mọi người đều không chú ý. Nhưng tôi đã chú ý thấy, khi tôi vừa nhĩn kỹ chiếc hoa tai này, Hank liền nhân cơ hội mọi người không để ý đã ra! Tên người Mỹ này, hắn không chỉ làm hỏng xác ướp của Pharaoh, mà còn chiếm hoa tai làm của riêng!”
Vương Tiểu Nhị cố gắng khống chế nỗi giận dữ, nghe ra vẫn là đầy sự thù hận. Khưu Lạc sau khi nghe xong khẽ cười: “Vậy hoa tai bây giờ đang ở chỗ nào? Hay là đã bị anh nuốt làm của riêng rồi? Nói cho cùng, anh và Hank có gì khác nhau…”
“Anh mới là kẻ bất kính với Pharaoh!” Vương Tiểu Nhị gào lên, “Nếu như bây giờ tôi giao ra văn vật, tất cả mọi người cũng đều sẽ hoài nghi tôi… Ha ha, Khưu Lạc, anh thật là nhàn nhã rỗi hơi”, anh ta đội nhiên chuyển giọng, “Đã quan tâm tới tôi, thì cũng không thể không nghĩ xem hoàn cảnh của anh! Cục cưng của tôi không ngại ăn đêm đâu! Con nữa, quý cô ngoài cửa, cô cũng có thể bước vào rồi!”
Ánh mắt Thiên Hạ hơi sáng lên, mau chóng buộc lại mái tóc dài, nhét thẻ nhớ điện thoại vào trong tóc, sau đó cầm chặt lọ tinh dầu, bình tĩnh đẩy cánh cửa bước vào.
Cửa từ từ mở ra, ánh lửa tinh dầu trong tay cô và ánh trăng bên ngoài khung cửa chiếu sáng lẫn nhau, chiếu tới Khưu Lạc đang ngồi trên ghế sôpha và Vương Tiểu Nhị đang ngồi trên chiếc bàn gỗ.
Khưu Lạc nhìn Thiên Hạ, vội chìa tay về phía cô: “Thiên Hạ, đến bên anh ngồi đi”.
Cô đi từng bước tới phía Khưu Lạc, ánh lửa của lọ tinh dầu dần dần đưa tới gần, con rắn hổ mang chậm chạp cuốn mình, nằm yên dưới chân Vương Tiểu Nhị.
Cô ngồi bên cạnh Khưu Lạc, ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Nhị một cách không sợ sệt.
Cơ thịt trên mặt Vương Tiểu Nhị co lại thành một nụ cười méo mó, lạnh lùng quát: “Đã đến rồi, vậy thì chết cùng nhau đi, cũng không uổng hai người đã yêu nhau”. Vừa nói vừa rút một cây sáo dắt sau lưng ra, đôi bàn tay to béo bấm trên mấy lỗ nhỏ, âm thanh mang đậm màu sắc Trung Đông thoát ra từ đó. Anh ta vừa thổi sáo, dưới chân dậm nhịp, con rắn hổ mang đột nhiên mở trừng mắt, màu vàng kim của tròng mắt và màu đen của con người tỏa nên sự tương phản cực kỳ rõ rệt. Nó lắc lắc thân bắt đầu rướn lên, nghe tiếng nhạc và nhảy múa. Theo tiếng nhạc càng ngày càng mạnh mẽ, nó bạnh lớp da cổ, chiếc lưỡi cũng không ngừng thè ra, bắt đầu bò loăng quăng về phía ghế sofa.
Tay phải Thiên Hạ nắm chặt chiếc lọ tinh dầu, đó có thể là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Cô thử đưa chiếc lọ về phía trước, để cho mùi hương khuếch tán đi, nhưng con rắn hổ mang lại không hề động đậy, những chiếc vằn hoa hoa lệ nhấp nhô như sóng nước theo nhịp lắc lư của cơ thể, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền tới rất ấm áp. Cô ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng hoàn hảo, cô độc của Khưu Lạc, trong giây phút thất thần…
Nếu như chết như thế này… cũng không uổng họ đã yêu nhau.
Thiên Hạ nắm chặt bàn tay anh, khẽ mỉm cười với con rắn hổ mang hung tợn.
Khưu Lạc cũng mỉm cười, sự mê hoặc kinh hồn, trong giây lát trước khi con rắn cắn bọn họ, anh rút ra viên đá quý Tổ Mẫu Lục từ trong túi, cười nói với Vương Tiểu Nhị, “Chẳng hay anh có cảm hứng với viên Tổ Mẫu Lục trên “ngai vàng Khổng Tước” này không?”
Con ngươi của Vương Tiểu Nhị sáng lên ánh sáng tham lam mừng rỡ, tiếng nhạc ngừng lại, nhịp phách cũng dừng, con rắn hổ mang đột nhiên đổ ra mềm oặt trên sàn.
Viên Tổ Mẫu Lục đó…
Ngôn Thiên Hạ nhìn viên Tổ Mẫu Lục trong tay Khưu Lạc, hơi kinh ngạc. Trước khi tới Ai Cập, để phòng bị trộm mất đá quý, những viên đá mà Khưu Lạc mang theo đều là đồ phỏng chế tinh xảo. Viên Tổ Mẫu Lục đó trong tay anh là đồ thật, thì không phải là viên đá nổi tiếng thế giới.
“Sao tôi biết được viên đá anh cầm trong tay là đồ thật hay đồ giả?” Tiếng Vương Tiểu Nhị khàn khàn, hình như đang cực kỳ đè nén niềm sung sướng.
“Anh có thể tìm chuyên gia kiểm nghiệm đá quý tới kiểm tra”. Khưu Lạc ung dung trả lời. Tia sáng màu xanh của viên đá theo những ngón tay thon dài đang duỗi ra của anh, chiếu vào trong đôi mắt tham lam của Vương Tiểu Nhị. Khưu Lạc tiếp tục nói, “Tôi chết sớm hay chết muộn một ngày, đối với anh mà nói thì còn có gì khác nhau? Tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ có Tổ Mẫu Lục, còn có ba viên đá nổi tiếng khác – viên Hạc Huyết Hồng của Miến Điện, viên Thỉ Xa Cúc của Đan Mạch, viên Hoàng Bảo Thạch của Sudan. Không biết anh có hứng thú hay không? Trong phòng tôi có đồ nhái, hoặc là anh có thể đi xem qua cho biết”.
“Anh muốn sống mà ra khỏi đây sao! Đừng có mơ!” Vương Tiểu Nhị ngắt lời. Khưu Lạc cười không thèm để ý, “Lúc nào anh để tôi an toàn rời khỏi đây thì lúc đó tôi nói cho anh biết chỗ giấu đá quý”.
“Hừ”. Vương Tiểu Nhị hừ một tiếng lạnh lùng, lớp thịt dày trên khuôn mặt đang co rút, anh ta đột nhiên đứng dậy, con rắn hổ mang nhanh chóng bò về quanh chân anh ta. Anh ta đi tới cửa, hét một tiếng to ra ngoài, một đám đàn ông mặc áo trắng tiến vào phòng – họ hóa ra toàn bộ đều là công nhân vận chuyển trong hầm mộ hôm nào.
Hóa ra đều là người của anh ta! Cái khách sạn Manton đáng sợ này chính là sào huyệt của Vương Tiểu Nhị. Vương Tiểu Nhị hét lên một cách dữ tợn bằng tiếng Ai Cạp, bỗng đám đàn ông chạy về phía hai người họ, trói hai tay họ lại một cách rất thô bạo. Viên Tổ Mẫu Lục trong tay Khưu Lạc bị cướp đi, điện thoại và lọ tinh dầu trong tay Thiên Hạ cũng bị vứt xuống dưới đất.
Hai người bị trói và tống vào căn phòng dưới mặt đất.
Căn phòng dưới đất cực kỳ sơ sài, một gian phòng bằng đá lạnh lẽo, một đống rơm được trải dưới đất, trong góc phòng còn đặt mấy chiếc hòm gỗ đã bị bụi phủ lâu ngày. Ngẩng đầu lên có hàng rào sắt thưa thớt, bị mấy xích sắt vừa to vừa thô nặng khóa bên trên. Ánh lửa vàng vọt từ bên ngoài hàng rào cửa hắt vào trong, tiếng bước chân của đám đàn ông đã dần dần đi xa.
Bọn họ bị cầm tù rồi.
Bình luận truyện